Animorphs (Tập 28: Bí Mật Hợp Chất 71) - Chương 18 - 19 - 20 - 21- 22 - 23

CHƯƠNG 18

Phần
việc của tôi và Tobias tương đối dễ. Chúng tôi chọn một đám bò thiến rồi chen
vào đậu trên đống bùn chính giữa chúng. Tụi bò chẳng chú ý gì đến chúng tôi.
Hoàng tử Jake lượn trên không cảnh giới. Cassie, Rachel và Marco đậu rải rác
bên ngoài bãi, hơi tách xa nhau để không ai ngờ vực về một lũ chim săn
mồi tụ tập tại một chỗ.

“Để cháu
làm trước cho,” Tobias xung phong. “Rồi cháu sẽ canh chừng cho chú.”

Tôi
thận trọng để không bị mấy con bò thiến xéo bẹp, trong khi Tobias bắt đầu biến
hình.

Biến
hình là một chuyện không thể đoán trước. Nó không phải luôn diễn ra theo một
trình tự hợp lí. Những bộ phận khác nhau biến hình với tốc độ khác nhau, theo
thứ tự khác nhau.

Lần
này, cái đầu bò xuất hiện trước. Trông nó, nói theo kiểu nhẹ nhàng nhất, là
quái dị. Cái mỏ khoằm cụt ngủn của Tobias mềm oặt ra và bắt đầu nhô ra. Nó
phồng to ra và nhão nhoẹt. Chẳng mấy chốc nó trông chẳng hơn một mớ thịt lùng
nhùng không có da bọc. Làn da của cậu ấy vẫn được một lớp lông vũ màu nâu bao
phủ.

Đôi
mắt diều hâu dữ tợn của Tobias căng tròn xoe ra, ậng nước. Nhìn chúng không còn
dữ dằn nữa mà… ngu ngơ.

Cậu
ấy vẫn tiếp tục phình tướng lên nhưng lông lá vẫn còn nguyên, chúng chỉ tan
chảy vào phút cuối.

Móng
guốc bò hiện ra ở cuối móng vuốt diều hâu nhỏ tí của Tobias. Chót cánh bắt đầu
cong lại và cũng tạo ra móng guốc. Sau đó cánh dãn ra thành cẳng chân bò.

Cuối
cùng Tobias cũng thành bò thiến trọn vẹn. Hơi dềnh dàng và có vẻ bứt rứt.

“Tobias?
Coi chừng cháu dẫm lên chú đó.”

“À
xin lỗi… cháu… không biết. Cháu chỉ cảm thấy chồn chân chồn cẳng thôi. Cứ như
cháu đang bực bội và muốn đi kiếm rắc rối vậy.”

“Cháu
thấy bản năng bò thiến có khó kiểm soát không?” Tôi hỏi.

“Không
khó. Nó chỉ khiến cháu ngạc nhiên thôi. Cháu thấy lốt bò rất thoải mái, thư
thái. Nào… tới phiên chú.”

Tôi
cần phải thực hiện hai thay đổi, chứ không phải một. Đầu tiên, tôi phải hoàn
hình Andalite. Lũ bò thấy thế liền tản đi hết khiến tôi bị lòi ra. May mà
Tobias đã khụt khịt xua chúng vào và đi dạo loanh quanh vòng ngoài nên tụi bò
thiến mới chịu đứng yên.

Thật
kì dị. Cứ như đám bò sợ Tobias vậy, hoặc ít ra chúng cũng cung kính cậu ấy. Rất
có thể đó là dấu hiệu rằng chúng tôi đã gặp rầy rà, nhưng tôi chưa quen phân
biệt giữa bò thiến với bò cái nên không nhận ra đó là rắc rối gì.

“Xe
tải tới,” Hoàng tử Jake thông báo. “Nó vẫn còn ở trên đường lộ, nhưng chúng ta
phải lẹ lên.”

Cassie
vội băng qua cánh đồng về phía chúng tôi. Dĩ nhiên như thế là rất nguy hiểm.
Loài người vốn hay mặc những bộ đồ da nhân tạo nhất định trong những trường hợp
nhất định. Trong khi đó, Cassie lại đi chân đất và chỉ mặc đồ biến hình “bó sát,”
không thích hợp cho dịp này chút nào.

“Cô
gái da đen chân trần trong bộ đồ biến hình ‘bó sát’ đang lê chân qua đàn bò,”
Cassie đã nói. “Trông thật thanh bình.”

Tôi
đã là người Andalite hoàn chỉnh, cố giữ cho thân trước núp kĩ đằng sau con bò -
Tobias.

Sự
thay đổi này không đáng kể so với những lần trước tôi từng trải qua. Tôi đã có
sẵn bốn móng guốc rồi. Nếu không nặng lên gấp ba thì tôi nghĩ mình gần như
không biến đổi gì cả.


vậy, cũng có vài thay đổi. Cái đuôi bò đâu thể giống y hệt đuôi Andalite -
nó chẳng gây nguy hiểm cho bất kì ai.


nhiên, cánh tay tôi héo quắt lại, tụt lút vào cơ thể tôi rồi biến biệt tăm. Một
cái miệng rộng ngoác hiện ra, rồi đến hai cánh mũi tổ bố và đôi mắt ngây ngô,
ướt rượt, đen láy.

Không
có gì nổi bật trong các giác quan bò. Khứu giác của nó cũng tốt nhưng không
tinh tế như khứu giác chó. Nó nghe cũng được nhưng kém xa Người.

Điều
kì khôi nhất là đôi mắt tôi tách ra hai bên mặt, giúp tôi có thể nhìn qua bên
trái, rồi qua bên phải. Nhưng nếu nhìn thẳng ra trước thì chúng sẽ bị vướng cái
mõm dài của tôi.

Nhưng
Tobias sai rồi. Chẳng có gì bồn chồn trong lốt hình này cả. Ngược lại là đằng
khác, nó rất…

“Ừm…
chú Ax, cháu nghĩ chú lộn rồi. Chú là bò cái.” Tobias nói.

“Đâu
có! Chú là bò thiến mà,” tôi cãi phắt.

“Không,
chú là bò cái. Chú có bầu sữa kìa. Chú đã hấp thụ sai loại bò rồi.”

“Ồ!”

Tôi
lật đật hoàn hình lại và hấp thu một con bò thiến khác. Lần này tôi kiểm tra
thật cẩn thận trước khi biến hình.


tôi thấy Tobias đúng thật. Tâm trí bò thiến không dễ bảo hay thụ động. Mà thật
ra… tôi đang cáu tiết, với một lí do rất chính đáng: có một con bò đực ở gần đó
(bò đực hẳn hoi nha, hổng phải bò thiến).

Lại
có cả một con Người nữa. Nhưng cô ta không khiến tôi quan tâm.

Tôi
nhìn chằm chằm vào con bò đực kia.


nhìn lại tôi.

Tôi
khịt mũi, xấn xổ đi lòng vòng.

Coi
bộ tôi đang nhìn mình trong gương. Con bò đực kia cũng vậy.

Không
thể chấp nhận được. Cánh đồng này chỉ có chỗ cho một trong hai đứa tôi. Tôi cần
phải tấn công và đuổi nó đi.

“Cassie!”
Tôi nghe tiếng Hoàng tử Jake gọi xuống từ trên cao. “Coi chừng hai đứa nó xông
vào quật nhau đấy.”

“Ừ
ừ,” Cassie lầm bầm.

CHƯƠNG 19

“Ax!
Tobias!” Cassie tru tréo. “Thôi đi!”


gái loài người mũm mĩm nọ vẫn xăng xái bước tới, len vào đứng giữa tôi và con
bò đực.

Giờ
tôi lại nghĩ có lẽ mình cũng phải tấn công cả cô ta nữa.

“Bò
dễ thương. Bò ngoan. Ngooaann nào,” Cassie rù rì bằng cái giọng êm ru lạ lùng. “Nghe
mình đây các chàng trai. Chúng ta đã sai rồi. Mấy bồ không phải là bò thiến để
thịt, mà là… bò đực.”

Hoàng
tử Jake nhào xuống, lượn sát mặt đất một vòng rồi quay trở lại chỗ chúng tôi.

“Trông
mấy bồ khác hẳn những con bò thiến khác,” Hoàng tử Jake bảo.

“Đúng
thế,” Cassie nhỏ nhẹ bằng cái giọng nói với thú dữ. “Chúng ta quên mất một điều
là: tuy mấy bồ thâu nạp ADN bò đã bị thiến, rất hiền lành, dễ bảo; nhưng về cơ
bản, ADN của mấy bồ vẫn là ADN bò đực…”

“Ra
là thế. Hèn chi có sự khác biệt,” Hoàng tử Jake nói.

Họ
đang nói về cái gì vậy? Thật rối rắm. Tôi hoang mang quá. Nhưng con bò đực kia
vẫn đứng ì ra đó. Nó vẫn còn xâm phạm đồng cỏ của tôi. Tôi khịt, nó cũng khịt.

Tôi
cảm thấy năng lượng réo rắt trong lòng. Sẵn sàng xông lên. Sẵn sàng hạ đầu, sục
móng guốc xuống và xỉa thẳng tới.

“Nè
Ax. Tobias. Nghe mình đây. Mấy bồ không phải là bò thiến mà là bò đực. Bò đực
rất hay chiếm cứ lãnh thổ. Mấy bồ muốn đánh nhau ngay lập tức. Nhưng đó là sai
lầm, là rất tệ hại.”

Hoàng
tử Jake sàng qua và vút lên bầu trời. “Cassie! Xe tải sắp tới nơi rồi!”

Cassie
gật đầu. “Nào, đây là lúc phải hòa bình. HÒA BÌNH. Ả Rập và Ix-ra-el. Mỹ
và Nga. Trong lúc này chúng ta phải như vậy.”

Tôi
nghe tiếng bạn ấy. Tôi hiểu bạn ấy. Nhưng tôi không thích. Tôi không thể cưỡng
lại được sự thể rằng con bò đực kia đang quấy nhiễu tôi!

“Ax.
Tobias. Mỗi người hãy lùi lại một bước.”

“Cassie,
bồ phải chạy đi!” Hoàng tử Jake lo lắng bảo.

Cassie
nhấp nhổm lắc đầu. “Nào nào, các chàng trai trẻ, các anh bò giỏi giang. Lùi lại
một bước. Nào nào, lùi lại. Lùi lại.”

“Họ
đang chuẩn bị tấn công bồ đó, Cassie! Quá trễ, không tránh được rồi. Bồ cần
phải hụp xuống và biến hình đi!”

“Ax?
Tobias?” Cassie nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh. “Mình nói… LÙI LẠI!”

Cả
tôi và con bò đực kia cùng giật nảy người, lùi lại.

“Rachel,
Marco, giúp mình với! Hai anh chàng này sắp sáp vào nhau nữa rồi.”

Cassie
túm lấy sừng tôi và nhìn thẳng vào một bên mắt tôi. “Mình không có thời gian xử
cái vụ nhảm nhí này. Chúng ta có dư phiền toái rồi mà. Bồ phải cố kiếm soát
mình đi chứ. Làm ngay đi.” Bạn ấy vung khẩu súng bấm lên, kẹp tai tôi vào giữa
và bấm - tôi nghe một tiếng tách trong tai kèm theo cảm giác thôn thốn.

Xong,
Cassie quay qua và làm y vậy với Tobias. Thoáng chốc, hai chúng tôi đã được
đánh dấu, ghi số. Cả hai bèn chấp nhận sự có mặt của kẻ kia.

Tạm
thời là như vậy.

Hoàng
tử Jake lại sà từ trên trời xuống, đáp ngay giữa đàn bò thiến như tôi và Tobias
đã làm hồi nãy. “Cassie! Biến hình mau! Bọn chúng sắp đến.”

“Chúng
ta gặp phiền phức rồi,” Cassie than. “Các cậu ấy không phải là bò thiến.”

“Bồ
nghĩ tụi tài xế xe tải sẽ để ý à?”

“Gì
cơ? Dĩ nhiên chúng sẽ để ý! Chúng có thể là Kẻ Mượn Xác, nhưng lỡ vật chủ
loài người của chúng là những tay chăn nuôi gia súc giỏi thì sao?”

“Tụi
mình biết làm gì bây giờ? Bộ chúng không bao giờ xua lầm bò đực vào lò mổ hay
sao?”

“Ừm,
nếu tới được đó thì chúng ta sẽ ổn. Vấn đề là làm sao qua mặt được đám tài xế
đây? Không chừng nhiệm vụ của chúng là phải bảo đảm không được mang lộn bò đực.
Mà bò đực rất dễ giở chứng. Mặt khác, lỡ chúng nhận ra thẻ bài có gì đó đáng
ngờ thì sao?”

“Thôi
thôi, lằng nhằng quá đi,” Hoàng tử Jake cấm cẳn. “Mình không muốn bỏ cuộc đâu.”

Một
thoáng, không ai nhúc nhích gì, cũng chẳng ai nói năng chi… Bỗng Hoàng tử Jake
nói một câu khiến tôi kinh hãi.

“Marco!
Bồ có lái xe tải được không?”

CHƯƠNG 20

Chiếc
xe tải trờ tới, lù rù sục ngay giữa đống bùn. Hai người đàn ông nhảy ra.

“Ê!
Đó không phải là bò thiến,” tên tài xế la toáng lên.


đi cùng gật đầu. “Ừ, không phải là bò thiến rồi.”

“Đương
nhiên tui hổng phải là bò thiến rồi,” Marco nhấm nhẳng. Bạn ấy đứng
vụt lên từ sau tấm lá chắn tạo bởi tôi và Tobias.

“Đó
là con khỉ đột!”

“Đồ
ngu! Đó là một tên Andalite trong lốt biến hình!”

Cả
hai gã quay đầu ù té chạy. Chúng không chạy được bao xa. Rốt cuộc tôi cũng
đã tìm ra mục tiêu cho thói hùng hổ của con bò đực.

Tôi đuổi kịp chúng cái một. Tức thì, tôi hạ thấp đầu
xuống, vươn đôi sừng cong ra và húc vào một tên, rồi lại tên khác, vào bộ phận
mà loài người gọi là “mông.”

Chúng
chới với một chút rồi ngã sấp xuống. Marco lôi bọn chúng ra khỏi bùn.

“Ngủ
đi nha,” Marco nhí nhố nói, khi bạn ấy cụng đầu hai tên đó lại với nhau, khiến
cả hai cùng ềm oặt ra, bất tỉnh.

“Làm
sao bảo đảm chúng sẽ không tỉnh dậy sớm?”

“Cởi
hết quần áo chúng ra rồi tịch thu luôn. Chúng sẽ bị chậm bước,” Hoàng tử Jake
đề nghị. “Để mình hoàn hình cái đã. Mình bự con nhất nên có thể mặc vừa quần
jean và áo gió của chúng. Còn Marco sẽ lái xe tải…”

“Tại
sao là Marco lái xe?” Rachel gặng hỏi.

“Cậu
ấy có kinh nghiệm rồi mà…”

“Ôi
trời, đừng nói thế,” Cassie rên rỉ. “Ba mình vẫn còn gắt um lên vì vết móp trên
xe tải nhà mình kia kìa.”

“Để
mình mang súng lục và cầm sổ sách của bọn chúng cho,” Hoàng tử Jake tiếp. “Tobias!
Ax! Mấy bồ ráng thuyết phục tụi bò thiến đi vào xe tải nha.”

Tưởng
gì chứ việc này dễ òm. Bọn bò thiến sợ tôi và Tobias một nước. Chúng khá bằng
lòng với việc đứng tách xa tụi tôi, dù rằng điều đó có nghĩa là phải trèo lên
cầu thang và vào thùng xe tải.

Tobias
và tôi chui vô sau cùng. Cassie và Rachel biến hình thành ruồi và lượn xiên
xẹo, đậu vào mũi tụi tôi - Rachel trong mũi Tobias, Cassie trong mũi tôi.

Marco
ấn tấm thân khỉ đột to đùng vào chiếc quần jeans và cái áo nỉ. Chẳng thể xỏ
giày được, bởi không thể có cỡ giày nào vừa nổi chân cậu ấy.

Bộ
da nhân tạo của Jake rộng thùng thình, nhưng dù sao thì bạn ấy vẫn là con
Người. Bạn ấy đội một cái mũ - tức đồ trùm đầu - và kéo sụp xuống che hết gương
mặt.

“Ồ,
coi mòi được đấy,” Rachel nói bằng cái giọng mà tôi hiểu làmỉa mai. “Một chú
khỉ đột diện đồ hiệu Levi’s và một thằng nhóc mặc đồ khính của cha đi
giao hai con bò đực cho nhà máy thịt hộp của Yeerk. Hổng có
chuyện gì kì cục ở đây cả.”

“Marco
phải lái xe trong lốt khỉ đột thôi,” Cassie bảo. “Ghế ngồi ngửa ra sau quá, cậu
ta không thể với tới tay lái.”

“Tất
cả mọi người xong chưa?” Marco hớn hở nói. “Thắt dây an toàn cả rồi chứ? Có ai
muốn đi tiểu trước khi xuất phát không? Đi nào! Tui sẽ không dừng lại giữa
đường đâu nha.”

Bất
chợt tôi cảm thấy một cú xóc kinh người. Chiếc xe tải chuyển động giật lùi rồi
dừng phắt lại. Thêm một cú xóc nữa. Động cơ rống lên rồ rồ nhưng xe tải vẫn
không nhúc nhích. Âm thanh tôi nghe được là tiếng sắt thép va vào nhau xủng
xoẻng.

“Chà
chà,” Marco hét. “Bám chắc lấy. Quên đi. Ngày nay ai mà có bộ truyền lực tiêu
chuẩn cơ chứ.”

Hình
như Hoàng tử Jake nói cái gì đó với Marco, vì sau đó Marco la tướng lên. “Ê, sẽ
không ai chết trên đường đi đâu. Tui sẽ đưa cả bọn tới bến đàng hoàng. Tụi mình
định đến đó mới chết mà.”

“Ngon
há!” Tobias làu nhàu.

Lại
thêm tiếng ồn đinh tai nhức óc. Đột nhiên, chúng tôi phóng vọt lên trước. Tất
cả lũ bò thiến đều ngả nghiêng. Chiếc xe lăn chồm chồm, băng qua cánh đồng.
Marco hứng chí la. “Thấy chưa. Có sao đâu!”

“Để
coi xem bồ ra đường cái như thế nào,” Tobias bảo.

Tôi
nghe có tiếng vỡ vụn. “Cái gì đó?” Tôi hốt hoảng hỏi.

“Hàng
rào í mà,” Marco đáp.

Vài
giây sau, lại nghe thấy âm thanh tương tự.

“Lại
thêm hàng rào nữa,” Marco hét. “Mấy bồ ngậm miệng lại. Tui đã kiểm soát được
rồi.”

Thế
là chúng tôi lù dù tiến ra đường cái. Nhìn qua thành xe bên phải, tôi thấy được
rất ít cảnh vật bên ngoài. Tôi thấy cây cối chạy ngang qua, thấy nhiều cánh
đồng khác cũng chăn thả bò. Tôi thấy một chiếc xe tải khác bấm còi inh ỏi và
người tài xế giơ một ngón tay lên tỏ dấu hiệu chào hỏi[10].

[10] Dấu hiệu ngón tay giữa
đưa ngược lên là một dấu hiệu thay thế tiếng chửi thề, (vì Marco lái ẩu) Ax
không hiểu nên cho đó là dấu hiệu chào hỏi (NDBS)

Tự
nhiên tôi mang máng hiểu rằng không nên thấy xe cộ đi ngược chiều ở phía bên
phải.

“Ê,
ông đó tặng tôi một ngón tay!”

“Người
ta làm vậy khi xe mình sắp sửa tông vào họ,” Tobias kêu lên. “Nhiều người
hổng biết đùa gì hết á.”

Tôi
thấy tòa nhà dài thấp lè tè của nhà máy thịt hộp. Bất giác tôi cảm thấy nhộn
nhạo, nôn nao cả người.

“Sắp
tới rồi,” Marco thông báo. “Con đường kìa. Chỉ cần quẹo… cần…”

Đột
nhiên, xe tải lạng ngoặt một cái như điên. Tôi và đám thú trong thùng xe ngã
dồn hết về bên trái.

Hàng
ngàn kí bò xô về bên trái. Dù sao cũng giống như chiếc xe tải đảo về bên trái.

“Aaa!”
Marco hét toáng lên.

“Aaa!”

CHƯƠNG 21

Chiếc
xe tải không còn đi trên các bánh xe nữa. Nó nhổng hẳn qua trái, chỉ chuyển
động trên hàng bánh xe ở phía này.

“Aaa!”

Toàn
bộ bò trong chiếc xe dạt hết về bên trái, chất đống lên nhau. Sàn xe tải
nghiêng dốc lên, tạo thành một góc kinh hoàng.

Chúng
tôi sắp lập úp.

Tuy
nhiên… xe tải vẫn tiếp tục chuyển động… trên một phía bánh xe.

Chậm…
chậm chạp… rất chậm chạp… cái góc sàn xe bớt gắt dần. Chúng tôi từ từ nghiêng
trở về bên phải. Bỗng…

RẦM!
Chiếc xe tải đã trở lại trên tất cả các bánh của nó.

Thụp!
Thụp! Thụp! Thụp!


bò, Tobias và tôi rớt hết qua phải. Đến lúc này thì xe tải lại nghiêng qua
phải, tuy không nghiêng dữ lắm.

RẦM!
Xe tải đã thẳng thớm lại rồi. Chúng tôi tiếp tục bon bon trên con đường tới nhà
máy thịt hộp.

“Y
như James Bond!” Marco phớn phở la. “Điệp viên 007.”

Kkííítt!
Marco đạp thắng. Chiếc xe tải lảo đảo trượt tới, rồi dừng phắt lại trước cổng
nhà máy thịt hộp.

Số
“hàng hóa” trong thùng xe đã được tái lập trật tự. Giờ tôi đã có thể nhìn rõ
hơn ở bên trái. Tôi thấy hai người lính bồng súng tiến lại gần xe. Trông họ có
vẻ kinh hoàng - hình như cả sợ sệt, thán phục và kính cẩn nữa…

“Tụi
mày điên hả?” Một tên lính quát.

“Đường
xóc quá mà ông anh,” Marco đáp lời bằng cái giọng ồ ồ, khò khè.

Tôi
giật đánh thót khi nghe bạn ấy phát ra âm-thanh-miệng. Chắc là bạn ấy đã hoàn
hình Người được một phần rồi. Chỉ có Người mới đi qua cổng được.

“Xóc
cái gì! Đồ điên! Tụi bay đáng bị nhốt giam trong phòng cao su!”

“Nè,
hãy kí vào bản kê khai hàng hóa này đi,” Hoàng tử Jake nói, cố hạ giọng cho
trầm hơn giọng thật của mình.

“Vào
đi,” gã lính thứ hai xuề xòa. “Này, chừng nào tụi bay rời khỏi đây nhớ báo cho
tụi tao biết để tụi tao còn mau tránh xa nha…”

“Ồ
ồ, hay quá, chúng cho tụi mình vào rồi,” Tobias ủ rũ nói.

Khi
tên lính vừa bước lùi lại, Marco lẹ làng biến thành khỉ đột ngay. “Tui thấy một
cái cầu thang đằng kia. Chắc đó là nơi tụi mình phải tới,” bạn ấy nói. Tiếp
sau, chắc là để đáp lại Hoàng tử Jake, Marco bảo. “Ừa, tui chắc là sẽ quay đít
vào cầu thang được. Tại sao lại không quay đít xe vào được nhỉ?”

“Trời
ơi, sắp tệ hại lắm đây…” Rachel nói vọng ra từ lỗ mũi Tobias.

Xe
tải chồm lên trước rồi ngừng. Lại chồm nảy lên trước rồi ngừng. Rú lên thê
thảm. Lạng oặt một cái. Ngừng. Rú lên. Lạng ngoắt cái nữa. Ngừng. Xồ lên trước.
Quẹo. Lùi lại. Ngừng. Rồ ga. Quẹo. Chồm lên trước. Ngừng.

“Mình
nghe nói về quẹo ba điểm,” Cassie bình phẩm. “Nhưng theo mình thì cú quẹo này
phải là ba mươi điểm.”

Quẹo.
Lùi lại.

RẦM!
Tất cả lũ bò thiếu đều dùn ra sau vì cú va chạm.

“Xong,
tụi mình đã tới nơi,” Marco thông báo.

“Ui
da! Lũ bò này đang mong ngóng một cái chết nhẹ nhàng êm ái sau chuyến xe
này,” Rachel cất giọng nhấm nhẳng.

“Tobias!
Hãy nhảy mũi và thổi Rachel ra xa vài chục mét đi.”

Tôi
thấy một người đàn ông to bự nhảy xuống khỏi bục và đi vòng ra trước xe tải.
Hắn nạt nộ. “Mày học lái xe ở đâu thế, đồ khùng! Tao đá… Ủa! Tài xế đâu rồi?”

“Tụi
mình biến thành ruồi rồi,” Hoàng tử Jake báo cho chúng tôi. “Quay lại đi.”

“Con
bò nào cũng to bằng cả hành tinh. Tui hổng phân biệt được đâu là mấy bồ,” Marco
kêu ca.

“Tobias,
Ax! Nghiêng đầu làm dấu đi. Tụi mình muốn đậu vô đúng lỗ mũi mấy bồ.”

Một
tiếng cót két rợn gáy nổi lên, cánh cửa thùng xe tải mở toang ra. Người đàn ông
to xác và một người gày gò đang hội ý.

“Tao
chưa bao giờ thấy ai lái xe kiểu đó! Chắc là tên tài xế chuồn rồi. Chắc
hẳn hắn say bí tỉ. Tên đó chắc bị điên!”

“Ê!
Sao lại có bò đực!”

“Để
tao… Hừ, giao hàng cái kiểu gì kì vậy? Điên thật!”

Tên
gầy quắt nheo mắt lại hoài nghi. “Tụi thảo khấu Andalite chăng?”


to con cười ngất. “Tao nghĩ tụi Andalite biết lái xe tải ngon ơ chứ đâu có gà
mờ thế. Hơn nữa, tụi nó đâu có ngu đến nỗi biến thành bò thiến hay thậm
chí bò đực để vào lò mổ. Chỉ có lũ ngu mới làm vậy.”

“Mình
cũng hổng phán câu nào chính xác hơn vậy đâu,” Marco lầm bầm.

Từ
tòa nhà, một đống mùi kinh khủng xông vô lỗ mũi tôi: Mùi máu. Phân. Máu. Xác
động vật thối rữa. Và máu.

Rất
nhiều mùi máu.

CHƯƠNG 22

Chúng
tôi bước xuống cây cầu hẹp. Ba con bò thiến đi trước. Tiếp theo tới tôi. Rồi
đến Tobias.


đầu cầu trượt là một ô cửa vòm - Thiết Bị Lọc Mầm Bệnh.

Con
bò thiến đầu tiên đã tới đó. Tôi thấy một ánh đèn nháng lên, theo sau là âm
thanh lèo xèo. Từ chỗ mình đứng, tôi không thể thấy rõ đằng ấy, nhưng tôi chắc
chắn rận, bọ chét, ruồi và những sinh vật nhỏ đủ loại khác trên người con bò sẽ
chết.

“Hãy
chui thật sâu vào lỗ mũi tôi,” tôi chỉ dẫn cho các bạn - ruồi.

“Tui
chui sâu đến nỗi thấy cả não của bồ nè,” Marco léo nhéo.

“Không
thể có chuyện đó được.”

Tôi
tiến tới Thiết Bị Lọc Mầm Bệnh. Tôi cảm thấy hơi tê tê như điện gí vào. Rồi tôi
đi qua.

“Marco?
Cassie?”

“Tụi
mình ổn,” Cassie lên tiếng. “Vô sâu thật lợi hại. Mình thấy một con ruồi thật
thập thò ở ngoài lăn đùng ra chết nè.”

“Tụi
tôi vẫn ở đây, đang thưởng thức cuộc hành trình trong Hang Mũi Bò,” Marco báo
cáo.

“Nào,
sẵn sàng nha.” Hoàng tử Jake hô. “Chậm là gặp rắc rối liền đó.”

Giây
sau, Rachel báo. “Tụi mình qua rồi!”

“Đi
thôi!” Hoàng tử Jake ra lệnh.

Một
cảm giác nhồn nhột nổi lên khi tôi thấy Marco và Cassie từ lỗ mũi mình vù ra.
Bốn con ruồi biến vụt mất khỏi tầm nhìn, bỏ lại tôi và Tobias một mình.

Hoàn
đoàn đơn độc.

“Chú
Ax,” Tobias gợi chuyện. “Dạo gần đây chú có coi được chương trình nào hay hay
trên tivi không?”

“Cháu
định lôi chú khỏi nỗi sợ hãi bằng lời thoại chẳng ăn nhập gì đó hả?”

“Dạ.”

“Vậy
thì… chú rất khoái coi Gia đình Simpsons. Chú chắc chắn họ
không chiếu những chủng loài khác nhau của con người, nhưng sao chú
thấy những hình ảnh Người bị cường điệu lên tức cười lắm.”

“À,
đó là phim hoạt hình…”

“Phim
hoạt hình, à ra vậy. Trông họ có vẻ là loài người nhưng lại thiếu số lượng ngón
tay cần thiết.”

“Trời
đất!”

“Gì
đó!”

“Coi
kìa! Coi kìa!”

Tôi
nhìn lên. Tôi không thể nhìn rõ đằng trước mình vì bị những con bò khác che mất
tầm nhìn. Nhưng khi cầu trượt tới khúc cua, tôi thấy một cảnh tượng kinh hoàng:
hàng chục con bò bị treo ngược chân lên. Nhìn chúng như đang bay - thật ra là
đang được chuyển đi dọc theo một băng tải phía trên.

Bay
lơ lửng và đã chết ngắc.

Thật
là một cảnh tượng gớm ghiếc. Một dây chuyền thật khó hiểu, đầy
những hiện tượng và hoạt động khác nhau.


không phải là loài thông minh. Thú thông minh mà ngửi thấy mùi máu sẽ hiểu ngay
ra số phận tương lai của mình, và chắc hẳn đã lồng lên rồi.

Nhưng,
có lẽ điều này cũng không phải nốt. Có lẽ thú thông minh hiểu rằng mình đã bị
định đoạt và cố gắng đối mặt với điều đó thật điềm tĩnh.


là gì thì tôi và Tobias cũng không phải là bò. Và không ai trong hai
chúng tôi bị thiểu năng trí tuệ cả.

“Bỏ
vụ này đi!” Tobias la.

“Chúng
ta phải đợi các bạn khác quay lại,” tôi ráng nói.

Tiếng
ồn càng lúc càng lớn hơn. Và càng gần hơn - ngay phía trước.

Tôi
nghển cổ lên, cao hơn con bò thiến đằng trước.

Mới
đầu tôi không hiểu mình nhìn thấy cái gì. Con bò đầu tiên đã tới chỗ trường khí
lực đẩy hông cầu trượt vào trong, khóa con vật vào vị trí.

Một
gã đàn ông quấn cái cùm vào hai chân sau nó một cách điêu luyện.

Một
tên khác cầm một khẩu súng lớn có mũi xy-lanh chọc vào đầu con bò.

Hắn
bóp cò.

Pằng!

Khẩu
súng nảy lên. Con bò lăn đùng ra. Trước trán nó hằn một lỗ to bố.

Ngay
tức tốc nó được treo ngược lên không.

Tôi
đếm còn hai con bò nữa thì tới mình và khẩu súng giết chóc.

Tôi
đã từng đối mặt với cái chết trên chiến trường. Nhưng chưa bao giờ tôi lại là
loài thú u mê chịu bị tàn sát cả.

“Chú
đổi ý rồi,” tôi gào. “Chúng ta chạy khỏi nơi này mau.”

CHƯƠNG 23

Tôi
bắt đầu hoàn hình.

Không
kịp rồi!

PẰNG!

Thêm
một con bò thiến nữa gục xuống.

Tôi
dùng dằng không chịu tiến lên.

“Tụi
nó muốn gì thế này, sao lại chuyển bò đực đến?” Một gã đàn ông cằn nhằn. Hắn
bước tới chỗ tôi, tay cầm một cái ống tuýp có hai cái ngạnh đằng đầu. Hắn chọc
cái chĩa ba…

Zzaaappp!

“Aaahhh!”

Cơn
đau không thể tưởng tượng nổi. Tôi tiến lên trước một cách vô thức. Gần hơn!

Tôi
đã ngừng hoàn hình.

“Hoàn
hình!”
Tôi
tự thét lên với chính mình.

PẰNG!

Con
bò đằng trước tôi ngủm rồi.

Tôi
cố chống cự. Không! Không! Không!

Tôi
tì chặt móng guốc xuống. Nhưng tôi lại đang hoàn hình - từ những móng guốc bò
thô bự, những móng guốc thanh tao của tôi hiện ra. Tôi có thể chịu đựng được
trọng lượng của chính mình. Gã đàn ông cầm cùm sẽ thấy…

Nhưng có
thể đã quá trễ.

Phựt!

Phựt!

Tên
cầm xiên chọc xuống hai nhát. Một nhát trúng đùi tôi, một nhát thấp hơn, trúng
bụng.

Đau
kinh thiên động địa!

“Chú Ax!”
Tobias thét rầm.

Tôi
lảo đảo… tôi loạng choạng… về phía trước!

Đầu
tôi từ từ biến đi.

Phụụụtt!

Phía
bên hông cầu trượt bị ép vào, kềm tôi chặt cứng, không thể cụ cựa được.

Biến
hình! Biến hình! Biến hình!

“Chú Ax!”
Tobias thét. “ Chú Ax! Chú Ax!”

Mắt
tôi trào nước. Đầu tôi bơi bơi. Tôi bần thần, hoang mang, mất phương hướng!

Tôi
nhìn qua bên phải. Khẩu súng đang lao thẳng về phía tôi. Tôi còn thấy cả ngón
tay gã đồ tể tì vào cò súng.

Chợt…
một hình hài mới… to lớn… dềnh dàng… màu nâu ụp xuống từ sau lưng gã…

“Hây!
Bạn hiền! Hãy nghỉ ngơi nốt ngày hôm nay đi!” Rachel la và lẳng bàn tay gấu xám
to đùng.

Tên
cầm súng đổ oạch xuống.

“Tới
đúng lúc quá hén?” Tobias bực mình quát.

“Xin
lỗi,” Rachel nhỏ nhẹ.

Tôi
nhận thấy mình đang run lẩy bẩy.

Một
đám Người chạy lăng xăng. Nhiều tên chạy trốn, nhiều tên chạy về phía chúng tôi
và con gấu.

Tôi
vẫn không thể ngưng run, dù đang cố hoàn hình nốt. Tuy vậy tôi vẫn nhận thấy
đám Người đổ dồn về phía con gấu chứ không chạy đi.


nhiên đó là tụi Mượn xác-Người. Người bình thường chắc hẳn đã tìm đường tháo
thân rồi. Chúng biết - hoặc chúng nghĩ chúng biết - con gấu đó
là quân Andalite biến hình.

Hàng
chục tên rời vị trí làm việc của mình, lăm lăm dao và cưa xích chạy ào tới chỗ
chúng tôi.

“Chẳng
việc gì phải nhẹ tay,” Rachel nhận xét. “Sẽ căng thẳng đây.”

Bạn
ấy đưa hai tay trước ra tóm lấy hông cầu trượt và kéo. Thanh gỗ gãy cái rụp.
Tôi vụt qua và chạy đi. Vừa lúc mắt cuống của tôi bắt đầu hoạt động. Tôi có thể
nhìn ra sau và thấy cái đuôi tuyệt chiêu của mình.

Tôi
là cũng loài thú ăn cỏ như những con vật được vỗ béo để đưa tới lò sát sinh
này, nhưng tôi không phải là bò.

“Cẩn
thận, tên kia cầm cưa xích!” Tobias hét.

Một
tên Mượn xác-Người cầm cưa sắt dài ào về phía tôi. Cái cưa kêu lên.

Phực!

Giờ
đến lượt tên Mượn xác-Người gào.

“Nó
không còn cưa xích nữa,” tôi bảo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3