Phượng Tù Hoàng - Tập 1 - Chương 39

Chương 39: Đồng bệnh
có tương lân

“Mặc Hương?”

Dung Chỉ mỉm cười:
“Không sai, là Mặc Hương. Ta dạy dỗ hắn đã hai năm rồi, vốn định qua một thời
gian nữa sẽ báo cho Công chúa biết, nếu bây giờ cần dùng thì hãy phái hắn đến
nơi có ích đi.”

Sở Ngọc ngẩn người, cô
nói: “Vậy, Hoàn Viễn…” Liệu Hoàn Viễn có nghĩ đến mấy chuyện linh tinh gì đó nữa
không?

Dung Chỉ tủm tỉm cười
nói: “Không phải ta thì sẽ không sao đâu”. Áp lực thất bại mà Hoàn Viễn chịu đựng
phần lớn đều đến từ hắn. Nếu không phải hắn thì Hoàn Viễn sẽ không phải chịu áp
lực nghiêm trọng đến vậy. Huống chi, phái Mặc Hương qua đó làm thủ hạ cho Hoàn
Viễn, tất cả nghe theo Hoàn Viễn sai phái thì sẽ giảm nhẹ gánh nặng cho y, chứ
không khiến Hoàn Viễn có thêm bất kì khó khăn nào.

Đây chính là chỗ khác
nhau giữa Dung Chỉ và Mặc Hương. Nếu là Dung Chỉ, cho dù chỉ là trợ thủ của
Hoàn Viễn, tất cả nghe y sai phái, nhưng đến cuối cùng, cho dù là cố tình hay
vô tình, quyền khống chế lại vẫn nằm trong tay hắn. Đây không chỉ là bản tính
trời sinh mà còn là tài năng và thủ đoạn của hắn.

Lựa chọn lúc này để sử
dụng Mặc Hương, một là để Hoàn Viễn có chuẩn bị với việc của Liễu Sắc sau này;
hai là Mặc Hương có thể làm cây cầu nối giữa Hoàn Viễn và Liễu Sắc. Cho dù là uốn
mình theo ý người khác, suy đoán tâm tư hay tiến lùi có chừng mực, trải qua hai
năm được Dung Chỉ dạy dỗ, về phương diện này Mặc Hương lành nghề hơn Liễu Sắc
nhiều. Y biết lúc nào nên cúi đầu, hơn nữa lại cực kì biết thời thế, sẽ không
khiến Hoàn Viễn cảm thấy khó chịu. Có một rồi thì sẽ có hai, tiếp nhận một Mặc
Hương, vậy để Hoàn Viễn nhận thêm Liễu Sắc nữa cũng không phải việc khó khăn gì.

Mặc Hương là kẻ mở đường,
cũng là người hòa hoãn xung đột.

Thì ra là như vậy!

Sở Ngọc gật đầu, “Cứ
làm theo ý ngươi đi.”

Lại qua một ngày, Dung
Chỉ báo cho Sở Ngọc biết, việc cần làm đã làm xong. Trên đời này, khi không lại
xuất hiện hai người tên Dụ Tử Sở và Dụ Tử Viễn, hai thân phận giả cho Sở Ngọc
và Hoàn Viễn. Lúc trước hai cái tên này chẳng qua chỉ là tự xưng, nhưng qua tay
Dung Chỉ xử lý thì nó đã thực sự nằm trên hộ tịch, ai đến kiểm tra cũng không sợ
nữa.

Dung Chỉ nói rất khiêm
tốn rằng đây phần lớn là công lao của Vương Ý Chi, hắn chẳng qua chỉ là cầu nối
ở giữa, còn ra mặt và nói chuyện với những người khác đều do một tay Vương Ý
Chi xử lý, thậm chí phần lớn tiền bạc bỏ ra để thực hiện cũng là do Vương Ý Chi
lo lót.

Ngụy tạo thân phận
thông qua Vương Ý Chi còn có một điểm tốt, đó chính là sẽ không có ai nghi ngờ
thực giả thân phận này, bởi vì ba chữ ‘Vương Ý Chi’ đã là một sự bảo lãnh chắc
chắn rồi. Mặc dù đã có quen biết với vị phú hộ họ Vương này nhưng hiệu quả kinh
người này vẫn khiến Sở Ngọc kinh ngạc mãi thôi. Cô đặc biệt cải trang đi cùng
Dung Chỉ đến xem trạch viện mới, nơi này được đặt tên là Sở Viên.

Thị vệ nô bộc ở đây
không biết tìm từ đâu đến mà có tố chất rất khá, tay chân nhanh nhẹn, vẻ ngoài
cũng rất đứng đắn chỉnh tề, từ trong ra ngoài đúng là rất có thể diện, chắc chắn
Vương Ý Chi cũng đóng góp vào đó. Sở Ngọc đi nhận biết mọi người một lần, cô rất
cảm kích trước sự giúp đỡ của Vương Ý Chi. Nhớ đến hôm đó thiếp mời Vương Ý Chi
gửi đến hôm nọ, Sở Ngọc ngẫm nghĩ rồi cười, cô cũng đi chuẩn bị một món quà cho
y.

Vương Ý Chi chẳng thiếu
gì cả, nhất là tiền, vậy nên nếu mang tặng châu báu ngọc ngà thì đúng là hạ đẳng
quá, thế nên muốn thể hiện được tâm ý thì phải tặng thứ gì không có trên đời
này.

Vài ngày nữa là tới hẹn
với Vương Ý Chi, Sở Ngọc cũng nhanh chóng chuẩn bị lễ vật để tặng y. Đến ngày,
cô lên xe đến chỗ hẹn, trên xe đặt một cái hộp gỗ nặng trình trịch, lần này Sở
Ngọc không đến một mình mà dẫn theo Lưu Tang.

Dẫn theo Lưu Tang cũng
là ngẫu nhiên nghĩ đến mà thôi, Sở Ngọc muốn có một người thỉnh thoảng chạy đây
chạy đó làm việc cho mình, nhưng để đảm bảo an toàn, khi ở ngoài Việt Tiệp Phi
không được rời cô nửa bước, vậy nên cần có thêm một người nữa.

Nếu thân phận người dẫn
theo quá thấp kém thì không tiện xuất hiện trong cuộc gặp gỡ của đám công tử tầng
lớp thượng lưu, mà nếu dẫn theo những người như Dung Chỉ, Hoàn Viễn thì đúng là
lấy gáo vàng múc nước giếng, bởi vậy nên cậu bé Lưu Tang nhỏ tuổi này là thích
hợp nhất.

Biết được Sở Ngọc muốn
dẫn mình ra ngoài chơi lần nữa, cậu bé Lưu Tang vốn đã bị bỏ quên rất rất lâu tất
nhiên vội vàng gật đầu nói có, không cần biết Sở Ngọc nói gì, cậu cứ đồng ý
liên tục, lên xe xuống xe cứ nhảy thoăn thoắt.

Sở Ngọc đi từ phủ Công
chúa đến Sở Viên, rồi lại cải trang từ Sở Viên xuất phát. Sở Viên ở rất gần trạch
viện của Vương Ý Chi, đi một chốc đã đến nơi. Giao cỗ xe ngựa lại cho nô bộc của
Vương gia, ba người Sở Ngọc lại được một đồng tử dẫn đường đến gặp chủ nhân buổi
gặp gỡ, Vương Ý Chi.

Vương Ý Chi đang ở bên
hồ.

Bấy giờ vẫn còn sớm, có
lẽ mới tám chín giờ sáng, những người khách khác vẫn chưa đến, có một con thuyền
nhỏ neo bên hồ, Vương Ý Chi đang nằm trên đó, cùng với gợn nước bập bềnh trên hồ,
y nhắm mắt hưởng thụ làn gió ấm áp buổi sớm.

Thấy Vương Ý Chi như vậy,
trong lòng Sở Ngọc không khỏi có chút ngưỡng mộ. Cô bước lên trước, giơ chân đá
vào thuyền rồi tủm tỉm cười nói: “Ý Chi huynh thật có nhã hứng.”

Con thuyền nhỏ neo bên
bờ không chịu nổi lực, bị cô đá khẽ thì lập tức chao đảo, người nằm trên thuyền
liền có cảm giác như thuyền sắp lật. Đồng tử ở bên cạnh thấy vậy thì trợn to mắt,
cậu bé không ngờ vị công tử thoạt nhìn tuấn tú nho nhã như thế mà lại hành động
thô lỗ đến vậy, gặp chủ nhân nhà mình mà lại dám dùng chân chào hỏi.

Đồng tử ngẩn ra giây
lát rồi định bước lên ngăn cản Sở Ngọc nhưng bị Việt Tiệp Phi cản lại. Vương Ý
Chi ở trên con thuyền lắc lư nhưng không hề hoảng hốt, y thong thả mở mắt ra,
cơ thể vẫn ngả nghiêng cùng con thuyền, “Tử Sở huynh, đây đâu phải là đạo làm
khách.”

Mặc dù ngoài miệng thì
trách móc như vậy nhưng trong mắt lại phơi phới một niềm vui không kiềm nén được,
chẳng có chút gì là tức giận cả. Sở Ngọc mỉm cười, “Nếu Ý Chi huynh thấy bất
bình thì lần sau để huynh đá lại là được chứ gì.”

Vương Ý Chi chậm chạp
ngồi dậy, con thuyền nhỏ vẫn chao đảo không yên nhưng y đứng trên thuyền vẫn rất
vững vàng, khiến cho Sở Ngọc đang mong chờ được cười y phải thất vọng.

Vương Ý Chi nhìn về
phía sau lưng Sở Ngọc, sau khi nhìn thấy Lưu Tang thì thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Y
nhấc chân bước lên bờ, cũng không quan tâm mép y phục bị dính nước, cười nói:
“Ta vốn cho rằng người đến cùng nàng là cái vị mấy hôm trước cơ.”

Người mà Vương Ý Chi
nói tới tất nhiên chính là Dung Chỉ.

Sở Ngọc không biết lúc
này y nhắc đến Dung Chỉ làm gì, tim co đánh thịch một cái, trên mặt lại vẫn tỉnh
bơ đáp: “Hắn có việc khác quan trọng hơn nên không đến được.”

“Vậy thì đúng là đáng
tiếc quá.” Rõ ràng Vương Ý Chi tỏ ra rất hối tiếc, y không hề che giấu sự tán
thưởng dành cho Dung Chỉ, “Vốn ta nghĩ, nếu hắn ở bên cạnh nàng mà không có việc
gì dùng đến thì nàng cứ đưa hắn qua đây, bây giờ xem chừng không được rồi.”

Sở Ngọc nhướn mày, tỏ ý
không hiểu.

Vương Ý Chi thành khẩn
nói: “Những lời này của ta là thật lòng đấy, hôm khác nếu nàng không muốn giữ hắn
thì cứ giao cho ta nhé. Một nhân tài như vậy có cho làm Tể tướng cũng đáng lắm”.
Nếu đã biết được thân phận của Sở Ngọc, đối với thân phận của Dung Chỉ, Vương Ý
Chi cũng có thể đoán ra được tám chín phần. Y nghĩ thế nào cũng không hiểu, một
thanh niên tài năng kiệt xuất như vậy sao lại cam tâm tình nguyện làm nam sủng
cho người ta chứ?

Không phải là y xem thường
Sở Ngọc, mà là thanh niên đó quá không bình thường, một phủ Công chúa bình thường
căn bản không thể giữ được hắn.

Sở Ngọc chẳng biết nói
gì, đành cười cười cho qua chuyện, trong lòng lại cực kì tò mò về tình hình hôm
đó. Cô hối hận vì lúc Dung Chỉ đến bàn bạc với Vương Ý Chi, vì nhất thời lười
biếng nên không đi theo làm khán giả.

Rốt cuộc hai người đó
đã làm gì mà bây giờ lại tán thưởng nhau đến vậy? Lại còn không tiếc lời ca ngợi
lẫn nhau nữa chứ?

Sở Ngọc đang định hỏi
thêm thì Vương Ý Chi lại chuyển chủ đề, y hỏi về nước cất mà cô nói đến hôm đó,
“Thứ mà mấy hôm trước nàng nói đến với ta, những cái khác thì bỏ qua, nhưng
trong đó có một thứ mà ta nghĩ mãi vẫn không hiểu. Chẳng lẽ sau khi thứ nước ấy
đun sôi rồi còn tinh khiết gấp nhiều lần khi chưa đun sao?”

Sở Ngọc biết y đại khái
sẽ không nói nhiều nên cũng thuận theo đáp lời, “Việc này Ý Chi huynh vẫn chưa
biết rồi, nước mà thường ngày chúng ta dùng mặc dù trong veo nhưng trên đời lại
có rất nhiều bụi bẩn, thứ mà đôi mắt chúng ta không nhìn thấy được.”

Vương Ý Chi giảo hoạt hỏi
lại, “Nếu đã không nhìn thấy được thì làm sao nàng lại biết đến thứ bụi đó?”

Sở Ngọc ngẫm nghĩ tỉ mỉ
rồi đáp, “Ý Chi huynh, vào buổi sớm, ánh nắng rọi qua cửa sổ vào phòng, ngươi
có nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti đang bay bổng trong không khí không?” Sở
Ngọc không có điều kiện chế tạo kính hiển vi nên đành dùng ví dụ mà mọi người
ai cũng có thể nhìn thấy để thị phạm, “Đó chính là bụi mà bình thường chúng ra
không nhìn thấy được, chỉ thỉnh thoảng mới có thể liếc thấy bóng dáng chúng.
Trong nước cũng thế, ngày thường chúng ta không thấy thì không có nghĩa là
chúng không tồn tại.”

Sở Ngọc vội vàng bổ
sung thêm: “Nếu bình thường Ý Chi huynh thấy người ta đun nóng nước là sẽ hiểu.
Nếu đun nước trong nồi lâu thì sẽ có nước sôi, đừng đun những thứ khác, trong
thành nồi sẽ lưu lại một lớp nước bẩn, đó cũng là một minh chứng”. Thực ra nước
bẩn là cặn của khoáng vật trong nước, nhưng hiện tại để chứng minh cho quan điểm
của mình, Sở Ngọc đành lấy linh tinh ra dùng thôi. Chỉ cần có thể thuyết phục
Vương Ý Chi thì cho dù thật hay giả, chung quy vẫn là tốt. Nếu Vương Ý Chi vẫn
không tin thì cô có thể thực hiện tại chỗ cho y thấy, chơi trò kết tủa kết tinh
gì gì đó thì được thôi, nhưng nếu uyên bác hơn một chút thì cô chịu.

Sở Ngọc đưa ra hai chứng
minh cũng khiến Vương Ý Chi có chút dao động, y không nhịn được nhíu mày lại,
“Thì ra nước mà bình thường chúng ta dùng bẩn như vậy sao?”

Sở Ngọc nghe vậy thì
lúng túng, nghĩ bụng, nếu lừa Vương Ý Chi tới nỗi y không dám uống nước nữa thì
toi cơm rồi. Vậy nên cô lại vộ vàng bổ sung, “Thực ra cũng không thể nói như vậy
được, bình thường trong không khí chỗ nào cũng có bụi li ti, chúng ta không phải
vẫn đang sống tốt đó sao? Có điều đối với công việc thực nghiệm mà nói thì tất
nhiên vật liệu càng sạch càng tốt, như vậy thì cũng bớt đi được sai sót.”

“Thực nghiệm?” Vương Ý
Chi bắt được chuẩn xác từ mới mà Sở Ngọc nói ra.

Sở Ngọc vội vàng suy
nghĩ, sau đó thong thả giải thích: “Không sai, thực nghiệm, kiểm nghiệm thực địa,
kiểm tra tại chỗ, nếu không có thực nghiệm thì làm sao biết được chân lý chứ?”
Cô vừa nói vừa âm thầm quệt mồ hôi, nói ra thì trình độ hóa học của Sở Ngọc
cũng nửa vời lắm, Vương Ý Chi mà hỏi sâu thêm một chút là cô giật gấu vá vai
ngay.

Nói xong những thứ đó,
cô lại nhớ đến Thiên Như Kính cùng với sư phụ của y. Theo lý thuyết thì môn
phái này hẳn nên đi theo con đường thần tiên ma quái chứ, sao lại có kết luận
tương tự như phương pháp thí nghiệm hiện đại chứ?

“Quá hay!” Vương Ý Chi
suy nghĩ trong chốc lát rồi vỗ tay khen ngợi, y cực kỳ tán thưởng cách giải
thích này của Sở Ngọc, khuôn mặt tràn ngập vẻ thích thú, “Nếu không có thực
nghiệm thì làm sao biết được chân lý, giống như không thể tin vào lý luận
suông. Lời này của Tử Sở huynh hẳn nên là lời răn dạy của chúng ta.”

Kế đó Sở Ngọc lại dặn
Vương Ý Chi, lúc lấy nước cất thì phải dùng dụng cụ đã được rửa sạch, làm thế
nào để ngưng tụ rồi thu được nước đã bốc hơi vào bình chứa sạch. Mặc dù bản
thân không phải chuyên gia hóa học, nhưng Sở Ngọc vẫn nhớ giáo dục căn bản thời
trung học có một khái niệm như thế này: Đối với công việc thí nghiệm mà nói, vật
liệu sử dụng cứ sạch sẽ hết khả năng là được.

Dặn dò hưỡng dẫn tỉ mỉ
đâu vào đó, Sở Ngọc đột nhiên nghe Vương Ý Chi hỏi: “Những thứ nàng nói rất có
lý, nhưng ta vẫn có nghi vấn. Nàng thân là Công chúa, làm sao lại biết tường tận
những việc này chứ?” Đồng tử dần đường đã rời đi để tiếp đón những người khách
mới, vậy nên Vương Ý Chi cũng thoải mái nói ra thân phận của Sở Ngọc, nhưng
nghi vấn của y cũng khiến Sở Ngọc nghe mà giật mình, ý thức được bản thân đã lỡ
lời.

Chuyện những hạt bụi
bat phấp phới trong ánh nắng thì ai cũng có thể phát hiện ra, cái đó không nói
đến nữa, nhưng với thân phận một Công chúa thì sao lại đi quan tâm đến cái nồi
đun nước chứ?

Rồi nhất thời, Sở Ngọc
lại không tìm ra được lời nào để cứu lấy mình, không nhịn được lại túm lấy tay
áo, ngón tay chạm vào vật cứng bên trong. Bỗng Sở Ngọc nhớ ra thứ mình vẫn mang
bên người nên liền lấy ra đưa cho Vương Ý Chi, gượng gạo chuyển chủ đề, “Vẫn phải
cảm ơn mấy ngày trước được Ý Chi huynh ra sức giúp đỡ, tại hạ có phần lễ mọn cảm
ơn”. Cô lấy ra từ ống tay áo một cây quạt xếp, hai tay cầm lên đưa cho Vương Ý
Chi để bày tỏ lòng chân thành.

Quạt là thứ có từ cổ
nhưng thời đại này lại chưa có quạt xếp, Sở Ngọc đặc biệt tìm người nghe ngóng
thì được biết, quạt được dùng bấy giờ hầu như đều là quạt lông được xếp từng
cánh lại, chưa có quạt giấy quạt xếp. Mấy hôm trước Sở Ngọc sai người làm một
cái cho mình dùng, chính là cái đầu tiên ở thời này. Có điều lúc làm xong thì
thời tiết vẫn chưa nóng nên chơi được hai hôm thì nó bị xếp xó. Mấy hôm trước cô
muốn tặng Vương Ý Chi một món lễ vật độc đáo khác người, nghĩ tới nghĩ lui rồi
nhớ đến cái quạt xếp kia. Dù sao thứ khác yêu cầu kĩ thuật hơi cao, cô làm
không nổi, còn cái quạt đó lại có tính sáng tạo rất khác biệt, nói ra thì người
thợ kia đúng là cũng rất biết đọc hiểu mẫu.

Sở Ngọc chột dạ, chủ đề
câu chuyện chuyển hướng rất không tự nhiên, giống như rõ ràng đang cố tình, người
bên cạnh sao lại không biết chứ? Nhưng Vương Ý Chi không truy cứu thêm, y chỉ
cười rồi nhận lấy quạt, sau một hồi đánh giá lại phát hiện ra huyền cơ trong
đó. Hai tay tò mò cầm lấy hai bên nan quạt, chậm rãi mở ra, nhìn thấy trên bề mặt
quạt có vẽ bức tranh sông núi bằng mực, sự ngạc nhiên trong mắt y lại càng thêm
đậm.

Sở Ngọc lại cầm lấy quạt,
lắc nhẹ cổ tay, roạt một tiếng, cây quạt được trải ra, cô cười nói: “Ý Chi
huynh, nên làm như thế này này”. Cô gấp cây quạt lại rồi chậm rãi thị phạm lại
lần nữa.

Vương Ý Chi liếc qua đã
hiểu ngay, y cũng học Sở Ngọc dùng một tay xòe quạt ra. Tay y linh hoạt lại mạnh
mẽ, chẳng mấy chốc đã làm còn tao nhã hơn cả Sở Ngọc. Gập cây quạt lại, trong mắt
Vương Ý Chi không giấu nổi vẻ thích thú, y nói: “Nàng là Công chúa mà hình như
không phóng khoáng chút nào thì phải, lại dùng mấy cái thanh tre với hai tờ giấy
mỏng manh này làm quà đáp lễ, nàng không cảm thấy mình ngạo mạn quá sao?” Vương
Ý Chi xưa nay không để ý đến tiền bạc, trái lại cực kì thích những vật tinh xảo.
Món quà này đúng ý Vương Ý Chi đã khiến y vô cùng hài lòng, sở dĩ nói như vậy,
chẳng qua trong lúc vui vẻ không nhịn được muốn trêu chọc Sở Ngọc thôi.

Sở Ngọc mím môi lại cười
nói: “Tất nhiên là không rồi, tua quạt kia cũng rất thú vị đấy, Ý Chi huynh có
thể xem xem.”

Tua quạt nhìn lướt qua
là một miếng bạch ngọc hình sợi, dài khoảng một ngón tay. Mặc dù là bạch ngọc
không tì vết nhưng món đồ này trong nhà Vương Ý Chi có vô vàn rồi nên y không để
tâm đến nó, lại chê nó làm hỏng mất sự thanh tao đầy ý vị của cây quạt. Nhưng
nghe Sở Ngọc nhắc đến, y cầm lên xem xét tỉ mẩn thì phát hiện ra tua ngọc này
cũng là một cây quạt xếp. Một cây quạt xếp được chế tác từ ngọc nguyên chất, vì
toàn thân màu trắng, các mối nối lại hoàn toàn khớp thành một thể, khiến cho
Vương Ý Chi lúc trước đã không phát hiện ra.

Chậm rãi dùng ngón tay
mở cây quạt nhỏ bạch ngọc ra, Vương Ý Chi liền nhìn thấy toàn bộ diện mạo của
nó. Mỗi một phiến quạt đều được mài mỏng rất đều nhau, bạch ngọc gần như trong
suốt, tinh xảo khéo léo, giống như chỉ hơi dùng sức là nó sẽ vụn ra thành bột vậy.
Mà bên trên bề mặt cây quạt được hợp thành bởi những phiến ngọc mỏng manh có khắc
một lời mời với những dòng chữ bay bổng, mặt trái lại khắc cảnh núi sông, kết cấu
rất tương đồng với bức họa thủy mặc ở trên. Chữ ẩn trong cảnh, chiếu lên ý họa
nhưng lại không bị chồng chéo. Lời mời kia chỉ vỏn vẹn vài chữ, nói một tháng
sau mời Vương Ý Chi đến Sở Viên dự tiệc.

Lấy quạt để làm lí do, khéo
léo gửi tấm thiệp mời của mình, cũng lấy việc gửi thiệp mời làm lí do, Sở Ngọc
khéo léo đưa tặng quạt.

Mặc dù quạt gấp này là
kết tinh trí tuệ của hậu nhân nhưng cấu tứ cạnh quạt lại có quạt, lấy quạt để mời,
trong tranh có chữ, trong chữ có tranh thì lại là do một mình Sở Ngọc hao tâm tổn
trí nghĩ ra. Cây quạt bạch ngọc nho nhỏ tinh xảo khéo léo là do Dung Chỉ đã tốn
trọn hay ngày đêm, tự tay gọt giũa tạo thành.

Trong phủ mặc dù có thợ
nhưng không có ai chạm trổ được tinh tế tỉ mỉ như vậy.

Chỗ không đáng để mắt tới
mới là nơi mà Sở Ngọc thực sự hao tâm tổn huyết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3