Ma thổi đèn (Tập 7) - Chương 45 - 46

CHƯƠNG
45

KHÔI
TINH THÍCH ĐẨU

Vùng núi Lão Hùng Lĩnh nhiều động lắm rừng, bầy vượn
chiếm cứ trong núi tùy nghi tung hoành, gây ra mối họa không nhỏ, thương nhân
khách gần xa một mình đi qua nơi này thường khốn khổ với chúng. Con vượn già đầu
đàn lại càng gian xảo độc ác, một chân nó đã bị cỗ quách tử kim nghiền nát, lúc
rơi xuống địa huyệt còn lăn lộn va đập làm gãy thêm mấy cái xương sườn, sau
cùng bị phi đao đâm cho thủng bụng, lòi cả ruột ra ngoài, biết mình không sống
nổi nữa, bèn nén đau lê cái chân gãy với mớ ruột rà, định lấy đá đập chết Hồng
cô nương, có chết cũng phải lôi cô ta theo cho có bạn.

Gà Gô mắt nhìn sáu lộ, tuy bị cương thi quấn chặt
không thể thoát thân nhưng biết hết mọi động tĩnh xung quanh, mắt thấy tính mạng
Hồng cô nương đang trong đường tơ kẽ tóc, bình thường thì không cần tốn sức, chỉ
một phát đạn là xong, nhưng lúc này viêm âm đơn trong cơ thể cương thi sau lưng
thực quá lợi hại, lỡ bị nó ngoác mồm cắn được, sinh khí sẽ lập tức tiêu tan.

Anh ta dùng hết sức bình sinh, chống khuỷu tay vào cằm
cương thi, nhưng chưa được mấy hồi đã cảm thấy khó mà trụ nổi. Cương thi này
lúc sinh tiền vốn là mãnh tướng chinh chiến nhiều năm, vào thời binh khí vô
tình đó, làm đến chức Đại tướngthống binh đa phần đều là người có chiến công lừng
lẫy lên ngựa xuống ngựa ôm chùy khiển giáo, toàn thân cơ bắp nở nang, lại thêm
dáng dấp người này cao to lực lưỡng, cao hơn cả Gà Gô hẳn một cái đầu, sau khi
chết cơ thể vẫn không hề khô héo, âm đơn trong cơ thể chưa bị hóa tán nên âm
dương lưỡng khí hút chặt lấy nhau, không phải cương thi nhập tràng vồ người mà
chính là chân đơn trong cơ thể dẫn động thi thể tìm tới nơi có sinh khí.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Gà Gô không biết phải
làm sao, thấy con vượn già toàn thân máu me đang định ra đòn sát thủ, chỉ một
tích tắc nữa hòn đá trên tay nó sẽ đập xuống, giờ không ra tay ngăn cản thì chỉ
còn nước trơ mắt nhìn Hồng cô nương vỡ sọ, anh ta đành liều chết cứu người.

Ý nghĩ vừa lóe lên kế hoạch liền vạch sẵn, Gà Gô lập
tức hạ khuỷu tay xuống, lỗ mồm đen ngòm của cương thi sau lưng liền ngoác ra, bập
vào gáy anh ta mà cắn.

Nhân lúc cương thi từ phía sau nhào tới, Gà Gô lật
người đứng dậy, cõng theo cái xác lăn đến bên Hồng cô nương.

Gà Gô đang ngửa mặt lên trời, đúng lúc cái mồm đầy
âm khí của cương thi ở ngay sau lưng định bập xuống ngoạm lấy cổ anh ta, con vượn
già cũng giơ cao hòn đá phang xuống. Gà Gô vội nghiêng đầu tránh, hòn đá to sượt
qua má anh ta, phang trúng đầu cương thi.

Nghe bụp một tiếng khô khốc, cương thi ở ngay sau
lưng Gà Gô nên lúc hòn đá đập xuống cũng cào vào mặt anh ta máy vết máu, đau
rát như phải bỏng.

Cái thế vừa lăn vừa tránh này chính là tuyệt học
tinh túy cả đời của Gà Gô, sớm hơn một bước, chậm một bước, hoặc sai lệch một
li nửa tấc, thì hòn đá con vượn già đập xuống sẽ không phang trúng đầu cương
thi, mà là đầu anh ta và Hồng cô nương, sống hay chết chỉ cách nhau một đường
tơ kẽ tóc này thôi, Gà Gô chẳng còn lòng dạ để ý đến vết thương trên mặt nữa,
chỉ biết thầm tạ ơn Chân thần che chở.

Con vượn già lúc này toàn thân đầy máu, trông như ác
quỷ, nó không ngờ bên cạnh tự dưng lăn tới hai người một sống một chết, định lấy
đá đập chết người con gái kết quả lại thành ra đập trúng đầu cương thi nên càng
tức tối, mớ ruột càng chảy càng dài, đen lòm lòm một đống trước thân, khiến mắt
nó hoa cả lên vì mất máu quá nhiều.

Nhưng con vượn già sống lâu nên tinh quái, nó biết
mình sắp chết, tất cả đều do Hồng cô nương hạ độc thủ, nếu không tự tay giết chết
cô ta thì dù chết cũng không nhắm mắt được. Hung quang đột nhiên lóe lên trong
mắt, nó chẳng buồn để ý tới con đau toác bụng lòi ruột, lại vớ lấy một hòn đá
khác, nhằm vào đầu Hồng cô nương đang bất tỉnh nhân sự mà phang.

Gà Gô thấy con vượn già chết đến đít vẫn còn muốn giết
người thì nộ khí xung thiên, nghiến răng quát lớn: “To gan,” hai chân giãy khỏi
cương thi phía dưới, định nhổm dậy kết liễu con vượn già, không ngờ cương thi
đang bị anh ta kẹp bên dưới tuy hộp sọ vỡ toác, mặt lõm vào thành hốc nhưng âm
đơn trong cơ thể vẫn không hề suy suyển, hòn đá lăn sang một bên, cũng lập tức
bị luồng âm khí trong mồm cương thi hút lấy.

Gà Gô trong lòng ớn lạnh, đúng là âm hồn quấn chặt lấy
thân, lẽ nào hôm nay lại chịu chết ở đây? Mọi phúc họa tồn vong của phái Ban
Sơn đều phụ thuộc cả vào anh ta, sao anh ta có thể chết dễ dàng như vậy? Cũng lại
cái khó ló cái khôn, thấy con vượn già lông mao tua tủa máu me đầm đìa vừa hay
đứng ngay cạnh mình, tay giơ cao hòn đá, Gà Gô không thể nhấc người bèn giơ cao
chân nhằm trúng hạ bộ nó đá quét một vòng.

Con vượn già sắp chết đến nơi, bao nhiêu máu trong
cơ thể đã chảy cạn qua vết thương nơi ổ bụng, sao trụ được trước cú quét liên
hoàn của Gà Gô, liền ngã lăn ra đất.

Gà Gô xuất chiêu như gió, một tay túm lấy cổ con vượn
lôi tới trước mặt, nếu bình thường, hẳn nó phải giãy giụa một hồi, Gà Gô chưa
chắc tóm nổi, nhưng lúc này nó đã bị thương quá nặng, sức cùng lực kiệt không
thể phản kháng, bị Gà Gô ấn sát xuống đất, lôi vào tận mồm cương thi không lệch
một li.

Con vượn già không kịp kêu tiếng nào đã bị âm đơn
trong cơ thể cương thi đời Nguyên hút chặt, chút sinh khí còn sót lại trong
thân sống đều chảy hết vào mồm cương thi, chỉ nghe mấy tiếng ú ớ, lớp lông bạc
trắng trên mình con vượn già trong tích tắc đã rụng sạch giống như bị lột, sắc
hình lão hóa nhanh chóng.

Con vượn già vốn đã thoi thóp hơi tàn, sống dở chết
dở, nay lại bị âm đơn hút chặt, máu huyết trong cơ thể như đông cứng lại, trong
tích tắc đã biến thành một túi da rỗng không còn sinh cơ, giống như gã người
Miêu, tuy chưa dứt hơi hoàn toàn, nhưng tứ chi đều không thể động đậy, hai
tròng mắt vô hồn đảo đi đảo lại trong hốc mắt khô héo sâu hoắm như đầu lâu, thần
sắc trên mặt khó phân biệt sống chết, thực vô cùng đáng sợ.

Gà Gô ra tay bất ngờ, biết con vượn già thành quỷ thế
mạng, bỗng cảm thấy luồng sức mạnh hút hồn âm hàn vô tận sau lưng lập tức tan
biến, may mà trước đó anh ta đã nuốt chân đơn của con rết sáu cánh trong tiên
cung Bình Sơn, nếu không dù chưa bị cương thi cắn trúng, cũng khó lòng chống đỡ
nổi luồng âm khí toát ra từ miệng nó. Cũng nhờ vậy mà viên rết đơn trong cơ thể
Gà Gô đã tự mất đi, nếu nó không tiêu tan, Gà Gô sớm muộn sẽ bị nổ tung Đan Điền
mà chết, có lẽ số trời đã định, không bắt anh ta phải chết ở đây nên mới khéo gặp
cơ duyên này, song lúc đó anh ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó.

Gà Gô nhân khi con vượn già bị âm đơn hút chặt, liền
tung người vọt lên như cá chép giãy, không chút chần chừ túm lấy bào phục sau
lưng cương thi, kéo cả nó cùng con vượn già lên.

Lúc này cổ thây vẫn quắp chặt lấy con vượn già hồn
phách chưa tan, nhất định không chịu buông, Gà Gô liền triển khai tuyệt kĩ Khôi
Tinh Thích Đẩu khắc chế cương thi, thoắt cái anh đã lên tới sau lưng cương thi,
hai tay luồn dưới nách nó rồi khóa trái sau gáy, đầu gối tì vào xương sống, như
thế này dù là thi quỷ ngàn năm gặp phải bí thuật Ban Sơn cũng phải bó tay chịu
chết.

Đào mồ trộm mả đều không tránh khỏi phải chạm trán với
người chết trong mồ, nhưng giữa Phát Khưu Mô Kim và Ban Sơn Xả Lĩnh không chỉ
khác nhau về thuật đổ đấu, mà ngay thủ pháp đối phó với cổ thây cũng hoàn toàn
khác biệt. Mô Kim hiệu úy hành sự đều nhuốm vẻ thần bí, họ không tùy tiện phạm
đến thi thể của mộ chủ trong quan, thường đeo găng tay để mò minh khí, một khi
thất thủ lập tức thoát thân, gặp phải cương thi bật dậy hại người thì dùng móng
lừa đen nhét vào mồm xác chết.

Xả Lĩnh người đông thế mạnh, quen dùng khí giới, sau
khi khai quan lập tức dùng sào tre khều cương thi, phủ lưới cá, sau đó treo ngược
thi thể mộ chủ lên giày vò quất đạp, moi ruột móc mồm đoạt châu ngọc, sau cùng
bất kể cổ thây có hiện tương thi biến hay không đều dùng dao băm thành trăm mảnh
hoặc châm lửa đốt, giày xéo tro cốt, thủ đoạn vô cùng tàn khốc, các phái trộm mộ
không ai như họ.

Còn Ban Sơn đạo nhân đào lăng quật mộ xưa nay chỉ dựa
vào phương thuật sinh khắc chế hóa, đối phó với thi biến trong cổ mộ có tuyệt kĩ
Khôi Tinh Thích Đẩu trong cổ thuật Thiên Quan Phục Thi trận lưu truyền từ thời
Tây Hán, dựa vào thủ pháp lanh lẹ để bẻ gãy xương sống cương thi, một khi thi
triển thì ngay cả thi tiên thành hình cũng không tránh được.

Gà Gô đã xuống tay là không dung tình, đã dung tình
thì không xuống tay, trước đây năm lần bảy lượt đều không gặp thời cơ, ngược lại
còn suýt mất mạng, lần này chính là thời cơ không thể để lỡ, mất rồi sẽ không đến
lại, tay chân anh ta tức thì dồn lực, chỉ nghe tiếng xương cốt trong người
cương thi từ từ nứt gãy, giống như từng lớp lụa cũ giấy bong vò đi vò lại, cổ
thây bị anh ta vặn ngược ra sau, đầu ngửa lên trời, con vượn già dở sống dở chết
đằng trước như được đại xá, rơi khỏi mồm cương thi, nằm rũ rượi dưới đất, đến
lúc này mới trút hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.

Cái cổ thây lúc sinh tiền từng làm đại tướng thống
binh này cũng thực lợi hại, đổi là kẻ khác chắc đã bị Gà Gô nhẹ nhàng bẻ gãy
xương sống từ lâu, nhưng nội đơn trong nó ngưng kết không tan, tuy chết mà vẫn
như còn sống, da thịt xương cốt toàn thân hãy còn rắn chắc, dáng người lại cao to
vạm vỡ, Gà Gô bẻ một cái vẫn không nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn thì điên
tiết lên, khóa chặt tay nó, vận hết mười hai thành công lực.

Bỗng nghe bộ liên hoàn giáp trên người cương thi
rung lên loảng xoảng, xương cốt va vào nhau gãy lìa, thủ cấp cùng mười mấy đốt
xương sống bị Ban Sơn đạo nhân đánh bật khỏi lồng ngực, cái xác không đầu to lớn
khực một tiếng rồi đổ khuỵu xuống đất, một bãi máu đen sì lẫn với nội tạng, từ
cổ bắn ra ngoài cùng sống lưng, tung tóe trên đất.

Gà Gô vận hết công lực, hai mắt vằn lên những tia
máu đỏ, người như chìm vào trạng thái điên dại, túm lấy đầu cương thi giơ ra
trước mặt nhìn rồi giận dữ quăng ngay xuống đất, đứng ngây ra tại chỗ hồi lâu mới
dần định thần lại, cảm thấy tứ chi mình mẩy đau nhức không chịu nổi.

Gà Gô cắn răng định thần, nhặt cây đèn bão đang lăn
lóc dưới đất lên soi khắp xung quanh, chỉ thấy quang cảnh ngổn ngang hỗn loạn,
xác con vượn già và cương thi đầu lìa khỏi cổ nằm chắn ngang dưới đất, một bên
là Hồng cô nương mặt vàng như nghệ, may mà chỉ bị gãy chân, đau quá nên ngất đi
thôi, bỏ công cứu chữa chắc không vấn đề gì, ngược lại người Miêu ở góc kia đã
như ngọn đèn tàn trước gió, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, tính mạng khó mà
giữ được.

Gà Gô thực không muốn nhìn thấy gã người Miêu chết
thảm thế này, anh ta chau mày cúi xuống tìm kiếm trong đống nội tạng xổ ra từ
cơ thể cương thi, chỉ thấy giữa mớ máu thịt hỗn độn có một viên chân đơn màu
xanh sẫm cỡ bằng đầu ngón tay. Các phương sĩ trong tiên cung Bình Sơn từng ninh
nấu cương thi để luyện âm đơn, trải qua hàng trăm năm vẫn chưa luyện thành,
không ngờ bên trong thi thể của vị kì nhân Tây Vực này lại có một viên.

Âm đơn rời khỏi Đan Điền lập tức mất đi lực hút âm
hàn, nếu không dùng phương pháp đặc biệt bảo tồn, thứ này cũng chỉ giống như những
loại nhục linh nhục khuẩn, không quá nửa ngày sẽ héo khô phong hóa.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Gà Gô: “Vật này đương
nhiên có thể kéo dài mạng sống!” anh ta vội cúi xuống nhặt lấy viên âm đơn bước
nhanh tới cạnh người Miêu, đem viên chân đơn nghiền nát hòa với nước, đoạn đổ
vào miệng người Miêu. Ánh mắt mờ đục lờ đờ của người Miêu dần dần tụ lại, tạm
thời xem như giữ được mạng sống, nhưng khí huyết trong người anh ta đã quá yếu,
thể trạng già yếu lụm khụm không thể nào hồi phục, e rằng sau khi ra khỏi đây
cũng chỉ sống thêm được dăm ba năm nữa mà thôi.

Dù sao cũng tốt hơn là bỏ mạng tại chỗ, Gà Gô thấy
âm đơn quả nhiên linh nghiệm thì không đề phòng gì nữa, đang định quay lại bó
cái chân gãy cho Hồng cô nương, bỗng cảm thấy một trận âm hàn ở ngay phía sau,
vội quay lại nhìn, bất giác toát mồ hôi lạnh, cỗ cương thi không đầu Thi vương
Tương Tây không biết trúng phải tà thuật gì mà tỏa ra một luồng gió âm, lặng lẽ
bật dậy, im lìm đến đứng ngay sau lưng anh ta.

CHƯƠNG
46

BÁC
LONG TRẬN

Gà Gô phát hiện có cơn gió âm lạ từ phía sau thổi tới,
lập tức ngưng thần đề khí quay người lại nhìn, thấy cương thi không đầu đột
nhiên đứng dậy, trên người lòng thòng nội tạng, lấm lem máu đen, cái xác bị bẻ
mất đầu trông giống như một cột gỗ khô.

Đang kinh ngạc lại thấy từ trong áo bào trên thân
cương thi thốc ra mộtluồng gió âm, từng làn khói vàng từ ngực nó ùa ra, dịch nhầy
đặc quánh trào ra ồng ộc. Thì ra cuối thời Tống đầu đời Nguyên, nạn trộm mộ
hoành hành khắp nơi, lại thêm lòng người loạn lạc, những kẻ trộm mộ để kiếm tìm
minh khí chẳng ngại hại đến xương cốt mộ chủ, thủ đoạn táng tận lương tâm khiến
người đời căm phẫn, cho nên người Nguyên sợ nhất là bị đổ đấu, e trăm năm sau vẫn
không được yên nghỉ, vị tướng Nguyên này sau khi chết, ngoài cố ý bày bố mộ giả,
đặt cạm bẫy tiêu khí mai phục, còn dùng bí thuật Tây Vực xử lí xác.

Thi thể trước khi nhập quan hạ táng được ngâm trong
nước cỏ U Nhung trộn với ngũ độc, hễ có kẻ trộm mộ lách được qua hệ thống bẫy rập,
mon men tới khai quan, không động vào thi thể thì thôi, nếu rạch bụng moi gan
hay băm chặt thi thể, bí dược trong da thịt cương thi sẽ lập tức chảy ra, xác
chết sẽ biến thành nguồn độc, tỏa sương độc đậm đặc ra khắp xung quanh.

Trong vòng bán kính trăm thước, bất luận là xác người
vật trùng thú, gặp phải loại sương độc do cương thi cổ hóa ra đều tan chảy
thành kịch độc y như vậy, gọi là “lăng chướng.” Người sống hít phải hơi nhiều
cũng chết ngay, sau khi chết lại biến thành một phần của lăng chướng, một truyền
mười, mười truyền trăm, đến lúc trong vòng bán kính một trăm thước không còn
sinh linh nào sống sót mới thôi, tàn khốc vô cùng. Thời bấy giờ chưa có mặt nạ
phòng độc, phương thức chống trộm kì bí này khiến dân trộm mộ mới nghe đã sợ vỡ
mật, có tác dụng uy hiếp rất lớn đối với những kẻ hủy thây.

Từ lâu Gà Gô đã nghe nói về lăng chướng, do thuật
này từ Đại Thực quốc truyền vào Trung Thổ nên những người nắm được cách phối chế
bí dược không nhiều, trước nay anh ta chưa từng gặp được ai cả. Anh ta chỉ biết
thứ lăng chướng này vô cùng ghê gớm, trúng độc rồi chỉ có chết, vô phương cứu
chữa, trong Ban Sơn Phân Giáp thuật không hề có cách gì đối phó, ngoài cách
tháo chạy.

Trong tích tắc ý nghĩ lóe lên, Gà Gô chợt nghĩ tới Ban
Sơn Xả Lĩnh lần này trộm mộ cổ Bình Sơn, đã tổn thất không biết bao nhiêu người,
Ban Sơn đạo nhân không thuộc giới lục lâm còn dễ ăn dễ nói, nhưng lão Trần là
người cầm đầu Xả Lĩnh, nếu khai quan mở thây không lấy được món minh khí nào
làm tín vật, sau này Trần thủ lĩnh của Thường Thắng sơn còn mặt mũi nào ngồi
trên cái ghế kim giao trong giới lục lâm.

Nhưng nội đơn trên người cổ thây đời Nguyên cùng với
cỗ quách tử kim và tấm ván thất tinh đều bị hủy, cương thi thì đang biến thành
lăng chướng, lấy đâu ra minh khí bây giờ? Đang nghĩ thế, anh ta chợt nhìn thấy
trong ánh sáng tù mù của cây đèn bão có thứ gì lấp lánh ánh vàng, chính là đai
vàng thắt trên lưng áo bào tím của cổ thây, cái đai này nạm châu khảm ngọc,
toát lên phong phạm vương giả uy nghiêm, sao không lấy cho được?

Gà Gô là kẻ tài nghệ cao cường lại to gan lớn mật, bất
chấp lăng chướng đang dâng lên vẫn nhanh như cắt thò tay giật đứt cái đai vàng
trên lưng cổ thây. Trên đai có móc vật gì đó màu lục sẫm, nhìn giống như ngọc
bích, nhưng kì thực lại là đồng xanh, đúc thành hình ác quỷ trọc đầu, trên mặt
không có mắt, giống hệt hình đã gặp trong giếng đơn, đường nét đơn giản cổ
phác, ắt hẳn là món cổ vật từ ba đời trở lên.

Gà Gô tuy đã từng thấy qua vô số báu vật nhân gian
nhưng lại nhìn không ra lai lịch của mặt quỷ đồng này, trong giây lát ấy, lăng
chướng trong động cổ đã dày tới mức không thể dày hơn, xông lên khiến nước mắt
chảy ròng ròng, anh ta không kịp nghĩ nhiều, vội xoay người nhảy tới trước mặt
Hồng cô nương, dùng cái đai vàng của cổ thây buộc cô ta vào sau lưng mình.

Hồng cô nương gãy xương đùi hôn mê, giờ bị kéo lê
đau quá liền tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Gà Gô kéo tấm lụa đen trên
cổ bịt kín mũi mồm cho cô ta, đoạn ra hiệu bảo cô ta nín thở. Cao thủ đổ đấu đều
ít nhiều tập luyện bế khí công nên có thể tạm ngừng thở một lúc, Hồng cô nương
nén đau gật đầu. Gà Gô không hề chậm trễ, lại kẹp người Miêu vào một bên nách.

Gà Gô kẹp lấy người Miêu, cảm thấy hắn đã gầy tới mức
chỉcòn da bọc xương, thân thể như cành củi khô, nên không dám kẹp chặt, sợ hắn
tắt thở mà chết. Trên lưng lại là Hồng cô nương liễu yếu đào tơ, thân thể nhẹ
nhàng, Gà Gô cả cõng lẫn mang theo hai người sống mà vẫn không hề thấy mất sức.
Anh ta ngẩng đầu quan sát địa hình xung quanh, thấy mộ huyệt chi chít trong bãi
tha ma động tổ đều đã bị lăng chướng bao trùm.

Lăng chướng giống như một thứ dịch bệnh lan ra nhanh
chóng, hài cốt người Động Di trong bãi tha ma đều tan thành khí độc, từng lớp
sương kịch độc từ trong lan dần ra ngoài, mỗi lúc một dày hơn, đã không còn chỗ
cho người sống dung thân.

Gà Gô đâu dám chậm trễ, vội lấy hơi rồi bám vào vách
đá trèo lên trên. Anh ta vừa trèo vừa nghĩ, lúc này dù may mắn chạy thoát khỏi
động, nhưng trong rừng còn bao nhiều sinh linh muông thú, tất không tránh khỏi
bị lăng chướng giết hại, gánh chịu tai vạ lớn trước nay chưa từng có.

Trong lúc suy tư, anh ta vừa trèo vừa nhảy đã leo được
lên mộ thất trong mỏm núi Bình Sơn, gian mộ thất phải chịu trọng lượng của ba
người, bốn vách tường rung lên bần bật. Gà Gô chân tay lanh lẹ, liền giẫm lên một
cây cột, giậm mạnh một cái tựa ngàn cân, lấy đà vịn vào khe hở ở vách tường
trên đỉnh đầu, đu người trèo lên.

Bỗng nghe trong mộ thất đánh rắc một tiếng, xà đổ cột
sập, gạch ngói vỡ nát ầm ầm sụp xuống, bụi bay mù mịt lấp kín huyệt động bên dưới,
lăng chướng trong động tổ đều bị chặn lại bên trong, không lan ra ngoài nữa, Gà
Gô lưng cõng Hồng cô nương, tay xách người Miêu, xuyên đất gạt đá trèo lên mặt
đất. Lúc này trăng đã lặn đằng Tây, hừng đông sắp lên, bốn bề yên tĩnh lạ lùng.

Gà Gô thở phào nhẹ nhõm, thấy không khí ẩm ướt trong
rừng đặc biệt mát lành, nghĩ lại chuyến vừa rồi thực đúng như từ cõi chết trở về.
Chợt thấy có ánh lửa bập bùng trong rừng, đợi khi đến trước mặt, hai bên trao đổi
bằng tiếng lóng trong bóng tối, thì ra lão Trần dẫn theo mấy chục anh em tới tiếp
ứng.

Đám người lão Trần vội chạylại khiêng Hồng cô nương
bị trọng thương và tay người Miêu mang đi cứu chữa, Gà Gô thấy cả bọn mình mẩy
đầy máu me, có vẻ vừa trải qua một trận huyết chiến.

Hai người thay nhau thuật lại tình hình. Thì ra lão
Trần vốn muốn thu gom đám tàn binh bại tướng, ổn định lại cục diện rồi tới tiếp
ứng Gà Gô, nhưng sau khi núi sập, cả một đại đội bên sườn núi Bắc người nào
không chết thì cũng bị thương, khiến lòng quân đại loạn, đám phiến quân đổ đấu
đa phần đều là con nghiện, con bạc và một số tay lính già lõi đời, những kẻ may
mắn thoát chết thấy cục diện trước mắt đều cho rằng do Sơn thần phẫn nộ.

Một số tên lính già còn bảo đây là cơn thịnh nộ của
ông trời, ngay cả La soái cũng bị nghiền nát thành tương, bọn chúng ta còn làm
ăn được gì. Thế là tan tác như ong vỡ tổ, trước khi bỏ chạy chúng còn cướp hết
số châu báu khuân ra từ trong đơn cung, đội đốc chiến tuy xuống tay tàn bạo,
nhưng binh bại khác nào núi đổ, bắn chết được vài chục thằng, tự thấy không
ngăn được đám lính đào ngũ, đội đốc chiến cũng bỏ chạy sạch.

Số còn lại là toán trộm Xả Lĩnh do lão Trần cầm đầu,
khoảng chừng hơn hai trăm người. Trước tiên lão cử vài tên tâm phúc ngay trong
đêm quay về sào huyệt ở Tương Âm sắp đặt bố trí, sau đó dẫn đám thuộc hạ thu dọn
tàn cuộc, lôi những anh em gãy tay gãy chân ra khỏi đống xác người, để kẻ biết
về châm thạch y lí đảm nhiệm việc cứu chữa, những người đã chết đều được thu lượm
thi thủ. Đang trong lúc bận bịu không dứt ra được, từ trong khe núi nứt đột
nhiên bò đâu ra một con mãng xà đen.

Thân mãng xà to như miệng vò, khắp mình vảy giáp kín
mít, chỉ thấy đầu không thấy đuôi, nó vốn ẩn mình trong một hang đá bí mật, thấy
đỉnh núi Bình Sơn đổ sập thì kinh sợ bò ra đây, vừa há mồm một cái đã nuốt gọn
hai tên trộm vào bụng.

Mọi người thấy vậy liền lập tức hò hét đốt lửa xua
con quái vật quay về khe sâu. Lão Trần vốn có nhãn lực hơn người, thấy mây đen
trong khe núi nơi con quái thú ẩn mình xông lên ngút trời như bảo khí, đoán rằng
trong hang núi ắt còn có báu vật. Số của cải trong đơn cung đã bị đám loạn quân
cướp sạch chẳng còn bao nhiêu, lão đang sầu não vì vào Bình Sơn trộm mộ chẳng
kiếm trác được gì, đúng là xôi hỏng bỏng không, thấy trong sào huyệt của con
mãng xà dường như cất giấu kho báu thì nổi máu tham. Có điều địa hình trong
hang gâp ghềnh khúc khuỷu, gió lạnh thông thốc, tanh không ngửi nổi, đám trộm
tuy có súng tiểu liên, nhưng liều chết vào đó săn mãng xà tìm báu vật dễ bị nó
nuốt chửng như chơi, dùng thuốc nổ lại sợ sập núi lần nữa.

May sao đám người Xả Lĩnh vốn giỏi dùng khí giới,
không thiếu những cao thủ chuyên bắt rắn bắt mãng xà, lão Trần lập tức truyền lệnh
xuống, cử ra hai mươi gã cường tráng, đem thang rết tháo rời hết ra, dùng dao sắc
vót nhọn thành kiếm tre to nhỏ khác nhau, bày Bác Long trận.

Bận bịu đến tận lúc trăng lên đỉnh đầu mới chuẩn bị
xong hơn ngàn cây kiếm tre sắc bén, bắt đầu chôn xuống từ cửa động, tỏa rộng ra
xung quanh, những thanh kiếm nhỏ bé bằng cây kim sắt cắm trong lòng đất không lộ
tí nào, cứ cách một bước chân lại chôn xuống một cây, theo lối con mãng xà đi
mà rải xuống, lưỡi kiếm càng về sau càng dài rộng, đến những cây kiếm cuối cùng
thì giống hệt con dao tre, bên trên rắc đầy thuốc tê.

Người thông thuộc đặc tính của mãng xà đều biết,
mãng xà xuyên núi băng rừng, đi lại như không, ngay cả cây cổ thụ trăm năm tuổi
chúng cũng có thể quật gẫy, nhổ bật cả gốc, súng đạn thông thường trong chốc
lát không thể giết được, chỉ cần có sơ hở, thậm chỉ trước khi chết nó vẫn có thể
vùng lên đả thương, giết chết kẻ tấn công ngay lập tức, nhưng yếu điểm của nó
chính là lưu luyến sào huyệt, ra vào chỉ đi theo một đường duy nhất, đây là tập
tính bất di bất dịch của loài mãng xà.

Đám người Xả Lĩnh bố trí xong xuôi Bác Long trận bằng
dao tre, lập tức nhóm lửa đốt cỏ tranh, xông khói vào hang mãng xà. Con mãng xà
thân hình to lớn không chịu được khói lửa hun đốt, lửa vừa nổi lên, hắc khí
trong hang lập tức tan hết, chưa đến một tuần trà, mãng xà đen đã phải bò ra khỏi
hang. Chỉ thấy cái đầu nó to như lu nước, mình lốm đốm ngũ sắc, đám trộm hét
lên một tiếng, lập tức tản ra hết.

Con mãng xà vừa bò ra tới của hang, phần bụng đã bị
những thanh kiếm tre cực ngắn chôn dưới đất cứa phải, nhưng da thịt nó vừa thô
vừa dày nên hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn tiếp tục trườn ra khỏi hang. Những
cây kiếm trúc bên dưới mỗi lúc một sắc nhọn hơn, thô hơn, nhưng nhờ có thuốc tê
bôi trên kiếm phát huy tác dụng nên mãng xà không phát hiện ra điều gì.

Mọi người đứng ở xa nhìn rõ mồn một, con mãng xà đen
càng tiến lên, thân hình nó lại càng nặng nề chậm chạp, phía sau kéo theo một vết
máu dài. Mãng xà đã đi là chỉ tiến chứ không lùi, đến khi nó hiểu ra thì đã quá
muộn, chỉ còn cách bò về phía trước trên hàng dao trúc mỗi lúc một thêm sắc nhọn,
chưa quá dăm ba trăm bước đã bị phanh toach cả bụng, vảy thịt te tua, máu tươi
phun ra như suối, gục xuống chết ngay tại chỗ.

Đám người Xả Lĩnh đồng thanh hò hét, từ bốn phương
tám hướng quay lại, trăm lưỡi dao xông vào cùng lột da róc vảy, cắt đầu chặt
đuôi, moi mắt móc tủy con quái xà, đây đều là những loại dược liệu rất có giá.
Đến lúc này vẻ mặt u ám của lão Trần mới dãn ra đôi chút, kết liễu con mãng xà
khổng lồ, to như con rồng đen mà không mất viên đạn nào, xem như cũng vớt vát
được tí sĩ diện.

Sau đó dẫn theo mấy chục tên trộm, xách đèn chui vào
hang mãng xà, thấy khắp nơi ngổn ngang xương người và xương súc vật, nhìn kĩ mới
biết mấy bộ xương người đó đều là vượn to vượn nhỏ trong núi, trên đống xương xẩu
phủ một lớp phân mãng xà dày cộp, mùi tanh xông lên tận óc. Bên dưới là động
tàng kinh, chẳng có vàng bạc châu báu gì cả.

Lão Trần thấy mọi người hì hục suốt nửa đêm chỉ đào
được một cái động tàng kinh thì thất vọng não nề. Có tên trộm ngứa tay nạy tung
một nắp hòm, thấy bên trong toàn những món đồng xanh xinh xắn, ngoài ra còn có
một cái hộp gỗ nhỏ, trên khảm hình một con rắn hai đầu bốn chân đang nhe nanh
giơ vuốt, cạy ra xem thì thấy bên trong đựng một đồng nhân nhỏ xíu. Đồng nhân
này xanh bóng nhìn thấu tận xương, diện mạo hình dáng đều rắn rỏi, chỉ có hai
con mắt là không biết đâu mất, trơ lại hai hốc mắt trống rỗng, rõ ràng là không
phải món đồ thời cận đại.

Đã được cất giấu bí mật như vậy tất không phải cổ vật
tầm thường, tên trộm không dám chậm trễ, mời thủ lĩnh tới xem. Mọi người quây lại
cùng xem xét, ai cũng cho là chuyện lạ trước nay chưa từng thấy, ngay lão Trần cũng
không nhận ra được niên đại xuất xứ của nó, trong đầu mù tịt, chỉ thấy đồng
nhân này vừa giống bùa vừa giống trang sức, vô cùng cổ quái, bên trong tất có
bí mật gì đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3