Phế hậu tướng quân - chương 14 - 15 - 16
Edit : Túy Yên Vân.
Beta : Kunnhj.
——————-
Đệ thập tứ chương : Ngươi cũng cảm thấy ta đối với ngươi không tốt sao
Bất kể lúc nào, miễn là nàng ở đây, Nam Thanh cung ban đêm đèn đuốc cũng vẫn sáng trưng. Đây đã trở thành thói quen của nàng, cũng bất tri bất giác trở thành thói quen của Mạc Dung Viêm.
Toàn bộ hậu cung, chỉ có ở đây, không tiếng người xôn xao, không người hầu lui tới, không thị thị phi phi.
Ra hiệu cho thị vệ đứng ngoài cung, Mạc Dung Viêm bước chân nhẹ bâng, bên trong tiếng hai người nói giữa đêm nghe rất rõ ràng.
“Tướng quân, nô tì thấy người nên giao thứ đó cho hoàng thượng đi, không lại sợ ngày mai ngài ấy muốn kiếm chuyện sinh sự, người xem người cả người bị thương, người không đau chứ nô tì thấy đau lắm.”
“Vi Vi, ta không sao.”
“Nhưng mà hoàng thượng hình như… hình như đối với ngài chẳng tốt lành gì, phỏng chừng lại càng thêm thô lỗ, ngày mai có khi lại muốn ném người vào trong thiên lao.”
“Vi Vi, thiên lao với ở đây, có khác gì nhau đâu. Vẫn là tiếc cho ngươi, đi theo một chủ tử vô dụng thế này.”
Mạc Dung Viêm đá văng cửa phòng, hắn đang tức giận, cho dù chính hắn cũng không rõ vì sao lại tức giận: “Bổn hoàng đối với nàng ta có tốt hay không, nào tới lượt ngươi khua môi múa mép trong này hử? Lôi ra ngoài vả mồm cho ta !”
Có thị vệ tiến vào lôi nàng ta ra ngoài, Tả Thương Lang quỳ trên mặt đất, không dám đuổi theo, hắn đứng trước mặt nàng, rất cao, nàng thấp kém chỉ có thể ngưỡng vọng, siết lấy góc áo hắn, động tác nàng cùng giọng nói ôn hòa khe khẽ: “Chủ thượng, tha cho nàng ta đi, bên cạnh Thương Lang, chỉ có một mình nàng ta thôi.”
Mạc Dung Viêm nghiêng người nâng cằm nàng, ánh mắt sáng quắc : “Ngươi cũng cảm thấy ta đối với ngươi không tốt sao ?”
Tả Thương Lang không dám nhìn thẳng vào hắn, giọng thấp đến mơ hồ: “Thương Lang cũng không biết, Thương Lang chỉ có một mình chủ thượng, không biết được chủ thượng thường đối với thuộc hạ thế nào mới là khen ngợi, thế nào mới là không tốt.” Nhẹ nhàng buông góc áo hắn, Thương Lang cũng chỉ có một nam nhân là chủ thượng, không biết được một nam nhân thường đối với nữ nhân của mình, thế nào mới là khen ngợi, thế nào mới là không tốt.
Mạc Dung Viêm cho nàng tựa ở trên bàn, nàng bất an trông ra ngoài cửa, tiếng tát của thị vệ đặc biệt vang dội, nhưng lại không có tiếng rên rỉ kêu đau. Mạc Dung Viêm chú ý vẻ mặt của nàng, tay thâm nhập vào trong vạt áo nàng, tâm tình đương nhiên có chút tốt lên, cơ thể công cụ này không thể nào chịu đựng được khiêu khích của hắn lâu. Thế mà vừa mới lại gần, đã có phản ứng.
Nhìn vẻ mặt nàng lo lắng thỉnh thoảng trông ra ngoài cửa, lòng thấy buồn cười, hắn không mở miệng, có ai dám đánh chết nô tì kia ?
Quay đầu cố nén tiếng gào lên “Đủ rồi”, tay nàng cẩn thận đặt lên vai hắn, phối hợp với động tác của hắn. Hơi nhíu mày, thắt lưng phía sau bên bàn gỗ lim bị cấu đến đau, thế nhưng hắn không nhìn thấy đau đớn của nàng, nên cứ tiếp tục cấu đến thủng da, cấu đến máu thịt lẫn lộn. (TYV : “cấu” ở đây vốn là “ma” [磨], mình trộm dùng “cấu” vì nghĩ nó thích hợp hơn, nếu đây là hành động của Mạc Dung Viêm. Còn giả như đây là do cái cạnh bàn gây ra thì… chắc là “cà” mới đúng. Nguyên văn cả câu : “微皱了眉, 后腰在红木桌边擦得生疼, 可是他看不到她的痛苦, 于是便磨破了皮, 磨得血肉模糊.”.)
Hắn đi, nàng dựa sát bàn, đợi đến lúc Tả Vi Vi bước vào, thì y phục phần lưng đã dính chặt với máu thịt, cuối cùng chỉ còn cách dùng kéo một chút lại một chút gỡ ra.
Đầu ngón tay Tả Thương Lang nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương nàng, được một lát đột nhiên nói : “Vi Vi, ta cho ngươi tìm một người để gả đi đó. Tuy rằng hiện tại ở trong cung, thế nhưng thuộc hạ trước đây không ít, ngươi thấy Thành Đào thế nào ? Hay Phí Nam nhạn Bắc quan ? Trần…”
“Tướng quân người đang nói gì thế !!!”
“Vi Vi, hắn hôm nay không hỏi chuyện Vọng Liêu sơn, chắc hẳn đã nghĩ ra cách, từ xưa tới nay có mới nới cũ, ngươi đi theo ta chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Tướng quân, sau này không được nói như thế nữa. Tả Vi Vi cũng không đâu, chết cũng sẽ chết cạnh người. Người mà bức nô tì, nô tì… nô tì sẽ chết cho người xem !”
Đệ thập ngũ chương : Ngươi đang chất vấn ta ?
Mạc Dung Viêm phái Vương Nam đưa quân đi chiếm lại Vọng Liêu sơn, ra lệnh cho hắn ta ký kết giấy sinh tử. Tả Thương Lang bước vào ngự thư phòng của hắn, đó là lần đầu tiên nàng chủ động tìm hắn.
“Chủ thượng, người cố ý.”
“Ngươi đang chất vấn ta ?” Hắn rốt cục cũng ngẩng đầu lên từ trong đống sổ con, nàng lại cúi đầu im lặng không nói.
“A Tả, ngươi quá xem trọng người bên cạnh mình rồi.” Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, gần quá đỗi, Tả Thương Lang có thể cảm nhận được hô hấp trong lành của hắn: “Trong mắt ngươi, chỉ cần có Mạc Dung Viêm ta là tất cả, còn lại bất luận là chuyện gì, là người nào, cũng không được để ý tới. Ngươi hiểu chứ ?”
Chẳng qua chỉ là đối mặt như thế, nàng rốt cục cũng thôi vùng vẫy, Tả Thương Lang, nếu như ngay từ đầu ngươi đã hạ quyết tâm đem toàn bộ bản thân mình giao cho hắn, như vậy bây giờ cần gì phải phiền muộn ?
Lúc Vương Nam xuất chinh, nàng cũng đến nơi đưa tiễn, nhét vào tay hắn một cuộn giấy Tuyên Thành loại tốt không tì vết, nàng một câu cũng không nói.
Lúc tin thắng trận truyền đến, nàng đương ở Nam Thanh cung, cả người đối diện hoa sen đờ ra, Tả Vi Vi do dự mấy lần vẫn không nhịn được mà nói cho nàng hay: “Tướng quân, Vương Nam tướng quân thắng trận rồi.”
Tả Thương lang hơi nghiêng đầu, nàng ta tiếp tục nói : “Long Bình tướng quân… chết trận rồi. Thuộc hạ của hắn Long Tử Đồng đem theo một toán nhỏ đến cậy nhờ Vưu quốc rồi.”
Nàng ném cành liễu vào trong hồ, nhìn mấy con cá tranh đoạt một hồi, khẽ gật đầu nói “Đã biết”. Lúc nói lời này đột nhiên nhớ tới nơi lầu trên tường thành Lạc Liêu thành ngày ấy, khoảnh khắc mũi tên kia hắn ta quay đầu, sau đó ngỡ ngàng bỏ quên vũ khí. Không hiểu vì sao ngực lại co rút đớn đau, nàng phất tay ra hiệu Tả Vi Vi : “Đỡ ta một lát.”
Buổi tối, Mạc Dung Viêm tranh thủ đến, nàng khoác cung trang tựa cửa sổ, lẳng lặng trông ra ngoài cửa sổ, xoay người thấy ánh mắt của hắn, ngoan ngoãn đi qua giúp hắn cởi áo.
Mạc Dung Viêm nắm lấy tay nàng đang gỡ đai lưng hắn, nói như trêu đùa: “Ta tới tìm ngươi, cũng chỉ có thể là giải quyết cái này sao ?”
Tả Thương Lang mặt đỏ ửng, nghiêng người quỳ trên mặt đất: “Xin chủ thượng trách phạt.”
Mạc Dung Viêm nâng cằm nàng rồi trông ra ngoài một hồi: “Nhất phẩm Tòng tướng quân do Thành Đào thế chỗ, tiếp tục trấn thủ Đồng Bắc quan. Chức tổng đốc quân đội bảo vệ Hoàng thành của Vệ Nhất để Vương Nam tiếp nhận.” Nàng chú ý thần sắc hắn biến hóa : “Về phần ngươi, sau này an an phận phận ở lại Nam Thanh cung.”
“Chủ thượng, Vọng Liêu sơn quy hàng rồi.”
“Cho nên ?”
“Cho nên chủ thượng không cần Thương lang nữa.” Lời này thật sự rất cô đơn, Mạc Dung Viêm phát hiện ra bản thân mình lại đang an ủi nàng: “Ta nghĩ bây giờ, hậu cung Viêm triều vẫn còn khá cần ngươi.”
Sực nhớ ra bản thân đã đồng ý với Khương Bích Lan buổi tối sẽ đi nếm thử canh ô mai của nàng, Mạc Dung Viêm cũng không làm gì nữa, tự mình buộc đai lưng lại xong, nhìn nàng nửa quỳ trên mặt đất, bộ dạng ngoan ngoãn đến mức khiến người ta hận không thể tháo hết ra mà nuốt vào trong lòng, gấp cái gì chứ, dù sao sau này nàng cũng sẽ luôn có bên cạnh hắn. Lúc ra ngoài lại có thể an ủi bản thân thế này.
Lúc Tả Vi Vi bước vào kinh ngạc khi thấy chủ tử mình bình an vô sự, ngửi tới ngửi lui trên người nàng như cún con mới xác định được nàng không có bị thương.
Tả Thương Lang dường như đương suy nghĩ gì đó mà đẩy nàng ta ra, một bộ tâm sự trùng trùng điệp điệp.
Hỏi mấy lần mới biết là chuyện Mạc Dung Viêm muốn nàng ở lại trong hoàng cung, lập tức khuyên giải nàng: “Thực ra tướng quân, ở lại cũng không có gì không tốt nha, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, ngài không thấy khổ sao ?”
“Vi Vi, ta chỉ lo đây không phải là ý tứ của hắn. Nếu như nhàn rỗi quá, trên đời, dân gian, sợ sẽ không ai nhớ được Tả Thương Lang là ai, lúc ấy, sống hay chết, cũng không có người để tâm đâu.”
“Ngài nói là hoàng thượng muốn…”
“A, nếu hắn muốn ta chết, không cần đến thủ đoạn này đâu. Quên đi, không nói chuyện này nữa, không còn sớm rồi, đi nghỉ đi.”
Edit : Túy Yên Vân.
Beta : Tử Yên.
—————–
Đệ thập lục chương : Nụ hôn đầu tiên
Mạc Dung Viêm mang theo hậu cung phi tần đến ngự hoa viên ngắm sen, lần đầu tiên cả Tả Thương Lang cũng được kêu đi cùng, nàng vẫn ngại thân phận công thần của mình, đi bên tay trái hắn, Khương Bích Lan tài hoa cũng rất tuyệt vời, hậu cung lại càng không thiếu người đẹp đa tài đa nghệ, Tả Thương Lang vô cùng buồn chán nghe bọn họ ngắm sen ngâm thơ, đối đáp các loại câu hay ý đẹp, nàng không biết vì sao Mạc Dung Viêm muốn mang nàng theo.
“Tả tướng quân tựa hồ không thích ngâm thơ câu đối nhỉ.” Khương hậu một thân cung trang hồn nhạt, do là dạo chơi, nên cũng không có nữ trang rầy rà, trước hoa sen đầy hồ, nàng ta chỉ cần mỉm cười, là có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Mạc Dung Viêm sủng ái ôm lấy nàng ta, giọng nói dịu dàng hiếm thấy : “A Tả nhiều năm cầm binh, mấy lời văn nhã không được giỏi lắm.” Trong đôi mắt đẹp của Khương Bích Lan chợt lóe gì đó, nàng ta chưa từng thấy Mạc Dung Viêm bảo vệ ai như vậy, là sợ mình khiến nàng xấu mặt sao ?
“Hoàng thượng, thần thiếp nào dám làm khó dễ Tả tướng quân, chỉ là sợ Tả tướng quân buồn chán thôi.”
“Tạ ơn nương nương quan tâm, vi thần không buồn chán đâu.” Nàng quả thực không giỏi nói lẽ, chỉ có thể bày tỏ ý tứ của mình, mấy lời thuận tai vừa mắt kia thực sự không có khả năng.
Không buồn chán sao ? Mạc Dung Viêm nhìn người bên cạnh, ta cũng cảm thấy buồn chán, thì nàng ta làm sao mà thích được.
Buồi tối khi Tả Thương Lang đi ngủ, bên ngoài có người đập cửa cung. Tả Vi Vi mở cửa thì chỉ nhìn thấy một khoảng đèn lồng, tên thị vệ cầm đầu vẻ kiêu ngạo : “Chó tông mao của hoàng hậu nương nương không thấy đâu, thị vệ trưởng Tê Phượng cung Hồ Nghị phụng mệnh lục soát các cung, xin phối hợp.”
Tả Vi Vi chán nản, chỉ vì một con chó mà dám nửa đêm lục soát Nam Thanh cung.
Bản thân muốn nhào lên cãi, Tả Thương Lang đã khoác áo đứng bên : “Vi Vi, cứ để cho bọn họ lục soát đi.” Hồ Nghị không phải lần đầu tiên thấy vị tướng quân này, thân là quân nhân, đối với nhân vật được ví như chiến thần trong truyền thuyết này cũng có phần kính nể, nhưng lại nhớ tới căn dặn của chủ tử, cũng chỉ kiên trì : “Làm phiền tướng quân rồi.”
Đám người lật tung cả Nam Thanh cung lên, nhốn nháo đủ nửa canh giờ, rốt cục cũng rời đi, Tả Vi Vi tức giận : “Tướng quân !”
Tả Thương Lang chỉ là nhìn nhóm người kia bó đuốc đi xuống nơi khác : “Ra oai phủ đầu ấy mà. Đừng để ý đến bọn hắn, cũng không được chọc bọn hắn.” Hậu cung này có thể không bằng sa trường, xem biểu hiện của mấy vị phi tần sáng nay kia, cũng đã biết thiên hạ là của ai rồi.
Người kia như thế nào ở trong lòng hắn, Tả Thương lang trong lòng hiểu rất rõ.
Ngày thứ hai nhận được khẩu dụ của cung nhân, muốn Tả Thương Lang thu dọn hành trang lập tức theo thánh thượng đi săn ở Trấn Nam sơn. Tả Thương Lang rất vui vẻ, nàng ở hoàng cung đã lâu đến buồn bực.
Mấy vị võ tướng, thị vệ liên quan đều theo, Nam sơn chính là nơi Mạc Dung Viêm gặp được Tả Thương Lang, Tả Thương Lang rất thích nơi này, giục ngựa chạy khắp núi, tự do thoải mái như được về nhà.
Mạc Dung Viêm đi phía trước với nàng, hai người đều cưỡi ngựa rất tuyệt vời, đến mức chẳng ai theo kịp, Mạc Dung Viêm bắn được rất nhiều hồ ly,hươu nai các loại, Tả Thương Lang chỉ lo ngắm cảnh, đi theo sát sau hắn nhưng không giương cung.
Hắn kêu nàng ra tay, nàng rút mười vũ tiễn, Phong Hỏa Liên Hoàn Tiễn chân chính, tên bắn như mưa, chim đậu trên cây, rơi xuống cả thảy mười bốn con.
Mạc Dung Viêm mang theo nàng giục ngựa phi nước đại, bọn thị vệ không biết đã bị bỏ lại ở nơi nào, cơ thể hắn đã nhảy qua ngựa nàng, cảm giác được bản thân cả người lọt thỏm vào trong lòng hắn, Tả Thương Lang có chút khẩn trương, hắn chậm rãi giữ tay nàng giương cung kéo căng dây, một lần nữa vũ tiễn thượng hạng, hai mươi mũi, Tả Thương Lang chưa từng thử qua con số này, quay đầu lại nhìn hắn nhưng môi lại chạm phải mặt hắn.
Mạc Dung Viêm ngắm rồi lại ngắm góc độ, chỉ trong nháy mắt, có con chim trên cây rơi xuống đất, thế mà đàn chim trên cây kia lại không hề kinh hoảng.
Xong xuôi, hắn ném cung xuống đất, bế nàng xuống ngựa rồi đè nàng trong bụi cỏ, Tả Thương Lang hoang mang đẩy ngực hắn ra không cho hắn làm càn : “Chủ thượng… bọn họ có thể sẽ đuổi theo tới đây !”
Hắn nhếch môi cười khẽ, cười đến mức mặt nàng đỏ tới mang tai, mềm mại thu tay lại.
Mạc Dung Viêm thế mà lại cúi người hôn nàng, lúc đầu lưỡi nóng như lửa thăm dò trong miệng thì nàng mới có phản ứng, trúc trắc dây dưa môi răng với hắn. Hóa ra hôn môi, chính là cảm giác thế này đây. Ngắm khuôn mặt gần ngay trước mặt, cõi lòng từ lâu đã không còn cầu điều chi nay thoáng nhen nhóm đốm lửa nho nhỏ, chủ thượng, người có phải cũng, cho dù chỉ là một chút một chút thôi, thương Thương Lang chăng ?
Mặt của nàng sớm đã đỏ ửng, cả người thế mà lại e thẹn tựa như thiếu nữ lần đầu tiên. Mạc Dung Viêm trong lòng rung động, tay thò xuống phía dưới hài lòng xem xét cơ thể công cụ này, nhìn nàng dễ dàng thần phục dưới thân mình như thế.
Cuồng loạn dây dưa, người dưới thân cười ngọt ngào đến say lòng người, Mạc Dung Viêm hôn nhẹ mảng hồng trên mặt nàng, tay nhẹ nhàng luồn lên vai nàng, ngay khoảnh khắc nàng sắp đạt tới đỉnh cao kia đột nhiên động thủ, ngón tay dùng lực, khiến xương quai xanh vai phải của nàng tan nát.
Sắc mặt của nàng trong nháy mắt trắng bệch đi, Mạc Dung Viêm phủ lên đôi môi đã hóa tím của nàng, vừa động thủ vừa trấn an nàng : “Đừng sợ, sẽ nhanh thôi, nhanh thôi.”
Đôi mắt nàng mông lung một tầng nước, ngẩn ngơ nhìn hắn, từ cực lạc tới đỉnh điểm đớn đau, nụ hôn đầu tiên của nàng, bên môi vẫn còn lưu lại vị của hắn, vậy mà trên người chỉ còn đau đớn, đau đến mức xương cốt cả người run lẩy bẩy.
Lúc hắn trút xuống cơ thể nàng, cơ thể nàng đã lạnh ngắt đến mức tựa hồ nhiệt độ về không, ánh mắt nàng nhìn hắn kinh hoàng, Mạc Dung Viêm không muốn thừa nhận bản thân lại có chút đau lòng. Hắn cười cười dỗ nàng : “Được rồi, không sao rồi.”
Nàng như con tôm cuộn mình trên mặt đất, cơ thể không ngừng run lên, tay trái ấn lấy vai phải, giống như hận không thể lấy xương quai xanh kia ra. Mạc Dung Viêm tóm được tay nàng : “Đừng lộn xộn, sẽ làm mình bị thương đấy.”
Nàng tựa hồ chẳng nghe thấy gì, cật lực dùng tay trái sửa sang lại trang phục sau khi xong việc. Mặc cho nàng vùi đầu rất thấp rất rất thấp, Mạc Dung Viêm vẫn có thể thấy nước mắt của nàng, một giọt trong suốt óng ánh, rơi lên mu bàn tay, thấm vào trong vạt áo.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy nước mắt của nàng, cho dù là lúc hoàng thành bị bao vây, nàng cầm số quân chưa tới hai vạn giết giết phá vỡ vòng vây, cả người bị thương chỗ nặng chỗ nhẹ hơn hai mươi vết, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Mạc Dung Viêm đương nhiên không biết phải dỗ dành nữ nhân thế nào, Khương Bích Lan thích hắn cũng không phải chưa từng làm nũng, nhưng mà hắn nhất thời thực sự không biết phải làm sao để dỗ dành Tả Thương Lang lúc này, hắn ôm nàng sát vào trong ngực : “Đừng khóc nữa, ngươi sau này sẽ không phải như thế nữa. Ngoan ngoãn ở lại Nam Thanh cung, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hắn cũng không biết nàng khóc không phải vì đau đớn này. Nàng khóc là vì nụ hôn đầu tiên của mình, là do nàng vừa mới có chút ý nghĩ ngông cuồng, hưởng thụ vuốt ve dịu dàng chẳng được bao lâu lại đột nhiên phải chịu đau đớn tàn nhẫn kia.
Chủ thượng, sau đó nếu người ở trên đại điện có thể trực tiếp để người ta kéo xuống làm thì tốt rồi, tội gì nói là chưa từng quan hệ, ít ra thì trái tim này đây còn có thể trốn trong cái vỏ lừa mình dối người, cam tâm tình nguyện làm kẻ bị lừa.
(TYV : Nguyên văn đoạn cuối là : “主上, 下一次你可不可以直接在大殿上让别人拖下去作就好, 什么罪名都没关系, 起码这颗心还会在躲在壳子里自欺欺人, 也心甘情愿地为人所欺.”, không rõ ý lắm.)