Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 35

CHƯƠNG
35: KHÓ TIN

Dứt lời, Tôn Cửu gia lại hiềm Tuyền béo phản ứng quá
chậm, vội vươn tay ra giật lấy tấm gương cổ Quy Khư, từ lúc tôi đẩy tấm gương
cho Tuyền béo, đến khi cậu ta giơ gương lên soi ác quỷ, rồi Tôn Cửu gia lên tiếng
nhắc nhở phải xoay ngược gương lại, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.

Chẳng đợi Tuyền béo kịp hiểu ra mọi chuyện, Tôn Cửu
gia đã giật tấm gương cổ cầm trên tay, lật ngược lại, xoay mặt sau gương ra
phía ngoài, lớn tiếng quát: “Mau nhắm mắt,” đồng thời, nhắm thẳng mụ Đỗ tiên
trên lưng tôi mà áp gương tới.

Tôi bị cái lưỡi dài thượt của con quỷ ấy siết cho nhức
nhối mình mẩy, thấy trong tấm gương cổ tỏa ra ánh sáng chói lòa, vội theo lời
nhắm tịt mắt lại, nhưng đúng lúc hai mắt vừa khép, tôi chợt ngửi thấy thoang
thoảng một mùi hương kì dị tựa có tựa không. Từ thời trẻ tôi đã nghiện thuốc
khá nặng, lại hay uống rượu, vì vậy khứu giác không được mẫn cảm lắm, nhưng vẫn
nhận ra trong mộ đạo có mùi lạ xộc lên mũi.

Thứ mùi ấy chẳng khác nào hương đốt, khiến tôi giật
bắn mình, lại cảm thấy hai mảnh bình phong bằng sứ mình đang ôm trong lòng bị
người khác giật lấy, vội vàng mở mắt nhìn, thì ra Tôn Cửu gia đã cầm trên tay cả
gương cổ Quy Khư lẫn hai mảnh sứ có vẽ bản đồ.

Tôi sực hiểu ra: “Hỏng bét, lão già Tôn Cửu gia này
quả nhiên biết yêu thuật, chúng ta trúng phải tà pháp của lão rồi, con mụ Đỗ
tiên kia nhất định là trò ảo thuật chướng nhãn, chỉ có điều không thấy lão đốt
hương thắp nến gì cả, lẽ nào còn có trò quỷ gì khác? Rốt cuộc lão ta muốn làm
gì đây?”

Thân thể Tuyền béo phản ứng nhanh gấp mấy lần đầu
óc, thấy giáo sư Tôn giật gương đồng và mảnh bình phong sứ rồi xoay người định
chạy, cậu ta sao có thể dễ dàng để lão thoát thân, liền vươn tay chộp về phía
trước, định tóm lấy cổ áo giáo sư Tôn, đập cho một xẻng lún luôn đầu xuống ngực.

Chẳng ngờ, Tôn Cửu gia ứng biến cực nhanh, tuy ngoài
sáu mươi mà thân thủ không thua gì thanh niên, vả lại dường như lão sớm đã đoán
được Tuyền béo sẽ ra tay cản đường, bèn đột ngột xoay người giữa chừng, vòng
qua bên cạnh Tuyền béo, đoạn lao vút ra phía cửa mộ như một làn khói.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy bên dưới đâu phải Đỗ
tiên gì, chỉ có một người giấy gấp bằng thứ giấy cũ kĩ đã ngả vàng, liền ngoác
miệng chửi: “Tổ sư đồ yêu nhân Tôn Lão Cửu!” Dứt lời, tôi bèn dồn sức vào co bật
người dậy, cùng Tuyền béo vung xẻng công binh, tấp tểnh đuổi theo Tôn Cửu gia.

Giáo sư Tôn chạy khá nhanh, nhưng dù gì tuổi tác
cũng đã cao, chân tay không được nhanh nhẹn như tôi và Tuyền béo, mắt thấy đã
đuổi càng lúc càng ngắn, tưởng như chỉ vươn tay ra là tóm được lão ta, nhưng ở
chỗ ngoặt trong mộ đạo lại đột nhiên xuất hiện mấy tấm ván quan tài gỗ, Tôn Cửu
gia dường như đã liệu trước, vội phóng chân nhảy qua, còn tôi và Tuyền béo hoàn
toàn không chuẩn bị, cùng lúc vấp ngã lộn nhào.

Tuyền béo chửi: “Mẹ đứa nào móc chân ông đấy?” chỉ
nghe trong mộ đạo vang lên tiếng cười khằng khặc quái dị, âm thanh này nghe rất
quen tai, khiến tôi sực tỉnh ngộ, là con khỉ Ba Sơn của trung đoàn trưởng
Phong. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trước có ánh lửa bập bùng, cái xác người
đàn bà mặc áo trắng đi giày đỏ đang bốc cháy ngùn ngụt, sắp thành tro đến nơi,
con khỉ Ba Sơn ngồi chồm hỗm bên cạnh, thì ra chính nó đã giúp Tôn Cửu gia đốt
hương giấu bên trong cái xác.

Tôn Cửu gia nghe thấy tiếng chúng tôi ngã ở đằng
sau, chạy đến chỗ cái xác cháy bùng bùng liền ngoảnh đầu lại nhìn. Lúc này, lão
ta có một hành động khiến tôi càng lấy làm lạ, lão ta lấy miếng Quan Sơn lệnh
bài sáng láp lánh trong túi ra, đeo vào thắt lưng mình, lạnh lùng cười gằn một
tiếng, rồi cùng con khỉ Ba Sơn chạy ra phía cửa mộ.

Tôi bị hành động của giáo sư Tôn làm cho kinh hãi,
bò toài dưới đất quên cả đau đớn, thấy bóng lưng của lão ta có phần giống với mụ
Đỗ tiên kia, lại càng thêm hoảng hốt, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, lẽ
nào giáo sư Tôn bị hồn ma của trung đoàn trưởng Phong nhập vào rồi? Hay là giáo
sư Tôn thật đã chết, người dẫn chúng tôi vào mộ cổ chính là trung đoàn trưởng
Phong đã mất tích nhiều năm kia mạo danh? Đầu óc tôi rối bời, càng nghĩ càng thấy
sợ, kinh hoảng đến nỗi không dám đuổi theo nữa.

Tuyền béo ngã một cú khá nặng, nghiến răng kèn kẹt
vì đau, vẫn đang mắng nhiếc Tôn Cửu gia không ngớt lời, đồng thời lớn tiếng hét
gọi Út và Shirley Dương đang đợi bên ngoài, bảo bọn họ chặn tên phản đồ Tôn Lão
Cửu kia lại.

Chẳng ngờ, biến cố mới lại nảy sinh, Tôn Cửu gia
không chạy ra ngoài cửa mộ có treo “đoạn long thạch,” mà lại để con khỉ Ba Sơn
cõng trên lưng, leo lên vách đá dựng đứng lỗ chỗ những hang động, rồi chui vào
một sơn động chuồn mất.

Shirley Dương và Út đợi bên ngoài đã lâu, nghe thấy
tiếng hét của Tuyền béo, không biết xảy ra chuyện gì, trong lúc cuống quýt bèn
mạo hiểm xông vào. Hai người vừa vào mộ đạo, bỗng nghe đoạn long thạch rơi xuống
“rầm” một tiếng, bít kín hoàn toàn lối ra.

Shirley Dương chẳng buồn để ý tình hình phía sau, vội
chạy thẳng đến trước mặt đỡ tôi dậy: “Anh có bị thương không? Rốt cuộc là chuyện
gì vậy? Giáo sư Tôn đâu?”

Tuyền béo nhanh mồm nhanh miệng, đã kể vắn tắt một
lượt những sự việc vừa xảy ra, nói đoạn toan chui vào sơn động kia đuổi theo,
nhưng lại phát hiện bên trong hang động lăn ra một khối đá lớn, cắt đứt đường
truy đuổi, làm Tuyền béo tức giận nghiến răng kèn kẹt, nhưng cũng chẳng làm gì
được.

Shirley Dương và Út nghe xong đều cực kì kinh ngạc,
Shirley Dương hỏi tôi: “Giáo sư Tôn sao lại làm những chuyện này? Ông... ông ấy
vẫn còn là giáo sư Tôn mà chúng ta quen biết chứ?”

Tuyền béo cũng hỏi tôi: “Nhất ơi, cậu sao thế? Hình
như bị đả kích khá mạnh phải không? Sao im lìm thế này? Tôi hiểu được tâm trạng
bi thống của cậu, chúng ta chỉ tạm thời để lão già ấy lừa thôi, con bà nó, núi
không đổi chỗ, sông không thay dòng, tôi không tin không đuổi kịp lão, đợi khi
nào tóm được lão khốn ấy, Tuyền béo này sẽ bóp chết tươi lão.”

Suy nghĩ trong đầu tôi đang rối tung, bị cả bọn hỏi
liên tục, đành lắc đầu đáp: “Tôi chẳng bị đả kích gì cả, chỉ là đang nghĩ xem
Tôn Học Vũ kia rốt cuộc muốn làm gì thôi, tôi sớm đã nhận ra hành vi của lão có
vẻ mờ ám, nhưng trước sau vẫn không tìm được chứng cứ trực tiếp, vì vậy mới
tương kế tựu kế, giống như bên cạnh chúng ta có một con rắn độc ẩn núp, không
ai biết nó núp ở đâu, mà con rắn độc này bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra cắn
người, so với việc suốt dọc đường phải nơm nớp đề phòng mà cũng chẳng làm sao đề
phòng cho hết được, chi bằng tìm cơ hội nhử rắn rời hang, mạo hiểm một phen, để
nó lộ mặt ra trước, nhưng giờ xem ra... chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ.”

Tuyền béo nói: “Nhất ơi, cậu đừng chết rồi vẫn cố
làm bộ cứng rắn được không, chúng ta ở đây có người ngoài đâu, cậu việc gì phải
khó xử? Bây giờ gương cổ Quy Khư và mảnh sứ có bản đổ đều bị Tôn Lão Cửu cướp
đi rồi, còn nói tương kế tựu kế cái gì nữa? Đúng là mất cả chì lẫn chài...”

Tôi bảo Tuyền béo: “Chúng ta từ lúc hiểu chuyện đã biết
tầm quan trọng của đấu tranh giai cấp rồi còn gì, đấu với trời, đấu với đất, đấu
với người... niềm vui đấu tranh là vô cùng vô tận, Tôn Cửu gia tuy tính toán
sâu xa, nhưng lão ta đấu lại cương lĩnh đấu tranh trong Sách Đỏ sao? Tôi mà dễ
bị người khác tính kế như thế, thì coi như uổng công đọc hơn một nghìn lần bốn
quyển hùng văn của Mao chủ tịch rồi còn gì.”

Shirley Dương nói: “Anh Nhất đừng vòng vo nữa, anh
phát hiện giáo sư Tôn có điều mờ ám từ lúc nào vậy? Thực ra... lúc trước em
cũng hơi nghi ngờ, nhưng nom thần sắc ông ta tuyệt đối không giống kẻ giở trò
trá ngụy, không biết trên người ông ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi dẫn cả bọn trở lại chỗ có vô số quan tài nhỏ, kể
ra thì, tôi bắt đầu nghi ngờ Tôn Cửu gia từ lúc lão ta chỉ cho Tuyền béo tìm cỗ
quan tài sơn son trong động loạn táng. Trong động loạn táng ấy đáng lẽ không có
quan quách minh khí, làm vậy không hợp với quy chế mai táng, nhưng lúc đó tôi
không vạch trần ngay, ngược lại còn giả vờ tin theo. Con người lão Tôn Học Vũ
này cao minh ở chỗ dù nói dối thế nào, cũng vẫn thản nhiên như không, thâm tàng
bất lộ, che mắt hết thảy mọi người ở đây, chỉ là không biết lão có sử dụng loại
phương thuật nào hay không nữa.

Tuy rằng từ đầu chí cuối tôi vẫn không dám xác định
Tôn Cửu gia giở trò, nhưng tôi đã phát hiện ra rất nhiều chi tiết chứng minh rằng
có thể lão từng tiến vào ngôi mộ cổ Ô Dương Vương này, thậm chí còn thuộc làu
làu cả đoạn “Quan Sơn chỉ mê phú” câu được câu chăng kia, có điều lão che giấu
chân tướng quá giỏi, quyết không để lòi đuôi ra cho người ta tóm mà thôi.

Shirley Dương không muốn tin lòng người lại hiểm ác
đến thế, nhưng bằng chứng đã rành rành như núi, chuyện đến nước này, cũng không
thế không tin được, cô thở dài nói: “Thực ra từ khi nhặt được cuốn sổ ghi chép ở
Bảo tàng Tự nhiên Thiên Tân, em đã cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ, nhưng
ông ta lại lợi dụng tâm lí nôn nóng tìm kiếm đơn đỉnh trong mộ cổ của chúng ta,
nếu đây đúng là một âm mưu, thì có lẽ mầm họa đã được chôn xuống từ cuốn sổ ấy
rồi.”

Tôi nói: “Tôn Cửu gia là người như thế nào? Trên người
lão ta tại sao lại xuất hiện đốm xác và thi trùng? Ý đồ thực của lão ta là gì?
Tại sao lão ta lại biết những yêu thuật đã thất truyền từ lâu như thế? Thậm
chí, lão ta là người hay quỷ chúng ta cũng không thể đoán được, nhưng sau lưng
lão ta chắc chắn có ẩn giấu bí mật cực kì thâm sâu, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến
người ta phát sợ. Anh chỉ cảm thấy nếu không tìm cơ hội khiến lão ta lộ mặt, có
thể sẽ còn phải đối diện với nguy hiểm lớn gấp bội, còn nguyên nhân làm anh thấy
sợ, một phần lớn là vì không biết lão ta muốn làm gì, một khi biết được rồi,
chúng ta còn sợ quái gì lão khọm già ấy nữa?”

Tuyền béo nói: “Vì vậy cậu mới tương kế tựu kế? Đem cả
gương cổ và bản đồ ra làm mồi, bản thân chúng ta cũng bị vây khốn ở nơi không
thấy mặt trời này, Mao chủ tịch năm xưa dạy chúng ta phải biết giữ mình trước,
rồi mới tìm cơ hội tiêu diệt kẻ địch cơ mà...”

Tôi bảo cả bọn: “Không thả con săn sắt thì sao bắt
được cá rô, vừa rồi nếu không lấy gương cổ Quy Khư ra thì cũng không biết vật
này có tác dụng lớn như thế nào với lão ta, đã coi tấm gương ấy như mồi câu,
thì sớm muộn cũng có lúc chúng ta thu dây về thôi. Thực ra, trước khi tiến vào
mộ đạo này, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng xét thấy nơi đây nửa như hang ngầm,
nửa như thông đạo, tuy có suối ngầm chảy qua, song từ các nơi trong mộ thất có
thể phát hiện, hình thế phong thủy nơi này đã bị phá rồi, long khí tựa có tựa
không, dẫu có cạm bẫy thật cũng không thể phát huy tác dụng gì, vì vậy cơ quan
Vũ Hầu Tàng Binh đồ rất có thể là giả; ngoài ra, Địa Tiên Phong Soái Cổ tuy tự
xưng là tiên, nhưng dù sao cũng chỉ là một tay cường hào ở địa phương, không phải
vương hầu gì, chưa chắc đã có năng lực xây dựng những cơ quan cạm bẫy quy mô lớn.”

Từ hành vi của giáo sư Tôn có thế nhận thấy, chắc chắn
trong mộ cổ Ô Dương Vương có giấu một tấm bản đồ, nội dung trong đó có nhắc đến
thôn Địa Tiên, nhưng dựa vào bản lĩnh của mình, lão không đoán ra được huyền cơ
của đoạn “Quan Sơn chỉ mê phú” cuối cùng. Bên trong những quan tài nhỏ này cũng
không có ám khí gì cả, chỉ có điều, bản đồ thật bị Quan Sơn thái bảo chia ra giấu
vào trong đó, khiến người ta khó lòng phân biệt được mà thôi.

Để thử xem giáo sư Tôn có mưu đồ gì hay không, tôi
đã cố ý tạo ra sơ hở, mở chiếc quan tài có giấu tấm bản đồ giả ra, lão già khốn
nạn này quả nhiên trúng kế, lúc này, bản đồ thật kia vẫn còn ngủ yên trong quan
tài, chưa ai đụng tới.

Bát môn, lần lượt là Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử,Kinh,
Khai, Sinh môn” trong Chu Dịch lại có hai tướng âm dương, khởi ở quẻ Chấn, kết ở
quẻ Cấn, trong hai cỗ quan tài đá có khắc tiêu kí quẻ Chấn và quẻ Cấn, mới là bản
đồ thôn Địa Tiên thật sự, chỉ cần có thứ này trong tay, sợ gì lão khọm già kia
không tự chui đầu vào lưới.

Tuyền béo bật ngón cái tán thưởng: “Vẫn là tư lệnh
Nhất của chúng ta mưu kế thâm sâu, thế này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi... bỏ mồi
thơm câu cá lớn. Lão khốn họ Tôn kia tự cho mình đã thành công, nào ngờ lại vớ
tấm bản đồ giả mà coi là thật, giờ có hói cũng chẳng kịp nữa rồi.”

Shirley Dương lại nhíu mày nói: “Đầu óc anh Nhất tuy
rất nhanh nhạy, nhưng cơ quan Vũ Hầu Tàng Binh đồ ở đây là thật hay giả, bấy giờ
anh cũng không dám khẳng định đúng không? Vậy mà anh vẫn mạo hiểm lấy bản đổ giả
ra, thế có khác nào đem mạng mình ra đánh cược chứ, đúng là đồ con bạc!”

Tôi tự biết lần này đúng là đã đặt cược quá lớn, sự
việc phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, bước một bước đầu tiên là không thể
quay đầu, bốn người chúng tôi chỉ bị vây khốn trong mộ đạo này đã là cực kì may
mắn rồi, nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nói cứng: “Thời cơ thoắt cái sẽ qua, sau này
còn cơ hội hay không cũng không biết, nếu không liều mạng đánh cược một phen,
giờ chúng ta vẫn không thể biết được chân tướng.”

Shirley Dương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn
dò: “Nếu sau này còn gặp phải chuyện như vậy... anh phải nghĩ kĩ hơn rồi hãy
làm, đừng để em lúc nào cũng phải lo lắng thay anh.” Tôi lấy làm cảm động, vẫn
là Shirley Dương lo cho tôi nhất, đang định bảo cô: “Sau này ngoài việc để tóc
bồng bềnh anh chỉ nghe lời mình em thôi.” Thì lại bị Tuyền béo chen vào ngắt lời,
cậu ta hận giáo sư Tôn đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, thúc giục tôi mau mau tìm
ra bản đồ thật, rồi đến quét sạch thôn Địa Tiên, không để cho lão khọm già kia
thứ gì hết.

Tôi đành dẫn cả bọn đi tìm hai cỗ quan tài đá có khắc
kí hiệu quẻ Chấn và quẻ Cấn, bật nắp ra, thấy bên trong là hai mảnh sứ giống hệt
hai mảnh lúc nãy, ghép lại thấy hình vẽ bên trên gắn như tương đồng, nhưng
không có bài từ cổ kia, thay vào đấy là một đồ án chằng chịt phức tạp, nội dung
hết sức quái dị.

Cảnh tượng vẽ trên mảnh sứ này, ngoài thôn làng ở chốn
thâm sơn kia, còn có hai phần khác, một bên là đầu người, bên còn lại là một cỗ
quan tài không có nắp, nghiêng đi một góc bốn lăm độ, có thể nhìn thấy trong quan
tài là một cái xác không đầu, phương vị thi thể đồng nhất với cái đầu người lơ
lửng kia, hẳn là cùng một người chết bị “đầu lìa khỏi cổ.”

Những hình vẽ khắc trên mảnh sứ đều là núi sông thôn
làng, hệt như tranh vẽ bình thường thời Minh Thanh, không hề giống bản đồ, còn
quan tài và đầu người, rốt cuộc có ý gì đây?

Những gì thấy được trên hai mảnh sứ hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu của chứng tôi, trong lòng tôi vô cùng khó hiểu, nghiền ngẫm mãi
không ra nội dung bên trong, chẳng lẽ câu “Hay cho đại vương, có thân không đầu”
trong “Quan Sơn chỉ mê phú,” chính là chỉ quan tài và đầu lâu trong hình vẽ
này? Mộ cổ Địa Tiên rốt cuộc chôn giấu ở nơi nào? Thật đúng là khiến người ta
nghĩ nát óc không ra.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài mộ đạo vang
lên những tiếng ầm ầm nặng nề như sấm động, chúng tôi vội rảo bước ra xem thử,
liền trông thấy khối đá nghìn cân bít kín lối ra kia đang chầm chậm nâng lên,
giáo sư Tôn mặt mũi sa sầm đứng yên như phỗng trước cửa mộ, nhưng con khỉ Ba
Sơn vừa nãy cõng lão ta chạy trốn lại không thấy đâu nữa.

Tôi thầm cười gằn một tiếng, quả nhiên không ngoài dự
đoán, Tôn Cửu gia lấy phải bản đồ giả, chắc chắn sẽ phải quay lại tìm chúng
tôi, nhưng không ngờ lão ta lại tự chui đầu vào lưới thế này. Tôi bèn tăng cường
cảnh giác đề phòng, song ngoài mặt vẫn tỏ ra thong dong điềm tĩnh, dẫn cả bọn
ra ngoài, đoạn cất tiếng chào hỏi: “Tôn Cửu gia, chúng ta gặp lại nhau nhanh
quá nhỉ, lúc nãy sao ông đi vội vàng quá vậy? Bọn tôi còn tưởng nhà ông bị cháy
nữa cơ đấy.”

Giáo sư Tôn nghe thấy tôi châm chọc nhưng không tỏ
thái độ gì, Tuyền béo thấy thế lại càng nổi điên, lập tức bước lên trước, túm cổ
đòi lão ta giải thích, hằn học nói: “Chính sách của chúng tôi thế nào hẳn ông
đã rõ, chắc chắn ông định ngoan cố đến cùng, tự đoạn tuyệt với quần chúng nhân
dân rồi, đã thế tôi đây cũng chẳng thèm phí lời với ông nữa, hôm nay đại gia
đây cho ông nếm mùi... cù lòng bàn chân cho ông đứt hơi mà chết luôn.” Nói đoạn,
cậu ta chuẩn bị lột giày giáo sư Tôn ra.

Tôi ngăn Tuyền béo lại, bảo cậu ta tạm thời đừng thực
hiện chuyên chính dân chủ nhân dân vội, đoạn nói với giáo sư Tôn: “Ông đã quay
lại, chắc hẳn trong lòng cũng hiểu hậu quả là như thế nào, nếu vẫn còn định bịa
tạc mấy lời dối trá dớ dẩn nữa thì tôi khuyên ông nên thôi đi cho khỏi mất
công.”

Giáo sư Tôn không hề kinh hoảng, ngược lại còn lộ vẻ
bi thương khó thể hình dung, thấp giọng nói: “Nếu cậu cho rằng tôi có lòng lừa
gạt các cô các cậu, thì tốt nhất đừng hỏi gì cả, bằng không nếu tôi thật lòng
thật dạ trả lời, các cô các cậu lại không thể tiếp nhận.”

Shirley Dương nghe lão ta nói năng kì cục, bèn hỏi: “Ông
cứ thử nói cho chúng tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong hẻm núi Quan
Tài này thật sự có mộ cố Địa Tiên hay không vậy?”

Giáo sư Tôn thở dài, chậm rãi nói bằng giọng nặng nề:
“Thực ra, từ lúc tiến vào ngôi mộ cổ Ô Dương Vương này, các cô các cậu đều đã
chết rồi, chỉ có điều bản thân các cô các cậu chưa phát giác ra mà thôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3