Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 6 - Phần 2

Nhưng hắn lại hỏi nàng: “Tưởng Nhược Lan, cô học được
những thứ này từ đâu?”

Động tác trên tay Tưởng Nhược Nam thoáng khựng lại,
sau đó khôi phục nhịp độ ban đầu.

“Trước kia cha thiếp có rất nhiều bạn làm đại phu,
trong đó có hai người tới ở nhà thiếp một thời gian, thiếp thích chơi cùng họ,
những lúc rảnh rỗi họ đã dạy cho thiếp không ít.”

Uy Vũ tướng quân có rất nhiều bạn là đại phu, chuyện
này đúng, có hai người bạn đã đến ở nhà ông một thời gian cũng đúng, Tưởng Nhược
Lan thường xuyên tới chơi với họ cũng đúng nốt, chỉ có câu cuối cùng là sai,
hai vị đại phu đó hễ nhìn thấy Tưởng Nhược Lan là đau đầu, sao có đủ bản lĩnh để
mà dạy nàng chứ? Đương nhiên những chi tiết này Cận Thiệu Khang không thể biết.

Nhưng lúc này, Cận Thiệu Khang lại cảm thấy nàng có
chuyện gì đó giấu hắn, cảm giác ấy khiến hắn khó chịu.

Giọng hắn lập tức lạnh hơn: “Ta thật không biết trên
thế gian này lại có thần y lợi hại như vậy, chi bằng cô nói ra danh hiệu của họ,
ta sẽ giúp y thuật của họ được phát triển quang minh chính đại, cũng là một việt
tốt!”

Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng: “Khi ấy thiếp
còn nhỏ tuổi, nên không nhớ danh xưng của họ!”

Cận Thiệu Khang lạnh lùng hừ một tiếng: “Không nhớ
danh xưng của họ, nhưng lại nhớ những kiến thức họ dạy rất kĩ, Tưởng Nhược Lan,
cô cũng được coi là kì tài rồi đấy!”

“Đa tạ Hầu gia quá khen!” Tưởng Nhược Nam vờ ngốc
nghếch.

Cận Thiệu Khang lại lạnh lùng hừ thêm tiếng nữa, rồi
im lặng.

Nhiệt độ buổi trưa càng lúc càng cao, vì phải dùng lực,
thân nhiệt trên người Tưởng Nhược Nam cũng tăng theo, không lâu sau, trán và
lưng đã lấm tấm mồ hôi. Còn Cận Thiệu Khang, nhờ được nàng bóp đầu, dần dần
cũng dễ chịu hơn, bắt đầu thiu thiu ngủ. Tưởng Nhược Nam thấy mình mồ hôi ướt
lưng, còn hắn lại ngồi hưởng thụ như thế, trong lòng rất không thoải mái. Đúng
lúc Tưởng Nhược Nam đang định dừng lại, đột nhiên, đầu Cận Thiệu Khang ngửa ra
sau, đụng ngay vào phần ngực nàng, Tưởng Nhược Nam kinh hãi giật lùi về phía
sau một bước, còn Cận Thiệu Khang cũng bừng tỉnh lại vì sự đụng chạm mềm mại ấy.

Hắn “soạt” một tiếng đứng dậy, quay người nhìn nàng,
chỉ thấy nàng đang mở to hai mắt long lanh nhìn hắn, đôi má vì “xấu hổ” nên đỏ
rực, bầu ngực cao nhấp nhô…

Trong đầu hắn lại lập tức hiện ra bức họa đôi chim
uyên ương quấn quýt được thêu trên vỏ chăn màu đỏ, phía bụng dưới đột nhiên
nóng rực. Hắn kinh hãi giật lùi về phía sau một bước, quay phắt người lại, đi
như chạy ra ngoài.

Tưởng Nhược Nam trừng mắt nhìn hắn bỏ chạy, tức tới
mức đỏ bừng cả mặt, rõ ràng nàng mới là người thiệt thòi, sao giống như hắn vừa
bị nàng ức hiếp không bằng!

Nhưng ngay sau đó nàng lại mừng thầm, lần này coi
như nàng đã bình an.

Có điều, rốt cuộc thì hắn là phu quân của nàng, chuyện
đó nàng sẽ tránh được mãi sao?

Cận Thiệu Khang đi rồi, Ánh Tuyết bước vào, vẻ mặt
tràn trề thất vọng: “Phu nhân, Hầu gia sao lại bỏ đi?”

Vậy ngươi còn muốn thế nào? Tưởng Nhược Nam không
khách khí đáp: “Bóp đầu xong thì đương nhiên phải đi chứ!”

Ánh Tuyết lo lắng: “Sao phu nhân không giữ Hầu gia lại,
tốt xấu gì cũng dùng cơm xong hẵng đi chứ!”

Nhắc đến cơm, bụng Tưởng Nhược Nam theo phản xạ ục ục
mấy tiếng, nàng lập tức vứt bỏ mọi vướng mắc trong lòng, cười nói với Ánh Tuyết:
“Ánh Tuyết, ta đói rồi!”

Ánh Tuyết cũng biết không nên nói nhiều, cúi đầu buồn
bã đáp: “Nô tì sẽ chuẩn bị cơm cho phu nhân ngay.”

***

Cảnh Thúy viện là một tiểu viện phong cảnh như họa,
diện tích mặc dù không quá lớn nhưng vị trí đẹp, không xa trước cửa có một hồ
nước, đi loanh quanh chỗ nào cũng có thể ngắm cảnh được. Hễ tới mùa hạ, gió thổi
từ mặt hồ vào mát lạnh, khiến người ta thư thái vạn phần.

Tiểu viện này vốn là thư phòng cũ của lão Hầu gia,
sau khi lão Hầu gia mất, liền trở thành thư phòng của Cận Thiệu Khang. Khi Cận
Yên Nhiên lớn, thích cảnh sắc xung quanh của tiểu viện này, Cận Thiệu Khang
thương yêu muội muội vô cùng, bèn chuyển thư phòng sang Sở Thiên các, nhường tiểu
viện này cho muội muội.

Lúc này Cận Yên Nhiên đang ngồi trước bàn, lòng đầy
oán hận chép “Nữ luận ngữ,” chồng giấy dày đặt bên cạnh, bên trên là nét bút
thanh tú, đó là thành tích cả ngày nay của cô ta.

Từ bên ngoài vọng vào tiếng a hoàn Đông Tuyết thông
báo: “Tiểu thư, Hầu gia đến rồi.”

Cận Yên Nhiên trề môi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, tiếp
tục công việc chép sách của mình, bộ dạng hờn dỗi.

Cửa “cạch” một tiếng được đẩy ra, sau đó vang lên tiếng
bước chân quen thuộc.

Cận Yên Nhiên vẫn không ngẩng đầu, tay phải không ngừng
viết.

“Sao thế, vẫn còn đang giận ca ca à, thật không thèm
quan tâm tới ca ca ư?” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Cận Thiệu Khang.

Cận Yên Nhiên không biết tại sao, mắt bắt đầu ướt,
cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Cận Thiệu Khang, nước mắt ầng ậc, “Ca ca giờ không
còn thương Yên Nhiên nữa, ca ca bắt nạt Yên Nhiên rồi!”

Cận Thiệu Khang cười cười, đi tới bên bàn, cầm tờ giấy
Cận Yên Nhiên đã viết xong lên, soi dưới ánh nến, khen: “Chữ của Yên Nhiên càng
ngày càng đẹp.”

Được ca ca khen ngợi, sắc mặt Cận Yên Nhiên mới dịu
xuống, cô ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cận Thiệu Khang, lẩm bẩm: “Chẳng phải nhờ
công lao của ca ca sao, lần nào cũng phạt người ta chép ‘Nữ luận ngữ,’ giờ muội
muội đã thuộc làu ‘Nữ luận ngữ’ rồi!”

Cận Thiệu Khang buông tờ giấy trong tay xuống, rồi sắp
xếp lại những tờ giấy mà muội muội đã chép xong, dùng chặn giấy đặt lên, dịu giọng
nói: “Chẳng phải vì ta muốn tốt cho muội sao, con gái phải biết lễ nghi phép tắc,
sau này mới được phu quân thương yêu, được nhà chồng sủng ái.”

Cận Yên Nhiên là người thẳng thắn, ruột để ngoài da,
thấy ca ca chịu tới thăm mình, giờ lại dịu giọng nói chuyện với mình, sự giận dỗi
trong lòng cũng đã giảm đi quá nửa. Cô ta ngẩng đầu, nhìn Cận Thiệu Khang cười:
“Giống như Thu Nguyệt tẩu tẩu đúng không ạ?”

Thu Nguyệt? Cận Thiệu Khang nhớ tới vẻ hiền thục của
Thu Nguyệt mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn, khe khẽ gật đầu.

Cận Yên Nhiên nổi hứng, đặt bút xuống, nói tiếp:
“Thu Nguyệt tẩu tẩu là người con gái xinh đẹp nhất, hiền thục nhất, lương thiện
nhất mà muội từng gặp! Từ chính thất chuyển thành thiếp thất mà không một lời
oán hận, còn chịu cúi đầu lép vế trước mặt Tưởng Nhược Lan. Đổi lại là muội, nhất
định sẽ không thể làm được!”

Thật sự không lời oán thán sao? Cận Thiệu Khang nhớ
tới những lời mà Vu Thu Nguyệt nói trong Tùng Hương viện, e rằng trong lòng
nàng cũng không bình tĩnh như cách nàng thể hiện ra ngoài. Có điều đúng như Yên
Nhiên nói, từ chính thất bị chuyển xuống làm thiếp thất, sao có thể không oán hận?

Nhắc đến chuyện này, Cận Thiệu Khang nhớ ra mục đích
mà mình đến đây, hắn ngồi xuống một chiếc ghế bằng gỗ đỏ bên cạnh, nhìn muội muội
nghiêm sắc mặt nói: “Yên Nhiên, ta biết muội không thích Tưởng Nhược Lan, nhưng
giờ nàng ta là Hầu phu nhân được Thánh thượng hạ chỉ ngự ban, sau này muội
không được vô lễ với nàng ta nữa. Lời nói hành động của muội mà để người dưới
nhìn thấy, nếu truyền ra ngoài, mọi người sẽ nhìn muội thế nào? Ca ca không muốn
phạt muội, chỉ là muốn muội biết, còn vô lễ như thế nữa, sau này người bị tổn
thương chỉ có bản thân muội thôi!”

Cận Yên Nhiên cảm nhận được sự quan tâm của ca ca,
trong lòng bỗng cảm động, cô ta quay lại bàn, chuyển một chiếc ghế dài đặt xuống
cạnh chỗ Cận Thiệu Khang ngồi, giống như hồi còn nhỏ, dựa đầu vào cánh tay rắn
chắc của ca ca, động tác này khiến Cận Yên Nhiên cảm thấy rất an toàn.

Cô ta khẽ nói: “Ca ca, huynh có biết tại sao muội lại
ghét Tưởng Nhược Lan không, muội ghét chị ta không phải vì tiếng ác của chị ta
trước kia, cũng không phải tính cách chị ta hoang dã. Mà là chị ta đã phá hỏng
hạnh phúc của huynh!”

“Ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu là trai tài gái sắc, do
ông trời se duyên. Muội còn nhớ lần đầu tiên khi Thu Nguyệt tẩu tẩu đến Hầu phủ,
muội thấy huynh cùng tẩu ấy gặp nhau ở hậu hoa viên, còn đứng nói chuyện một
lúc. Khi đó hai người nói gì muội không nhớ nữa, muội chỉ nhớ cảnh tượng đó thật
đẹp, vẻ mặt ca ca thật dịu dàng, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Lúc ấy muội
nghĩ, nếu ca ca có được một người con gái dịu dàng xinh đẹp như thế này làm thê
tử, yêu thương nhau, hòa hợp với nhau, thì cả đời này chắc chắn ca ca sẽ rất hạnh
phúc!”

Giọng điệu nhẹ nhàng của Cận Yên Nhiên cất lên rất cảm
tình, Cận Thiệu Khang nghe xong mà không kìm được giơ tay xoa đầu muội muội. Kí
ức cũng quay về ngày đó, hôm ấy, sau khi hắn gặp Vu Thu Nguyệt, chỉ đứng nói
chuyện một lúc, Vu Thu Nguyệt xuất khẩu thành văn, hắn thực sự kinh ngạc trước
tài hoa của nàng. Hồi tưởng lại, khi ấy tâm trạng hắn vô cùng bình thản, chẳng
gợn lên chút tình cảm nào. Không lâu sau, mẫu thân nhắc tới việc tới nhà nàng
ta cầu hôn, hắn đồng ý, bởi vì hắn cảm thấy, Vu Thu Nguyệt rất hợp làm thê tử của
mình. Nếu không có sự phá rối của Tưởng Nhược Lan, thì có lẽ hắn và Vu Thu Nguyệt
sẽ giống như những lời Yên Nhiên vừa nói, sống hòa hợp với nhau tới già.

Nhưng lại xảy ra chuyện Tưởng Nhược Lan bức hôn, khi
ấy, Vu Thu Nguyệt đã nước mắt ròng ròng mà nói rằng chỉ cần được sống cùng hắn,
nàng nguyện làm thiếp, hắn thật sự bị nàng làm cho cảm động, vì vậy mới cầu xin
Hoàng thượng ban cho nàng làm bình thê…

“Nhưng, tất cả những mộng tưởng đẹp đẽ đó đều bị Tưởng
Nhược Lan phá hỏng rồi!” Cận Yên Nhiên căm hận nói, “Chị ta sao xứng với ca ca
chứ? Nhưng lại cứ muốn chen vào giữa ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu, khiến Thu
Nguyệt tẩu tẩu phải buồn, mà người con gái ca ca thích lại bị người ta chèn ép,
lúc nào cũng bị chị ta ức hiếp bắt nạt, ca ca sao vui cho được? Giống như bức
tranh xinh đẹp, đột nhiên bị người ta gạch dọc gạch ngang, cảm giác đẹp đẽ bị
phá vỡ! Vì vậy muội ghét chị ta, nhìn thấy bộ dạng cao ngạo, đắc ý của chị ta,
muội chỉ muốn mắng chửi!”

Thấy muội muội nghiến răng nghiến lợi kể tội Tưởng
Nhược Lan, lòng Cận Thiệu Khang lại thấy không vui. Hắn thu tay lại, do dự nói:
“Thực ra… nàng ta cũng đã rất cố gắng rồi…” Hắn nhớ tới bộ dạng nghiêm túc luyện
tập của nàng ngày hôm ấy, lặp lại hết lần này tới lần khác, cho dù tóc bết mồ
hôi cũng không từ bỏ.

Cận Yên Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ca ca, huynh
đang đỡ lời cho chị ta sao?”

Cận Thiệu Khang buồn phiền, hắn đứng dậy, tâm trạng
khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như thường.

“Không còn sớm nữa, muội cũng đừng cố, cẩn thận hại
mắt.” Nói xong, xốc lại chéo áo quay người ra khỏi phòng muội muội.

Cận Yên Nhiên mở to mắt nhìn theo bóng lưng của ca
ca, rất lâu sau vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

***

Vu Thu Nguyệt đang ngắm nghía một chiếc bình hoa
tráng men Pháp Lang mạ vàng do Cổ Bảo trai gửi tặng. Mặc dù thân làm thiếp,
nhưng Thái phu nhân rất hào phóng với cô ta, biết cô ta thích chơi đồ cổ, bèn bảo
trưởng quỹ của Cổ Bảo trai mang những thứ quý giá ra cho cô ta lựa chọn.

Lúc này, đại a hoàn vừa được thăng chức của cô ta là
Lệ Châu vội vội vàng vàng chạy vào thông báo, buổi trưa Hầu gia đến Thu Đường
viện!

Vu Thu Nguyệt thất kinh, trượt tay, “choang” một tiếng,
chiếc bình hoa giá trị vài trăm lượng bạc lập tức rơi xuống đất vỡ tan thành
trăm mảnh!

Thu Nguyệt vừa giận vừa cuống, lập tức cho Lệ Châu một
cái bạt tai, “Nô tì đáng chết, ngươi không thể đợi ta đặt bình hoa xuống rồi
hãy nói sao?”

Lệ Châu quỳ xuống đất dập đầu lia lịa xin tha: “Nô
tì biết tội, nô tì biết tội!”

Lúc này, mấy a hoàn nghe thấy tiếng động bèn chạy
vào, a hoàn Nguyệt Đào do Thái phu nhân ban cũng ở trong số đó.

Nguyệt Đào nhìn những mảnh vỡ dưới đất, hỏi: “Di
nương, có chuyện gì thế?”

Vu Thu Nguyệt vội thu lại vẻ mặt giận dữ của mình,
chỉ vào Lệ Châu mắng: “Lệ Châu không cẩn thận nên làm vỡ bình hoa thôi!”

Nguyệt Đào nhìn đống sứ vỡ dưới đất rồi lại nhìn Lệ
Châu mặt sưng đỏ, không nói gì nữa, chỉ gọi bọn hầu nhỏ vào dọn dẹp sạch sẽ,
sau đó quay người đi ra.

Vu Thu Nguyệt căm hận trừng mắt lườm Nguyệt Đào một
cái, nghiến răng: “Thật không chỗ nào không xuất hiện!” Sau đó bước tới cạnh Lệ
Châu, hạ giọng hỏi: “Hầu gia ở đó bao lâu?”

“Nghe nói không ở bao lâu đã rời đi.”

Vu Thu Nguyệt cắn chặt môi, lầm bầm nói: “Mụ đàn bà
chết tiệt, lại dám tranh Hầu gia với ta, không mang gương ra mà soi lại mình!”

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam theo thông lệ tới
thỉnh an Thái phu nhân. Hôm nay nàng đến sớm, Thái phu nhân vừa dậy, bà sợ Tưởng
Nhược Nam ngồi ở phòng ngoài một mình buồn, bèn bảo Liễu Nguyệt gọi nàng vào
phòng trong.

Trong phòng, Thái phu nhân đã mặc xong y phục, bọn a
hoàn đang giúp bà rửa mặt chải đầu. Thái phu nhân ngồi trước bàn trang điểm,
nhìn Tưởng Nhược Nam qua gương đồng, cười nói: “Con thật vô dụng, hôm qua ta đã
tạo cơ hội giúp con, mà con lại không giữ được Hầu gia!”

Lòng Tưởng Nhược Nam vô cùng oán hận, lão thái thái,
bà thật sự không cần phải nhiệt tình như vậy đâu.

Nàng cố tỏ vẻ cảm kích, “Mẫu thân, con biết người có
ý tốt, nhưng Nhược Lan không được Hầu gia yêu quý, Nhược Lan…” Nàng cúi đầu, giống
như khó xử, “Nhược Lan giờ không có ý định gì khác, chỉ cần mẫu thân thương Nhược
Lan là đủ rồi.” Vì vậy, lão thái thái, xin bà đừng làm những việc tương tự nữa!

Thái phu nhân cười, đáp: “Con nói gì thế, con còn trẻ
như vậy, giờ ta thương con, nhưng sau này ta không còn nữa, con sẽ làm thế
nào?”

Tưởng Nhược Lan vội vàng đi đến bên cạnh Thái phu
nhân, giúp bà bóp vai, cười: “Mẫu thân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Thái phu nhân cười cười, vỗ vỗ vào tay nàng, nghiêm
giọng: “Thu Nguyệt được Hầu gia yêu thương bởi nó hiểu biết. Con ấy, có thời
gian thì chịu khó học cầm kì thi họa đi, đến khi ấy, Hầu gia sẽ để ý tới con
thôi!”

Được rồi, có câu này của bà thì tôi chẳng dám học gì
nữa…

Lẽ nào phụ nữ thời cổ đại học cầm kì thi họa đều là
vì muốn lấy lòng đàn ông sao? Thật là bi ai!

Tưởng Nhược Nam trò chuyện thêm với Thái phu nhân một
lúc, hầu Thái phu nhân dùng xong bữa sáng mới quay về viện tử của mình. Hôm nay
nàng có chút hưng phấn bởi vì nàng đang đợi Vu Thu Nguyệt tới thỉnh an!

Nhìn người phụ nữ vẫn luôn đối đầu với mình quỳ trước
mặt, cung cung kính kính dâng trà mời, cảm giác sẽ thế nào nhỉ?

Nếu hỏi Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam sẽ nói, rất
rất thoải mái!

Giờ Vu Thu Nguyệt đang quỳ trước mặt Tưởng Nhược
Nam, hai tay dâng chén trà qua đầu, cung kính nói: “Tỷ tỷ, mời dùng trà.”

Tưởng Nhược Nam ngồi nghiêm chỉnh trước mặt cô ta,
khóe miệng nhếch lên cười thản nhiên, nhưng không đưa tay ra đón lấy chén trà.

Vu Thu Nguyệt biết nàng đang làm khó mình, trong
lòng vô cùng căm hận, bà la sát, xem ngươi còn đắc ý được bao lâu nữa?

Cô ta lại cao giọng: “Tỷ tỷ, mời dùng trà!”

Tưởng Nhược Nam thấy hai vai cô ta run rẩy, biết là
cô ta giơ tay đã bắt đầu mỏi, cũng không làm khó thêm nữa. Nàng giơ tay ra định
đón lấy chén trà trong tay Vu Thu Nguyệt.

Đúng lúc nàng chạm tay vào chén trà, tay Vu Thu Nguyệt
đột nhiên nghiêng một cái, chén trà rớt xuống, nước trà nóng bốc hơi ngùn ngụt
đổ hết xuống trán, xuống tay Vu Thu Nguyệt. Nước trà mới đun buổi sáng, lại
thêm khí trời nắng nóng, y phục mỏng, da Vu Thu Nguyệt lập tức đỏ ửng lên vì bị
bỏng, không lâu sau bắt đầu phồng rộp!

Vu Thu Nguyệt ngã nằm trên đất, phát ra tiếng kêu xé
gan xé ruột.

Đại a hoàn của Vu Thu Nguyệt là Lệ Châu lập tức lao
tới chỗ cô ta nằm, khóc lóc: “Di nương, di nương, người làm sao rồi?” Sau đó ngẩng
đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, lớn tiếng hét: “Phu nhân, sao người lại đối xử với di
nương nhà nô tì như thế?”

Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch, cô ta đau tới mức
nước mắt ròng ròng, nhưng vẫn giơ tay ra ngăn Lệ Châu: “Lệ Châu… Đừng bừa bãi!
Không được nói gì cả…” Nói xong liền ngất xỉu.

Lệ Châu lo lắng khóc lớn, quay đầu hét gọi a hoàn đi
tìm đại phu.

Tưởng Nhược Nam nhìn cảnh tượng trước mắt, trong
lòng vô cùng kinh hãi.

Chuyện vừa rồi nàng hiểu rõ hơn ai hết, rõ ràng là
Vu Thu Nguyệt làm đổ chén trà! Sao thế? Cô ta lại giở trò ư? Vu Thu Nguyệt này
vì muốn đạt được mục đích, lại tàn độc như thế, ngay cả bản thân mình cũng
không thương xót…

Đám a hoàn trong Thu Đường viện sợ tới toát mồ hôi,
Ánh Tuyết gọi người mang nước vào, rồi lại sai người đỡ Vu Thu Nguyệt lên giường.
Ai ngờ Lệ Châu không chịu, cứ ôm chặt lấy Vu Thu Nguyệt, lớn tiếng quát: “Các
người không được động vào di nương, không ai được động vào di nương! Ai biết
các người còn định giở trò gì nữa!”

Lúc này, Cận Yên Nhiên từ đâu lao vào, “Chuyện gì thế,
chuyện gì thế?” Cô ta hỏi gấp gáp. Thì ra a hoàn đó không đến tìm đại phu, mà lại
tìm Cận Yên Nhiên.

Lệ Châu nhìn thấy Cận Yên Nhiên thì như gặp được cứu
tinh, cô ta quỳ ngay xuống trước mặt Cận Yên Nhiên, khóc: “Tiểu thư, tiểu thư
phải làm chủ giúp di nương nhà nô tì! Di nương nhà nô tì, di nương…” Cô ta khóc
lóc chỉ vào Vu Thu Nguyệt đang nằm dưới đất.

Cận Yên Nhiên vội chạy lên trước kiểm tra, thấy vết
thương của Vu Thu Nguyệt, kinh ngạc kêu lên: “Chuyện gì thế này?”

Lệ Châu ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, sau
đó nói với Cận Yên Nhiên: “Di nương nhà nô tì dâng trà thỉnh an phu nhân, phu
nhân không chịu đón lấy chén trà ngay, sau đó đợi di nương giơ tay mỏi mới chịu
thò tay ra hất đổ chén trà trong tay di nương, trong chén nước nóng bốc hơi
ngùn ngụt, di nương nhà nô tì bị bỏng tới mức này…” Nói tới đây đã khóc nấc
không thành tiếng.

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn Lệ Châu nước mắt giàn
giụa vu khống mình, cơn giận ban đầu từ từ xẹp xuống.

Kế này không thành lại bày mưu khác, những kẻ này,
không chuyện gì là không dám làm chắc?

Ánh Tuyết thấy Lệ Châu to gan dám chỉ thẳng vào mặt
chủ nhân mình, cũng lớn tiếng quát: “Ngươi nói năng linh tinh gì thế, rõ ràng
là di nương nhà các ngươi không giữ chén cho chặt, mọi người đều nhìn rất rõ
ràng, ngươi đừng ngậm máu phun người!”

Lệ Châu khóc lóc phản kích: “Di nương nhà ta sao lại
không giữ chén chặt chứ? Hơn nữa di nương còn biết trong chén là nước nóng, lẽ
nào người không sợ nước nóng làm bỏng mặt mình sao? Đương nhiên ngươi phải nói
giúp chủ nhân ngươi rồi!”

“Ngươi!” Ánh Tuyết bị chặn họng nói không ra lời,
khi ấy, trong phòng ngoài cô ta và Liên Kiều ra, chỉ có hai a hoàn của Vu Thu
Nguyệt, nếu nói a hoàn có mặt ở hiện trường không thể làm chứng, thì ai có thể
làm chứng cho sự trong sạch của phu nhân đây?

Nghe xong lời Lệ Châu, Cận Yên Nhiên vội vàng nhìn
vào mặt Vu Thu Nguyệt, cũng may, đa phần vết bỏng là ở trán và tay, trên mặt chỉ
bị bắn lên một ít, không nghiêm trọng lắm.

Nhìn Vu Thu Nguyệt đang hôn mê nằm dưới đất, lòng Cận
Yên Nhiên bừng bừng lửa giận, cô ta ngẩng đầu lên, căm hận nhìn Tưởng Nhược
Nam, giận dữ hét: “Tưởng Nhược Lan, ngươi lại dám ra tay tàn độc như vậy! Thu
Nguyệt tẩu tẩu là quý thiếp, không đến lượt ngươi được đánh mắng! Giờ ta sẽ đi
bẩm báo lại với Thái phu nhân và Hầu gia, Tưởng Nhược Lan, ngươi nhất định sẽ
phải trả giá cho những gì mình gây nên!”

Nói xong, cô ta cho người đưa Vu Thu Nguyệt về Cẩm
Tú viện, mời đại phu tới chữa trị.

Chuyện này nhanh chóng kinh động Thái phu nhân,
không lâu sau, bà cho gọi Tưởng Nhược Nam và những người có liên quan tới.

Trước khi đi, Ánh Tuyết lo lắng: “Phu nhân, nếu Thái
phu nhân không tin lời của chúng ta thì phải làm thế nào? Thái phu nhân liệu có
dùng gia pháp không?”

Liên Kiều sợ hãi tới mức nước mắt ròng ròng, “Vu di
nương bị bỏng tới mức ấy, chỉ e mọi người sẽ không tin chúng ta thôi.”

Tưởng Nhược Nam trấn tĩnh như không, an ủi Ánh Tuyết
và Liên Kiều: “Không cần phải lo, hai ngươi chỉ cần nói lại những gì mình nhìn
thấy, không được hoảng, không được loạn, những việc ta không làm, không ai có
thể đổ tội lên đầu ta được!”

Tùng Hương viện.

Khi Thái phu nhân nhận được tin báo, bà đang đọc
kinh Phật, nghe xong bà nặng nề đặt cuốn kinh Phật trong tay xuống bàn, chau
mày nói: “Mấy kẻ đó sao không thể để cho ta yên tĩnh được một lúc!”

Bà hít sâu mấy lần, sau khi bình tĩnh trở lại rồi, mới
hỏi: “Vết thương của Vu di nương có nghiêm trọng không?”

A hoàn đến báo tin đáp: “Bị thương ở cổ và tay, thái
y đã khám rồi, mặc dù chỉ là vết bỏng bình thường, nhưng vì thời tiết nóng nực
nên phải giữ gìn cẩn thận, nếu không khéo sẽ để lại sẹo.”

Thái phu nhân trầm tư hồi lâu, sau đó quay đầu lại
nói với Liễu Nguyệt: “Đi gọi Nguyệt Đào và Đỗ Quyên về đây!”

Khi Tưởng Nhược Nam tới Tùng Hương viện, Thái phu
nhân đã ngồi ngay ngắn ở ghế chính, đôi mày thoáng chau lại, thần sắc vô cùng
nghiêm túc. Bên cạnh bà là Cận Yên Nhiên và Vương thị. Quỳ giữa đại sảnh là đại
a hoàn của Vu Thu Nguyệt - Lệ Châu và Tiểu Thanh. Bọn a hoàn và kẻ hầu đều bị
đuổi ra ngoài hết, chỉ giữ một mình Liễu Nguyệt ở lại. Có lẽ Thái phu nhân
không muốn làm to chuyện.

Tưởng Nhược Nam bước vào, thần sắc ung dung hành lễ
với Thái phu nhân.

Cận Yên Nhiên bên cạnh thấy bộ dạng hiên ngang của
nàng, trong lòng rất giận, vốn định nói nàng mấy câu, nhưng nhớ lại những lời
giáo huấn của Cận Thiệu Khang, lời đã tới miệng rồi đành phải nuốt xuống. Cô ta
trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ
khác.

Thái phu nhân sắc mặt lãnh đạm gật gật đầu, “Con ngồi
trước đi.” Đợi Tưởng Nhược Nam ngồi xuống xong, bà mới hỏi: “Khi chuyện xảy ra,
những kẻ bên cạnh con, có đem bọn chúng theo không?”

Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều ra, đáp:
“Khi ấy bên cạnh con chỉ có hai người này.”

Ánh Tuyết, Liên Kiều quỳ sang một bên, dập đầu đáp lời
Thái phu nhân. Ánh Tuyết còn có chút bình tĩnh, nhưng Liên Kiều căng thẳng tới
mức giọng nói trở nên run rẩy.

Thái phu nhân cầm chén trà được tráng men Pháp Lang
bên cạnh lên, khẽ nhấp môi uống một chút, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người
phía dưới, trầm giọng: “Ta đã từng nói, gia đình phải dĩ hòa vi quý, giữa thê
thiếp nhất định phải chung sống vui vẻ hòa thuận, không được đố kị ghen ghét,
không được để xảy ra chuyện gì. Hai người các con đều coi lời ta nói như gió
thoảng bên tai, các con thật sự coi thường gia pháp nhà họ Cận chúng ta đúng
không?” Nói đến đây, bà nặng nề đặt cạch chén trà trên tay xuống bàn, nắp chén
rung động, phát ra những tiếng loảng xoảng không ngừng, khiến tất cả mọi người
đều run sợ.

Bốn a hoàn quỳ phía dưới kinh hãi tới mức run lẩy bẩy,
không cả dám ngẩng đầu lên.

Vương thị ngồi đối diện nghe những lời này thì liếc
mắt nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, khóe miệng nhếch lên như cười như không, giống
kẻ vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác.

Tưởng Nhược Nam cảm nhận được ánh mắt của cô ta,
nàng cũng thẳng thắn nhìn lại, ánh mắt sắc lẹm giống như nhìn thấu tâm can con
người đó, khiến Vương thị không trụ được, lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3