Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 36

CHƯƠNG
36: BÀI CA NƯỚNG BÁNH

Chuyến đi vào núi tìm mộ cổ Địa Tiên này của chúng
tôi đã có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, bất ngờ nhất là giáo sư
Tôn lại nói cả bọn đều đã chết rồi, vậy giờ chúng tôi là người hay ma đây? Tôi
thầm nhủ, lão già này chắc hẳn có quan hệ sâu xa với Quan Sơn thái bảo, thuật
Quan Sơn trên thực tế không khác gì yêu thuật, đám thái bảo với sư nương ấy giỏi
nhất là mê hoặc nhân tâm, nói năng kì dị khó đoán, họa chỉ có lũ ngốc mới tin
theo.

Vì vậy những lời đe dọa giật gân này của giáo sư Tôn
chẳng hề có tác dụng với tôi, lão ta thấy tôi không tin, liền nói: “Cậu cũng khỏi
cần phải tỏ ra khinh thường những gì tôi nói, cứ thử nhìn xem trên người mình
có đốm xác hay không...”

Tôi vén ống tay áo lên nhìn thử, quả nhiên có mấy vết
tích tụ thi khí, nhưng chỉ lờ mờ, nếu không nhìn kĩ cũng khó mà phát hiện, còn
lâu mới rõ ràng như những vết đốm trên mặt Tôn Cửu gia. Tôi cắn cắn đầu lưỡi,
biết những thứ mình trông thấy tuyệt không phải phép chướng nhãn, lòng cũng ngầm
kinh hãi: “Mình chết từ lúc nào vậy? Sao lại hoàn toàn không hay biết gì? Tại
sao trên người lại có dấu hiệu thi biến?”

Út dầu sao cũng không có kinh nghiệm gì, nghe Tôn Cửu
gia nói vậy liền hoảng hốt, nước mắt lưng tròng nói: “Em mà chết rồi, lấy ai
chăm lo cho ông đây?”

Tuyền béo tóm lấy cổ áo Tôn Cửu gia, tức giận gầm lên:
“Chết cái mả mẹ nhà lão, từ triều Minh đến nay, vẫn còn chưa phát minh ra loại
vũ khí nào có thể tiêu diệt đại gia Tuyền béo này đâu nhé, lão già chết toi lại
định giở trò gì đây? Còn không nói thật, ông đây sẽ lột da lão ra đấy!”

Tôn Cửu gia hoàn toàn bình thản trước sự uy hiếp của
Tuyền béo, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Nói thực cho các cô các cậu biết, thời cổ,
ngồi mộ cổ Ô Dương Vương này vốn là cấm địa ở Vu Sơn, trong sơn động xây mộ có
một thứ ngoài sức tưởng tượng của con người, cụ thể là gì thì tôi cũng không
dám khẳng định, nhưng nếu xét từ quan điểm hiện đại, thì hang động này là một
khu vực thần bí siêu tự nhiên, có rất nhiều thi trùng, những người tiến vào đều
sẽ bị thi khí xâm nhập, biến thành xác sống. Thời gian càng dài, dấu hiệu thi
biến trên cơ thể sẽ càng rõ ràng, cuối cùng dẫn dụ bọn thi trùng lao đến cắn
xé, đáng sợ nhất là trước khi bị cắn xé chỉ còn lại bộ xương khô, đầu óc nạn
nhân vẫn hoàn toàn tỉnh táo, từ từ cảm nhận nỗi đau đớn bị ngàn vạn con côn
trùng cắn xé thân thể...”

Tôi đời nào chịu tin những lời hoang đường ấy của
ông ta? Chỉ có chút hối hận vì lúc vào núi đã quên không mang theo ít ô mai,
nghe nói chỉ cần ngậm một quả ô mai trong miệng, vị chua của ô mai sẽ khiến tuyến
nước bọt hoạt động nhanh hơn, làm cho tinh thần tỉnh táo, khó mà trúng phải mấy
trò tà pháp ảo thuật này. Tinh thần càng căng thẳng, lo lắng bất an hoặc mồm miệng
khô khan, sẽ càng dễ bị tà thuật mê hồn.

Tôi nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc, rồi cùng Tuyền béo giở
ra các thủ đoạn thẩm vấn, hỏi hết lần này đến lần khác, nhưng giáo sư Tôn vẫn
chỉ nhắc đi nhắc lại mấy câu: “Các cậu nếu còn muốn tìm đường sống, thì mau lấy
bản đồ bằng sứ ra đây, chúng ta cùng chạy vào mộ cổ Địa Tiên, bằng không cứ dằng
dai thế này, cuối cùng sẽ chết cả nút. Còn về chuyện tôi đang che giấu các cậu,
sau khi vào được thôn Địa Tiên, đảm bảo tôi sẽ nói hết, không giữ lại chút gì.
Nếu bây giờ các cậu cứ ép tôi phải nói, vậy thì xin lỗi... dù phải chịu nghìn
đao vạn đao băm vằm, tôi cũng không thể tuân theo được.”

Tôi thầm nhủ, bên trong hẳn có nhiều ẩn tình, mà
nghi vấn quả thực cũng quá nhiều, không biết đâu là thật đâu là giả nữa, nếu
giáo sư Tôn đã quyết không mở miệng, dẫu có tra tấn lão ta, thì những lời lão
khọm già này nói ra... chỉ sợ cũng khiến người ta khó mà phân biệt được thật giả.

Ngoài ra, xét đến việc trên người cả bọn quả thực đều
có dấu hiệu thi biến, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng nhất định là điềm dữ,
dù sao sống chết gì cũng phải tiền vào mộ cổ Địa Tiên, chi bằng dẫn theo cả Tôn
Cửu gia đi cùng, trói gô cổ lão ta lại, tôi đây không tin lão ta lại có thể giở
trò gì nữa.

Còn về bản đồ trên hai mảnh sứ ghép lại, hẳn phải là
một đầu mối cực kì then chốt, giáo sư Tôn muốn lợi dụng bản đồ này để làm trò,
thiết tưởng cũng không qua nổi mắt tôi. Nghĩ tới đây, tôi bèn thì thào thương
lượng với Shirley Dương mấy câu, rồi lập tức quyết định, cứ theo bản đồ này mà
tiến vào mộ cổ Địa Tiên.

Tôi cẩn thận đề phòng, không đưa hai mảnh sứ cho
giáo sư Tôn xem, mà bảo lão ta hãy nói cho tôi biết làm thế nào để tham chiếu tọa
độ trong bản đồ.

Giáo sư Tôn nói: “Trong đống quan tài hơn vạn chiếc
này, ít nhất phải giấu đến mấy nghìn mảnh sứ, đều là của Quan Sơn thái bảo để lại,
cứ hai mảnh ghép thành một tấm, chỉ có cách dựa vào ám thị trong ‘Quan Sơn chỉ
mê phú’, tìm ra hai mảnh chính xác duy nhất, nếu tùy tiện ghép bừa, ắt sẽ lạc lối
bỏ mạng.” Hình vẽ thôn làng sông núi trong các mảnh sứ đều giống nhau, những chỗ
khác biệt đại khái chỉ có hai kiểu, một là lời ca, hai là quan quách thi thể.
Tôi chế giễu Tôn Cửu gia, bảo ông cũng nhanh thật đấy, cầm bản đồ giả chẳng bao
lâu đã phát giác ra rồi. Sau đó, tôi liền tả lại chiếc quan tài và cái xác đầu
một nơi thân một nẻo trong bản đồ cho giáo sư Tôn, để lão ta chỉ tôi cách xem bản
đồ.

Giáo sư Tôn nói: “Ở Vu Sơn có hẻm núi Quan Tài, từ
xưa đã có truyền thuyết rằng trong hẻm núi Quan Tài có núi Quan Tài, câu ‘trong
đất có núi’ mà cậu dùng gương cổ Quy Khư bói ra, cũng thật là ứng nghiệm. Ngọn
núi Quan Tài ấy chính là vị trí thực của mộ cổ Địa Tiên, dưới lòng đất có một kì
quan do thiên nhiên tạo thành, tầng nham thạch khổng lồ dưới lòng đất hình dáng
như một cỗ quan tài đá không có nắp, bên trong lại có núi đồi khe rãnh, hình dạng
thoạt nhìn như một cái xác không đầu, mà địa cung của mộ Ô Dương Vương chính là
cái đầu lâu đó. Nếu dựa theo ‘Quan Sơn chỉ mê phú’, thì cái xác và đầu người
trong hai mảnh sứ ghép lại ấy, có lẽ chính là tọa độ phương hướng.”

Tôi tinh thông thuật phong thủy âm dương, nghe đến
đây đã ngộ ra ngay cách tham chiếu tấm bản đồ ghép từ hai mảnh sứ này, bèn hỏi
giáo sư Tôn: “Ông tiết lộ bí mật này cho tôi, không sợ bây giờ tôi bỏ ông lại
đây một mình à?”

Giáo sư Tôn thản nhiên đáp: “Lúc ở bên ngoài thì
đúng là phải lo cậu sẽ giở chiêu này, có điều hiện giờ cậu nhất định không bỏ lại
tôi đâu, vì với tính cách của cậu, chắc chắn sẽ lo những lời tôi nói có điều
trí trá, cố ý dẫn dụ các cô các cậu vào bẫy. Bởi vậy, bất kể cậu đi đâu, cũng sẽ
đều dẫn tôi theo đến đấy.”

Tôi thầm mắng lão quỷ già này không ngờ lại giỏi tâm
kế đến vậy, chắc chắn ẩn giấu âm mưu to lớn, có điều trước mắt vẫn phải tìm được
lối vào phần mộ Địa Tiên đã. Nghĩ đoạn, bèn lập tức tham chiếu bản đồ, dẫn cả bọn
leo lên chui vào một hang động trên vách đá. Những hang động này nửa là thiên tạo,
nửa là do khai thác muối khoáng để lại, bên trong chằng chịt như mê lộ, cực kì
quanh co khúc khuỷu.

Nơi đây ngầm hợp với Bát môn trận pháp, nếu không có
bản đồ trên mảnh sứ chỉ ra tuyến đường và phương hướng, ắt sẽ lạc lối bên
trong. Cả bọn đi qua lòng núi, quanh co khúc khuỷu không biết đã được mấy dặm
đường, xuyên qua hai hẻm núi trong hệ thống hang động chằng chịt như mê hồn trận,
ai nấy đều cảm thấy đói khát mệt mỏi, chợt nghe ở đằng xa có tiếng gió phần phật,
lại gần xem thử, liền trông thấy mấy miếng “lưỡi đá” nhô lên, cao tới mấy mét.
Trong đạo phong thủy, đây được gọi là “thạch thiệt sát,” tuy thuộc loại hung
sát, nhưng lại có tác dụng tàng phong nạp khí, theo như chỉ dẫn trong bản đồ,
phía sau chỗ này chính là lối vào mộ cổ Địa Tiên.

Mặc dù phía sau lưỡi đá có một địa đạo, nhưng lối
vào đã bị loạn thạch chắn mất, nếu không có chỉ dẫn thì cực kì khó phát hiện ra
nơi “trong động có động, dưới núi có núi” này. Tuyền béo đẩy Tôn Cửu gia đi trước
dò đường, những người khác lần lượt nối đuôi tiến vào, men theo địa đạo vừa thấp
vừa chật hẹp chừng mấy trăm mét, liền có một đoạn bậc thang đi uốn lượn dẫn đến
lối ra.

Mặc dù đường hầm này vẫn ở dưới lòng đất, nhưng tôi
đã không thể phán đoán rốt cuộc mình đang ở trong lòng ngọn núi nào của khu vực
hẻm núi Quan Tài nữa. Phía xa xa tối om không thấy vật gì, tĩnh lặng lạ thường,
phạm vi chiếu sáng của đèn pin mắt sói có hạn, chỉ thấy nơi này dường như là một
cái khe lớn nằm trong lòng núi, nhưng gần chỗ chúng tôi đứng lại cũng có cỏ cây
hoa lá, chỉ là hình dạng hết sức kì quái, đại đa số đều là những giống thực vật
chúng tôi không biết tên.

Shirley Dương nói: “Kì lạ thật, dưới lòng đất tối
tăm không ánh mặt trời, sao lại có cây cối cành lá sum suê rậm rạp như vậy được?
Mộ cổ Địa Tiên rốt cuộc là một nơi như thế nào đây?”

Tôi thấy mọi người đi cả chặng đường dài, đến giờ đều
đã mệt mỏi, bèn nói: “Trên đời này làm quái gì có động tiên chứ? Tôi thấy chỗ
này chắc chắn không phải đất lành đâu, mọi người phấn chấn tinh thần lên, đi
sát theo tôi, đừng để lạc đấy, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước đã.” Nói
xong, liền kéo giáo sư Tôn đang bị trói gô dò giẫm tiến lên phía trước.

Vì Tôn Cửu gia không chịu tiết lộ xem con khỉ Ba Sơn
kia đã đi đâu, nên tôi lo nó sẽ bất ngờ tập kích, vừa đi vừa ngấm ngầm lưu ý động
tĩnh xung quanh, chỉ đợi con khốn kia lộ mặt ra sẽ lập tức kết liễu nó luôn,
nhưng mãi nó vẫn không xuất hiện.

Cả bọn đi trong rừng cây tối đen như mực không biết
được bao xa, liền trông thấy trước mặt có một ngôi miếu. Ngôi miếu xây bằng gạch
và gỗ này không có sân và tường bao, náu mình sau rừng cây có thụ dưới lòng đất,
trước cửa có hai cột cờ sắt, điện đường cao cỡ tòa nhà hai tầng, trên đỉnh lợp
ngói lưu li ba màu lục, vàng, lam, bốn bức tường đều màu đỏ, toát lên vẻ thâm
nghiêm, trước miếu treo một tấm biển lớn, trên đề ba chữ “Võ Thánh miếu,” hai
bên là tám chữ lớn “Trung nghĩa thần vũ, phục ma hiệp thiên.”

Tôi lấy bản đồ bằng sứ ra xem xét, chì thấy nhà cửa
phòng ốc vẽ bên trên nhỏ như kiến, không dùng kính lúp thì không thấy rõ được, ở
bên rìa dường như có một ngôi miếu, chính là ngôi miếu Quan Đế này.

Lúc trước ở trấn Thanh Khê không một bóng người,
chúng tôi từng trông thấy di chỉ của ngôi miếu này, xem ra Địa Tiên Phong Soái
Cổ đã phục chế lại nguyên dạng cổ trấn Thanh Khê thời nhà Minh dưới lòng đất,
như tôi suy đoán, đi qua miếu Quan Đế khoảng mấy trăm mét, sẽ là nhà cửa phòng ốc,
nơi này đã thuộc về phạm vi thôn Địa Tiên rồi.

Nhưng bảo tàng mộ cổ trong thôn Địa Tiên ở nơi nào?
Lẽ nào cả thôn trang lớn như thế đều là mộ thất? Thi thế của Địa Tiên Phong
Soái Cổ và hơn vạn quyến thuộc đệ tử của ông ta ở đâu? Thấy bốn phía xung quanh
tĩnh lặng lạ thường, nhất thời tôi không muốn mạo muội xông lên, bèn quyết định
vào trong miếu Quan Đế để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đã. Bên trong miếu
có vách tường che chắn, vả lại dẫu ở thôn Địa Tiên này có vật yêu tà gì, kể cả
Tôn Cửu gia không biết là người hay ma này, hẳn cũng không dám giở trò trước mặt
Quan Đế Võ Thánh, ngoài ra, chúng tôi còn có thể nhân cơ hội này ép lão ta phải
cung khai, đợi vững dạ rồi mới tiến vào mộ cổ cũng chưa muộn.

Shirley Dương và Út vào trong miếu sục sạo một hồi,
bên trong một là không có cơ quan hai là không có người, đến cả con chuột con
kiến cũng không thấy, có thể nói là một nơi sạch sẽ gọn gàng.

Tôi phần nào yên tâm, bấy giờ mới bảo cả bọn tiến
vào, chỉ thấy rường cột chạm trổ, bên trên bày đèn lưu li theo hình Bắc Đẩu thất
tinh, hai bên có sáu cây cột chạm hình rồng cuốn, tư thái mỗi con mỗi khác, con
nào con nấy đều nhe nanh múa vuốt, sống động vô cùng.

Chính giữa là tượng Võ Thánh Chân Quân đang ngồi,
tay cầm Lân kinh(25), thần thái uy nghiêm trang trọng, dũng mãnh cương nghị,
Quan Bình và Chu Thương đứng hai bên tả hữu, khiêng một thanh Thanh Long Yến
Nguyệt đao khí lạnh rùng mình, lại gần quan sát, thanh đao ấy không ngờ lại là
đồ thật, thân đao to dài nặng nề, không phải binh khí người phàm có thể dùng được.

(25)
Tức sách Xuân Thu.

Người bước vào trong miếu này không thể không nghiêm
trang kính cẩn, Tuyền béo giậm chân đánh “độp,” đứng nghiêm hành lễ với Võ
Thánh Chân Quân trước, đoạn đẩy giáo sư Tôn đến trước Thanh Long Yến Nguyệt
đao, nói với lão ta: “Nếu còn không khai ra sự thật, đừng trách đại gia đây
không khách khí, lập tức xin ông tí huyết trước mặt Quan nhị gia đấy.”

Tôi ngăn Tuyền béo lại, đẩy Tôn Cửu gia ra một góc
miếu, cho lão ta ngồi xuống, rồi dặn cả bọn ăn chút gì lót dạ, nhưng chú ý tuyệt
đối không được đốt lửa, thuốc cũng đừng hút, tránh khỏi trúng phải phép chướng
nhãn của Quan Sơn thái bảo lần nữa.

Để tiết kiệm dụng cụ chiếu sáng, trong miếu thờ tối
tăm chúng tôi cũng chỉ bật hai ngọn đèn huỳnh quang cỡ nhỏ, ăn mấy miếng lương
khô dưới ánh đèn, sau đó bắt đầu “tam đường hội thẩm” với Tôn Cửu gia.

Giáo sư Tôn ngược lại tỏ ra rất ung dung, hai tay bị
trói giật cánh khuỷu ngồi dưới đất, nhưng lão ta dường như rất quen với những
chiêu ép cung của bọn tôi, hoàn toàn không lộ vẻ kinh hoảng, có lẽ đây là bản
lĩnh được rèn luyện từ thời Cách mạng Văn hóa. Lão ta không trả lời bất cứ câu
hỏi nào của tôi mà còn hỏi chúng tôi có nghe qua Bài ca nướng bánh bao giờ
chưa?

Tuyền béo quát: “Đến nước này rồi mà vẫn còn muốn ăn
bánh nướng phỏng? Không trả lời cho rõ ràng thì ông chỉ còn đường chết thôi, đừng
có mơ ăn bánh nướng bánh dẻo gì nữa, mau mau khai ra minh khí trong thôn chôn ở
nơi nào đi?”

Nghe Tôn Cửu gia hỏi, tôi biết lão ta muốn nói đến một
bài khẩu quyết của kì nhân đời Minh, Lưu Bá Ôn. Lưu Bá Ôn sở trường kì môn thuật
số, lại kiêm thông cả thuật phong thủy của Hình thế tông, các truyền thuyết
trong dân gian đều cho rằng người này là một vị bán tiên. Ông ta dựa vào chiêm
bốc mà suy diễn ra lí số trong quẻ tượng, đem kết quả giấu trong một bài ca dao
tên là Bài ca nướng bánh, đây là một lời tiên tri cực kì khó hiểu, thâm ý ẩn
tàng bên trong so với nghĩa đen bên ngoài cách nhau đến mười vạn tám nghìn dặm,
người thường khó mà tưởng tượng nói, cần phải tham chiếu khẩu quyết, mới có thể
nhìn thấu được “thiên cơ” hàm chứa bên trong.

Nhưng đây chỉ là truyền thuyết dân gian, Bài ca nướng
bánh chưa chắc đã phải do Lưu Bá Ôn sáng tác, tôi cũng không biết giáo sư Tôn
nói chuyện này với chúng tôi để làm gì, cũng chẳng rỗi hơi mà vòng vo với lão
ta, liền hỏi thẳng: “Có gì ông nói thẳng ra đi, đừng có bày trò vòng vo tam quốc,
đề Tuyền béo nổi điên lên thật thì tôi cũng không cản được cậu ta đâu.”

Giáo sư Tôn nói: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân ban
đầu, không biết nguyên nhân, làm sao biét được kết quả? Tôi chỉ muốn nói cho
các cậu biết lai lịch thực sự của Quan Sơn thái bảo thôi, kể ra thì đấy là chuyện
từ mấy trăm năm trước rồi, năm đó Quan Sơn thái bảo vốn là ẩn sĩ ở vùng Ba Thục,
nếu không phải Lưu Bá Ôn bày ra Bài ca nướng bánh này tiết lộ thiên cơ, e rằng
đến nay…cũng không ai biết đến danh hiệu Quan Sơn này đâu.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3