Giường đơn hay giường đôi - Chương 07 - Phần 2
7-3
Đối chiếu xong chứng từ xuất hàng, Phổ Hoa nhận
được điện thoại của Ngu Thế Nam, hẹn buổi tối cùng đi ăn cơm. Cậu ta hình như vừa
lái xe vừa gọi, nói chuyện không rõ ràng, bên cạnh còn có giọng người khác.
“Rảnh không?”.
“Mình… có lẽ phải tăng ca…”. Phổ
Hoa nói dối, che giấu sự bất an trong lòng, “Hôm khác đi nhé”.
“Ừ, vậy hôm khác”. Ngu Thế Nam nhẹ
nhàng cúp máy, không tỏ ra chút nào không vui. Nhưng trong lòng Phổ Hoa do dự sợ
bị vạch trần, tan làm đành ở lại văn phòng đợi mọi người về hết.
Nhưng không may lại gặp cậu ta trên
đường về, vừa ra khỏi văn phòng liền thấy cậu ta dừng bên lề đường xuống xe,
tay xách túi đồ ăn mua bên ngoài.
“Bận xong rồi à?”. Cậu ta khóa xe,
lắc chìa khóa chậm rãi bước tới, trên chìa khóa xe to nhất cũng có một tờ dán
chữ màu hồng.
“Ừ, bọn cậu ăn xong rồi à?”. Phổ
Hoa thấy đằng sau Ngu Thế Nam không có ai, ngờ rằng cậu ta hẹn riêng cô, bèn hỏi:
“Họ đâu?”.
“Chỉ mình mình thôi!”. Ngu Thế Nam
lắc lắc cái túi trong tay, “Cậu không rảnh, Triệu Phong đi tới nhà mẹ vợ. Ăn
chưa?”.
“Mình chưa, về rồi ăn”. Phổ Hoa nói
xong có chút hối hận.
“Vậy thì ăn cùng nhé?”. Ngu Thế Nam
mở túi trong tay ra cho Phổ Hoa nhìn, “Đùi gà, thế nào?”.
“Thôi”. Phổ Hoa cười từ chối.
Ngu Thế Nam nhún vai, xách túi với
vẻ không sao hết, đi chưa được vài bước liền quay đầu lại hỏi cô, “Mình đưa cậu
về nhé?”.
Phổ Hoa hơi ngớ ra, không kịp trả lời
đã bị cậu ta cướp lời trước: “Không cần, đúng không?”.
Cậu ta nói như vậy, càng cho thấy
cô không biết giao tiếp, mấy lần cậu ta hẹn đều vì nhớ đến tình nghĩa bạn bè
trước kia, cô năm lần bảy lượt từ chối căn bản là không nể mặt cậu ta, nghĩ như
vậy, Phổ Hoa hơi áy náy, do dự một lát liền nói: “Vậy được, ngồi xe cậu cho tiện”.
“Ok!”. Ngu Thế Nam vài bước đã trở
về chỗ để xe mở cửa xe.
Tuy nói như vậy nhưng sau khi cô ngồi
vào ghế sau, hai người đều không nói gì, cũng chẳng có gì để nói. Phổ Hoa ôm
túi theo thói quen, tay đặt trên đầu gối giống một cô nữ sinh. Vì đây là lần đầu
ngồi trên xe của Ngu Thế Nam, cô không nhìn xung quanh như mọi ngày, chỉ chăm
chú nhìn đồ trang trí treo trong xe, cảm thấy trên ghế sau còn có nhiều linh kiện
máy tính, tay sờ phía sau, quả nhiên đụng phải mấu kim loại trên bảng mạch điện,
bị châm một cái.
“Sao vậy?”. Ngu Thế Nam nhìn đường,
liếc cô một cái từ gương chiếu hậu.
“Không sao”.
“Sao không ngồi ghế phụ?”. Cậu ta
chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Cô muốn nói không quen, nhưng lại cảm
thấy không ổn thỏa, trong đầu xoay đi chuyển lại chỉ nhớ tới lời Vĩnh Bác, buột
miệng nói ra.
“Đó là ghế cho chó ngồi”.
Ngu Thế Nam không nén được bật cười,
bản thân Phổ Hoa cũng cảm thấy bối rối, quay đầu đi hơi cong cong khóe miệng.
Tiếp xúc với Ngu Thế Nam nhẹ nhàng
hơn cô nghĩ, đến nhà cô chỉ mất vài phút, CD trong xe chưa phát xong hai bài
hát đã tới tầng dưới nhà Phổ Hoa.
Cậu ta không xuống xe tiễn cô lên tầng,
chỉ hạ kính chỗ ghế lái, thò đầu nói với cô: “Này!”.
“Hả?”.
“Đừng quên hôm khác không phải làm
thêm thì cùng ăn cơm nhé!”. Cậu ta giơ giơ tay kéo cửa kính lên, cách tấm kính,
Phổ Hoa vẫn có thể nhìn rõ chút hẹp hòi kèm theo chút kiêu ngạo lúc xưa trong mắt
Ngu Thế Nam.
Cô chạy lên tầng, khi mở cửa mới nhớ
ra mình quên không cảm ơn. Ngu Thế Nam là người vô cùng thông minh, lý do từ chối
vì làm thêm có lẽ sớm đã bị đoán ra rồi, chỉ không bóc trần mà thôi. Nhưng cách
làm của cậu ta lại không khiến cô ghét bỏ, ngược lại vì bản thân ở Thiên Tân,
nên theo bản năng có thiện cảm đối với bạn bè cũ.
Vì vô cùng nhàm chán, nhân lúc Lâm
Quả Quả đã làm xong luận văn lại không cần vội nộp bản thảo, Phổ Hoa tới làm
khách nhà cô ấy. Tuy không phải lần đầu đến lại không cần ở qua đêm, nhưng cô vẫn
chuẩn bị rất nhiều quà, còn mua cho Lâm Bác siêu nhân Ultraman trang bị mới nhất.
Lâm Quả Quả mặc chiếc váy dài ở nhà
ra mở cửa đón cô, cô ấy đang đắp mặt nạ, dùng một chiếc bút chì đã gãy đầu cài
lên búi tóc dày, có nét hấp dẫn riêng. Cô ấy trà hoa quả ra chiêu đãi, Phổ Hoa
xem bài viết trên chuyên mục của tạp chí kỳ mới.
“Thế nào?”. Cô ấy ngồi đối diện với
Phổ Hoa, gọt cam trong đĩa.
“Vì sao cô nghĩ đến chủ đề này?”.
Phổ Hoa lại nhìn tiêu đề chuyên mục “Hôn nhân thất bại”, cảm thấy có chút giật
mình.
“Cô đọc trước đi, đọc xong rồi
nói”. Dáng vẻ Lâm Quả Quả không có vẻ vội vã.
“Vậy được, tôi đọc lần nữa”.
Ngồi trong phòng khách có thể nghe
thấy tiếng bộ phim Sói xám và Cừu non vọng ra từ phòng Lâm Bác, ngửi hương thơm
tỏa ra từ quả cam. Hai người đều im lặng, chỉ có Phổ Hoa thi thoảng lật trang tạp
chí, ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Lâm Quả Quả.
Chuyên mục dài hơn vạn chữ, khi đọc
xong, quả cam trong tay Lâm Quả Quả đã được cắt thành từng miếng đặt trong đĩa
rồi.
“Thế nào?”. Lâm Quả Quả kéo đĩa cam
tới trước mặt Phổ Hoa, Phổ Hoa vẫn còn chìm đắm trong nội dung chuyên mục, hơi
lộ vẻ xúc động.
“Vì sao nói hôn nhân là chiếc
khóa?”.
“Nếu không nên so sánh với cái
gì?”. Lâm Quả Quả khuấy cốc trà hoa quả của mình.
Phổ Hoa nghĩ rất lâu nhưng không
tìm ra một từ thích hợp để miêu tả hôn nhân và tâm trạng mình của mình lúc này,
cô hoàn toàn không đồng ý với quan điểm mà Lâm Quả Quả đưa ra trong bài viết,
nhưng không thể không cảm phục lời văn của cô ấy.
“Tôi không thể nói rõ tuy đã trải qua
hai năm hôn nhân nhưng tôi không hề cảm thấy đó là chiếc khóa”.
“Vậy cô cảm thấy là cái gì?”.
“Tôi cảm thấy…”. Phổ Hoa trầm mặc một
lúc, “Nhiều hơn là sự thỏa hiệp, rất nhiều rất nhiều sự thỏa hiệp, giống như mê
cung đi không đến điểm cuối cùng”.
“Như vậy à…”. Lâm Quả Quả vội cầm
quyển sổ nhỏ trên bàn, viết vài chữ.
Khi đặt bút xuống, cô ấy nghiêm nghị
nói: “Tôi chưa từng kết hôn, về phương diện này có lẽ không có kinh nghiệm như
cô, nhìn từ góc độ của tôi, quan hệ pháp luật của hôn nhân bản thân nó chính là
một chiếc khóa, xác định hình thức một vợ một chồng cho quan hệ của hai người,
ngoài phạm trù ràng buộc về pháp luật và đạo đức còn có được tình cảm từ tinh
thần đến thể xác, quy tắc như vậy lẽ nào không giống chiếc khóa ư?”. Lâm Quả Quả
đứng chầm chậm dạo bước quanh phòng khách nhỏ, “Ví dụ như cô, cô từng kết hôn,
sau đó lại giải thoát. Giống như đã khóa rồi lại mở ra. Còn tôi chưa bao giờ hy
vọng bị ràng buộc, vì vậy cho dù có Lâm Bác tôi vẫn duy trì cuộc sống như trước
đây, tôi không hy vọng cái khóa đó tước đoạt đi lý tưởng của tôi, giống như cô
nói hôn nhân tràn đầy sự thỏa hiệp, lâu rồi sẽ khiến ý chí con người mềm nhũn,
trì trệ, thiếu đi sự sắc sảo. Tôi không hy vọng sống như vậy vì thế tôi không
đeo gông xiềng, đương nhiên, chúng ta không thể phủ nhận cũng có những cuộc hôn
nhân hạnh phúc, có chiếc khóa hoàn mỹ”.
“Tôi… không dũng cảm như cô”. Phổ
Hoa nếm miếng cam giôn giốt, khi nuốt xuống họng lại mơ hồ thấy chát.
“Có muốn nói chuyện của cô không?”.
Lâm Quả Quả trở lại ngồi xuống bên Phổ Hoa, kề sát cô trên ghế sofa, “Tò mò rất
lâu rồi, nếu cô muốn nói”.
“Tôi…”. Phổ Hoa không phải không có
khúc mắc, cô chưa bao giờ mở lòng với người khác, kể cả với Quyên Quyên. Nhưng
cũng vì che giấu quá lâu, nên đối với sự việc xảy ra mười bốn năm nay bản thân cô
cũng không có cách nào suy nghĩ rõ ràng.
“Chuyện của chúng tôi quá nhiều,
không biết bắt đầu từ đâu”.
Lâm Quả Quả nghĩ một chút, thận trọng
đề nghị: “Vậy thì… nói về chuyện hai người ly hôn trước nhé?”.
Phổ Hoa đón ánh mắt của cô, không
trả lời ngay, mà suy nghĩ và im lặng hồi lâu mới có đủ dũng khí lên tiếng.
“Chúng tôi… ly hôn khoảng hai năm
trước, tôi đề nghị. Trước đó, chúng tôi có vài vấn đề nhưng không đến nỗi chia
tay, sau này… một người bạn thời trung học về nước…”.
“Bạn học nam?”.
“Ừ, ba chúng tôi từng học cùng lớp,
là bạn thân của anh ấy”.
“Sau đó?”.
“Sau đó… anh ấy luôn không tin tưởng
tôi, cho rằng giữa tôi và người đó từng có gì đó, vì vậy không ngừng cãi nhau,
đến cuối cùng thì chia tay”. Phổ Hoa bất đắc dĩ mím mím môi, có chút hiu quạnh.
“Vậy cô và người đó… từng có gì
không?”. Lâm Quả Quả hơi tò mò.
“Không có… Chúng tôi… chỉ có thể
nói rằng… là bạn bình thường…”. Phổ Hoa không tìm ra cách thích hợp hơn để giải
thích quan hệ của cô và Kỷ An Vĩnh, khiến vấn đề phức tạp hóa thì thà rằng
không nhắc tới còn hơn.
“Sau đó giải quyết thế nào? Tôi muốn
nói cô và chồng trước ấy?”.
“Chúng tôi… đã làm thủ tục nhưng
không hề nói cho hai bên gia đình, vì đều chưa thích ứng với sự thay đổi như thế,
vì vậy với bên ngoài… vẫn thể hiện giống như xưa”. Phổ Hoa rút tơ lột kén, sa
vào trong ký ức được chôn giấu rất sâu, thử tìm kiếm dấu vết rõ ràng nhất mà
Vĩnh Đạo lưu lại, “Chúng tôi vẫn gặp mặt, mỗi tháng khoảng một, hai lần, anh ấy
đúng giờ đưa tôi về nhà thăm bố, thi thoảng tôi cũng tới nhà anh ấy, hai bên gia
đình mới biết năm ngoái, bao gồm cả anh trai anh ấy và bạn bè xung quanh”.
“Đã giấu hai năm rồi vì sao lại chọn
lúc đó để nói ra?”. Lâm Quả Quả không hiểu.
“Vì…”. Phổ Hoa cảm thấy không thể
chịu đựng nổi nhưng vẫn nói ra sự thật, “Đột nhiên anh ấy… tái hôn…”.
Lâm Quả Quả không tiếp tục truy hỏi
nữa, cầm quyển sổ nhỏ trên bàn, giữ chiếc bút chờ đợi tâm tình của Phổ Hoa quay
trở lại.
“Chúng ta… có thể không nói chuyện
này được không?”.
“Được, nói cái gì đó tùy thích, cô
muốn nói gì cũng được”. Lâm Quả Quả thêm nước trà, đưa tới trước mặt Phổ Hoa,
“Hay nói về chuyện rất lâu trước đó đi nhé? Không khiến cô khó chịu, giúp tôi
hiểu về chồng cũ của cô hoặc cách hai người chung sống?”.
“Rất lâu trước kia… trước kia bao
lâu?”.
“Ví dụ… thời hai người đi học, hai
người chẳng phải là bạn học ư? Bạn học đại học à?”.
“Không, là thời trung học… nói
chính xác là bắt đầu từ lớp chín”.
“Lớp chín?”. Lâm Quả Quả gật đầu,
“Nói vậy… hai người quen nhau rất nhiều năm rồi!”.
“Vâng, tới mùa hạ năm nay là mười
lăm năm. Năm đó, tôi được chọn vào lớp trọng điểm, anh ấy ngồi sau tôi…”.
Mượn cách mở đầu an toàn này, Phổ
Hoa bắt đầu thuật lại quá trình từ quen cho tới thân của cô và Vĩnh Đạo. Cô kể
rất chậm, vừa kể vừa dừng lại, có lúc sa vào sự im lặng vô duyên cớ, một lúc
sau mới tiếp tục.
Lâm Quả Quả rất nhẫn nại, khi Phổ
Hoa dừng lại, cô liền cầm bút viết soạt soạt lên giấy vài từ, Phổ Hoa tiếp tục
kể, cô liền dừng bút chuyên tâm lắng nghe.
Kể tới việc phân lớp năm lớp mười một,
Lâm Bác chạy ra, trong tay bê siêu nhân Ultraman Phổ Hoa tặng chạy tới leo lên
đùi Lâm Quả Quả, dáng vẻ hưng phấn, nghiêm túc hỏi: “Mẹ, Ultraman và sói xám ai
lợi hại hơn?”.
Lâm Quả Quả nhíu mày bất đắc dĩ cười
xin lỗi Phổ Hoa, trả lời Lâm Bác: “Chắc là Ultraman!”.
“Sai!... Là vợ sói xám lợi hại nhất!”.
Lâm Bác học tư thế và giọng điệu của nhân vật trong phim hoạt hình, học thuộc
lòng mấy câu thoại không biết ở đâu ra.
Lâm Quả Quả bế Lâm Bác về phòng,
trước khi đóng cửa, cậu bé nhất định giãy ra khỏi vòng tay của mẹ, thò đầu nói
với Phổ Hoa: “Cảm ơn dì Diệp”.
Cuộc nói chuyện bị ngắt quãng, Lâm
Quả Quả ra khỏi phòng, Phổ Hoa đã không còn tâm trạng để kể nữa. Cô mang vỏ cam
vào bếp, đứng cạnh quạt gió nhìn Lâm Quả Quả thu dọn từng thứ.
Hoa mùa thứ nhất bên ngoài đã tàn,
mùa thứ hai vẫn chưa nở, giọt sương đọng trên cánh hoa ban đêm thỉnh thoảng lại
phản chiếu ánh trăng dìu dịu óng ánh. Tiết lạnh mùa xuân đã qua nhưng tầng dưới
nơi Lâm Quả Quả sống vẫn hơi lạnh.
Ra khỏi khu nhà, Phổ Hoa kiên quyết
không để Lâm Quả Quả tiễn. Trên đường có rất nhiều sinh viên từng tốp tụ tập
quanh trường đại học, bến xe bus rất nhiều, hơn chục điểm đỗ trên một con đường,
Phổ Hoa một lúc lâu mới tìm thấy xe bus mình phải đi.
Cô đứng đợi xe bên đường, tiện tay
lấy tờ tạp chí của Lâm Quả Quả trong túi ra, tìm bài viết “Hôn nhân thất bại” đọc
dưới ánh đèn đường.
Xe bus qua điểm đỗ rất ít, hướng
ngược chiều có chiếc taxi quay đầu, Phổ Hoa lùi lại, tiếp tục cúi đầu đọc. Cô
nghe thấy tiếng xe dừng, có khách xuống xe. Sợ hiểu lầm, cô liền đứng dưới biển
báo xe bus, nhưng vô tình phát hiện bóng lưng người khách đó hơi quen.
Đợi người đó khoác hành lý bước tới
bên cạnh, tháo chiếc khăn rằn ri trùm đầu xuống, nhìn rõ mặt anh, Phổ Hoa mới
buột miệng kêu tên anh.
“Vĩnh Bác?”.
Người đó sững sờ, dáng vẻ ngạc
nhiên.
“Phổ Hoa? Sao em lại ở đây?”.
7-4
Thế giới rộng lớn đến vậy lại có thể
gặp Vĩnh Bác ở đây, Phổ Hoa quả thật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Họ tìm
quán ăn nhanh gần đó, Vĩnh Bác gọi trà nóng cho cô, đặt ba lô xuống tìm chỗ thuận
tiện để nói chuyện.
Sau khi rời Bắc Kinh đã xảy ra rất
nhiều chuyện, đặc biệt là sau bức thư đó, Vĩnh Bác rõ ràng xa cách hơn.
Thấy mảnh giấy trong tay anh, Phổ
Hoa uống cốc hồng trà nhạt không biết nên nói từ đâu.
“Đến bao lâu rồi? Đã khỏe chưa?”.
Vĩnh Bác thở dài, đặt mảnh giấy viết tay vào trong túi.
“Vẫn ổn ạ, sau Tết em mới đến. Sao
anh lại tới đây? Làm việc à?”. Phổ Hoa khẽ giọng hỏi.
“Anh đến thăm một người bạn”. Vĩnh
Bác trả lời đơn giản, rút di động ra nhắn tin. Phổ Hoa lặng lẽ quan sát vẻ bụi
bặm của anh, hình như vừa chụp ảnh dã ngoại trở về, hành lý dưới đất không thấm
nước bụi bặm tầng lớp, trong đó lộ rõ một đôi giày trượt pa-tanh chưa bóc vỏ,
màu xanh sáng chói, là cỡ của trẻ con, có chút xa lạ với nghề chụp ảnh của anh.
“Bạn?” Phổ Hoa chưa từng nghe Vĩnh
Bác nhắc tới chuyện anh có người quen ở Thiên Tân.
Vĩnh Bác nhún vai, không nói rõ, “Ừ”.
Nghe ra anh không muốn nói nhiều,
Phổ Hoa buồn bã không lên tiếng, hình như nói gì đều không thích hợp trong hoàn
cảnh này, đến công việc của anh cô cũng không biết có nên quan tâm hỏi han một
chút không.
“Hai
người… cứ như vậy à?”. Vĩnh Bác phá vỡ sự im lặng trước, cầm chiếc thìa trong
khay khuấy không mục đích.
Phổ
Hoa không có lời nào để đáp, coi như im lặng, nếu không cô còn có thể thế nào,
bám lấy Vĩnh Đạo không buông?
“Trong
nhà đã ổn hơn chưa ạ? Ý em là bác trai và bác gái”. Phổ Hoa cẩn thận hỏi, bị
Vĩnh Bác trừng mắt không khách khí.
“Thay
đổi cách xưng hô nhanh như vậy à?”. Trong lời nói của anh có ý mỉa mai, nói
xong lại cảm thấy hết hứng, bỏ thìa đi uống nốt nửa lớn cốc trà nóng, “Cũng chả
phải, anh quên đó đã là chuyện của hai năm trước rồi. Nhưng anh không hiểu… hai
đứa sao lại thế!”.
“Đừng
nói chuyện này nữa, công việc của anh vẫn tốt chứ?”. Phổ Hoa cười cay đắng,
chuyển chủ đề.
“Vẫn
như vậy, chạy khắp nơi chẳng ổn định nơi nào, đợt trước không thể không về Bắc
Kinh một chuyến, phải hủy bỏ một vụ ở Lào”.
“Vì
sao?”.
Vĩnh
Bác tỏ ý trách cô biết rõ còn cố hỏi, “Người trong nhà sao có thể mặc kệ nó, bố
anh muốn gặp em, lại bắt nó dẫn Cầu Nhân đó về nói rõ, tính nó em cũng rõ,
ngang lên thì mười con bò cũng không kéo lại được, chết cũng không nhận cái gì
cả, cuối cùng ầm ĩ đến nỗi bệnh tim của bố lại tái phát, không đón năm mới được,
anh chỉ có thể trở về”.
Nghe
những điều này, ngoài áy náy, Phổ Hoa không nghĩ ra được còn có thể nói gì, hít
sâu vẫn cảm thấy chột dạ, “Xin lỗi… Em không ngờ sẽ như vậy, khi đó… thực sự
không nghĩ được nhiều đến thế. Em chỉ hy vọng… không ảnh hưởng tới họ…”.
“Họ?”.
Vĩnh Bác cười gượng nhướng mày: “Em nói ai?”.
Phổ
Hoa ôm cánh tay dựa vào thành ghế, nhìn Vĩnh Bác, “Anh biết rõ mà… Vĩnh Đạo
và…”.
“Họ…
Hừ…”. Vĩnh Bác hừ một tiếng, “Từ xưa nhìn hai đứa đi đến bây giờ, chuyện của
hai đứa anh không muốn hỏi nhiều, nhưng lần này… Phổ Hoa… anh không thể không
nói, hai đứa đều không hiểu chuyện, không nghĩ cho người khác một chút nào, ôi…
bỏ đi, không nói nữa”. Vĩnh Bác lắc đầu, hít thật sâu, kéo tay áo xem giờ.
“Xin
lỗi…”.
“Đừng
nói xin lỗi, em không có lỗi với anh, không cần xin lỗi anh”. Vĩnh Bác nói xong
rút tờ giấy trong túi ra, viết phương thức liên lạc của mình, “Đây, tuần này
anh ở đây, rảnh thì tìm thời gian nói chuyện nhé. Anh đổi số khác rồi, vẫn mở
máy hai mươi tư tiếng”.
“Vâng”.
Phổ Hoa nhận tờ giấy, đọc một lượt dãy số trên đó rồi cất vào túi, “Anh đã định
khi nào đi chưa?”.
Vĩnh
Bác khoác ba lô, “Có thể là tuần sau”.
Ra
khỏi cửa hàng ăn nhanh, anh tiễn cô quay trở lại bến xe bus, trên đường hai người
ai cũng mang tâm sự, không nói gì nữa.
Trong
lòng Phổ Hoa bốn vị chua cay mặn đắng hòa tan vào nhau, cô luôn cảm thấy áy
náy. Trước khi lên xe, cô lấy hết dũng khí nói cho Vĩnh Bác biết: “Chuyện hai
năm trước em thực sự rất áy náy, phiền anh chuyển lời đến bác trai và bác gái,
hy vọng họ giữ gìn sức khỏe. Em… đi đây…”.
Vĩnh
Bác gật đầu, tay đút túi áo, mắt tiễn chiếc xe bus đưa Phổ Hoa rời xa, quay người
trở lại góc đường.
Trên
xe, Phổ Hoa nhập số điện thoại Vĩnh Bác đưa vào di động, số cũ cũng chưa xóa,
nhưng trong mục người liên hệ, cô đặt anh vào nhóm bình thường.
Ngày
hôm sau xong việc công ty, nửa chừng mở tập file trong documents, Phổ Hoa tìm
thấy bức ảnh Vĩnh Bác gửi cho cô, click vào mở ra một bức ảnh phong cảnh cát
vàng trải dài, cô nhìn chăm chú rất lâu.
Trong
giấc mơ đêm trước gương mặt Lâm Quả Quả và Vĩnh Bác luân phiên xuất hiện, từ lời
nói của họ, Phổ Hoa không chỉ một lần nhìn thấy bản thân mình. Bước tiếp theo
đi về phía nào? Nghĩ kỹ rồi phải xuất phát, nhưng tới Thiên Tân, cô vẫn luẩn quẩn
với phương hướng khi đến, xoay vòng tại chỗ ngập ngừng không tiến lên.
Ăn
trưa xong, các đồng nghiệp chơi bài trong văn phòng, cô tới phòng trà bên cạnh
nghỉ ngơi. Một mình ngồi uống trà, lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Lâm Quả Quả
tối đó.
Khi
ấy Lâm Quả Quả nói: “Cô vẫn còn quan tâm, hơn nữa còn quan tâm hơn cả bản thân
cô muốn, tôi có thể cảm nhận được. Trốn tránh không có tác dụng, cô không phải
là người biết cách trốn tránh. Bây giờ cô chỉ đang đánh lừa bản thân! Nếu có thể
quên đi, cô đã quên hai năm trước rồi. Trong lòng cô vẫn hy vọng trở về bên cậu
ấy, đúng không?”.
Câu
hỏi này, Phổ Hoa không biết rõ.
Tình
trạng hiện nay của họ giống như thế cờ của bố, bước cuối cùng là nước cờ chết,
không thể cứu vãn.
Cuối
cùng Phổ Hoa vẫn không liên lạc với Vĩnh Bác, anh cũng không chủ động gọi điện
cho cô. Tới ngày anh sắp đi, cô chỉ gửi tin nhắn thăm hỏi chúc anh lên đường
bình an. Phổ Hoa không đợi hồi âm của Vĩnh Bác, anh phiêu bạt quen rồi, có thể
nhìn mọi việc thoáng hơn cô, quên cũng nhanh hơn. Phổ Hoa tự an ủi bản thân như
vậy, đổi màn hình máy tính trở về màu xanh mặc định ban đầu.
Ngoài
việc thi thoảng ngủ không ngon ra, Phổ Hoa không còn nghĩ tới Vĩnh Bác nữa. MSN
của anh vẫn ở trạng thái offline, sẽ không đột nhiên có cửa sổ chát nhảy ra trước
mặt cô nữa. Trên đường đi làm, tan làm qua sạp báo lật tìm mấy tạp chí lữ hành
mới phát hành gần đây, cũng không tìm thấy ảnh của Vĩnh Bác.
Tình
trạng như vậy kéo dài gần một tháng, Phổ Hoa mới bất ngờ thấy anh ấy lên MSN,
liền hỏi anh:
Vĩnh
biệt: Gần đây anh khỏe không?
Avatar
của anh đổi sang hình con sói xám.
Sói
xám: Rời Thiên Tân trước thời gian dự định, không kịp nói với em, đừng để ý
nhé.
Vĩnh
biệt: Không sao, anh rất bận nhỉ?
Sói
xám: Ừ, bận muốn chết luôn, đang ở Kim Mã Bích Kê.
Vĩnh
biệt: Ở đâu ạ?
Sói
xám: Côn Minh, sáng sớm mai đi Đại Lý, sau đó đi Shangri-la và hồ Lô Cô.
Vĩnh
biệt: Thích thế.
Sói
xám: Anh đi chục lần, quen rồi. Còn em?
Vĩnh
biệt: Em cái gì?
Sói
xám: Sống thế nào?
Vĩnh
biệt: Vẫn vậy, ngày nào cũng thế. Bạn anh thế nào?
Sói
xám: Rất tốt.
Vĩnh
biệt: Anh có tới nữa không?
Sói
xám: Có, trở về từ hồ Lô Cô thì đến.
Vĩnh
biệt: Vâng.
Sói
xám: Có chuyện muốn nói cho em biết.
Vĩnh
biệt: Chuyện gì ạ?
Sói
xám: Uhm…
Vĩnh
biệt:?
Sói
xám: Thực ra…
Vĩnh
biệt:?
Sói
xám: Bỏ đi, anh phải lên đường rồi, sau này nói sau nhé, tạm biệt.
Vĩnh
Biệt: Vâng.
Trong
thời gian mười phút, Vĩnh Bác vội vàng lên mạng, vội vàng out khỏi mạng. Phổ
Hoa không rõ lần nói chuyện này phải chăng hàm ý rằng họ vẫn có thể làm bạn. Cô
rút di động ra, gửi tin nhắn cho Vĩnh Bác, xóa đi thói quen viết lên đường bình
an, chỉ có hai chữ đơn giản: Bảo trọng!
Không
lâu sau, thì Vĩnh Bác gửi tin nhắn hồi âm.
Trên
đó viết: Thực ra, Cầu Nhân vẫn luôn ở Mỹ!