Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 6 - Phần 3
Đúng lúc này, Vu Thu Nguyệt được a hoàn dìu vào
trong. Cô ta đã thay một bộ y phục mới, trên cổ và tay đều cuốn vải, mặt trắng
bệch, thần sắc tiều tụy, giống như vô cùng yếu đuối.
Cận Yên Nhiên nhìn thấy cô ta vội chạy ra đón, quan
tâm nói: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, sao tẩu lại đến đây, vết thương của tẩu nặng như
thế, nên nằm trên giường mà nghỉ ngơi mới phải. Tẩu yên tâm, bọn muội sẽ làm
sáng tỏ chuyện này!”
Vu Thu Nguyệt cảm kích nắm tay Cận Yên Nhiên, nói:
“Đa tạ sự quan tâm của muội.” Cô ta bước lên phía trước hai bước, Cận Yên Nhiên
thấy cô ta đi loạng chà loạng choạng thì vội vàng đỡ lấy. Vu Thu Nguyệt đi ra
giữa phòng, nhìn Thái phu nhân cầu khẩn: “Thu Nguyệt vừa tỉnh lại, nghe chuyện
này đã kinh động tới Thái phu nhân bèn vội vàng chạy tới đây. Lúc này Thu Nguyệt
đến không phải vì muốn đòi công bằng cho mình, chuyện này…”
Cô ta quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt lộ
vẻ sợ sệt, Cận Yên Nhiên còn cảm nhận được bàn tay cô ta đang khẽ run trong tay
mình, lòng bất giác nảy sinh thương cảm.
Vu Thu Nguyệt nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, giống
như hạ quyết tâm gì đó, thần sắc trên mặt trở nên kiên nghị, “Chuyện này không
thể trách tỷ tỷ, là Thu Nguyệt sơ suất, không cầm chắc chén trà. Thu Nguyệt
không muốn vì chuyện này khiến cửa nhà không yên, khiến Thái phu nhân và Hầu
gia phải lo lắng, mong Thái phu nhân đừng truy cứu nữa!” Nói xong, cô ta buông
tay Cận Yên Nhiên, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân.
Lệ Châu quỳ phía sau tỏ ra không phục, lập tức lên
tiếng: “Di nương, sao người lại nói như vậy, rõ ràng là phu nhân…”
Vu Thu Nguyệt quay đầu lại quát: “Lệ Châu im miệng!
Ta đã dặn ngươi không được nói bừa, ngươi lại khiến chuyện này ầm ĩ như vậy, thật
khiến ta quá thất vọng!”
Những lời cô ta vừa nói giống như đang giải thoát
cho Tưởng Nhược Nam, nhưng người khác nghe thì lại có cảm giác, cô ta đang vì sự
bình yên và vui vẻ của gia đình mà cam tâm tình nguyện nhịn nhục.
Lệ Châu nước mắt tuôn xuống như mưa, bộ dạng như rất
đau lòng vì chủ nhân của mình phải chịu ấm ức, đột nhiên hét gọi: “Di nương…”
Nghe thấy tiếng gọi của Lệ Châu, hai mắt Vu Thu Nguyệt
cũng đỏ hoe, cô ta giơ tay lau nước mắt, khi tay sắp chạm vào mắt mới nhận ra
đó là bàn tay bị thương, vội vàng đổi sang bàn tay kia. Một loạt những động tác
ấy khiến tất cả mọi người đều vô thức quay sang tập trung vào vết thương trên
tay cô ta, một mặt khiến họ nảy sinh thương cảm, mặt khác, khiến người ta cho rằng,
cô ta bị thương nặng như vậy, nhưng không những không oán trách nửa lời, còn
tìm cách “chạy tội” cho kẻ “thủ ác,” thật hiếm có người nào làm được như thế.
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn cảnh hai chủ tớ kẻ
tung người hứng, lòng thầm thở dài, một vở bi kịch, nhân vật nữ quá đáng
thương.
Mẹ kiếp, buồn nôn!
Nhưng màn “biểu diễn” này của Vu Thu Nguyệt lại rất thành
công, ít nhất là cô ta cũng khiến Cận Yên Nhiên cảm động, Cận Yên Nhiên vừa kéo
cô ta, vừa đau lòng nói: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, mọi người đều hiểu tâm ý của tẩu,
nhưng không làm như vậy được! Tẩu không thể yếu đuối như thế, tẩu càng nhường
nhịn, người ta càng tác oai tác quái, hôm nay chỉ làm tẩu bị bỏng, ai biết sau
này sẽ còn làm những chuyện gì?” Nói rồi ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân: “Mẹ,
chuyện này quyết không thể cho qua, nhất định phải điều tra rõ ràng, trả lại
công bằng cho Thu Nguyệt tẩu tẩu!” Rồi lại quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, nói
rành mạch từng từ từng chữ: “Nếu để mặc những người này ngông cuồng, ai biết lần
sau sẽ xảy ra chuyện gì?”
Vương thị cũng xen vào: “Đúng thế, cũng may lần này
vết thương của tiểu tẩu tử không quá nghiêm trọng, nhưng lần sau thì sao? Nếu
thật sự để xảy ra chuyện gì, tiểu tẩu tử đây là quý thiếp do Hoàng thượng ban
hôn, khi ấy chỉ e là thể diện của Hầu gia cũng chẳng còn giữ được nữa!”
Nhắc đến Hầu gia, Thái phu nhân không thể giữ vẻ mặt
bình tĩnh, cả đời này người mà bà thương nhất, quan tâm nhất chính là đứa con
trai này, con trai bà khó khăn lắm mới tạo dựng được thể diện như ngày hôm nay,
bà quyết không để bất kì kẻ nào khinh nhờn vinh quang ấy!
Chuyện lần này không nghiêm trị không được! Thái phu
nhân thầm nghĩ, nếu thật sự là Nhược Lan làm, cũng cần phải dạy cho nàng một
bài học, để nàng học cách tiết chế bản thân! Phải cho nàng biết rằng, nàng đã
được gả vào Cận gia, là người của Cận gia, thì phải tuân thủ quy tắc của Cận
gia! Đừng nói giờ nàng đã bị thất sủng nơi Thái hậu, cho dù Thái hậu vẫn còn
yêu thương sủng ái nàng như trước kia, cũng không thể can thiệp vào việc mẹ chồng
dạy dỗ con dâu của bà!
Nghĩ đến đây, Thái phu nhân nhìn Vu Thu Nguyệt vẫn
đang quệt nước mắt, nói: “Tâm ý của con ta hiểu, nhưng chuyện lần này đã không
còn là chuyện riêng của con nữa, là liên quan tới thể diện của Hầu gia chúng
ta, không thể cho qua dễ dàng thế được!”
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, làm bộ làm tịch như bối rối
gọi một tiếng: “Thái phu nhân…”
Thái phu nhân xua tay: “Con đừng nói thêm gì nữa, cứ
đứng sang một bên đi.”
Vu Thu Nguyệt lúc này mới ngoan ngoãn ngồi vào ghế của
mình. Mỗi lần ánh mắt chạm phải cái nhìn của Tưởng Nhược Nam, đều vờ sợ sệt
kinh hãi co rúm người lại.
Tưởng Nhược Nam hận không thể cho cô ta một cái bạt
tai!
Cận Yên Nhiên ngồi xuống cạnh Vu Thu Nguyệt, an ủi:
“Đừng sợ chị ta, tẩu càng sợ, chị ta càng đắc ý!”
Tưởng Nhược Nam đành coi như không nghe thấy, nàng
nhìn Thái phu nhân, nàng muốn biết bà sẽ điều tra chân tướng việc này bằng cách
nào!
Thái phu nhân dường như rất giận, bà chỉ vào a hoàn
quỳ dưới đất, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các ngươi hãy
khai thật hết, nếu có nửa câu giả dối, lừa gạt ta, thì đừng trách ta độc ác!”
Bốn a hoàn sắc mặt trắng bệch, sợ hãi tới mức đã run
lẩy bẩy, cả bốn người đều dập dầu cồm cộp, thể hiện rằng mình quyết không dám
nói nửa lời điêu trá.
Đầu tiên Lệ Châu kể lại tình hình lúc ấy, cô ta kể tỉ
mỉ việc Tưởng Nhược Nam đã không đón lấy chén trà do Vu Thu Nguyệt hai tay dâng
mời như thế, rồi lại nói:
“… Sau đó phu nhân giơ tay ra, vừa chạm vào chén trà
trong tay Vu di nương, chén trà đã đổ ụp xuống, nước trà nóng rẫy đổ cả lên người
di nương, rất nhiều chỗ bị phồng rộp, di nương khi ấy đau đớn tới ngất đi. Thật
đáng thương cho di nương của bọn nô tì, trước khi ngất còn dặn nô tì không được
nói gì cả. Nhưng nô tì thấy di nương chịu tội như vậy, trong lòng không phục,
sau lại gặp được tiểu thư, nhất thời không kìm được nên đã nói ra hết, mong
Thái phu nhân trách phạt!”
Nói xong lại dập đầu trước Thái phu nhân, nước mắt
lã chã.
Vu Thu Nguyệt lau nước mắt, bộ dạng đáng thương như
phải chịu tủi nhục, nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý, lần này Tưởng Nhược Nam
hết đường chối cãi, không những sau này “cô ta” phải đối mặt với sự chán ghét
vô tận của Hầu gia, e rằng ngay cả việc đến thỉnh an “cô ta” cũng sẽ được miễn.
Thái phu nhân sẽ dùng gia pháp để giáo huấn “cô ta,” sau khi bị đòn nếu Tưởng
Nhược Nam vì chuyện này mà ôm hận trong lòng, không ngừng gây sự, thì cái kết sẽ
càng hoàn mĩ hơn! Đến khi ấy chỉ cần ta sinh quý tử, địa vị chủ nhân Hầu phủ sớm
muộn gì cũng rơi vào tay ta, Hầu phu nhân Tưởng Nhược Lan chẳng qua chỉ là hữu
danh vô thực mà thôi!
Nghĩ tới đây, Vu Thu Nguyệt đắc ý tới mức suýt chút
nữa không giữ được vẻ mặt tủi nhục của mình!
Lúc này, tới lượt Ánh Tuyết nói, Ánh Tuyết không như
Hồng Hạnh, ăn nói rõ ràng rành mạch.
“… Khi ấy là Vu di nương run tay, nên chén trà mới bị
đổ, nô tì và Liên Kiều đều nhìn thấy rõ ràng, chuyện này không liên quan gì tới
phu nhân của chúng nô tì cả!”
Cận Yên Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Ngươi là đại a
hoàn của tẩu tẩu, lời của ngươi không đáng tin!”
Tưởng Nhược Nam nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên cười
nhạt, nói: “Tiểu cô, nếu lời của Ánh Tuyết không đáng tin, vậy Lệ Châu thân là
đại a hoàn hầu hạ cận kề bên Vu di nương, lời nói của cô ta có đáng tin không?
Ta biết tiểu cô là một người công bằng, nên nhìn nhận vấn đề thật công bằng mới
phải.”
Cận Yên Nhiên trong lòng không phục, nhưng lại chẳng
nghĩ ra được lời nào để phản kích nàng, đành ngồi đó hậm hực.
Lệ Châu quỳ phía dưới vội vàng dập đầu trước Thái
phu nhân: “Thái phu nhân, những gì nô tì nói đều là sự thật, nếu có nửa câu giả
dối, nguyện sẽ bị trời đánh chết!”
Ánh Tuyết cũng không cam tâm yếu thế, buông lời thề
độc để chứng minh sự thành khẩn của mình.
Nghe đến đây, trong lòng Thái phu nhân bỗng thấy
sáng tỏ, chuyện lần này quyết không thể là vô ý, nếu chẳng phải do Tưởng Nhược
Lan rắp tâm đố kị cố ý làm càn, thì là Vu Thu Nguyệt nghĩ kế để ám hại Nhược
Lan. Mặc dù tình hình trước mắt bây giờ, khả năng trước có vẻ lớn hơn, dù gì việc
Vu Thu Nguyệt bị thương nặng cũng là sự thật, nhưng bà cũng không muốn trừng phạt
Nhược Lan khi chưa có bất kì chứng cứ nào. Đối với người con dâu này, Thái phu
nhân trong lòng ít nhiều cũng vẫn còn có thiện cảm.
Lúc này, Vương thị đột nhiên đứng dậy nói với Thái
phu nhân: “Thái phu nhân, xin người cho phép con hỏi mấy nha đầu này vài câu!”
Thái phu nhân nhìn nhìn cô ta, trầm ngâm một lát, rồi
nói: “Con muốn hỏi gì thì hỏi đi!” Cứ để cô ta thử xem, biết đâu có thể phát hiện
ra điều gì!
Vương thị quay người lại, giơ tay vén mấy sợi tóc
mai xòa, hắng giọng.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều nhìn cô ta.
Vu Thu Nguyệt nhìn cô ta, tâm trạng phức tạp, vừa
như chờ đợi, vừa như lo lắng.
Vương thị nhìn a hoàn của Tưởng Nhược Nam, lạnh lùng
cất tiếng: “Ta hỏi ngươi, trước đó có phải phu nhân đã lừng chừng rất lâu không
chịu giơ tay nhận chén trà do Vu di nương dâng mời không?”
Ánh Tuyết cúi đầu đáp: “Cũng không lâu lắm…”
Còn chưa nói hết câu, Vương thị bèn nghiêm giọng quát:
“Ngươi câm miệng, ta không hỏi ngươi, mà là đang hỏi cô ta!” Vu Thu Nguyệt giơ
tay chỉ Liên Kiều.
Liên Kiều toàn thân run rẩy, hoảng sợ cùng cực đáp:
“Không… không lâu lắm…”
Ánh Tuyết lo lắng nhìn Liên Kiều một cái.
Vương thị cúi đầu, nhìn Liên Kiều chằm chằm, đảo mắt
một cái: “Không lâu lắm là bao lâu? Có đến một tuần hương không?”
Liên Kiều bị cô ta nhìn tới phát hoảng, đầu óc trống
rỗng, “Một tuần… một tuần hương…” Lắp ba lắp bắp, nói không rõ ràng.
Vương thị giơ tay giúi đầu Liên Kiều một cái, tức giận
quát: “Nô tì đáng chết, ta hỏi ngươi ngươi lại không trả lời, là đang nghĩ xem
nên lừa Thái phu nhân thế nào phải không?”
Liên Kiều sợ hãi nước mắt chảy ròng ròng, lúc này lại
càng thêm hoảng loạn: “Không ạ… không ạ… nô tì không lừa.”
“Vậy thời gian đó có đến một tuần hương hay không?”
“Có… Không không, không đến…” Liên Kiều vẫn nói năng
lộn xộn.
Vương thị quát lớn: “Rốt cuộc là có hay không có, đồ
nô tì lì lợm, còn dám nói dối, cẩn thận ta lóc da ngươi.”
Liên Kiều òa lên một tiếng khóc nức nở, “Nô tì không
nhớ nữa, nô tì không nhớ nữa!” Tưởng Nhược Lan mặc dù tính tình tùy tiện ngỗ
nghịch, nhưng lại rất khoan dung với những a hoàn cùng lớn lên bên mình từ bé,
rất ít đánh mắng, những a hoàn đó chưa phải đối mặt với cảnh tượng như thế này
bao giờ, bị Vương thị dọa cho đầu óc cũng trở nên hoảng loạn!
Vương thị đắc ý cười, quay người lại, nói với Thái
phu nhân: “Thái phu nhân, người nhìn thấy rồi đấy, phu nhân rõ ràng là đã cố ý
không nhận chén trà do tiểu tẩu tử dâng mời!” Cô ta quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam,
thoáng mỉm cười: “Phu nhân, đệ muội biết những lời đệ muội nói sẽ đắc tội với
phu nhân, nhưng việc đến nước này đệ muội không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì thể
diện của Hầu phủ, cho dù phải đắc tội với phu nhân, những lời đó đệ muội vẫn phải
nói!”
Cô ta hít một hơi thật sâu, cao giọng: “Phu nhân
không chịu đón chén trà do tiểu tẩu tử dâng mời, điều đó có nghĩa là gì, có
nghĩa là trong lòng phu nhân oán hận tiểu tẩu tử, còn vì sao lại oán hận, không
cần ta phải nói mọi người cũng đều biết. Người phụ nữ này, khi đố kị thì việc
gì cũng dám làm, tiểu tẩu tử biết rõ nước trà rất nóng, không can cớ gì mà lại
không giữ chắc chén trà, để trà đổ lên người mình, việc này chắc chắn là do người
ta cố ý, hoặc có thể phu nhân chính là muốn…”
Nói tới đây, cô ta có chút do dự, nhưng khi quay đầu
lại nhìn Vu Thu Nguyệt, đột nhiên hạ quyết tâm, nghiến răng nói tiếp: “Hoặc có
thể phu nhân muốn làm bỏng khuôn mặt của tiểu tẩu tử không chừng! Có điều tiểu
tẩu tử nhanh nhẹn tránh được, nên mới không bị hủy dung! Tiểu tẩu tử, muội nói
xem, ta nói có đúng hay không?”
Vương thị biết, những lời mình vừa nói ra, chắc chắn
sẽ đắc tội với Tưởng Nhược Lan, quan hệ giữa cô ta và nàng về căn bản không thể
nào tháo gỡ nữa! Nhưng hòa hợp với nàng thì cô ta được lợi gì chứ? Vu Thu Nguyệt
là biểu muội của cô ta, Tưởng Nhược Lan tuyệt đối sẽ không tử tế gì với cô ta cả,
nếu đã như thế, chi bằng toàn tâm toàn ý giúp biểu muội lật đổ Tưởng Nhược Lan,
sau này biểu muội lên nắm quyền làm chủ, bản thân cô ta cũng được thơm lây.
Cận Yên Nhiên nghe xong những lời của Vương thị thì
càng chắc chắn về tội lỗi của Tưởng Nhược Nam, cảm thấy Vương thị suy đoán vô
cùng hợp lí, không chừng Tưởng Nhược Lan chính là muốn hủy hoại khuôn mặt của
Vu Thu Nguyệt, hòng đoạt lại trái tim của ca ca!
Ngay đến Thái phu nhân cũng cảm thấy những lời của
Vương thị rất hợp lí.
Vu Thu Nguyệt không lên tiếng, chỉ lắc đầu, nước mắt
tuôn càng nhiều hơn, cứ như Vương thị đã nói trúng tâm tư của cô ta không bằng.
Cận Yên Nhiên nhìn bộ dạng cúi đầu lau lau quệt quệt nước mắt của Vu Thu Nguyệt,
lại cuống lên: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu đừng khóc mãi thế, tẩu nói đi.”
Vu Thu Nguyệt chỉ mải lắc đầu, khóc đáp: “Yên Nhiên,
bỏ đi, bỏ đi…”
Chỉ hai câu này thôi đã đủ chứng minh những lời
Vương thị suy đoán là đúng.
Cận Yên Nhiên vội vàng nhìn Thái phu nhân, gọi: “Mẹ,
mẹ nhìn thấy cả rồi đấy, sự việc là như thế! Mẹ, mẹ phải đứng ra làm chủ thay
cho Thu Nguyệt tẩu tẩu!”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng quan sát tất cả, lòng nàng
bỗng trào dâng cảm giác mệt mỏi vô tận, có ý nghĩa gì không? Hãm hại, bày mưu
tính kế, âm mưu hết lần này tới lần khác, dùng đủ mọi thủ đoạn, có ý nghĩa gì
không? Nàng chưa từng nghĩ sẽ hại ai, thậm chí đến phu quân của mình còn không
màng, nàng chỉ muốn sống đường đường chính mình. Tại sao lại không để cho nàng
được thỏa nguyện!
Nàng thật sự phải sống như thế này sao? Hết lần này
tới lần khác bị cuốn vào đủ mọi âm mưu, hết lần này tới lần khác phải biện giải
phản kích?
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy nổi giận.
Mẹ kiếp, tại sao lần nào lão nương cũng phải phối hợp
diễn kịch với nhà ngươi chứ!
Nàng “soạt” một tiếng đứng bật dậy, đi vài bước tới
bên Vu Thu Nguyệt, dang tay tát thẳng vào mặt cô ta!
“Bốp” một tiếng rất kêu, mặt Vu Thu Nguyệt lập tức hằn
nguyên năm ngón tay, cô ta kinh sợ tới nghệt mặt ra, hai mắt mở to nhìn Tưởng
Nhược Nam, nhất thời quên cả khóc.
Nhưng Tưởng Nhược Nam không dừng lại ở đó, nàng
nhanh nhẹn bưng chén trà bên cạnh Vu Thu Nguyệt lên, nhắm thẳng vào mặt cô ta
mà hắt!
Nước trà nóng lan nhanh ôm lấy toàn bộ khuôn mặt của
Vu Thu Nguyệt, rồi lại như một đóa hoa chảy xuôi xuống dưới cổ, xối xả, khiến y
phục của cô ta ướt hết, lá trà dính đầy mặt.
Vu Thu Nguyệt như bị sét đánh, ngồi thẳng đơ không cử
động.
Không khí trong phòng lặng ngắt như ở cõi chết.
Người nào người nấy mở trừng mắt nhìn Tưởng Nhược
Nam, rõ ràng họ không dám tin vào mắt mình nữa.
“Cô ta”… “cô ta”… dám đánh người trước mặt Thái phu
nhân!
Cận Yên Nhiên là người phản ứng lại đầu tiên, cô ta
nổi xung, chỉ thẳng vào mặt Tưởng Nhược Nam, hét: “Tưởng Nhược Lan, tẩu đúng là
bà la sát, tẩu dám ra tay đánh người trước mặt cả nhà, trong mắt tẩu còn có mẹ
không hả?”
Vu Thu Nguyệt “òa” khóc rống lên, lần này thì cô ta
khóc thật, nàng đánh cô ta rất đau! Cô ta lớn bằng từng này rồi đây là lần đầu
tiên ăn bạt tai!
Tưởng Nhược Nam chẳng thèm để tâm tới Cận Yên Nhiên
đang tức tối nhảy dựng cả lên kia, nàng trừng mắt nhìn Vu Thu Nguyệt, dùng ngón
tay chỉ thẳng vào mũi cô ta, lạnh lùng quát: “Vu Thu Nguyệt, ngươi câm miệng
cho ta, ngươi còn dám gào, có tin ta sẽ cho ngươi thêm một cái bạt tai nữa
không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng và căm hận tới cùng cực của
Tưởng Nhược Nam, Vu Thu Nguyệt run sợ, cô ta bất giác im bặt, nhưng vẫn khẽ
thút thít, tỏ rõ sự đáng thương.
“Vu Thu Nguyệt, ngươi vờ vịt đáng thương gì? Ta đã
muốn đánh ngươi từ rất lâu rồi! Ngươi lúc nào cũng làm bộ đáng thương như bị ta
bắt nạt ức hiếp, tìm đủ mọi cách để hãm hại ta bắt nạt ngươi, ta nói cho ngươi
biết! Vu Thu Nguyệt, Tưởng Nhược Lan ta từ xưa tới nay muốn đánh là đánh, muốn
chửi là chửi! Ta làm gì cũng rõ ràng ngay thẳng, ngươi tưởng ta cũng giống
ngươi chắc, bề ngoài thì tỏ vẻ yếu đuối, thực ra trong bụng lại đầy nước thối!
Chỉ biết dùng nước mắt để cầu xin lòng thương hại! Ta muốn ức hiếp ngươi, ta muốn
đánh ngươi, thì ta sẽ quang minh chính đại mà tàm! Ta không thèm giở kiểu thủ
đoạn đáng khinh ra như ngươi đâu!”
Tưởng Nhược Nam đã phải nhẫn nhịn rất lâu rồi, lần
này nói được ra nàng cảm thấy thật thoải mái, trong lòng vô cùng dễ chịu!
“Tưởng Nhược Lan, tẩu không những không hối cải, mà
tẩu còn dám đánh người trước mặt mẹ, tẩu thật sự cho rằng bọn ta sợ tẩu sao?” Cận
Yên Nhiên thấy Tưởng Nhược Nam hoàn toàn phớt lờ mình, bèn hậm hực cáu bẳn.
Tưởng Nhược Nam quay ngoắt lại nhìn cô ta, nói thực,
nàng cũng nhịn tiểu cô “chính nghĩa” này lâu lắm rồi, lâu lắm rồi!
“Tiểu cô, muội luôn cho rằng ta bắt nạt cô ta, ta hỏi
muội, từ đầu tới cuối, con mắt nào của muội nhìn thấy ta bắt nạt cô ta, chuyện
lần này, muội có mặt ở đó không? Muội có tận mắt chứng kiến không? Sao muội lại
tin cô ta như vậy? Chỉ vì cô ta bị thương ư? Nhưng muội đừng quên, đây chỉ là vết
bỏng, sẽ khỏi thôi, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ chịu một chút thương tích, mà đổi
được sự tin tưởng hoàn toàn của muội, thì việc bị thương này cũng đáng lắm chứ!
Tiểu cô, năm nay muội cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sau khi cập kê sẽ xuất giá,
cũng sẽ có nhà chồng, nếu như người ta hễ khóc lóc là muội lại tin, thì khi ấy
muội sẽ phải chịu khổ đấy!”
“Tưởng Nhược Lan, tẩu…” Cận Yên Nhiên tức tới mức
không nói được nữa, cô ta chạy đến bên Thái phu nhân, kéo tay mẹ mắt đỏ hoe,
nói: “Mẹ, mẹ xem chị ta nói kìa! Mẹ, mẹ mau gọi người vào đánh chị ta đi!”
Thái phu nhân vỗ vỗ lưng Cận Yên Nhiên, hạ giọng an ủi
cô ta mấy câu rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, lãnh đạm nói: “Nhược Lan, con
cũng thật quá đáng! Trước mặt ta con còn dám đánh người, trong mắt con có còn
bà mẹ chồng này nữa không?”
Vương thị nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Trước mặt
Thái phu nhân còn dám đánh người, đủ biết cô ta hung hăng nhường nào rồi! Không
cần nói nữa, chuyện lần này nhất định do cô ta cố ý!”
Tưởng Nhược Nam quay sang trừng mắt lườm Vương thị,
cười nhạt một tiếng, đáp: “Vương thị, chuyện ở nhà trên chúng ta, đến lượt
ngươi chõ mồm vào từ bao giờ thế, ta đường đường là nhất phẩm Cáo mệnh, đâu đến
lượt con dâu của thiếp thất như ngươi được chỉ chỉ trỏ trỏ! Ngươi nhảy chồm chồm
lên như thế, ra sức phối hợp diễn cùng cô ta, ngươi tưởng ta không biết tâm tư
ngươi chắc? Ngươi là mụ đàn bà ngu xuẩn, cẩn thận đến cuối cùng cốc mò cò xơi đấy!”
Vương thị bị nàng nói trúng tim đen, lòng bỗng run sợ,
lửa giận cũng nguội mất tám phần, cô ta ngồi xuống ghế của mình, sau đó mới lẩm
bẩm một câu: “Ta thì có thể có tâm tư gì chứ, đều là vì Cận gia cả thôi…” Nói
xong lén nhìn sắc mặt Thái phu nhân, đột nhiên có cảm giác như đang ngồi trên đống
lửa.
Tưởng Nhược Nam không nhìn cô ta nữa mà quay về phía
Thái phu nhân nói: “Mẫu thân, người cũng biết trước kia con là người thế nào,
Tưởng Nhược Lan con vì sao lại phải mang danh tiếng xấu như thế, chính vì từ
xưa tới nay con đều rất thẳng thắn bộc trực, không bao giờ biết giả tạo! Nhưng
sau khi được gả vào Hầu phủ, con vẫn luôn muốn thay đổi bản thân mình, thay đổi
ấn tượng của mọi người về mình, con đã nỗ lực mong nhận được sự đón nhận của tất
cả. Có điều, điều đó không có nghĩa là con sẽ nhẫn nhục để người khác vu oan
cho mình! Hết lần này tới lần khác, hoàn toàn không biết tiết chế! Nực cười, Tưởng
Nhược Lan con muốn ức hiếp một thiếp thất mà phải hao tâm tổn trí như vậy sao?
Mẫu thân, chuyện lần này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến con cả, Vu Thu Nguyệt
vì sao bị thương tự cô ta rõ nhất! Nếu như con muốn hại cô ta, thì liệu Vu Thu
Nguyệt có thể tránh được không? Liệu cô ta còn ngồi đây nước mắt nước mũi ròng
ròng vờ đáng thương không?”
Vu Thu Nguyệt nghe tới đây, vội đi lên phía trước
hai bước, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân: “Thái phu nhân, con chưa bao giờ
muốn làm to chuyện này, con cũng không muốn thấy tỷ tỷ bị trừng phạt. Con thật
lòng thích Hầu gia và muốn được sống cùng chàng, nên mới tình nguyện về làm thiếp,
sao con có thể tìm mọi thủ đoạn khiến nhà cửa ầm ĩ chứ? Tỷ tỷ nói con trong
ngoài bất nhất, thực ra là hiểu lầm con! Vu Thu Nguyệt con là người thế nào, mọi
người đều rõ.” Cô ta quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, “Đâu thể bị bôi nhọ bởi vài
lời của tỷ tỷ được!”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng:
“Vu Thu Nguyệt, ngươi đừng mở miệng ra là làm thiếp làm thiếp, cứ như ngươi
đang phải chịu một nỗi ấm ức tày trời vậy! Đúng, ngôi vị chính thất của ta là
do ta ép Hoàng thượng ban hôn mà có, đấy là bản lĩnh của ta, ngươi có ngưỡng mộ
cũng không làm được! Nhưng không ai ép ngươi phải làm thiếp cả, theo ta biết,
ngươi cam tâm tình nguyện vào Cận gia làm thiếp! Ngươi thấy ấm ức, ngươi thấy bất
mãn, ngươi hoàn toàn có thể không bước chân vào nhà này! Nhưng nếu ngươi đã vào
rồi, thì hãy chấp nhận đi! Ngươi hãy ngoan ngoãn hầu hạ Hầu gia, sinh con dưỡng
cái, chẳng ai bới móc ra được chỗ sai phải của ngươi cả. Nhưng ngươi hết lần
này tới lần khác dùng mọi thủ đoạn ti tiện với ta, không phải ngươi cho rằng Tưởng
Nhược Lan ta là kẻ ngu dốt vô học, không phải đối thủ của ngươi, có thể dễ dàng
chà đạp ta đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, Tưởng Nhược Lan ta dù ngỗ ngược,
nhưng không phải con ngốc, ngươi muốn trêu vào ta? Ngươi cũng không tự suy nghĩ
xem Tưởng Nhược Lan ta là ai, ngươi trêu nổi không? Hôm nay ta chỉ cho ngươi một
bạt tai, lần sau ngươi còn dám giở trò nữa, hừ…”
Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt, cười lạnh hai tiếng, âm
thanh lạnh lẽo ấy khiến Vu Thu Nguyệt nổi cả da gà, “Danh tiếng bao năm nay của
Tưởng Nhược Lan ta không phải vô cớ mà có, nếu ngươi có gan, thì cứ thử xem!”
Cả ba kẻ trong phòng đều bị khí thế của Tưởng Nhược
Lan đè bẹp không nói được gì, Vương thị rụt cổ lại đến nhìn cũng không dám, Cận
Yên Nhiên bị những lời của nàng làm cho tức nghẹn. Thái phu nhân sầm mặt, mím
chặt môi, ánh mắt loang loáng bất định.
Bốn a hoàn quỳ dưới đất, Ánh Tuyết và Liên Kiều đang
nhìn chủ nhân của mình với vẻ mặt hết sức sùng bái, còn Lệ Châu và Tiểu Anh, mặt
mày trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng.
Khuôn mặt biến đổi màu sắc nhất thuộc về Vu Thu Nguyệt,
sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, muốn mở miệng biện giải phản kích, nhưng
không dám, cô ta thật sự sợ Tưởng Nhược Nam tức giận thì sẽ gây bất lợi cho
mình.
Đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ
bé, những thủ đoạn mà cô ta tưởng rằng đã hết sức kín kẽ tinh vi trước kia, trước
mặt nàng chỉ như một trò cười!
Tưởng Nhược Nam hít sâu một hơi, nhìn Thái phu nhân
nói: “Thái phu nhân, Nhược Lan đã nói xong những gì cần nói, đâu thực đâu giả,
Nhược Lan tin Thái phu nhân tự có phán đoán của mình! Nhược Lan xin cáo lui!”
Nói xong, nàng gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều, đi một mạch
khỏi Tùng Hương viện!
Về đến Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam mặt mày lãnh
đạm xông vào phòng, vừa vào đã gọi: “Ánh Tuyết, mang chiếc roi của ta ra đây!”
Ánh Tuyết chạy đi tìm chiếc roi đặt vào tay Tưởng
Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam đón lấy dùng sức quật, chiếc roi kêu
“vút” một tiếng, tạo thành hình vòng cung đẹp mắt trên không trung, sau đó đập
bộp xuống dưới đất.
Nói ta là bà la sát? Hôm nay ta “la sát” cho các người
xem, kẻ nào dám động vào một sợi lông trên người ta…
***
Gần tối, Cận Thiệu Khang từ phủ nha về bèn đến thẳng
Tùng Hương viện thỉnh an mẫu thân.
Đến Tùng Hương viện, lại thấy Cận Yên Nhiên đang
cùng mẫu thân ngồi bên cửa sổ, miệng không ngừng nói gì đó, bộ dạng của Cận Yên
Nhiên hình như rất kích động. Hai người nghe có tiếng động, đồng loạt quay đầu
lại, Thái phu nhân cười, nói: “Hầu gia, con về thật đúng lúc, muội muội con cứ
càm ràm bên tai ta mãi, khiến ta sắp phiền chết rồi đây!”
Cận Thiệu Khang đi đến, Liễu Nguyệt đưa a hoàn vào hầu
hắn ngồi xuống, đưa khăn mặt cho hắn lau tay lau mồ hôi, rồi lại dâng trà thanh
nhiệt giải khát.
Cận Thiệu Khang nhấp một hớp, nhìn Cận Yên Nhiên, cười
hỏi: “Yên Nhiên, không phải đang quấn lấy mẹ đòi mua đồ đấy chứ?”
Cận Yên Nhiên đi tới, ngồi xuống cạnh hắn, kéo cánh
tay hắn nói: “Ca ca, theo lí mà nói, huynh vất vả cả ngày trời mới được về nghỉ
ngơi, muội không nên mang chuyện trong nhà ra làm phiền huynh. Nhưng chuyện
này, huynh không biết không được!”
Cận Thiệu Khang thấy muội muội nói bằng giọng nghiêm
trọng như vậy bèn đặt chén trà trong tay xuống, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lông mày Cận Yên Nhiên dựng ngược, trong giọng nói
còn cả sự bực tức, “Ca ca, huynh phải biết hôm nay Tưởng Nhược Lan huênh hoang
thế nào…” Nói rồi đem chuyện Tưởng Nhược Lan làm Vu Thu Nguyệt bị bỏng, không
những không nhận lỗi, mà còn càn quấy, nói Vu Thu Nguyệt hãm hại mình, cuối
cùng còn đánh Vu Thu Nguyệt trước mặt mọi người. Cận Yên Nhiên kể lại rành mạch,
thậm chí những lời ngông nghênh của Tưởng Nhược Nam cô ta cũng kể lại cho Cận
Thiệu Khang nghe không sót một từ.