Hôn Nhân Giấy - Chương 01 (Phần 12 - 13)

Quản Đồng theo
sau, mỉm cười nhìn họ, thuận miệng hỏi: “Cha con đâu?”

“Ông ấy đi mua
con cá để tối nay nướng cá cho các con ăn”. Tạ Gia Dung vui sướng rót nước cho
Cố Tiểu Ảnh, Cố Tiểu Ảnh cười tươi nhận lấy, Quản Đồng đứng một bên khẽ thở
phào nhẹ nhõm.

Không
bao lâu sau, Quản Lợi Minh tay xách mấy cái túi đi vào. Tạ Gia Dung đón lấy
túi, giới thiệu Cố Tiểu Ảnh cho ông, rồi quay người đi xuống bếp.

Quản
Lợi Minh vui vẻ nhìn Cố Tiểu Ảnh, rồi quay sang nói với con trai: “Bố đi mua
cá, gặp trưởng thôn, ông ấy nói muốn mời con sang nhà ăn cơm. Bố nói như thế
sao được, con trai về nhà đương nhiên phải ăn cơm ở nhà, đã thế còn đưa cả con
dâu tương lai về nữa”.

Ông
hài lòng nhìn Cố Tiếu Ảnh, lại nói thêm với Quản Đồng: “Bí thư nói trưởng trấn
gì gì đó đều biết con về, còn đang đợi để mời con ăn cơm, bố nói con bận, còn
chưa biết ở nhà mấy ngày”.

Ông
cười đắc ý: ‘Cũng không thể cứ mời là đi ngay, quan trên tỉnh về, dù gì cũng
phải ra dáng chứ. Bố nói luôn với họ rồi, chuyện đó con trai tôi khi nào có
thời gian thì mới tính được…”

Ông
vẫn còn kể lể, Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn Quản Đồng, thấy anh nhíu mày, càng lúc
càng khó chịu.

“Quản
Đồng”, Cố Tiểu Ảnh biết Quản Đồng sắp nói gì, liền nói trước: “Em đói rồi!”

Vẻ mặt cô thật
đáng thương, Quản Đồng mềm lòng, những lời chưa nói ra miệng lại nuốt trong lòng.
Anh thở dài, nói với Quản Lợi Minh: “Chuyện ăn cơm thì nói sau. Thực ra con
cũng chỉ là chân loong toong thôi, làm sao mà gọi là làm quan được

Nghe
anh nói thế, mặt Quản Lợi Minh xịu hẳn xuống, mặt mũi sa sầm “hừm” một tiếng:
“Có loong toong nữa thì cũng không to hơn họ hay sao? Chúng tôi nuôi anh ăn học
bao nhiêu năm nay, chỉ là để nhìn anh làm chân loong toong thôi à?”

Quản
Đồng chẳng muốn nói tiếp nữa, kéo tay Cố Tiểu Ảnh đi xuống bếp, Quản Lợi Minh ở
lại một mình vuốt râu trợn mắt tức tối.

Cố
Tiểu Ảnh vừa đi theo Quản Đồng, vừa bất giác quay lại nhìn Quản Lợi Minh, tự
nhiên bắt đầu thấy đồng cảm với Quản Đồng.

Đến
cửa bếp, thấy Tạ Gia Dung cầm một rổ rau đi ra ngoài, Cố Tiểu Ảnh nhìn theo với
vẻ rất tò mò, hỏi Quản Đồng: “Mẹ anh đi đâu vậy?”

Quản
Đồng vừa đi vào bếp vừa nói: “Rửa rau”.

Cố
Tiểu Ảnh nhìn vòi nước trong sân, thắc mắc: “Sao không dùng nước máy?”

Quản
Đồng đã lấy một củ hành bắt đầu bóc, vừa bóc vừa ngẩng đầu nhìn cô: “Quen rồi
mà. Phía sau nhà có một con sông, mọi người thấy rửa ở đó tiện hơn”.

“Có
sông à?” - mắt Cố Tiểu Ảnh sáng rực, “Vậy em cũng đi!”

Vừa
nói cô vừa quay người chạy như bay đuổi theo Tạ Gia Dung. Quản Đồng không kịp gọi
lại, nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu cười, rồi lại ngồi xuống bóc hành.

Nói
thực lòng, đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Ảnh thực sự được tận mắt chứng kiến cuộc
sống nông thôn.

Bây
giờ phải giới thiệu một chút vị trí địa lý nhà Quản Đồng: đây là một sơn thôn
nào đó thuộc một thị trấn nào đó, thuộc một huyện nào đó thuộc thành phố R ven
biển. Vì là vùng núi, nên nơi đây không có sự giàu có của ngư dân, cũng như
không có sự trù phú của những cánh đồng, nhà nào cũng chỉ trồng ít cây ăn quả.
May mà vùng này nước sông cũng khá dồi dào, nên việc tưới tiêuó gì khó khăn.
Những người nông dân ở đây cũng đã quen với việc rửa rau, đãi gạo, giặt quần
áo, thậm chí giặt tã lót ở sông.

Kết quả là vào
lúc chiều tối, Cố Tiểu Ảnh đã may mắn được nhìn thấy cảnh tượng rửa ráy sôi
động bên bờ sông: trên bờ có người đang giặt quần áo, bọt xà phòng trôi theo
dòng nước, nhanh chóng chảy đến gần chỗ rau Tạ Gia Dung đang rửa. Tạ Gia Dung
chẳng thấy có gì lạ, lấy tay gạt đi, làm nước bắn tung lên đánh tan đám bọt xà
phòng, rồi thản nhiên rửa đám rau xanh giữa dòng nước vẫn còn đầy bọt xà phòng
giặt đồ lót. Hết rửa rau lại rửa sang cá, lúc này ở phía trên không xa, cùng ở
phía bờ sống ấy, có một người phụ nữ bắt đầu ra sức rửa cái ống nhổ…

Cố
Tiểu Ảnh trợn tròn mắt!

Nửa
phút sau, Cố Tiểu Ảnh cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu đang cuồn cuộn trong dạ
dày, cố nặn ra một nụ cười, lại tiến về phía trước một bước, ngoan ngoãn hỏi:
“Bác gái, để cháu giúp bác…”


có không thích đi nữa, không quen đi nữa, thì tư thế cũng phải đoàng hoàng.

Tạ
Gia Dung quay đầu cười hiền hậu: “Không cần đâu con, sắp xong rồi”.


vừa nói vừa cầm con cá đã rửa xong đứng lên, để vào chậu, rồi vẫy Cố Tiểu Ảnh:
“Về thôi”.

Cố
Tiểu Ảnh do dự, không nói gì, đi theo bước Tạ Gia Dung.

Trước
giờ ăn tối, Tạ Gia Dung bận rộn trong bếp, Quản Lợi Minh cũng đang nổi lửa một
bên.

Trên
chiếc bàn ăn bên cạnh, thịt đã thái xong xếp thành đĩa lớn, mấy chú ruồi bay
qua bay lại, thỉnh thoảng lại đỗ xuống nghỉ. Cố Tiểu Ảnh nép vào bên cửa thò cổ
nhòm vào, rồi lại vội vàng rụt cổ lại.

Quản
Đồng từ phía sau đi ra, nhìn theo ánh mắt Cố Tiểu Ảnh vào trong bếp, thắc mắc
hi: “Nhìn gì thế?”

Cố
Tiểu Ảnh giật mình, nhe răng cười: “Nhìn xem tối nay ăn gì?”

“Đói rồi hả?”
Quản Đồng cười xoa xoa đầu Cố Tiểu Ảnh, kéo tay cô đi vào chái nhà phía đông:
“Đến đây xem, em ngủ phòng này được không?”

Trong
căn phòng sáng ánh đèn, chiếc giường đơn giản kê sát tường, vừa nhìn đã biết là
được trải ga mới, có hình hoa trên nền trắng, Cố Tiểu Ảnh nhìn rồi mỉm cười,
quay người ôm lấy Quản Đồng. Quản Đồng thoáng sững người, rồi cũng vòng tay ôm
chặt cô.


vùi đầu vào lòng anh, dường như thì thầm câu gì đó, anh không nghe thấy.

Nhưng
khi hỏi lại, cô ngẩng đầu cười ranh mãnh: “Không nói lần thứ hai!’

Quản
Đồng cười, bất giác nhìn ra ngoài cửa: khói bếp mù mịt trong căn bếp cách một
khoảng sân, khiến cửa bếp trở nên mờ ảo, anh quay đầu lại, một tay ôm chặt cô
gái trước mặt, cúi đầu hôn.

Cố
Tiểu Ảnh nhắm mắt mỉm cười, đáp lại nụ hôn rõ ràng là mang tính chất chủ nhà
của anh.


nhớ lại câu nói lúc nãy mà anh không nghe thấy.

Thực
ra cô đã nói: Quản Đồng, em yêu anh.

“Em yêu anh”
không phải chỉ là câu bột phát do hoàn cảnh, mà xuất phát từ trái tim cô, bởi
anh lớn lên trong một gia đình như thế này, những ngày sống nghèo đói, bần
cùng, cô đơn nhưng Quản Đồng vẫn kiên trì, kiên cường phấn đấu để có ngày hôm
nay; đã khiến Cố Tiểu Ảnh cảm thấy không có lý do gì để không yêu. Hoặc giả,
ngoài tình yêu, còn có sự kính nể và tình thương xuất phát từ đáy lòng.

(13)

Buổi tối, nằm
trên chiếc giường chái nhà phía đông, Cố Tiểu Ảnh hồi tưởng lại bữa ăn tối vừa
kết thúc, mỉm cười đau khổ.

Lúc
ăn tối, Tạ Gia Dung nấu cả một bàn lớn toàn thịt là thịt: ớt xào thịt, tôm xào
tỏi tây, nấm xào thịt… Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc nghĩ bụng: nông thôn bây giờ khấm
khá quá, cả mâm chỉ toàn thịt, rau xanh chỉ loáng thoáng.

Rồi
cô chợt nghĩ ra: rõ ràng là hai bác Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung coi mình là
khách quý mới nấu nhiều thịt thế này!

Nghĩ
thế, Cố Tiểu Ảnh thấy lòng thật ấm áp. Vừa lúc đó Quản Lợi Minh đi vào phòng,
cố tình để một bát thịt kho tàu trước mặt Cố Tiểu Ảnh, lại càng làm Cố Tiểu Ảnh
cảm động… nhưng nhìn kỹ lại, đây chẳng phải bát thịt kho tàu lúc nãy làm chỗ
nghỉ ngơi của lũ ruồi sao?

Cố Tiểu Ảnh
khẽ thở dài chép chép miệng, tự an ủi mình: thôi ăn đi ăn đi, đằng nào cũng rán
trong chảo mỡ rồi, vi khuẩn bị đun chết hết rồi.

Nghĩ
rồi, cô gắp một miếng thịt cho vào miệng, cố sức nhai, cũng phải thừa nhận
hương vị khá ngon. Nhìn cô ăn vui vẻ, Quản Lợi Minh hài lòng lấy đầu đũa xỉa
xỉa răng, rồi gắp mấy miếng thịt vào bát Cố Tiểu Ảnh, bảo cô: “Ăn nhiều một
chút, con bé này gầy gò quá”.

Cố
Tiểu Ảnh sững sờ nhìn đôi đũa vừa mới dùng xỉa răng, lại nhìn mấy miếng thịt
toàn mỡ trong bát mình, tư duy tưởng tượng phong phú lại bắt đầu làm dạ dày của
cô lộn nhộn. Quản Đồng hơi thắc mắc về việc cô đột ngột giảm tốc độ, nghĩ ngợi,
rồi sẻ một nửa chỗ cơm trong bát cô sang bát mình. Anh làm việc đó một cách rất
tự nhiên, nhìn từ chỗ Cố Tiểu Ảnh, khuôn mặt không đeo kính của Quản Đồng trông
thật hiền lành đẹp trai dưới ánh đèn.

Dạ
dày Cố Tiểu Ảnh lại dần dần trở lại bình thường.

Quản
Lợi Minh lại không vui, gắt con trai: “Nó đã ăn ít thế rồi, con lại làm người
ta nghĩ nhà mình không muốn cho khách ăn cơm hả?”

Quản
Đồng ngẩng đầu giải thích: “Cô ấy ăn ít cơm, bát cơm nhà mình to, cô ấy ăn
không hết, để lại bát sẽ cảm thấy áp lực quá”.

“Áp
lực?” Quản Lợi Minh bật cười, “Ăn cơm mà cũng có áp lực à, hồi trước khi nhà
mình ăn không đủ no thì thấy có cơm ăn là việc hạnh phúc nhất đời, con người
nai lưng làm việc chẳng phải chỉ vì miếng ăn hay sao!”

Quản
Đồng nhíu mày: “Con người không phải chỉ sống để ăn”.

“Con
người không sống để ăn, thì sống vì cái gì ?” - Quản Lợi Minh trợn mắt, cảm
thấy thằng con mình càng ngày càng khó hiểu.

“Còn
ai ăn canh nữa không?” - Tạ Gia Dung đi ra dàn hòa, vừa múc canh vừa nói với Cố
Tiểu Ảnh: “Đây là mướp nhà trồng đấy”.

Cố
Tiểu Ảnh phải cố gắng lắm mới hiểu bà nói gì, “à” một tiếng trả lời, rồi giơ
tay nhận lấy bát canh. Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, luồn một tay
xuống dưới gầm bàn, nhẹ véo Quản Đồng. Quản Đồng dường như cũng ý thức ra điều
gì đó, cuối cùng bỏ cuộc buồn bực ngồi ăn cơm, không nói gì nữa.

Bữa ăn đầu
tiên sau khi về nhà, kết thúc trong tình trạng bằng mặt nhưng không hề bằng
lòng như vậy. Buổi tối, Cố Tiểu Ảnh nằm trên giường, trong lòng cảm thấy những
cảm xúc khó miêu tả bằng lời, không ra khó chịu, nhưng cũng chẳng hẳn dễ chịu.

Vài
ngày sau đó hầu như cũng trôi qua trong sự tranh cãi và bực bội vô vị như vậy.
Trong khoảng thời gian đó, Quản Đồng cũng được mời ăn chiêu đãi với các vị lãnh
đạo địa phương, anh không muốn cũng khó từ chối những chuyện quan hệ xóm giềng
này. Với tư cách là một “thanh niên kiệt xuất” duy nhất ở địa phương đang làm
việc tại cơ quan quyền lực cao nhất tỉnh, sau một bữa tiệc trưa, Quản Đồng bị
chuốc đầy một bụng rượu trắng 52 độ, còn Cố Tiểu Ảnh nhờ lập trường cứng rắn
vững vàng mới may mắn thoát nạn. Ăn xong trưởng thôn cho xe đưa Quản Đồng và Cố
Tiểu Ảnh về nhà, suốt đường về Quản Đồng chỉ nhíu mày im lặng, đến khi về đến
cửa nhà thì không chịu nổi, đã nôn một trận tối tăm mặt mũi.

Lẽ dĩ nhiên là
việc này làm Tạ Gia Dung rất xót ruột chạy ra chạy vào nấu canh giã rượu cho
con, còn Quản Lợi Minh thì giữ đúng phong cách “bố chồng tương lai”, hỏi han Cố
Tiểu Ảnh về chuyện bữa tiệc có những người nào, là quan chức to đến đâu. Cố
Tiểu Ảnh biết tỏng ông hỏi là để đi kể lể với các ông bạn, nên cái gì cũng đáp
“không biết” “không nhớ nổi”, khiến Quản Lợi Minh tiếc nuối thở dài sườn sượt.

Thực
ra đến lúc này, Cố Tiểu Ảnh đã bắt đầu có tư tưởng không nhịn nổi muốn bùng nổ:
Quản Đồng say đến không còn biết trời đất gì nữa, ngủ rồi mà vẫn còn nhíu mày
nhăn mặt, chắc chắn là đang khó chịu ở đâu. Cô muốn lấy chậu nước rửa mặt cho
Quản Đồng, nhưng cứ phải tiếp chuyện Quản Lợi Minh lải nhải; toàn những chuyện
như các con ở trên đấy không có người thân thích, phải chăm sóc Quản Đồng chu
đáo; nào là con gái, lấy chồng rồi thì phải chăm lo việc nhà, không được nghĩ
ngợi lung tung; nào là cuộc đời con gái quan trọng nhất vẫn là lấy chồng sinh
con; nào là xem ở thôn bên cạnh con gái nhà ai đó cũng học tiến sỹ, cũng có bao
nhiêu là kiến thức đấy chứ, cuối cùng vẫn là một cô gái già, chẳng lấy nổi
chồng…

Cố
Tiểu Ảnh ậm ừ nghe, trong lòng muốn bốc hỏa. Đến mẹ mình còn chẳng yêu cầu mình
phải tam tòng tứ đức, mà ông lại còn phải lên lớp tôi? Hơn nữa, có chắc là tôi
sẽ làm con dâu ông không? Dù gì tôi cũng đang ở tuổi thanh xuân, chưa muốn đâm
đầu vào lấy chồng đâu nhé!

Mãi
rồi đến lúc không thể chịu được, cô đứng phắt dậy, nở một nụ cười: “Cháu đi lấy
cho Quản Đồng chút nước nóng rửa mặt.”

Không
đợi Quản Lợi Minh nói gì, Cố Tiểu Ảnh chạy khỏi phòng như thoát thân, hướng
thẳng vào bếp. Quản Lợi Minh đứng phía sau há hốc mồm, nghĩ bụng không biết con
trai mình có cần rửa mặt không, rồi cũng không nói gì thêho một tiếng quay
người đi ra ngoài.

Nhìn
bóng ông đi ra khỏi sân nhà, Cố Tiểu Ảnh vừa lấy nước trong bếp vừa thở dài.

Tình
hình cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Cố Tiểu Ảnh và bố mẹ chồng tương lai diễn ra như
thế đấy. Lần đó, cô đã nhìn thấy nụ cười chất phác của bố mẹ Quản Đồng, nghe
được những giọng điệu líu lo như chim hót của người nhà quê, và cô biết, họ là
người tốt.

Tâm
hồn họ giản đơn, tình cảm mộc mạc, tuy có hố sâu ngăn cách với thế hệ sau,
nhưng tình cảm huyết thống thì chẳng bao giờ thay đổi được.

Trước
ngày về một hôm, Cố Tiểu Ảnh đứng trong nhìn Tạ Gia Dung ngồi khâu vá dưới ánh
mặt trời, hình dung ra những dấu vết nhan sắc hồi còn trẻ của bà, và cả nét mặt
khắc khổ nhẫn nhịn của bà bây giờ nữa. Bà ngồi đó lặng lẽ khâu vá, khiến Cố
Tiểu Ảnh xót xa.


chỉ già hơn mẹ Cố Tiểu Ảnh hai tuổi, nhưng nhìn thì như già hơn đến cả chục
tuổi.

Người
phụ nữ này, từ lúc sinh ra cho đến lúc lớn lên, đều không có tuổi thanh xuân,
ngoảnh đi ngoảnh lại đã về già.Bà rất ít nói, đôi mắt bà luôn tràn ngập sự bình
thản mơ hồ. Khi bà nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh, cô có thể cảm nhận được làm da già
nua, thô ráp của bà lướt qua bàn tay trẻ trung của Cố Tiểu Ảnh.

Nhưng
Tạ Gia Dung, chỉ đơn giản là nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh, dùng hơi ấm của nó, sự
dứt khoát của nó, sự hoan hỉ của nó, thậm chí kèm theo đó là ánh mắt có phần e
dè và lo sợ, dặn dò cô: “Lần sau con lại đến chơi nhé!”

Cố
Tiểu Ảnh gật đầu, cũng nắm chặt tay Tạ Gia Dung.

Thế
là, trong chuyến đi đến thành phố R, Cố Tiểu Ảnh không chỉ ấn tượng với đám
ruồi muỗi dày đặc, mà còn nhớ đến ánh mắt da diết của một người mẹ, dù phương
ngôn ở đó sao mà khó hiểu, nhưng Cố Tiểu Ảnh đã hiểu ra tất cả qua ánh mắt của
Tạ Gia Dung.


điều cô thực sự không dám nói với Tạ Gia Dung, tuy cô thích Quản Đồng, nhưng
cũng vẫn chưa có cách nào tự thuyết phục mình bước vào một cuộc hôn nhân ở cái
tuổi còn quá trẻ này.

“Hôn
nhân”- từ này sao mà nặng nề, sao mà nghiêm túc, cô cảm thấy hiện tại mình
không đủ sức gánh lấy. Cô mới có 25 tuổi, còn có bao nhiêu những năm tháng
thanh xuân để tận hưởng. Trong cuộc sống của cô có những chàng trai muốn hẹn
hò, có sự nghịch ngợm của các nữ sinh, có sự tin tưởng bạn bè, sự lười nhác của
học sinh, thậm chí còn có cả sự hâm mộ của độc giả. Thế giới của cô quá phong
phú đa dạng, cô không cam tâm không tình nguyện tự trói mình vào một cuộc hôn
nhân.

Hơn
nữa, nói một cách hơi ích kỷ, cô cũng không dám chắc sau này có gặp được một
người tốt hơn, yêu cô hơn không, giờ đã quyết định ngay cho cả cuộc đời mình,
liệu cô có thiệt thòi không?

……

Lúc
đó, những suy nghĩ, toan tính không thể nói với ai thực sự là một rào cản đặt
trước mắt Cố Tiểu Ảnh.

Nói
cách khác, rào cản lớn nhất đối với cô, không phải là sự nghèo nàn vật chất,
không phải vì Quản Đồng không đủ tốt, mà vì cô chưa chuẩn bị đủ tâm lý để lấy
chồng. Sâu thẳm trong tim, cô tò mò, mong muốn, chờ đợi, nhưng lại không hề có
cảm giác khao khát mạnh mẽ đối với chuyện hôn nhân.

Cho
đến tận cuối năm.

Những
ngày cuối năm, hoạt động đào tạo Đảng viên toàn tỉnh bước vào giai đoạn cao
trào. Quản Đồng được điều động về văn phòng nhóm lãnh đạo, từ đó bắt đầu quãng
thời gian làm thêm liên miên tối tăm mặt mũi. Khoảng thời gian đó, Quản Đồng không
chỉ không có thời gian yêu đương, mà thậm chí buổi tối còn ngủ lại ở văn phòng.

Cố Tiểu Ảnh
tuy không thừa nhận ra miệng, nhưng nỗi nhớ Quản Đồng càng ngày càng da diết,
da diết đến mức cô bắt đầu bị hoang tưởng, luôn cảm thấy có tiếng chuông điện
thoại, tiếng chuông báo tin nhắn của anh, nhưng mở ra xem thì chẳng thấy có gì

Khoảng
thời gian đó sao mà dài thê thảm, dài đến mức cô không thể nào không thừa nhận,
hóa ra, trong quãng thời gian vừa rồi, anh thực sự đã trở thành một phần quan
trọng nhất trong cuộc đời cô, dù cô vẫn đi hát Karaoke với các học sinh nam, đi
mua sắm với các bạn gái, tán gẫu với sinh viên trong giờ học… Nhịp điệu sống
của cô không có gì thay đổi, nhưng vì sự thiếu vắng anh, thế giới của cô như
thiếu đi mất gì đó!

Cuối
cùng cô cũng không thể không thừa nhận: hóa ra, cuộc sống của cô có phong phú
thêm bao nhiêu đi nữa, cũng không bằng được lúc anh đứng trước mặt cô và mỉm
cười hiền lành với cô.

Cứ
như vậy, đã không thể kìm nén được nữa, thì cần gì phải kìm nén. Một buổi tối
trước tết, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng tốn hết 14 cuộc “điện thoại truy tìm” đến
tìm ra Quản Đồng, rồi lại trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của bảo vệ mới đến
được văn phòng anh. Vừa mở cửa, làn khói thuốc dày đặc đã khiến cô hết hồn!

Khi
xua hết khói thuốc lá, cô thấy mấy người đàn ông mắt đỏ ngầu, hút thuốc như ống
khói để giữ tinh thần cho tỉnh táo. Cô thấy xót xa. Rồi ánh mắt cô lướt qua lần
lượt các khuôn mặt trong phòng để cuối cùng tìm ra được khuôn mặt gầy ốm của
Quản Đồng, cô càng thấy muốn khóc. Sao anh có thể mệt mỏi đến mức này chứ?

Quản
Đồng không hút thuốc, nhưng xem ra tinh thần cũng rất khá, vẫn còn đùa được:
“Chà, Tiểu Ảnh, em xem, chúng tôi không làm lãng phí tiền của người nộp thuế
đấy chứ?”

Cố
Tiểu Ảnh nhìn đồng hồ: mười một giờ đêm, thế mà năm sáu người đàn ông tầm hơn
30 tuổi trước mặt cô vẫn còn đang làm thêm giờ sao?!

Cuối
cùng thì cô cũng mềm lòng, những lời chia tay cuối cùng cũng không thể nói ra
được nữa.

Đêm
đó, Quản Đồng tiễn cô xuống dưới tầng. Dưới bóng cây tùng xum xuê, anh hôn cô
nồng nàn. Cô gần như nghẹt thở, còn anh thì mệt mỏi ngả vào lưng cô thì thầm:
“Anh nhớ em vô cùng, Tiểu Ảnh, nhưng giờ thì anh chẳng thể nào cầu hôn em được,
vì đến bản thân mình anh còn chẳng chăm lo được, thì làm sao chăm lo được cho
em?”


lẽ, chính là câu nói này đã khơi gợi tình yêu thương của người mẹ trong trái
tim một cô gái. Đột nhiên cô nghĩ, có lẽ, điều mà một cuộc hôn nhân mang đến,
không phải là ai chăm lo cho ai, mà là cùng giúp đỡ, nương tựa vào nhau.


biết, điều cần nhất khi khốn khó, chẳng qua chỉ là đôi vai, bàn tay của một
người, một ánh đèn ấm áp, một ly nước ấm, một cái ôm. Họ vẫn còn trẻ thế, cuộc
đời này sẽ vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh khốn khó, vậy thì, tại sao không ở bên
nhau, giúp đỡ nhau, dựa vào nhau, dành cho nhau một bờ vai, một đôi tay mạnh
mẽ, một ngọn đèn ấm áp, một cốc nước ấm, hay một cái ôm thật là bình yên nhỉ ?

Huống
hồ, ở cái thành phố này, họ đều là người ngoại tỉnh, họ không có người thân ở
đây, nên chỉ có thể làm người thân của nhau mà thôi.

Cứ
như thế, lần này, vẫn không có hoa hồng lãng mạng, nhẫn kim cương, quỳ gối,
đánh đàn trong đêm, nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn đồng ý lấy anh.


lúc, sự run rủi của hôn nhân, ngoài tình yêu, có lẽ còn có sự nương tựa vào
nhau rất thực tế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3