Giường đơn hay giường đôi - Chương 07 - Phần 3

7-5

Mấy
chữ đơn giản nhưng lại khiến Phổ Hoa mất ngủ.

Vĩnh
Bác có ý gì? Cầu Nhân ở Mỹ? Sau này Vĩnh Đạo cũng sẽ qua đó? Hay ý gì khác?


không biết dụng ý phía sau mấy chữ ấy, để bản thân không bị sa vào, đành duy
trì trạng thái làm việc bận rộn, thậm chí còn liên hệ với biên tập trước đây.

Làm
thêm vì cuộc sống túng quẫn khác bây giờ, lần này cô ra sức làm việc chỉ vì
không muốn suy nghĩ vấn đề “Cầu Nhân vẫn luôn ở Mỹ”, hay suy đoán “Vĩnh Đạo sẽ
thế nào?”.

Ngu
Thế Nam vẫn mời cô đi ăn cơm, còn xem phim và kịch, cho dù có lúc mệt nhưng Phổ
Hoa vẫn đồng ý tất cả các lời mời. Cười cười khóc khóc trước các tình tiết rập
khuôn trên màn hình lớn, dễ chịu hơn một mình nằm trên ghế sofa nghĩ lung tung,
Friends quả thực xem quá nhiều lần rồi.

Ngu
Thế Nam lịch sự, nhã nhặn, chưa bao giờ biểu hiện quá mức thân mật, mỗi lần đưa
cô về nhà không đi bộ thì ngồi trên chiếc xe cũ của cậu ta, chỉ dừng dưới lầu,
nhiều nhất là ngồi trong xe vẫy tay với cô.


cuộc gặp gỡ có cũng được không có cũng chẳng sao như vậy, có người bạn biết chừng
mực, cộng thêm công việc bận rộn, Phổ Hoa thử tin tức Vĩnh Bác đưa đến. Cô khó
mà yêu cầu Hải Anh tiết lộ bất cứ thông tin nào cũng không dám nhắc đến với
Quyên Quyên. Nhưng mỗi lần bị Cao Triệu Phong gọi nhầm thành “chị dâu” thì như
bị chích sau lưng, toàn thân trên dưới đều khó chịu.

Trở
về Bắc Kinh, nhà vẫn vậy, buổi tối khi bố đã ngủ, Phổ Hoa ngồi ngơ ngẩn trước
màn hình máy vi tính. Cô vừa thay đổi chữ ký QQ, đúng với tâm trạng của cô - Lưỡi
dao cạo. Đó là một câu chuyện của Maugham(*) cô đọc chưa được trăm trang trên
tàu, vẫn đặt trong túi chưa có tâm trạng mở ra xem.


ta vẫn luôn ở Mỹ, anh sẽ qua đó ư?

Nhớ
tới những lời dặn dò trước khi anh rời đi và tất cả đồ đạc còn để lại, cô rút
dây nguồn máy tính ra chạy vào bếp lấy nửa chai rượu xái(**) mà bố chưng cất,
ra ban công uống từng ngụm dưới hương hoa nồng trong gió tự nói với mình hết lần
này đến lần khác: “Đừng nghĩ linh tinh! Phải kiên cường!...”.

(*) Maugham Tên đầy đủ: William Somerset Maugham: tiểu
thuyết gia, kịch gia nổi tiếng của nước Anh.

(**) Rượu xái là loại rượu khoảng 60-70% cồn

Hơi
say, cô ngủ được một giấc sâu hiếm có, nhưng suy nghĩ quấy nhiễu ấy không hề biến
mất triệt để, liên tục xuất hiện từ đáy lòng. Ví dụ như Quyên Quyên kéo cô đi dạo,
nhìn thấy bóng dáng sau lưng rất giống Cầu Nhân ở hàng dưới cầu thang trượt, cô
sẽ hồi hộp vượt qua người ấy, cho tới khi xác định được đó chẳng qua chỉ là một
người xa lạ.


xem phim đêm một mình, mua rất nhiều sách, đồng thời dịch vài bản thảo, ăn cơm
cùng các đồng nghiệp cũ của phòng biên tập, đọc hai lần từ đầu đến cuối tất cả
các chuyên mục của Lâm Quả Quả, xóa tin nhắn đó của Vĩnh Bác đi… nhưng vẫn nhiều
lần nghĩ tới nước Mỹ, nhiều lần nghĩ tới Vĩnh Đạo.

Chỗ
nào anh cũng có mặt, mỗi một tình tiết trong cuộc sống đều có anh. Cách nặn kem
đánh răng, nước hoa Aftershave anh thường dùng, hoa văn cà vạt, nét bút cuối
cùng cong lên khi ký tên…

Người
duy nhất có thể giúp Phổ Hoa chỉ còn có Lâm Quả Quả.


Bắc Kinh hai người không gặp được nhau, trở về Thiên Tân lại quá bận, Phổ Hoa
đành gọi điện cho cô ấy mấy lần, cuối cùng nhân lúc đêm khuya thanh tĩnh, đợi
được Lâm Quả Quả bận rộn lo xong cho cậu nhóc.

“Sao
vậy, tâm trạng không tốt à?”.

“Cũng
không phải,” Phổ Hoa nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ trong điện thoại, chắc Lâm
Quả Quả lại đang viết gì đó, “Cô bận à? Nếu bận thì hôm khác nói sau, không quấy
rầy cô làm việc nữa”.

“Vẫn
vậy thôi, nói xem cô làm sao”. Tiếng gõ bàn phím dừng lại, giọng Lâm Quả Quả rõ
ràng hơn trước, “Hôm đó sau từ chỗ tôi về thì không hề liên lạc, xảy ra chuyện
gì à?”.

“Không
xảy ra chuyện gì, chỉ là gặp một người thôi”.

“?”

“Anh
trai anh ấy”. Phổ Hoa cố lấy lại tinh thần, nắm chặt ống nghe hạ giọng nói, như
thể trong căn phòng trống trải còn có người khác đang nghe, “Chính là anh trai
chồng cũ của tôi, anh ấy đến Thiên Tân, chúng tôi tình cờ gặp nhau”.

“Sau
đó?”.

“Sau
đó… chúng tôi nói chuyện…”.

“Nói
về cái gì?”.

“Nói
về tình hình gia đình anh ấy”. Phổ Hoa lơ đễnh vạch từng ô vuông trên bàn phím,
gõ P, H, V, D.

“Rất
bình thường, tuy hai người chia tay nhưng cũng không cần thiết phải giống như kẻ
thù với gia đình anh ta, bề ngoài vẫn nên bình thường. Đương nhiên, tôi đề nghị
cô đừng gặp họ, hoặc cố gắng hạn chế gặp mặt”. Lâm Quả Quả đưa ra kiến nghị giống
như Quyên Quyên.

“Tôi
gọi điện không phải vì chuyện này”.

“Hả?
Vậy thì vì cái gì?”.

“Vì…
có liên quan tới tình hình hiện nay của anh ấy… Anh ấy…”. Phổ Hoa tiếp tục gõ
vài chữ cái, suy nghĩ rất lâu, tìm kiếm từ chuẩn xác trong đầu, “Vợ hiện tại của
anh ấy… cô ta vẫn luôn ở Mỹ”.

“Sau
đó?”. Lời Lâm Quả Quả dần dần trở nên lạnh lẽo, sự nhẹ nhàng trước đó biến mất
hoàn toàn, nhanh chóng trở lại là nữ tác gia sắc bén, “Cô lại suy nghĩ linh
tinh à? Hay lại bị như kim châm?”.

“Tôi
không rõ,” Phổ Hoa hơi nhíu mày, tìm không ra cách thức thích hợp để miêu tả
tâm trạng, “Tóm lại, tôi rất… bất an”.

“Vì
sao? Anh ta tái hôn rồi, hai người không còn chút liên quan gì đến nhau!”.

“Tôi
không nói rõ được cảm giác này, nói chung rất mơ hồ”.

Lâm
Quả Quả im lặng một lát, Phổ Hoa cầm ống nghe không nói gì lại nghe thấy tiếng
gõ bàn phím, sau đó Lâm Bác vào hỏi hai câu. Cô nhẫn nại chờ đợi, không muốn
thúc giục Lâm Quả Quả.

“Cô
biết không…”. Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng vang lên giọng Lâm Quả Quả,
bình thản như đang thuật lại một sự thật cho người lạ, “Cô rất giống một con ấu
trùng sống trong kén, trước đây chồng cũ của cô dùng sợi tơ vây quanh để ràng
buộc cô, bây giờ là bản thân cô tự mua dây buộc mình. Cô quen với cách thức như
vậy, hoặc quen với người đó, nói chung trong tiềm thức cô không ngừng lặp lại
chuyện quá khứ bằng nhiều cách và vì đủ lý do, vì vậy cô khó có thể thực sự ra
khỏi kén, càng đừng nói tự mình bay. Vì đôi cánh của cô đã thoái hóa, hoặc cô
căn bản muốn sống cả đời trong kén!”.

“Tôi…”.

“Tuy
bề ngoài cô đã rời Bắc Kinh, đi một bước lớn về phía trước nhưng về bản chất
không có gì thay đổi. Cô không hề chấp nhận tình cảm mới, hoặc bạn mới, ví dụ
như anh chàng Ngu Thế Nam đó. Cô có thể không chủ định làm những điều này, cũng
có thể là cố ý, rốt cuộc mười lăm năm so với ai mà nói đều không dễ dàng vứt bỏ,
với tôi, cô giống như tôi đã nói trước kia”.

“Cô…
có ý gì?”.

“Cô
hiểu tôi có ý gì! Cô còn quan tâm tới anh hơn nữa còn quan tâm hơn cả bản thân
cô nghĩ. Cô đang trốn tránh, trốn tránh đối mặt với nội tâm bản thân cô, cho tới
bây giờ cô vẫn hy vọng trở về bên anh ta! Vì cô yêu anh ta!”.

“Tôi…
không có…”.

Phổ
Hoa giơ tay chạm vào khóe mắt, vài giọt nước thấm lên đầu ngón tay, lại rớt xuống
bàn phím.

“Không
ư? Thực sự không có ư?!”. Giọng Lâm Quả Quả rất lạnh, khiến Phổ Hoa nhớ tới đôi
mắt nhìn thấu mọi chuyện của cô ấy.

“Cô
đang tự lừa mình, Phổ Hoa ạ…”.

Sau
khi nói chuyện với Lâm Quả Quả, trong lòng Phổ Hoa không những không thoải mái,
ngược lại càng thêm hoài nghi bản thân.


thường ngồi lặng lẽ trước màn hình vi tính tới tận đêm khuya, rất nhiều tên
trong khung MSN đang sáng, nhưng không có ai chủ động nói chuyện với cô, bao gồm
cả Sói xám.


click vào nhóm, tìm nhóm chia phía dưới cùng trong danh mục MSN, bên trong chỉ
có một cái tên - Giá trị PH.

Click
vào cái tên đó, cửa sổ chat hiện ra, vẫn giống như hai năm trước, trạng thái hiển
thị offline, avata là chữ Giá trị PH.

Sau
khi ly hôn, Vĩnh Đạo không còn đăng nhập vào tài khoản MSN này nữa.

Phổ
Hoa thoát ra, lại vào trang web, đăng nhập vào hòm thư của Vĩnh Đạo, sau đó là
vài chữ số. Hình người MSN nhỏ xoay vài giây, đăng nhập thành công vào giao diện
của anh, mật mã không thay đổi, vẫn là ngày sinh của cô.

Trong
danh sách liên lạc chỉ có ba cái tên, Bật Mã Ôn, Sói xám, và Lưỡi dao cạo.

Sau
chuyện của phòng thí nghiệm, Tất Mã Uy không biết đã đi về phương nào, Vĩnh Bác
tiếp tục phiêu bạt chân trời góc bể, theo đuổi khát vọng, còn bản thân cô thì lại
ở Thiên Tân, đang ngồi trước bàn, tay khẽ dùng lực là có thể kéo đứt sợi tua
rua, nguyên nhân vì trong lòng không buông tay với anh được.

Nhìn
chăm chú cái tên Lưỡi dao cạo, Phổ Hoa gượng cười. Cho dù ngày nào cũng đổi
tên, cô vẫn nằm trong danh sách liên hệ của anh, vẫn xếp đầu tiên, tên nhóm vẫn
là “Bà xã tôi”. Ba từ đó làm mắt cô nhói đau, thoát khỏi hòm thư, tắt máy tính,
cô nằm lên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà đến thất thần.


lẽ Lâm Quả Quả nói đúng, tự cô cứ tưởng đã bước về phía trước rất xa rồi, thực
ra chẳng qua chỉ là giậm chân tại chỗ, vẫn đợi để quay đầu.

Dùng
tay che hết tất cả các ánh sáng, ánh sáng vẫn còn. Phổ Hoa nhớ tới câu chuyện bịt
tai trộm chuông mà bố kể hồi nhỏ, tên trộm đó vờ như mình không nghe được,
nhưng không có nghĩa là âm thanh đó thực sự không tồn tại. Cô cũng như vậy, bề
ngoài không quan tâm Vĩnh Đạo nhưng anh vẫn sống trong lòng cô, từng tin tức của
anh đều thay đổi cuộc sống của cô như trước, thậm chí còn thao túng cả tâm trạng,
cảm xúc của cô.

Phổ
Hoa không nghĩ ra người nào có thể giúp cô thoát khỏi tình trạng quẫn bách hiện
nay, bây giờ xem ra đến Lâm Quả Quả cũng không thể.

Xuân
hạ giao mùa, trời ấm rồi, nhưng cô lại cảm thấy căn phòng rất lạnh, bật điều
hòa ở chế độ ấm, chỗ gần trái tim vẫn cảm thấy lạnh buốt, dường như vết thương
chưa liền miệng.

Cùng
một ánh trăng, cùng một thành phố hình ảnh Vĩnh Đạo và Cầu Nhân tha hương nơi xứ
người khiến cô trằn trọc, khó ngủ suốt đêm, phải nằm sấp trên giường đè xuống bộ
quần áo trước ngực mới có thể ngăn lại được nhịp tim càng lúc càng hỗn loạn.


cắn chặt môi, thầm gọi tên anh, trùm kín đầu, không biết nên hận anh thế nào!

7-6

Sắp
tới mùa hạ rồi, qua cuối hạ là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Phổ Hoa.

Trước
ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm, trên tàu trở về Bắc Kinh cô nhận được tin nhắn
của Phong Thanh: Cuối năm họp mặt tốt nghiệp mười năm, ở Tiền Cự - Triều Ngoại,
bạn nhất định phải đến!

Ra
khỏi sân ga đi tới trạm xe bus, di động lại reo, Quyên Quyên cũng gửi một tin
nhắn như vậy, phía sau còn thêm một câu: Thi Vĩnh Đạo không đi!

Cất
di động đi, cô đuổi theo xe bus đang dừng, len vào dòng người, ý nghĩ đầu tiên
nảy ra là “Tuyệt đối không thể đi!”.

Họp
lớp mười năm, với người khác có thể là việc đáng vui mừng, nhưng với Phổ Hoa lại
không thể có nổi chút hưng phấn. Nhưng không chỉ Quyên Quyên mấy lần nhắc tới
mà đến Ngu Thế Nam cũng vì việc này mà đến tìm cô.


thể là do không phải mùa kinh doanh bận rộn, Ngu Thế Nam vài lần tới công ty Phổ
Hoa chơi, dần dần trở thành gương mặt quen, thêm nữa còn tìm cô nhờ dịch tài liệu.
Số lần nhiều hơn, tiện thể ăn cơm là chuyện vô cùng bình thường. Ban đầu có vài
đồng nghiệp cùng ăn, sau này dần dần chỉ có hai người bọn họ.

Chớp
mắt ngày Phong Thanh hẹn đã cận kề, Phổ Hoa dịch xong tập tài liệu Ngu Thế Nam
cần, ăn tối ở một quán ăn nhỏ cạnh công ty cậu ta.

Vốn
đã nói cậu ta phải mời một bữa hoành tráng, nhưng khi xuống tầng gặp mấy người
trẻ tuổi tan làm, thấy ánh mắt họ có chút mờ ám, cậu thanh niên to gan còn huýt
sáo một cách tinh nghịch, thế là Phổ Hoa đành rớt xa lại ở mấy bậc thềm đằng
sau, ra khỏi tầng cũng không muốn ngồi xe cậu. Ngu Thế Nam không làm khó cô,
tìm quán ăn gần nhất.

Đợi
phục vụ mang thức ăn lên, cậu ta lấy ra một tờ giấy đẩy tới trước mặt cô, đó là
một tờ danh sách lớp, Phổ Hoa nhìn xuống dưới, tên của mình nằm cạnh Vĩnh Đạo.


đẩy tờ giấy trở lại, cầm giấy ăn chầm chậm lau cốc trà.

Ngu
Thế Nam gọi nhân viên phục vụ rót trà, mang bộ đồ ăn lên, đợi Phổ Hoa lau xong
cốc mình, tỉnh bơ hỏi cô: “Tới khi đó cậu có đi không?”.

Phổ
Hoa làm sạch đũa, chuyên tâm lau mấy cái đĩa không, dường như hoàn toàn không
nghe thấy lời cậu ta nói. Tết âm lịch tóc ngắn cũn, đến mùa hạ đã ngang vai,
che cả mắt, góc này vừa vặn khiến cậu ta không nhìn ra tâm trạng của cô.

“Mời
mình ăn cơm… chính vì muốn nhờ mình dịch à?”. Lau đũa chán, cô chống cằm,
nghiêm túc hỏi cậu ta.

“Không
phải... Chẳng đặc biệt muốn cái gì, nếu thực sự muốn cậu làm giúp thì sẽ không
chỉ ăn mấy thứ này!”. Ngu Thế Nam cười đưa cốc mình cho cô, “Lau cho mình!”.

Phổ
Hoa ngồi im, tiếp tục chống cằm quan sát Ngu Thế Nam trước mặt. Cậu ta khoan
khoái dựa người lên thành ghế, dáng vẻ thoải mái, xem ra rất dễ chịu cũng rất
nhẹ nhõm, dường như cô chính là nhân viên của cậu ta. Nói họ là bạn rất tốt dường
như không phải, họ hiếm khi đề cập đến chủ đề cá nhân, nói chuyện nhiều nhất vẫn
là về thời trung học. Nếu nói là bạn bình thường, từng xem phim, cũng từng ăn
cơm nhiều lần, dường như là thân thiết hơn.

“Vậy
vì sao?”.

“Cái
gì mà vì sao?”. Nhân viên phục vụ mang ấm trà lên, Ngu Thế Nam rót đầy cốc cho
Phổ Hoa trước.

“Vì
sao luôn mời mình ăn cơm”.

“Dù
sao cũng phải ăn cơm! Một người hay hai người chẳng phải như nhau sao, hơn nữa
cậu sẽ AA còn gì? Thành ra mình sẽ tiết kiệm được tiền”. Đây hiển nhiên là cách
đùa vui của Ngu Thế Nam, nhưng Phổ Hoa không phụ họa.

“Sao?
Cảm thấy mình có ý đồ khác à?”. Cậu ta tiến sát lại, cũng học Phổ Hoa chống cằm.

“Vậy
coi như không có…”. Phổ Hoa rút tay lại, ngồi thẳng, khóe miệng mím chặt,
“Chúng ta cũng chẳng phải đối tượng của nhau, mình chỉ đột nhiên nhớ ra một vài
chuyện hồi đi học”.

“Chuyện
gì?”.

“Cậu
từng giúp mình bài thi thể dục, khi đó muốn cảm ơn cậu, kết quả hết năm lớp
chín cậu đã đi rồi”.

“Vậy
à? Chắc thế, mình không nhớ nữa”. Ngu Thế Nam nhún nhún vai.

Thức
ăn được mang lên, đều là những món vị khá cay, Phổ Hoa không ăn được nhiều, Ngu
Thế Nam ăn rất ngon miệng, Phổ Hoa chủ yếu nhìn cậu ta ăn.

“Còn
nhớ mấy người lớp mình hồi xưa không?”. Cậu ta hỏi.

“Mình
nhớ”.

“Nhớ
ai?”. Cậu ta dường như cố tình tìm ra chuyện cô không muốn nhắc đến, Phổ Hoa gắp
vài món, không trả lời.

“Cậu
còn liên lạc với ai?”. Thấy cô không nói, cậu ta đổi câu hỏi.

“Quan
hệ khá tốt chỉ có Quyên Quyên”.

“Cậu
nói heo béo tròn á?”. Ngu Thế Nam nhướng mày.

“Cậu vẫn nhớ cái tên này?”. Phổ Hoa
hơi bất ngờ.

“Nhớ chứ, mình đặt mà!”. Ngu Thế
Nam cười có phần đắc ý, đặt đũa xuống, “Có vài chuyện rất dễ quên, có vài chuyện
ít nhiều đều sẽ nhớ! Có điều với bạn học xưa, mình không qua lại nhiều, ngoài
Cao Triệu Phong cùng mở công ty”.

“Vì sao?”. Phổ Hoa không hiểu.

“Vì sao nhất định phải qua lại,
mình không phải là người đặc biệt hoài niệm chuyện xưa như các!”. Ngu Thế Nam
nhón mấy hạt lạc.

“Bọn mình á?”.

“Đúng, các cậu!”. Ngu Thế Nam ngước
mắt, gật đầu khẳng định, “Lẽ nào không phải?”.

Phổ Hoa lập tức ý thức được cậu ta
đang ám chỉ ai, hơi biến sắc, gẩy thức ăn trong bát một cách cứng nhắc.

Không khí trên bàn ăn có phần kỳ lạ,
không còn nhẹ nhõm như trước nữa, Phổ Hoa không có lòng dạ nào để nói chuyện,
Ngu Thế Nam lặng lẽ uống rượu, chậm rãi ăn.

Khi cậu ta gọi bình rượu thứ hai, lỡ
tay làm đổ cốc trà trên bàn, nước tràn ra. Phổ Hoa lấy khăn giấy lau, không nhịn
được bèn hỏi: “Cậu… không say chứ…”.

“Mình không sao!”. Ngu Thế Nam lau
rượu trên khóe môi, biểu hiện có phần nặng nề, vẻ thoải mái dửng dưng trước đó
cũng không còn, “Mình có thể có chuyện gì chứ! Người sống phải vui vẻ, thoải
mái. Uống rượu, ăn cơm, hưởng thụ”. Ngu Thế Nam như đang tự nói với chính mình,
nhưng khi nói ánh mắt lại nhìn chăm chú gương mặt Phổ Hoa.

“Nói cho cậu biết, cứ nhớ mãi quá
khứ cũng không có tác dụng! Ví dụ như mình…”.

Phổ Hoa lờ mờ nghe ra câu nói của cậu
ta có hàm ý khác, nhưng lại không rõ ràng, cô không có thói quen dò hỏi, cũng
không lộ ra vẻ tò mò, chỉ im lặng uống trà nghe cậu ta nói. Bất cứ người nào
cũng đều có quyền giữ bí mật của mình, cũng có quyền kể ra, Ngu Thế Nam chưa từng
hỏi chuyện cô và Vĩnh Đạo, cô cũng sẽ không hỏi cậu ta rốt cuộc vì ai mà vứt bỏ
Bắc Kinh.

Ngu Thế Nam nói rất lâu, cho tới
khi phát hiện Phổ Hoa mãi chẳng lên tiếng, mới một lần nữa nói về cô.

“Nói lại, hôm họp lớp mặt cậu rốt
cuộc có đi hay không?”.

Phổ Hoa gạt mái tóc rủ trước trán,
thận trọng suy nghĩ một lúc, mới nói: “Không đi”.

“Tại sao?”.

“Không có tại sao”. Phổ Hoa trả lời
rất bình tĩnh, khó có thể nắm bắt được điều gì từ biểu hiện của cô.

Ngu Thế Nam uống rượu xong, lướt mắt
nhìn cô, vẫn không nhịn được liền hỏi: “Vì Vĩnh Đạo?”.

Phổ Hoa quay đầu gọi nhân viên phục
vụ, vờ như không nghe thấy cậu ta nói gì.

Thanh toán vẫn theo phương thức cũ,
mỗi người trả một nửa. Phổ Hoa cất ví đi, nhìn Ngu Thế Nam đứng trước mặt,
không biết nên chia tay ở đây hay để cậu ta đưa về nhà như trước.

“Ra ngoài đi dạo chút nhé?”. Cậu ta
khẽ dựa vào bàn, mặt hơi đỏ, nhưng vẫn rất lịch sự đẩy cửa cho cô.

Trên đường, Phổ Hoa đi không phương
hướng rõ ràng, chỉ đi theo sau Ngu Thế Nam. Cậu ta ít nhiều đã hơi say, miệng lẩm
bẩm nói những điều Phổ Hoa nghe không rõ, đi được vài bước, đứng ở dưới biển hiệu
đột nhiên cậu ta nghiêm mặt nói: “Tháng này Vĩnh Đạo từng đến Thiên Tân!”.

Phổ Hoa sững người, bước chân chậm
lại.

“Mấy tháng nay cậu ta làm một dự án
bên khu mới, có lúc ở tạm một đêm chỗ Triệu Phong. Thực ra từ khu mới lái xe
vào thành phố phải mất một tiếng, đủ thời gian cho cậu ta về Bắc Kinh, người ta
đặt phòng khách sạn cho cậu ta nhưng cậu ta nhất quyết muốn ở trong thành phố,
cậu biết tại sao không?”.

Phổ Hoa tin rằng biểu hiện của mình
nhất định rất cứng nhắc.

Ngu Thế Nam bước lại nắm lấy tay
cô, mang theo hơi rượu kề sát cô: “Biết hồi trung học mọi người gọi cậu thế nào
không? Mọi người gọi cậu
là Diệp tu sĩ sau lưng. Cả năm lúc nào cũng xị mặt, trên người lúc nào cũng mặc
đồng phục trường, tóc vấn lên, ôm một chồng vở”.

Phổ
Hoa quay đầu, khóe miệng cứng nhắc, không tự nhiên.

“Quả
thật rất giống, nhưng lại không dám gọi trước mặt, biết vì sao không?”. Cổ tay
cậu ta không ngừng dùng lực, dường như muốn kéo cô vào trong lòng, “Mình đến
Thiên Tân là bất đắc dĩ, cậu trốn đến. Cậu đến rồi, Vĩnh Đạo cũng đến, vì các cậu
là người hoài niệm chuyện xưa, cậu không quên được cậu ta, cậu ta cũng không
buông cậu ra được!”.

Hơi
rượu trong miệng cậu ta phả lên mặt cô, cuối cùng Phổ Hoa không nhịn được đẩy một
cái, “Ngu Thế Nam, cậu say rồi!”.

Cậu
ta lảo đảo vài bước, đứng vững rồi bước tới, nắm chặt tay cô, trước khi cô hiểu
ra, cậu ta đã kéo cô vào lòng, đẩy cô vào thân cây gần đó.

Trong
phút chốc mơ màng, một bóng đen phủ xuống, cướp đi hơi thở đè lên môi cô, không
hề khách khí muốn luồn vào miệng cô. Cô bắt đầu chống cự theo bản năng, cắn chặt
răng không cho cậu ta đạt được mục đích. Cậu ta ngậm khóe môi cô, nâng cằm cô
lên, dường như muốn tiếp tục nhưng lại đột nhiên buông tay đẩy cô ra.

Phổ
Hoa mở to đôi mắt, nhìn cậu ta chằm chằm.

Ngu
Thế Nam lau khóe miệng, biết điều lùi lại một bước, đùa một cách không hề thông
minh nhằm che giấu đi sự bối rối.

“Quả
nhiên là Diệp tu sĩ…”.

Phổ
Hoa một chút cũng không cười nổi, cô chạy ra đường chặn một chiếc taxi, mở cửa
sau vội vã leo vào.

Trước
khi xe khởi động, Ngu Thế Nam chạy lên trước kéo cửa xe, gõ gõ lên tấm kính.

Cậu
ta nói câu gì đó, Phổ Hoa không nghe rõ. Nhưng nhìn theo hướng cậu ta chỉ, cô
phát hiện một chiếc Buick màu xám bạc đỗ ở chỗ đậu xe không xa ở phía đối diện,
có một chữ rõ ràng “Kinh(*)” ở ngay đầu biển số xe.

(*) Kinh: Bắc Kinh.

Xe
khởi động, Ngu Thế Nam buông tay lại không cam lòng cất cao giọng.

Lần
này Phổ Hoa nghe được.

Cậu
ta nói: “Ngoài cậu ta… ai dám muốn cậu!”.

7-7

Sau bữa tối hoang đường đó, Phổ Hoa không còn gặp lại Ngu Thế Nam nữa. Nhưng cô không chỉ một lần mơ thấy chiếc xe Buick màu xám bạc, khi tỉnh dậy sẽ đi ra ban công nhìn xuống, chắc chắn dưới tầng có xe hay không.

Là anh ư? Đến làm gì chứ?

Hình ảnh chiếc xe đó khiến cô vốn đã sống thấp thỏm lo sợ tự nhiên càng thêm phiền não. Như vậy xem ra, càng không thích hợp để đi họp lớp.

Phổ Hoa tính ngày ở lại Thiên Tân, chờ nghe tin từ Quyên Quyên qua điện thoại. Nhưng Quyên Quyên lại không hề có chút tin tức gì, một tuần sau cuộc họp mặt cũng không liên lạc.

Trong lòng Phổ Hoa thấy kỳ lạ, cuối tuần đi nhờ xe Cao Triệu Phong về Bắc Kinh.

Qua trạm thu phí trên đường cao tốc, nghe cậu ta nói chuyện điện thoại, cuối cùng nói một câu: “Một lát nữa chúng tôi sẽ tới”.

Ngoài xe trận mưa đầu tiên của mùa hạ phương bắc chỉ tí tách khi rời thành phố Thiên Tân càng tới gần Bắc Kinh càng nặng hạt mưa bắn tóe lên kính xe bị gạt ra phía sau, kẻ ra một đường mưa mỏng. Gió thổi hơi lạnh xuyên qua khe kính luồn vào trong xe, thấm vào tận xương.

Phổ Hoa dựa vào ghế sau, trên đầu gối mở quyển Lưỡi dao cạo, vì lòng dạ rối bời nên thường đọc đi đọc lại mấy trang trước đã từng đọc, nên tiến độ không nhanh.

Cao Triệu Phong cúp máy, mở kênh thể thao trên đài, sự hài hước của người dẫn chương trình đã che đậy sự im lặng trong khoang xe tràn ngập không khí âm u.

Phổ Hoa đọc ngắt quãng, thi thoảng ngẩng đầu, cảm thấy Cao Triệu Phong lén liếc cô qua gương chiếu hậu.

“Sao thế?”. Phổ Hoa buông quyển sách.

“Không có gì đâu…”. Cao Triệu Phong lúng túng, mở hộp chứa đồ lấy ra cái gì đó nhét vào miệng.

“Gần đây bận công việc công ty à, hiếm khi thấy cậu”. Phổ Hoa lật lại một trang, nói chuyện với Cao Triệu Phong. Cô xuống lầu gặp lúc Cao Triệu Phong dừng xe bên đường, hình như vừa dỡ đồ, nghe bảo cô muốn về Bắc Kinh liền chủ động mời cô đi xe mình.

“Vẫn ổn, đi công tác một chuyến, thời gian còn lại thì chạy mấy khách hàng cũ, mùa kinh doanh ế ẩm đại khái là như vậy”. Cao Triệu Phong đổi sang kênh âm nhạc, âm lượng cũng vặn to hơn vừa nãy.

Phổ Hoa lật quyển Lưỡi dao cạo trên đầu gối, mấy chữ trên giấy cô đều biết, nhưng ghép vào với nhau thì không hiểu nghĩa lắm. Có thể do tối trước dịch mệt quá, đại não bài xích câu chữ dưới bất kỳ hình thức nào. Cô dứt khoát đặt quyển sách sang một bên, lau hơi nước đọng lại trên tấm kính, dùng ngón tay vẽ vài hoa văn vô nghĩa.

Xe tăng tốc trên đường cao tốc, mưa đập vào tấm kính khiến mọi thứ trên đường trở nên mơ hồ, chỉ có chuỗi đèn xe và vài bóng đen gào thét trong mưa bụi.

“Cao Triệu Phong?”. Ngón tay cô dừng lại.

“Hả?”. Cao Triệu Phong lơ đễnh trả lời.

“Cuộc họp lớp… tuần trước… thế nào?”. Phổ Hoa hỏi xong, lại tiếp tục vẽ trên kính xe, ngón tay di chuyển rất chậm.

“Cũng được…”. Cậu ta vịn vào vô lăng, đồng thời đánh xe sang một làn nhanh hơn, kim đồng hồ chỉ quá một trăm kilomet trên giờ. Sau đó xe trườn như con thoi giữa hai làn xe, một lúc vượt qua hơn chục chiếc xe.

Phổ Hoa nắm dây an toàn, điều chỉnh tư thế theo sự di chuyển của thân xe, cũng quên nghe xem sau đó Cao Triệu Phong trả lời thế nào. Cô hiếm khi ngồi xe Cao Triệu Phong, khác với chiếc xe nhỏ cũ của Ngu Thế Nam, Cao Triệu Phong vừa đổi xe mới theo yêu cầu của bên nhà gái, tuy không quá đắt tiền nhưng dễ lái và dễ chịu hơn hẳn xe trước. Phổ Hoa vốn dĩ không say xe, nhưng sau vài lần tăng tốc giảm tốc, chuyển đường, cô hơi cảm thấy say, dạ dày khó chịu, có cảm giác buồn nôn.

Nén nhịn cơn khó chịu này, cô rất không muốn nhớ tới một người khác.

Nếu là Vĩnh Đạo thì sẽ không như vậy. Cô luôn luôn ngồi ở ghế phụ, anh sẽ tự tay kiểm tra cô đã thắt dây an toàn chưa, chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô. Anh chưa bao giờ lái quá nhanh, thường để một khe hở trên cửa kính ở ghế lái, để không khí mát lành xua tan sự khó chịu vì ngồi trong xe quá lâu…

Nghĩ tới những điều này, Phổ Hoa lắc đầu hạ nửa tấm kính xuống, áp mặt lên đó, để những hạt mưa rơi lên mặt. Không khí tươi mát trong lành phả vào mặt kiềm chế cơn choáng váng buồn nôn, giọt nước từ cằm chảy vào cổ áo, dường như cũng chui vào đáy lòng cô, lạnh buốt sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Lộ trình phía sau, con đường dần dần phức tạp hơn, Phổ Hoa không quen đường, đến khi tốc độ xe giảm xuống rõ rệt mới ý thức được xe đã vào trong thành phố.

“Triệu Phong… cho tôi xuống ở trạm xe bus, đây là đâu?”. Cô thò đầu ra ngoài, đường rất lạ.

Cao Triệu Phong không trả lời, tiếp tục lái vài chục mét, dừng trước một tòa nhà nhà đồ sộ bên đường.

“Sao không đi nữa?”.

Phổ Hoa nhìn ra ngoài xe, bất ngờ phát hiện ra người đàn ông đang cầm ô bước xuống từ bậc thềm.

Phong Thanh!

Cô có đến mấy giây thảng thốt ngồi đờ đẫn trên ghế sau, đang định hỏi Cao Triệu Phong thì cửa xe đã mở. Phong Thanh thò người vào, lịch sự cầm ô chờ cô xuống xe, nở nụ cười: “Cuối cùng cũng mời được cậu tới rồi!”.

Phổ Hoa đành miễn cưỡng cầm túi bước xuống xe, chui vào ô của Phong Thanh, quên mất bản thân định nói gì.

“Lên đi, rất nhiều các bạn học đến rồi”. Phong Thanh dẫn đường, Phổ Hoa ngẩng đầu mới phát hiện rất nhiều gương mặt quen đứng trên tấm thảm chống trơn ở bậc thang trên cùng.

Trở lại tìm Cao Triệu Phong, cậu ta đã khởi động xe. Phong Thanh đứng bên cười nói: “Triệu Phong đi đỗ xe rồi. Tuần trước rất nhiều người bận, vì vậy đổi sang hôm nay, Ngu Thế Nam nói cậu không biết đường vì thế để Triệu Phong đưa cậu tới, nói là muốn dành cho cậu một sự bất ngờ vui vẻ”.

“Bất ngờ vui vẻ?”.

Huyệt Thái Dương của Phổ Hoa giật mạnh, đột nhiên cô có dự cảm không tốt.

Trong đám người, cô chộp được một bóng dáng cao lớn, khoác tay vợ bình tĩnh hướng ánh mắt về phía cô đứng, gật đầu chào hỏi.

Cô vẫn chưa chuẩn bị qua đó để chào hỏi vợ chồng Kỷ An Vĩnh thì nghe rõ có người kêu lên một tiếng về phía cửa: “Vĩnh Đạo! Phổ Hoa đến này!”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3