Hôn Nhân Giấy - Chương 01 (Phần 11 - 12)
(11)
Sau khi từ Vân
Nam trở về, cuối cùng thì Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng cũng xác nhận mối quan hệ
yêu đương.Một khi lớp giấy dán ngoài đã bị chọc thủng, hai bên đương sự đã vào
vị trí chiến đấu, thì sẽ bước ngay tới thời kỳ một ngày không gặp mà như xa
cách ba thu.
Hứa
Tân tỏ rõ thái độ bất bình đối với việc này; cứ nhìn thấy ngày nào Cố Tiểu Ảnh
cũng trang điểm rồi hối hả đến chỗ hẹn là cô lại lắc đầu: “Tiền Trung Thư từng
nói thế nào nhỉ? Căn phòng cũ của tôi, một khi đã bắt lửa, thì có dập cũng
không tắt được!”
Cố
Tiểu Ảnh đứng trước gương, vừa thử một chiếc váy hai dây mới mua vừa cười khì
khì: “Làm sao lại phải dập, phòng cũ của người ta có phải dễ bị bắt lửa đâu.”
Hứa
Tân kéo ngăn tủ, lục lọi một hồi mới cầm lên một bao giấy thiếc ném qua, rơi
đúng lên giường Cố Tiểu Ảnh.
Cố
Tiểu Ảnh tò mò đưa tay nhặt: “Cái gì đây?”
“Người
ta phát trên đường đấy, mỗi người một túi. Mình dùng không nổi, tặng cậu đấy”,
Hứa Tân đắc ý ngâm nga: “Hãy trân cuộc sống, tránh xa khỏi AIDS!”
Cũng
đúng lúc đó, Cố Tiểu Ảnh mới nhìn kỹ thứ cầm trên tay, cô ngẩn ra một giây, rồi
mặt đỏ bừng như cà chua chín, nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Tân!”
Hứa
Tân vừa chạy ra khỏi phòng vừa cười to: “Mình chỉ muốn tốt cho cậu, kế hoạch
hóa gia đình, trách nhiệm thuộc về tất cả mọi người mà!”
Phía
sau lưng cô, Cố Tiểu Ảnh cầm một chiếc gối to, đuổi theo sát sạt!
Khi
ra ngoài ăn vào buổi tối, Cố Tiểu Ảnh nghĩ lại chuyện này, không nhịn nổi cười.
Quản
Đồng thanh toán tiền xong quay lại, nhìn thấy cô cười, tò mò hỏi: “Cười gì thế?”
Cố
Tiểu Ảnh lắc đầu, rồi đột nhiên lại ngẩng đầu cười khì khì hỏi: “Em có thể đến
chỗ anh tham quan một chút không?”
Quản
Đồng sững người, mãi không định thần lại được.
Cố
Tiểu Ảnh thấy vẻ sững sờ của anh, trong lòng thầm nghĩ: đúng là chẳng ra làm
sao, mình thẳng thừng quá, sao lại dọa cho cậu bé thật thà sợ đến thế chứ?
Đến
lúc này Quản Đồng mới phản ứng kịp, cười cười đáp: “Tất nhiên là được rồi”. Khi
đó, Quản Đồng vẫn chưa biết Cố Tiểu Ảnh chỉ là tò mò bất chợt, muốn đến kiểm
tra một chút xem mức độ sạch sẽ nơi anh ở đến đâu, và Cố Tiểu Ảnh cũng không
nghĩ đến, có những chuyển biến, thực ra chỉ cần một cơ hội. Hay nói cách khác,
giây phút căn nhà cũ bị ngọn lửa thiêu rụi, đã không còn xa nữa.
Vậy
là, ăn uống xong, hai người tay trong tay về nhà Quản Đồng.
Kết
quả là, cũng chính tối hôm đó, Cố Tiểu Ảnh tự nhiên có ba điều “không ngờ”.
“Điều
không ngờ”hứ nhất là: không ngờ nơi ở của một người đàn ông độc thân lại sạch
sẽ đến thế!
Lúc
mới bước vào phòng khách nhà Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh rùng mình. Căn phòng cũ
đoán chừng được xây vào cuối những năm 70 của thế kỷ XX được anh chàng này dọn
dẹp sạch bong, bàn ghế gọn gàng, đồ đạc ngăn nắp, đến ga trải giường cũng không
có nếp nhăn!
Suy
nghĩ đầu tiên của Cố Tiểu Ảnh là: Đây có đúng là một người đàn ông không nhỉ?
Cô
giả vờ nhìn bốn phía, trong lòng tính toán rất gian: nếu kết hôn với người đàn
ông này, mình sẽ không còn bị mẹ la mắng nữa nhỉ? Chà chà, có khi mẹ còn ngạc
nhiên đến phát khóc lên nữa ấy chứ, rồi sẽ ấp úng hỏi mình: “Con chăm chỉ thế
này từ bao giờ vậy, lại còn biết thu dọn nhà nữa”…
Tốt
lắm- Cố Tiểu Ảnh thầm nghĩ và gật đầu, “điều không ngờ” đầu tiên mang đến nhiều
lợi ích quá.
“Điều
không ngờ” thứ hai: không ngờ Quản Đồng lại có một kho tàng sách đồ sộ đến như
vậy!
Khi
vừa bước vào phòng khách kiêm phòng đọc của Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh rùng mình
lần thứ hai. Trên giá sách đơn giản chiếm trọn một bức tường là gần một vạn
cuốn sách được phân loại cụ thể, từ Nietzsche Russell Vương Quốc Vĩ đến Tư bản
luận của Marx và Engels. Phía sau có cả một hàng sách loại các lãnh đạo buộc
phải đọc?!
Đã
thế, điều đáng ngưõng mộ nhất nhất nhất là: bên trong còn rất nhiều sách, đều
là sách quý hiếm, mà Cố Tiểu Ảnh muốn mua từ lâu, nhưng không thể mua được.
Dưới
ánh đèn sáng chói ban đêm, Cố Tiểu Ảnh mắt sáng rực nhìn không chớp cái giá
sách, thiếu nước lao vào ôm hết vào lòng. Ánh mắt như hổ đói vồ mồi đến suýt
làm Quản Đồng hoảng sợ.
Mãi
một lúc, anh mới thấy Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại, nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng,
hỏi: “Nếu em kết hôn với anh, thì toàn bộ số sách này sẽ thuộc về em đúng
không?”
Tư
duy của Quản Đồng không nhanh bằng Cố Tiểu Ảnh, ngay lập tức bị hai chữ “kết
hôn” làm cho tê liệt một nửa bên não.
Một
lúc lâu sau, anh mới buồn bã đáp: “Anh không bán thân!”
Cố
Tiểu Ảnh lại phấn khích nhìn anh, nói như đinh đóng cột: “Em mua!”
Trong
lúc Quản Đồng mắt chữ A mồm chữ O không nói được lời nào…
Tốt
quá rồi- Cố Tiểu Ảnh nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Quản Đồng, lại một lần nữa gật
đầu hài lòng.
“Điều
không ngờ” thứ hai cũng lại mang đến một đống lợi ích.
“Điều
không ngờ” thứ ba: không ngờ Quản Đồng cũng từng là một anh chàng mọt sách ngô
nghê.
Ha
ha ha ha ha ha…khi Cố Tiểu Ảnh bước vào phòng ngủ của Quản Đồng, nhìn thấy tấm
ảnh trong cuốn sổ lưu niệm đặt trên tủ đầu giưòng, cô không nén nổi cười phá
lên!
Trong
bức ảnh lưu niệm các sinh viên tốt nghiệp lớp ngữ văn khoa Trung văn của đại
học tỉnh, bức ảnh của Quản Đồng… quả thật là… một anh chàng học nghệ thuật của
thập niên 80.
Cố
Tiểu Ảnh hoàn toàn không còn để ý gì đến cách hành xử của mình nữa, cô ngồi xổm
trên nền nhà ôm lấy cuốn sổ lưu niệm, lật đến trang của Quản Đồng, tay chỉ vào
tấm ảnh, cười ngặt nghẽo!
Cô
vừa lật cuốn album vừa nhìn Quản Đồng mặc áo sơmi kẻ carô, cài đến tận cúc trên
cùng, tay cầm cuốn “Sống ở nơi đất lạ”, đứng dựa vào gốc cây cổ thụ làm ra vẻ
đang chăm chú đọc sách mà cười chảy cả nước mắt, cười rũ cười rượi, ngồi bệt
xuống đất, tay gạt nước mắt và ho sặc sụa.
Quản Đồng
ngượng đến mức cổ cũng đỏ bừng, lòng thầm tự mắng mình: hôm qua tìm xong số
điện thoại của người bạn cũ sao lại quên không cất cuốn sổ lưu niệm đi.
Thấy
Cố Tiểu Ảnh vẫn ngồi đó cười như nắc nẻ,cuối cùng Quản Đồng không chịu nổi liền
sải bước đi tới, đầu tiên là giật cuốn sổ lưu niệm vứt sang một bên, rồi bế Cố
Tiểu Ảnh đã cười đến mức hết hơi hết sức như bế một con gà nhỏ, ném lên trên
giường, cúi đầu, hối hả hôn!
Có
lẽ hôm đó có bốn “điều không ngờ”- vì không ngờ Cố Tiểu Ảnh lúc nào cũng tự cho
là mình vững vàng, lại bị đốt cháy bởi một tấm ảnh?!
Một
khi căn nhà cũ đã cháy, thì quả nhiên là có dập cũng không tắt nổi lửa…
(12)
Kể từ lúc đó,
nơi ở của trưởng phòng Quản trở thành “hành cung” ngoài giờ lên lớp của Cố Tiểu
Ảnh. Đầu tiên là cô độc chiếm đường dây nối mạng của Quản Đồng, rồi đến phòng
đọc sách có thể phơi nắng, tiếp nữa là bếp, phòng khách… và kết quả là cô
thường xuyên vắng mặt tại ký túc xá nghiên cứu sinh nữ, hại Hứa Tân tìm đủ mọi
cách mà không ra.
Cuối
cùng thì đến một ngày, thật hiếm hoi Cố Tiểu Ảnh lại ngồi viết luận văn trong
ký túc xá, Hứa Tân không nén được nên hỏi thăm dò: “Nhà anh ta có gì hay ho
không vậy?”
Cố
Tiểu Ảnh trợn mắt: “Ngoài chính bản thân anh ấy ra, chẳng có gì hay ho cả”.
“À”,
Hứa Tân mở to mắt, lanh lảnh: “Cố Tiểu Ảnh, cậu đúng là lưu manh!”
“Chẳng
phải đó là điều cậu muốn nghe sao”, Cố Tiểu Ảnh quay đầu lườm Hứa Tân, cười
ranh mãnh: “Mình nói bọn mình đắp chăn bông nói chuyện suông, cậu có tin không
“Không
tin!” - Hứa Tân lắc đầu quầy quậy.
“Thế
thì được rồi còn gì”, Cố Tiểu Ảnh đánh máy rào rào, chẳng thèm quay đầu lại,
“nếu một ngày nào đó bất ngờ mình nhận giấy đăng ký kết hôn, mọi người đừng quá
ngỡ ngàng, cứ đưa thẳng phong bì là được rồi”.
“Giấy đăng ký
kết hôn!” - Trí tưởng tượng của Hứa Tân cũng rất phong phú, trong ánh mắt mơ hồ
dường như đã tưởng tượng ra một đứa trẻ chạy đến trước mặt mình nhảy nhót. Cô
tưởng tượng ra mọi phiền phức mà một đứa nhóc có thể mang lại, đột nhiên rên
lên, sợ hãi nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Không
phải thế chứ”, cô thăm dò Cố Tiểu Ảnh, “hai người không áp dụng biện pháp phòng
hộ nào à?”
Cố
Tiểu Ảnh đánh xong dấu chấm cuối cùng, đứng lên vươn vai, quay đầu nhìn Hứa
Tân, không chịu nổi nữa nên cốc vào đầu cô bạn một cái: “Cậu nghĩ cái gì vậy?
Hôn một cái thì có sinh ra trẻ con được không?”
“A,
thế là không có hả…” - Hứa Tân cảm thấy đầu óc mình như xẹp xuống.
Rốt
cuộc là có hay là không có nhỉ? Quả là một vấn đề bí hiểm…
Thực
ra, nhiều năm sau đó, mỗi lần nghĩ đến đoạn hội thoại này, Cố Tiểu Ảnh không
nhịn nổi cười.
Lúc đó, cô và
Quản Đồng, giống như mọi cặp tình nhân khác, từng bước trải qua quá trình từ
quen biết đến tìm hiểu, từ thăm dò đến tiếp xúc, từ nắm tay cho đến hôn môi.
Trong thời gian hai năm, họ đã lần lượt đi qua các bước của sự rung động. Ngày
đó năm đó, họ thực sự yêu nhau, thực sự muốn được sống cùng nhau, và tay nắm
tay bước vào hôn nhân.
Cô
mãi mãi còn ghi nhớ, tháng chạp mùa đông, mỗi người ngồi một bàn, một người đọc
sách, một người lên mạng, mệt thì nói chuyện, uống một tách trà bưởi nóng. Lò
sưởi trong tập thể tỉnh ủy thật ấm áp, Cố Tiểu Ảnh lơ mơ buồn ngủ không muốn
về. Quản Đồng cũng không nỡ để cô đội gió đội tuyết quay về, nhiều lần bảo cô:
“Hay em vào phòng ngủ đi, anh ngủ trong phòng sách”.
Cố
Tiểu Ảnh do dự môt chút, rồi không đành, trả lời: “Em về thì hơn, nếu không
người ta lại xì xào anh chưa cưới đã sống chung, ảnh hưởng không tốt đến anh”.
Cô
than chở: “Ai bảo đây là tập thể cơ quan, lắm kẻ dòm ngó. Từ nhỏ em đã sống
trong khu tập thể cơ quan, ngán đến tận cổ cái kiểu nhà ở này rồi”.
Quản
Đồng mừng rơn trong lòng, vội hỏi: “Hay là chúng mình kết hôn đi?”
Cơn
buồn ngủ của Cố Tiểu Ảnh bỗng chốc tan biến, cô mở to mắt nhìn Quản Đồng nghi
hoặc. Đúng lúc Quản Đồng tưởng thành ý của mình đã khiến Cố Tiểu Ảnh không nói
nên lời, thì đột nhiên anh nghe cô la lớn: “Anh chỉ cầu hôn thế này thôi sao?!
Không có hoa hồng, không có nhẫn kim cương, cũng không quỳ gối, không đánh đàn
dưới trăng, Quản Đồng anh có chút thành ý nào không vậy hả?!”
Quản
Đồng đớ người.
Nhưng
mà, dù cho Quản Đồng không có hoa hồng, nhẫn kim cương, quỳ gối, đánh đàn dưới
trăng, thì một bước quan trọng mà nhất định anh phải thực hiện, đó là Quản Đồng
phải đi gặp ông Cố bà Cố, còn cô con dâu “xịn” Cố Tiểu Ảnh này cũng cần đến gặp
bố mẹ chồng tương lai.
Nói
đến bố mẹ Quản Đồng, khi gặp mặt lần đầu tiên, Cố Tiểu Ảnh thừa nhận, cô đến
thành phố R “ra mắt” với tâm trạng phấp phỏng.
Đó
là vào cuối tháng tư, lần đầu tiên Quản Đồng đưa Cố Tiếu Ảnh về nhà. Suốt quãng
đường năm tiếng ngồi xe đường dài, Quản Đồng kể cho Cố Tiểu Ảnh nghe câu chuyện
về bố mẹ mình, khiến cô nước mắt đầm đìa, trái tim yếu đuối rõ ràng là đang cảm
động!
Thậm
chí cô còn nghĩ thầm: “Câu bố mẹ Quản Đồng có thể hình dung giống như “Em gái
khốn khổ ơi, để anh đánh đổi tiền đồ của mình cho em một mái nhà” trong “Tri
âm”.
Thực
ra, bản chất câu chuyện rất đơn giản: Cụ ngoại của Quản Đồng là Tạ Trường Phát
là một nhà tư bản giàu cự phách, một nhân vật lẫy lừng khắp vùng Đông Bắc. Mà
những nhân vật cự phách như vậy thì thường năm thê bảy thiếp, ông ngoại của
Quản Đồng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vợ cả của ông ở căn nhà cũ tại thành
phố R, vợ hai xinh đẹp theo ông đến căn nhà mới ở Đông Bắc. Nhưng dù gì thì vợ
cả cũng là vợ cả, cũng là người vợ được mai mối cưới xin đàng hoàng, con của vợ
cả là con trưởng, chính là ông ngoại Tạ Minh Giám của Quản Đồng. Tạ Trường Phát
muốn con trai kế thừa sự nghiệp của mình, nên đã để con ra nước ngoài học từ
sớm.Ai ngờ Tạ Minh Giám học hành xong lại hoàn toàn không hào hứng với việc
kinh doanh, mà đi theo chính phủ quốc dân, tràn trề hoài bão muốn cứu nguy cho
hàng triệu đồng bào thoát tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhìn chấy viễn cảnh liên
kết giữa kinh doanh và chính trị trước mắt, Tạ Trường Phát cũng ngầm ủng hộ lựa
chọn của con trai, để dọn đường, ông cũng qua lại không ít với các quan chức.
Đáng tiếc là, chính phủ quốc dân cũng đã không cứu nổi hàng triệu đồng bào, mà
còn phải rút lui liên tiếp, cho đến khi phải rút về một hòn đảo nhỏ cách xa đại
lục, tất nhiên, trên con tàu thoát thân đó có cả Tạ Minh Giám.
Thế
là, đầu năm 1949, không còn đường nào để di, Tạ phu nhân đang mang thai 6 tháng
đành phải đến trú ngụ ở nhà Tạ lão thái thái đang ở một mình tại thành phố R.
Nhưng kể từ ngày mẹ của Quản Đồng là Tạ Gia Dung ra đời đã phải lớn lên trong
cái danh “hậu duệ của Quỷ trắng”.
Cô
bé đương nhiên không có bạn bè, mà vào thời điểm đó, cho đến cơn bão cách mạng
sau này, Tạ Gia Dung đã quen với việc lang thang đầu đường xó chợ, bị chửi, bị
đánh, mới mấy tuổi đã ra bờ biển vớt rong biển như con trai. Núi đá sắc nhọn và
những hạt muối mặn chát đã vùi lấp tuổi thanh xuân của một cô gái như hoa như
ngọc. Hay cũng có thể nói, Tạ Gia Dung lúc đó đã chẳng còn gì khác biệt so với
những thiếu nữ nông thôn. Cuộc sống của thư hương môn đệ hoặc những gia đình
giàu có, cô chưa từng được hưởng, lại càng không thể nói đến việc được học
hành. Trình độ văn hóa của cô chỉ dừng lại ở vài từ ít ỏi trong sách giáo khoa
tiểu học, và mong muốn cả cuộc đời chỉ đơn giản là lấy chồng và sinh con.
Thế nhưng,
chẳng ai muốn lấy c
Đó
là quãng thời gian tuyệt vọng đến tê dại. Lúc đó, cô gái được coi là xinh đẹp
nhất thôn, đã nghĩ, con người quả là phải biết chấp nhận số phận. Cha mẹ cô đã
nợ người ta, giờ cô phải trả, hoặc giả cũng là một kiểu chuộc tội.
Khi
đó, cô đã định cứ ở một mình như vậy, suốt đời.
Vậy
mà, ngoài sự tưởng tượng của cô, đầu những năm 70, khi một trận bão còn chưa
kết thúc, lại có người không sợ trời không sợ đất vẫn lấy cô làm vợ?!
Người
đó chính là Quản Lợi Minh, bố của Quản Đồng, bần nông chính gốc.
Đó
là một trận phong ba trong cả huyện thành nhỏ bé. Nhưng dù bão tố có dữ dội đến
đâu, Quản Lợi Minh vẫn để ngoài tai mọi lời dị nghị để làm đám cưới với Tạ Gia
Dung. Kể từ đó, Quản Lợi Minh bắt đầu “cùng hưởng” những nỗi thống khổ và khó
khăn của Tạ Gia Dung, thậm chí vì thế mà mất đi cơ hội được tuyển đi làm công
nhân, cả đời chỉ có thể làm nông dân mà thôi.
Vậy là, một
năm sau đám cưới, Quản Đồng ra đời, hai năm sau là Quản Hoa. Tuy rồi Quản Hoa
mất sớm khi mới lên 5, nhưng dù gì, cuộc sống của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung
cũng dần bình ổn. Lại hai năm nữa trôi qua, khi tiếng kèn cải cách mở cửa càng
ngày càng vang dội, xương cốt của Tạ Minh Giám được mang về quê hương. Chính là
Quản Lợi Minh đã an táng hài cốt của Tạ Minh Giám và Tạ phu nhân đã qua đời
trước đó ở cùng một nơi, mà trong suốt quá trình an táng đó, Tạ Gia Dung không
rơi một giọt lệ.
Năm
đó Quản Đồng 10 tuổi. Dường như cậu không thể nào quên, vào ngày chôn cất, mẹ
mình đứng bên mộ, đờ đẫn, không nói một lời nào.
Trong ký ức
của Quản Đồng, người cha Quản Lợi Minh luôn có một vai trò như có như không
trong cuộc sống của anh.
Quản
Lợi Minh có một thói quen đã thâm căn cố đế không thể nào cải tạo được, đó là:
bẩn thỉu, ăn nói thô lỗ, tự cho mình là đúng, cố chấp, hay khoác lác, lại cũng
không siêng năng. Vào những lúc nông nhàn mùa đông, ông thà ngồi phơi nắng tán
chuyện trên trời dưới bể với người ta, chứ không chịu đi làm thuê. Ông còn
thích uống rượu, uống say rồi là chửi bới lung tung, chửi Quản Đồng, chửi cả Tạ
Gia Dung. Ông cho rằng trên đời này người ghê gớm nhất là “người có tiền”, nên
ông khinh bỉ người học hành, luôn tin rằng lãng phí thời gian đọc sách không
kiếm được nhiều tiền bằng đi ra công trường làm việc.
Vì thế, năm
Quản Đồng thi đỗ nghiên cứu sinh, Quản Lợi Minh đã vuốt râu trợn mắt nhấn
giọng: “Tôi sẽ không bỏ ra một cắc nào cho anh đi học đâu, nhà không có tiền,
anh cũng biết rối đấy!”
Quản
Đồng thản nhiên gật đầu: “Con biết ạ”.
Quản
Lợi Minh mất hứng, lại càng tức tối: “Anh không cần tiền của gia đình, thì tự
kiếm tiền mà đi học!Hai mươi mấy tuổi đầu rồi chẳng nhẽ không tự nuôi thân được
hay sao?”
Quản
Đồng vẫn chẳng có thái độ gì, bình tĩnh đáp: “Được ạ”.
Mấy lời giáo
huấn trong bụng Quản Lợi Minh chẳng nói ra được, ông sốt ruột vừa trợn mắt vừa
dậm chân, quay người đi ra khỏi cửa. Chỉ còn lại một mình, Quản Đồng đứng trong
sân nhà ngẩng đầu nhìn trời, thấy cảm xúc trong lòng hỗn độn.
Vậy
mà người mẹ Tạ Gia Dung lại dấm dúi đưa cho con trai 2000 đồng trước khi con
vào học.
Bà
thấp giọng dặn dò: “Con cầm lấy đi”.
Quản
Đồng cay mắt, đẩy lại: “Con không dùng đến đâu, mẹ, trên tỉnh nhiều việc làm
thêm, con kiếm được tiền nuôi sống mình mà
“Không
phải tiền này để con tiêu vào việc ăn uống”, Tạ Gia Dung cúi đầu, cố hết sức
nhét tiền vào túi con trai, “mà là để những lúc cần kíp, nhỡ đâu khi trái gió
trở trời, còn có tiền chữa bệnh”.
Nhét
được tiền vào rồi, bà mới ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt Quản Đồng, cười: “Đừng
nói với bố con nhé”.
Quản Đồng
“Vâng” một tiếng, mũi cay xè, hấp tấp bước lên một bước, ôm chặt lấy mẹ, vùi
mặt vào sau lưng mẹ. Anh không dám để mẹ nhìn thấy giọt nước mắt trên khóe mắt
mình.
Cũng
gần như vào lúc đó, Quản Đồng thầm thề với lòng mình, nếu có một ngày thành
công nên người, nhất định anh sẽ đón mẹ lên thành phố để sống những ngày nhàn
nhã…
Thế
đấy, như thế cũng là một kiểu “vợ chồng”, hai con người đó, Quản Lợi Minh và Tạ
Gia Dung, ban đầu không phải lấy nhau vì tình yêu, vậy mà lại dựa vào nhau sống
cả một đời.
Về
điểm này, Quản Đồng thường không hiểu nổi.
Tuy rằng,
không chỉ một lần anh nghe mẹ nói: “làm người phải biết chịu ơn”, nhưng khi
nhìn người cha mình, anh vẫn cảm thấy cuộc đời này quả giống như trong sách đã
nói, là một sự ngu xuẩn lớn.
Câu
chuyện này, trong suốt chuyến đi khiến Cố Tiểu Ảnh ngỡ ngàng. Cô bắt đầu thực
sự tò mò về mẹ của Quản Đồng, và đương nhiên cũng thực sự có sự ác cảm ngay từ
trước khi gặp gỡ với bố Quản Đồng.
Trước
lúc đó, không phải cô chưa từng suy nghĩ về cuộc sống sau đám cưới, thậm chí có
thể nói, kể từ ngày cô quyết định chọn Quản Đồng, dù gia đình anh có nghèo hơn
cũng không thể ngăn cản việc cô lấy anh. Tuy nhiên, cô thực sự không ngờ rằng
nhà anh lại trải qua sự thăng trầm ghê gớm như vậy. Trời đất ơi, đây quả là một
bộ phim truyền hình dài đến 20 tập!
Với
cảm xúc như vậy, khi trời chập choạng tối, chiếc xe đường dài của Cố Tiểu Ảnh
và Quản Đồng vào đến huyện thành, sau đó lại bắt “taxi dù” vào thôn, sau nửa
tiếng, chiếc xe dừng lại trước sân một nông gia bình thường đến không thể bình
thường hơn, lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng gọi mang đậm chất giọng nhà quê của
Quản Đồng: “Mẹ, con về rồi đây!”
Cố
Tiểu Ảnh không nhịn nổi bật cười…
Quản
Đồng quay đầu nhìn bộ dạng lấy tay bụm miệng của Cố Tiểu Ảnh, cũng cười theo.
Một tay anh xách hành lý, một tay dắt Cố Tiểu Ảnh, đổi sang giọng bình thường:
“Về đến nhà rồi, vào đi em”.
Về
đến nhà rồi… Cố Tiểu Ảnh vừa bước theo Quản Đồng vừa ngẫm nghĩ về mấy chữ đó.
Không thể không thừa nhận mấy chữ này đã mang lại cảm giác rất ám áp, rất đẹp
đẽ, dù là trong một ngôi nhà rộn rã tiếng gà kêu chó sủa.
Vừa
đi vào sân, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tạ Gia Dung đang vội bước ra đón, bà
mừng rỡ nhìn con nói: “Sao nhanh thế? Chẳng phải con nói tối mới về đến nơi hay
sao?”
Quản
Đồng kéo tay mẹ cười: “Xe chạy nhanh nên về sớm”.
Anh
giới thiệu Cố Tiếu Ảnh với mẹ: “Mẹ, đây là Cố Tiểu Ảnh, bạn gái con”.
Tạ
Gia Dung cười rạng rỡ, kéo chặt Cố Tiểu Ảnh không buông tay, nhìn đi nhìn lại
khen: “Cố tiểu thư xinh quá”.
Cố
Tiểu Ảnh từ nhỏ lớn lên bên ông bà, đương nhiên rất biết lấy lòng người già,
liền cười ngọt ngào: “Cháu chào bác ạ!”
“Tốt,
tốt”, Tạ Gia Dung hối hả kéo tay Cố Tiểu Ảnh vào nhà: “Vào nhà ngồi, vào nhà
ngồi”.