Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 21 - 22

… — 21 – …

Chàng trở về khi bản làng đều lên đèn
nhóm bếp, vừa đặt gùi xuống kệ thì biết rằng mẹ đã sang hàng xóm bàn chuyện gói
bánh giã nếp, anh và ngài được mời đến nhà Bồ chính uống rượu. Chàng gật đầu
dọn cơm lại nghe nàng bật cười tiếp chuyện.

- Nhà mình nhờ phúc anh Lãnh Hà mà được
con gái trong bản quan tâm lắm nha. Hôm nay, mấy cô cứ liên tiếp ghé thăm em
hoặc bắt mạch bốc thuốc, còn tặng quà nữa. Bọn họ thật ra chỉ mong nhìn mặt anh
Lãnh Hà thôi… Ban đầu anh ấy còn nể tình tiếp chuyện vài câu nhưng cuối cùng
chịu không nổi ở luôn trong kho thuốc…

- …

- Bồ chính mời rượu tối nay chắc chắn có
tính toán rồi. Ông ấy muốn chọn anh Lãnh Hà làm rể đấy. Châu Pha cũng đến tuổi
thành thân mà… Anh Lãnh Hà chỉ xuất hiện trong làng một lần khi đến nhà bồ
chính vậy mà… Cũng chẳng trách được, người nào gặp anh ấy lại không nghĩ là
thần linh hạ phàm…

- …

- Đáng tiếc…

Nàng cười cười thì thầm cảm thán gì đó
mà chàng không nghe được, cũng không hỏi lại, vội vàng ăn qua loa cho xong. Cổ
họng nghẹn đắng dâng lên tràn ho khan.

Gió đêm quất ràn rạt vào vách phên rét
buốt.

Chàng uống thuốc rồi thoa dầu nóng lên
cổ, mặc thêm hai lớp áo nhưng cơn ho vẫn không thuyên giảm. Đêm sang canh hai,
ngài vẫn chưa về. Bánh nướng đậu xanh chàng làm theo công thức Điệp Tuyên dạy
đã xong từ lâu. Chén thuốc giải rượu cùng ly trà gừng trong phòng cũng dần
nguội lạnh. Chàng mệt mỏi vùi mình trong chăn, tâm trí rối loạn những suy nghĩ
nặng nề không cách nào vỗ yên.

Bếp lửa hồng không xua được giá lạnh.
Đêm cô liêu không mang đến yên bình.

Chàng nằm im nghe giấc ngủ chập chờn vây
lấy, lúc nửa đêm bất ngờ bị giữ chặt tay, mở mắt bật dậy thì nhận ra ngài.
Chàng hoảng hốt chống cự nhưng vô ích, mấy câu nói đều vô thanh. Chàng biết
ngài đã dùng pháp thuật đành bất lực nhìn ánh sáng thanh thủy tỏa ra chỗ bàn
tay giao nhau. Những tia sáng lấp lánh như kết từ muôn triệu ánh sao tồn tại
trong khoảnh khắc dần nhợt nhạt. Biểu cảm kỳ lạ lướt qua vẻ mặt lãnh đạm uy
nghiêm rồi tan biến rất nhanh, ngài bỏ tay chàng bình thản nói.

- Ta chỉ muốn xem những bùa yểm. Ta nghĩ là cậu đã ngủ.

- …

- Làm phiền.

Chàng
không biết nói gì. Ngài cũng bất thường im lặng. Hai ánh nhìn chất chứa những
cảm xúc không thể gọi tên khóa chặt vào nhau.

Tiếng
nước róc rách

Tiếng
gió rì rào

Tiếng
dế rỉ rả

Không
gian trầm mặc bị phá vỡ bởi tràn ho dữ dội. Chàng vội cúi đầu che miệng cố nén
chặt âm thanh.

- Cậu
vào phòng ngủ đi.

- …

- Ta đã
nhìn thấy nhiều kẻ xấu xí hơn cậu rất nhiều.

Chàng
ngạc nhiên nhìn ngài, bất giác phì cười. Gương mặt méo mó vặn vẹo không thể
biểu hiện cảm xúc nhưng đôi mắt tĩnh lặng thanh thản lấp lánh niềm hạnh phúc
không tên.

- Cảm
ơn.

Chàng
thì thầm rất khẽ. Ngài cười nhạt phẩy tay.

- Chỉ
là sự thật.

- …

- …

- Bùa
yểm không giải được phải không?

Chàng
hỏi nhẹ tênh như chẳng phải chuyện của mình. Ngài nhìn chàng thật lâu với ánh
mắt sắc sảo lạnh lùng.

- Có
thể nhưng rất khó.

- …

- Cậu
là ai?

- …

- Trương
Chi chỉ là cái tên thôi sao?

Ngài nhìn
thẳng vào mắt chàng. Vẻ mặt thâm trầm sắc sảo đầy uy thế khiến kẻ khác phải vô
thức khuất phục.

- Tôi
không nhớ.

- …

- Đừng
nói chuyện này nữa. Đã khuya lắm rồi. Anh nên đi ngủ.

Chàng
nhẹ nhàng quay mặt né tránh, vén chăn định nằm thì bị ngài kéo tay

- Cậu
vào phòng lên giường ngủ đi. Ngoài này rất lạnh. Cậu đang bệnh nên chăm sóc sức
khỏe một chút.

- ...

- Ta
ngủ trên sàn không sao cả.

Ngài
đứng chờ một lúc chàng vẫn không phản ứng liền lên tiếng vẻ mất kiên nhẫn.

- Cậu
im lặng làm theo lời ta hoặc sẽ biến thành khúc gỗ bị đặt lên giường như vừa
rồi.

- …

- Ta
cho cậu chọn.

Chàng
nhìn ngài một lúc, im lặng gật đầu thu dọn đống chăn.

Đêm vẫn
rất lạnh.

Ngài
ngồi trên băng gỗ dưới mấy gốc ban, đôi mắt thâm trầm nhìn dáng người dị dạng
giữa vùng sáng lờ mờ của nhà thuốc đằng xa. Kẻ đó vừa từ chối sự giúp đỡ của
ngài, tự mình sắp xếp những dược liệu trong kho dù tay chân gầy gò khập khiễng,
di chuyển chậm chạp khó khăn. Ngài vô thức buông một hơi thở dài. Ngài không
thể rời mắt khỏi Trương Chi. Đôi mắt chàng mang cho ngài cảm giác thân quen kỳ
lạ. Đôi mắt trong vắt an nhiên thanh thản nhưng tận sâu trong đó lại chất chứa
những cảm xúc hỗn loạn làm tâm trí ngài choáng ngợp mơ hồ như chìm vào ảo ảnh.

Ảo ảnh
của Khiết Thảo. Ảo ảnh của người ngài yêu thương.

Những
bùa yểm ứng trên người chàng cũng khiến ngài khó hiểu. Loại phong ấn đó cao
thâm phi thường, nếu tùy tiện giải trừ có thể mất mạng, chỉ những Thượng đẳng
thần tu luyện hơn vạn năm mới có thể tạo ra, Tam tầng Tứ giới chẳng có bao
nhiêu vị. Hơn nữa, những thần linh này nếu không sống ẩn dật an nhàn, chẳng màn
thế sự cũng mang phẩm hàm tước vị rất cao, không có khả năng chàng gặp gỡ mà
sinh thù chuốt oán. Ngài đã thử dùng pháp thuật để tra xét ký ức chàng nhưng
không thể, luôn có một màn sương nhạt nhòa che mất.

- Anh
có vẻ chú ý Trương Chi.

Tiếng
nói nhẹ nhàng êm ái vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của ngài. Khiết Dược tự nhiên
ngồi xuống bên cạnh, đặt đĩa bánh đậu xanh giữa hai người, từ tốn thêu tiếp
chiếc áo.

- Vì
cậu ấy rất lạ.

Ngài ôn
hòa đáp lời. Đôi mắt tĩnh lặng dịu dàng vô thức nhìn ngắm gương mặt nàng.

- Lạ
như thế nào?

- …

- Anh
đừng nói chuyện với một người mà lại nhìn người khác.

Nàng
mỉm cười thở dài. Ngài cười nhạt bâng quơ.

- Rõ
như vậy sao?

- Kẻ
không biết nhìn vào chắc chắn hiểu lầm. Và ở đây ngoài tôi ra thì không ai
biết.

- …

- À… ăn
bánh đậu xanh.

Nàng
lên tiếng mời nhưng đã ăn trước. Ngài khẽ cười nhìn nàng hồn nhiên cắn một
miếng bánh. Khiết Thảo chưa bao giờ thể hiện vẻ hân hoan vô tư như vậy trước
mặt ngài. Dù diện mạo giống nhau, tuổi tác như nhau, phong thái tựa nhau thì
tính cách của chàng và nàng thật nhiều khác biệt. Ngài không nhầm lẫn, ngài
luôn thấu hiểu nhưng mỗi khi nhìn nàng, ngài không thể ngăn mình nhung nhớ,
ngăn mình hoài vọng đến tháng ngày ngắn ngủi thoáng qua, dù hạnh phúc cũng chỉ
là một nửa.

Khiết
Thảo đã trải qua những thứ chàng không đáng hứng chịu. Chàng đã nhận lãnh bất
công từ phía ngài từ lần gặp đầu tiên, liên tục chịu đựng những mệnh lệnh khắc
nghiệt vô lý, cuối cùng là hậu quả vở tuồng ngớ ngẩn ngài bày ra. Chàng chưa
bao giờ cười một cách thư thái hoàn toàn, chàng chưa bao giờ vứt bỏ ưu phiền
trong đáy mắt. Những ngày cuối cùng ở bên cạnh ngài, chàng cũng không buông bỏ
lớp mặt nạ bình yên thanh thản, chàng vẫn nén chặt những âu lo sầu não cho
riêng mình.

Ngài
không làm cho chàng tin tưởng hy vọng.

Ngài
không khiến chàng xóa bỏ lo lắng hoài nghi.

Ngài đã
yêu thương không đủ nhiều hay không thể hiện được yêu thương.

- Tôi
căm ghét anh đã làm tan nát gia đình này.

Khiết
Dược cố tình đưa dĩa bánh đến trước mặt ngài. Thủy thần miễn cưỡng cầm một
miếng bánh lại nghe nàng thản nhiên.

- Tôi
cũng không dám tin một người cao cao tại thượng, lạnh lùng tàn nhẫn lại có thể
hòa nhập vào cuộc sống dân dã bình thường. Nhưng giờ tôi đã dần nghĩ khác, vì
cách anh đối xử với mẹ tôi, chồng tôi và tôi...

- …

- Vì
cách anh thỉnh thoảng nhìn tôi, không, chính xác là cách anh nhìn anh trai tôi.

Nàng
mỉm cười thật hòa nhã bao dung, ánh nhìn kiên định chiếu thẳng vào đôi mắt sâu
thẳm thâm trầm.

Hoa
trắng lả tả rơi trong gió lạnh sương mờ. Niềm hy vọng về tương lai tươi đẹp như
ngọn lửa bùng lên trong đêm tối.

Ngài im
lặng một lúc rồi mỉm cười đáp lại. Nụ cười nhẹ nhàng thanh thản hàm ý hơn ngàn
vạn lời cảm ơn cùng xin lỗi.

- Anh
Trương Chi làm bánh này rất ngon. Không biết anh ấy đã học được từ đâu. Một
chàng trai lại có thể nấu bếp giỏi như vậy. Thật kỳ lạ.

Khiết
Dược lấy miếng bánh cuối cùng nhàn nhã nói.

- Anh
không ăn sẽ hối hận.

Ngài
cười khổ ăn miếng bánh trong tay. Ngài vừa nếm vị bánh mọi cảm giác như đông
cứng lại, từng luồng khí lạnh dâng lên trong cơ thể phút chốc biến thành lửa
nóng không ngừng thiêu đốt suy nghĩ. Ánh mắt kỳ lạ xuyên qua màn sương mờ ảo
hướng về phía nhà thuốc xa xa nhưng sắc diện vẫn không động biểu cảm. Ngài siết
chặt nắm tay cố gắng trấn định bản thân, buộc tâm trí sắp xếp lại từng chuyện.

Vườn
thuốc vẫn thanh đạm hương thảo dược. Lòng người vẫn nặng trĩu suy tư.

… — 22 – …

Trương
Chi chải lông cho mấy chú bò trong chuồng, phủ thêm cỏ khô, đổ thêm thức ăn,
tặng thêm cho chúng một gùi cỏ non vừa cắt trên đồi và chút dược liệu. Chàng
nghe mấy cụ già sống lâu năm nơi đây bảo rằng Tết này lạnh hơn bình thường, gia
súc là tài sản quan trọng của cư dân vùng cao phải bảo vệ cẩn thận. Chàng vừa
xong việc thì Hàn An đến mang theo một bình rượu. Anh đã hoàn thành việc chuẩn
bị lễ tế ở Thần điện cùng trai tráng trong bản. Vẻ mặt anh đầy phiền não lại có
chút tức giận không giống ngày thường luôn hòa đồng cười nói. Anh ngồi xuống
đống cỏ khô bắt đầu uống rượu, mấy lần mở miệng định nói gì đó lại thôi. Chàng
thấy vậy ngồi bên cạnh, im lặng cầm chén trà đã nguội.

Ngày
vùng cao càng về chiều càng lạnh. Tiếng thở dài cũng ảm đạm mênh mông.

- Anh
thấy… Lãnh Hà với… Khiết Dược… có vẻ rất thân thiết… phải không?

Hàn An
ngập ngừng lên tiếng hỏi, vẻ mặt ưu phiền trầm xuống trong hơi rượu nồng cay.

Chàng
ngẩn người nhìn anh một lúc chợt hiểu ra, không bình luận gì đưa tay rót thêm
chén trà. Hương gừng nhàn nhạt trở nên
lạnh lẽo. Tiếng ho khan kiềm nén trầm trầm.

- Tôi
biết không nên nghi ngờ nhưng… họ có hôn ước mà… anh ta phi thường tài giỏi…
nếu cô ấy không lấy tôi chắc đã thành hôn với anh ta… nếu lỡ như…

- Cậu
đừng nghĩ lung tung.

Trương
Chi hòa nhã ngắt lời chàng.

- Nhưng
anh ta rõ ràng là… thái độ… ánh mắt…

- Cậu
phải tin tưởng Khiết Dược, cô ấy là vợ của cậu, còn đang mang cốt nhục của hai
người.

- Nhưng
anh ta là pháp sư… cho dù cô ấy không cam tâm… anh ta muốn bắt đi cũng sẽ có
cách mà… anh ta có thể tìm đến đây thì…

Hàn An uất ức gắt gỏng. Câu chữ lộn xộn
chìm nổi trong cơn say.

- Lãnh Hà tuyệt đối không phải người như
vậy.

Thanh âm nhẹ nhàng dứt khoát động dư âm
trong hoàng hôn nhạt nhòa sương khói. Tâm trí chàng bất giác trống rỗng không biết
khuyên giải cậu em rễ thế nào. Chàng hiểu nguyên nhân Hàn An lo lắng ghen hờn.
Chàng nhìn thấy thái độ quan tâm thân thiết cùng ánh mắt yêu thương bất chợt
của ngài dành cho Khiết Dược. Nhưng chàng cũng nhìn thấy dáng vẻ cô độc lẻ loi,
ánh mắt xa xăm vô định của ngài khi ngồi một mình trong vườn thuốc mờ sương,
dưới mấy gốc ban trổ hoa trắng xóa.

Chàng hiểu. Càng hiểu thì càng đau, càng
nghĩ thì càng xót.

Hàn An lảm nhảm nhiều chuyện lan man một
lúc rồi gục xuống đống cỏ ngủ mất. Chàng khẽ cười lấy áo ấm và tấm choàng của
mình cẩn thận đắp lên cho anh.

- Người có tâm tư đơn giản thuần hậu như
cậu nên biết ít một chút thì tốt hơn.

Chàng đứng dậy vào
nhà khi nghe tiếng gọi của mẹ. Bà đưa gùi đậu xanh cho chàng mang sang nhà già
Lam. Mấy ngôi nhà đầu bản đều tập trung bên ấy gói bánh chưng, giã bánh dày
chuẩn bị cúng gia tiên vào đêm giao thừa ngày mai. Khắp bản làng đều nhộn nhịp
tưng bừng mừng năm mới.

Chàng chọn đi tắt
qua một góc rừng, được nửa đường bất ngờ bị mấy cô gái kéo vào lùm cây, đang
ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì giọng nữ ngọt ngào êm ái như sắp khóc vang
lên từ hàng hoa ban. Chàng thở dài, bất đắc dĩ nghe trộm chuyện riêng tư người
ta.

Vầng dương khuất dần sau những rặng núi,
khung cảnh trước mắt chìm trong lãng đãng sương mù, hai nhân ảnh đằng xa cũng
trở nên mờ nhạt không rõ.

- Chàng không thể cho em cơ hội sao?

- Ta đã có hôn ước.

Thanh âm dứt khoát không mang chút khoan
nhượng. Trương Chi vừa nghe đã biết là ai. Chàng bất giác thở dài một tiếng.
Thủy thần thật sự mang nợ đào hoa.

- Khiết Dược đã thành hôn rồi.

- Không phải Khiết Dược.

- Người đó…

- Người đó với ta không ai có thể so
sánh được.

Câu nói tuyệt tình phát ra với chất
giọng trầm ấm thật lạnh lùng mỉa mai. Mấy cô gái xung quanh thì thào bình luận.
Chàng không chú ý, ánh mắt dán chặt vào người đang cất bước chậm rãi về phía
mình.

- Người đó cho dù dáng vẻ bên ngoài có
thay đổi xấu xí dị dạng thì ta cũng tuyệt đối không buông tay. Hôn ước của
người đó với ta cho dù có bị ngăn cấm cản trở thì ta cũng tuyệt đối không từ
bỏ.

- …

- Thậm chí phải đánh đổi bằng tính mạng
để được ở cạnh người đó, ta cũng tuyệt đối không oán không hối.

Ngài đứng ngay trước mặt chàng khi vừa
dứt lời. Ánh nhìn chiếu thẳng vào đôi mắt trong vắt hàm chứa những cảm xúc hỗn
loạn.

- Ta đã tìm cậu rất lâu.

- …

- Khiết Thảo.

Ngài nắm lấy tay chàng siết mạnh bất
chấp những ánh nhìn kinh ngạc xung quanh. Sự im lặng gần như vô tận bị phá vỡ
bởi tiếng khóc cùng dáng người thanh mảnh bỏ chạy. Những cô gái khác cũng vội
vã đuổi theo. Chỉ còn hai người đứng giữa ánh chiều nhập nhoạng nắm chặt tay
nhau. Hoa ban rơi rơi trong sương khói nhẹ hẫng. Gió thổi tung từng làn tóc rối
bời.

- Khiết Thảo.

Ngài chân tình gọi khẽ. Chàng giật mình
rụt tay. Ngài vẫn giữ chặt không buông. Chàng cúi mặt né tránh kiềm tiếng ho.

- Tôi không phải Khiết Thảo.

- Cậu còn gạt ta.

Ngài lấy trong áo một lọ nước màu tím
lấp lánh ánh sáng đặt vào tay chàng.

- Hoán Hồn Thủy. Ta đã tìm thấy nó dưới
mấy gốc ban trong vườn thuốc. Một người bình thường làm sao có được nó? Những
phong ấn ứng trên người cậu một pháp sư hay thần linh bình thường có thể tạo ra
hay sao?

- …

- Hơn nữa, những thói quen của ta ở Thủy
cung từ giờ giấc sinh hoạt đến khẩu vị thức ăn, cậu đều chuẩn bị rất tốt. Món
bánh đậu xanh nướng cậu đã làm mang hương vị chỉ có một mình Điệp Tuyên mới tạo
ra được.

- …

- Và cả ánh mắt cậu nhìn ta… làm sao ta
có thể nhầm lẫn…

Những chữ cuối cùng nhỏ dần rồi mất hút
trong một nụ hôn. Chàng siết chặt cánh tay ngài khi hơi thở rối loạn. Đôi mắt
nhắm nghiền không biết những giọt lệ đã rơi từ khi nào, chỉ có tư vị mặn đắng
từ đầu lưỡi truyền vào cổ họng. Làn môi bị cắn mạnh bật máu đau rát sưng phồng.
Vị tanh mặn của máu hòa với nước mắt mang đến cảm giác đau đớn thê lương làm
lòng ngực nhói buốt. Cơn ho khan trào lên dữ dội cắt đứt nụ hôn. Cả người chàng
lạnh băng run lên từng chập, đôi chân mềm nhũn dựa hẳn vào ngài, da thịt đau
đớn như bị vạn dao cắt xẻ. Chàng không ngừng ho ra mấy bụm máu làm ướt đẫm y
phục hai người.

Chàng biết mình sẽ không qua khỏi. Lá
rong đỏ kia đã phát huy tác dụng.

- Thủy thần... tôi…

Chàng khẽ cười nhìn thẳng vào đôi mắt
thâm trầm của ngài, lướt bàn tay thon dài theo gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
Hơi thở chàng mong manh như làn khói, tiếng thì thầm mỏng nhẹ tựa sương rơi.

- Lãnh Hà…

- …

- Tôi… yêu… ngài…

- …

- Xin… xin lỗi…

Những từ cuối cùng khẽ tan vào bóng tối.
Hơi thở nhẹ nhàng mất dạng giữa hư vô. Bàn tay lạnh lẽo buông lơi không sự
sống. Đôi mắt nhắm chặt chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Gió lồng lộng gào thét giữa bốn bề rừng núi
thổi tung những cánh hoa ban trắng xóa màu tang tóc. Sương nhạt nhòa trùm phủ
đại ngàn màn vải lịm mỏng manh nhuộm sắc thê lương.

Ngài khụy xuống ghì chặt thân xác thẫm
máu trong vòng tay. Ánh nhìn lạnh lẽo vô cảm xuyên qua đêm đen mờ mịt. Tiếng thì
thầm vang lên thật thiết tha âu yếm.

- Khiết Thảo. Ta xin lỗi… Vì sự ích kỷ
của ta mà cậu phải chịu khổ rồi… Nhưng sẽ nhanh qua thôi… Hãy yên tâm… Sẽ nhanh
qua thôi…

- …

- Cho dù thế nào ta cũng không để cậu cô
đơn một mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3