Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 23 - 24

… — 23 – …

- Mau ra đây.

Tiếng nói uy trầm lãnh đạm vang lên giữa
không gian tịch mịch dễ dàng khiến những kẻ nghe được kinh hãi, nhưng người vừa
xuất hiện giữa không trung vẫn nở nụ cười hứng khởi, mang theo tà mị trên gương
mặt anh tuấn phi phàm. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, giăng cấm giới khắp khu
rừng rồi tiến về phía ngài. Trang phục dệt thêu hai màu đen trắng lay động theo
từng bước chân chậm rãi. Mái tóc nâu đồng lòa xòa chấm vai đọng lấm tấm sương
đêm. Khắp không gian vang lên tiếng khóc khe khẽ của ngàn vạn u hồn lảng vảng
nơi trần thế. Trên tay hắn là Sinh Tử Thư óng ánh kim quang cùng dải lụa Hắc
Bạch câu hồn dẫn phách như đôi rắn quấn quýt vào nhau đầy ma quái.

- Cuộc đời người phàm vốn dĩ vô thường.
Sinh ly tử biệt là điều tất yếu. Con không cần phải quá thương tâm.

Thanh âm tao nhã nói lời an ủi pha đầy
giễu cợt mỉa mai. Thủy thần thoáng ngạc nhiên ngẩng mặt nhìn hắn.

- Sao lại là ngài?

- Sao lại không thể là ta?

- …

- Mấy trăm năm mới gặp mà con một chút
vui mừng cũng không có. Sao ta lại định gả con cháu cho kẻ bất kính với trưởng
bối như con vậy chứ?

Hắn lắc đầu cười lớn. Sinh Tử Thư chiếu
những tia sáng vàng óng lên không trung tạo thành ba chữ Ninh Khiết Thảo. Dải
lụa Hắc Bạch tự động rời khỏi cánh tay hắn uốn lượn mềm mại theo làn gió.

- Ngài thật sự muốn bắt hồn Khiết Thảo?

- Sao lại không?

Ngài hơi nhíu mày, đôi mắt lạnh nhạt phủ
thêm một tầng suy tư, đôi tay ghì chặt thân thể đang lạnh dần của chàng.

- Ta là Trưởng quản Tử thần của Địa Phủ
đương nhiên phải làm tròn nhiệm vụ, cho dù người thân cũng không thể vị tình.

- …

- Nói khác đi cũng chỉ là đoàn tụ gia
đình.

Ngài im lặng cúi mặt, trìu mến nhìn
người nằm trong vòng tay mình, dịu dàng lau sạch vết máu trên gương mặt thuần
khiết băng thanh bình yên như say ngủ. Chàng đã trở về diện mạo ban đầu sau khi
uống máu của ngài qua nụ hôn nhưng phong ấn bị giải trừ chỉ khiến cái chết đến
nhanh hơn. Thụy Hà Thần Nữ đã yểm hai bùa chú đan vào nhau. Ngài đặt chàng nằm
xuống tấm áo choàng, hiện hình Ngân Băng Kiếm trên tay. Lưỡi kiếm trắng bạc
trong suốt như băng đá lấp lánh hàn quang, được bao quanh bởi làn hơi nước mỏng
manh mang vẻ khát máu của vũ khí đã trui rèn qua chiến trận.

- Trước khi bà ấy đến, con không thể để ngài
mang hồn phách Khiết Thảo đi.

- Can đảm lắm.

Hắn gấp sách tán thưởng, hai dải lụa cột
chặt vào tay.

- Nhưng con thật không biết lượng sức,
cũng chẳng biết tôn ty trật tự. Ta nên sớm thay hai kẻ nhàn nhã rảnh rỗi kia
dạy bảo con một chút.

Tiếng nói vang lên cùng tràn cười và ánh
mắt thích thú. Hắn cầm cây sáo trong suốt màu ngọc bích vừa hiện ra giữa hư
không đưa lên môi. Giai điệu du dương hòa trong gió lộng bay vút lên cao nhanh
chóng trở nên réo rắt đinh tai như kim khí va đập. Tiếng khóc tỉ tê oan ức của
ngàn vạn u hồn biến thành gào thét bi phẫn vang động khắp không gian. Kết giới
bảo vệ do Ngân Băng Kiếm tạo ra xuất hiện vết nứt dần lan rộng, cuối cùng vỡ
nát dưới thanh âm chết chóc. Ngài chống kiếm đứng vững, đưa tay gạt dòng máu
trào ra nơi khóe môi, vẻ mặt không động thanh sắc nhìn hắn.

- Ngài dạy bảo con mà ra tay nhẹ nhàng
như vậy sao?

- Thật là không biết sống chết.

Hắn bật ra một tràn cười phấn khích,
vuốt ve cây sáo lạnh băng lung linh ánh sáng xanh lục đang tỏa khói mờ mờ, thư
thả nói.

- Diệp Băng Địch lần đầu xuất trận uy
lực đã không nhỏ nhưng xem ra chưa nhuộm máu thì chưa cam tâm. Ta dùng máu của
cháu ngoại Thần vương Sùng Lãm để tế sáo cảm tạ Nhã Nhạc Thần Quân thì không tệ
chút nào.

Tiếng vũ khí va nhau lạnh lẽo. Hàn quang
lóe sáng khoảng rừng. Một vết xước rướm máu trên mặt. Mấy vết thương đẫm máu
trên vai.

- Quân Vũ. Sao anh lại nặng tay với con
trai ta như vậy?

Giọng nói vang lên thanh thúy nhẹ tênh pha
lẫn vẻ than trách đe dọa. Thụy Hà thần nữ xuất hiện sau màn sương mù tản mát.
Phong thái vẫn uy nghiêm cao nhã ngày nào.

- Cô cũng đâu nương tay với con trai của
ta.

Hắn cười nhạt oán trách, chỉ kẻ thân thể
nhuộm máu đang vô cảm nhìn mình, bình thản tiếp lời như bàn chuyện phiếm.

- Chuyện này cũng do con trai cô tự mình
chuốt lấy.

- …

- Nhưng hắn cũng khá lắm, chỉ là Trung
đẳng thần mà có thể làm gương mặt ta bị thương. Tương lai phía trước sẽ rất
đáng xem.

Thần nữ không đáp lời, lạnh lùng liếc
hắn một cái rồi ung dung đi đến chỗ ngài. Thủy thần xoay người ôm lấy chàng đỡ
dậy, cương quyết nhìn bà.

- Mẹ hóa giải phong ấn hoặc con sẽ chết
cùng Khiết Thảo.

- Mẹ sẽ để con chết hay sao?

Bà mỉm cười như hoa như ngọc. Hắn đứng
bên cạnh nhàn nhã xem tuồng.

Ngài bình thản kéo tay áo bên trái của
chàng để lộ những đường chỉ đỏ thẫm bằng máu tươi chìm trong làn da trắng mịn
quấn chặt quanh cổ tay, trên tay ngài cũng y như thế.

- Đồng Sinh Cộng Tử.

Hai vị Thượng thần đồng thời lên tiếng.
Ngài bình thản cười nhạt.

Ngài đã dùng cơ hội cuối cùng trước khi
chàng chết mà giăng thuật, lúc máu của hai người hòa vào nhau qua nụ hôn. Loại
bùa yểm nối kết linh hồn này không phải cao thâm phi thường, một vị Trung đẳng
thần cũng có thể tạo ra hay giải trừ. Tuy nhiên, kẻ bị phong ấn phải tự nguyện
cho phép, nếu tùy tiện làm càn sẽ mất mạng cả hai. Thần linh vốn dĩ trường sinh
bất lão nhưng thuật chú này sẽ khiến linh hồn rời khỏi thần thể, từ đó mà thần
tịch không còn, bao nhiêu pháp lực đều mất hết, phải đến Âm giới sống như linh hồn
người phàm.

Thời gian nặng nề chậm chạp trôi qua.

- Lãnh Hà… con… muốn bỏ cả cha mẹ thật
sao?

Bà đau đớn thì thào, giọng nói không nén
được xót xa, ánh mắt không ngăn được cay đắng.

- Con yêu Khiết Thảo.

Ngài nhìn bà thành khẩn kiên định. Ngài
không thể tìm được sự giúp đỡ của bất cứ người thân nào. Mẹ ngài là chị lớn
trong nhà, hai người dì cũng là Thượng Thủy Thánh Mẫu không thể can thiệp, một
trăm người cậu trên Thiên giới không dám nhúng tay. Ngài đến Hồng Bàng Thần
Cung quỳ bảy ngày bảy đêm, ông bà ngoại là Thần vương và Nương nương cũng không
thuận tình giúp đỡ.

Ngài chỉ còn cách dựa vào sức mình đánh cược
một lần. Dùng chính tính mạng của mình mà đánh cược.

- Con cầu xin mẹ.

Thời gian nặng nề ngưng đọng trong sương
rơi gió lạnh. Ngài vẫn nhìn bà không chút dao động lay tâm. Bà rót một hơi thở
dài bước lại gần, chạm tay lên ngực Khiết Thảo. Quầng sáng thanh thủy tản ra từ
chỗ bàn tay lan rộng khắp thân thể chàng. Hai lá rong đỏ trườn khỏi miệng chàng
nhanh chóng tan thành tro xám bị gió cuốn bay. Chàng bất ngờ run rẩy toàn thân,
lắc đầu ho mạnh một bụm máu đen. Đôi mắt nhắm chặt tức khắc mở ra hoảng hốt.
Giọng nói yếu ớt chìm trong gió lạnh.

- Lãnh… Hà…

- Khiết Thảo… không sao…

- Lãnh Hà…

- Không sao rồi… yên tâm…

Ngài siết chặt thân thể chàng, giọng nói
uy nghiêm thường ngày run rẩy vì xúc động. Chàng im lặng nghe nước mắt lăn dài,
an bình nằm trong vòng tay ngài.

Không cần biết xung quanh, không cần
nhìn xung quanh.

Chỉ cần biết còn được nhìn thấy nhau,
chỉ cần biết còn được ở bên nhau.

Chàng đưa tay chạm vào gương mặt ngài,
những ngón tay mảnh khảnh thon dài lướt khẽ theo từng đường nét tuấn mỹ. Ngài
nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chàng mỉm cười.

- Không phải mơ.

- …

- …

- Không phải mơ.

Chàng khẽ cười lặp lại. Ánh nhìn bất ngờ
chạm vào mấy vết thương đẫm máu. Chàng gượng ngồi dậy lo lắng kéo áo ngài xem
xét.

- Ngài bị thương?

- Chỉ mấy vết thương nhỏ nhặt, cậu không cần lo lắng.

Ngài mỉm cười dịu dàng kéo chàng dựa vào
lòng ngực.

- Chúng ta về nhà.

- Khoan đã… còn Thụy Hà thần nữ và…

Chàng thì thầm nương theo cánh tay ngài
đứng dậy. Chàng đã tỉnh nhưng vì mất máu quá nhiều nên đầu óc choáng váng hoàn
toàn không còn sức. Ngài thấy vậy liền ẵm chàng lên, khẽ cười thản nhiên đáp.

- Họ đã xem tuồng xong rồi, không cần
phải lo.

Ngài ôm chàng quay lưng bỏ đi. Hắn cười
lớn kéo ngài đứng lại.

- Mọi chuyện còn chưa dàn xếp xong. Con
vội vàng làm gì.

- Không phải con và Khiết Thảo đã vượt
qua thử thách của trưởng bối hay sao?

- Con nhận ra sao? Cũng thông minh lắm.

Hắn bật cười gõ gõ trán ngài rồi đặt vào
tay chàng cây sáo ngọc vẫn còn đọng máu. Vẻ mặt ôn hòa điềm tĩnh không mang nét
đùa cợt ban đầu.

- Diệp Băng Địch. Quà cưới của ta và
Thạch Diệp tặng cho con. Còn đây là Trường Sinh Đan.

Chàng chưa hết ngạc nhiên thì viên đan
xanh dịu lấp lánh như sao đã trôi vào cổ họng. Một luồn khí nóng truyền khắp
lục phủ ngũ tạng. Sinh lực theo đó trào dâng khắp cơ thể. Chàng cảm thấy toàn
thân nhẹ hẫng, nhẹ đến mức có thể bay lên. Chàng sợ hãi siết chặt cánh tay
ngài, đáp lại chàng là ánh mắt dịu dàng ấm áp mang vẻ trấn an.

- Chúng
ta sẽ nhanh chóng gặp lại. Bây giờ thì về đi.

Bóng
dáng hai vị thần tan vào sương khói chỉ còn thanh âm đọng lại. Ngài ôm chàng
sát hơn một chút, cất bước về phía ngôi nhà sàn nằm giữa vườn thảo dược.

- Mọi
chuyện thật ra là thế nào?

- Ta sẽ
giải thích sau.

Chàng
khẽ cười kéo áo ngài thì thầm.

- Tôi
có thể tự đi được rồi. Ngài nên thả tôi xuống.

- Ta
không muốn.

Tiếng
cười nhẹ nhàng hạnh phúc tan vào đêm tối bình yên. Sương vẫn nhạt nhòa rơi. Gió
vẫn rì rào thổi.

… — 24 – …

Bờ rào
đá phủ kín thường xuân hiện ra trong sương mờ. Ánh sáng ấm áp phát ra từ bếp
lửa trong nhà soi lên con đường đá sỏi xuyên qua khoảng sân đầy thạch thảo.
Ngài thả chàng xuống chỗ cầu thang nhưng tay không rời khỏi vai chàng. Cả hai
bước vào nhà khi Khiết Dược đang ngồi cạnh bếp lửa pha trà. Nàng nghe tiếng
chân vội ngẩng mặt lên. Nàng không nói gì, chỉ nhìn chàng rất lâu, nhìn chàng
thật kỹ. Nàng chớp mắt mấy lần như thể sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh. Thời gian chậm
chạp trôi qua đến khi gương mặt tuyệt mỹ băng thanh đông cứng cảm xúc vỡ òa
dòng nước mắt trong vắt long lanh. Nàng vứt chén trà chạy đến ôm lấy chàng.

- Khiết
Thảo… Anh về rồi… Anh về thật rồi…

- Phải…
Anh về rồi…

Chàng
khẽ cười không thể ngăn dòng lệ lăn dài trên má. Nàng bật cười khi nước mắt vui
mừng vẫn không ngừng rơi.

- Khiết
Thảo… Em có thể nhận anh rồi… Có thể gọi tên anh rồi…

- …

- Từ
nay em không phải gọi anh là Trương Chi nữa…

Thoáng
kinh ngạc lướt qua gương mặt chàng nhưng nhanh chóng biến mất.

Họ là
song sinh. Họ là song sinh không chỉ một lần.

- Khiết
Thảo.

Thanh
âm nghẹn ngào hòa trong nước mắt phát ra từ phía bếp. Người phụ nữ phúc hậu vịn
vào vách nhà bằng bàn tay run rẩy, lần từng bước chân ra cửa. Chàng chậm chạp
đi về phía bà, ôm lấy vóc dàng gầy gò khắc khổ.

- Mẹ…
Con xin lỗi… Con đã không dám nhận…

Bà mỉm
cười dịu hiền vỗ vỗ lưng chàng như dỗ dành an ủi.

- Mẹ
hiểu… Mẹ hiểu… Con đã chịu khổ rồi…

Ngài
đứng bên cạnh nhìn những gương mặt ngập tràn nước mắt hạnh phúc đoàn viên, trong
lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Ngài
đưa tay vịn chặt vết thương trên vai, thi triển thuật chữa trị nhưng không hiệu
quả. Máu chảy ngày càng nhiều. Máu đua nhau trào ra thấm ướt hai lớp vải cùng
tấm choàng rồi nhỏ giọt xuống sàn nhà thành vũng loang loáng. Ngài choáng váng
lảo đảo dựa vào vách.

- Lãnh
Hà.

Chàng
ngước mắt nhìn thấy vội vàng chạy lại. Chàng nhanh tay xé mấy lớp vải xem xét
vết thương. Nét kinh hãi lướt qua gương mặt.

- Sao
bây giờ lại nặng như vậy?

- Có lẽ do thần lực bị tổn hao.

Chàng gật đầu không nói gì. Tâm trạng
xúc động nhường bước lo lắng. Chàng đỡ ngài vào phòng, nhờ mẹ và em gái mang
đến nước nóng cùng bông băng thảo dược. Chàng không chắc có thể chữa lành vết
thương, chàng chỉ hy vọng cầm được máu. Chàng không phải thần linh càng không
phải Dược thần, chàng chỉ là một dược sư bình thường không biết phép thuật
không có thần lực. Lòng ngực chàng bất chợt có tảng đá đè nặng.

Khoảng cách giữa thần linh và người
phàm. Khoảng cách giữ bất lực và hữu lực.

- Lại suy nghĩ lung tung phải không?

Ngài ngồi tựa thành giường, kéo gương
mặt chàng nhìn thẳng vào mình. Chàng im lặng buông một tiếng thở dài.

- Ta không sao. Cậu không cần phải tự
trách. Mấy vết thương này so với những thứ ta gặp phải trong chiến trận khi Văn
Lang lập quốc chẳng là gì cả.

- Chẳng là gì cả nhưng tôi cũng không
thể chữa lành.

Thanh âm mang sự uất ức giận dữ bị kiềm
nén. Chàng quay mặt tránh ánh mắt ngài, vắt khô chiếc khăn nhúng trong nước
nóng, nhẹ nhàng lau sạch vết thương.

- Cậu là thần linh hay người phàm, cậu
là nam hay nữ, cậu có thể giúp đỡ ta hay không… Tất cả đều không quan
trọng.

- …

- Cậu không phải là gánh nặng của ta,
không phải là vướng bận của ta. Cậu là người mà ta yêu thương trân trọng, người
mà ta luôn muốn ở bên cạnh trọn đời.

- …

- Ta cần cậu. Khiết Thảo

Tiếng thì thầm truyền vào bên tai, chàng
run rẩy siết lấy chiếc khăn thẫm máu. Ngài đưa tay lướt nhẹ trên gương mặt
thuần khiết băng thanh lấm lem vài vệt máu cùng nước mắt.

Nụ hôn dịu dàng hạ xuống. Là sự trấn an.
Là lời hứa hẹn.

Chàng thấy gương mặt mình bơi trong đôi
mắt huyền sắc sâu thẳm như mặt hồ đêm thì từ từ khép mi, để tâm trí cùng thân
thể trôi theo cảm giác khao khát đang dâng lên. Từng chỗ chạm, từng đường miết,
từng dấu cắn từ chậm rãi dịu dàng càng trở nên mãnh liệt đam mê. Hơi thở đều
nhẹ dần hỗn loạn kéo theo luồng hơi nóng lan khắp cơ thể.

Tiếng lách cách của ly tách va nhau khe
khẽ. Cả hai giật mình nhìn phía cửa.

Khay trà run lắc trên đôi tay siết chặt
của người phụ nữ phúc hậu mang vẻ mặt bàng hoàng. Nước trà vàng óng thoảng
hương gừng sóng sánh tràn ra ngoài nhỏ tí tách xuống sàn gỗ. Không gian im lặng
như tờ, từng hơi thở mạnh cũng nghe rõ, từng giọt nước nhỏ cũng vang vang. Bà
bước vào phòng đặt khay gỗ xuống bàn, vội vàng quay lưng bỏ đi sau câu nói hòa
nhã bằng giọng trấn tĩnh được gia công tỉ mỉ.

- Con hãy chữa vết thương cho Lãnh Hà
trước đi. Có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau.

Ngài cười khổ nhìn vẻ mặt căng thẳng của
chàng, chưa biết nói gì thì một người khác mang bông băng thảo dược vào phòng
với nụ cười tinh nghịch đầy ý nghĩa.

- Em sẽ nói chuyện với mẹ. Hai anh yên
tâm.

Ngài gật đầu cảm ơn. Nàng nhanh chóng
trở gót.

- Cậu sẽ không nghe lời mẹ mà bỏ rơi ta
chứ?

Ngài vuốt mấy lọn tóc rối của chàng vào
nếp, nhướng mày kề sát tai chàng.

- Ngài sẽ cho phép tôi làm việc đó sao?

Khiết Thảo rắc bột thuốc lên miệng vết
thương, nhíu mày vì một bàn tay không an phận đang trườn trên eo mình.

- Không ngồi yên tôi sẽ mặc kệ ngài.

Chàng đanh giọng nhắc nhở. Ngài nhếch
môi cười nhạt.

- Cậu đành lòng sao?

Chàng không đáp ấn mạnh miếng băng. Ngài
nhăn mặt than thành tiếng. Chàng làm như không nghe thấy. Ngài vẫn than thở
không ngừng.

- Đau lắm sao?

Chàng dừng tay ngẩng mặt nhìn ngài vẻ lo
lắng. Thủy thần nhăn mặt cắn răng gật gật đầu.

- Tôi sẽ nhẹ tay hơn.

Chàng khẽ khàng nói vẻ quan tâm, chăm
chú vào công việc đang làm không nhìn thấy nét cười thú vị trên môi ngài. Nhưng
thuốc chẳng có bao nhiêu tác dụng, vết thương vẫn rỉ máu từ từ thấm hồng làn
vải làm thần thái của chàng càng lo lắng bất an.

- Đến sáng mai thần lực của ta phục hồi
vết thương sẽ tự lành lại.

- Tôi thật vô dụng.

- Không được nói vậy.

Ngài xót xa kéo chàng dựa vào lòng ngực.
Chàng thở dài nhìn đóng băng gạt trên vai ngài, trong đầu chỉ có suy nghĩ duy
nhất là máu ngừng chảy và vết thương lành lại. Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ
nhàng lướt theo mấy đường máu đỏ thấm qua làn vải như muốn xoa dịu cơn đau của
ngài. Từ chỗ chạm của những ngón tay bất ngờ tỏa ra quầng sáng lấp lánh màu lam
lục.

Máu đỏ dần khô lại. Vết thương dần khép
miệng.

Chàng vội vàng gỡ mấy miếng băng, sững
sờ nhìn vết thương rồi nhìn ngài. Thủy thần lo lắng nắm lấy tay chàng lẩm bẩm
thuật chú. Vẻ mặt ngài từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng.

- Lời chúc phúc này hơn cả sự mong đợi
của ta.

Chàng nhìn ngài không hiểu. Ngài bật
cười hôn nhẹ lên môi chàng.

- Trong người cậu đang có bảy ngàn thần
lực, chỉ cần học cách sử dụng thì có thể trở thành thần linh. Hồng ân này không
phải ai cũng có phúc phần nhận được vì phải xin phép Thần vương và Nương nương,
còn phải dùng Đại Đa Diệp của Thượng thần Thạch Tử trên Nguyệt Cung làm thuốc
dẫn thanh lọc thần lực luyện thành một viên đan nếu không kẻ uống sẽ bị loạn
khí mà đi vào ma đạo.

- …

- Thần lực đưa vào người cậu có lẽ là
qua Trường Sinh Đan.

Ngài bật cười ôm lấy chàng vẫn đang ngây
người ngơ ngẩn. Chàng hiểu những gì ngài nói vì mấy tháng sống ở Thủy cung đã
đọc qua nhiều sử sách về thần tộc nhưng lại không dám tin, không dám tưởng
tượng một hồng ân quá lớn như vậy. Chàng vòng tay ôm chặt ngài vì nỗi sợ hãi mơ
hồ không rõ nguyên nhân dâng lên trong tâm trí.

Con đường phía trước có thật sự trải hoa
hay chỉ là bình yên trước cơn giông bão.

Đêm trường lạnh lẽo kéo theo những mộng
mị mơ hồ.

Sương rơi nhạt nhòa mang bao nhiêu khúc
mắc.

Mẹ chàng nhìn đống sính lễ, mâm quả phủ
vải đỏ rực rỡ chất kín mọi khoảng trống từ trong nhà ra đến ngoài sân rồi nhìn
hai kẻ đang ngồi im lặng ngồi cách mình một khoảng, không biết trong lòng là
cảm giác gì. Tối qua chứng kiến cảnh tình kia, lại nghe Khiết Dược kể bao nhiêu
chuyện, bà đã thức trắng một đêm suy nghĩ. Sáng nay vừa nhóm bếp mở cửa đã thấy
đoàn người của Thủy cung đứng trên sân, bà có muốn trì hoãn cũng không còn
cách.

Mọi chuyện bắt đầu cũng là gia đình bà
có lỗi khi tráo Tế nữ rồi bỏ trốn để mặc Khiết Thảo hy sinh, Thủy thần cũng
không bắt tội còn thâm tình tìm đến tận nơi, lại cung kính mang lễ vật xin rước
người đi… Hơn nữa, bà nhìn cách Khiết Thảo chăm sóc quan tâm Thủy thần cũng
hiểu tình cảm hai người sâu đậm đến mức nào, con trai bà vì Thủy thần không oán
không hối, thân thể hủy hoại sống chết không màng...

Gia đình bà làm sao có thể đắc tội thần
linh.

Bà làm sao nhẫn tâm nhìn con trai phiền
não.

Nhưng chuyện bất ngờ kỳ lạ như vậy nhất
thời khó mà chấp nhận hoàn toàn.

- Mẹ… Nói gì đi.

Khiết Dược thấy không khí căng thẳng quá
lâu liền kéo tay áo bà nói khẽ. Bà ngập ngừng một lúc mới lên tiếng.

- Chuyện đã như vậy chúng tôi cũng không
dám từ chối… Nhưng…

- …

- Ngài có thể để Khiết Thảo ở lại đây
vài ngày… dù sao gia đình chúng tôi cũng vừa sum họp… với lại ngài có thể để
Khiết Thảo thỉnh thoảng về thăm chúng tôi…

- …

- …

- Được.

Ngài bình thản ôn hòa đồng ý. Chàng khẽ
cười nắm tay ngài dưới tấm áo choàng trắng bạc. Mấy tiếng thở phào nhẹ nhõm
xung quanh thi nhau trút ra, vẻ mặt mọi người thả lỏng với nụ cười vui mừng.

Mâm trầu cau nhanh chóng được đặt trên bàn thờ
giữa nhà, bánh chưng bánh dày trà rượu hoa quả được dâng lên, rượu cần trong suốt
chưng cất lâu năm được mang ra, khói trầm thơm ngát mờ mờ lan tỏa. Khiết Thảo
quỳ xuống cúi lạy tổ tiên cùng cha mẹ. Công ơn sinh thành tựa biển rộng trời
cao cho dù là duyên phận mỏng manh của một kiếp nhân sinh cũng không thể thay
đổi. Đôi vòng bạc khắc chạm hình Long Phụng tinh xảo lấp lánh ngân quang được
hai người đeo vào tay cho nhau, cùng nhau chia một miếng trầu, dùng một nắm
xôi, uống chung cần rượu.

Từng giọt rượu nồng mang lời chúc phúc.

Từng miếng trầu thơm thắm niềm hân hoan.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3