Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 48
CHƯƠNG
48: BÓNG MA TRONG BỨC HỌA CỔ
Tôn Cửu gia lật xem Quan Sơn quật tàng lục, từ đó biết
được toàn bộ kiến trúc trong núi Quan Tài này đều dùng gỗ thương cổ thụ làm
nguyên liệu, chuyện này có liên quan đến bố cục phong thủy âm dương trạch của
thôn Địa Tiên.
Gỗ thương là một loại hung mộc, mùa đông lạnh, mùa
hè nóng, nếu dùng làm quan quách thì người chết liệm bên trong dẫu chôn xuống đất
rồi cũng không được yên nghỉ. Cây này đa phần mọc ở chốn thâm sơn cùng cốc,
trong gỗ có khí âm, loại hỗn nguyên trạch bao gồm cả âm trạch lẫn dương trạch
không thể thiếu thứ này được. Vì muốn Bàn Cổ thần mạch trong núi Quan Tài khôi
phục nguyên trạng, Phong Soái Cổ đã sai người chặt một lượng gỗ thương lớn, phỏng
theo nguyên dạng của cổ trấn Thanh Khê mà xây dựng dương trạch ở đây.
Thôn Địa Tiên dù là dương trạch, nhưng nếu xét kí
theo đạo phong thủy, thì lại thuộc loại âm trạch. Người chết thường có trâu ngựa
xe kiệu người hầu bằng giấy bồi tống táng, ngoài ra còn có cả nhà cửa cung điện
bằng giấy, tất cả đều đem đốt cho người chết hưởng dụng ở chốn âm tào. Thôn
trang dưới lòng đất này cũng có ngụ ý ấy, chuyên dùng để vong linh của những
người tuẫn táng theo Phong Soái Cổ cư ngụ, lại vì u linh maquỷ không có hình thể
huyết nhục, nên gọi là ảnh trạch.
Thôn Địa Tiên sở dĩ kị lửa là bởi Cửu Tử Kinh Lăng
giáp bên ngoài núi Quan Tài. Thứ này có tính chất lánh âm gần dương, nếu dương
khí trong núi quá đậm, Cửu Tử Kinh Lăng giáp kín mít như kén tằm bên ngoài sẽ
đâm xuyên qua vách đá lan tới thôn trang. Quan Sơn thái bảo dùng gỗ thương cổ
thụ làm vật liệu xây dựng, chính là để khiến Kinh Lăng giáp kia không thể tiếp
cận địa mạch trong núi.
Lúc này không có thời gian để nói kĩ, nhưng ý của
Tôn Cửu gia tôi cũng hiểu được tám chín phần, vô số điểm lạ trong núi Quan Tài
đều báo trước rằng nơi này sắp xảy ra một phen kịch biến nghiêng trời lệch đất.
Nguyên do bên trong, chỉ sợ vẫn là do chúng tôi xâm nhập núi Quan Tài gây nên.
Nói đến lửa, vừa nãy đốt một ngọn nến nhỏ có lẽ cũng chẳng đáng gì, chí mạng nhất
là chúng tôi đã không cất kĩ tấm gương cổ Quy Khư kia đi. Gương đồng, bùa đồng
đều được long hỏa ở Nam Hải tôi luyện, long khí trong tấm gương cổ tuy sắp tiêu
tan hết, nhưng dẫu sao vẫn là khí của long hỏa, cuối cùng vẫn khiến cho Kinh
Lăng giáp chui qua vách đá, đồng thời xua đuổi một lượng lớn sâu quan tài trong
các kẽ đá tràn ra ngoài.
Shirey Dương nói: “Không có lửa chắc chắn sẽ bị lũ
sâu quan tài kia vây chặt, không thoát thân nổi đâu. Thôn Địa Tiên mặc dù kị lửa,
nhưng mộ đạo trong âm trạch bên dưới lại có cả ám khí bắn tên lửa, chắc là
trong huyệt mộ có thể đốt lửa phòng thân, chúng ta mau cầm đuốc lánh vào trong
mộ thì hơn.”
Cả bọn đều đồng thanh khen phải, lấy hết mọi thứ có
thể bắt lửa trong lầu Quan Sơn Tàng Cốt mang theo, rồi lập tức lao xuống bên dưới
tìm kiếm lối vào âm trạch. Lối thông giữa âm trạch và dương trạch trong mỗi tòa
kiến trúc đều khác nhau, trong miếu Pháo thần là ở gần khám thờ, trong nhà dân
thì có căn ở dưới bếp, có căn ở dưới gầm giường, đại khái đều tuân theo lí thuyết
Bát trạch minh kính. Trước đây từng gặp mấy lần nên tôi đã nhìn thấu được sự ảo
diệu bên trong, cái thứ Bát trạch minh kính kia đương nhiên không làm khó nổi
Mô Kim hiệu úy, chỉ thoáng sau đã dẫn theo mọi người tìm được mộ đạo trong từ
đường họ Phong.
Bọn tôi cậy sàn nhà lên, liền cảm thấy âm phong bên
ùa lên rợn cả người. Lúc này, đã có rất nhiều sâu quan tài tràn vào qua khe cửa
ra vào và cửa sổ, cả bọn không ai dám chần chừ chêm nữa, cuống cuồng chạy xuống
mộ đạo, rồi bít kín lối ra vào. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã có mấy
con sâu quan tài bám theo vào mộ cổ, đều bị chúng tôi dùng xẻng công binh đập
chết ngay tại chỗ.
Shirley Dương và Út đốt hai cây đuốc, núi Quan Tài
tuy nằm sâu trong lòng đất, nhưng lại là một chốn có kì mạch thần long tương
thông, trên tường có rất nhiều khe rãnh, không khí lưu thông, tuy rằng hít thở
có đôi chút khó khăn, ánh lửa cũng ảm đạm đi phần nào, nhưng chỉ cẩn ngọn lửa
không tắt thì cũng không đến nỗi phải đeo mặt nạ phòng độc. Tôi không dám lơ là
cảnh giác, nhắc nhở cả bọn đều phải đeo mặt nạ phòng độc trước ngực để có thể sử
dụng bất cứ lúc nào.
Nhà cửa trong thôn Địa Tiên đều là âm trạch và dương
trạch chồng lên nhau, bên trên là nhà ở, bên dưới là mộ thất. Trong bảo tàng mộ
cổ này, các loại quan quách hiếm thấy, cổ thi châu ngọc, vật tùy táng các đời
thứ nào cũng có, tất cả đều trở thành một phần của phong thủy Bàn Cổ ở thôn Địa
Tiên.
Mộ thất nằm bên dưới lầu Tàng Cốt là một ngôi mộ thời
Xuân Thu Chiến Quốc, kết cấu mộ thất chủ yếu bằng gỗ và đồng, bốn mặt vách đều
là ô mộc đen như mực, bên trong chất đầy sách thẻ tre, và vô số các loại binh
khí cổ xưa như kiếm, giáo giáp, thuẫn... tất cả đều đã han gỉ đến độ không thể
sử dụng. Chính giữa mộ thất là một cỗ quan tài bằng đồng xanh hình hổ chầu,
quan quách bằng đồng nằm bên trong lò nấu thủy ngân, chỉ có hai đầu lộ ra bên
ngoài. Trong lò chứa đầy thủy ngân, nếu kẻ trộm mộ phá vỡ vách lò, thủy ngân sẽ
lập tức trào ra, cũng không có gì hiếm lạ.
Dưới ánh đuốc, tôi đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ
thấy ngôi mộ cổ thời Chiến Quốc này không kiên cố lắm, dẫu sao thì niên đại
cũng xa xưa quá rồi, những phần bằng gỗ đa phần đã mục nát hết, không thể ở lại
nơi này quá lâu, vội gọi Tuyền béo cùng đi nạy cửa mộ cho cả bọn cướp đường chạy
ra. Chẳng ngờ gỗ ô mộc mặc dù đã mục nát, nhưng vẫn vừa dày vừa chắc, bọn tôi
đành phải dốc sức dùng xẻng công binh vẹt từng lớp một.
Đang khi lòng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, tôi
chợt nghe Shirley Dương phía sau kêu lên “không ổn,” vội ngoảnh đầu lại nhìn,
chỉ thấy trong các khe hở trên tường mộ dường như có dòng suối cuồn cuộn chảy,
vô số sâu quan tài ùn ùn bò ra. Sâu quan tài trong mộ cổ không phải thứ tầm thường.
Ở nhiều vùng quê, cũng có loại sâu quan tài được gọi là sâu bói quẻ, trên mình
tiết ra chất dịch chua, bò đến đâu là ăn mòn tới đó. Loại sâu quan tài ở nơi
chôn người này còn lợi hại hơn, hễ bị chúng cắn phải, da thịt sẽ lập tức thối rữa,
trước là ngứa ngáy khó chịu, sau là chảy máu mưng mủ, có thể lan đến tận xương.
Giáo sư Tôn nhặt một cây đuốc lên, ghé vào cây đuốc
Shirley Dương đang cầm để châm lửa, cộng thêm một cây đuốc Út cầm, ba cây đuốc
vung lên như sao băng xua lũ sâu quan tài đang ùn ùn kéo đến lùi ra xa. Những
cây đuốc này đều được quấn mấy lớp băng vải, lại đổ thêm một ít chất đốt dạng
nén, thời gian cháy không hề ngắn, khốn nỗi âm khí trong mộ cổ quá nặng nề, ngọn
lửa không bốc lên được, có những con sâu quan tài chỉ biết cắm đầu cắm cổ lao tới
không sợ lửa, đều bị cây đuốc trên tay ba người thiêu chết, càng lúc đó sâu bị
đốt chết càng nhiều, mùi hôi thối nồng nặc dần lan tỏa trong không gian.
Mộ thất của ngôi mộ cổ thời Chiến Quốc này được xây
bằng những khối gỗ vuông lớn, cả súc gỗ lớn được chuyển từ mộ về đây, đã sinh
ra không ít mối mọt, dòi bọ, bình thường lũ dòi đều im lìm trốn trong các khe
rãnh, lúc này bị lũ sâu quan tài chui vào làm kinh động, cũng nhung nhúc cựa quậy
thân thể trì độn của mình chạy ra khỏi những hang hốc trong khe tường.
Lũ dòi bọ sống trong mộ thất ấy, có một số đã nhờ âm
khí trong mộ mà sinh ra biến dị, thân thể quái dị to như ngón tay người kêu lên
những tiếng chít chít, âm thanh quằn quại chúng phát ra sau khi bị lũ sâu quan
tài cắn xé nghe như tiếng trẻ sơ sinh khóc lóc nỉ non, bên trong mộ cổ tối tăm
lạnh lẽo khiến người ta nghe mà kinh hồn táng đởm, dây thần kinh căng ra như muốn
đứt tung, cánh tay cầm đuốc và xẻng công binh cũng bắt đầu run rẩy.
Tưởng như đã không thể cầm cự lâu hơn được nữa, cũng
may Shirley Dương lâm nguy không loạn, trong cái khó vẫn ló cái khôn, rút ngay
thanh bảo kiếm của Phong Soái Cổ trên lưng tôi ra, xông lên hai bước, vung kiếm
đâm vào miệng quách hình hổ chầu, kích hoạt cơ quan trong lò, lập tức có mấy
dòng thủy ngân theo đó chảy ra, nhấn chìm toàn bộ lũ sâu quan tài và dòi bọ
xung quanh quan quách.
Thanh bảo kiếm này có lẽ chính là vũ khí năm xưa
Phong Soái Cổ dùng để đâm chết Ô Dương Vương trong núi Quan Tài, tôi lấy thanh
kiếm này từ lầu Quan Sơn Tàng Cốt, vốn có ý dùng nó đối phó với Địa Tiên Phong
Soái Cổ, nhưng bị Shirley Dương lấy ra đâm vào quan quách hình hổ chầu, lúc này
đã bị thủy ngân ngấm vào, không thể dùng được nữa.
Tôi cũng biết trong lúc nguy cấp khó có thể chu toàn
mọi sự, tạm thời không có kế sách vẹn toàn, đành đi bước nào hay bước ấy vậy.
Trong mộ thất đầy hơi thủy ngân, ngọn lửa càng lúc càng thêm yếu ớt, nhưng lũ
sâu quan tài tràn vào cũng sợ hơi độc, ùn ùn rút chạy ra ngoài. Cả bọn đeo mặt
nạ phòng độc lên, cùng bắt tay dỡ những cây gỗ mục chắn cửa ra, rồi phá vỡ cánh
cửa đồng không còn nguyên vẹn, nối đuôi nhau chạy vào mộ đạo.
Những gian mộ thất tương đối độc lập đều có mộ đạo nối
với nhau, chằng chịt đan xen như đường phố ngõ ngách, tường gạch vẫn tương đối
kiên cố hoàn chỉnh, cũng không có âm khí nặng nề như trong mộ thất, ngọn đuốc
trên tay lại bùng lên cháy bình thường. Cả bọn nhận định phương hướng, rồi nhân
lúc chưa có nhiều sâu quan tài chui vào, nhanh chóng tiến về hướng có mộ Địa
Tiên.
Địa mạch Bàn Cổ trong núi Quan Tài có hình dáng như
một cái xác không đầu nằm ngửa, thôn Địa Tiên được xây dựa vào núi ở trước ngực
xác cổ. Mộ Địa Tiên nằm trong khe sâu thì ở vùng bụng, mộ đạo quanh co chằng chịt,
xung quanh mộ thất nằm san sát, tựa như đi mãi không đến tận cùng.
Bọn chúng tôi chạy hùng hục một hồi mà vẫn không thấy
tung tích mộ Địa Tiên đâu, Tuyền béo không nhịn được cất tiếng làu bàu: “Nhất
à, cò phải cậu dẫn sai đường rồi không? Sao đi mãi vẫn không đến nơi vậy?
Nguyên tắc của chúng ta xưa nay vẫn là bốc phét không tán láo, đi đường không
đi xa cơ mà?”
Út cũng bắt đầu thấm mệt, hỏi tôi còn phải đi bao
lâu nữa, tôi đành lấy một câu của Shirley Dương từng nói trước đây ra ứng phó: “Mọi
người chớ nên nhụt chí, chớ hỏi đường còn bao xa, mà hãy hỏi bản thân mình...
có đủ lòng tin và dũng khí đi hết con đường này hay không, bất luận là đường
bao xa.” Tuyền béo nói: “Nghỉ đi, đừng quên trái đất hình cầu không hỏi han đường
sá chỉ biết cắm đầu cắm cổ đi thẳng, thế không phải đồ ngu thì là gì?”
Thực ra tôi cũng không chắc chắn lắm, bèn nói thẳng
với cả bọn: “Mộ đạo này quanh co tăm tối, nói thật tôi cũng thấy hơi rối rồi,
nhìn kim chỉ nam thì phương hướng của chúng ta không sai, nhưng cũng không chắc
đã đi qua hay chưa nữa.” Mọi người thương lượng một lúc, quyết định giở Quan
Sơn ngộ tiên đồ ra xem, xác định xem mình ở vị trí nào, bằng không cứ vòng đi
vòng lại trong mộ cổ thế này cũng không phải là cách. Vậy là, cả bọn đốt thêm
hai cây đuốc, dọn dẹp một khu vực an toàn trong mộ đạo, rồi lấy mấy bức tranh cổ
trong ba lô, trải từng bức ra, định tìm bức có vẽ bản đồ âm trạch của thôn Địa
Tiên.
Bức đầu tiên tôi mở ra là Quan Sơn ngộ tiên đồ bèn
tiện tay đưa cho Tuyền béo cất đi, mở đến bức thứ hai, lại là Bỉnh chúc dạ hành
đồ vẽ cảnh đoàn người vào mộ tuẫn táng. Tôi càng nôn nóng, mấy bức tranh rách
Phong Soái Cổ tự tay vẽ này, chất giấy bồi giống hệt nhau, sau khi cuộn vào thì
chẳng thể nào phân biệt được, đang định lấy bức thứ ba ra, chợt phát hiện Bỉnh
chúc dạ hành đồ này, không giống như lúc chúng tôi nhìn thấy trong lầu Tàng Cốt
nữa.
Tôi nhớ rất rõ ràng, trong Bỉnh chúc dạ hành đồ, có
rất nhiều người đốt lửa, đi xuống một sơn động chôn ngọc bích, đồ đồng nằm sâu
bên dưới tầng đất, nhưng giờ trong bức tranh cổ trước mắt lại có thêm một số thứ
khác. Trong những đồ chứa để tế sơn, xuất hiện thêm rất nhiều bóng đen mơ hồ,
nhìn kĩ giống như bóng ma dữ tợn hung ác, lại tựa hồ ác quỷ ở chốn âm tào địa
phủ đang từ cõi u minh nhìn chằm chằm vào những sinh mạng đi vào mộ cổ tuẫn
táng, khiến người ta thoạt xem đã nảy sinh cảm giác không rét mà run.
Shirley Dương và Tôn Cửu gia cũng không nhớ trong Bỉnh
chúc dạ hành đồ từng có thứ này, hẳn là không thể nào cầm nhầm được, chẳng lẽ
sau khi vào khu vực âm trạch, bức tranh liền xuất hiện dị tượng?
Shirley Dương đưa qua đưa lại ngọn đuốc trên tay,
bóng ma trong Bỉnh chúc dạ hành đồ cũng theo đó thoắt ẩn thoắt hiện, bấy giờ cả
bọn mới sực tỉnh ngộ: “Bức tranh này được vẽ bằng một loại mực đặc biệt, những
hình ma bóng quỷ này chỉ hiện lên dưới ánh lửa mà thôi.”
Tôn Cửu gia hít sâu một hơi khí lạnh: “Động tiên cái
gì chứ? Chẳng khác nào hang quỷ ổ ma, trong mộ Địa Tiên chắc chắn là có thứ gì
khủng khiếp lắm, chỉ là... tại sao Phong Soái Cổ lại ẩn giấu thông tin này
trong bức họa? Phải chăng ông ta muốn ám thị bí mật gì? Người trong thôn Địa
Tiên đều chết sạch cả rồi, ông ta làm vậy để cho ai xem chứ?”