Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 6 - Phần 1

Chương
6

Không lâu sau, Mai Hương đã mang hai đồng tiền và dầu
vào theo yêu cầu của nàng. Tưởng Nhược Nam lại sai Mai Hương đi lấy nước, để
nàng rửa sạch tay. Rồi dùng rượu khử trùng hai đồng bạc này.

Lưu Tử Căng đứng bên nhìn nhất cử nhất động của
nàng, hiếu kì hỏi: “Hầu phu nhân, cô định làm gì?”

Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn y mím môi cười: “Đây gọi
là cạo gió!” Thấy bộ dạng nghi hoặc không hiểu của y, Tưởng Nhược Nam biết, thế
giới này chưa có khái niệm về cạo gió. Vậy thì để nàng là người sáng tạo ra nó
đi!

“Cạo gió? Là cái gì?” Lưu Tử Căng trợn mắt há miệng
vì kinh ngạc.

Tưởng Nhược Nam có ý định “làm màu” trước mặt Lưu Tử
Đồng một phen, khiến cô ta tin tưởng mình hơn, bèn nhẫn nại giải thích cho Lưu
Tử Căng: “Lưu thái y, nói thế này đi, bệnh tật của con người vì đâu mà sinh ra,
đa phần đều là vì độc tà xâm nhập cơ thể, làm tắc các mạch máu, khiến khí huyết
không được lưu thông, lâu dần, trì trệ đáng sợ, bệnh tình sẽ càng ngày càng nặng.
Nếu dùng dụng cụ cạo gió cạo lên bề mặt da có chứa các huyệt đạo tiến hành chữa
trị, cạo cho tới khi dưới da máu tích tụ lại thành từng đốm tròn nhỏ thì thôi,
qua việc ra mồ hôi khiến lỗ chân lông mở rộng, gió độc sẽ theo đó mà ra khỏi cơ
thể, khí huyết lưu thông, đạt được mục đích chữa bệnh. Đấy gọi là cạo gió.”

Nguyên lí của cạo gió được miêu tả rất chi tiết
trong sách dưỡng sinh, nhưng Tưởng Nhược Nam không có bản lĩnh đọc thuộc làu từng
chữ một trong sách ấy, chỉ căn cứ vào lí giải của mình để giải thích cho Lưu Tử
Căng nghe. Nhưng, Lưu Tử Căng thân là ngự y, bản thân chỉ có chút khả năng ấy,
người làm nghề y luôn cho rằng việc nghiên cứu và theo đuổi những kiến thức
trong y thuật không bao giờ là đủ, những gì Tưởng Nhược Nam nói về cạo gió khiến
y rất hứng thú.

Hai mắt y phát sáng, nói: “Hầu phu nhân nói rất có lí,
chỉ là không biết hiệu quả thế nào, hôm nay thật may khi tại hạ được mở rộng tầm
mắt!”

Lưu Tử Đồng nhìn bộ dạng vô cùng tự tin của Tưởng
Nhược Nam, lại thấy ca ca tán đồng với những lời mà nàng nói, điều kì lạ hơn cả
là phương pháp mà Tưởng Nhược Nam đưa ra dường như ngay ca ca cũng không biết,
điểm này khiến cô ta vô cùng nghi ngờ, lòng thầm lẩm bẩm, lẽ nào Tưởng Nhược
Nam là một vị cao thủ hạnh lâm giấu tài hay sao?

Tưởng Nhược Nam cười nói với Lưu Tử Căng: “Hôm nay
không thể thỏa mãn nguyện vọng của Lưu thái y rồi, muốn cạo gió cho Lưu tiểu
thư thì phải cởi áo.”

Lưu Tử Căng giọng tiếc nuối: “Nếu đã vậy, tại hạ xin
tránh đi!” Y quay người đi ra ngoài.

Sau khi Lưu Tử Căng đi rồi, Tưởng Nhược Nam bảo Mai
Hương giúp Lưu Tử Đồng cởi áo, để lộ phần lưng. Lưu Tử Đồng lòng thấp thỏm: “Tưởng
Nhược Nam, ngươi không định giở trò trêu chọc ta đấy chứ?”

Tưởng Nhược Nam xoay lưng cô ta lại phía mình, đồng
thời lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô cho rằng ta rảnh lắm sao mà cố ý chạy đến nhà
cô để trêu chọc cô, hơn nữa, giấy biên nhận ta viết vẫn còn ở trong tay, cô sợ
gì chứ?”

Lưu Tử Đồng tuổi nhỏ, không chịu được sự khiêu khích
của nàng: “Còn lâu ta mới sợ, dù sao nếu ngươi không chữa khỏi được bệnh cho
ta, thì ta sẽ đem tờ giấy đó cho mọi người xem!”

Tưởng Nhược Nam cười cười, thật đúng là trẻ con.
Nàng quay đầu nhìn phần lưng cô ta, trên lưng xương nhấp nhô, gần như không có
tí thịt nào.

Tưởng Nhược Nam không kìm được, nói: “Một cô nương
đang tuổi xuân phơi phới, sao lại biến bản thân mình thành ra thế này, không chịu
khó ăn uống, gầy trơ xương ra rồi, trông chẳng đẹp gì cả.”

“Đây đều là vì ai? Ngươi còn dám mở miệng ra nói!”
Lưu Tử Đồng tức giận.

“Ta có không cho cô ăn cơm đâu.”

“Đổi lại nếu là ngươi, lẽ nào ngươi nuốt được cơm?”
Giọng Lưu Tử Đồng nghe như sắp khóc.

Tưởng Nhược Nam bỗng im bặt.

Nàng không nói thêm gì nữa, dùng đồng tiền nhúng vào
dầu thuốc bắt đầu cạo gió cho phần xương sống và hai bên lưng, cạo qua các huyệt
đạo như Gan, Tỳ, Vị, Tam Tiêu, Thận. Vừa mới cạo được hai nhát, Lưu Tử Đồng đã
bắt đầu kêu đau.

“Làm gì thế hả? Đau chết đi được!”

Tưởng Nhược Nam vẫn không giảm lực trên tay, dịu giọng
nói: “Cô chịu khó một lát, sắp xong rồi. Chúng ta đã thỏa thuận, cô phải làm
theo lời ta, không được hối hận.”

Tiếp tục cạo xuống, trên làn da trắng mịn xuất hiện
những vết tụ màu đỏ sậm, Mai Hương bên cạnh đột nhiên kêu thét lên: “Phu nhân
làm tiểu thư bị thương rồi!”

Lưu Tử Đồng cuống quýt, vội vàng hỏi: “Mai Hương,
sao thế?” Mai Hương vội vàng cầm một chiếc gương đồng đứng ở đằng sau cho cô ta
nhìn: “Tiểu thư, lưng của người tím cả rồi!”

Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn từng vệt tím trên lưng, lập
tức thét lên: “Ta biết ngay là ngươi chẳng tử tế gì mà, dừng tay!” Sau đó lại
khóc gọi ca ca.

Lưu Tử Căng ở bên ngoài nghe thấy tiếng muội muội
gào khóc, vội vàng hỏi là chuyện gì, Mai Hương chạy ra vẻ mặt tức tối kể lại
hành động tàn ác của Tưởng Nhược Nam cho y nghe.

Tưởng Nhược Nam nhìn qua cửa sổ giải thích với Lưu Tử
Căng: “Lưu thái y, vừa rồi ta đã nói sẽ để lại những dấu đỏ sẫm trên da, đó
chính là gió độc, là hiện tượng bình thường, không có gì phải sợ cả!”

Lưu Tử Căng thoáng suy ngẫm, đã hiểu đạo lí trong
đó, bèn đứng từ bên ngoài giải thích cho muội muội: “Tử Đồng, đừng lo, cứ làm
theo lời Hầu phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam đi đến cạnh Lưu Tử Đồng lạnh lùng hừ
một tiếng: “Vừa rồi còn bảo là thiên hạ vô địch, thì ra cũng chỉ là một kẻ nhát
gan!”

Lưu Tử Đồng nổi giận, quay đầu trừng mắt nhìn nàng:
“Được, Tưởng Nhược Lan, người làm đi, ta phải xem xem ngươi có bản lĩnh gì!”
Sau đó lại nghiến chặt răng cố gắng để không kêu lên tiếng nào nữa.

Tưởng Nhược Nam cạo xong phần lưng lại cạo huyệt
Trung Cấp, Quan Nguyên, Khí Hải Tam ở bụng dưới của cô ta, sau đó cạo huyệt Huyết
Hải, Tam Âm Giao, Chiếu Hải ở phần hạ thân… Những động tác này phải kéo dài khoảng
một tuần trà.

Trong lúc làm, nàng cũng nói chuyện với Lưu Tử Đồng.

“Lưu tiểu thư, thực ra hôm nay ta tới là để nhận lỗi
với cô, khi ấy ta không hiểu chuyện, tùy tiện ngông cuồng, nên mới hại tiểu thư
phải chịu khổ thế này.”

Lưu Tử Đồng cười nhạt một tiếng: “Không ngờ ngươi
cũng biết nhận lỗi, chỉ là, nếu ta khiến ngươi thành ra thế này rồi tới nhận lỗi
với ngươi, ngươi có chấp nhận không?” Sau đó trề môi ra, nước mắt lăn xuống:
“Ta biết, giờ mọi người ở bên ngoài kia đều đang cười nhạo ta.”

“Ta sai rồi, họ sao có thể cười nhạo cô, nếu cười
thì là cười ta chứ. Cô không biết đâu, rất nhiều người vì chuyện này mà chỉ
trích ta, còn có người mở tiệc mà không mời ta nữa đấy!” Bệnh của Lưu Tử Đồng
nguyên nhân chủ yếu là thuộc về tâm bệnh, chỉ cần giải tỏa được khúc mắc trong
lòng cô ta, thì có thể chữa trị tận gốc căn bệnh này.

“Thật không?” Lưu Tử Đồng tuổi còn nhỏ, tâm địa cũng
không quá phức tạp, rất dễ tin tưởng những lời Tưởng Nhược Nam nói. Cô ta nhìn
Tưởng Nhược Nam, nghĩ đến nàng vì việc này mà bị trừng phạt, trong lòng bỗng thấy
dễ chịu hơn, “Khi ấy ngươi cũng thật quá đáng, ta chỉ là không cho ngươi nhìn
con búp bê thôi, mà ngươi lại đẩy ta xuống nước. Ngươi có biết, con búp bê đó
là do ca ca ta đã đặc biệt mang về cho ta khi đi biên cương không, sao ta có thể
cho ngươi chơi cùng, nếu ngươi làm hỏng nó thì sao?”

“Tử Đồng, khi ấy không phải ta cố tình đẩy cô xuống
nước đâu, ta chỉ là… chỉ là rất ghen tị với cô thôi!”

“Ghen tị với ta?” Lưu Tử Đồng kinh ngạc, Tưởng Nhược
Lan được tiên đế và Thái hậu thương yêu, việc gì mà phải ghen với một tiểu thư
con quan ngũ phẩm như mình chứ?

Lưu Tử Căng đứng bên ngoài cửa sổ lúc này vẻ mặt
cũng lộ sự nghi hoặc.

Tưởng Nhược Nam nghĩ lại tâm trạng của Tưởng Nhược
Lan khi ấy, khẽ nói: “Cha mẹ ta đều mất rồi, ta không có huynh đệ tỷ muội, Thái
hậu và tiên đế mặc dù yêu thương ta, nhưng không giống tình thương của cha mẹ,
của người ruột thịt. Cô thật may mắn, có cha thương mẹ yêu, còn có ca ca nuông
chiều, bao bọc, lại xinh đẹp như hoa như nguyệt. Cô không biết đâu, khi cô cầm
con búp bê mắt sáng ngời nói rằng đây là quà mà ca ca cô mua cho, ta đã rất
ghen tị, muốn đến xem một tí, nhưng cô không cho, ta rất buồn, vì kích động nên
mới làm như thế. Lúc nhìn thấy cô ngã xuống nước ta đã rất hối hận rồi, nhưng
không biết vì sao, ta lại không muốn thừa nhận rằng mình đã sai…”

Lưu Tử Đồng nghe những lời nàng nói, im lặng hồi lâu
không lên tiếng, nhưng những phiền muộn tích tụ lâu nay trong lòng cũng giảm bớt
không ít. Đây là trạng thái tâm lí bình thường, cô ta cho rằng mình đã rất thảm
rồi, nhưng khi nghe Tưởng Nhược Nam nói, cảm giác nàng không cha không mẹ, lại
không có ca ca thương yêu, hình như còn thảm hơn cô ta. Thấy người khác bất hạnh
hơn mình, trong lòng bỗng dễ chịu đi nhiều.

Một lúc lâu sau, Lưu Tử Đồng khẽ nói: “Tưởng Nhược
Lan, đừng tưởng ngươi nói như thế ta sẽ tha thứ cho ngươi!”

Lưu Tử Căng đứng ngoài cửa sổ nghe thấy những lời
tâm sự của Tưởng Nhược Nam, trong lòng không hiểu như bị thứ gì đó đè lên, cảm
giác khó chịu, chua xót cứ đầy ứ mãi không tiêu tan.

Sau khi cạo gió xong, Tưởng Nhược Nam lại viết thêm
vài phương thuốc theo kiểu “thực liệu” nữa, đưa cho Mai Hương. Nàng nói với Lưu
Tử Đồng: “Món canh gà với cây ích mẫu này rất ngon, cô nhất định phải ăn nhiều
vào. Cô gầy như thế, phải chăm chỉ bồi bổ! Con gái mà nhìn không có da có thịt
xấu lắm!”

Lưu Tử Đồng lập tức phản kích: “Vậy cô tưởng cô đẹp
lắm chắc?”

Tưởng Nhược Nam cười: “Ta biết ta không đẹp bằng
cô!” Rồi nàng hất cằm: “Nhưng ta mạnh khỏe! Bao giờ cô hồi phục lại sức khỏe
thì hãy cười ta!”

Lưu Tử Đồng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, hai
má đỏ hồng, thân hình duyên dáng đâu ra đấy, cô ta đột nhiên không biết phải
nói gì, tự bẹo bẹo vào cánh tay gầy guộc của mình một cái, thầm hạ quyết tâm,
nhất định phải bồi bổ cơ thể, không được để “người ta” coi thường.

Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng của cô ta, lại cười cười,
tiếp tục nói: “Còn cả món trà gừng đường đỏ này nữa, hằng ngày hãy uống như uống
nước, ngọt ngọt, cô nhất định sẽ thích. Thuốc mà ca ca cô kê, mặc dù hơi khó uống,
nhưng thuốc đắng dã tật, những nốt trên mặt cô sắp khỏi rồi, không thể không uống
thuốc!”

Khuôn mặt Lưu Tử Đồng thoáng hiện lên vẻ hi vọng,
“Những nốt trên mặt tôi sắp hết thật ư?”

“Nốt trên mặt cô mọc nhiều chủ yếu là vì kinh nguyệt
của cô không đều, lại thêm tâm trạng buồn bã ủ rũ lâu ngày, chỉ cần cô chữa khỏi
bệnh, giữ được tâm trạng vui vẻ, thì những nốt trên mặt nhất định sẽ khỏi!”

Lưu Tử Đồng bán tín bán nghi nhìn nàng: “Nói bao
nhiêu như thế, cũng không biết là thật hay không nữa.” Nói xong cảm thấy trên mặt
ngứa ngứa, vô thức giơ tay lên định gãi.

Tưởng Nhược Nam vội vàng ngăn cô ta lại: “Đừng gãi,
cẩn thận để lại sẹo đấy.” Sau đó lại dặn cô ta không được dùng tay nặn trứng
cá, để chúng tự vỡ khô và rụng, “Mặc dù sẽ mất thời gian hơn, nhưng như thế đảm
bảo sẽ không có sẹo.”

Lưu Tử Đồng ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm,
nhưng trong lòng lại nhớ rõ từng lời nàng dặn.

Lúc này, Lưu Tử Căng bước vào, lại một lần nữa bày tỏ
lòng cảm kích với nàng, Tưởng Nhược Nam nói với y: “Vài hôm nữa tôi sẽ lại sang
cạo gió cho Lưu tiểu thư, người nhà nên dành thời gian trò chuyện với cô ấy, để
cô ấy ra ngoài đi dạo, đừng giam mình trong phòng thêm bí bách, không tốt cho
việc điều trị bệnh.”

Lưu Tử Căng nhận lời.

Tưởng Nhược Nam thấy không còn sớm nữa, bèn cáo từ.
Trước khi đi, nàng tới chỗ Lưu phu nhân. Lưu phu nhân đã nghe a hoàn bẩm báo, mặc
dù không biết có hiệu quả hay không, nhưng bà vô cùng cảm kích tấm lòng của Tưởng
Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam quay về Hầu phủ thì đã gần trưa.
Nàng tới chỗ Thái phu nhân để bẩm báo lại với bà, giao cho bà quà đáp lễ của
Lưu phu nhân, rồi truyền đạt lại những lời cảm ơn mà Lưu phu nhân gửi gắm. Kể lại
chuyện về Lưu Tử Đồng, nàng cũng nói sau này còn phải đến Lưu phủ vài chuyến nữa.

Thái phu nhân nghe xong gật gật đầu, “Có thể chữa được
bệnh cho Lưu tiểu thư, giải tỏa được khúc mắc giữa con và Lưu phủ là một chuyện
tốt. Chỉ là…” Bà ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam: “Con thật sự có thể chữa khỏi
được bệnh cho Lưu tiểu thư sao?”

Tưởng Nhược Nam không hoàn toàn chắc chắn, nàng đáp:
“Con sẽ cố gắng hết sức.” Cách chữa trị của Lưu thái y, nỗ lực cạo gió của
nàng, thêm cả việc dùng thực phẩm để điều trị nữa, có lẽ có hiệu quả không tồi
trong việc điều hòa kinh nguyệt.

Lúc này, Cận Thiệu Khang bước vào, thỉnh an Thái phu
nhân.

Thái phu nhân ngạc nhiên hỏi: “Sao Hầu gia lại về
vào giờ này?”

Tưởng Nhược Nam cũng thấy lạ, bình thường Cận Thiệu
Khang xong việc, giờ Dậu mới về tới phủ, giờ còn chưa qua giờ Ngọ, sao hắn lại
về? Theo nàng, Cận Thiệu Khang vô cùng nghiêm túc và cẩn trọng trong công việc,
chưa bao giờ đi muộn về sớm.

Cận Thiệu Khang ngồi xuống chiếc ghế của mình, tay đỡ
trán, chau mày nói: “Hôm nay không biết tại sao con rất đau đầu, đã tìm đại phu
để châm cứu mấy mũi, nhưng chỉ được một lúc, giờ lại đau. Không làm được việc
gì nữa, nên con về nghỉ luôn!”

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, thấy sắc mặt đúng là rất xấu,
ánh mắt tối sầm, chẳng có chút tinh thần nào cả.

Thái phu nhân lo lắng nói: “Nếu đã vậy thì Hầu gia về
sớm nghỉ ngơi đi.” Cận Thiệu Khang gật gật đầu, đang định đứng lên, ánh mắt
Thái phu nhân đột nhiên lại chuyển sang nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Chi bằng để
Nhược Lan bóp đầu cho con, lần trước khi ta đau, Nhược Lan chỉ bóp đầu cho ta một
lúc, ta đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

Lúc này, Tưởng Nhược Nam đang uống trà, nghe lời của
Thái phu nhân, ngụm trà trong miệng suýt nữa thì phun ra ngoài, phải cố gắng lắm
mới kìm nén lại được.

Cái gì? Bảo nàng bóp đầu cho “con khỉ” này ư?

Nàng quay đầu sang nhìn Cận Thiệu Khang, hắn sẽ
không đồng ý đấy chứ, hắn chẳng phải chán ghét nàng tới tận xương tủy sao? Vậy
thì hãy cố gắng hết sức, thà đau tới chết cũng không cho phép nàng động vào người
hắn đi!

Cận Thiệu Khang nghe xong lời đề nghị của mẫu thân,
nghĩ đến cảnh Nhược Lan sẽ tiếp xúc với mình ở một cự li gần, trong vô thức hắn
muốn từ chối, nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt đăm đăm của nàng, đôi mắt đen
như hắc thạch ấy dường như tràn ngập sự hi vọng. (Thật đúng là một hiểu lầm quá
lớn!), trong lòng bất giác ấm áp, câu từ chối đã lên tới miệng rồi lại biến
thành…

“Cũng được!” Hắn đáp.

Cũng được? Hắn lại đồng ý! Nàng thật sự đã đánh giá
quá cao hắn rồi! Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Mẹ kiếp, bình thường ngậm nàng vợ bé trong miệng bảo vệ như châu như ngọc, giờ
đau đầu lại nhớ đến mình, muốn lão nương hầu hạ ngươi, đừng có mơ!

Bên này Thái phu nhân cho rằng Tưởng Nhược Nam túm
được cơ hội tốt nên sẽ vui mừng hớn hở, nhưng lại thấy nàng ngồi im bất động,
thầm nghĩ, không chừng vui quá quên cả biểu đạt hay sao, bèn mở miệng gọi: “Nhược
Lan, Hầu gia muốn con bóp đầu cho người! Nhược Lan, sao thế? Ngẩn người nghĩ gì
vậy?”

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân, thần trí tỉnh
táo trở lại, giờ không phải lúc làm việc theo ý muốn. “Con khỉ” đó là bảo bối của
Thái phu nhân, nếu nàng từ chối, trong lòng bà nhất định sẽ không vui, mà đã
không vui thì không chừng còn có suy nghĩ khác cũng nên. Từ sau lần tận mắt chứng
kiến Thái phu nhân nghiêm khắc trừng phạt kẻ dưới, nàng không còn cho rằng Thái
phu nhân dịu dàng ôn hòa như biểu hiện bề ngoài nữa.

Đắc tội với lãnh đạo cao nhất, sau này cuộc sống của
nàng ở Hầu phủ sẽ ra sao?

Tưởng Nhược Nam thầm thở dài, thôi, chẳng qua chỉ là
bóp đầu, coi như phục vụ cấp trên là xong!

Nàng đứng dậy, “Vâng, thưa mẫu thân, chỉ có điều Nhược
Lan chân tay vụng về, e không giúp được gì nhiều cho Hầu gia!”

Thái phu nhân cười nói: “Nhược Lan không cần khiêm tốn,
tay nghề của con rất tốt.”

Tưởng Nhược Nam cố nặn ra một nụ cười, rất không
tình nguyện đi đến sau lưng Cận Thiệu Khang, nghĩ sẽ tùy tiện bóp đầu cho hắn
vài cái rồi thôi. Vừa định giơ tay ra, còn chưa kịp chạm vào đầu hắn, đã nghe
Thái phu nhân nói: “Ở đây sao tiện, hai con hãy về Thu Đường viện đi!”

Về… về Thu Đường viện…

Nụ cười của Tưởng Nhược Nam cứng lại trên mặt, toàn
thân nàng đơ như hóa đá.

Bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt của Cận Thiệu
Khang: “Cũng được.”

Ra khỏi Tùng Hương viện, Cận Thiệu Khang chậm rãi đi
phía trước, Tưởng Nhược Nam lệt bệt theo sau.

Nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, trái tim Tưởng
Nhược Nam đập thình thịch.

Thế này sẽ không phải dẫn sói vào nhà chứ? Ngộ nhỡ
thú tính của hắn bộc phát thì làm thế nào?

Từ chối? Lấy lí do gì để từ chối? Không thể nói rằng,
khỉ à, ta thấy ngươi “bẩn” lắm, ngươi đừng có động vào ta! Nàng không có đủ
dũng khí để làm thế…

Nhưng nếu không từ chối, lẽ nào thật sự phải để mặc
hắn… Cả khuôn mặt Tưởng Nhược Nam đỏ bừng lên, hắn “bẩn” thật mà…

Rồi ngay sau đó lại nghĩ, “con khỉ” là người luôn giữ
phép tắc lễ nghi, ban ngày ban mặt chắc chắn sẽ không nảy sinh ý định xấu xa
gì, không chừng là do nàng nghĩ nhiều quá mà thôi, có thể hắn chỉ muốn được
nàng bóp đầu, chẳng thèm động vào nàng ấy chứ! Vợ bé hắn có cả đàn, người nào
người nấy xinh đẹp như hoa, hắn chẳng có ý định gì với nàng đâu…

Tưởng Nhược Nam không quan tâm tới Cận Thiệu Khang
nhiều như Vu Thu Nguyệt nên không biết thói quen của hắn, nàng không biết rằng
Cận Thiệu Khang hắn năm ngày mới “chạm” vào người vợ một lần, nếu không giờ
nàng đã không lo lắng tới mức này.

Ánh Tuyết phía sau mặt mày hớn hở, Tưởng Nhược Nam
quay đầu nhìn cô ta, trong lòng buồn bã, có cần phải vui tới mức ấy không? Giống
như bắt được bảo bối vậy.

Tâm trạng của người đi trước là Cận Thiệu Khang cũng
chẳng thoải mái hơn nàng là bao.

Ma xui quỷ khiến, sau hắn lại đồng ý chứ? Rõ ràng hắn
đã thề sẽ không bước chân vào Thu Đường viện dù chỉ là một bước…

Hắn nhận lời như thế, trong lòng nàng hẳn đang rất đắc
ý nhỉ, biểu hiện lúc này của nàng là gì? Xấu hổ? Xì… Một người con gái đòi
Hoàng thượng ban hôn ngay trước mặt bá quan văn võ thì sao còn biết xấu hổ chứ?
Hắn rất muốn quay đầu lại nhìn nàng, nhưng cổ cứ cứng ngắc, không thể nào mà
xoay được.

Lại nghĩ, nàng thấy hắn đến Thu Đường viện sẽ không
hiểu lầm gì đấy chứ? Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao hắn lại nhận lời nhỉ?

Đầu óc hỗn loạn, chẳng nghĩ được điều gì cho rõ
ràng.

Đi được vài bước thì cơn đau đầu cũng bớt, giờ hắn
đã có đầy đủ lí do để từ chối tới Thu Đường viện, nhưng không biết tại sao, hai
chân lại không nghe theo sự sai khiến của đại não, cứ nhằm Thu Đường viện mà bước
tới.

Đầu óc Cận Thiệu Khang càng hỗn loạn hơn…

Ninh An đi bên cạnh thấy chủ nhân chốc chốc lại chau
mày, lúc lại bĩu môi, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, bỗng nảy sinh cảm giác thương
xót, xem ra chủ nhân rất đau đầu!

Cả hai người bọn họ cứ dùng dằng như thế tới tận Thu
Đường viện. Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng bước, đứng ở cửa, vẫn đang băn
khoăn, mình thật sự muốn vào ư?

Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng của hắn, lòng bỗng vui,
hắn hối hận rồi?

Ánh Tuyết theo sau nàng thì cuống quýt, khó khăn lắm
Hầu gia mới đến một chuyến, chuyện này không thể hỏng được?

Lập tức Ánh Tuyết đi lên phía trước một bước, cao giọng
gọi: “Hầu gia đến, Hầu gia đến!”

Câu này giống như một quả lựu đạn ném vào trong Thu
Đường viện, bên trong lập tức náo động hẳn lên.

Cận Thiệu Khang thấy vậy, cảm giác trong lòng bỗng
nhẹ nhàng hơn, nhấc chân bước vào, a hoàn, kẻ hầu bên trong viện đã quỳ cả dưới
đất, những tiếng thỉnh an vang lên như sấm, sự hào hứng của bọn họ… Tưởng Nhược
Nam giật giật khóe miệng.

Ánh Tuyết đứng cạnh mỉm cười đắc ý, bộ dạng hân
hoan, Tưởng Nhược Nam càng thêm buồn bực.

Cận Thiệu Khang ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng
qua đám người, đi vào phòng trong, khí thế áp bức tới mức bọn họ không cả dám
ngẩng đầu lên.

Tưởng Nhược Nam dù có không muốn cũng đành phải bước
vào theo.

Ánh Tuyết và bọn người hầu mang nước vào, hầu hai chủ
nhân rửa mặt rửa tay, sau khi đưa nước vào rồi, bèn ăn ý lui ra ngoài, trước
khi đi, còn tự cho mình hiểu biết đóng cửa cho nàng.

Cửa vừa đóng, không khí trong phòng lập tức chìm vào
sự im lặng quỷ dị. Tưởng Nhược Nam có cảm giác như không thể thở được.

Cận Thiệu Khang nhìn quanh phòng một lượt, từ sau
khi nàng ở Thu Đường viện, đây là lần đầu tiên hắn bước chân vào đây.

Không có cầm kì thư họa, nhưng có hoa tươi đang nở,
trong phòng mọi thứ đều được bày biện ngăn nắp đúng chỗ, khiến người ta có cảm
giác dễ chịu. Đem so với phòng của Vu Thu Nguyệt, phòng Tưởng Nhược Nam không
được trang nhã bằng, nhưng lại gọn gàng và sạch sẽ.

Hắn không ngờ phòng nàng lại thế này… Cách bố trí rất
hợp với ý hắn.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc giường lớn
bằng gỗ Tử Đàn khảm vàng, trên giường chải tấm chăn vỏ gấm màu đỏ, bên trên
thêu đôi chim uyên ương quấn quýt, khiến người ta có cảm giác quay cuồng triền
miên. Tim hắn đột nhiên đập nhanh thình thịch mấy tiếng, hắn vội vàng rời mắt
sang chỗ khác.

Quay người, vẻ mặt hờ hững ngồi xuống phía trái của
chiếc ghế dài cũng được trạm trổ tinh tế, khẽ nhắm mắt lại, mày chau chặt,
khuôn mặt anh tuấn chìm dần vào bóng tối, lạnh lẽo giống như một bức tượng điêu
khắc.

Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang đang vờ nhắm mắt
dưỡng thần, thầm nghĩ, không thể kéo dài không khí gượng gạo này mãi, phải sớm
bóp đầu cho hắn để hắn còn đi cho xong việc.

Nghĩ đến đây, nàng hít một hơi thật sâu, cất tiếng hỏi:
“Hầu gia, thiếp bóp đầu cho chàng nhé?”

Cận Thiệu Khang gật gật đầu, không mở mắt ra.

Tưởng Nhược Nam bĩu bĩu môi, vờ lạnh lùng gì chứ?
Nàng đâu biết, lúc này Cận Thiệu Khang đang vô cùng căng thẳng, chỉ có thể dùng
sự trầm mặc để che giấu tâm trạng thật của mình.

Mười lăm tuổi hắn đã có a hoàn thông phòng, cho dù lần
đầu tiên đối mặt với chuyện nam nữ, hắn cũng không căng thẳng thế này, huống hồ,
giữa bọn họ bây giờ, đâu phải kiểu quan hệ ấy.

Cảm nhận được bước chân Tưởng Nhược Nam đang tiến về
phía mình, cảm nhận được khi nàng đứng sau mình, cả phần lưng hắn đều tê tê.
Mùi hương lan như xạ vấn vít quanh hắn, đột nhiên hắn có cảm giác mình bị bao
vây.

Một bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên phần trán hắn, khiến
phần da thịt bị nàng chạm vào đều rung động, toàn thân hắn run rẩy, trái tim mất
thăng bằng.

Tưởng Nhược Nam nào biết tâm trạng của người ngồi
trước mặt mình đang cuộn trào? Nàng ấn các huyệt Ấn Đường, Toàn Trúc, Ngư Yêu,
Ty Trúc Không, Thái Dương trên đầu hắn, cảm thấy toàn thân hắn căng cứng, nên bất
giác hỏi: “Hầu gia, thiếp có mạnh tay quá không?”

Cận Thiệu Khang hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại
bình tĩnh, đáp: “Không, rất tốt.”

Sau đó không khí lại rơi vào tĩnh lặng.

Tưởng Nhược Nam cảm thấy rất khó chịu trước bầu
không khí này, nàng bắt đầu thử tìm chuyện để nói với hắn.

“Hầu gia, bệnh đau đầu này có thường xuyên không?”

Cận Thiệu Khang im lặng, khi Tưởng Nhược Nam đã cho
rằng hắn sẽ không trả lời mình, thì đột nhiên hắn lên tiếng: “Không, chỉ hôm
nay mới đau thế này thôi. Có lẽ do tối qua bị nhiễm lạnh.”

Tưởng Nhược Nam trợn mắt, nói chuyện với người này
thật hại thần kinh. Nàng im luôn, không thèm quan tâm tới hắn nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3