Hôn Nhân Giấy - Chương 02 (Phần 03 - 04)
(3)
Vì thế, trong
ký ức của Cố Tiểu Ảnh, đám cưới này chỉ có vài từ quan trọng: mồ hôi chảy dọc
sống lưng, bị cháy sém da, hương muỗi, đêm động phòng hoa chúc không có “động
phòng”.
Đại
khái là do những ký ức này quá đáng sợ, quá thảm thương, nên khi Hứa Tân và
Đoàn Phỉ lần lượt gọi điện yêu cầu xem video quay đám cưới, Cố Tiểu Ảnh từ chối
thẳng thừng!
Thế
là, Hứa Tân và Đoàn Phỉ, hai đối tượng chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ,
nổi giận!
Hứa
Tân thì khỏi phải nói, một cô gái cao to mắt to, “?” của Cố Tiểu Ảnh, tốt
nghiệp nghiên cứu sinh xong là đến nhà xuất bản Thiếu nhi tỉnh làm, quyết tâm
cống hiến suốt đời cho sự nghiệp biên tập xuất bản mà cô vô cùng yêu thích,
cũng là phù dâu trong “bữa tiệc cảm ơn bạn bè đồng nghiệp” tổ chức tại hội
trường nhà văn hóa thành phố G của Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, mà trách nhiệm
chính là giúp cô dâu ngăn chặn bất cứ yêu cầu chúc rượu nào từ các bạn học
trong Học viện nghệ thuật.
Đây
rõ ràng không phải là một nhiệm vụ dễ nhằn, nhưng tửu lượng của Hứa Tân lại rất
xuất chúng, nên đương nhiên không khó hoàn thành nhiệm vụ. Mà sự thực sau này
đã chứng minh, Hứa Tân không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tổ chức giao phó,
đồng thời còn tạo được khẩu hiệu: “Đừng dại dột tìm Hứa Tân uống rượu”.
Đoàn
Phỉ là em họ của Hứa Tân, cũng học cùng khoa với hai cô, nhưng trên hai khóa,
tốt nghiệp cử nhân xong làm việc tại đại học Bách Khoa, là phụ đạo viên chuyên
trách. Làm việc được hai năm thì đúng dịp trường phân nhà tập thể, cô may mắn
được phân một căn hộ nhỏ, năm thứ ba thì kết hôn với tiến sỹ Mạnh Húc hơn cô
hai tuổi, năm thứ tư thì về trường thi thạc sỹ phê bình nghệ thuật, năm thứ năm
(tức là hiện tại) thì mang bầu… Nói theo lời Cố Tiểu Ảnh thì “đầy đủ mọi thứ
trên đời, chẳng có gì phải lo nghĩ”.
Chính
là hai cô gái này, sau khi Cố Tiểu Ảnh quay về thành phố F, đã thi nhau gọi
điện thoại buôn dưa lê.
Đầu
tiên là Hứa Tân nhiếc móc: “Cái con ruồi đáng ghét kia! Thế ai đến tìm tôi hỏi
han trước khi cưới đấy? Tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại không cho tôi xem
băng cưới là sao!”
Đoàn
Phỉ thì có vẻ lịch sự: “Cô em nghĩ cho kỹ đi nhé, tôi chơi với cô từ nhỏ, bao
nhiêu chuyện hay ho của cô, hà hà, cô không sợ tôi kể với chồng cô đấy chứ?”
Cố
Tiểu Ảnh tái mặt.
Nhưng,
quả thực là cô chẳng có cách nào cho họ xem được! Bởi vì… mấy đoạn băng ngắn
ngủi đó đều do phù rể Giang Nhạc Dương tranh thủ quay, nối hết vào cũng chỉ
được mười mấy phút, mà trình độ quay lại quá còi, khiến mặt mũi Cố Tiểu Ảnh
trông khá ngô nghê, cô dâu lúc nào cũng như đang bực bội, đứng lấp ló sau lưng
Quản Đồng, ngơ ngác nghe mọi người lên lớp, lại khép nép rót rượu cho khách,
trông chẳng có gì giống cô dâu, mà rất giống một cô hầu.
Nhưng
hai cô gái kia lại không cho Cố Tiểu Ảnh một chút ít cơ hội giải thích. Ngay
sau kỳ nghỉ, đợi cô quay về thành phố G, là cô đã bị triệu đến nhà Đoàn Phỉ để
thẩm vấn ba bên. Tất nhiên không khí cuộc thẩm vấn rất thoái mái. Để dưỡng thai
cho tốt, Đoàn Phỉ còn bật cả nhạc Mozart. Nhưng hai người lại trách móc gay gắt
quá mức, vì lẽ không được chứng kiến tận mắt, nên cứ chằm chằm nhìn Cố Tiểu Ảnh
đến hơn nửa tiếng đồng hồ mới vào chủ đề chính.
Người
hỏi đầu tiên là Hứa Tân: “Con ruồi kia, mau kể đêm động phòng hoa chúc của cô
đi.” Đoàn Phỉ vừa xoa cái bụng bầu sáu tháng vừa nhìn Cố Tiểu Ảnh với nụ cười
gian ác: “Người nào lao vào người nào trước? Cố sư muội, có phải cô đã vật ngã
trưởng phòng Quản đẹp trai lịch lãm trong đêm làm cô dâu không?”
“XCố Tiểu Ảnh
phì nước bọt ra ngoài.
“Chẳng
sạch sẽ chút nào cả!” - Hai cô gái đều nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt chê tránh,
rồi cúi xuống kiểm tra quần áo mình. Cố Tiểu Ảnh tức đến nỗi phát sặc, nhưng
hai cô gái không vừa kia chẳng ai thèm rót giúp cho cốc nước.
Cố
Tiểu Ảnh uất ức tự rót nước cho mình để hạ hỏa, rồi căm thù nhìn hai cô gái
trước mặt, chỉ thấy họ đang cười thoải mái như hoa cúc mùa thu.
Đúng
lúc đó thì điện thoại của Cố Tiểu Ảnh vang lên, số điện thoại lạ.
Tiện
tay bấm phím nghe, mào đầu là cách xưng hô điển hình của Cố Tiểu Ảnh: “Alô,
alố, alồ!”
“Cái
gì?” - Giọng đàn ông trung tuổi, khẩu âm rất lạ, Cố Tiểu Ảnh phản ứng không kịp.
Bên
kia hỏi lại vẻ ngạc nhiên: “Vợ Quản Đồng đấy à?”
Ôi,
bố Quản Đồng sao?! Cố Tiểu Ảnh lúc này mới nhận thức được tình hình, đứng đờ ra
mất mấy giây, ấm ứ trong cổ không nói nên lời, mãi mới lùng búng hỏi: “Bố ạ?”
“À…
” - Quản Lợi Minh cuối cùng cũng nhận ra Cố Tiểu Ảnh, bắt đầu oang oang hỏi:
“Tiểu Ảnh hả? Quản Đồng đi đâu rồi, sao bố không tìm được nó? Gọi vào đi động
cũng không có ai nhận, bố cũng không biết số điện thoại cơ quan nó thế nào.”
“Dạ,
hay là anh ấy đang họp”, Cố Tiểu Ảnh thật thà hỏi: “Bố ơi, bố có chuyện gì ạ?
Con có thể gửi tin nhắn cho anh ấy, như thế họp xong anh ấy sẽ đọc được.”
“Cũng chẳng có
chuyện gì, chỉ là mẹ con nhớ nó, muốn nó lúc nào có thời gian thì năng gọi điện
về một chút.” - Quản Lợi Minh nói to quá, Cố Tiểu Ảnh khẽ để di động xa ra một
chút, rồi trả lời: “Dạ, được ạ, con sẽ bảo anh ấy, bố mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe
nhé
Vừa
trả lời vừa ngẩng đầu, thấy hai cô bạn đang nhìn mình một cách hiếu kỳ. Quản
Lợi Minh vẫn hùng hồn: “Được rồi, các con không phải lo, bố mẹ đều khỏe cả,
trông cháu cho các con không thành vấn đề. Quản Đồng cũng lớn tuổi rồi, các con
cũng phải gấp lên, tuổi nhiều rồi sinh con không tốt…”
Cố
Tiểu Ảnh không biết phải nói gì.
Quản
Lợi Minh không thấy Cố Tiểu Ảnh nói năng gì, lại tiếp tục: “Người trong thôn
mình bằng tuổi các các con đã sinh con từ lâu rồi, các con cũng đã lấy nhau,
đừng nấn ná thêm nữa…”
Cố
Tiểu Ảnh không nhịn nổi ngắt lời: “Bố ơi, con đang ở ngoài, không tiện nói
chuyện, bao giờ về nhà con bảo Quản Đồng gọi điện cho bố nhé.”
“Hả?
Đang ở ngoài à?” - Bố Quản Đồng kinh ngạc: “Con không phải đang ở nhà nấu cơm
à? Đã năm giờ hơn rồi, chẳng phải là Quản Đồng sắp đi làm về rồi hay sao? Sao
con chưa nấu sẵn cơm nước chờ nó à?”
Cố
Tiểu Ảnh nghe đến đây, mồm há to, mắt chớp lia lịa, ngạc nhiên quá đỗi.
Hứa Tân với Đoàn Phỉ cũng ngớ người, cùng dỏng tai nghe tiếng nói trong
điện thoại.
Quản
Lợi Minh không nghe tiếng Cố Tiểu Ảnh trả lời, đành tự nói với mình: “Quản Đồng
đi làm rất vất cả, bố mẹ lại không ở cùng. Dù sao con cũng không phải đi làm,
nên ở nhà chăm sóc chu đáo cho nó, không nên suốt ngày ra ngoài chơi…”
Cuối cùng đợi
đến lúc Quản Lợi Minh ngừng máy, mặt Cố Tiểu Ảnh xám lại.
Bởi vì ông nói quá to, Hứa Tân và Đoàn Phỉ nghe được đến tám chín phần,
lúc này đang nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt thông cảm.
Vừa
ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh đã thấy hai khuôn mặt đó, hết chịu nổi xua tay:
“Nghe thấy chưa? Bố chồng em đã quyết tâm đào tạo em thành một nàng dâu tam
tòng tứ đức thời đại mới đấy. Giá trị của em, ngoài việc sinh con ra thì chỉ có
giặt giũ, nấu cơm, dọn nhà chồng. Con trai ông ấy có sự nghiệp, rất vất cả, mà
em lại là đứa không cần đi làm, rỗi hơi đi chơi suốt ngày, bởi thế cần biết hết
hơi hết sức cho gia đình, có chết cũng vui lòng”.
Càng
nói càng tức, không nhịn được lại đập bàn, trợn mắt nói: “Hai người nói xem, em
có rỗi rãi không?”.
Hứa
Tân vừa uống một hớp trà sữa mà than thở: “Hôn nhân quả là con dao hai lưỡi”.
Đoàn
Phỉ cũng uống một ngụm nước, cười hỏi: “Học kỳ này em có bao nhiêu giờ lên
lớp?”.
Cố
Tiểu Ảnh thở dài, nhăn nhó thả phịch người xuống ghế sôfa: “Nói ra hai người
lại không tin, học kỳ này cộng cả sinh viên chính quy và chuyên ngành là 24
tiết, còn phải giúp giáo viên hướng dẫn viết một chuyên đề, tham gia công trình
nghiên cứu khoa học cấp tỉnh, rồi còn phải ôn thi tiến sỹ nữa”.
Cô
cười đau khổ: “Ai bảo giảng viên đại học là rỗi rãi? Để ông ấy thử làm xem.
Nhìn thì cứ tưởng hàng ngày không phải đi làm, nhưng thử cộng các thứ chuẩn bị
bài, viết luận án, nghiên cứu khoa học, soạn giáo trình, thi tiến sỹ, thi PET
vào với nhau xem, 24 tiếng cũng không đủ ấy chứ! Có ngày em dạy liên tục 12
tiết, buổi tối ra khỏi lớp học mà như hồn lìa khỏi xác, chân tay rã rời không
còn cảm giác, đến ngồi cũng không còn sức nữa, chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục
đọc sách! Thế mà còn bao nhiêu người bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn chưa được
phong phó giáo sư, mặt nhàu nhĩ đến mức có thể vắt thành nước mướp đắng được!”.
Cô
than trời than đất: “Mệt chết mất mệt chết mất… Giờ thì em đã hiểu ra, tiền vận
của Cố Tiểu Ảnh em sẽ là vật lộn trên con đường học tiến sỹ, hậu vận sẽ là lăn
lộn trên con đường phong danh hiệu… sống thế nào được đây! Em chẳng muốn sống
nữa!”
Hứa Tân chẳng
có chút nào thông cảm, vừa uống cà phê vừa trợn ngược mắt: “Đừng có kể nghèo kể
khổ để mong được sự cảm thông nữa đi! Cậu còn được nghỉ hè, nghỉ đông, mỗi năm
ít nhất được nghỉ ba tháng nguyên lương, cậu còn muốn gì nữa?”
Cố
Tiểu Ảnh trợn mắt nhìn Hứa Tân: “Nghỉ hè nghỉ đông cái quái gì! Đừng có nói đến
nghỉ hè, năm nay nghỉ đông cũng đừng có hòng nhé, trường còn bị thanh tra chết
người đấy!”
Vừa
nghe đến chữ “trường bị thanh tra” là mắt Đoàn Phỉ sáng rực: “Đến lượt các em
chưa?”
“Đừng
có mà sung sướng như thế”, Cố Tiểu Ảnh lườm Đoàn Phỉ, “em biết các chị đã thoát
rồi, chứ em thì đang trong nước sôi lửa bỏng đây”.
“Sắp
tiêu rồi đấy” Đoàn Phỉ lắc đầu - “năm ngoái trường chị cũng thanh tra, giáo
viên cứ là bị một trận tơi bời. Em không biết thì thôi, bài thi bao nhiêu năm
đều được xem lại, cách chấm điểm trên bài thi đều có yêu cầu nghiêm ngặt, phải
ghi rõ mỗi câu bị trừ bao nhiêu điểm, được bao nhiêu điểm, điểm cuối cùng là
bao nhiêu; ai không có giáo án thì phải bổ sung, ai không có bảng điểm danh
phải điền lại, môn nào không có bài kiểm tra, dù ban đầu đã làm bài khảo sát,
cũng phải tổ chức một nhóm cán bộ lớp suốt ngày đêm làm bổ sung bài kiểm tra
bằng bút đủ các loại mực khác nhau, để đề phòng bị kiểm tra xác suất… Chỉ cần
người của đoàn thanh tra muốn xem, thì chỉ trong một đêm là bọn chị có thể nặn
ra cho họ xem!”
“Thế
chẳng phải là giả tạo bịa đặt sao?” - Hứa Tân không tin nổi mở to mắt: “Thanh
tra như thế còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Thế
còn chưa là gì đâu nhé”, Đoàn Phỉ cười, “em còn chưa nhìn thấy thư viện trường
chị đâu, bắt đầu xây dựng trước khi thanh tra chưa lâu, một thời gian ngắn đã
mọc lên rồi! Đáng sợ nhất là, rõ ràng là một đêm trước còn đầy rác xây dựng,
thế mà sáng sớm hôm sau, trước khi đoàn thanh tra đến trường ba tiếng đồng hồ,
chị đi qua nhìn lại, chẳng còn thấy bóng rác rưởi đâu cả, chỉ thấy cây cối xanh
tươi! Chị phục lăn đấy, phục sát đất luôn! Lúc đó chị thấy lãnh đạo trường chị
còn giỏi hơn cả người ngoài hành tinh!”
Cố
Tiểu Ảnh không nhịn nổi, cười bò trên ghế sôfa, cười xong lại ôm đầu đau khổ:
“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Học kỳ này mình có một chuyên đề,
một cuốn giáo trình, hai cuốn luận văn, còn nhận cả một bộ tiểu thuyết nhiều
tập về dịch, nếu không được nghỉ hè, nghỉ đông thì chết là cái chắc rồi?!
Hứa
Tân đảo mắt: “Làm gì mà phải lo? Chẳng phải cậu có một thư ký viết luận văn vạn
năng sao? Hãy để anh Quản Đồng viết hộ!”
“Anh Quản Đồng
á?” - Cố Tiểu Ảnh cười lạnh nhạt, “Anh Quản Đồng của cậu đã từ lâu rồi chẳng
còn biết cửa nhà mình quay về hướng nào. Từ sau khi cưới, tớ có gặp được anh ấy
đâu”.
“Hả?!” - Hai
cô gái trước mặt đồng thanh thốt lên.
Mặt
Cố Tiểu Ảnh vẫn lạnh tanh, cứ như thể vừa kể một chuyện chẳng liên quan gì đến
mình: “Dù gì thì sau khi kết hôn 3 ngày mình cũng quay trở về thành phố F, anh
ấy đi công tác. Mình được nghỉ hè ba tuần ở thành phố F, khoa yêu cầu giáo viên
mới quay về trường điểm danh, mình mới quay về. Nhưng từ lúc mình về đến hôm
nay đã ba ngày, anh ấy vẫn chưa về nhà. Các cậu nói xem, cứ cho là chúng mình
làm gì đó đi, thì cũng chẳng có chủ thể phạm tội!”
“Ối…”,
Hứa Tân cứng họng, “ cuộc sống như... như thế là rất mất cân bằng”.
Đoàn
Phỉ cũng ngỡ ngàng, mãi mới thốt lên: “Đáng thương quá đi, con ruồi nhỏ chưa
kịp nếm mùi đàn ông thì đã bị bỏ rơi rồi…”
“Chú
ý dưỡng thai,” Cố Tiểu Ảnh lườm cái bụng bầu của Đoàn Phỉ, “sư tỷ tốt xấu gì
thì cũng là nhà giáo nhân dân, đừng có làm gương xấu cho con”.
“Bảo
bối nhà tôi ngoan cố lắm”, Đoàn Phỉ cúi đầu vỗ vỗ bụng, cười tươi mãn nguyện,
sến đến mức làm Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân suýt ngất.
Cố
Tiểu Ảnh nhìn Đoàn Phỉ, không nén nổi thở dài: “Sư tỷ, chị thật là tốt số, muốn
gì là được nấy. Anh rể học vấn cao, có tiền đồ, tính cách hiền lành, lại còn
biết chăm sóc gia đình nữa. Không biết kiếp trước chị tu thế nào mà lại lấy
được người tốt
Đoàn
Phỉ trợn tròn mắt: “Em đang nói đến Mạnh Húc đấy à?”
Thấy
Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân có vẻ nghĩ rằng mình đang giả bộ, Đoàn Phỉ cười: “Nói
thế chứng tỏ các cậu chưa từng được thấy Mạnh Húc năm năm trước rồi? Nhớ lại
đi, hồi đó anh ấy thể nào?”
Cố
Tiểu Ảnh và Hứa Tân quay sang nhìn nhau, cố gắng lục trí nhớ, sau mười mấy
giây, không nhịn được cười phá lên.
Đoàn
Phỉ cũng cười: “Có đúng không? Lúc đó chẳng phải Mạnh Húc đã khiến người khác
rất sợ sao, lúc đó anh ấy ra sao nào? Thế mà đã được năm năm, tuy không nói là
thay đổi hoàn toàn, nhưng tốt xấu gì thì cũng có không ít thay đổi. Câu chuyện
này nói cho các cô một điều rằng, đàn ông cũng có thể cải tạo được, một người
vợ tốt là một trường học tốt, hiểu chưa?”
Lần
này, thật hiếm hoi là cũng có lúc Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân không xung khắc, mà
lại cùng gật gật đầu, đồng thanh: “Hiểu rồi”.
Đoàn
Phỉ không ngờ hai người này lại giống nhau thế, ngẩn ra một lúc mới cười phá
lên. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân cũng cười, là những người bàng quan, họ hiểu quá rõ
kiểu cải tạo này thành công đến mức độ nào. Mạnh Húc năm nay 30 tuổi, trẻ trung
anh tuấn, nho nhã, sau khi tốt nghiệp tiến sỹ đại học tỉnh đến Học viên nghệ
thuật giảng dạy, chỉ trong có hai năm đã có nhiều bài viết giành giải thưởng,
nếu không có gì thay đổi, mùa thu năm sau, anh sẽ là giáo viên hướng dẫn thạc
sỹ trẻ nhất học viện.
Đúng
là: “Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến”, khi ba cô gái đang tán chuyện, Mạnh Húc quay
về nhà. Cố Tiểu Ảnh thính tai, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền vui vẻ chào:
“Anh rể về ạ!”
Đoàn
Phỉ và Hứa Tân quay đầu lại nhìn, thấy Mạnh Húc vừa tươi cười bước vào phòng
vừa nói: “Chưa kịp chúc mừng cô đấy, cô Cố, tân hôn vui vẻ nhé!”
Cố
Tiểu Ảnh kêu ca, nhìn Mạnh Húc trách móc: “Anh rể cứ gọi em là sư muội như sư
tỷ là được rồi, cô Cố… xưng hô thế nghe già qu
Mạnh
Húc nhìn vẻ nhăn nhó đau khổ của Cố Tiểu Ảnh, không nhịn nổi bật cười ha rồi ha
ngồi xuống bên cạnh Đoàn Phỉ. Khi cười trông anh rất đẹp trai, Cố Tiểu Ảnh hâm
mộ nhìn khuôn mặt anh ở góc nghiêng, lại hâm mộ nhìn vẻ hiền thê lương mẫu của
Đoàn Phỉ ngồi bên cạnh anh, nghĩ bụng: đây phải chăng chính là “châu liên bích
hợp” theo cách nói truyền thống?
(4)
Buổi tối, Cố
Tiểu Ảnh và Hứa Tân theo lẽ tự nhiên ở lại nhà Đoàn Phỉ ăn tối. Đoàn Phỉ không
chỉ có tay nghề nấu ăn ngon, mà còn có sở thích nấu nướng rất nhiệt tình. Đây
là một đức tính hiếm thấy trong thời đại “thục nữ chẳng bao giờ vào bếp” này.
Có điều, Mạnh Húc thấy ngứa mắt khi bà xã mình mang bầu đến tháng thứ sáu mà
vẫn phải nấu cơm cho hai cô gái thích ăn thích chơi này, liền nói ngay là mình
sẽ đích thân vào bếp. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân chưa bao giờ thấy Mạnh Húc vào
bếp, nên mỗi người một bên cửa bếp chằm chằm nhìn Mạnh Húc nấu nướng, thỉnh thoảng
lại nhắc: “Bếp mở rồi đấy”, “Anh rể cẩn thận”, “Ối ối ối trứng cháy rồi”.
Mạnh
Húc phát hoảng vì tiếng hét của hai cô gái, không chịu nổi, phải ngoái cổ ra
phía phòng khách gọi: “Bà xã ơi, em nhanh lôi hai cái đồ này ra ngoài đi! Ồn ào
quá!”
Đoàn
Phỉ vừa cười vừa đi từ phòng khách sang, vỗ vai hai người bạn: “Vào đi vào đi,
sao hai người giống mẹ chồng quá vậy?”
Cố
Tiểu Ảnh và Hứa Tân nuối tiếc quay người đi vào phòng, trước khi đi còn kịp vớ
điện thoại chụp một tấm ảnh Mạnh Húc đang khoác tạp dề nấu nướng, vừa đi và cảm
khái: “Mình phải post lên blog của trường mình mới được, tiến sỹ Mạnh vào bếp,
chà chà, tình tứ thật!”
Đoàn Phỉ “Xì”
một tiếng, rồi thuận tay vỗ vào lưng Cố Tiểu Ảnh: “Đúng là chẳng ra làm sao!
Nấu cơm thì có gì mà tình tứ?”
“Sư tỷ chị
đừng nói chuyện không đau lưng” - Cố Tiểu Ảnh than thở, “Nếu Quản Đồng nhà em
mà cũng nấu được một bữa cơm cho em, thì đừng nói sinh con, mà sinh luôn mười
đứa em cũng cam lòng!”
“Mười
đứa?”, Hứa Tân cười to, “không phải tớ đùa cậu đâu, con ruồi nhỏ ạ, cậu thì làm
gì có khả năng đó?”
Cố
Tiểu Ảnh trợn mắt, thuận tay túm cái gối trên ghế sôfa rồi một lần nữa đuổi
đánh. Đoàn Phỉ ngồi ở đó một tay xoa bụng nhìn hai cô gái đang đùa giỡn, cảm
thấy rằng: hạnh phúc thực ra chỉ đơn giản là chuyện khiến người ta thấy ấm áp.
Từ ngày Đoàn
Phỉ quen Mạnh Húc đến nay đã năm năm. Đoàn Phỉ vẫn còn nhớ Mạnh Húc lúc mới gặp
tại quán cà phê, trong tiếng nhạc êm dịu, anh đã kể cho cô nghe lịch sử mỹ
thuật Trung Quốc bằng thứ tiếng phổ thông đậm đặc khẩu âm Chiết Giang.
Trước đó, Đoàn
Phỉ chưa từng nghĩ đến việc có ngày mình lại phải cần đến việc “giới thiệu”.
Các cô gái tốt
nghiệp Học viện Mỹ thuật không xinh đẹp lắm, mà thường là cũng không biết trang
điểm. Có câu “người đẹp vì lụa”, nên cô giáo Đoàn vì biết cách trang điểm mà
chỉ trong vòng nửa năm đã được bầu là một trong “bốn cô giáo xinh nhất” trường
đại học Công nghệ.
Hồi
đó đang có trào lưu blog, các sinh viên lên blog bình luận sôi nổi:
Tầng 1: Cô
Đoàn hôm nay quàng một chiếc khăn lụa đẹp quá, chắc là đắt lắm nhỉ?
<
Tầng
2: Mình phát hiện ra cô Đoàn chưa bao giờ mặc trùng quần áo, chắc nhà cô ấy
giàu lắm?
Tầng
3: Này người hoa mắt tầng trên, đó là do cô Đoàn là người biết phối đồ, một
chiếc áo sơmi trắng mà cô có thể kết hợp rất nhiều kiểu.
Tầng
4: Cô Đoàn chưa có bạn trai hay sao ấy. Các anh em gặp may rồi, tiến lên!
Tầng
5: Chúng ta là đồ sâu bọ, chúng ta là đồ sâu bọ!
Tầng
6: Tầng 4 đúng là cái đồ không ra gì, chẳng biết xấu hổ! Cảnh cáo các cậu không
được ngắt đi những bông hoa hiếm hoi trong trường, làm người phải có đức độ,
muốn trường thọ phải biết thẩm mỹ.
Tầng
7: Khi chim đã lớn thì rừng nào cũng có…
Tầng
8: Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô
Đoàn!
...
Đúng là rỗi hơi. Những entry này Đoàn Phỉ có thể tự mình xem, thỉnh
thoảng còn để lại lời nhắn: “Tôi là Đoàn Phỉ, người nào không tin thì chỉ là
con cún”. Đương nhiên chẳng có người nào tin cả, nhưng từ đó có thể thấy cô gái
này thực sự cá tính.
Những ngày vô
vị đó kéo dài không lâu, bởi rất hay có người nghe ngóng các chủ đề kiểu như
“cô Đoàn đã có người yêu chưa”, khi biết là chưa thì liền hớn hở khoe: “tôi
quen một anh chàng rất khá, cô Đoàn có muốn gặp mặt không” - làm Đoàn Phỉ tức
lộn ruột.
Lúc
đầu cô còn từ chối khéo, nhưng từ chối mãi cũng không tiện, cho đến khi chủ
nhiệm khoa phải ra tay, ông cười hà hà bảo: “Cô Đoàn này, người bạn học của tôi
có một anh con trai, rất khá, cô xem lúc nào có thời gian, đi gặp mặt một chút
được không?”
Nhìn chủ nhiệm
khoa tóc bạc trắng, tính tình hiền hậu, Đoàn Phỉ đành thở dài, bước chân vào
con đường “coi mắt”.
Con
đường này cũng không dài lắm, nên đến đối tượng thứ ba thì cô gặp được Mạnh Húc.
Cô
còn nhớ, đó là vào mùa đông, Mạnh Húc mặc một chiếc sơ mi trắng, áo gilê màu đỏ
hồng, kết hợp vào quần xám nhạt và áo jacket mày xanh lam đậm, ngoài cũng khoác
chiếc áo lông dày xụ, mà sau này Đoàn Phỉ gọi đùa là “áo hotdog”, người thì gày
gò, nhưng trông phải to ít nhất gấp hai lần. Anh ta ăn mặc lòe loẹt đứng trước
mặt Đoàn Phỉ, suýt nữa khiến Đoàn Phỉ, vốn là người cầu kỳ về ăn mặc, ngất xỉu!
Được cái Đoàn
Phỉ cũng là người nhân từ, kiên nhẫn nên cô không bỏ đi mà ngồi lại nói chuyện.
Lúc đó Mạnh Húc mới học năm thứ nhất tiến sỹ, chuyên ngành lịch sử mỹ thuật đại
học tỉnh, có chút kiến thức, nên cứ mở mồm là nói về chuyên môn. Cũng có thể
coi là anh chàng may mắn, vì khi còn học đại học, Đoàn Phỉ rất yêu môn lịch sử
mỹ thuật, mê mẩn trường phái tranh nhân văn Tống Nguyên và trường phái tiểu họa
hoa sen. Càng nói chuyện, cô càng có nhiều ấn tượng tốt với Mạnh Húc học rộng
biết nhiều. Thỉnh thoảng anh chàng miền Nam này lại nói ngọng, khiến Đoàn Phỉ
phải phì cười, nhưng cô cũng kịp nhận thấy vẻ chân thành và quan tâm trên gương
mặt anh, nên thầm có cảm giác gì đó thật an toàn.
Vì thế mới
nói, duyên số là một thứ thật kỳ lạ, Đoàn Phỉ hoạt bát bắt đầu tình yêu với
Mạnh Húc quê mùa như thế, và tình yêu của hai người kéo dài trong ba năm.
Trong khoảng
thời gian không ngắn cũng không dài đó, Đoàn Phỉ đã cải tạo anh chàng của mình
một cách rất tinh tế, cô nói cho anh biết người dân ở đây có những quy tắc gì
trong bữa ăn, khách chính, khách phụ phải ngồi ở đâu, lúc chúc rượu có điều
kiêng kỵ nào; nói cho anh biết lúc mặc đồ, đội mũ cần theo quy luật nào, mỗi
màu sắc cần kết hợp thế nào mới được coi là đẹp; lúc nói chuyện với người khác
cũng cần biết cách nhìn vào mắt họ; khi ăn cơm nếu có gì cần nói, phải nuốt
thức ăn xong mới được mở miệng; khi không tán đồng ý kiến của người thì phải
biểu đạt ý kiến của mình một cách khéo léo; lúc xưng hô với bề trên phải dùng
từ “ông” chứ không dùng từ “anh”… giống hệt như đang dạy dỗ một đứa trẻ con. Có
điều, sau này Đoàn Phỉ cũng phát hiện ra: con gái đi lấy chồng rồi, về danh
nghĩa là có thêm một người chồng, nhưng thực tế là thêm một đứa con.
Kể cũng hay,
năm Mạnh Húc tốt nghiệp, cũng chính Đoàn Phỉ là người sấp ngửa đi tìm hiểu
thông tin tuyển dụng của các trường, rồi tự lựa chọn ba trường trong số đó để
anh đến giảng thử. Trước khi giảng thử, Đoàn Phỉ uốn nắn từng ly từng tý cho
tiến sỹ Mạnh Húc hay đỏ mặt khi nói chuyện, rằng: lúc giảng bài cần làm gì, làm
thế nào để thu hút sự chú ý của học sinh, làm thế nào để vừa hài hước lại vẫn
thể hiện được sự học rộng biết nhiều… Cô luôn tham dự vào sự trưởng thành của
anh giống như một người mẹ, không vội vàng hấp tấp.
Lúc đầu Mạnh
Húc còn cười, nói Đoàn Phỉ thiên vị trường mình, đến đâu cũng thấy trường mình
là nhất. Đoàn Phỉ lắc lắc đầu, chậm rãi phân tích: thứ nhất, ở lại đại học
tỉnh, người nào cũng từng là thầy cô của anh, đến đời kiếp nào anh mới có một
mảnh trời riêng cho mình? Thứ hai, ở lại đại học tỉnh, ai cũng có tấm bằng tiến
sỹ của trường nổi tiếng, đều đi học nước ngoài về, liệu mảnh bằng tiến sỹ trong
nước quê mùa của anh có đất dụng võ không? Thứ ba, ở lại đại học tỉnh, một nơi
đụng đâu cũng thấy các học giả đại học Harvard, đại học Yale, thì anh sẽ bị nấu
chín thành một cây thịt, chứ chắc chẳng được trở thành rồng phượng đâu. Tục ngữ
có câu: “thằng chột làm vua xứ mù”, làm sao anh biết học viện hạng hai không có
đất dụng võ chứ?