Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 4 - Phần 4

Không khí náo nhiệt bỗng chốc trầm hẳn xuống, mọi
người đồng loạt quay sang nhìn về góc xa kia, chỗ ngồi của La thị - phu nhân
quan Thái y đứng đầu Thái y viện, bà ta mặc một chiếc váy dài màu xanh, vẻ mặt
vô cùng nghiêm nghị.

Ân oán giữa Lưu Tử Đồng và Tưởng Nhược Lan sớm đã ồn
ào tới mức mọi người đều biết, hiện các quý nhân trong Hoàng thành có ai không
hay có ai không biết đâu! Ánh mắt của các vị phu nhân không hẹn mà cùng sáng rỡ,
có kịch hay xem rồi!

Khi Thái phu nhân mới nghe những lời này, sắc mặt của
bà thoáng trầm xuống, thầm nổi giận. Là kẻ nào mà lại không hiểu biết như vậy?
Sau nhìn kĩ thấy là La thị thì cơn giận trong lòng bỗng dưng tan biến, bà nhìn
Tưởng Nhược Nam bên cạnh mình một cái, khe khẽ thở dài, thần sắc có chút không
vui.

Bao nhiêu năm nay vì thân mang bệnh tật mà bà đều phải
nhờ đến sự chăm sóc của nhà họ Lưu, vì vậy mỗi lần trong nhà có tiệc, bà luôn
cho La thị vào danh sách khách mời của mình. Lần mời khách này bà lại quên hẳn
chuyện đã xảy ra…

Nhưng, trước kia người mà Tưởng Nhược Lan đắc tội
đâu phải chỉ có một mình La thị chứ? Tránh được lần này, chưa chắc đã tránh được
những lần sau? Người con dâu như Nhược Lan, cho dù nàng có cố gắng để thay đổi,
nhưng nàng có thể không khiến Hầu phủ mất mặt thật sao?

Thái phu nhân thoáng chau mày.

Vu Thu Nguyệt nhìn thấy ngay biểu hiện của Thái phu
nhân, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt.

Lời của La thị vừa dứt, thì vị phu nhân ngồi bên cạnh
nói tiếp: “Lưu phu nhân nói thế là có ý gì?”

La thị nhìn Tưởng Nhược Nam cười lạnh, đáp: “Các vị
thật sự không hiểu ý của lão thân ư?”

Các vị phu nhân đều hiểu ý mím môi cười, Thái phu
nhân có lẽ không thể chịu đựng được nữa, bèn bưng chén trà trước mặt lên, dùng
nó để che giấu tâm trạng của mình lúc này. Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh bà căm hận
nhìn về phía Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam từ lúc nghe xong những lời của La thị,
nàng bèn hiểu ngay đây là thử thách lớn đầu tiên mà nàng phải đối mặt từ khi bước
chân vào Hầu phủ, nếu không thành công trong việc làm dịu tình hình lúc này, giữ
thể diện cho Hầu phủ, chỉ e từ nay về sau, Thái phu nhân sẽ không còn xem trọng
nàng nữa, nỗ lực trước đó đổ sông đổ biển hết!

Từ nay về sau nàng sẽ rụt đầu sống trong Hầu phủ để
né tránh những lời chế nhạo chê cười của nhân thế, hay đường đường chính chính
đứng ra cố gắng khiến mọi người đón nhận mình, đây là thái độ của một con người
trước cuộc sống.

Tưởng Nhược Nam tự vấn bản thân không phải là một
người thích sự nổi trội, nhưng nàng hi vọng có được sự đón nhận của mọi người, hi
vọng nhận được những tình cảm ấm áp, nàng không thích cô độc và cô đơn, vì vậy
nàng cần dũng cảm đối mặt với tất cả.

“Nhược Lan hiểu ý của Lưu phu nhân.” Tưởng Nhược Nam
đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Thái phu nhân thấp thỏm nhìn nàng, Cận Yên Nhiên thì
nói luôn, cô ta hạ giọng tới mức thấp nhất để nói với nàng: “Tẩu tẩu định làm
gì hả? Tẩu hãy an phận một chút, hôm nay tẩu khiến Hầu phủ mất mặt thế còn chưa
đủ sao?”

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân, khẽ nói: “Xin mẫu
thân hãy tin Nhược Lan một lần.” Nói xong, cũng không đợi Thái phu nhân trả lời,
nàng bèn đứng dậy, vòng qua mấy bàn trà kỉ, hướng về vị trí của Lưu phu nhân.

Cận Yên Nhiên sốt sắng, định đứng dậy để kéo Tưởng
Nhược Nam lại, Thái phu nhân bèn ngăn cô ta, Cận Yên Nhiên nói: “Mẹ, mẹ định để
mặc chị ta gây chuyện thật sao? Ngộ nhỡ chị ta làm bung bét lên thì Hầu phủ
chúng ta sẽ trở thành trò cười cho cả Hoàng thành này!”

Thái phu nhân nhìn theo bóng Tưởng Nhược Nam, điềm đạm
đáp: “Chi bằng hãy tin con bé một lần.” Vừa rồi ánh mắt của đứa trẻ ấy nhìn bà,
có chứa đựng sự kiên quyết không gì lay chuyển được, ánh mắt ấy khiến bà có
chút cảm động, bởi vì bà tin, tất cả những gì Nhược Lan làm bây giờ đều là vì
Thiệu Khang, nàng nguyện vì Thiệu Khang mà cố gắng, nên bà sẽ cho nàng một cơ hội!

Tưởng Nhược Nam bước từng bước chậm rãi về phía Lưu
phu nhân, các vị phu nhân ngồi xung quanh đều mở to mắt nhìn nàng, trong ánh mắt
bọn họ có sự chờ đợi, có sự háo hức, họ đều đang đoán xem Tưởng Nhược Lan sẽ
làm gì, với tính khí của Tưởng Nhược Lan, chỉ e chuyện sẽ chẳng lành!

La thị thấy Tưởng Nhược Nam bước lại gần bỗng căng
thẳng, Tưởng Nhược Lan có tiếng là độc ác, ngộ nhỡ nàng làm gì khiến bà ta bị mất
mặt trước bao nhiêu người thế này, thì về sau chẳng phải bà ta sẽ trở thành câu
chuyện cười cho bọn họ đem ra bàn tán trong những lúc trà dư tửu hậu hay sao?
Bà ta ngồi thẳng người, toàn thân căng thẳng, lòng thầm hạ quyết tâm, nếu ả dám
làm gì bà, thì dù phải liều cái mạng già này, bà cũng phải bẩm báo lên Hoàng
thượng để đòi lại công bằng cho bản thân!

Tưởng Nhược Nam đi đến trước mặt La thị, La thị căng
thẳng nhìn nàng, đầy sự cảnh giác. Các vị phu nhân nắm chặt khăn tay của mình,
không cả dám chớp mắt.

Đúng vào lúc mọi người như nín thở chờ đợi ấy, Tưởng
Nhược Nam lại cung kính hành lễ với La thị khiến bọn họ phải sững sờ kinh ngạc!

Các vị phu nhân rõ ràng là không còn tin vào mắt
mình nữa, cô ta… cô ta lại hành lễ với La thị! La thị hạ nhục cô ta như thế,
sao cô ta vẫn hành lễ với bà!

Chuyện này là thế nào?

Các vị phu nhân không được chứng kiến một vở kịch
kịch tính như dự liệu, nhưng không những không thất vọng, ngược lại họ càng hứng
thú hơn, họ rất muốn biết bà la sát Tưởng Nhược Lan rốt cuộc định làm gì?

“Cô… cô làm gì thế hả?” Cũng giống mọi người, La thị
hết sức kinh ngạc, bà ta thậm chí đã chuẩn bị tâm lí nếu có bị đánh, không ngờ
đối phương lại làm thế, khiến bà ta nhất thời hỗn loạn.

“Nhược Lan muốn nhận lỗi với phu nhân và Lưu tiểu
thư.” Tưởng Nhược Nam nhìn La thị, giọng thành khẩn, “Trước kia Nhược Lan đã
làm chuyện có lỗi với lệnh ái, khiến phu nhân đau lòng, Nhược Lan biết sai rồi,
hôm nay dù phu nhân muốn đánh muốn mắng Nhược Lan, Nhược Lan cũng không lời oán
hận!”

“Cô… cô vừa nói gì?” La thị trợn mắt nhìn nàng, rõ
ràng là không tin vào tai mình.

Những phu nhân khác cũng quay sang nhìn nhau, họ đều
thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.

“Trước kia Nhược Lan không hiểu chuyện, không hiểu lễ
nghi, làm tổn thương Lưu tiểu thư, trong lòng phu nhân chắc chắn rất chán ghét
Nhược Lan. Hơn nữa, ta cũng biết không chỉ một mình phu nhân…” Tưởng Nhược Nam
chầm chậm quay người, nhìn từng vị phu nhân khác, thành tâm thành ý nói: “Nhược
Lan biết, các vị phu nhân có mặt ở đây đều không thích Nhược Lan!” Nàng bước về
phía một trà kỉ bên cạnh, nhún mình hành lễ với vị phu nhân ngồi sau trà kỉ ấy,
“Ta từng đến phủ của Vương phu nhân, vì thích những khóm hoa cúc mà phu nhân trồng
nên mặc dù chưa được sự đồng ý của phu nhân, ta đã nhổ chúng mang về, kết quả
không trồng được, mà còn hủy hoại tâm huyết của phu nhân, đối với phu nhân Nhược
Lan cảm thấy rất hổ thẹn!”

Vương phu nhân nhận lễ của Tưởng Nhược Nam, bối rối
không biết phải làm thế nào.

Tưởng Nhược Nam lại bước thêm vài bước, nhìn một phu
nhân khác, hành lễ: “Lưu phu nhân, ta đã đập vỡ bát đĩa bằng sứ mà phu nhân yêu
quý nhất, thấy phu nhân buồn, ta còn cười nhạo phu nhân chuyện bé xé ra to, giờ
Nhược Lan thành tâm nhận lỗi, hi vọng phu nhân sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng của
Nhược Lan!”

Lưu phu nhân cười khan hai tiếng: “Chẳng qua chỉ là
một cái đĩa… đâu dám nhận đại lễ của phu nhân.” Nhưng trong lòng vô thức cũng
nhẹ nhõm hơn.

Tưởng Nhược Nam lại đi đến trước mặt một vị phu nhân
khác, cung kính hành lễ: “Nhược Lan không màng tới sự phản đối của Viên phu
nhân, cứ đòi đưa con của phu nhân ra ngoài chơi, kết quả hại thằng bé ngã bị
thương, nhất định phu nhân rất đau lòng, Nhược Lan thật không biết phải làm thế
nào để bù đắp cho những giọt nước mắt của phu nhân.” Nói đến đây, giọng Tưởng
Nhược Nam như nghẹn lại.

Viên phu nhân thở dài: “Thực ra chuyện đó chẳng to
tát gì, vậy mà phu nhân vẫn còn để trong lòng.”

Tưởng Nhược Nam cứ thế đi đến tạ lỗi với từng người
một, thái độ của nàng cung kính, giọng hối lỗi đầy thành khẩn, rất có thành ý,
dần dần, khiến các vị phu nhân cũng nhìn nhận khác về nàng. Trước đó họ tới đây
với thái độ chờ mong được xem một màn kịch vui, nhưng giờ lại thành cảm động và
xót thương. Dù sao những người này tâm tính đều lương thiện, từ nhỏ đã chịu ảnh
hưởng của sách thánh hiền, họ tin biết sai mà sửa là chuyện tốt lành, huống hồ
giữa họ và Tưởng Nhược Lan cũng chẳng phải là thù sâu oán nặng gì. Giờ nàng
thân là nhất phẩm phu nhân còn thành tâm thành ý nhận lỗi với họ, về lí về thể
diện họ đều có cả, sao còn có thể so đo với nàng được!

Bên này, Cận Yên Nhiên khẽ nói với Thái phu nhân: “Mẹ,
chị ta hành lễ nhận lỗi với những người này, liệu có bị coi là làm mất mặt thể
diện của Hầu phủ không?”

Thái phu nhân vỗ vỗ tay con, cười đáp: “Con bé này,
nói lời xin lỗi thật lòng chưa bao giờ là một việc mất mặt cả, làm được như vậy
tẩu tẩu con nhất định phải rất dũng cảm, đổi lại là con, con có đủ dũng khí để
làm vậy không?”

Cận Yên Nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam đang đứng ở giữa
các trà kỉ bĩu môi: “Con không cần phải xin lỗi nhiều người như thế!” Có điều,
nếu đổi lại là cô ta, cô ta có đủ dũng khí để làm thế không? Cận Yên Nhiên nhìn
Tưởng Nhược Nam hành lễ với từng người một, lòng bỗng dâng lên cảm giác kính phục.

Sau khi nhận lỗi, tạ lỗi với những người mà nàng đã
từng thất lễ xong, nàng lại lớn tiếng nói với mọi người: “Mong các vị phu nhân
hãy tin rằng, Nhược Lan thành tâm nhận lỗi với các vị, giờ Nhược Lan rất hối hận,
Nhược Lan không dám cầu xin các vị tha thứ, chỉ là hôm nay mẫu thân vì mọi người
mà tổ chức tiệc trà, Nhược Lan không muốn chuyện của mình ảnh hưởng tới bữa tiệc
trà mẫu thân đã dốc lòng chuẩn bị, mong các vị hãy xem xét tới thành ý của Nhược
Lan mà tạm thời vứt bỏ thành kiến trong lòng, toàn tâm toàn ý tận hưởng tất cả
sự chu đáo mà mẫu thân đã chuẩn bị cho mọi người, tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp
nơi đây, chỉ cần thế thôi là Nhược Lan đã cảm tạ các vị lắm rồi!”

Các vị phu nhân cười cười, có hai vị phu nhân đi đến
đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, cầm tay nàng cười nói: “Xem phu nhân nói gì kìa,
chuyện đã qua chúng tôi cũng quên lâu rồi, phu nhân không cần nhắc lại nữa! Kể
ra thì, chúng tôi đều rất nể phục Thái phu nhân đấy!” Nói xong, một vị phu nhân
trong số đó quay đầu lại cười với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, tôi nhất định
sẽ phải tới đây để học hỏi kinh nghiệm từ người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi
người có thể mài giũa một viên đá thô trở thành viên ngọc đẹp, riêng điểm này
thôi cũng đủ để chúng tôi kính phục bội phần! Mọi người nói có phải vậy không
nào?”

Những phu nhân khác lập tức phụ họa theo: “Đúng thế
đúng thế, Thái phu nhân cũng phải truyền kinh nghiệm cho chúng tôi nữa!”

“Con gái tôi cũng rất bướng bỉnh, hay là gửi thẳng tới
chỗ Thái phu nhân để bà rèn luyện giúp một phen!”

Thái phu nhân được mọi người khen ngợi lòng rất vui,
cười đáp: “Nói thế thì chẳng phải ta đã trở thành ma ma ‘đào tạo’ rồi sao?”

Mọi người cùng cười nghiêng ngả, không khí bỗng trở
nên vui vẻ ôn hòa.

Đúng lúc này, một giọng nữ sắc nhọn vang lên!

Tiếng hét sắc nhọn thất thanh ấy nhanh chóng lấn lướt
cả tiếng cười nói vui vẻ của các vị phu nhân, khiến không khí vừa dịu xuống bỗng
như ngưng đọng.

Tiếng hét ấy vang lên từ phía Đông Nam, nơi tập
trung của đám a hoàn.

Trong buổi tiệc trà này, mỗi vị phu nhân đều đem
theo vài a hoàn và người hầu, lúc này, họ chỉ giữ một hai người ở bên để tiện hầu
hạ, những người còn lại Hầu phủ bố trí trà và điểm tâm ở góc Đông Nam, cho họ
có chỗ nghỉ ngơi chơi đùa, còn a hoàn của các phu nhân trong Hầu phủ cũng thay
nhau qua đó nghỉ, trò chuyện với a hoàn của các phủ khác.

Thái phu nhân cau mày, vốn định bảo Liễu Nguyệt qua
đó xem sao rồi lặng lẽ giải quyết. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, phía góc Đông
Nam đã có một nha đầu hai tay ôm mặt, đầu tóc hỗn loạn chạy ra, nhìn theo hướng
của cô ta, có lẽ định tiếp tục bỏ chạy, nhưng chạy được hai bước, thì không cẩn
thận vấp ngã, lại ngã xuống ngay cạnh chân của một vị phu nhân.

Vị phu nhân đó lệnh cho a hoàn theo hầu mình đỡ cô
ta đứng lên, cất tiếng hỏi: “Đây là a hoàn nhà ai, thật chẳng biết lễ nghi gì cả!”

Các phu nhân đều nhìn a hoàn đó im lặng, nhưng Vu
Thu Nguyệt ngồi sau Thái phu nhân bỗng “á” lên một tiếng rồi gọi, “Ngọc Liên,
là Ngọc Liên!”

Liễu Nguyệt cũng nhận ra đây là a hoàn Ngọc Liên thường
theo hầu bên cạnh Vu Thu Nguyệt, liền nói nhỏ với Thái phu nhân.

Vừa là a hoàn của phủ, lại còn xông vào giữa nơi tiếp
đãi khách khứa. Thái phu nhân muốn xử lí nhẹ nhàng cũng không được nữa, bà bất
lực, đành bảo Liễu Nguyệt đưa Ngọc Liên tới chỗ mình.

Ngọc Liên quỳ trước bàn của Thái phu nhân, toàn thân
run lẩy bẩy, khóc thút thít.

Thái phu nhân tức giận vì cô ta dám xông ra phá đám,
làm loạn tiệc trà nên nghiêm giọng nói: “Thân là a hoàn, mà lại không có phép tắc
gì cả, đưa ra, nhốt lại để sau sẽ xử lí!”

Nói xong lại lẳng lặng quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt một
cái, ánh mắt sắc lẹm, rõ ràng là đang trách cứ Vu Thu Nguyệt không quản giáo
nghiêm a hoàn!

Vu Thu Nguyệt thầm cười nhạt, trách ta, đợi lát nữa
bà sẽ còn thấy kinh ngạc hơn! Nhân lúc Thái phu nhân không để ý, Vu Thu Nguyệt
lẳng lặng nháy mắt ra hiệu cho Ngọc Liên.

Hai bà hầu già đi tới định kéo Ngọc Liên ra ngoài,
đúng lúc này, Ngọc Liên bỗng khóc thét lên, nói: “Thái phu nhân, Thái phu nhân,
không liên quan tới nô tì, là a hoàn Hồng Hạnh vô duyên vô cớ đánh nô tì, nô tì
không cẩn thận nên kêu thành tiếng, Thái phu nhân, không phải lỗi ở nô tì!”

Nghe tới tên Hồng Hạnh, Tưởng Nhược Nam giật thót
mình, vô thức nhìn về chỗ ngồi của mình, thì thấy Hồng Hạnh vẫn đứng hầu cạnh
nàng nay đã bị đổi thành Ánh Tuyết, còn Hồng Hạnh thì không thấy tăm hơi đâu.
Tưởng Nhược Nam dùng ánh mắt để hỏi dò Ánh Tuyết, Ánh Tuyết vẻ mặt lo lắng, khe
khẽ lắc đầu. Rõ ràng là cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này lại có một a hoàn xông vào, quỳ thụp một cái
xuống đất, lớn tiếng nói: “Thái phu nhân, là nô tì đánh Ngọc Liên, nhưng do Ngọc
Liên chửi rủa phu nhân của chúng nô tì sau lưng, nên nô tì mới động tay đánh
người! Mong Thái phu nhân minh giám!”

Thì ra là Hồng Hạnh nghe thấy Ngọc Liên nhắc tới tên
mình, nên mới xông vào để giải thích.

Các vị phu nhân ngồi xung quanh thấy a hoàn của Hầu
phủ đã gây ra sự hỗn loạn tới mức này, đặc tính ưa “tám” chuyện của họ lại nổi
lên, người nào người nấy mở to mắt nhìn kịch hay.

Ngọc Liên nghe Hồng Hạnh nói thế, khóc lóc đáp: “Tôi
đâu có mắng chửi phu nhân, bên tai nào của chị nghe thấy tôi mắng chửi phu nhân
chứ!”

Hồng Hạnh ngang ngược giơ tay chỉ thẳng vào mặt Ngọc
Liên, giọng vừa nhanh vừa sắc: “Đồ khốn, cô tưởng rằng cô không thừa nhận là
xong hả? Cô mắng phu nhân của chúng tôi làm bộ làm tịch, còn nói cái gì mà vẽ rồng
vẽ hổ khó vẽ xương…”

“Hồng Hạnh, im miệng!” Tưởng Nhược Nam đanh thép lên
tiếng ngắt lời Hồng Hạnh! Xấu che tốt khoe, trước mặt khách khứa, cho dù có nói
gì cũng là sai, cho dù có đúng thì cũng vẫn bị coi là sai! Chỉ còn cách tạm thời
dẹp chuyện này để đó đã, đợi quan khách về rồi sẽ giải quyết mới là đúng.

Hồng Hạnh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sắc lạnh
đáng sợ của tiểu thư, có chút tủi phận, cô ta làm vậy hoàn toàn là vì tiểu thư
mà!

“Phu nhân, là thật, nhất định là vì Vu di nương đánh
cược thua người, nên trong lòng oán giận, không chừng những lời này cô ta đã
nói trước mặt Ngọc Liên…”

“Bốp.” Tưởng Nhược Nam hận cô ta không biết lúc nào
nên dừng lúc nào nên nói, nên đã cho Hồng Hạnh một cái bạt tai thật mạnh, lúc ấy
mới khiến cái miệng của Hồng Hạnh ngậm chặt.

Hồng Hạnh ôm mặt, nhìn nàng với ánh mắt như không
dám tin, “Tiểu thư…” Nước mắt ầng ậc, rồi lã chã rơi.

Nhưng đã muộn rồi, các vị phu nhân ngồi xung quanh
đã hiểu rõ mọi chuyện qua lời biện giải của Hồng Hạnh, xem ra a hoàn của Tưởng
Nhược Lan đã đánh a hoàn của người cùng vào cửa một ngày với nàng là Vu Thu
Nguyệt.

Lúc này mọi người mới để ý tới Vu Thu Nguyệt nãy giờ
vẫn ngồi ở một góc, bộ dạng đáng thương như chực khóc đến nơi. Rồi lại nhìn bộ
dạng vừa ra tay đánh người của Tưởng Nhược Lan, hình dung tới câu nói của Hồng
Hạnh “vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương,” lòng nảy sinh nghi ngờ, nhưng còn e ngại vì
đây là việc nhà người ta, không tiện lên tiếng hỏi. Có điều bao nhiêu suy đoán
cứ lởn vởn trong đầu họ.

Thái phu nhân thấy tiệc trà mà mình chăm chút hết
lòng chuẩn bị biến thành một chiến trường hỗn loạn, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt,
tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy.

Lúc này Vu Thu Nguyệt đột nhiên đi tới quỳ xuống trước
mặt Tưởng Nhược Nam, run rẩy nói: “Tỷ tỷ, tỷ hãy tin muội, Ngọc Liên tuyệt đối
không bao giờ nói những lời như thế, nhất định là có hiểu lầm trong đó!” Nói
xong quay đầu qua, nhìn Ngọc Liên hỏi: “Ngọc Liên, rốt cuộc là có chuyện gì,
ngươi mau nói rõ ta nghe!”

Ngọc Liên vừa dập đầu vừa khóc đáp: “Di nương, người
hãy tin nô tì, sao nô tì dám nói những lời như thế chứ, nô tì cùng với Tiểu
Thúy nhà Vương phu nhân đang nói chuyện về một vở kịch trước đó từng xem qua,
nói tới những tình tiết trong đó, nhưng Hồng Hạnh lại đột nhiên xông tới, vô cớ
không nói không rằng cho nô tì hai cái tát, còn giật tóc nô tì nữa!”

Vương phu nhân thấy chuyện này còn liên quan tới a
hoàn nhà mình, vội gọi Tiểu Thúy lại hỏi cho rõ. Tiểu Thúy quỳ dưới đất run rẩy
đáp: “Ngọc Liên nói không sai ạ, chúng nô tì đúng là đang nói chuyện về một vở
kịch, nhưng vị tỷ tỷ kia…” Tiểu Thúy chỉ Hồng Hạnh, “Đột nhiên xông tới đánh
người, thật đáng sợ!”

“Nói vớ vẩn, ta đã nghe thấy rất rõ ràng… Ta biết rồi,
các ngươi thông đồng một giuộc với nhau!” Sắc mặt Hồng Hạnh trắng bệch, nói
năng lộn xộn.

Vương phu nhân cười nhạt đáp: “A hoàn nhà ta chưa
bao giờ làm những việc vô phép vô tắc như thế!”

Càng lúc càng lớn chuyện, các vị phu nhân liếc nhìn
Hồng Hạnh đang sợ hãi tới thất thần, trong đầu họ bất giác xuất hiện một câu
nói, “thật là chủ nào tớ nấy,” chủ nhân bá đạo, a hoàn cũng bá đạo, chưa làm rõ
ràng đã dám ra tay đánh người! Đến a hoàn còn thế, không cần nghĩ cũng biết
bình thường Tưởng Nhược Lan đã ức hiếp di nương kia thế nào!

Các vị phu nhân đều biết Vu Thu Nguyệt bị Tưởng Nhược
Lan ngáng chân chen ngang, nên mới từ chính thất chuyển thành thiếp thất, giờ lại
được chứng kiến cảnh này, càng khiến họ hướng sự thông cảm của mình về phía Vu
Thu Nguyệt, bao nhiêu thiện cảm dành cho Tưởng Nhược Lan trước đó bỗng dưng tan
nhanh như mây khói.

Tưởng Nhược Nam bình tĩnh nhìn cảnh tượng hỗn loạn
trước mắt, lòng nàng đã hiểu, Hồng Hạnh mặc dù thô lỗ, nhưng quyết không vô cớ
đánh người, hơn nữa sự việc đâu thể trùng hợp như thế, lại đúng lúc để Hồng Hạnh
nghe được câu nói mẫn cảm dễ khiến cô ta hiểu lầm? Rất rõ ràng, tất cả chuyện
này đều đã được lên kế hoạch từ trước, biết tính cách Hồng Hạnh nóng nảy dễ lỗ
mãng, nên bọn họ đã cố tình nói để Hồng Hạnh nghe được, khiến cô ta hiểu lầm. Hồng
Hạnh đã trúng kế của Vu di nương rồi! Hồng Hạnh là a hoàn thân cận với nàng, những
thứ khác không nói, riêng tội quản giáo không nghiêm là nàng chắc chắn không thể
tránh được! Hơn nữa khiến buổi tiệc trà thành ra thế này, người khác sẽ nhìn
nàng thế nào? Tiệc trà bị hủy hoại vì Hồng Hạnh, Hầu phủ mất thể diện, về phía
Thái phu nhân, nàng phải ăn nói với bà ra sao đây?

Tưởng Nhược Nam vô thức thấy toàn thân mình ướt đẫm
mồ hôi.

Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt đang quỳ dưới đất khóc lóc,
vẻ mặt vô tội hết sức thì thầm cười nhạt, nàng đã sai rồi, đôi khi, không phải
cứ nàng tha cho người ta thì người ta cũng sẽ tha cho nàng. Giống loại người
như Vu Thu Nguyệt, chỉ cần nơi lỏng mất cảnh giác một giây thôi, cô ta sẽ không
do dự gì mà xông tới, cắn nát nàng không chừa một mẩu!

Loại người này, nàng phải mãi mãi chà đạp dưới chân
mình, khiến cô ta không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên!

Đúng lúc Thái phu nhân chuẩn bị tuyên bố tiễn khách
kết thúc “vở kịch” này, thì đột nhiên ở một góc của tiệc trà bỗng lại náo loạn
lên, một a hoàn thất thanh kêu: “Không hay rồi, phu nhân nhà tôi trở bệnh!”

Thái phu nhân “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy, được Cận
Yên Nhiên dìu, bà đi vòng qua mấy trà kỉ, bước về hướng phát ra âm thanh đó, lo
lắng liên miệng hỏi: “Chuyện gì thế? Ai trở bệnh?”

Các vị phu nhân đang đứng quây lại ở một góc thấy
Thái phu nhân đi đến bèn đứng tránh ra, một vị phu nhân trong số đó nói: “Là
Lưu phu nhân, hình như rất nghiêm trọng!”

Thái phu nhân trong lòng thất kinh, vội vàng đi về
phía phu nhân của Lưu viên sử là La thị, Tưởng Nhược Nam nghe thấy, cũng bỏ mặc
Hồng Hạnh và Vu Thu Nguyệt đang quỳ dưới đất, quay người theo sau Thái phu
nhân.

Hai người đến một góc vườn thì thấy La thị ngã xuống
bên cạnh trà kỉ, tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp, thỉnh
thoảng lại ho húng hắng, trán rịn mồ hôi, hai ba a hoàn đang ngồi bên cạnh, người
vuốt ngực, người vỗ lưng, kẻ lại giúp Lưu thị lau mồ hôi. Đám phu nhân vây
quanh người này một câu, kẻ kia một câu thăm hỏi tình hình.

Thấy Thái phu nhân đến, a hoàn đang lau mồ hôi cho
Lưu thị vội dừng tay lại, quỳ trước mặt bà, khóc nói: “Thái phu nhân, xin người
hãy mời công tử nhà nô tì tới, công tử đã nói, nếu phu nhân đột nhiên phát bệnh
thì phải lập tức mời đại phu, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng!”

Thái phu nhân nhìn La thị đang thở dốc, ho tới trắng
xanh cả mặt, vừa sai tên hầu chạy đi mời Lưu thái y, vừa gọi người đưa La thị
vào trong phòng.

Bọn a hoàn, hầu già vâng dạ bước lên phía trước, xúm
lại khiêng La thị lên, ai ngờ chính vì hành động đó, khiến La thị lại càng khó
chịu, bà ta ho sặc sụa liền mấy tiếng, mắt bắt đầu trắng dã. Thái phu nhân sợ
hãi vội vàng kêu người dừng tay!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3