Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 4 - Phần 3

Vương thị và Cận Yên Nhiên nhìn vẻ mặt của Thái phu
nhân, họ biết ngay rằng lần kiểm tra này Tưởng Nhược Nam chắc tới tám phần là sẽ
qua, nghĩ tới việc sau khi mình thua cược, không biết bà la sát này sẽ giày vò
hành hạ họ thế nào, trong lòng bỗng thấy không cam tâm. Trước mặt Thái phu
nhân, Vương thị không dám nói gì, nhưng Cận Yên Nhiên từ trước tới nay vẫn được
Thái phu nhân yêu quý nuông chiều, đương nhiên là chẳng biết nể nang ai. Thấy
Thái phu nhân sắp đưa ra quyết định cuối cùng, mắt cô ta đảo nhanh, rồi đột
nhiên đứng dậy, nói với Thái phu nhân:

“Mẹ, chỉ kiểm tra tư thế ngồi, đi đứng là đã cho qua
rồi sao ạ? Tiệc trà ngày mai, không phải chỉ đi qua đi lại rồi ngồi là xong
đâu.”

Câu này không phải không có lí, Thái phu nhân nhìn
ái nữ mỉm cười, nói: “Con bé tinh quái, còn muốn thế nào nữa?”

Đầu tiên Cận Yên Nhiên quay sang nhìn Tưởng Nhược
Nam nhướng nhướng mày, đắc ý mỉm cười, Tưởng Nhược Nam cũng cười tít mắt nhìn
cô ta, lòng bỗng cảm thấy phải cảnh giác. Cận Yên Nhiên đi đến bên cạnh Thái
phu nhân, thân mật dựa vào người bà, nũng nịu: “Mẹ, con cũng là vì nghĩ cho mẹ
thôi mà, nếu ngày mai tẩu tẩu có chỗ nào thất lễ, đến khi ấy thì người bị mất mặt
sẽ chẳng phải là mẹ hay sao?”

Nói rồi đứng dậy, nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Vì vậy,
muội muốn hỏi tẩu tẩu một câu, nếu tẩu tẩu trả lời đúng, thì muội mới yên tâm
được! Mẹ cũng có thể hoàn toàn yên tâm với tẩu tẩu.”

Vu Thu Nguyệt và Vương thị mắt đều sáng lên, câu hỏi
mà Cận Yên Nhiên đưa ra chắc chắn không dễ trả lời! Chỉ cần khiến Thái phu nhân
nảy sinh nghi ngờ với Tưởng Nhược Nam, thì chắc chắn bà sẽ không cho nàng tham
gia buổi tiệc trà vào ngày mai.

Thái phu nhân vẫn còn chưa kịp đáp, Cận Thiệu Khang
ngồi bên cạnh bỗng cười, lên tiếng: “Ta thật muốn nghe xem Yên Nhiên có thể hỏi
được câu gì?”

Nghe vậy, Vương thị len lén nháy mắt với Vu Thu Nguyệt,
Vu Thu Nguyệt nhìn biểu tỷ cười cười, lòng bỗng thấy vui vui, quả nhiên chàng vẫn
bảo vệ mình!

Tưởng Nhược Nam thầm hừ một tiếng, vẫn thương xót vợ
bé thật đấy.

Cận Yên Nhiên được ca ca cổ vũ, càng thêm tự tin, “Mẹ,
mẹ nói xem có được không?”

Thái phu nhân cũng cười, nói: “Nếu đã như thế thì
con hỏi đi, không được làm khó tẩu tẩu.”

“Mẹ, mẹ cứ nghe xem câu hỏi ấy có lí hay không?” Cận
Yên Nhiên bước lên phía trước mấy bước, đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, nhìn nàng
nói: “Tẩu tẩu, muội hỏi tẩu, nếu đối phương là mệnh phụ tam phẩm, nhưng lại
đáng tuổi trưởng bối, vậy tỷ sẽ hành cung lễ hay là hành vãn bối lễ?”

Câu hỏi này không quá khó, đối với những người tinh
thông lễ nghi như họ mà nói, đương nhiên không được coi là vấn đề cần suy nghĩ.
Nhưng đối với một người mới học, thì lại rất dễ khiến họ nhầm lẫn, bối rối, vì
chuyện này mà hồi nhỏ, Cận Yên Nhiên đã mấy lần bị xấu hổ, có điều khi ấy cô ta
nhỏ tuổi nên đương nhiên sẽ không có ai chê cười cả.

Cận Thiệu Khang cười thầm, tiểu nha đầu này, vẫn
thích kì cục cổ quái như vậy! Bởi vì hắn nhận ra, muội muội của mình đang gian
lận, câu hỏi của muội muội có hai đáp án, nhưng dù Tưởng Nhược Nam chọn đáp án
nào cũng đều là trả lời sai cả! Đối với một người mới học lễ nghi như Tưởng Nhược
Nam, rất dễ rối trước câu hỏi đó. Có điều Cận Thiệu Khang cũng không bóc mẽ
ngay, bởi vì thời gian này, Tưởng Nhược Nam khiến hắn cảm thấy rất ngạc nhiên,
nên hắn bỗng rất tò mò về nàng, hắn muốn biết Tưởng Nhược Nam sẽ trả lời câu hỏi
của muội muội mình thế nào.

Tưởng Nhược Nam cười cười, trước đó nàng còn tưởng Cận
Yên Nhiên sẽ hỏi một câu hóc búa, không ngờ lại đơn giản như vậy, biết rõ sẽ
tham gia tiệc trà, nên những lễ tiết này đương nhiên nàng phải bỏ tâm bỏ sức ra
tìm hiểu cho rõ ràng.

Chỉ là, tiểu nha đầu đó lại định giăng bẫy nàng! Trò
vặt, tưởng làm thế có thể lừa được tỷ tỷ cô chắc?

Tưởng Nhược Nam đứng dậy, làm theo những gì mà hai
ma ma kia đã dạy, tỏ rõ khí thế của trưởng tẩu, nhìn thẳng vào mắt Cận Yên
Nhiên, khiến Cận Yên Nhiên chột dạ, bất giác lùi về phía sau một bước.

“Câu hỏi này của tiểu cô hình như có chỗ không
đúng?” Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta khẽ cười đáp.

“Có gì… không đúng?” Cận Yên Nhiên bỗng thấy lo lắng,
lẽ nào bà la sát này lại có thể học xong tất cả mọi lễ tiết chỉ trong vòng mười
ngày?

“Ta là Cáo mệnh[1] được Hoàng thượng đích thân tấn
phong, đối phương cho dù đáng tuổi trưởng bối, nhưng thân là mệnh phụ tam phẩm
cũng phải hành cung lễ với ta trước. Sau khi đối phương hành cung lễ với ta
xong, mới đến lượt ta hành vãn bối lễ với đối phương. Hai đáp án mà tiểu cô đưa
ra cho ta, dù ta chọn đáp án nào cũng đều sai cả, tiểu cô, không phải muội cố ý
đấy chứ?” Tưởng Nhược Nam mở to hai mắt nhìn cô ta, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

[1]
Cáo mệnh: Phụ nữ được phong hiệu.

Tất cả mọi người bao gồm cả Cận Thiệu Khang trong đó
đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, trong vòng mười ngày mà Tưởng Nhược Nam có thể học
thuộc làu mọi quy tắc lễ nghi như vậy, thật không đơn giản!

Cận Yên Nhiên bị nàng bóc mẽ tại chỗ, mặt thoáng ửng
đỏ, cúi đầu, ngượng ngùng không biết nói gì.

Lúc này, Thái phu nhân mới cười khẽ, đứng dậy, đi đến
bên con gái, kéo tay con nói: “Con bé tinh quái này, giờ thì con đã tâm phục khẩu
phục rồi chứ hả?”

“Mẹ!” Cận Yên Nhiên khẽ kêu lên, trốn ra đằng sau
lưng Thái phu nhân, nhưng vẫn không kìm được len lén liếc nhìn Tưởng Nhược Nam
một cái. Tưởng Nhược Nam phát hiện ra ánh mắt của cô ta, nàng nhìn cô ta chớp
chớp mắt, mỉm cười. Cận Yên Nhiên thấy cô ta mặc dù biết rõ nàng đã gây khó dễ
cho mình, nhưng lại không tỏ ý trách móc, sự chán ghét cũng giảm bớt đi vài phần.

Thái phu nhân lại nhìn Tưởng Nhược Nam, cất tiếng
khen ngợi: “Trước kia ta vốn muốn phái một ma ma sang hầu bên cạnh Nhược Lan, để
tiện chỉ bảo cho nó, nhưng giờ xem ra, ta có thể hoàn toàn yên tâm rồi! Nhược
Lan có thể làm được tới mức này, cũng đủ thấy con rất chuyên tâm, con chịu nỗ lực
vì Hầu phủ, lòng ta rất vui.”

Những lời của bà khiến tất cả mọi người đều chấn động,
họ biết, Thái phu nhân không bao giờ dễ dãi trong việc khen ngợi người khác,
nhưng hôm nay lại tán thưởng Tưởng Nhược Nam trước mặt mọi người, điều này có
nghĩa là gì?

“Ta thấy việc Nhược Lan xuất hiện trong bữa tiệc trà
ngày mai là hoàn toàn không có vấn đề gì, Hầu gia thấy thế nào?” Thái phu nhân
nhìn Cận Thiệu Khang cười hỏi.

Cận Thiệu Khang đứng dậy, nhìn Tưởng Nhược Nam ngồi
cạnh mình một cái, ánh mắt ấm áp hơn bình thường mấy phần, sau đó mới trả lời mẫu
thân: “Việc này do mẹ quyết định, nhi tử không có ý kiến.”

Sau khi Cận Thiệu Khang bày tỏ thái độ xong, bèn nói
phủ nha còn có việc, nên phải rời đi trước.

Hắn đi rồi, Tưởng Nhược Nam nhìn Vương thị đang ngồi
đối diện mình cười mà như không cười. Vương thị cố gắng phớt lờ ánh mắt nàng,
nhưng bất lực, ánh mắt nàng lợi hại như chiếc roi của nàng vậy, khiến cô ta cảm
thấy bất an.

Tránh không được, Vương thị đành phải đối mặt với
nàng, biết rõ còn cố hỏi: “Tẩu tẩu cứ nhìn đệ muội mãi là có ý gì?”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Bởi vì ta đang nghĩ, nên
bảo đệ muội làm gì mới phải đây!” Thể hiện rõ ràng phong thái của người thắng
cuộc, vô cùng đắc ý, khiến Vương thị tức tới mức nghiến răng nghiến lợi nhưng đồng
thời cũng không khỏi run sợ trong lòng, không biết nàng sẽ nghĩ ra trò gì, chắc
chắn chẳng hề đơn giản rồi!

Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt đều cúi gằm đầu, sắc
mặt buồn bực, cũng có suy nghĩ như của Vương thị, nhưng trước kia bọn họ đã nói
quá chắc chắn, giờ dù muốn trốn tránh cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa!

Vương thị trong lòng rất không cam tâm, nhưng còn
cách nào khác sao? Chính vào lúc cô ta đang ảo não, thì Triệu di thái thái ngồi
bên đột nhiên giơ tay ra khẽ giật giật vạt áo cô ta, Vương thị quay đầu nhìn,
Triệu di thái thái hất hất hàm về phía đối diện.

Vương thị nhìn theo, lập tức hiểu ý của mẹ chồng, cô
ta tươi cười nói: “Tẩu tẩu, đệ muội đã nói rồi, từ xưa tới nay muội là người
dám đánh cược thì cũng dám chịu thua, không biết tẩu tẩu muốn bọn muội làm gì,
mời nói ra đi!” Cô ta cố ý nhấn mạnh ở hai từ “bọn muội.”

Tưởng Nhược Nam đã chú ý tới động tác nhỏ đó giữa
Triệu di thái thái và Vương thị. Triệu di thái thái này, từ trước đến nay vẫn lặng
lẽ khiến nàng như có cảm giác bà ta không tồn tại, vì vậy nàng cũng rất hiếm
khi chú ý đến, nhưng hai hành động trong ngày hôm nay của bà ta đều có tác dụng
khá tốt. Người phụ nữ này nhất định không đơn giản như những gì mà bà ta thể hiện.

Có điều nghĩ thì cũng phải, lão Hầu gia mặc dù mất sớm,
nhưng có đánh chết Tưởng Nhược Nam cũng không tin ông ta chỉ có hai người phụ nữ,
hiện giờ trong Hầu phủ ngoài Thái phu nhân, chỉ còn lại một mình Triệu di thái
thái thôi, địa vị không hề thấp kém, chắc chắn phải có lí do của nó.

Bà ta ngấm ngầm xui Vương thị cột chặt mình vào với
Cận Yên Nhiên, Tưởng Nhược Nam nàng nể mặt Thái phu nhân, nên sẽ không dám đưa
ra yêu cầu quá đáng.

Nàng không dám quá đáng với Cận Yên Nhiên vì sợ Thái
phu nhân trong lòng không vui, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho Vương thị
và Vu Thu Nguyệt!

Tưởng Nhược Nam thoáng cau mày, làm bộ suy nghĩ, “Bảo
các muội làm gì đây?” Từ “đây” nàng kéo dài giọng ra, điều đó khiến ba người bọn
họ ở trong trạng thái thấp thỏm, không hẹn mà cùng lộ rõ vẻ căng thẳng.

Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng lo lắng đáng thương ấy,
bao nhiêu tức giận đều đã được giải tỏa, thật sảng khoái! Sau đó nàng nói: “Nhất
thời ta chưa nghĩ ra được gì, thế này đi, tạm gác lại đấy đã, sau này nghĩ ra
ta sẽ nói với bọn muội, chắc các muội cũng là những người biết giữ lời, tuyệt đối
không trốn nợ ta đâu!” Nàng không tin, Vương thị lúc nào cũng dính chặt lấy Cận
Yên Nhiên được.

Lúc này Thái phu nhân cũng góp vui: “Ta làm chứng, đến
khi ấy gọi ta tới cùng chung vui.”

Vương thị và Vu Thu Nguyệt lòng lo lắng, không biết
Tưởng Nhược Nam đang tính toán điều gì.

Còn Cận Yên Nhiên lại như được giải thoát, thở phào
nhẹ nhõm, gì đi nữa thì cũng qua được ngày hôm nay, chuyện sau này để sau này hẵng
tính. Cô ta quay đầu lại, liếc Tưởng Nhược Nam một cái, vẫn thấy nàng đang nhìn
mình cười, vẻ mặt hết sức thân thiện, điều này khiến cô ta có cảm giác, Tưởng
Nhược Nam dường như có ý tha cho mình.

Có không? Bà la sát ấy đã từng đáng ghét như thế,
sao có thể thay đổi trong một thời gian ngắn ngủi? Lẽ nào chị ta lại định giở
trò gì ư?

***

Ngày hôm sau, trong tiệc trà của Hầu phủ.

Tiệc trà này mời rất nhiều quý phu nhân gia thế hiển
hách, được coi như là một loại hoạt động xã giao chính thức giới thiệu tân phu
nhân của Hầu phủ với những quý phu nhân này.

Sáng sớm tinh mơ, Tưởng Nhược Nam đã bắt đầu trang
điểm với sự giúp đỡ của đám a hoàn và Phương ma ma.

Y phục là đồ mặc thường ngày, nhưng vì đây là bữa tiệc
mang tính chất công khai nên kiểu dáng rất diêm dúa cầu kì. Áo lụa mang hoa văn
hồ điệp màu hồng tím, áo khoác ngoài màu đỏ thêu hoa, váy dài màu hồng nhạt.
Mái tóc đen được vấn gọn gàng, bên trái cài trâm bằng ngọc phỉ thúy hình hoa tường
vy, bên phải cài kẹp tóc hình hoa thạch lựu, tai đeo hoa tai bằng vàng khảm đá
hồng ngọc, đá hồng ngọc phát sáng nhẹ nhàng, khiến làn da không được trắng lắm
của nàng cũng hồng lên, nhìn khỏe mạnh mà yêu kiều.

Phương ma ma nhìn nàng bất giác buông lời tán thưởng:
“Phu nhân của chúng ta thật ra rất xinh đẹp. Đôi mắt này giống phu nhân đã qua
đời quá.” Nhắc đến mẫu thân của Tưởng Nhược Lan, hai mắt Phương ma ma lại đỏ
hoe, “Phu nhân nếu biết tiểu thư có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người
như hôm nay, nhất định bà sẽ rất vui!”

Tưởng Nhược Nam kéo tay Phương ma ma, cười đáp:
“Phương ma ma, đây rõ ràng là chuyện vui, sao bà lại khóc chứ?”

Hồng Hạnh đứng bên cạnh vừa chỉnh lại y phục cho Tưởng
Nhược Nam, vừa cười nói: “Mẹ em là thế, vui cũng khóc mà buồn cũng khóc, khiến
em hễ thấy bà rơi nước mắt là sợ không biết bà đang vui hay đang buồn!”

Bọn a hoàn nghe cô ta nói xong đều cười vui vẻ,
Phương ma ma quay lại cốc vào đầu Hồng Hạnh một cái, “Đây là ta đang vui, tiểu
thư giờ đã hiểu chuyện, ta vui hơn bất kì điều gì khác.” Sự nỗ lực của Tưởng
Nhược Nam, những kẻ hầu bên cạnh nàng đều rõ hơn ai hết, nghe Phương ma ma nói
xong, trong ánh mắt nhìn Tưởng Nhược Nam bất giác để lộ ra vài phần kính phục.

Không biết là nha đầu nào nói: “Nếu như Hầu gia cũng
biết đến sự cố gắng của phu nhân thì tốt biết bao!”

Câu nói đó như chạm vào tâm sự của tất cả mọi người,
bao lâu rồi Hầu gia không ở Sở Thiên các thì lại sang Cẩm Tú viện, đến cửa của
Thu Đường viện cũng chưa từng đi ngang qua, phu nhân có cố gắng thế chứ cố gắng
nữa thì ích gì?

Tưởng Nhược Nam thấy mọi người đột nhiên buồn bã ủ
rũ cúi đầu, lại thấy Hồng Hạnh chuẩn bị tuôn ra một tràng, vội vàng lên tiếng:
“Nhanh tay lên một chút, ta phải đến thỉnh an Thái phu nhân trước đã!”

Trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đem theo bọn a hoàn
tới Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân. Thái phu nhân rất hài lòng về cách
trang điểm ăn vận của nàng, vừa thể hiện được khí chất của Hầu phu nhân lại vừa
không quá phô trương.

“Không phải căng thẳng, hôm nay chẳng qua chỉ là một
bữa tiệc trà bình thường, cho dù có làm sai điều gì cũng không cần lo lắng!”
Thái phu nhân cầm tay nàng dịu dàng nói.

“Có mẫu thân ở đây, con không căng thẳng.” Những lời
dịu dàng của Thái phu nhân, hành động thân mật của bà khiến trong lòng Tưởng
Nhược Nam dấy lên cảm giác ấm áp khó tả. Nàng cúi đầu, khẽ nói: “Khi con còn rất
nhỏ, đã có một mơ ước, muốn được cầm tay mẹ cùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Không ngờ hôm nay mẫu thân lại giúp con thực hiện mơ ước ấy.”

Đây không phải lời nói dối, đây là mơ ước từ hồi nhỏ
của Tưởng Nhược Nam, cũng là nguyện vọng của Tưởng Nhược Lan, cả hai bọn họ đều
không có mẹ.

Lòng Thái phu nhân trào dâng sự thương xót, bà cảm
thấy những hành động lời nói trước kia của Tưởng Nhược Nam mặc dù rất ngông cuồng
hoang đường, nhưng cũng có thể tha thứ được. Đứa trẻ mất mẹ, vốn đã rất đáng
thương rồi.

Thái phu nhân vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng, khẽ nói:
“Còn nhiều cơ hội.”

Đang nói chuyện thì Vu Thu Nguyệt và Vương thị cũng
bước vào. Vu Thu Nguyệt mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhạt, áo khoác ngoài màu
mật ong thêu hoa Bách Hợp, đầu chải kiểu tóc phượng, đeo cả bộ trang sức bằng
ngọc trai, nhìn thì rất đơn giản, nhưng từ màu sắc của y phục cho đến màu sáng
bóng của ngọc trai đều khiến làn da vốn đã trắng của cô ta nay lại càng trắng
như tuyết. Từ đầu tới chân đều rất yểu điệu, nõn nà, khiến Tưởng Nhược Nam khó
lòng sánh kịp!

Phủ An Viễn Hầu tiền thân vốn là phủ đệ của Cửu
vương gia tiền triều. Cửu vương gia là một vương gia danh giá, rất trọng những
lễ tiết trong cuộc sống, phủ đệ được trang trí lộng lẫy, đường hoàng, đặc biệt
là hậu hoa viên, trong đó trồng rất nhiều kì hoa dị thảo, những hòn giả sơn với
các hình thù lạ lẫm, trên cầu dưới nước, cần gì có nấy, bố cục tinh xảo, cảnh sắc
không chê vào đâu được. Năm đó lão Hầu gia phò tá tiên đế, có công lớn trong việc
khai quốc, tiên đế bèn tặng lại phủ đệ có hậu hoa viên hoa lệ sánh ngang với Ngự
hoa viên của mình cho lão Hầu gia. Thế là, hậu hoa viên của phủ An Viễn Hầu phủ
thành một thắng cảnh nổi tiếng trong Hoàng thành. Mỗi lần Hầu phủ mở tiệc khoản
đãi nhân dịp gì đó, chỉ cần thời tiết thuận lợi, họ đều tiếp đãi khách ở hậu
hoa viên.

Hôm nay, trời thanh gió nhẹ, không khí mát mẻ, nên
tiệc trà đương nhiên cũng sẽ được tổ chức ở đây như thường lệ.

Trước cửa Hầu phủ rất nhộn nhịp, ngựa xe dập dìu. Từ
trên những chiếc xe ngựa ấy bước xuống đều là những quý phu nhân quần là áo lượt,
bọn họ đi vào hậu hoa viên theo sự dẫn dắt của a hoàn và quản sự của Hầu phủ.

Có hai quý phu nhân sau khi xuống xe thì chào hỏi
nhau xong rồi cùng bước vào.

Một trong hai người đó tầm ba mươi tuổi, mặc một chiếc
áo lụa màu xanh đá, thêu hoa văn chữ Phúc, đeo chuỗi hạt ngọc trai dài, toàn
thân được bao bọc bởi vẻ sáng trắng của ngọc trai cười nói với người phụ nữ trẻ
hơn, mang vẻ phú quý đẫy đà bên cạnh: “Vương phu nhân, phu nhân nói xem hôm nay
có được gặp Tưởng Nhược Lan không?”

Vương phu nhân đưa tay lên che miệng cười cười, mặt
đầy vẻ trào phúng: “Nếu là lão phu nhân, ta sẽ giấu thật kĩ nàng dâu mới ấy, không
để cô ta xuất hiện trước mặt người khác cho khỏi mất mặt! Lưu phu nhân, phu
nhân nói có phải không?”

Lưu phu nhân vừa đi vừa cười, lại thấy a hoàn dẫn đường
của Cận gia liền nháy mắt với Lưu phu nhân, ra hiệu cho hai người nói chuyện
khẽ tiếng thôi. Ngay sau đó áp sát vào Vương phu nhân, giơ tay lên che miệng,
khẽ cười nói: “Năm đó nhà ta mở tiệc ở hoa viên, Tưởng Nhược Lan vừa đến liền
làm vỡ cả bộ bát đĩa bằng sứ có hình hoa mai của ta, đã không xin lỗi còn nói
những lời khó nghe, khiến ta tức đến nỗi… Nếu không phải vì nể mặt Thái hậu
thì ta đã đuổi cô ta ra ngoài rồi! Không ngờ bà la sát này lại vớ được Hầu gia,
gả vào Hầu phủ, sau này Hầu phủ chắc náo nhiệt lắm!”

Vương phu nhân hạ giọng vui mừng nói: “Cần gì phải đợi
tới sau này, hôm nay chắc sẽ có kịch hay để xem! Lão phu nhân vẫn luôn là người
tự cao tự đại, lần này ta phải chờ để xem, bà ta sẽ giải thích về sự vắng mặt của
Tưởng Nhược Lan như thế nào?”

“Nếu Tưởng Nhược Lan cầm roi xông ra thì chắc sẽ vui
lắm đây!”

“Có khả năng cô ta sẽ làm thế, nghe ngươi nói vậy,
ta thật mong chờ được chứng kiến cảnh tượng ấy!”

“Lưu phu nhân, phu nhân lo thiên hạ còn chưa đủ loạn
ư?”

“Chẳng có cách nào, cuộc sống quá nhàm chán, chẳng
có trò gì vui, sao ta có thể không mong đợi cảnh ấy được chứ?”

“Nói cũng phải!” Vương phu nhân mím môi cười.

Hai người bọn họ đi theo sau a hoàn dẫn đường, xuyên
qua một hành lang dài, liền đã tới cửa lớn vào hậu hoa viên.

Đột nhiên Vương phu nhân dừng bước, chỉ về phía một
bóng người yểu điệu trước mặt, kinh ngạc nói: “Người kia, không phải Tưởng Nhược
Lan ư?”

Lưu phu nhân nhìn theo cánh tay của Vương phu nhân,
ngay sau đó bà ta cũng kinh ngạc tới muốn rớt cả cằm xuống.

Nhìn thấy Tưởng Nhược Lan thì chẳng có gì là lạ cả,
nhưng nhìn thấy Tưởng Nhược Lan đang đoan trang đón tiếp đáp lễ với khách khứa,
thì thế giới này không còn chuyện gì khiến người ta kinh ngạc hơn nữa!

Hai vị phu nhân họ Vương, Lưu kia mở to mắt nhìn Tưởng
Nhược Lan chằm chằm, rồi từ từ bước về phía nàng. Tưởng Nhược Lan nhanh chóng
thấy họ và cả vẻ mặt vô cùng kinh hãi trên mặt họ nữa.

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, nàng không còn thấy lạ trước
cảnh này, hôm nay gần như tất cả những phu nhân tới đây đều mang vẻ mặt ấy.

“Vương phu nhân, Lưu phu nhân, mời vào trong ngồi, mẫu
thân ta sẽ ra ngay thôi.” Tưởng Nhược Nam vừa nói, vừa ưỡn thẳng lưng, hai tay
đặt trước bụng dáng vẻ hết sức đoan trang, tư thế này đã thể hiện rõ được thân
phận của nàng.

Vương phu nhân, Lưu phu nhân lập tức như bừng tỉnh lại,
giờ Tưởng Nhược Lan trước mặt họ là nhất phẩm Cáo mệnh do đích thân Hoàng thượng
sắc phong, luận về lễ nghi thì họ phải hành lễ với nàng trước. Hai người bèn
hành lễ với Tưởng Nhược Lan, lòng thầm kinh ngạc, cô ta đã hiểu lễ tiết từ bao
giờ thế nhỉ?

Tưởng Nhược Nam đáp lễ hai người bọn họ, động tác
không hề có bất kì sai sót gì, thậm chí còn toát lên sự nho nhã quý phái, khiến
họ đã kinh ngạc lại còn kinh ngạc hơn.

Tưởng Nhược Nam vờ như không thấy sự kinh ngạc đó
trên sắc mặt họ mà gọi a hoàn đến đưa họ về chỗ ngồi của mình, sau đó quay ra
đón tiếp chào hỏi các vị khách khác.

Trên phần đất trong hoa viên đã được kê những chiếc
trà kỉ nhỏ, mỗi nhà đều có những kiểu trà kỉ độc đáo khác nhau, hai mươi mấy vị
khách nên chia làm hai hàng trà kỉ, ở giữa là bàn trà chính dành cho chủ nhà.
Xung quanh là những khóm hoa đang nở rất tươi tắn rực rỡ, không xa nơi đó chính
là một hồ nước trong xanh tĩnh lặng, bên hồ dáng liễu rủ thướt tha, bay bay
theo gió, cảnh sắc vô cùng sinh động đẹp đẽ, vừa thưởng trà vừa trò chuyện giữa
không gian như thế này, quả là một việc tao nhã khiến con người ta thư thái.

Hai vị Lưu phu nhân và Vương phu nhân được a hoàn
đưa về chỗ ngồi, ánh mắt vẫn dính chặt lên người Tưởng Nhược Nam, giống như muốn
nhìn thấu nàng. Vị phu nhân ngồi bên cạnh cũng ghé sát sang thì thầm với họ:
“Đây thật sự là Tưởng Nhược Lan sao? Sự thay đổi này quả thật quá quỷ dị!”

Lưu phu nhân nghe thấy lời của vị phu nhân đó, ánh mắt
vẫn không rời khỏi Tưởng Nhược Nam, bà ta đáp lại bằng giọng như không thể tin
được: “Đúng thế, mới bao lâu chứ, sao như hoàn toàn biến thành người khác vậy?”
Đến cảm giác về nàng cũng thay đổi, Tưởng Nhược Lan trước kia bất luận là trong
ngôn ngữ cử chỉ hay thần thái khí chất đều tạo cho người đối diện cảm giác nàng
là người hoang dã bất kham, bá đạo độc ác, nhưng khi nhìn vào mắt của Tưởng Nhược
Lan vừa rồi, bà ta chỉ thấy nó trầm tĩnh như nước, duyên dáng ung dung.

Một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy chỉ
trong một thời gian ngắn, thật quá đáng ngờ!

Có lẽ đây cũng là cảm nhận chung của tất cả các vị
phu nhân có mặt trong buổi tiệc trà.

Trong thời gian này, Vu Thu Nguyệt vẫn luôn đứng cạnh
Tưởng Nhược Nam ở một nơi không xa, cô ta gắng sức thể hiện mình xinh đẹp trong
sáng như một bông hoa bách hợp, cố gắng dịu dàng thanh thoát, cử chỉ tao nhã, cố
gắng hết sức để mỉm cười, trò chuyện với từng người một, hòng mong lưu lại chút
ấn tượng trong lòng các vị khách quý này. Nhưng dù cô ta cố gắng thế nào thì sự
tập trung của mọi người, tâm tư của mọi người đều tập trung cả vào Tưởng Nhược
Nam, khiến cô ta tức giận muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng biết phải
làm sao.

Vương thị bước đến cạnh cô ta nhìn bóng Tưởng Nhược
Nam mà căm hận nói: “Nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta kìa, những người này cũng thật
là, lại bị cô ta hút hồn rồi!”

Vu Thu Nguyệt không nói gì, nhưng nhìn thấy những cử
chỉ ứng phó của Tưởng Nhược Nam càng lúc càng thuần thục thì khẽ cười nhạt một
tiếng, lòng thầm nghĩ, chẳng đắc ý được bao lâu đâu!

Lúc này, Thái phu nhân cùng Cận Yên Nhiên và một đám
a hoàn đi đến, Tưởng Nhược Nam thấy vậy vội vàng mỉm cười bước lại đón, đỡ lấy
cánh tay trái của Thái phu nhân, còn bên tay phải đã có Cận Yên Nhiên, Vu Thu
Nguyệt đành phải theo sau, làm nền cho họ.

Các vị phu nhân nhìn thấy Thái phu nhân thì đều lần
lượt đứng lên chào hỏi, hành lễ vãn bối với bà, Thái phu nhân cười mời họ ngồi
xuống.

Thái phu nhân ngồi vào trà kỉ dành cho chủ nhà, Cận
Yên Nhiên và Tưởng Nhược Nam ngồi hai bên. Vu Thu Nguyệt ngồi phía sau Tưởng
Nhược Nam. Vừa nhìn đã biết đây là vị trí của kẻ mang thân phận thiếp thất.

Sau khi Thái phu nhân ngồi xuống, bèn cười rồi lên
tiếng: “Hôm nay vô cùng cảm tạ mọi người đã nể mặt mà đến chung vui với bà già
này!”

Các phu nhân cũng lên tiếng, ý rằng đây là vinh hạnh
của họ, họ rất vui khi được đến làm khách ở Hầu phủ, vân vân và vân vân.

Sau lời mào đầu, bắt đầu đi vào chủ đề chính.

Ánh mặt trời đầu hạ không quá oi bức, trong hậu hoa
viên cây cối rậm rạp nên khá râm mát, gió thổi hiu hiu, không khí tràn ngập
hương thơm, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái và dễ chịu.

Thái phu nhân nhìn mọi người cười, nói: “Hôm nay, ta
mời các vị phu nhân đến phủ, một là muốn các tỷ muội nhân cơ hội này gặp gỡ vui
vẻ, hai là muốn giới thiệu tân phu nhân của Hầu phủ chúng ta với các vị…” Nói rồi,
quay đầu sang nhìn Tưởng Nhược Nam ngồi bên trái mình, tiếp tục: “Nhược Lan,
con hãy chào hỏi các vị phu nhân đi.”

Tưởng Nhược Nam vâng một tiếng rồi hơi nhún mình trước
họ, “Nhược Lan bái kiến các vị phu nhân.” Bất luận là về lễ tiết hay tư thế đều
rất chính xác, Thái phu nhân mỉm cười, rõ ràng bà rất hài lòng.

Các vị phu nhân mặc dù rất kinh ngạc trước thay đổi
của Tưởng Nhược Nam, nhưng vì đang ngồi trước mặt Thái phu nhân nên càng nể mặt
bà mà hùa theo tán thưởng, khiến không khí trở nên thân thiện náo nhiệt.

Nhưng trong đám phu nhân này lại có một người vô
cùng khó chịu với Tưởng Nhược Nam, bà ta chính là phu nhân của Lưu thái y, người
hiện đang đứng đầu thái y viện, là mẫu thân của Lưu Tử Căng - La thị.

Con gái của La thị là Lưu Tử Đồng bị Tưởng Nhược Lan
đẩy ngã xuống nước, mặc dù bảo toàn được tính mạng nhưng để lại di chứng, đến
nay vẫn chưa thể chữa khỏi, ảnh hưởng tới hôn sự của con gái bà ta. Tưởng Nhược
Lan là con gái của Uy Vũ tướng quân, lại được Thái hậu o bế, giờ thân là nhất
phẩm cáo mệnh, bà ta chỉ là một mệnh phụ ngũ phẩm nên không thể làm gì được
nàng. Nhưng giờ lại tận mắt chứng kiến cảnh bà la sát nhờ giả bộ giả tịch mà nhận
được những lời tán dương của mọi người, nhớ đến con gái mình vì ả mà không thể
xuất hiện trong bất kì một cuộc gặp gỡ công khai nào, không sao nén được cơn giận
trong lòng.

Trong lúc mọi người đang rì rầm trò chuyện, vui vẻ
huyên náo, đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hôm nay Hầu phu nhân
thật khiến ta kinh ngạc, lão thân suýt chút nữa tưởng mình đã nhận nhầm người
cơ đấy!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3