Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 19 - 20

… — 19 – …

Sương trắng bồng bềnh phủ lên bản làng
rừng núi như tấm chăn nhung mềm mại trong buổi bình minh. Những rặng núi trùng
điệp nhấp nhô cổ thụ dây leo cao thấp xa gần xen trong mây mù mờ mờ ảo ảo. Hoa
mận hoa ban khoe sắc giữa tiết xuân lạnh giá, trải màu trắng xóa lên thảm rừng
già xanh thẫm. Mặt trời nhô lên huy hoàng rực rỡ đánh thức đại ngàn bằng muôn
ngàn tia nắng lộng lẫy. Tiếng chim kêu vượn hót vang vọng khắp không gian tràn
ngập những cánh hoa bay bay nhẹ hẫng.

Thủy thần đứng trên đỉnh dốc, ánh mắt
thâm trầm nhìn về phía bản làng sầm uất, nhìn những mái nhà sàn ẩn hiện trong
mây bay khói tỏa. Từng cơn gió chờn vờn mái tóc đen huyền mềm mại buộc cao, lay
động tấm áo choàng trắng bạc hòa màu sương khói. Ngài hờ hững vẫy tay. Phục
trang trắng bạc được thay bằng áo khố lam chàm cùng tấm choàng xám xanh thêu
hoa văn kỷ hà đơn giản như cư dân trong vùng. Ngôi nhà sàn bình dị giữa vườn
thảo dược nằm ngay trước mắt ngài. Bờ rào đá cao hơn thân người ngăn cách
khoảng sân với con đường bụi bặm chằn chịt dây thường xuân. Những chiếc lá ướt
đẫm sương mai như muôn bàn tay nhỏ nhắn run rẩy trong gió. Ngài đứng lặng chạm
tay vào cánh cổng gỗ đơn sơ, nét mặt trầm tư lãnh đạm thêm phần khó đoán.

Gió lành lạnh thổi. Sương nhàn nhạt bay.

- Anh cần tìm ai? Hay anh cần chữa bệnh?

Giọng nói êm dịu vang lên sau song gỗ.
Ngài choàng tỉnh nhìn người vừa hỏi.

Trong khoảnh khắc vô số cảm xúc lướt qua
tâm trí ngài như cuồng phong bão táp. Hơi thở nín lặng cùng lòng ngực nặng nề
đau nhói.

Đó là gương mặt ngài tìm kiếm… nhưng
không phải người ngài tìm kiếm.

- Gia đình tôi có thể giúp gì cho anh?

Khiết Dược nhẹ nhàng hỏi lại nhưng thái
độ hiện rõ sự dò xét hoài nghi. Ngài cười nhẹ trầm giọng chậm rãi.

- Ta chỉ đến thăm gia đình. Ta là bạn
của Khiết Thảo.

Gương mặt nàng tức khắc tái xanh nhợt
nhạt.

- Ta là
một người bạn.

Thanh
âm trấn an hòa nhã nhưng dứt khoát. Ngài nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền trong
suốt của nàng chờ đợi. Ngài hiểu nàng đang vô cùng sợ hãi vì việc tráo Tế Nữ
bại lộ sẽ gây họa sát thân cho cả gia đình. Họ lẩn trốn đến vùng rừng núi hẻo
lánh xa xôi, không ai biết đến chính là nguyên nhân này. Nhưng họ có thể lẩn
trốn người phàm chứ không thể lẩn trốn thần linh. Ngài đã giăng thuật bảo hộ
lên ba người họ ngay khi Khiết Thảo đến Thủy cung. Nếu họ gặp bất cứ nguy hiểm
gì, ở bất cứ nơi nào ngài cũng sẽ biết. Đó là một sự bảo vệ lặng lẽ và cũng là
sự khống chế âm thầm.

- Mời
anh vào. Cảm ơn anh đã đến thăm. Tôi là Khiết Dược.

Nàng
mỉm cười mở cổng.

- Ta
biết. Khiết Thảo đã kể về cô. Ta là Lãnh Hà.

- Tôi
có thể nhờ anh một việc không?

Nàng
nói với vẻ buồn bã. Ngài im lặng gật đầu.

- Anh
đừng nhắc về Khiết Thảo với mẹ tôi hay bất cứ ai ở nơi này.

- Ta
hiểu.

Ngài ân
cần đưa bàn tay ra.

- Để ta
dìu cô.

Khiết
Dược ngập ngừng một khắc rồi mỉm cười cầm lấy tay ngài với lời cảm ơn nhẹ
nhàng. Hai dáng người mờ dần trong sương mù nhạt nhòa trắng xóa.

Ngài
nâng chén trà mờ mờ khói tỏa, đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt. Phòng khách đơn
giản mà thanh nhã thoang thoảng hương thảo dược hướng thẳng ra khu vườn xanh
tươi ngăn nắp. Khung cửi bên cửa sổ đang dệt dở tấm thổ cẩm tinh xảo với hoa
văn cây lá hai màu lam lục. Trên mái hiên vắt những lá bùa ngũ sắc với trầu cau
trừ tà ma xâm hại, xua quỷ tinh quấy phá. Phía vách gỗ treo vài tấm tranh Tết
vẽ cảnh gia đình đoàn viên hạnh phúc, mùa màng tươi tốt bội thu, đàn gia súc
sinh sôi nảy nở… Mấy bình rượu đặt trong góc nhà cắm cần cong vút chờ khách
viếng thăm trong những ngày xuân rộn rã.

Ngài
cười nhạt nén tiếng thở dài.

Đất
trời vào xuân nhưng cõi lòng ngài mùa đông luôn ngự trị.

Người
phụ nữ có gương mặt phúc hậu bước ra từ nhà trong. Mái tóc bà điểm bạc, đuôi
mắt hằn nếp nhăn. Bà mỉm cười ngồi xuống
cạnh ngài, đặt khay trầu cùng đĩa bánh mứt lên mâm. Bà tự tay rót một chén trà,
nhìn ngài thân thiện hòa nhã.

- Thật
có lỗi khi hỏi chuyện này nhưng bác muốn biết con có quan hệ thế nào với gia
đình? Bác không nhớ đã gặp con trước đây trong những lần họp mặt dòng họ bên
bác hay cha của Khiết Dược.

- Con
không phải người trong dòng họ. Con đến thăm vì biết được vài chuyện…

Ngài
bắt gặp ánh mắt nhắc nhở của Khiết Dược, khẽ cười bình thản lấy trong túi đôi
vòng đồng chạm khắc hình Thủy Long đưa cho bà. Vẻ mặt người phụ nữ lập tức hiện
nét kinh ngạc bàng hoàng. Dù kim loại đã chuyển từ đồng sang vàng thì hoa văn
cùng chữ Khoa Đẩu vẫn không thể thay thế làm giả, không thể nhầm lẫn. Bà run
rẩy nắm lấy tay ngài hỏi dồn.

- Đây
là chiếc vòng bác đã trao cho Khiết Thảo… làm sao con có được nó… có phải Khiết
Thảo vẫn còn sống… con mau nói cho bác… Khiết Thảo…

- Mẹ…
bình tĩnh lại…

Khiết
Dược ôm lấy bà, ném cho ngài ánh nhìn sắc lạnh giận dữ. Ngài vẫn giữ vẻ mặt
trầm lặng thoáng nét lạnh nhạt, tiếp lời với vẻ tự nhiên ôn hòa.

- Con
tìm thấy chiếc vòng này trong cửa hiệu kim hoàng. Con rất bất ngờ khi nó cùng
một đôi với chiếc vòng mà cha mẹ trao lại với lời dặn đính ước nên đã tìm đến
đây.

- …

- Con
là một pháp sư.

- …

- Con
không biết Khiết Thảo là ai cả.

Ngài
bất giác thấy lòng ngực nhói buốt. Lời nói dối với thiện tâm hảo ý nhưng vẫn
làm lòng dạ đau đớn xót xa.

Ngài
biết chàng. Ngài tất nhiên biết chàng. Nhưng ngài không bảo vệ được chàng.

Ngài
thong thả uống một ngụm trà mờ khói, chờ đợi phản ứng của hai người. Với thân
phận là một pháp sư, ngài có thể dễ dàng giải thích và thực hiện nhiều việc.

- Thì
ra… thì ra là như vậy.

Một lúc
lâu sau bà buồn bã thở dài. Đôi mắt trĩu nặng ưu sầu rướm lệ nhưng thần thái đã
trấn tĩnh hơn. Bà mỉm cười nhìn ngài từ tốn.

- Bác
cũng từng nghe bà ngoại và mẹ nhắc đến một đính ước của dòng họ Thạch Diệp với
gia tộc nào đó. Nhưng qua nhiều thế hệ mà không ai tìm đến nên mọi thứ cũng
trôi vào quên lãng, không ngờ bây giờ lại…

- …

- Nếu
con đến đây để thực hiện đính ước thì gia đình bác thật không thể làm tròn, vì
bác chỉ có một cô con gái là Khiết Dược đã thành hôn rồi.

- …

- Bác
thành thật xin lỗi.

Bà thở
dài cười gượng khổ sở, cầm lấy tay ngài vỗ nhẹ mấy cái như xin lỗi mà cũng như
an ủi rất nhiệt tâm thân tình.

- Nếu
con có bất cứ yêu cầu gì để bù đắp cho việc hôn ước thì…

- Bác
đừng lo. Con đến đây không phải đòi một cô dâu. Con chỉ đến thăm gia đình thôi.
Dù sao hai dòng họ cũng có giao hảo lâu đời.

Ngài
nhẹ nhàng ngắt lời. Bà cười hiền gật đầu cảm tạ.

Bếp lửa
tí tách thả những chấm sáng lấp lánh vào không gian tĩnh lặng.

Ngài
ngồi lặng im trên băng gỗ ngắm nhìn vườn thảo dược được chăm sóc cẩn thận thể hiện
qua sự xanh tươi ngăn nắp. Mặt trời đã lên quá ngọn cây nhưng sương trắng mây
mờ vẫn bồng bềnh lãng đãng làm tiết xuân miền núi thêm phần rét buốt.

Không
gian yên bình nghe rõ tiếng thở dài mênh mang.

Từ ngày
chàng mất tích đã hơn ba tháng nhưng việc tìm kiếm hoàn toàn vô vọng, dù dùng
thuật pháp hay phái người truy nhân dạng. Ngài đến đây không mong được gặp
chàng. Ngài đến đây chỉ mong hiểu thêm về chàng, níu kéo những ký ức của chàng
còn lưu lại nơi người thân. Sự nhiệt tình tiếp đãi, sự thân thiết hiền hòa của
mẹ chàng làm ngài cảm thấy ấm áp thân thương. Cõi lòng xót xa lạnh giá bao ngày
qua bỗng bình yên ấm áp lạ thường.

Ngài
cảm thấy chàng đang ở quanh đây. Ngài cảm thấy chàng đang ở rất gần.

Ngài
giật mình nhìn người vừa xuất hiện trong sương khói. Nhân ảnh mờ mờ như mơ như
thực dừng lại cách ngài vài bước chân. Thời gian ngưng đọng trong những hạt bụi
nước nhẹ tênh chờn vờn lạnh lẽo. Từng làn gió khẽ lay suối tóc nâu đồng óng
mượt buông dài, rung rinh váy áo thanh thủy mềm mại thướt tha. Ánh mắt nàng
toát lên vẻ cương nghị cảnh giác nhưng phong thái vẫn lịch thiệp hòa nhã, vẻ
mặt vẫn bình thản an nhiên. Người đứng đối diện ngài giờ đây không khác gì
chàng dù là dung mạo hay khí chất.

Cảm
giác trống rỗng hụt hẫng chạm vào từng ngõ ngách tâm hồn khiến ngài nghẹt thở.

Ngài bất động lặng thinh. Thời gian nặng
nề lướt khẽ.

- Tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Khiết Dược đanh giọng phá tan bầu không
khí trầm mặc.

Ngài dời ánh mắt khỏi gương mặt nàng.
Thanh âm hờ hững lãnh đạm tan vào sương khói che giấu nỗi đau không thể tả bằng
lời.

- Ta đang cố gắng tìm Khiết Thảo.

- …

- Ta hy vọng Khiết Thảo còn sống.

Nàng sửng sốt câm lặng. Toàn thân bất
giác run rẩy từ đỉnh đầu đến tận gót chân. Luồng khí lạnh không biết từ đâu
chạy khắp cơ thể. Cơn kích động kinh hoàng vây bọc tâm trí. Những giọt nước mắt
vừa đau đớn vừa kinh hãi của nàng vô thức rơi xuống nền đất lạnh. Nàng bất thần
nắm lấy hai vai ngài lắc mạnh. Giọng nói thổn thức bấn loạn cùng nhịp thở.
Thanh âm giận dữ điên cuồng rít qua kẽ răng.

- Anh là ai? Anh không thể chỉ là bạn
của anh tôi. Anh không thể chỉ là một pháp sư. Anh là ai? Anh đến đây với mục
đích gì?

- …

- Anh
muốn hủy hoại gia đình tôi một lần nữa.

Ngài siết chặt hai vai nàng, giữ nàng
đứng vững. Giọng nói trầm ấm đầy uy lực.

- Ta yêu Khiết Thảo.

- …

- Ta thật lòng yêu Khiết Thảo.

Nàng im bặt choáng váng nhìn ngài. Hai
ánh mắt khóa chặt vào nhau. Thời gian ngưng động nặng nề trong sương rơi gió
thổi.

- Những gì cô suy đoán về ta hãy giữ cho
riêng mình. Ta không muốn truy cứu gì cả. Ta hứa mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

- …

- Ta chỉ muốn bình yên ở lại đây một
thời gian.

Thanh âm trầm thấp nhẹ tênh gần như
tuyệt vọng. Đôi mắt băng giá tĩnh lặng như đêm đen thăm thẳm bỗng gợn sóng suy
sụp đau thương. Khiết Dược khụy xuống băng gỗ. Ngài buông tay quay lưng về phía
nàng. Sương khói tan dần dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Phía cuối vườn, hàng hoa
ban dần hiện ra mờ ảo mong lung. Ngài chậm rãi bước đến mấy gốc hoa để nàng yên
tĩnh với dòng suy nghĩ rối loạn. Những đóa hoa trắng tinh thuần khiết đọng
sương mai long lanh cười đùa với gió xuân. Mấy cánh hoa lả tả rơi xuống nền đất
lạnh phủ màu tang tóc.

Ngài đứng lặng ngắm những đoá hoa.

Ngài nhớ vườn bạch mai trắng xóa bạt
ngàn.

Ngài nhớ gương mặt thuần khiết băng
thanh với đôi mắt bình yên tĩnh lặng.

- Tôi rất vui vì anh ở lại đón Tết
Nguyên Đán với gia đình.

Tiếng nói êm ái du dương hòa cùng tiếng
gió nhẹ nhàng vang lên sau lưng ngài mong manh như những cánh hoa tàn úa.

… — 20 – …

Chiều buông xuống đại ngàn lộng gió sương
giăng. Trương Chi trở về sau khi mang thuốc cho mấy ngôi nhà trong bản nẳm lẻ
loi trên nương xa. Đám trẻ con chơi ném pao trước thần điện gặp chàng liền vây
lấy lao nhao xin cỏ ngọt và quế thơm làm quà vặt. Chúng vui vẻ thân thiện với
chàng chứ không kinh hoàng sợ hãi như ba tháng trước.

Chàng phân phát xong ngẩng mặt lên chợt
thất thần bất động. Hình dáng vừa lướt qua mắt chàng rồi khuất nhanh sau mấy bờ
rào đá thân quen đến không thật. Một loạt cảm xúc dồn dập đổ xuống tâm trí
chàng làm nửa đầu đau nhức, lòng ngực nặng nề dâng lên cơn ho dữ dội. Chàng
bừng tỉnh lắc đầu. Nụ cười mỉa mai chính mình nở trên đôi môi khô nứt.

Ngài chỉ là ảo ảnh.

Ngài chỉ là ảo ảnh được tạo nên bởi nắng
chiều và sương khói.

Trương Chi đến bên máng nước rửa sạch
bụi đường khi Khiết Dược đang ngồi cắt rau trong bếp. Nàng huyên thuyên hỏi về
chuyến đi, hỏi thăm sức khỏe già Sinh, cụ Phan, bà Mạn rồi báo nhà có khách
phương xa sẽ ở lại mấy ngày, lại kể chuyện đính ước của tổ tiên ngày xưa và
chiếc vòng đồng, người khách đã đến nhà bồ chính cùng Hàn An để báo tên…

“Lãnh
Hà…”

Trương Chi lặng thinh bất động.

Toàn thân chàng lạnh băng như vùi trong
sương tuyết. Lạnh đến mức sắc da tái xanh nhợt nhạt, đôi môi run rẩy không
ngừng, hàm răng vô thức khe khẽ va vào nhau kéo theo cơn buồn nôn dữ dội làm
tâm can quặn thắt. Chàng luống cuống quấn chặt tấm choàng quanh người cố giữ
hơi ấm. Tâm trí rối loạn bàng hoàng không cách nào trấn tĩnh, không biết phải
làm gì.

- Trương Chi.

Chàng giật mình quay lại. Đôi mắt khóa
chặt vào người đứng cạnh Hàn An. Trong khoảnh khắc hơi thở tan thành hư không,
trái tim trong lòng ngực không nghe được nhịp, chỉ loáng thoáng bên tai mấy lời
giới thiệu làm quen.

Ngài là hiện thực.

Ngài là hiện thực đang đứng ngay trước
mắt chàng.

Vẫn là nụ cười nhạt nhòa mang nét lạnh
lùng, vẫn là đôi mắt đen huyền trầm tĩnh sâu thẳm, vẫn là gương mặt anh tuấn
cao ngạo lãnh băng, vẫn là mái tóc đen huyền vờn gió đọng sương…

Chỉ cần đưa bàn tay ra chàng có thể chạm
vào hình dáng mà mình mong nhớ ngày đêm. Chỉ cần đưa bàn tay ra chàng có thể
chạm vào ngài mà không sợ giấc mơ tan biến. Chỉ cần đưa bàn tay ra chàng có thể
cảm nhận hơi ấm ôn hòa dịu dàng bao ngày xa cách.

Bàn tay sần sùi chai sạm run rẩy dừng
lại giữa không trung. Hình ảnh bàn tay thô kệch xấu xí in vào đáy mắt trong vắt
tĩnh lặng chứa đầy yêu thương khắc khoải. Những tia nhìn hạnh phúc vui mừng
thoáng chốc tan thành mây khói chỉ còn lại dấu vết của đau khổ bi ai.

Cảm xúc vỡ nát như nước mắt rơi xuống
nền đá lạnh.

Hy vọng tiêu tan như ánh nắng mất dạng
phía chân trời.

Chàng thu tay cúi đầu. Làn tóc mai lòa
xòa rũ xuống gương mặt ghê rợn kinh hoàng. Chàng lại cúi người thấp hơn. Khối
gù trên lưng như nặng thêm ngàn cân vạn lạng. Chàng vội lùi xa mấy bước. Đôi
chân khập khiễng tê cứng như hóa đá khó khăn di chuyển.

- Cẩn thận.

Thanh âm trầm trầm cùng bàn tay mạnh mẽ
giữ lấy chàng sắp ngã. Chàng hoảng hốt gạt tay ngài dựa vào cầu thang, cổ họng
nghẹn đắng vì cơn ho mà nói không thành tiếng.

- Cảm ơn… tôi không sao…

- …

- Rất vui vì anh đến thăm gia đình… tôi
có chút việc… xin phép…

Chàng vội vàng cầm lấy túi thuốc xoay
người ra vườn.

-
Cậu bị yểm bùa.

Tiếng nói sau lưng bình thản đến hờ hững
làm bước chân chàng dừng lại.

- Hãy để ta xem, có thể ta giúp được.

- Không cần… Cảm ơn…

Chàng không quay mặt lại, kiềm chế xúc
động dứt khoát rời đi, không biết rằng sau lưng vẫn có một ánh mắt sắc sảo dõi
theo.

- Anh đừng phiền lòng. Trương Chi có hơi
mặc cảm nên không thích tiếp xúc với người lạ, cũng rất kiệm lời. Có lẽ anh ở
đây vài ngày thì anh ấy sẽ quen.

Hàn An thở dài cười gượng chuyển sang
việc khác.

- À… anh nói Trương Chi bị yểm bùa là
sao?

- Có hai loại pháp thuật ứng trên người
cậu ấy nhưng chưa rõ lắm, cần phải xem lại.

- Chẳng lẽ cậu ấy mất trí nhớ là vì pháp
thuật?

Ngài im lặng nghe Hàn An kể mọi chuyện.
Ánh nhìn lạnh lùng thoáng nét xao động hướng phía vườn thuốc nhập nhoạng bóng
chiều. Hình ảnh con người xấu xí khom lưng cúi đầu, khập khiễng bước đi hiện ra
mờ mờ trong sương gió xa xăm. Cảm giác xót xa kỳ lạ bỗng dưng dâng lên trong
tâm trí, ngài bất giác nắm chặt bàn tay trống rỗng đã chạm vào chàng. Ngài
không hiểu được biểu hiện trên gương mặt dị dạng kinh tâm, nhưng đôi mắt trong
suốt thăm thẳm nhìn ngài trong khoảnh đong đầy ám ảnh trầm uất đau thương, chất
chứa hỗn loạn những cảm xúc hạnh phúc vui mừng cùng đau khổ bi oán.

“Trương
Chi…”

Ngài quay lưng rời mắt khỏi vườn thuốc.

Ngoài trời sương vẫn rơi, gió vẫn thổi.

Trương Chi ngồi bệt dưới mấy gốc ban
cuối vườn, ngẩng mặt nhìn những cánh hoa bay bay lả tả. Hoa ban không mỏng manh
như bạch mai, không trắng tinh thuần khiết như bạch mai. Nhưng hoa ban vẫn đượm
màu tang tóc như bạch mai, vẫn rơi rụng tan tác như bạch mai.

Hoa đã nở tất hoa phải tàn. Có tương hợp
tất có ly tan.

Sinh ly tử biệt trên thế gian này ai lại
không trải qua đôi lần.

Chàng cúi đầu nhìn bàn tay rát buốt. Màu
máu đỏ thẫm dưới ánh sáng tím nhạt u ám càng chết chóc thê lương. Chàng nắm
chặt lọ Hoán Hồn Thủy đến mức móng tay cắm vào da thịt mà không hay, khi nhận
ra thì máu đã ướt đẫm thành dòng. Chàng ngắm nhìn lọ nước lần cuối, cảm giác
nhói buốt dâng lên trong lòng ngực, đau đến nước mắt cũng không thể rơi. Những
tia sáng lung linh ánh sao nhanh chóng khuất lấp sau mấy lớp đất đá. Thổ khắc
Thủy. Mọi thứ sẽ chìm sâu. Chàng không thể để ngài nghi ngờ hay nhận ra mình,
không thể tiếp tục giữ bất cứ thứ gì đến từ Thủy cung.

Chàng là Trương Chi. Chàng không là
Khiết Thảo.

Chàng cười nhạt, chợt hiểu thêm thế nào
là sống không bằng chết.

Tà dương mất dạng sau những rặng núi
thâm u. Sương rơi càng nhanh. Gió thổi càng lạnh.

Ngài bước vào phòng mang theo mùi hương
bạc hà thoang thoảng. Mái tóc xõa tung đen huyền hờ hững rũ qua vai chạm đến
lưng vẫn đọng lấm tấm hơi nước nóng. Phục trang trắng bạc đơn giản bỗng trở nên
hư ảo dưới ánh sáng hiu hắt từ ngọn đèn dầu đơn độc. Ngài đứng dựa vào vách
nhìn chàng đang trải nệm, phòng ốc dọn dẹp gọn gàng như chưa từng có người dùng
qua. Tách trà gừng trên bàn vẫn tỏa khói dìu dịu cho thấy vừa được pha, cả chậu
than dưới giường cũng còn sáng hồng ấm áp. Đêm đã giữa canh hai, bản làng đều
yên giấc. Ở Thủy cung giờ này ngài cũng rời thư phòng.

Chàng trải giường xong ngẩng mặt lên
liền giật mình. Chàng không nhận ra ngài vào phòng, càng hoảng sợ vì ánh mắt dò
xét uy nghiêm không che đậy.

- Tôi ra ngoài.

Chàng vội vàng ôm đống chăn trên sàn
tiến về phía cửa.

- Không cần. Đây là phòng của cậu.
Giường kia cũng của cậu.

Ngài ngăn lại thuận tay lấy đống chăn
nhưng chàng vẫn không buông. Chàng cố giữ thái độ bình thản nhẹ nhàng nói.

- Phong thái của anh như vậy nếu không
phải Quan lang thì cũng là Lạc hầu Lạc tướng. Anh sao có thể ngủ trên sàn nhà
hay cùng phòng với kẻ khác.

- …

- Tôi quen rồi. Anh không cần quan tâm.

Ngài nhìn dáng người bước thấp bước cao
ôm đống chăn khuất vào bóng tối nơi góc nhà, đôi mắt thâm trầm hơi hạ xuống,
gương mặt lạnh lùng lại phủ thêm một tầng sương giá mơ hồ.

Đêm tĩnh lặng cô liêu lao xao tiếng gió.

Chàng trải chăn cạnh bếp lửa ấm áp sáng
rực nhưng vẫn thấy muôn phần rét buốt tối tăm. Gió lạnh cùng hơi sương lùa qua
kẻ hở trên vách phên len lỏi vào nhà làm không gian càng thêm hiu quạnh. Chàng
gác tay lên trán trằn trọc suốt đêm không ngủ.

Nhớ nhớ quên quên… bao nhiêu chuyện bấy
nhiêu ưu phiền…

Đêm thanh tĩnh hòa tiếng thở dài mênh
mông.

Tiếng gà lác đác báo hiệu đêm tàn ngày
sang nhưng bóng tối vẫn thăm thẳm tầng không. Bếp lửa suốt đêm không lúc nào
lụi tắt vẫn lạnh thấu tâm can, lạnh đến tay chân tê cóng như ngâm trong nước
suối. Chàng xoa tay hà hơi, cơn ho khan dâng lên khiến lòng ngực đau nhói.
Chàng quấn khăn quanh cổ, xuống bếp sắc một thang thuốc, chuẩn bị bữa sáng cho
cả nhà với cháo trắng đậu xanh và trứng muối rồi nấu mấy ống cơm lam. Chàng làm
xong người nhà chưa ai thức, liền quẩy gùi cầm mốc lên núi hái thuốc.

Không phải đối mặt không phải đau
thương.

Không thấy nhân ảnh im lặng trên thềm
nhà nhìn theo dáng chàng mờ trong sương khói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3