Giường đơn hay giường đôi - Chương 07 - Phần 4
Bị mọi người kéo vào phòng hát karaoke, mỗi một giây Phổ Hoa đều có suy nghĩ muốn chạy trốn. Khi cô thực sự lặng lẽ đi về phía cửa, một gương mặt quen thuộc len từ phía sau dòng người lên, chặn đường cô.
“Cậu muốn đi đâu?”. Mấy ngày không gặp, trên mặt Ngu Thế Nam hoàn toàn không có bất cứ ý định ám muộn nào, chỉ còn nụ cười như có lại như không trong mắt, dường như đang mưu tính trước điều gì.
“Cậu!”. Sau nụ hôn ấy, Phổ Hoa lại có ý muốn đẩy cậu ta ra, “Tránh ra!”.
“Nên vào rồi”. Cậu ta không tránh, ngược lại còn đẩy cô vào thang máy. Cửa thang máy vừa khép, trong gương lập tức hiện ta hơn chục gương mặt bao năm chưa gặp. Mọi người mỉm cười chào hỏi trong gương, duy chỉ có Phổ Hoa, lập tức cúi đầu trốn tránh tất cả các ánh mắt.
Cô biết bản thân mình nhìn rất thảm hại, tóc ướt, vài lọn còn rủ xuống trán, gương mặt không trang điểm, má, môi không chút phấn son trở nên trắng bệch. Mũi giày vẫn còn vết bẩn do nước mưa bắn vào, đến chiếc áo mặc từ Thiên Tân trở về vẫn là mốt cũ vài năm trước.
Ép phẳng cổ tay áo vênh lên, Phổ Hoa lờ mờ cảm thấy trong thang máy có một đôi mắt ở đằng sau nhìn cô chăm chú, sống lưng cô lạnh toát. Không biết là do ướt mưa lạnh hay vừa nãy nghe thấy tên của Vĩnh Đạo mà cô hú vía một phen.
Anh không đến, người bước ra từ trong đám đông là Lý Thành Tự khoác tay vợ, khách sáo chào hỏi cô, Phong Thanh đứng bên giới thiệu họ, Phổ Hoa mới biết Lý Thành Tự lấy em gái Phong Thanh.
Mười năm không gặp, mọi người thay đổi rất nhiều. Có người phát tướng, có người cao lên, có vài người dường như cuộc sống không hề như ý, hiện rõ vẻ già nua. Bước vào phòng đã đặt trước, Phổ Hoa nói chuyện bạn học cũ đến chào hỏi, rất nhiều tên gắn bên miệng nhưng lại gọi không ra. Vừa ngồi xuống chưa lâu, cô đã bị hai bạn học gọi nhầm thành người khác.
Căn phòng rất rộng, nhưng không chỉ năm mươi người đến, rất nhiều người đều đến theo đôi theo cặp, vô cùng nhiều gương mặt xa lạ. Phổ Hoa không giỏi nhận người, rất ít bạn bè thời trung học, xã giao một lát liền mệt tới mức không nặn ra nổi một nụ cười.
Cô tìm kiếm Cao Triệu Phong hoặc Ngu Thế Nam trong phòng. Nhưng họ dường như cố ý, khiến cô lúng túng tham gia cuộc họp lớp, bỏ mặc cô một mình ở nơi này.
Phổ Hoa tránh quầy chọn bài hát và míc, lấy di động gửi tin nhắn cho Quyên Quyên, tay ấn phím có chút run rẩy: Vì sao không thông báo cho mình cuộc họp lớp đã thay đổi thời gian? Cậu ở đâu? Vẫn đến chứ?
Thời gian chờ tin nhắn, lại có một bạn học hơi quen mặt tới hỏi han. Có lẽ là quan hệ ban đầu với Vĩnh Đạo không rõ ràng, rất nhiều người không hề biết họ từng kết hôn, có người còn hỏi cô mấy năm nay ổn không, kết hôn chưa, chồng làm gì, ngược lại không ai nhắc tới Vĩnh Đạo.
Trên màn hình nối tiếp từng bài hát đang nổi và những bài xưa, mọi người ngồi hát, âm luật lúc trầm lúc bổng xen lẫn tiếng thì thầm bên tai. Phổ Hoa ngồi không lâu, nhân lúc mọi người không chú ý trốn ra bên ngoài.
Ra
khỏi phòng, cô mới phát hiện bên ngoài bài trí rất đẹp. Trong phòng bày vài bộ
ghế sofa mềm cho vài nhóm nghỉ ngơi, dựa sát tường là một quầy bar nhỏ, cánh cửa
sau quầy bar thông với khoảng sân nhỏ lộ thiên. Một bộ bàn ghế mây bày ở giữa,
có nến cắm trong giỏ mây, vì không có người, khoảng sân bỏ trống khiến người ta
cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều so với cảnh hát karaoke sục sôi ngất trời trong
phòng.
Phổ
Hoa ngồi xuống sau quầy bar, lưng dựa vào tường, cầm một cốc soda ngọt thêm
Tequila do người phục vụ rượu pha chế, chậm rãi uống từng ngụm. Quầy bar che
khuất chỗ cô ngồi, có một cảm giác an toàn do được che chắn, cô còn nghe rõ tiếng
nói chuyện, tiếng gọi rượu bên ngoài.
Cô
nhanh chóng tìm được một giọng nói quen thuộc.
“Đức
Cần đâu? Lâu rồi không gặp”. Là Hải Anh!
“Cô
ấy ở trong.” Người còn lại là Kỷ An Vĩnh.
“Gần
đây cậu thế nào?”.
“Vẫn
ổn, còn các cậu?”.
“Bình
thường, có trẻ con không yên được”.
“Vậy
lát nữa nói chuyện, mình mang cho cô ấy cốc nước”.
“Được”.
Đợi
họ đi xa lại truyền đến tiếng nói chuyện của vài người phụ nữ.
“Nhìn
thấy người bên cạnh Lý Thành Tự không?”.
“Sao? Chẳng phải là em gái Phong
Thanh ư?”.
“Nghe nói họ tái hôn! Đều đã có…
Thành Tự và người trước vẫn chưa ly hôn đâu!”.
“Thật á?!...”.
Dựa vào giọng nói, Phổ Hoa không nhận
ra ai.
“Đương nhiên thật rồi, lớp chúng
mình còn có người ly hôn cơ!”.
“Ai?”.
“Thái Tuần, nghe nói người phụ nữ
đó sau này từ Singapore đi Úc, tìm một ông già, hình như vì không thể…”. Vài
người phụ nữ hạ thấp giọng, Phổ Hoa không nghe rõ họ nói gì sau đó.
Sau khi họ đi, liên tục có người lấy
nước, rượu. Phổ Hoa rất bối rối, cầm cốc không muốn ra khỏi phía sau quầy bar,
nhưng vô tình nghe được hai người phụ nữ nói chuyện.
“Cậu khẳng định là Cầu Nhân?”.
“Chắc
chắn là cô ta! Phương Húc nói mà, cô ấy và Cầu Nhân đều ở Thâm Quyến, khi vừa
đi còn từng thuê cùng một phòng”.
“Biết
là cùng với ai không?”.
“Không
rõ lắm, chỉ nghe nói năm trước vừa kết hôn trong nước liền lập tức đi”.
“Sao
có thể xuất ngoại như vậy?”.
“Ôi,
nước ngoài tốt mà…”.
“Thế
người đàn ông đó cũng đồng ý à”
“Không
biết… cũng không chắc người đàn ông đó thiệt… tuy là kết hôn giả…”.
Phổ
Hoa ra khỏi phía sau quầy bar, hai người phụ nữ nhìn cô một cái rồi quay lưng
tiếp tục nói chuyện.
Cô
bước tới trước cửa sổ, trong đầu vẫn là những lời khi nãy vừa nghe. Một nhóm
người đã ngồi trên mấy chiếc ghế mây ngoài sân, Doãn Trình, Hải Anh, Cao Triệu
Phong, An Vĩnh và vợ đều ở đó, Ngu Thế Nam bưng cốc rượu lặng lẽ ngồi một bên.
Đây
là bức tranh đẹp đẽ hài hòa, Phổ Hoa cảm thấy vẫn thiếu cái gì đó. Trong đầu cô
từng có một bức tranh như vậy, chỉ là nơi đó có Vĩnh Đạo còn bản thân cô thì ở
bên cạnh anh.
Cô
không ý thức được mình đang đứng ở nơi gần cửa, lộ rõ dưới ánh sáng, đợi cô
phát hiện ra Hải Anh đang vẫy tay với mình, mọi người trong sân đều đã thấy cô,
thậm chí Ngu Thế Nam còn nâng cốc về phía cô.
Nghĩ
tới bộ dạng của mình, Phổ Hoa quay lưng đi, hận không thể lập tức trốn vào một góc
không ai chú ý.
Nhưng
vừa bước đi, thì đụng ngay vào lưng một người.
Quá
đột ngột, trán đau điếng, cô mới bịt trán, một hơi thở quen thuộc bao quanh cô,
đỡ cơ thể loạng choạng của cô, chắn tầm nhìn của tất cả mọi người.
7-8
Thấy
Vĩnh Đạo, Phổ Hoa không hề có bất cứ biểu hiện bất thường nào, cũng có thể từ
khi bước xuống xe Cao Triệu Phong cô đã đoán trước được giây phút này, nhưng
không thể phủ nhận, trong lòng vẫn rung động một chút, cũng có thể là đau một
chút.
Vuốt
vuốt mái tóc rối trước trán, cô thoát khỏi tay Vĩnh Đạo, đứng vững rồi chỉnh lại
quần áo, ngồi xuống ghế sofa bỏ trống ở gian ngoài. Anh đi theo, cởi áo vest ngồi
đối diện cô.
Trong
tay anh cũng có một cốc rượu, chất lỏng trong suốt khẽ sóng sánh, màu sẫm giống
như đồng tử của anh, mãi mãi không đoán ra được vị trong đó. Từ sau khi anh ra
đi, đã rất lâu rồi không gặp mặt, trước đó còn lâu hơn, đến một câu cũng chưa từng
nói.
Phổ
Hoa cúi đầu, tiếng hát trong phòng trở nên lúc có lúc mất, thậm chí cô có thể cảm
nhận được mỗi một nhịp đập của trái tim mình. Cô rất muốn nhân viên phục vụ rót
cho mình một ly rượu mạnh nguyên chất, để bản thân đừng nhút nhát, nói ra những
lời kìm nén trong lòng. Nhưng cốc rượu trong tay đã rỗng, chiếc cốc trên bàn chỉ
còn vài viên đá sắp tan chảy, lòng bàn tay khép lại toát mồ hôi, cô hiểu rõ, trốn
không xong, rốt cuộc vẫn là trốn không xong.
Vĩnh
Đạo ngồi đối diện, trong một năm ngắn ngủi trưởng thành lên rất nhiều, cũng có
thể là trải qua quá nhiều chuyện, giống như đã ngoài ba mươi, nếp nhăn nơi ấn
đường vẫn rất rõ khi không biểu lộ cảm xúc, anh không còn là chàng trai cố chấp
tùy hứng như trong ký ức của cô nữa. Vài tháng không gặp, anh đã cắt đầu đinh,
giống như quân nhân vừa giải ngũ, trông rất mạnh mẽ.
Cô
ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh chăm chú, cũng nhìn thấy vẻ bình tĩnh như vậy
trong mắt anh.
Anh
rút giấy ăn lót dưới cốc thủy tinh, giấy ăn rất nhanh bị nước đá thấm ướt, nhăn
nhúm, giống như ấn đường của anh. Lau nước trên tay, anh nặng nề lên tiếng:
“Phía dưới xương sườn của em còn đau không? Khỏi hẳn rồi chứ?”.
Phổ
Hoa vô thức đan tay trước ngực, cơn đau vài tháng trước quét qua, dường như mỗi
lần đau đều nhắc cô về chuyện đã từng xảy ra.
Cô
có thể nói nghiêm trọng, nhưng đó không hề là thứ cô muốn, vì thế cô lãnh đạm
trả lời: “Đã không còn đau nữa rồi”.
“Em
quay lại viện chụp X - quang chưa, hoàn toàn khỏi rồi à?”. Anh vẫn không yên
tâm với vết thương của cô.
Cô
khép mi, không muốn nói cho anh biết.
“Đi
chưa?”.
“Chưa”.
“Vì
sao?”. Anh nhíu mày, biểu hiện nghiêm túc hẳn lên.
“Vì em không muốn đi”. Cô nói một
cách giận dỗi, sau đó quay đầu nhìn khoảng sân bên ngoài, không để ý đến anh nữa.
Anh cùng nhìn về phía đó, trời đã tối,
khoảng sân dưới sắc đêm rất đẹp, giống như một bức tranh được đặc biệt chuẩn bị.
Doãn Trình, Kỷ An Vĩnh, Cao Triệu Phong mang theo bạn gái và vợ của họ ngồi
quanh bàn cùng nhau nói nói cười cười, mọi người vẫn là bạn bè quen thuộc năm
đó, ngoài việc tuổi tác tăng lên thì không có bất cứ sự thay đổi nào.
Còn hai người, sớm đã vật đổi sao dời.
Phổ Hoa nhìn một cách say sưa, biết
rõ bản thân không còn thuộc về nơi đó nữa, lại không tránh được cảm giác mất
mát, không biết làm thế nào. Cô quay người lại, co người dựa vào sofa, hoàn
toàn giống như người ngoài cuộc.
“Ở đây ồn quá, chúng ta ra ngoài ngồi
đi”. Anh thấy xung quanh huyên náo, “Ra ngoài tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện
nhé?”.
Cô không động đậy, hơi nhếch cằm
lên, ngỡ ngàng hỏi: “Nói cái gì? Cầu Nhân à?”.
Anh nghe thấy cái tên này, toàn
thân chấn động, tay định lấy cốc dừng giữa không trung, liền nắm thành nắm đấm.
Phổ Hoa vẫn dựa vào thành ghế, ngồi
mệt rồi liền bước về quầy bar tự rót cho mình ly champagne, cũng chẳng vì chúc
mừng cái gì, chỉ muốn uống một ly rượu.
Nhân viên phục vụ quầy rượu đổi cốc
cho cô, ly thủy tinh thon dài, tôn thêm màu sắc dịu ngọt của champagne, vừa đưa
lên miệng đã bị anh cầm mất.
“Đừng uống rượu!”. Anh ấn tay cô, cầm
ly rượu ngửa đầu uống cạn.
Cô không tranh giành, mặc kệ anh uống.
Buông tay quay người rời đi cũng không rõ muốn đi đâu. Anh lại đuổi theo nắm
tay cô, mắt lộ ra tia đau khổ, thậm chí là van nài.
“Chúng ta… nói chuyện được không?”.
“Nói chuyện gì?”. Cô tỏ ra không
chút yếu thế quay đầu lại.
“Có vài chuyện… anh muốn nói với
em”.
“Liên quan tới Cầu Nhân?”. Cô vẫn
không buông tha hai chữ đó, từ sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người
phụ nữ đó, trong đầu cô chỉ nghĩ tới cái tên này. Chú ý thấy khóe miệng anh giật
giật một cách mất tự nhiên, trong lòng cô… lại có chút vui thích.
“Ừ”. Lần này anh rất thẳng thắn thừa
nhận, kéo cô ra ngoài, cô vẫn không cự tuyệt, chuyện cần phải đến rồi cũng đến,
chẳng phải ư?
Đi qua phòng hát karaoke, ra khỏi
phòng, cô rút tay mình ra, đi theo sau anh.
Hành lang dài yên tĩnh, anh đi một
mạch qua phòng tiệc đứng, mở bừa một căn phòng trống bên cạnh.
Đứng ở cửa, cô do dự một lát, bước
vào, anh đóng cửa, ấn chuông phục vụ trên tường.
Nhân viên phục vụ mang tới trà và đồ
ăn vặt, bày trên bàn. Anh rót hai cốc trà lạnh, một cốc cho cô, một cốc đặt trước
mặt mình.
“Ngu Thế Nam… đã có người ở Bắc
Kinh!”. Anh đưa cốc qua, bình tĩnh kể hết một sự thật.
Cô không lên tiếng, cũng không có bất
cứ sự bất ổn nào về tinh thần, dường như Ngu Thế Nam mà anh nhắc tới căn bản
không liên quan tới cô.
“Em hiểu lời anh nói rồi chứ!”. Hiển
nhiên anh không hiểu sự bình tĩnh của cô, “Cậu ta ở Bắc Kinh đã có bạn gái!”.
Cô cảm thấy lời nói của anh rất buồn
cười, bèn hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?!”.
Lần này, đổi lại anh đã im lặng, một
lúc sau vẫn không thốt lên lời.
“Lẽ
nào… em biết cậu ta…”. Anh không chắc có nên nói tiếp không, nhưng nhanh chóng
bị cô ngắt lời.
“Em
không muốn biết bất cứ chuyện gì của Ngu Thế Nam, anh tới đây chỉ để nói với em
về cậu ta thôi à?”.
“Anh
chỉ… muốn nói cho em biết, cậu ta có thể không nghiêm túc với em… Cậu ta…”. Anh
còn đang định giải thích, cô liền khẽ hừ một tiếng, giống như tự chế giễu:
“Nghiêm túc? Vậy còn anh? Anh có thể nghiêm túc không?”.
Đoạn
đối thoại nghe được sau quầy bar rành rành trước mắt, khiến cô nhớ tới cuộc điện
thoại nhận được một năm trước, góc mềm mại trong tim trở nên cứng rắn.
“Chẳng
phải anh muốn nói về Cầu Nhân ư?”. Cô quay lại chủ đề với thái độ cứng nhắc,
“Chẳng phải muốn nói về cô ta ư? Anh nói đi…”.
Anh
không biết nên nói gì, tay đặt trên đùi lau vài lần, nhưng trán vẫn toát mồ
hôi, khiến nếp nhăn đó hiện rõ ràng hơn.
Phổ
Hoa nhìn thẳng giọt mồ hôi trên trán Vĩnh Đạo, khóe mắt xót xa, đau đớn, tờ giấy
ăn trong tay bị vò thành một viên tròn nhăn nhúm.
“Hay
là… anh đợi em hỏi anh?”. Cô chầm chậm đứng lên, bước tới cửa, cách xa anh nhất:
“Hai người kết hôn rồi hả? Vì sao kết hôn! Cầu Nhân bây giờ ở đâu? Vì sao anh
không mang cô ta đến? Vì sao hơn nửa năm rồi Triệu Phong vẫn gọi em là chị dâu?
Vì sao Vĩnh Bác chưa từng gặp cô ta, mọi người vẫn cho rằng em và anh ở bên
nhau!”. Cô không dừng lại được nữa, cắn chặt môi, “Thi Vĩnh Đạo, thế nào là
nghiêm túc? Hôn nhân lẽ nào là trò chơi! Cũng có thể là thật ư? Là giả ư? Anh
nói với em Ngu Thế Nam sẽ không nghiêm túc với em, vậy anh từng nghiêm túc với
em chưa? Từng nghiêm túc chưa? Hay anh có nghiêm túc với Cầu Nhân không? Còn
nghiêm túc hơn cả với em?”.
Anh
căng thẳng không biết giải thích thế nào, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều.
Cô
lại muốn cười.
Giấu
đầu hở đuôi, giấu kín như bưng, bây giờ cuối cùng cũng đều phơi trần trước mọi
người.
“Em
muốn biết anh kết hôn khi nào! Mùa hè năm trước? Mùa thu? Hay tết Nguyên Đán?
Hay tết dương lịch? Kết hôn ở đâu? Mời ai? Các người từng gặp ai?”. Cô chưa từng
giận anh hận anh như vậy, thậm chí còn thất vọng về anh hơn cả buổi tối hôm đó,
“Hay… các người căn bản không hề kết hôn!”.
Giọng
cô run rẩy như đang nói mơ.
“Các
người… anh và Cầu Nhân… Anh…”.
Anh
cúi đầu vùi trong lòng bàn tay, hung hăng nắm tóc, mu bàn tay ra sức siết chặt
lộ vài đường gân xanh.
“Anh
nói đi?”. Cô không dừng lại nổi, nhớ tới lời Quyên Quyên nói, lời Hải Anh nói
và từng người nói trước mặt cô mà tan nát cõi lòng. Bắt đầu từ buổi trưa một
năm trước, cuộc sống của cô đã thay đổi rất lớn, mà tất cả những điều này đến từ
lời bịa đặt của anh.
“Anh
kiên trì muốn đưa em đi thăm bố… Anh muốn em và Vĩnh Bác ăn bữa cơm đó… Anh lấy
ngày sinh của em làm mật mã… Anh nổi trận lôi đình vì bức thư em viết… Anh xộc
tới nhà em… Anh…”. Cô cắn môi không nói tiếp, đột nhiên nghẹn lại.
Khi
tất cả mọi người đều lặp lại sự thật rằng anh tái hôn, anh lại trốn trong góc,
thưởng thức nhìn cô hoảng hốt lo sợ.
Thế
giới này chỉ có một đứa ngốc chính là bản thân cô, cô trước nay đều bị anh thao
túng, thao túng niềm vui, cũng thao túng cả nỗi buồn.
“Anh
để mọi người lừa em đúng không? Hải Anh? Hay đến Quyên Quyên cũng vậy?!”. Cô mất
đi tất cả sức lực, không còn dám tin những người xung quanh.
“Không
có, không phải họ, họ không biết…”. Cuối cùng anh đứng lên, cởi bỏ lời nói dối
và ngụy trang, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt cô, “Những điều này đều
là chủ ý của anh… Anh chỉ nói cho Doãn Trình… và Triệu Phong…”.
“Còn
có ai? Còn có cái gì là giả? Hay… tất cả đều là giả dối?”. Cô nhắm mắt, cõi
lòng nguội lạnh.
“Không
còn ai khác… An Vĩnh… có thể cũng biết…”.
Nghe
xong cô mềm nhũn, tay chân buốt lạnh không cách nào cựa quậy, chỉ còn đại não
đang miễn cưỡng hoạt động.
Hóa
ra đây chính là trăm phương ngàn kế của Thi Vĩnh Đạo, bắt đầu từ hồi trung học,
anh đã bố trí một cái bẫy hoàn mỹ, chờ cô nhảy xuống, sau đó trói buộc cô cả đời.
Cô
khom người xuống ấn huyệt Thái Dương, cố kiềm chế không để mình nôn ra.
Mười
lăm năm trước, cô đụng xe đạp rồi quen bốn người họ, bây giờ, họ liên thủ diễn
một vở kịch trước mặt cô, thông đồng với bạn thân cô, cùng lừa gạt cô.
Giây
phút này cô không thể ở lại đây thêm nữa, mở cửa muốn bỏ đi, anh chạy lên, ôm
cô từ phía sau.
“Em nghe anh nói…”.
“Em không nghe!”. Cô đẩy anh ra,
lùi lại. “Các người… rốt cuộc là thật ư? Hay là giả?”.
Anh không nói, biểu hiện trở nên
méo mó, suy sụp.
“Rốt
cuộc là thế nào?”. Cô ôm đầu, dường như muốn bật khóc, “Rốt cuộc là thế nào?
Anh nói cho em biết!”.
Anh
không còn lựa chọn khác, đuổi theo, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Em
nghe anh nói… Anh và cô ấy… Bọn anh…. Cô ấy đã đi Mỹ… Anh ký tên chỉ vì để cô ấy
đi…”.
Cô
hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích như vậy, bịt tai rời căn phòng chạy xuống
thang cuốn, đi lướt qua người đối diện ở đại sảnh, vội vã chạy vào làn mưa.
Bài
thơ của Tagore sai rồi, cô và anh không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết;
không phải đứng trước mặt anh mà anh không biết em yêu anh; không phải yêu đến
si mê nhưng không thể nói yêu anh; không phải muốn anh tan nát cõi lòng mà chỉ
có thể giấu tận sâu trong trái tim; cũng không phải yêu nhau nhưng không thể ở
bên nhau… Vì họ chưa từng thực sự hiểu nhau, yêu nhau chân thành, chẳng qua chỉ
chơi trò đuổi bắt kéo dài mười lăm năm.
Nước
mưa đập vào khóe mắt, trộn lẫn nước mắt cô.
Anh
đuổi theo, dùng áo vest phủ lên đầu cô che mưa nhưng cô không cần, gạt tay anh
ra, mặc mưa táp lên mặt, dùng hết sức lực toàn thân chạy lên phía trước. Nước
trên mặt chảy xuống cổ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm.
“Em
đứng lại! Nghe anh nói!”. Anh khó khăn lắm mới kéo cô từ đường lớn trở lại đường
dành cho người đi bộ, quay người cô lại để cô đối diện với mình, “Đừng đi, nghe
anh nói!”.
“Nói
gì! Em không nghe!”. Cô gào lên với anh, đấm anh, đánh anh, cắn anh, lại bị anh
ôm lấy.
“Phổ
Hoa!”. Anh đau xót gọi tên cô, cố chấp ôm cô trong vòng tay, chặt tới nỗi dường
như muốn bẻ gãy lưng cô.
“Em
không nghe!”. Cô gần như tuyệt vọng vô số lần gào lên “Em không nghe”, át đi lời
cầu xin của anh, cho tới khi cổ họng không thể phát ra chút âm thanh nào.
“Phổ
Hoa!”. Anh sợ làm đau cô cuối cùng nới lỏng vòng tay, nhưng cô lại đạp mạnh lên
chân anh, thoát khỏi vòng tay anh chạy sang đường đối diện, mở cửa taxi đang đỗ
ở lề đường chui vào trong.
Anh
đuổi theo, thử mở cửa ngoài, gõ lên tấm kính không ngừng gọi cô và lái xe. Nước
mưa chảy trên mặt anh, dường như cũng là nước mắt, nhưng cô không nhìn thấy cái
gì, không nghe thấy cũng không cảm nhận được, chỉ muốn rời xa anh, không còn muốn
gặp anh nữa.
Nắm
chặt cửa xe, cô khóc rồi nói địa chỉ, cầu xin tài xế lái xe.
Cuối
cùng xe cũng khởi động, anh miệt mài đuổi theo, cho tới khi xe chạy ra đường lớn,
bỏ xa anh.
Cô
dựa lên ghế, cắn nắm tay không cho mình bật khóc, biết rõ anh ở sau xe nhưng
không dám quay đầu.
7-9
Về
đến Thiên Tân, việc đầu tiên Phổ Hoa làm là chuyển nhà, rời khỏi căn hộ trên đường
Mục Nam, tới một khu chung cư cũ hơi xa và khó tìm. Công ty vẫn là chỗ ban đầu,
nhưng cô đã bắt đầu tìm công việc mới trên báo và trên mạng, gửi hồ sơ, chỉ đợi
trả lời.
Cô
không nghĩ tới chuyện có về Bắc Kinh không, nhưng ít nhất phải rời xa Ngu Thế
Nam và Cao Triệu Phong. Thậm chí cô còn từng nghi ngờ công việc này đến như thế
nào, không thể tiếp tục yên lòng bình thản đi làm cùng một tòa nhà với họ.
Cô
bị ốm, đối chiếu tập chứng từ cuối cùng cho công ty, nén nhịn cơn ho do cảm
cúm, chạy tới nhà kho của công ty đưa hóa đơn. Cô cố gắng hết sức không ở lại
văn phòng, nhận tất cả việc mà đồng nghiệp không muốn làm, chạy tới bưu điện, đến
phòng hành chính nhân sự lấy tài liệu, báo cáo thuế, kiểm hàng. Cái gì cô cũng
đều làm chỉ cần não không cần dừng lại để suy nghĩ.
“Hoa
Hoa, xảy ra chuyện gì thế?”. Bố dường như hàng ngày đều hỏi như vậy mấy lần
nhưng Phổ Hoa không muốn kể, một từ cô cũng không lộ ra, ngoài cơn ho nặng hơn
tiết lộ tình trạng của cô, những lúc khác, cô đều vờ như không có chuyện gì xảy
ra trước mặt người khác, cho dù giả vờ không tốt, cũng chẳng sao.
“Phổ
Hoa, vì sao không nhắn tin!”.
Cô
tắt máy, đổi số, hàng ngày đến đêm khuya mới lắp số cũ vào, đọc tin nhắn lưu lại
của Hải Anh, Doãn Trình, Ngu Thế Nam.
“Cậu
ở đâu? Vĩnh Đạo đang tìm cậu, ít nhất cậu nói cho mình biết có xảy ra chuyện gì
không! Bọn cậu rốt cuộc thế nào đấy!”.
Vĩnh
Bác liên tiếp gửi mấy lá thư, đều bị cô đưa vào thư rác mặc kệ, không quan tâm.
Lần
này cô thực sự muốn chấm dứt hoàn toàn với quá khứ, xóa bỏ tất cả những gì liên
quan tới anh.
Ngày
cuối cùng làm ở công ty, thu dọn đồ đạc xong, rời văn phòng Phổ Hoa đụng Ngu Thế
Nam ở cầu thang.
Cậu
ta nhìn thấy chiếc túi cô xách, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Muốn
đi đâu?”. Cậu ta đi xuống lầu theo cô.
“Không
đi đâu cả!”. Cô không dừng bước.
“Về
Bắc Kinh à?”. Cậu ta đuổi theo hỏi cô.
Cô
tiếp tục đi, coi như chưa gặp cậu ta, ra khỏi tòa nhà rẽ về hướng bến xe bus.
Cậu
ta đuổi theo đến tận cửa, hét từ xa: “Diệp Phổ Hoa! Cậu đi đâu?”.
Cô
lên chiếc xe đầu tiên dừng lại, cũng không biết xe đi về hướng nào, qua cửa
kính, nhìn Ngu Thế Nam lần cuối cùng, quay lưng quyết định quên đi đã từng có một
người như vậy.
Cô
không có chỗ để đi, xách vài túi giấy tờ mang từ công ty về và một túi sách rỗng,
đi loăng quăng hơn nửa thành phố Thiên Tân, cuối cùng đứng trước cửa nhà Lâm Quả
Quả, giơ tay ấn chuông.
Nếu
nói vẫn có ai mà cô muốn tin nhất, bây giờ chỉ còn Lâm Quả Quả.
Cửa
mở, Lâm Quả Quả vô cùng bất ngờ trước cuộc thăm viếng đột ngột của cô, nhưng vẫn
nhiệt tình mời cô vào nhà, đón đồ trong tay cô, pha trà cho cô.
“Sao
rồi? Xảy ra chuyện gì à?”. Thấy sắc mặc cô khác lạ, cô ấy giơ tay sờ trán cô,
giật mình, “Phổ Hoa, cô sốt à?”.
Cô
mệt mỏi tột cùng dựa vào ghế sofa, lấy ra chai thuốc trị ho còn nguyên nhãn mác
trong túi, mở nắp, không dùng thìa, uống một ngụm lớn giống như uống nước lọc vậy.
“Phổ
Hoa, sao thế!”. Lâm Quả Quả giật chai thuốc, dùng khăn giấy lau thuốc trên khóe
miệng cô.
Cô
chớp chớp mắt, muốn cười nhưng đột nhiên lại dùng tay ôm mặt, rất lâu sau vẫn
không hề cử động, cũng không nói chuyện.
Tối
đó, nằm trên chiếc giường nhỏ của Lâm Bác, Phổ Hoa nhìn chăm chăm lên chuỗi mô
hình máy bay bằng nhựa treo trên song cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Lâm Quả Quả: “Cô
muốn nghe chuyện không?”.
“Chuyện
gì?”. Lâm Quả Quả thay khăn lạnh hạ nhiệt cho cô, đưa thuốc cảm cúm vừa pha
xong tới bên miệng cô.
“Chuyện
của tôi”. Phổ Hoa tự mình chống người lên, miễn cưỡng uống thuốc.
“Chuyện
của cô?”. Lâm Quả Quả ngồi xuống bên giường.
“Ừ”.
“Ngủ
trước đi, tỉnh dậy rồi nói sau”. Lâm Quả Quả cười an ủi cô, giống như một người
mẹ hết lòng chăm sóc con.
Phổ
Hoa lắc đầu, rút tay khỏi chăn nắm tay cô ấy. Tay Lâm Quả Quả mềm mại ấm áp, thứ
có thể mềm mại ấm áp lại vô hại như vậy trên thế giới này rất ít, bây giờ cô
không dám dễ dàng tin vào cái gì.
“Bây
giờ có thể nói, tôi không sao!”. Cô nằm trở lại, tuy mệt nhưng không muốn nghỉ
ngơi.
Lâm
Quả Quả nghĩ một lát rồi đồng ý.
“Vậy
được, cô chờ chút”.
Cô
ấy ra phòng ngoài lấy áo khoác và gối, thu xếp ổn thỏa cho Lâm Bác liền trở lại,
đưa cho Phổ Hoa cốc sữa nóng.
“Cô
đừng bận rộn nữa, ngồi đi”.
“Ừ”.
Nằm
xuống, Phổ Hoa gối lên tay, ánh mắt lại nhìn lên chuỗi mô hình máy bay làm bằng
nhựa, “Cô từng nói có thể nhìn ra tôi không hạnh phúc, còn nhớ không?”.
“Có”.
“Thực
ra… tôi chưa bao giờ biết cái gì là hạnh phúc. Tôi chưa từng đạt được thứ tôi
muốn, những thứ tôi đạt được không phải là thứ tôi muốn. Ngay từ ban đầu, tôi
nghĩ… tôi đã nhầm rồi…”. Có thứ lấp lánh lóe lên trong mắt cô, rất nhanh liền
biến mất, trở thành nụ cười yếu ớt.
“Ban
đầu ư?”.
“Đúng,
ngay từ ban đầu, mười lăm năm trước, khi chúng tôi gặp nhau lần đầu…”.
Phổ
Hoa chìm vào trong ký ức nặng nề, ánh đèn màu cam trên đầu giường Lâm Bác bao
trùm lên đường nét gương mặt cô, rất dịu dàng đẹp đẽ nhưng cũng rất yếu ớt. Lâm
Quả Quả không hỏi bất cứ câu nào nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên, đợi cô nghĩ kỹ, bắt
đầu kể lại câu chuyện của cô.