Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 5 - Phần 2
Vương thị ngẩn người, đứng khựng lại rồi vội vàng chạy
đuổi theo, nói: “Không thế đâu, con gần như chứng kiến biểu muội lớn lên, con
bé là người thế nào con rất rõ, nó sẽ không đối xử với con như thế! Nếu không
con đã không giới thiệu nó cho Hầu gia!”
Triệu di thái thái lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt
lườm cô ta: “Ta cũng hi vọng con không nhìn nhầm người, có điều sau này chuyện
của cô ta con quản ít thôi, ta thấy Tưởng Nhược Lan cũng không phải là người dễ
bắt nạt đâu. Con cẩn thận trộm gà không được lại còn mất nắm thóc!”
Vương thị lẩm bẩm càu nhàu, rõ ràng không coi lời mẹ
chồng ra gì. Hai người đi về hướng viện tử của mình.
Trong Tùng Hương viện, Tưởng Nhược Nam thấy Vương thị
đã đi, thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã bớt được một kẻ đâm bị thóc chọc bị gạo.
Thái phu nhân nghe xong lời của Hồng Hạnh, lòng cũng
thoáng lay động, ngước mắt nhìn về phía Vu Thu Nguyệt. Việc thê thất dùng thủ
đoạn để tranh giành sủng ái, bà đã từng chứng kiến không ít, lẽ nào Vu Thu Nguyệt…
Cận Thiệu Khang nghe những lời mà Hồng Hạnh nói thì
lại nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, ánh mắt lạnh như băng, “Đây chính là mục đích
của cô sao?”
Tưởng Nhược Nam giận quá hóa buồn cười: “Hầu gia
đang nói gì, thiếp nghe không hiểu!”
Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng, Tưởng Nhược Nam
cũng trừng mắt nhìn lại hắn không hề tỏ ra yếu thế, cho đến khi Cận Thiệu Khang
hừ khẽ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Bên này, Vu Thu Nguyệt thoáng thấy ánh mắt nghi ngờ
của Thái phu nhân bỗng căng thẳng, vội vàng đi tới quỳ trước mặt bà, khóc lóc
nói: “Thái phu nhân, Thu Nguyệt là người thế nào phu nhân rõ nhất, Thu Nguyệt sẽ
không làm những việc mờ ám như vậy đâu. Đời này kiếp này, Thu Nguyệt chỉ nguyện
được sống cùng Hầu gia, những chuyện khác Thu Nguyệt chẳng hề bận tâm. Nếu Thu
Nguyệt thật sự nhắm vào vị trí đó thì ngay từ đầu Thu Nguyệt đã không về làm
thiếp của Hầu gia. Thái phu nhân, tấm lòng Thu Nguyệt sáng như nhật nguyệt, Thu
Nguyệt có thể bỏ qua tất cả, nhưng lại không thể tha thứ cho việc người khác nhục
mạ chân tình của mình dành cho Hầu gia!” Nói xong bèn dập đầu mấy cái trước
Thái phu nhân, những tiếng bộp bộp vang lên, thể hiện rõ sự kiên quyết của cô
ta.
Cận Yên Nhiên vội vàng đỡ Vu Thu Nguyệt đứng dậy
khuyên can, “Thu Nguyệt tỷ tỷ, mọi người biết tỷ có phải mới ngày một ngày hai
đâu, sao có thể nghe những lời bậy bạ vì muốn thoát tội của một a hoàn mà không
tin tưởng tỷ chứ, tỷ đừng kích động, tấm lòng của tỷ mọi người đều hiểu cả, quyết
không để cho người khác đổ oan cho tỷ! Trời ơi, trán tỷ chảy máu rồi này!”
“Yên Nhiên…” Vu Thu Nguyệt khẽ gọi một tiếng rồi
khóc ngã vào lòng Cận Yên Nhiên, bộ dạng vô cùng đau lòng tủi nhục.
Tưởng Nhược Nam nhìn cảnh ấy, bất giác trong lòng thấy
vô cùng phục Vu Thu Nguyệt, người phụ nữ này có thể diễn kịch tới trình độ đó,
cũng coi như cô ta có bản lĩnh!
Có điều qua đấy, nàng cũng hiểu rõ một việc, dù là về
danh tiếng, cách thể hiện tâm trạng tính cách, hay về mặt tình cảm với người của
Cận gia, nàng ta đều hơn đứt Tưởng Nhược Lan, nếu đem bọn họ ra so sánh, đổi lại
là nàng, nàng cũng sẽ tin cô ta hơn! Muốn mọi người tin rằng màn kịch này là âm
mưu của cô ta, e rằng rất khó!
Thái phu nhân bị hành động đó của Thu Nguyệt lay động
không ít, thầm nghĩ, cũng đúng, chỉ dựa vào mấy lời nói lộn xộn của a hoàn này
mà nghi ngờ Thu Nguyệt thì thật không công bằng! Đúng như Yên Nhiên nói, chuyện
này rõ ràng là do Hồng Hạnh cậy thế ức hiếp người! Trước kia Tưởng Nhược Lan là
người thế nào, không cần phải nhắc lại nữa, mặc dù thời gian này có chút thay đổi,
nhưng bản tính khó dời, con trai bà lạnh nhạt với cô ta như thế, sao cô ta có
thể không oán hận? A hoàn hầu bên cạnh cô ta chắc chắn hiểu được tâm ý đó, nên
mới dám làm như vậy!
Hôm nay chỉ là a hoàn đánh người, sau này nếu như
Thu Nguyệt có thai, thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa! Ồn ào tới nhà cửa
không được yên, không chừng con trai bà sẽ trở thành chuyện cười cho cả Hoàng
thành này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thái phu nhân đã có quyết định,
bà ho khẽ một tiếng rồi nói: “Trong bữa tiệc trà của Hầu phủ mà a hoàn lại dám
ra tay đánh người, thực sự khiến Hầu phủ không biết phải giấu mặt vào đâu nữa,
chuyện hôm nay ta quyết không thể dễ dàng cho qua!”
Hai a hoàn đang quỳ dưới đất nghe thấy vậy thì bỗng
run rẩy, Hồng Hạnh càng run hơn, mắt không ngừng liếc về phía Tưởng Nhược Nam.
Vu Thu Nguyệt nghe thấy câu này liền biết mình đã
giành được thắng lợi, cô ta len lén liếc Tưởng Nhược Nam một cái, thầm nghĩ: Tưởng
Nhược Lan, ngươi hao tâm tổn trí hòng lấy lòng Thái phu nhân, nhưng qua chuyện
này, bà ta sẽ không bao giờ còn tin ngươi nữa! Trong lòng bà ta, ngươi mãi mãi
là một kẻ thất bại!
Thái phu nhân nói tiếp: “Trong chuyện này mặc dù cả
hai a hoàn đều phải chịu trách nhiệm, nhưng lại do Hồng Hạnh khởi xướng. Loại
điêu nô không biết phép tắc này, Hầu phủ ta quyết không dung thứ, lôi ra đánh
hai mươi gậy trước, rồi sau đem bán!” Nói xong, bà nhìn Tưởng Nhược Nam, “Nhược
Lan, đây là a hoàn bồi giá của con, ta xử lí như thế, con có ý kiến gì không?”
Hồng Hạnh nghe Thái phu nhân nói sẽ mang bán mình, lập
tức sợ quá khóc lớn, bị đem bán thì có thể bán đi đâu ngoài mấy chỗ bướm ong dập
dìu kia. Như vậy thì còn không bằng chết! Thấy Thái phu nhân hỏi ý kiến của Tưởng
Nhược Nam, cô ta lập tức bò về phía nàng, ôm lấy chân nàng mà khóc: “Tiểu thư,
tiểu thư, hãy cứu nô tì, đừng bán nô tì, nô tì biết sai rồi, nô tì thật biết
sai rồi, sau này nô tì nhất định sẽ ngoan ngoãn, tiểu thư, tiểu thư!” Hồng Hạnh
khóc xé gan xé phổi, suýt nữa thì xỉu đi, có thể thấy cô ta đang sợ hãi tới mức
nào.
Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang lại lẳng lặng ngồi
yên chờ xem phản ứng của Tưởng Nhược Nam, muốn biết nàng sẽ có thái độ ra sao.
Nếu nàng không chịu, điều đó có nghĩa nàng chưa hoàn toàn hối cải, và trong mắt
nàng không hề có Thái phu nhân.
Vu Thu Nguyệt lại vô cùng dễ chịu, dù Tưởng Nhược
Lan chịu hay không chịu thì lần này cô ta cũng đã thua thảm hại rồi! Không chịu,
sẽ đánh mất sự yêu quý của Thái phu nhân, chịu, ha ha, đến đại a hoàn hầu hạ
bên cạnh cô ta còn bị mang bán, thì toàn bộ kẻ hầu người hạ trong phủ này sẽ
không bao giờ còn dám tin tưởng cô ta nữa!
Lúc này, Tưởng Nhược Nam đứng dậy, cúi đầu, điềm đạm
đáp: “Mẫu thân, con cho rằng, chuyện này xử lí như thế có chút bất công với Hồng
Hạnh!”
Sắc mặt Thái phu nhân trầm hẳn xuống, “Con có ý gì?”
Cận Yên Nhiên thì tức giận mắng: “Tưởng Nhược Lan,
chuyện đến nước này, tỷ còn muốn bảo vệ con nô tì kia? Thật là đánh chết cũng
không hối cải!”
Cận Thiệu Khang mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt
hắn nhìn Tưởng Nhược Nam lộ rõ vẻ giận dữ.
Tưởng Nhược Nam chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, tiếp
tục nhìn Thái phu nhân nói, “Mẫu thân, người trừng phạt Hồng Hạnh, là bởi vì Hồng
Hạnh đã làm Hầu phủ mất thể diện, có đúng không ạ?”
Thái phu nhân nhìn nàng, đặt chén trà trong tay xuống,
trầm giọng hỏi lại: “Lẽ nào còn không phải?”
“Mẫu thân, Tưởng Nhược Lan thấy, kẻ thật sự khiến Hầu
phủ mất mặt, không phải là Hồng Hạnh, mà là…” Nàng quay người lại, giơ tay chỉ
thẳng về phía trước: “Mà là Ngọc Liên!”
Ngọc Liên toàn thân run lẩy bẩy, sợ tới mức không thốt
lên lời: “Nô tì… nô tì…”
Vu Thu Nguyệt lại bắt đầu lau nước mắt, bộ dạng như
bị người ta ám hại, có nỗi khổ mà không thể lên tiếng biện giải.
Cận Yên Nhiên lập tức đứng dậy, “Tưởng Nhược Lan,
ngươi nói linh tinh gì thế hả? Chuyện vốn là do a hoàn ngươi gây ra, lại bảo
người khác phải gánh tội, ngươi thật quá ngang ngược!”
Cận Thiệu Khang nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng
lúc này bỗng đứng dậy, quay người nhìn vào mặt Tưởng Nhược Nam, thân hình cao
to của hắn như trùm lên người nàng, khiến nàng có cảm giác áp bức ngột ngạt. Hắn
chắp hai tay sau lưng, trông xuống nàng, lạnh lùng nói: “Cô nói tiếp đi, ta phải
xem xem cô còn định biện giải tới mức nào!” Chuyện tới nước này rồi, mà cô ta
còn không chịu nhận lỗi sao? Thì ra từ trước tới nay, cô ta căn bản chẳng hề
thay đổi!
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông này,
trong mắt hắn chỉ có Vu Thu Nguyệt mới là thê tử. Cũng đúng, từ đầu tới cuối, hắn
chưa bao giờ muốn lấy Tưởng Nhược Lan, hắn chưa từng coi Tưởng Nhược Lan là thê
tử, nếu nàng từng có chút kì vọng nào với hắn, thì đúng là do nàng tự làm tự chịu
mà thôi!
Nàng quay người lại, nói với Thái phu nhân: “Thái
phu nhân, con thừa nhận, a hoàn Hồng Hạnh không có phép tắc, ngay đến bản thân
con, trước kia cũng là người không biết lễ nghi, nếu không, Thái phu nhân cũng
đã không mời ma ma về dạy lễ nghi cho con.”
Cận Yên Nhiên cười nhạt: “Thì ra ngươi vẫn còn biết
điều đó!”
Tưởng Nhược Nam quay đầu sang nhìn cô ta, lạnh lùng
đáp: “Tiểu cô, ta biết tình cảm giữa cô và Vu Thu Nguyệt rất tốt, nhưng mong tiểu
cô đừng dùng tình cảm để nhìn nhận vấn đề, mà nên có đánh giá nghiêm túc!”
“Không sai, Hồng Hạnh đánh người là không đúng, con
cũng không nói trong chuyện này Ngọc Liên cố ý. Ngọc Liên, trong lòng ngươi tự
hiểu! Ta thấy ngươi cũng là một cô nương thật thà, hi vọng ngươi không thấy hổ
thẹn với việc mình làm!” Tưởng Nhược Lan nhìn xuống Ngọc Liên điềm đạm nói.
Sắc mặt Ngọc Liên trắng nhợt, ngẩng đầu lên định nói
gì đó, nhưng chạm phải ánh mắt sắc nhọn của Tưởng Nhược Nam, bất giác cảm thấy
run sợ, không nói được gì.
Vu Thu Nguyệt tức giận trừng mắt lườm Ngọc Liên, Ngọc
Liên rúm ró, vội vàng lên tiếng: “Những gì Ngọc Liên nói đều là sự thật, Ngọc
Liên không thấy hổ thẹn với lòng!”
Cận Yên Nhiên, Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang đều
lạnh lùng nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt đó như muốn nói, nàng đang giảo biện.
Tưởng Nhược Nam phớt lờ, tiếp tục: “Thái phu nhân,
người và các vị phu nhân biết chuyện này là do đâu, lẽ nào không phải do tiếng
hét thất thanh của Ngọc Liên mà biết hay sao?”
Nghe đến đây, Cận Yên Nhiên tức giận, “Tưởng Nhược
Lan, ngươi đừng đanh đá chua ngoa, lẽ nào Ngọc Liên bị đánh mà hét lên, người
đánh không sai, người bị đánh lại sai ư?”
Tưởng Nhược Nam thản nhiên: “Đánh người là sai,
nhưng người bị đánh cũng chưa chắc đã đúng! Hồng Hạnh không hiểu phép tắc, lẽ
nào Ngọc Liên lớn lên dưới sự dạy bảo của Vu di nương, một người thấu tình đạt lí,
học rộng biết nhiều cũng không hiểu phép tắc ư? Lẽ nào cô ta không biết, làm to
chuyện lên thì hậu quả sẽ ra sao ư? Nếu như cô ta nhân nhượng cho qua chuyện,
thì sự việc cũng không trở nên to tát như thế, chỉ rất ít a hoàn biết thôi, sau
đó cũng không tới mức phải thế này!”
Nàng quay người, chỉ vào Ngọc Liên: “Nhưng cô ta đã
làm thế nào, cô ta không chỉ kêu thét lên, khiến mọi người chú ý, mà còn chạy
vào giữa bữa tiệc! Chỉ là hai cái bạt tai, đau đến mức không thể nhẫn nhịn ư?
Hay là cô ta căn bản muốn thu hút sự chú ý của mọi người? Như thế thì cũng
thôi, khi đó Thái phu nhân gọi người đưa cô ta ra ngoài, cô ta có thể để chuyện
lắng xuống, lặng lẽ lui ra, đợi khách khứa về rồi, sẽ đưa chuyện này ra phân xử,
đến khi ấy chẳng ai trách móc cô ta cả! Nhưng cô ta đã làm gì, lại nói hết mọi
chuyện ra trước mặt bao nhiêu quan khách như thế, chẳng phải cố tình muốn làm Hầu
phủ mất thể diện?” Nàng quay sang Vu Thu Nguyệt, “Vu di nương, đây là phép tắc
mà Vu phủ đã dạy bọn họ sao?”
Thái phu nhân cau mày, hồi tưởng lại sự việc đã xảy
ra ngày hôm qua một cách chi tiết, Cận Thiệu Khang cũng cụp mắt, bộ dạng như
đăm chiêu suy nghĩ. Khi đó hắn không có mặt ở hiện trường, khi Thái phu nhân kể
lại chuyện này cho hắn nghe cũng không nói cụ thể. Vì vậy khi nghe nàng thuật lại
những tình tiết kia, hắn có chút bất ngờ!
Chuyện là như thế sao?
Vu Thu Nguyệt không ngờ nàng lại phản biện như vậy,
nhất thời tâm trí hỗn loạn, lưng toát mồ hôi lạnh, khó khăn lắm mới lấy lại được
bình tĩnh, nói: “Người ta bị đánh thì kêu… kêu lên, là phản ứng hết sức bình
thường…”
Tưởng Nhược Nam cười nhạt, đáp: “Người bình thường sẽ
làm như thế, nhưng a hoàn trong phủ đã được trải qua rèn giũa nghiêm khắc, sao
có thể dễ dàng mắc lỗi? Huống hồ lại còn là a hoàn của Vu phủ!” Nàng xoay người,
nhìn Ánh Tuyết đứng sau mình, hỏi: “Ánh Tuyết, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử lí như
thế nào?”
Ánh Tuyết hiểu ý, đầu tiên hành lễ với Thái phu
nhân, sau đó đáp: “Nếu đổi lại là nô tì, nô tì nhất định sẽ tạm gác chuyện đó lại,
tránh xa Hồng Hạnh, đợi các vị phu nhân về rồi sẽ bẩm báo lên trên!”
“Cô ta là a hoàn của ngươi, đương nhiên sẽ nói thế rồi.”
Cận Yên Nhiên buông một câu cộc lốc, nhưng ngữ khí không còn cứng rắn như trước
nữa.
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, xoay lại nhìn Liễu Nguyệt
đứng sau lưng Thái phu nhân, “Liễu Nguyệt, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm
thế nào?”
Liễu Nguyệt ngẩn người, sao đột nhiên lại hỏi tới cô
ta chứ? Cô ta nhìn Vu Thu Nguyệt một cái, rồi lại nhìn sang Tưởng Nhược Nam, bộ
dạng bối rối. Nếu bản thân cô ta bị người khác tát, thì cũng tức tới mức nhảy dựng
lên ấy chứ… Lúc này, Thái phu nhân cũng quay đầu lại nhìn Liễu Nguyệt, Liễu
Nguyệt thấy sợ, lập tức suy nghĩ nghiêm túc, cô ta là a hoàn của chủ nhân Cận
gia - Thái phu nhân, đương nhiên phải biết nhìn toàn cục, sao có thể để xảy ra
dù chỉ một chút sai sót!
Liễu Nguyệt nghiêm túc đáp: “Đổi lại là nô tì, đương
nhiên cũng sẽ xử lí giống Ánh Tuyết!”
Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Yên Nhiên cười khẽ, Cận Yên
Nhiên chẳng biết phải nói gì. Nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, còn không
đúng ở chỗ nào, không sao nói ra được.
Còn Ngọc Liên đang quỳ giữa phòng, tâm tư càng lúc
càng rối loạn, chuyện lần này đúng là do cô ta cố ý, là một kế hoạch đã được
tính toán kĩ lưỡng, là âm mưu có từ trước. Cô ta không ngờ một bà la sát mà mọi
người vẫn chán ghét nói rằng thô lỗ vô lí, lại có thể có tư duy chặt chẽ như vậy.
Tưởng Nhược Nam không dễ dàng bỏ qua, nàng nhìn Ngọc
Liên, cười nhạt nói: “Ngọc Liên, ngươi hãy nói xem, tại sao họ có thể làm được,
còn ngươi lại không làm được?”
Sắc mặt Ngọc Liên càng lúc càng trắng, lắp ba lắp bắp
nói: “Khi ấy, khi ấy, nô tì nhất thời quá tức giận…”
Tưởng Nhược Nam lập tức túm chặt sơ hở đó: “Ồ, thì
ra trong mắt ngươi, sự ấm ức của mình còn quan trọng hơn thể diện của Hầu phủ!
Ngươi vốn là muốn thu hút sự chú ý của Thái phu nhân, muốn Thái phu nhân nghiêm
trị Hồng Hạnh, đúng vậy chứ?”
Ngọc Liên há miệng mắc quai, tỏ rõ sự sợ sệt.
Lông mày Thái phu nhân dựng ngược lên. Trong mắt bà,
kẻ hầu người hạ chỉ là vật phụ thuộc, vật sở hữu, bọn họ nên coi chủ nhân của
mình hơn tất thảy mọi thứ, Ngọc Liên này lại vì sự ích kỉ của bản thân, không
màng tới thể diện của Hầu phủ, thật quá đáng ghét!
Vu Thu Nguyệt nghe tới đây bèn biết mọi chuyện đã hỏng
bét, trước mắt điều quan trọng nhất là phải làm thế nào để mọi người không nảy
sinh nghi ngờ với mình. Cô ta nhanh trí, lập tức xông tới bên cạnh Ngọc Liên,
làm bộ yếu đuối bất lực đánh vào người Ngọc Liên, vừa đánh, vừa khóc như đau khổ
lắm: “Ngọc Liên, ngươi khiến ta quá thất vọng, hằng ngày ta đã dạy ngươi thế
nào, dù phải chịu ấm ức gì ngươi cũng có thể nói với ta, nhưng sao ngươi có thể
nhất thời tức giận mà gây chuyện lớn tới mức này? Giờ ta có muốn cũng không thể
giúp ngươi được nữa!” Nói xong quỳ xuống bên cạnh Ngọc Liên dập đầu bồm bộp: “Đều
do Thu Nguyệt trị dưới không nghiêm, đều là lỗi của Thu Nguyệt, xin Thái phu
nhân trách phạt!”
Ngọc Liên nhận được “ám hiệu,” cũng quỳ xuống trước
mặt Thái phu nhân khóc lóc: “Là nô tì không tốt, là lỗi của nô tì, nô tì bị
đánh tới hồ đồ rồi. Tỷ ta đánh nô tì trước mặt bao người như thế, cũng chính là
đánh di nương của bọn nô tì! Trong lòng nô tì vừa giận vừa cuống nên mới mất tự
chủ, hét ầm lên. Thái phu nhân, nô tì quyết không phải là cố ý, nô tì chỉ thấy
rất ấm ức, rất tức giận, vừa bị Thái phu nhân giam một đêm sợ hãi, nên mới làm
việc hồ đồ như thế, Thái phu nhân, ngàn sai vạn sai đều là do nô tì cả, không
liên quan gì đến di nương của nô tì. Thái phu nhân, người hãy đánh chết nô tì
đi!”
Chủ tớ hai người quỳ dưới đất khóc lóc một hồi, người
mềm lòng đầu tiên là Cận Yên Nhiên, cô ta đi tới cạnh Thái phu nhân, nói: “Mẹ,
cũng khó trách Ngọc Liên, bị người ta cho mấy bạt tai trước mặt bao người, sao
có thể không nổi giận, mẹ xử lí chuyện này nhẹ thôi!” Nói rồi lại trừng mắt
nhìn Hồng Hạnh đang áp sát vào người Tưởng Nhược Nam, “Nói đi nói lại cũng đều
tại ngươi cả!”
Tưởng Nhược Nam gật đầu, “Không sai, Hồng Hạnh có lỗi,
mong Thái phu nhân trách phạt!” Nàng không định dùng việc này để lật đổ Vu Thu
Nguyệt, mà cũng không có khả năng ấy, nàng chỉ vì Phương ma ma mà muốn bảo vệ Hồng
Hạnh mà thôi, tiện thể công kích Vu Thu Nguyệt một chút, để cô ta hiểu, nàng
không dễ bắt nạt như thế!
Cùng kéo Ngọc Liên xuống nước, nàng không tin Thái
phu nhân sẽ bán cả hai đại a hoàn bên họ đi!
Thái phu nhân ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đưa ra quyết
định cuối cùng đối với hai a hoàn kia. Hồng Hạnh và Ngọc Liên mỗi người bị đánh
hai mươi roi, cả hai đều bị giáng chức từ nhất đẳng a hoàn xuống thành tam đẳng
a hoàn.
Và không mang bán họ đi.
Tưởng Nhược Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng
không thật sự thích Hồng Hạnh, nhưng cũng không muốn nhìn cô ta nhận một kết cục
quá thảm.
Hồng Hạnh nghe thấy vẫn phải chịu đòn, không những
phải chịu đòn mà còn bị giáng cấp, ánh mắt lại liếc về phía Tưởng Nhược Nam, hi
vọng tiểu thư có thể cứu cô ta thêm lần nữa, Tưởng Nhược Nam lại chẳng buồn
nhìn cô ta. Ngược lại, Ngọc Liên lập tức dập đầu tạ ơn Thái phu nhân, dùng những
lời lẽ hối hận cảm kích nhất để nói với bà. Tố chất cao thấp của hai a hoàn lập
tức phân định rõ ràng.
Gia đinh trong Hầu phủ lôi hai người bọn họ ra
ngoài, sắc mặt Ngọc Liên trắng bệch, nhưng cư xử bình tĩnh, giống như cam tâm
tình nguyện chịu sự trừng phạt, còn Hồng Hạnh lại sợ tới mức toàn thân run lẩy
bẩy, nước mắt ròng ròng, người người chán ghét. Thái phu nhân nhìn Hồng Hạnh,
liên tục chau mày.
Không lâu sau, từ ngoài sân vang lên tiếng gậy quật
xuống và tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Hồng Hạnh. Trong phòng,
Thái phu nhân vẻ mặt bình thản nhấc hai nha đầu nhị đẳng bên cạnh Tưởng Nhược
Nam và Vu Thu Nguyệt lên thành nhất đẳng, a hoàn bên cạnh Tưởng Nhược Nam đương
nhiên là Ánh Tuyết, biểu hiện vừa rồi của Ánh Tuyết khiến Thái phu nhân rất hài
lòng, còn a hoàn bên cạnh Vu Thu Nguyệt là một người tên Lệ Châu. Rồi chọn ra
hai nha đầu trong viện tử của mình bổ sung cho vị trí a hoàn nhị đẳng bị khuyết.
Bà nói: “Ta nghĩ, a hoàn do các con nuôi dạy vẫn hợp
ý các con hơn, nên đại a hoàn hầu hạ bên cạnh thì vẫn nên dùng a hoàn bồi giá.
Hai a hoàn này của ta cũng rất nhanh nhẹn, chuyển sang phòng các con có thể
giúp các con được nhiều việc đấy.”
Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt đều đang nghĩ, Thái
phu nhân đột nhiên bổ sung thêm a hoàn cho họ, có phải bà đang nghi ngờ điều gì
không? Nhưng cả hai đều không để lộ ra, mặt tươi cười cảm tạ ý tốt của Thái phu
nhân.
Mệt mỏi cả buổi sáng, Thái phu nhân cũng phiền, bà
khoát tay bảo họ lui ra, vịn tay Liễu Nguyệt vào phòng trong.
Thái phu nhân vừa đi, Cận Yên Nhiên bèn kéo tay Vu
Thu Nguyệt và Cận Thiệu Khang nói gì đó, Tưởng Nhược Nam chẳng buồn quan tâm tới
họ, đưa theo Ánh Tuyết, Liên Kiều, vòng qua họ đi ra ngoài.
Nhưng đi tới cửa, đột nhiên như nghĩ ra điều gì,
nàng quay người lại, nhìn bọn họ lớn tiếng gọi: “Vu di nương.”
Vu Thu Nguyệt đang lau nước mắt tủi thân vì được Cận
Yên Nhiên an ủi, tiện thể thể hiện sự vô tội của mình trước mặt Cận Thiệu
Khang, đột nhiên nghe thấy giọng của Tưởng Nhược Nam, bất giác ngẩng đầu nhìn về
phía nàng, sợ sệt nói: “Tỷ tỷ gọi muội có chuyện gì thế?”
Huynh muội Cận Thiệu Khang cũng nhìn Tưởng Nhược
Nam.
Tưởng Nhược Nam không màng tới ánh mắt của họ, chỉ
chằm chằm nhìn Vu Thu Nguyệt, mỉm cười nói: “Bây giờ, di nương đánh cược thua
ta, vậy sau này không thể lười biếng như trước nữa, thân là thiếp thất, có những
phép tắc lễ nghi gì, ta nghĩ di nương chắc rõ hơn ta, không cần ta phải nhắc nhở
nữa đâu nhỉ?”
Nàng vốn không muốn tính toán so đo với cô ta chuyện
này, cũng không muốn cô ta khó chịu, muốn hai người bọn họ đường ai nấy đi đừng
can dự vào cuộc sống của nhau, mặc kệ Vu Thu Nguyệt viên mãn hãnh phúc với “con
khỉ” kia, còn nàng, nàng chỉ cần lấy lòng Thái phu nhân hòng được sống yên ổn ở
Hầu phủ mà thôi. Nhưng giờ xem ra nàng đã quá ngây thơ, Vu Thu Nguyệt chưa bao
giờ muốn sống hòa bình với nàng, chưa bao giờ muốn nàng yên ổn!
Nếu ngươi đã không muốn ta được tử tế, thì ta cũng
chẳng cho ngươi được thoải mái! Nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy, chỉ cần ta
còn ở đây một ngày, thì ngươi đừng hòng trèo được lên đầu ta!
Vu Thu Nguyệt câm nín, đành cúi đầu xuống, bộ dáng
như bị bắt nạt, chịu ấm ức. Cận Yên Nhiên mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng Tưởng
Nhược Nam đã nói trước, nàng nhìn Cận Thiệu Khang, hỏi: “Hầu gia, thiếp nói
không sai chứ?”
Nàng nhìn Cận Thiệu Khang không chớp mắt, ánh mắt đầy
vẻ khiêu chiến, chẳng phải ngươi là người rất thích thực hiện lễ nghi quy củ
sao? Giờ ta sẽ thực hành lễ nghi với ngươi, xem xem, ngươi có vì nàng vợ bé mà
tự giơ tay tát vào miệng mình không?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng một cái, mặt bình thản,
đáp: “Cô nói không sai.”
Đôi lông mi dài của Vu Thu Nguyệt rung rung, móng
tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng ngay giây sau đó, cô ta đã ngước đầu lên vẻ
mặt điềm đạm như thường, nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Tỷ tỷ nói đúng, trước kia
muội muội đã thất lễ, ngày mai nhất định sẽ đến thỉnh an tỷ tỷ!”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, lướt mắt qua cả ba người họ,
đắc ý vô cùng: “Vậy thì ngày mai ta sẽ đợi muội muội!”
Nói xong quay người đi ra ngoài.
Cận Yên Nhiên tức tối, chỉ vào bóng lưng Tưởng Nhược
Nam nói với Cận Thiệu Khang: “Ca ca, huynh xem chị ta đắc ý chưa kìa! Thật tức
chết đi được!” Đoạn quay sang thì thầm với Vu Thu Nguyệt, “Thu Nguyệt tẩu tẩu,
từ ngày mai tẩu hãy cáo bệnh, chị ta không thể bắt người ốm yếu như tẩu đến thỉnh
an được!”