Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 22

CHƯƠNG
22: KHÓA CỬU CUNG LY HỔ

Không ngờ, đến cuối cùng mọi sự lại tan thành bọt nước,
trung đoàn trưởng Phong mặc dù thuộc làu làu “Quan Sơn chỉ mê phú” không sai chữ
nào, nhưng lại chẳng học được ba phần các môn kìthuật của Quan Sơn thái bảo
truyền lại. Với năng lực của ông ta, căn bản không thể mở được quách đá bị khóa
chặt bằng khóa Cửu Cung Ly Hổ. Mà theo như “Quan Sơn chỉ mê phú” của Địa Tiên truyền
lại cho con cháu, chìa khóa bí mật dùng để mở cửa mộ, chính được giấu trong cỗ
quách đá này.

Trong quá trình bỏ trốn, trung đoàn trưởng Phong đã
nhiễm bệnh nặng, trên đầu lại bị thương, bấy giờ bắt đầu cảm thấy mình sắp
không thể chống chọi được thêm nữa. Trước mắt đã không còn đường sống, ông ta
nghĩ hẳn là ý trời trêu cợt, chỉ thiếu một bước sau cùng mà phải nuốt hận chết ở
nơi này, nhất thời nộ hỏa công tâm, hai chân cũng liệt luôn. Lòng ông ta khi ấy
đã nguội như tro tàn, tự biết mình sống chẳng được bao lâu nữa, bèn để lại vài
lời trên vỏ bao thuốc lá, sau này ngộ nhỡ có người gặp được thi thể mình thì
cũng không bị coi là cái xác vô danh vất vưởng nơi hoang dã. Nếu có thể được,
ông ta còn hi vọng người phát hiện ra thi thể giúp mình tìm lại vị giáo sư Tôn
từng ở nông trường cải tạo lao động kia. Nếu người này không còn trên thế gian
thì chẳng có gì để nói, còn thảng hoặc người bạn cùng chung hoạn nạn ấy của ông
ta vẫn còn sống, thì hãy thay ông ta nói một tiếng xin lỗi, những chuyện khác
cũng không cần nhắc đến làm gì.

Cuối cùng, trung đoàn trưởng Phong viết trong di thư
rằng hiện nay trên người không có thứ gì đáng tiền, chỉ còn mỗi tấm lệnh bài “Đại
Minh Quan Sơn thái bảo” gia truyền là cổ vật mấy trăm năm tuổi được đúc bằng
vàng ròng đeo trên cổ con khỉ Ba Sơn kia. Nếu nó thấy có người mai táng thi thể
ông ta, thì sẽ để cho người ấy gỡ lệnh bài xuống, coi như chút quà nhỏ đáp tạ.

Giáo sư Tôn đọc hết bức di thư thi cũng cạn khô nước
mắt, chỉ còn biết thở dài, trong tiếng thở ngập tràn sự cô đơn vô cùng vô tận,
tựa như đang than tiếc cho âm dương chia lìa đôi ngả, dù trong lòng có muôn
ngàn lời muốn nói nhưng chẳng còn người bạn cùng chung hoạn nạn năm xưa để trút
bầu tâm sự.

Tôi rất hiểu tâm trạng của giáo sư Tôn, không chỉ
mình tôi, tôi nghĩ Shirley Dương và cả Tuyền béo cũng cảm động lây. Những năm gần
đây, chúng tôi đã mất đi quá nhiều người bạn quan trọng. Nhiều lúc đêm khuya
thanh vắng, tôi lại đột nhiên cảm thấy những người đã đi xa đó tựa hồ vẫn còn sống
bên cạnh mình, bởi giọng nói tiếng cười của họ đều hết sức chân thực, thậm chí
từng chi tiết nhỏ nhặt nhất tôi vẫn còn nhớ rõ. Cảm giác biệt li sinh tử hết sức
mơ hồ, nhưng mỗi khi nghĩ kĩ lại, nỗi cô độc không gì sánh nổi sẽ lại ùa đến,
cuộc đời thiếu đi những người ấy, khiến thế gian này càng lúc càng thêm cô đơn
tịch mịch.

Cuối cùng giáo sư Tôn vẫn quyết định mai táng trung
đoàn trưởng Phong ngay tại chỗ. Tuy rằng hẻm núi Quan Tài đầy rẫy long khí này
có thể giữ cho thi thể không hư hoại thối rữa, lại không bị lũ trùng kiến cắn
xé, nhưng theo di nguyện lúc sinh tiền của người chết, đương nhiên cũng phải
chôn ông ta ở nơi đất báu phong thủy này. Cả bọn bèn dùng xẻng công binh đào một
cái hố, đặt thi thể trung đoàn trưởng Phong vào một quan tài bằng gỗ cây tùng rồi
chôn xuống.

Giáo sư Tôn gỡ lấy lệnh bài Quan Sơn trên cổ con khỉ
Ba Sơn, vốn định cho luôn vào trong quan tài, nhưng tôi chợt nghĩ lại, thứ này
giống như giấy chứng minh thân phận của Quan Sơn thái bảo, vào trong mộ cổ Địa
Tiên có lẽ sẽ phải dùng đến nó, bèn tạm thời mượn trước, đợi đến khi chính thức
nhập liệm an táng mới chôn cùng cũng không muộn. Nghĩ đoạn, tôi bèn bảo giáo sư
Tôn tạm thời giữ lệnh bài Quan Sơn lại mấy ngày đã.

Lúc này Tuyền béo nói: “Cải táng thì cũng cải rồi đấy,
mấy người đừng có ỉu xìu như quả bóng xì hơi thế được không? Chúng ta có nên tiếp
tục công cuộc đổ đấu vĩ đại đến tận cùng hay không đây? Bên trong cái quách đá
này có chìa khóa mở cửa mộ, cả bọn cùng xắn tay lên nào, tôi sốt ruột suốt từ
nãy đến giờ rồi... mỗi cái quách đá vớ vẩn này thì chịu được mấy đòn? Tôi thấy
bê cục đá lên đập cho vài cái là nó bung ra luôn ấy, sao trung đoàn trưởng
Phong lại không mở ra được nhỉ? Quả đất ngày nào cũng quay, thế giới ngày ngày
đều thay đổi, các đồng chí của tôi ơi, không biết động não quả nhiên là không ổn,
Nhất đâu, tôi với cậu thử lấy đá đập xem cái khóa này có bung ra không...”

Tôi vội nói: “Gượm đã, nếu có thể lấy đá đập thì người
ta đã đập bung nó từ đời nào rồi. Tôi nghe lão Trần mù kể, trong mộ cổ có loại
quan tài gắn khóa Cửu Cung Ly Hổ, bên trong gồm hai tầng, có chứa hỏa dược độc
thủy, muốn mở chín cái khóa này nhất thiết phải tuân theo một trình tự cố định,
một khi mở sai hoặc dùng ngoại lực phá hoại, chất thuốc trong quan quách sẽ lập
tức phun ra, các thứ bên trong cũng bị hủy hết cả. Đây là loại cơ quan chống đổ
đấu cực kì xảo diệu, chắc hẳn trung đoàn trưởng Phong lúc sinh tiền biết được
bên trong có cơ quan cạm bẫy, nhưng lại không học được nguyên lí Cửu Cung của tổ
tiên truyền lại, nên đành nuốt hận mà chết ở đây.”

Tôi lại hỏi Shirley Dương, ngoài con đường chính thức,
có cách nào khác để mở quách đá này ra hay không? Shirley Dương nói, phương
pháp thì cũng có vài ba, nhưng chẳng có cái nào đảm bảo trăm phần trăm cả, chỉ
hơi sơ sẩy thì bao nhiêu công sức từ trước đến giờ đều tan thành bọt nước, vĩnh
viễn đừng hòng vào được mộ cổ Địa Tiên nữa.

Giáo sư Tôn lúc này đã nhụt chí, bèn bảo chúng tôi: “Chúng
ta đừng si tâm vọng tưởng nữa, trong di thư của trung đoàn trưởng Phong chỉ nói
bên trong quách đá có chìa khóa, chứ chẳng hề nhắc đến nửa câu bài ‘Quan Sơn chỉ
mê phu thực sự mà tổ tiên ông ta để lại. Dù trong tay có chìa khóa rồi, chúng
ta cũng biết dùng nó vào đâu đây?”

Tôi nói, chỉ cần có chìa khóa thì chẳng sợ không tìm
được lỗ khóa, đừng quên chúng ta vẫn còn chưa dùng đến gương cổ Quy Khư, đợi
tìm chỗ nào không có xác chết rồi lấy ra chiêm bốc một quẻ, không chừng lại có
chút đầu mối cũng nên. Mà kể cả không có đầu mối, tôi cũng tuyệt đối không bỏ
cuộc nửa chừng. Lần trước, chúng tôi đi Nam Hải vớt ngọc, kiếm được rất nhiều
báu vật giá trị bất phàm, nhưng nếu không có mấy người thợ mò ngọc tương trợ,
chắc hẳn bây giờ cả bọn đã đến gặp ông Max để báo cáo rồi, làm người không thể
vong ân phụ nghĩa, mạng của Đa Linh đối với người khác có lẽ chẳng đáng gì,
nhưng tôi đây quyết không chịu trơ mắt ra nhìn cô chết đi như thế, bằng không
sau này còn mặt mũi nào đi gặp Cổ Thái chứ? Dẫu phải xới tung cả hẻm núi Quan
Tài này lên tôi cũng phải tìm được “đơn đỉnh” trong mộ cổ Địa Tiên. Tôn Cửu gia
ông muốn đánh trống lui quân, tôi cũng không ngăn trở, chúng ta hẹn gặp lại ở Bắc
Kinh.

Tuyền béo nói: “Ơ... cái cậu Nhất này, sao lại để
Tôn Cửu gia về được chứ? Thế thì hời cho lão quá, trên đời này sợ nhất là hai
chữ nghiêm túc... câu này của ai nói ấy nhỉ? Thôi mặc kệ ai nói cũng được, dù
sao thì đại gia Tuyền béo đây chính là loại người chuyện gì cũng thích làm cho
nghiêm túc, nếu muốn bới móc ra ngọn ngành, vụ chúng ta đi vực xoáy San Hô ở
Nam Hải mạo hiểm, há không phải là do lão Tôn này gây ra hay sao? Nếu ông ta
không bịa tạc chuyện quốc bảo Tần Vương Chiếu Cốt kính trong con tàu đắm thì
chúng ta đi Nam Hải làm quái gì chứ? Nếu chúng ta không đi, lão Nguyễn Hắc làm
sao mà chết được?”

Tôi vỗ đùi đánh đét, bảo Tuyền béo: “Đúng rồi, cậu
không nhắc thì tôi cũng quên béng mất, lão Cửu không thể đi được, đợi chúng ta
mở được cửa mộ cổ, còn phải bắt ông ta đi trước dò mìn nữa chứ.”

Giáo sư Tôn nghe vậy, lập tức nổi giận nói: “Mấy thằng
mất dạy các cậu có khác nào lũ thổ phỉ... bọn quân phiệt! Lại còn nghĩ đủ trăm
phương nghìn kế vu hãm tôi.” Nói tới đây, lại thấy chột dạ, bèn tiếp lời: “Chuyện
Tần Vương chiếu Cốt kính bị chìm ở Nam Hải đích thực do tôi bịa ra, chuyện này
tôi đã thừa nhận từ trước rồi, nhưng... nhưng vừa rồi tôi có nói là muốn về Bắc
Kinh đâu, tôi cũng phải hạ quyết tâm lớn lắm mới đến cái vùng núi non này đấy
chứ, bây giờ công việc cũng vứt luôn rồi, sao có thể bỏ dở giữa chừng được? Tôi
chỉ nói chúng ta không thể mơ tưởng hão huyền, cần đối diện với sự thực, phân
tích sự thực một cách bình tĩnh khách quan, cuốn... cuốn sổ ghi chép của tôi...
các cậu... các cậu định bao giờ thì trả lại?”

Shirley Dương đứng bên cạnh lên tiếng khuyên giải: “Mọi
người đừng cãi nhau nữa, cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi mà vẫn cứ thích tính
toán chi li những chuyện vặt vãnh, cái quách đá này có thể mở được, Út đã học
qua bản lĩnh của Phong Oa sơn, thứ khóa Cửu Cung Ly Hổ này không làm khó được
em ấy đâu.”

Tôi và Tuyền béo, giáo sư Tôn lập tức ngậm miệng, đổ
dồn ánh mắt về phía Út. Một sô bé còn trẻ măng thế này, lẽ nào đã học hết được kì
thuật Phong Oa sơn? Tôi chỉ lo Shirley Dương đã đặt hi vọng quá lớn, khóa Cửu
Cung Ly Hổ là một kết cấu liên hoàn, nếu mở sai thứ tự thì chìa khóa mộ cổ bên
trong cũng tiêu luôn. Bố trí trong mộ cổ Địa Tiên không phải tầm thường, nếu
không có chiếc chìa khóa này, thực không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới
có thế tiến vào. Chuyện này không thể đem ra đùa được. Nghĩ đoạn, tôi bèn hỏi
Út có biết gì về Cửu Cung hay không? “Cửu” là một con số có địa vị cực kì quan
trọng trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, anh thấy cái khóa này đã có tên Cửu
Cung, chắc hẳn là ứng dụng nguyên lí“Cửu Cung Khiêu Giản” trong Hà đồ Lạc thư đấy.

Út lắc lắc đầu, “Cửu Cung Khiêu Giản” là cái gì cơ
chứ? Khóa Cửu Cung Ly Hổ chỉ là một loại chốt lẫy liên tâm, chứ chẳng áp dụng
nguyên líkì môn gì bên trong cả. Những thuật phục ám khí kiểu này ở Phong Oa
sơn đều là ngón nghề cơ bản, có gì khó khăn đâu?

Chỉ có điều, khóa Cửu Cung Ly Hổ cũng tùy cheo sự bố
trí mà có những biến hóa khác nhau, giống như két bảo hiểm có mậtmã quỹ tín dụng
hay ngân hàng vậy thôi. Vừa nãy, con khỉ Ba Sơn kia không ngừng chỉ vào một ngọn
núi chạm nổi trên nắp quách đá, khẩu quyết sắp xếp của cái khóa Cửu Cung Ly Hổ
này có lẽ chính là dựa trên núi non sông suối. Có lẽ nó muốn nhắc nhở chúng ta
chú ý đến điểm này, khỉ Ba Sơn rất có linh tinh, hẳn là lúc còn sống trung đoàn
trưởng Phong đã biết hình núi sông khắc trên nắp quách đá này chính là mật mã,
nhưng đến chết cũng không tham ngộ ra được.

Tôi thấy Út nói hợp lí hợp tình, vả lại tâm tư còn rất
tỉ mỉ, quả nhiên là bậc hành gia tinh thông các kì thuật Phong Oa sơn. Cô có bản
lĩnh như thế, tôi cũng coi như uống được một viên thuốc an thần, thôi thì cứ
tin tưởng vào cô trăm phần trăm vậy. Nếu thật sự nhờ chìa khóa này mà phá giải
được câu đố mộ cổ Địa Tiên, chắc chắn công đầu phải tính cho Út. Nghĩ đoạn, tôi
bèn nhờ cô chỉ dẫn cho cả bọn xem nên động thủ thế nào.

Út bảo, chỉ cần khẩu quyết không sai thì mở cái
quách đá này dễ như trở bàn tay. Trong bức phù điêu khắc trên nắp quách đá,
phía trên ngọn núi có chín đóa mây lành, gọi là “Cửu Cung Lăng Sơn,” bài khẩu
quyết của tổ sư Lỗ Ban truyền lại đã chỉ rất rõ ràng: “Nói Cửu Cung, bảo Cửu
Cung, tuần hoàn lặp lại không gián đoạn; Cửu Cung là số vô căn, Lô gia để sách
giảng rõ ràng; Lại vì không ai biết Cửu Cung, mới nhờ núi tiên làm vật độ...”

Út dùng thủ pháp của Phong Oa sơn, dựa theo bài khẩu
quyết, lần lượt mở từng chiếc từng chiếc trong bộ khóa Cửu Cung Ly Hổ, chợt
nghe trong quách đá phát ra tiếng “cách cách cách,” chốt lẫy đã bị nậy lên, nắp
quách đá liền hé ra một khe hở nhỏ.

Tôi liền vỗ tay hoan hô Út nhà chúng ta quả nhiên
tay nghề rất khá, xem ra đã học hết chân truyền của ông chủ Lý rồi. “Ruộng bề bề
không bằng một nghề trong tay,” đừng tưởng những nghề truyền thống này đã bị thời
đại đào thải không còn người học nữa, thực ra càng là thứ đã thất truyền thì mới
càng đáng quý, tương lai sớm muộn gì cũng có chỗ dùng đến. Nói đoạn tôi cũng thầm
cảm thấy mình may mắn, nếu không dẫn theo cô tới đây, chẳng biết cả bọn chúng
tôi còn phải tốn bao nhiêu nơ ron thần kinh với cái quách đá này nữa. Nghĩ đến
chìa khóa mở mộ cổ Địa Tiên đang ở bên trong, tinh thần bọn tôi phấn chấn hẳn
lên, lập tức bước lên hợp lực đẩy nắp quách đá ra.

Chỉ thấy bên trong quách đá là một quan tài không có
nắp, bên dưới trải một lớp chăn nhung để đắp cho thi thể, nhưng không có xương
cốt gì, mà chỉ có một chiếc hộp vàng dài gần hai thước. Dưới ánh sáng của đèn
pin mắt sói, chiếc hộp tỏa ra ánh sáng lấp lóa chói mắt.

Tôi thấy tim mình đập thình thịch, bèn hít sâu một
hơi, chọc xẻng công binh xuống, móc tấm chăn nhung và cả cái hộp vàng kia ra
bên ngoài quách đá.

Tuyền béo mừng rỡ reo lên: “Địa Tiên lão gia quả
không hổ là đại địa chủ trùm mỏ khoáng, hào sảng quá đi mất, đến cái hộp đựng
chìa khóa cũng bằng vàng ròng luôn, hôm nay nếu không đổ đấu nhà lão, Tuyền béo
này thế nào cũng mất ngủ cho mả xem. Thử xem xem cái chìa khóa bên trong bằng
vàng hay bằng bạc thế...”

Tôi nhắc cậu ta cẩn thận bên trong hộp vẫn còn ám
khí, chớ có để dính chưởng oan, Tuyền béo liền đặt cái hộp hướng về phía không
có ai, rồi khều ra từ bên cạnh xem bên trong đựng thứ gì.

Chiếc hộp bằng vàng ròng được chạm trổ nhiều tầng
hoa văn thông từ trong ra ngoài, chẳng những không đóng chặt mà còn không có cả
khóa lẫn ám khí mai phục, bên trong không có gì che chắn, mở nắp hộp ra liền thấy
ngay thứ đặt bên trong. Cà bọn vừa nhìn, đều ngẩn ra tại chỗ: “Không phải chìa
khóa, thứ này rốt cuộc là gì vậy?”

Ai cũng nhận ra thứ ở trong hộp vàng, đây rõ là một
đồ vật hết sức bình thường, nhưng tuyệt đối không phải “chìa khoá” trong thường
thức của mọi người, thậm chí còn chẳng liên quan gì tới chìa khóa nữa. Thứ này
quá đỗi tầm thường, quá đỗi phổ thông, đến nỗi tôi cũng hết sức hoang mang,
không tin nổi vào mắt mình.

Vẫn là Út lên tiếng hỏi giáo sư Tôn: “Không giống
chìa khóa gì cả, đây là cái gì vậy?”

Giáo sư Tôn cũng ngơ ngác chẳng kém chúng tôi: “Đúng
thế, đây... đây... đây là thứ gì chứ?” Nói đoạn, ông ta và Tuyền béo đều ngoảnh
sang nhìn tôi, cơ hồ muốn nhận được câu trả lời. Kì thực, vật ở trong hộp ấy bọn
họ cũng nhận ra rồi, chỉ có điều đột nhiên trông thấy nó, tất cả đều ngẩn ra hết
mà thôi.

Tôi liếc sang thấy Shirley Dương cũng nhìn mình bằng
ánh mắt nghi hoặc, xem ra bọn họ đều muốn ép tôi phải nói rồi. Tôi đành nghiến
răng, liều làm thằng trẻ trâu một lần, đánh bạo nói với cả bọn: “Cái này ấy
à... hình như trên thế giới người ta gọi thứ này là... bút lông.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3