Ngàn năm chờ đợi - Chương 09

Chương 9

Nhân duyên

Nguyệt Nhân Nhân khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Tần Nghĩa Phiến
đang ngồi bên nàng mà lòng nóng như lửa đốt, một cảm giác ấm áp trào dâng trong
nàng.

“Tần công tử?”

“Nàng bị thương nặng
lắm, cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Thấy nàng đã tỉnh, Tần Nghĩa Phiến mới an
tâm một chút.

Nghe thấy vậy, tú bà sẵng giọng buông một câu: “Tĩnh dưỡng?
Công tử có biết bên ngoài có bao nhiêu người xếp hàng đợi vào không?”

Tần Nghĩa Phiến cứng lưỡi, đã đọc bao nhiêu sách mà không biết
cãi nhau với một tú bà.

Đôi tay yếu ớt của Nguyệt Nhân Nhân miễn cưỡng chống lên, cố
gắng chịu đau nói với tú bà: “Ma ma, nếu muốn con gái chết sớm thì... cứ cho
con... một dao là xong, hà tất gì phải làm phiền đến mấy vị đại nhân đó... ”

“Sao con lại nói như vậy? Con cứ nghỉ ngơi, ta sẽ bảo các vị
đại nhân đó đợi con bình phục rồi quay lại.” Sắc mặt tú bà liền sầm xuống, mụ
cũng không muốn tự nhiên để mất không cái cây tiền mà mụ đã mất rất nhiều công
đào tạo này, đành “xí” một tiếng rồi lắc lư thân hình đẫy đà đi ra.

“Để Tần công tử phải cười chê rồi!” Nguyệt Nhân Nhân cúi đầu
vẻ chua chát, đây chính là kết cục của được sống.

“Nhân Nhân, nàng đừng làm những chuyện ngốc nghếch nữa.” Cuối
cùng chàng đã hiểu vì sao Nguyệt Nhân Nhân lựa chọn con đường tự vẫn khi trời
chưa sáng, vì nàng là một cô gái đáng thương bị số phận đùa cợt. “Nhất định ta
sẽ tìm cách để chuộc nàng ra, nàng hãy đợi ta.”

Chàng đã đến khi không nên đến, rồi chàng lại ra về trong
lúc không nên về.

Cả ngày Nguyệt Nhân Nhân chỉ thẫn thờ nhìn người qua lại
trên đường, chàng nói chàng sẽ đến, sức khỏe của nàng ngày một bình phục, nhưng
sau lần đó không thấy chàng xuất hiện nữa.

Chị em đều nói đàn ông rất bạc tình, nàng không tin, nàng tưởng
rằng tất cả đàn ông đến Vọng Nguyệt Lâu đều như vậy, nhưng thế gian này vẫn có
người đàn ông chung tình, không ngờ nàng cũng không thoát khỏi kết cục đó.

Mụ tú bà liền đẩy cửa vào: “Nhân Nhân à, ta thấy mấy ngày
nay con cũng bình phục rồi đấy, bắt đầu tiếp khách đi nhé?”

“Ma ma, ma ma cứ đánh chết con đi!” Nguyệt Nhân Nhân chẳng
buồn nói gì thêm.

“Con tưởng vị công tử đó sẽ đến thật à? Những kẻ như thế ta
gặp nhiều rồi, con nhà quyền quý, có ai là không vui vẻ phong lưu một đêm rồi
quên, con tưởng người ta sẽ cho người vác kiệu đến cưới con về làm vợ à? Xí! Kể
cả hắn ta có thèm thuồng dung nhan của con thì e rằng người nhà hắn ta cũng sẽ
đánh gãy chân hắn.”

Mặc dù tú bà là kẻ tiểu nhân thích luồn cúi, nhưng dù sao
cũng không hổ danh là người đã lăn lộn chốn hồng trần nhiều năm, lúc này, đúng
là Tần Nghĩa Phiến đang bị đánh thương tích đầy mình, không đứng được dậy.

Hôm đó, Tần Nghĩa Phiến vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tần
Thượng thư đang hầm hầm giận dữ đứng đối diện, hai bên còn có mấy chục gia
đinh.

“Người đâu, đánh chết tên nghịch tử này cho ta.” Tiếng gầm của
Tần Thượng thư khiến các gia đinh run lẩy bẩy nhìn nhau, lặng lẽ lắc đầu. Thấy
vậy, Tần Thượng thư càng nổi giận, vớ ngay cây gậy trong tay một gia đinh, đánh
Tần Nghĩa Phiến không thương tiếc.

“Lão gia, đừng...” Tần phu nhân xông đến túm cây gậy trong
tay ông.

“Hôm nay nó gây ra chuyện này là do thường ngày bà quá nuông
chiều nó! Hôm nay nếu ta không dạy dỗ nó, không biết ngày mai nó còn gây ra
chuyện động trời gì nữa?” Tần Thượng thư nhìn cây gậy gãy rồi gầm lên: “Người
đâu, mang gia pháp ra đây cho ta!”

Một lúc sau, hai người khiêng ra một trượng đá cao hơn hai
mét, đây là trượng hình được lưu truyền từ xưa đến nay của nhà họ Tần, vốn là để
cảnh tỉnh con cháu, dùng nó để đánh người ư? E rằng đánh một trượng là về chầu
Diêm Vương rồi.

Vừa nhìn thấy trượng đá, mặt Tần Nghĩa Phiến liền biến sắc,
không nói gì chỉ nhắm mắt lại, sống chết do trời, chàng không bao giờ mở miệng
xin tha.

Một trượng đánh xuống người, lập tức chàng cảm thấy trời đất
tối sầm, nhưng chàng vẫn lấy hết sức bình sinh để nuốt ngụm máu tươi trong miệng,
giữ cơ thể đang loạng choạng không bị ngã.

“Đừng!” Bệnh cũ của Tần phu nhân lại tái phát, hôn mê bất tỉnh.

“Mẹ!” Tần Nghĩa Phiến đưa tay ra định đỡ Tần phu nhân, nhưng
vừa đưa ra thì thấy trước mắt tối sầm.

Vừa tỉnh lại, chàng liền gọi: “Tiểu Lục, mẹ ta sao rồi?”

“Phu nhân tỉnh rồi ạ!”

Tần Nghĩa Phiến vùng dậy, nhưng vì ngực đang đau dữ dội nên
lại gục xuống. Lần này cha chàng rất mạnh tay, nếu Tần Nghĩa Phiến không luyện
võ công từ nhỏ thì chắc chắn đã chết rồi.

“Thiếu gia, lương y nói người bị nội thương, tiểu nhân nghĩ
người đừng dậy nữa.” Tiểu Lục vội vàng đỡ chàng.

“Thế đâu có được? Mau lấy quần áo cho ta tắm rửa một chút,
ta muốn vào thăm mẹ.”

Tần Nghĩa Phiến được một người ở dìu, tập tễnh vào phòng của
Tần phu nhân, vừa bước vào chàng liền quỳ xuống khóc.

“Mẹ, con biết sai rồi, mẹ hãy tha thứ cho sự bất hiếu của
con!”

“Phàm Nhi, mau dậy đi con, để mẹ xem con đã khỏi chưa.” Vừa
thấy cậu con trai mặt mày tiều tụy, Tần phu nhân cũng giàn giụa nước mắt.

“Mẹ, con không sao, chỉ bị thương bên ngoài. Con trẻ nhỏ dại,
khiến mẹ phải lo lắng.” Tần Nghĩa Phiến liên tục khấu đầu, Tần phu nhân rất yếu,
mỗi lần ngất xỉu đều có thể không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Phàm Nhi, lần này con thực sự quá đà. Trước đây con đánh
người ở ngoài, mẹ biết vì con gặp chuyện bất bình nên bực mình, nhưng lần này tại
sao con lại có thể mang bổng lộc trong ba năm của cha con đến lầu xanh để mua
vui? Phàm Nhi, nghe lời mẹ, chịu khó học hành, đừng để mẹ phải lo lắng vì con nữa.”

“Vâng, con sẽ ghi nhớ lời mẹ dạy.”

Từ nãy đến giờ Tần Phác Nguyên không nói câu nào, giờ mới hạ
lệnh cho người ở: “Mau dìu thiếu gia về phòng.” Mặc dù nói cha nghiêm mẹ hiền,
nhưng đánh cốt nhục của mình chảy máu nội tạng, ông cũng vô cùng đau đớn.

Nửa đêm, Tần Phác Nguyên bước vào phòng con trai, nhìn Tần
Nghĩa Phiến mặt mày nhợt nhạt với vẻ hổ thẹn và than rằng: “Lần này cha mạnh
tay quá! Nhưng con làm như vậy thực sự khiến cha rất thất vọng... Ai chẳng
phong lưu khi còn trẻ, cha hiểu điều đó. Đến chốn phong nguyệt chơi đùa, chọc
ghẹo, cha cũng không trách con, nhưng tại sao chỉ vì một cô gái lầu xanh, con lại
lấy trộm bổng lộc của triều đình? May mà Vương bà bà nhắc ta đã kịp thời bù
vào, nếu không bây giờ con có được nằm yên ở đây không?”

“Cha, con trẻ non dại, để cha phải phiền muộn.”

“Không phải con không biết sức khỏe của mẹ con, nếu không tỉnh
lại được nữa thì dù con hối hận cũng đã muộn rồi.”

“Con hiểu, con sẽ không bao giờ dám làm như thế nữa.”

“Con biết thế là tốt rồi, thôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”

“Cha, con còn có một lời thỉnh cầu, mong cha đồng ý.” Tần
Nghĩa Phiến cố gắng vùng dậy, quỳ trước mặt Tần Phác Nguyên.

“Con nói đi.”

“Nhân Nhân là cô gái tốt bụng, chỉ có điều hồng nhan bạc mệnh
lưu lạc vào chốn phong trần, con muốn chuộc thân cho cô ấy.”

Tần Phác Nguyên tức run lên, kiềm chế bàn tay đang giơ lên một
lúc lâu mới buông xuống: “Sao ngươi còn không biết hối cải?”

“Con biết yêu cầu của con rất quá đáng... Cha, cha hãy đồng
ý lời thỉnh cầu của con đi, từ nay con hứa sẽ học hành chăm chỉ, không bao giờ
gây điều thị phi nữa.”

“Không được, ngươi chuộc thân cho con bé đó, nhà họ Tần ta sẽ
thành trò cười cho thiên hạ thôi.” Thực ra điều mà Tần Phác Nguyên không muốn
nhất là làm lỡ dở cuộc đời chàng.

“Cha!” Bất chấp lời năn nỉ của chàng, Tần Phác Nguyên kiên
quyết đi ra.

Thoáng cái mà nửa tháng đã trôi qua, Tần Nghĩa Phiến miễn cưỡng
đã đi được mấy bước, liền nói với Tiểu Lục: “Mau thu dọn cho ta, ta phải ra
ngoài!”

“Thiếu gia, người bị thương thế này, còn định đi đâu nữa?”

“Mau chuẩn bị kiệu cho ta, ta muốn đến Vọng Nguyệt Lâu.” Mấy
ngày nay chàng không thể cử động, nhưng vẫn lo cho vết thương của Nguyệt Nhân
Nhân.

“Vọng Nguyệt Lâu? À, thiếu gia muốn đến thăm cô nương Nhân
Nhân đó hả? Thế thì thiếu gia không phải đi đâu.”

“Tại sao?”

“Thực ra lần trước thiếu gia sai con đi, cô nương Nhân Nhân
đã được một nhà buôn giàu có ở phương Bắc mua làm thiếp rồi.”

“Thế tại sao ngươi còn nói với ta là cô ấy rất ổn?”

“Vì con thấy thiếu gia đang bị thương nặng, sợ biết tin lại
sốc. Hơn nữa, có người chuộc thân cho cô ấy không phải rất tốt sao? Thiếu gia đỡ
phải chịu khổ vì cô ấy.” Tiểu Lục theo hầu chàng từ nhỏ nên luôn nghĩ cho
chàng.

“Lúc đi cô ấy có nhắn nhủ điều gì không? Có phải bị ép vào
đường cùng không?” Tần Nghĩa Phiến hỏi với vẻ lo lắng.

“Không, lúc đi cô ấy rất vui vẻ, rạng rỡ. Dĩ nhiên là thoát
khỏi chốn đó càng sớm càng tốt.”

“Đúng là rất tốt!” Tần Nghĩa Phiến ngồi dậy. “Cứ thế là đi,
không để lại câu nào cho ta ư?”

Từ đó trở đi, ngày ngày chàng chăm chỉ học hành, khổ luyện
võ công, ngày càng chín chắn, không còn là chàng trai trẻ ngông cuồng, suốt
ngày thích gây điều thị phi nữa.

“Phiến Nhi, hôm nay mẹ đã gặp Vương tiểu thư rồi, đoan
trang, hiền thục.” Lúc ăn tối, Tần phu nhân bất ngờ nói.

“Mẹ, sức khỏe của mẹ không được tốt, chưa đến lúc phải lo lắng
những chuyện này, đợi mẹ khỏe lên rồi tính sau.”

“Con gần hai mươi rồi, không sốt ruột à?”

“Con đang chuẩn bị thi cử, lấy vợ sẽ ảnh hưởng đến con. Mẹ,
con nghĩ chắc mẹ rất buồn phải không, mấy ngày nữa con sẽ đưa mẹ ra ngoài cho khuây
khỏa...” Tần Nghĩa Phiến cười nói.

“Ăn xong cơm đến thư phòng của cha.” Tần Phác Nguyên nghiêm
giọng ngắt lời chàng.

“Vẫn không quên nổi con bé đó à?” Tần Nghĩa Phiến vừa vào
phòng đã bị hỏi.

“Không ạ, chỉ quen mấy ngày, làm gì có tình cảm sâu nặng chứ
cha.” Giọng Tần Nghĩa Phiến rất bình thản, chàng không hiểu nàng, càng không thể
nói được những chuyện khắc cốt ghi tâm, Nguyệt Nhân Nhân chỉ là ký ức còn vương
vấn trong giấc ngủ của chàng mà thôi.

“Thế sao bao lâu nay con không chịu để ý đến tiểu thư nào?”
Nếu con trai thể hiện sự đau khổ trên nét mặt thì ông cũng không cần quan tâm.
Vì vết thương không nhìn thấy thường dễ hoại tử hơn.

“Chỉ vì con cảm thấy không còn cô gái nào có thể tin tưởng nữa,
cũng không có cô gái nào khiến con rung động.”

“Giờ đây chiến loạn đã nổi lên bốn phía, triều đình không có
tướng giỏi, ngày mai cha tiến cử con dẫn quân xuất chinh có được không?” Làm
sao người cha lại không hiểu được tâm trạng của con.

“Con cảm ơn cha đã tin tưởng.” Chàng vui vẻ đáp. Trong mắt
chàng, chiến trường chính là nơi nam nhi xuất đầu xả nhiệt huyết.

“Phiến Nhi, cha mong con hãy nhìn vào sức khỏe của mẹ con mà
bảo trọng.”

“Cha cứ yên tâm, nhất định con sẽ trở về bình an.”

Ra khỏi thư phòng, Tần Nghĩa Phiến liền thở dài thườn thượt.
Nguyệt Nhân Nhân xuất hiện trong cuộc đời chàng chỉ mấy ngày, nhưng lại khiến
chàng trải qua quá nhiều cảm xúc. Nếu nói không có cảm giác gì là điều không thể,
chỉ có điều, tình cảm một thời rung động đã chết cùng với sự ra đi của nàng.

Chiến tranh là điều tàn khốc nhất và cũng là điều bi tráng
nhất. Dù võ công cao đến đâu nhưng Tần Nghĩa Phiến cũng không phải là vị tướng
có thể thay đổi được số mệnh của nhà Tùy.

Nước mất nhà cũng sẽ tan, khi chàng quay trở về Lạc Dương, mọi
thứ đã điêu tàn. Thượng thư phủ vốn rất khang trang, giờ đã bị một dải giấy
niêm phong ngăn cách với thế giới bên ngoài, qua bức tường cao, thấp thoáng
nhìn thấy trong phủ treo đèn lồng trắng tang thương.

“Cha, mẹ, con về muộn mất rồi.” Chàng quỳ trước cửa, lệ tuôn
trào.

“Thiếu gia, cuối cùng thì người đã về.” Tiểu Lục đã đợi
chàng ở đây mấy tháng nay, kể từ khi nhà Tùy diệt vong, lão gia và phu nhân tự
vẫn trong phủ, tất cả thuộc hạ đều bỏ trốn, chỉ có cậu ngày ngày lang thang ở đầu
đường đợi thiếu gia về.

“Tiểu Lục...”

“Thiếu gia, lão gia còn để lại một lá thư gửi cho người.” Tiểu
Lục đưa lá thư đã giấu kỹ từ lâu cho chàng.

Tần Nghĩa Phiến xúc động đón lấy lá thư, mở ra, nét chữ rồng
bay phượng múa nhảy nhót trên tờ giấy.

“Phiến Nhi!

Ngày chia tay ở Lạc Dương, không ngờ lại không có ngày đoàn
tụ nữa, trước lúc chia tay, cha rất thương con...

Cha vẫn có một chuyện canh cánh trong lòng, mong con tha thứ.

Một năm trước, vì không muốn một cô gái phong trần làm lỡ dở
cuộc đời con, cha đã chuộc thân cho cô ấy, bảo cô ấy đừng bao giờ gặp lại con nữa.
Lúc đó cô ấy đã mỉm cười và quỳ xuống trước mặt cha, chỉ nói một câu: “Mặc dù
cháu, Nguyệt Nhân Nhân không được bước vào cổng nhà họ Tần, nhưng mãi mãi là vợ
của Tần Nghĩa Phiến.”

Lúc này, dường như câu nói đó vẫn đang văng vẳng bên tai
cha.

Giờ đây nước mất nhà tan, cha hối hận cũng đã muộn rồi.

Nếu hai con có duyên gặp lại nhau thì hãy chuyển lời hộ ta:
“Cha nhận Nguyệt Nhân Nhân làm con dâu.”

Cha tuyệt bút.”

“Cô nương thích dệt vải
ư?” Y Vân nhìn Nguyệt Nhân Nhân đang chăm chú dệt vải với vẻ thắc mắc, cùng là
một việc, tại sao nét mặt của Nguyệt Nhân Nhân lại khác nàng như vậy.

“Thích.” Nụ cười của Nguyệt Nhân Nhân vẫn duyên dáng, quyến
rũ.

“Cô nương không nhớ chàng ư?”

“Nhớ!”

“Tại sao cô nương không đau khổ?”

“Tại sao phải đau khổ, tiểu nữ đã có mọi thứ rồi.” Ở đây tất
cả mọi người đều gọi cô là Tần phu nhân, chỉ vì vậy mà cô thỏa nguyện rồi.

“Tần Nghĩa Phiến đã quay về Lạc Dương, ở Vọng Nguyệt Lâu.”

“Công tử có ổn không?” Nguyệt Nhân Nhân nín thở chờ câu trả
lời.

“Không, hiện giờ công tử trắng tay rồi.” Y Vân dừng lại nói
tiếp: “Công tử đang tìm cô nương.”

Nghe thấy vậy, Nguyệt
Nhân Nhân vội đứng dậy, sau khi gấp rút thu dọn hành trang liền khấu đầu trước
Y Vân:

“Y Vân cô nương, cảm tạ sự chăm sóc của cô nương dành cho tiểu
nữ, cũng đa tạ cô nương đã cho tiểu nữ biết những điều này. Suốt đời tiểu nữ biết
ơn cô.”

“Cô nương định đi tìm Tần Nghĩa Phiến ư?”

“Đúng vậy, không phải chàng đã trắng tay, chàng vẫn còn tiểu
nữ.”

“Sau này có thể Tần Nghĩa Phiến vẫn coi bốn bể là nhà.”

“Thế thì tiểu nữ sẽ phiêu bạt cùng chàng.” Nguyệt Nhân Nhân
mỉm cười, chỉ cần được ở bên người mình yêu, mọi chuyện đều không có gì đáng ngại.

Lúc Nguyệt Nhân Nhân hớt hải đến nơi chỉ thấy Vọng Nguyệt
Lâu tan hoang, cảnh xưa giờ không còn nữa, nhưng người vẫn còn ở đây, và cả căn
phòng của nàng nữa...

Tần Nghĩa Phiến đứng một mình bên cửa sổ, nhìn dòng người
qua lại, giống như năm xưa nàng đứng đợi chàng. Chỉ một năm mà chàng đã thay đổi
rất nhiều, chín chắn hơn, cũng phong trần hơn...

“Chàng đến rồi ư?” Nguyệt Nhân Nhân mỉm cười khẽ hỏi.

“Ta đã hứa sẽ đến tìm nàng, chỉ có điều hơi muộn mà thôi.” Tần
Nghĩa Phiến bước lại gần nàng, khẽ vuốt má nàng, hóa ra trái tim chàng chưa chết,
mà vẫn đang chờ đợi một người con gái.

“Bất luận muộn thế nào, thiếp cũng sẽ đợi chàng.” Mặc dù mỉm
cười nhưng nước mắt đã ướt đẫm vạt áo.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Người sống thế
nào?”

Tần Nghĩa Phiến ôm chặt nàng vào lòng: “Từ nay đôi ta sẽ
không bao giờ xa nhau nữa.”

Đối với một người đàn ông, không có gì cảm động hơn việc khi
họ đã trắng tay còn có một người đàn bà nguyện chung thủy suốt đời với họ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3