Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 49
CHƯƠNG
49: THẮP NẾN ĐI ĐÊM
Chúng tôi thấy trong bức Bỉnh chúc dạ hành đồ có dị
tượng xuất hiện, người nào người nấy đều vừa kinh hãi vừa nghi hoặc. Giáo sư
Tôn nói quả không sai, nhưng nghĩ xa hơn một chút, tuy rằng trong núi Quan Tài
có lệ cấm lửa, nhưng những năm cuối triều Minh, chủ yếu vẫn phải nhờ vào đèn đuốc
để lấy ánh sáng. Phong Soái Cổ đích thân vẽ mấy bức tranh này, treo trong lầu
các tối tăm dưới lòng đất, người ngoài không hiểu cấm kị, tự nhiên sẽ thắp đèn
lên quan sát, từ đây có thể thấy rõ là ông ta cố ý để lại cho người nào có cơ
duyên tiến vào núi Quan Tài này trông thấy.
Trộm mộ xưa nay rất hiếm khi dùng đến nguồn sáng bằng
khoáng vật, tuy rằng tương truyền thời xưa cũng có người từng dùng dạ minh châu
trộm mộ, nhưng dạ minh châu cực kì trân quý, hạng bình thường sợ rằng cả đời
không được thấy qua một lần, vả lại còn không thể thăm dò chất lượng không khí
dưới lòng đất và phòng thân, vì vậy, đó chỉ là ngoại lệ trong giới trộm mộ, chưa
bao giờ được lưu truyền phổ biến, đã chui xuống lòng đất đào mổ quật mả thì
không thể rời xa ngọn đuốc được.
Phong Soái Cổ truyền lại cho hậu nhân nhà họ Phong
bài “Quan Sơn chỉ mê phú,” chừa lại con đường bí mật mười hai năm xuất hiện một
lần, để bọn họ sau này có cơ hội tiến vào mộ cổ, đây cũng là hành vi trái với lẽ
thường, có lẽ người này hiểu đạo lí trong thiên hạ không có ngôi mộ nào là
không bị đào bới trên thế gian chẳng có lăng mộ nào vĩnh viễn kiên cố, bí mật
dù không bị bọn đổ đấu đào lên thì sớm muộn cũng bị phá hoại bởi sự thay đổi của
núi non sông ngòi, bãi bể nương dâu.
Phong Soái Cồ bố trí như vậy, tâm cơ sâu dày thực
khiến người ta ớn lạnh từ tận đáy lòng, huyền cơ của mộ cổĐịa Tiên không phải ở
chứ “giấu,” mà nằm trong một chữ “rời,” khi người ngoài tiến vào núi Quan Tài,
cũng chính là lúc Địa Tiên rời núi. Không chỉ hậu nhân nhà họ Phong là giáo sư
Tôn, mà thậm chí cả mấy tên Mô Kim hiệu úy chúng tôi, đều chỉ là “quân cờ” bị
ông ta điều khiển lợi dụng. Liều mạng tiến vào mộ cổ, chẳng qua là giúp Phong
Soái Cổ tiếp tuyên dẫn thánh mà thôi. Biết rõ tiến vào minh điện ở phần bụng
thi mạch ắt sẽ gặp phải điều bất trắc, nhưng tình thế bức ép, chúng tôi đành bước
lên con đường của những người tuẫn táng thuở trước, từng bước từng bước đi xuống
vực sâu, điểm khác biệt duy nhất chỉ là, chúng tôi biết rõ đây rất có thể là
con đường chết, có đi mà chẳng có về.
Lúc này trong mộ đạo phía xa vẳng lại tiếng gặm nhấm
gỗ mục, âm thanh mỗi lúc một gần, vô số sâu quan tài sau khi vào thôn Địa Tiên liền
chui khắp mọi nơi, nhằm vào những chỗ có âm khí mà tiến, trong các mộ cổ có nhiều
quan đồng quách sắt, kín bưng không kẽ hở, nhưng cũng có một số quan quách gỗ
không tránh khỏi bị chúng cắn xé cả quan lẫn xác bên trong.
Bọn chúng tôi lúc ở trong địa cung mộ cổ Ô Dương
Vương đã bị nhiễm phải không ít thi khí âm khí, tình trạng của giáo sư Tôn còn
nghiêm trọng hơn, đến giờ tôi cũng chẳng rõ ông ta là người sống hay người chết
nữa, thậm chí còn nghi ngờ lão có thể “thi biến” bất cứ lúc nào, vì vậy, lúc
này cả bọn đều đã trở thành mục tiêu di động thu hút đám sâu quan tài ấy.
Kì thực, thi trùng và sâu quan tài tuy rất đáng sợ,
song cũng không đến nỗi không có cách ngăn chặn, trước mắt thứ khiến người ta
đau đầu nhất vẫn là Cửu Tử Kinh Lăng giáp một khi nó xuyên qua được vách núi
Quan Tài, ắt hẳn sẽ nghiền nát cả thôn Địa Tiên và địa mạch hình xác chết không
đầu này. Dưới cái tổ vỡ làm gì có quả trứng lành? Đến lúc ấy, dù là cổ thi
trong âm trạch hay người sống trong mộ cổ, cũng đều ngọc đá cùng tan.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức Quan Sơn tướng trạch đồ một
hồi, trong đầu liên tiếp nảy ra mấy ý nghĩ, nhưng vẫn không có cách nào thoát
thân, giờ thì không thể đổ cho tình thế đấu tranh giai cấp quá phức tạp, mà chỉ
có thể trách đầu óc mình đã quá trì trệ mà thôi.
Shirley Dương nhắc nhở: “Đuốc của chúng ta sắp dùng
hết rồi, không thể nán lại trong khu vực âm trạch khắp nơi đều có khe hở này
quá lâu được.”
Tôi nghiến răng, thầm nhủ lần này không xông ra
không xong, cùng lắm thì liều mạng chết chung. Đã có chuẩn bị tinh thần, tâm lí
cũng vững chãi hơn nhiều, tôi bèn nói với cả bọn: “Thôn Địa Tiên và quần thể mộ
cổ bên dưới đều nối liền với nhau, duy chỉ có mộ Địa Tiên ở phần bụng dãy núi
hình xác người là tương đối độc lập. Nhìn bản đồ thì chúng ta đã ở cách mộ Địa
Tiên không còn xa nữa, cứ làm theo kế hoạch ban đầu, mặc xác bên trong có thứ
gì, chúng ta cũng phải mạo hiểm xông vào mộ thất, nghĩ cách tìm bằng được cái
xác của Phong Soái Cổ, đem hỏa thiêu để tiệt trừ hậu hoạn.”
Tôn Cửu gia đờ đẫn cả người, bài “Quan Sơn chỉ mê
phú” của phong Soái Có truyền lại, tựa như ma chú câu dẫn hồn phách,lừa gạt Phong
Soái Kỳ và con cháu ông ta suốt mấy trăm năm đến giờ mới có người lờ mờ dự cảm
được đây là một âm mưu. Giờ lão không còn chủ trương vào mộ Địa Tiên nữa, lại hối
hận ban đầu không có kế hoạch chu toàn, lẽ ra nên ở bên ngoài trực tiếp dùng
thuốc nổ đánh sập ngọn núi này cho xong.
Tuyền béo ngoác miệng ra mắng: “Tiên sư cha nhà ông,
đừng có nằm mơ giữa ban ngày, muốn đánh sập bao nhiêu núi cao ở khu hẻm núi
Quan Tài này phải cần đến bao nhiêu thuốc nổ quân dụng ông biết không? Một lão
phân tử trí thức thối thây như ông thì đi đâu kiếm được?” Dứt lời liền đưa tay
xóc Tôn Cửu gia đang ngồi xổm dưới đất dậy, vừa kéo lão ta đi về phía trước, vừa
nói: “Tăng cường tính kỉ luật, đổ đấu đâu cũng được, có hiểu chưa hả? Tôn Cửu
gia nhà ông cứ nghe theo chỉ thị tối cao của đại gia Tuyền béo với cậu Nhất đây
là chắc chắn không sai, mau đi cho tôi.”
Tôi cũng vẫy tay gọi Shirley Dương và Út, cả bọn cầm
đuốc đi dọc theo mộ đạo thẳng về phía trước, tham chiếu phương vị trong bản đồ,
vòng qua một ngôi mộ Bắc Tống có quan tài treo bằng xích sắt là đến khu vực rìa
ngoài âm trạch thôn Địa Tiên. Tới đây, trong tay chúng tôi chỉ còn lại đúng ba
cây đuốc chưa tắt.
Trong túi đồ của chúng tôi vẫn còn một hộp chất đốt,
thừa sức tăng mạnh thế lửa xua đuổi lũ sâu quan tài đang từ bốn phía ùn ùn đổ tới,
nhưng tôi nghi ngờ khả năng trấn áp Địa Tiên Phong Soái Cổ của gương cổ Quy
Khư, vẫn hi vọng để lại hộp chất đốt này làm chiêu sát thủ cuối cùng, vì vậy
quyết không tùy tiện sử dụng, đành nghiến răng liều mạng xông thẳng tới.
Nghĩ đoạn, tôi liền dẫn theo mấy người bọn Tuyền
béo, Shirley Dương, cùng đẩy cánh cửa đá cũ nát chặn lỗ ra của đường ngầm, dùng
mấy cây đuốc mở đường, bổ nhào ra ngoài. Không ngờ, tình huống ở phía sau thôn Địa
Tiên lại hoàn toàn nằm ngoài những gì chúng tôi tiên liệu, hàng nghìn hàng vạn
con sâu quan tài bị Cửu Tử Kinh Lăng giáp làm kinh động không hề bò đến phần bụng
của rặng đồi núi hình xác người, nơi này vẫn còn nguyên bầu không khí tĩnh mịch
lạ thường.
Tôi định thần lại, thấy triền núi bên ngoài thôn Địa
Tiên có một bia đá lớn, bên trên khắc sáu chữ “Địa Tiên mộ Linh Tinh điện,” đồng
thời còn chạm trổ hoa văn trang trí tinh cung hết sức tinh tế đẹp đẽ, tấm bia
được đặt trên lưng linh thú bằng đá. Tôi muốn nhìn rõ tình hình phía trước, bèn
leo lên đỉnh bia, từ trên cao phóng tầm mắt ra nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy phần bụng của rặng núi hình xác người này
có mấy khe nông hình cung, cứ cách tầm mười mấy bước lại có một tượng đồng một
chân cao lớn khôi vĩ. Tượng đồng này để mình trần, hình dạng bảy phần giống quỷ,
ba phần giống người. Mặt mũi thảy đều dữ tợn đáng sợ, hai mắt trợn trừng, miệng
không ngừng phun ra dương toại, chảy vào rãnh đá trong khe, tựa như những dòng
sông máu màu đỏ sậm quanh co tuần hoàn, chặn hết lũ sâu quan tài tứ phía đổ về ở
bên ngoài. Dương toại tuy thuộc loại khoáng chất lạnh, bản thân không có nhiệt
lượng, song cũng đủ khiến lũ sâu quan tài vốn sợ ánh sáng không dám vượt qua
ranh giới dù chỉ nửa bước.
Nằm giữa mấy dòng sông máu uốn khúc ấy, có một khe
sâu hình thành do núi đá đứt gãy, trên vách đá có sạn đạo, hai bên có xây mấy cổng
chào vắt vẻo giữa tầng không, mái cong uốn lượn nhấp nhô trập trùng, thoạt nhìn
đã thấy khí tượng bất phàm. Mộ Địa Tiên vẽ trong Bỉnh chúc dạ hành đồ hẳn là nằm
ở dưới đáy khe sâu này.
Tôi leo xuống dưới, gọi mọi người nhảy qua rãnh đá
có dòng dương toại chảy qua. Cả bọn tạm thời thoát khỏi lũ sâu quan tài truy đuổi
gắt gao phía sau, trong lòng cũng yên tâm phần nào, nhưng đi tới trước cổng
chào, ngó mắt nhìn xuống khe sâu, chỉ thấy bên dưới tối tăm mù mịt, tĩnh lặng lạ
thường, ai nấy đều có cảm giác chẳng lành, tựa như vừa thoát khỏi hang hổ lại
rơi vào huyệt sói.
Út tuy rằng gan lớn hơn người, nhưng những chuyện cô
gặp phải mấy ngày nay thảy đều hết sức kinh dị, nằm giữa lằn ranh sống chết,
cũng khó tránh khỏi có chút ngơ ngẩn thất thần. Vả lại, truyền thuyết Địa Tiên Phong
Soái Cổ lừa người sống vào mộ tuẫn táng sớm đã lưu truyền ở trấn Thanh Khê từ
lâu, cô nhìn tuyến đường sạn đạo bằng đá xanh như con mãng xà khổng lồ ngoằn
ngoèo uốn lượn chui vào sâu trong huyệt động, trong lòng càng thêm hoảng hốt.
Tôi đành cho cô một liều thuốc an thần, vừa dụi tắt
ngọn đuốc, thay cục pin dự phòng cuối cùng cho đèn chiếu chiến thuật gắn trên
mũ, vừa bảo cô rằng cái truyền thuyết Địa Tiên Phong Soái Cổ muốn rời núi độ
người thành tiên ấy hoàn toàn không đáng tin cậy. Người này chết đã nhiều năm,
thi thể không hóa thành cương thi thì cũng mục rữa rồi, cùng lắm chỉ là cái xác
ướp, làm gì có chuyện thành tiên được chứ? Cả đời tôi đây xông pha Nam Bắc, đã
vào không ít mộ cổ, cũng chưa từng thấy lăng mộ nào có thi tiên; mà kể cả có
rơi vào tình huống xấu nhất, lão địa chủ Phong Soái Cổ này thật sự bị thi biến,
muốn rời núi hại người thì cũng không thể thành công được, tôi tin rằng lịch sử
và nhân dân chắc chắn sẽ không cho phép sự việc thế này xảy ra.
Út khẽ gật đầu, tuy vẻ mặt cô căng thẳng quá độ song
vẫn có thể đi theo đội ngũ. Tuyền béo nói: “Các đồng chí cứ yên tâm đi, tôi thấy
nếu có chết thì cũng phải là bậc hiếu tử hiền tôn nhà họ Phong Tôn Cửu gia đây
ngỏm trước, đến lúc đó còn phải kéo theo cả bọn Quan Sơn thái bảo trong mộ này
xuống làm nệm đỡ lưng cho chúng ta, không quậy tung chúng lên thì quyết không
thôi.”
Tôn Cửu gia lắc đầu đầy bất lực: “Đến nước này rồi,
sao các cậu vẫn chỉ lo nói cho sướng cái miệng nhỉ?” Nói đoạn, lão ta lại quay
sang tôi: “Cậu cũng đừng bốc phét quá đà, có phải vẫn còn giữ lại một ít chất đốt
chuẩn bị thiêu xác cổ trong mộ không? Đến lúc ấy ngàn vạn lần chớ thấy minh khí
đầy trong mộ mà không nỡ động thủ, cậu nhất định không được chùn tay do dự, nếu
thi tiên trong mộ thoát ra khỏi núi Quan Tài thật thì phiền phức to đấy.”
Tôi đang định bảo: “Chuyện này chẳng cần ông phải dặn
dò, tôi tự biết cân nhắc nặng nhẹ.” Bỗng nghe tầng nham thạch trên đỉnh đầu
phát ra vô số âm thanh như xé vải, âm thanh kéo dài liên tục không dứt, làm
chúng tôi đau cả màng nhĩ.
Mọi người bất giác ngẩng đầu nhìn lên, nhưng một là
dưới lòng đất tối tăm, hai là trên không vẫn mù mịt sương đỏ, hoàn toàn không
thể nhìn thấy tình hình trong tầng nham thạch, Út kinh hãi kêu lên: “Núi này sắp
sập à?” Shirley Dương lắc đầu: “Không phải, núi Quan Tài hình dạng như chiếc
quan tài đá không nắp, hình như Cửu Tử Kinh Lăng giáp trong vỏ núi bên trên sắp
chui ra thì phải.”
Mặc dù gần nghìn năm nay chưa kẻ trộm mộ nào gặp phải
Cửu Tử Kinh Lăng giáp, nhưng những lời đồn về sự lợi hại của vật này không phải
không có. Loại thực vật hỗn hợp giữa gỉ đồng xanh và máu thịt sinh trưởng dưới
lòng đất này tuyệt đối không phải thứ mà dăm ba người có thể ứng phó nổi. Âm
thanh Cửu Tử Kinh Lăng giáp nhu động dịch chuyến bên trong tầng nham thạch lọt
vào tai chúng tôi, tựa như tiếng rít gào của Tử Thần, mỗi khi nghe thấy một
tràng những tiếng xé vải chói tai ấy, cả bọn đều như bị giội một chậu nước lạnh,
bất giác đều rùng mình sợ hãi, cả người lạnh toát.
Bọn tôi lo Cửu Tử Kinh Lăng giáp có thể xuất hiện
trong đám sương mù bất cứ lúc nào, không dám nấn ná quá lâu trên bể mặt rặng
núi hình xác chết nữa, vội vàng bao trước bọc sau Tôn Cửu gia và Út đi giữa,
men theo bậc thang khảm trên vách đá đi xuống dưới.
Phía trên Linh Tinh điện là khe sâu với hai vách đá
sừng sững, vừa dốc vừa chật hẹp, bề mặt phẳng lì thẳng thớm như được đục đẽo,
dưới ánh đèn chiếu, có thể thấy rõ ràng từng mạch nham thạch chạy trong địa tầng.
Ở đó có chôn rất nhiều ngọc bích hình thù quái dị, màu sắc cổ xưa, có đỏ thẫm,
có xanh lục, đều không phải vật của thời cận đại, nhưng đa phần đã chẳng còn
nguyên vẹn. Theo như ghi chép trong Quan Sơn quật tàng lục, những đồ ngọc này đều
là vật hiến tế trong núi Quan Tài từ thời kì văn hóa Vu Sở.
Tôi nhớ lại cảnh tượng trong bức họa, những người tuẫn
táng chính là men theo con đường này vào mộ. Trong bức vách có chôn đồ ngọc
kia, ẩn nấp rất nhiều bóng ma, nhưng khi tới đây rồi, vẫn chưa thấy được tình cảnh
vẽ trong Bỉnh chúc dạ hành đồ. Những người còn lại hẳn cũng có ý nghĩ này, ai nấy
đều cảm thấy sống lưng lành lạnh, tựa hồ phía sau có ác quỷ lẳng lặng bám theo,
chốc chốc lại ngoảnh đâu nghiêng ngó, càng đi xuống sâu, cảm giác bất an lại
càng thêm mãnh liệt.
Shirley Dương sực nhớ ra điều gì đó, liền nói với tôi:
“Trong bức Bỉnh chúc dạ hành đồ ấy, tất cả mọi người đều cầm đèn lồng hoặc đuốc,
vả lại chúng ta cũng phải thắp lửa lên mới nhìn thấy những bóng đen ẩn tàng
trong bức họa, có lẽ điều này muốn ám chỉ ở trước Linh Tinh điện phải dựa vào
ánh lửa mới có thể trông thấy một số thứ bình thường không nhìn thấy được.”
Trực giác cho tôi biết, trong tầng nham thạch ở Bàn
Cổ thần mạch này, đích thực có chôn giấu thứ gì đó, rất có khả năng chính là những
“bóng ma” được vẽ bên trong bức tranh kia. Vì không biết diện mạo chân thực của
chúng là gì, nên khó lòng phán đoán lành dữ, nếu chúng tôi cứ tiếp tục đi sâu
xuống nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải điều bất trắc. Bởi vậy, khi nghe
Shirley Dương nhắc nhở, tôi dự định đốt một cây nến lên xem cho rõ ràng.
Dẫu sao thì thắp đèn chính là việc Mô Kim hiệu úy
hay làm nhất, giờ cả bọn đã ở trong bụng núi, càng không phải e ngại điều gì nữa,
tôi liền lấy ra nửa cây nến thắp lên, khum khum lòng bàn tay che ngọn lửa, vừa
chậm rãi bước xuống bậc thang, vừa giơ nến lên soi vào vách đá bên cạnh.
Ánh lửa hắt lên vách đá, làm những mảnh đồ ngọc tàn
khuyết ánh lên sắc màu mượt mà, nom thần bí đẹp đẽ hơn lúc ánh sáng nhàn nhạt của
đèn chiếu chiến thuật rọi vào nhiều. Tuyền béo trông thấy, lập tức nổi lòng
tham, không kìm được thò tay ra rờ mó, định nạy mấy miếng ngọc mang về làm kỉ
niệm.
Tôn Cửu gia lo Tuyền béo lại rước lấy phiền toái, khốn
nỗi lúc trước lão ta đã nhiều lần khuyên bảo nhưng đều bị Tuyền béo cưỡng từ đoạt
lí làm cho tắc tị, nên đành đổi kiểu, thò tay ra ngăn cậu ta lại, nói: “Những đồ
ngọc dùng làm tế phẩm này hết sức tà dị, Tuyền béo cậu đừng vì nhất thời nổi
lòng tham mà lớ xớ chạm bừa vào chúng, phải đấu tranh phê bình và tự phê bình
chứ!” Tuyền béo làm bộ vô tội nói: “Trên đời này chỉ sợ hai chữ nghiêm túc mà
thôi, đại gia đây nạy mấy cục về nhà nghiêm túc nghiên cứu, để xem mấy cái đồ
ngọc này tà quái ở chỗ nào, chẳng lẽ như vậy cũng coi là có tư tâm hay sao?”
Tôn Cửu gia gặp phải loại người mồm mép tép nhảy như
Tuyền béo, dù có lí lẽ cũng khó mà nói cho thông được. Tôi thấy lão ta có ý để
tôi ra mặt nhấn mạnh nguyên tắc quan trọng “tăng cường kỉ luật,” bèn ngoảnh đầu
đi vờ như không thấy, chỉ tập trung chú ý quan sát vách đá dưới ánh lửa, nhưng
cũng chưa phát hiện ra hiện tượng gì dị thường.
Tôi lại đi xuống thêm mấy bước nữa, chợt nghe Tuyền
béo và Tôn Cửu gia đang cãi nhau búa xua phía sau đột nhiên im bặt, ba người đi
trước là tôi, Shirley Dương và Út vội vàng dừng bước, quay đầu lại xem tình
hình phía sau. Chỉ thấy Tuyền béo và Tôn Cửu gia đang đờ người ra tại chỗ, sững
sờ nhìn chằm chằm vào tầng nham thạch.
Tôi quay lại chỗ bậc thang cao hơn, đưa mắt nhìn
theo ánh mắt hai người họ, thì ra Tuyền béo đã dùng xẻng công binh gõ vào miếng
ngọc bích khảm trong vách, đất đá chỗ cái xẻng đập vào tróc ra rơi xuống, làm
thứ bên trong lộ hẳn ra. Bên trong lớp đất đá là cả khối ngọc cổ chồng chất lên
nhau thành tường, bên trong tường ngọc hình như có một đường nét mơ hồ trông
như bóng quỷ. Tôi giơ nến lại gần xem thử, liền thấy cái bóng quỷ mơ hồ ấy bỗng
trở nên rõ nét. Càng khiến người ta kinh hãi hơn là, nó dường như hữu hình mà
vô chất, lại có thể di động trong bức vách, dưới ánh lửa bập bùng, bóng đen đột
nhiên giơ tay giơ chân bò về phía trước, nhìn bộ dạng như muốn từ trong bức tường
bổ nhào ra. Chỉ thấy một luồng gió âm thổi xộc tới trước mặt cây nến tôi cầm
trên tay lập lòe như sắp tắt đến nơi.
Tôi phát giác có âm phong thổi tới, vội vàng khum
tay lại bảo vệ ngọn lửa sắp tắt. Ánh nến tuy bị che, nhưng đèn chiến thuật gắn
trên mũ vẫn sáng. Dưới ánh sáng loang loáng, tôi và Tuyền béo đều nhìn thấy rất
rõ ràng. Chỉ một thoáng ấy thôi, người nào người nấy đều dựng hết tóc gáy, mười
vạn tám nghìn lỗ chân lông khắp toàn thân, không cái nào là không rịn mồ hôi.