03. Đứa con của biển (Vy Vy Trần)

Đứa con của biển, hay là câu
chuyện của một hài nhi được sanh ra dưới nước, trong một đêm mưa gió bão bùng,
giữa đại dương mênh mông nổi sóng điên cuồng.

Đứa con của biển cũng là câu
chuyện của nàng, một thiếu phụ Việt Nam, đã sanh con trong hoàn cảnh
đắm tàu, hai tay bám chặt vào một cái phao đang bị cuồng phong và sóng bạc đầu
đánh tả tơi ngoài khơi Đông Hải.

Đứa con của biển còn là một
câu chuyện thật của một thiếu niên mười bảy tuổi, em học sinh Ngô Đình Đa đã hộ
sanh sản phụ trong những giờ phút kinh hoàng, trên đỉnh sóng cao vút đang gào
thét cùng với gió mưa, giữa đại dương đêm tối hãi hùng...

Câu chuyện bi hùng trên đây bắt
đầu vào cuối tháng 7 năm 1979 tại biển Đông Việt Nam.

Vào lúc mười hai giờ khuya
đêm đó, trời mờ mờ tối, gần ba trăm năm mươi người được dồn xuống hầm một chiếc
tàu đánh cá dài mười bảy mét rộng ba mét, máy sáu bloc. Trong số đó có chàng
ngồi co ro ôm hai con nhỏ, một trai ba tuổi và một gái sáu tuổi. Còn nàng thì
đã sắp đến giờ sanh, có thể lâm bồn bất cứ lúc nào.

Tàu quá nặng, thủy thủ vất bỏ
lưới và nước đá ươm cá. Tài công dùng vải bố bịt ống bô máy cho đỡ ồn. Sáng sớm
hôm sau, tàu đã ra xa bờ. Nhiều người hướng vế phía tây, cố ghi lại lần chót
hình ảnh quê hương yêu dấu, lòng bỗng chùng xuống, buồn tha thiết. Núi khuất
dần theo những đợt sóng nhấp nhô... Phải chăng lần này ra đi là vĩnh biệt!

Tàu càng xa, sóng càng lớn,
sóng lớn như mái nhà, tài công lái tàu theo lườn sóng cho tàu khỏi lật. Ai nấy
say sóng, ói mửa, mùi hôi nồng nặc, nhưng nhờ có gió biển nên dễ thở đôi chút.

Tàu quá đông và chật, không
ai có thể nằm xuống nghỉ ngơi được, chỉ ngồi bó gối. Thỉnh thoảng nàng lại lấy
cái kéo trong cạp quần ra lau chùi sạch sẽ, rồi lại cẩn thận lận kỹ trở lại
cùng với cuộn chỉ đen nhỏ. Năm nay nàng trạc ba mươi tuổi, trông nàng còn có vẻ
khỏe hơn chồng, người gầy nhom và nét mặt hốc hác.

Đến trưa thì từ xa một tàu
lớn đi tới. Tài công ra hiệu S.O.S, tàu lớn làm ngơ không ngừng. Khi trời chập
tối, may quá lại thấy một tàu lớn khác, tài công bắn trái sáng lên làm hiệu, tàu
lớn sợ, bỏ chạy luôn. Con tàu nhỏ lại tiếp tục phấn đấu với sóng to gió lớn.
Sóng bạc đầu lúc nào cũng như muốn nhấn chìm chiếc tàu bé nhỏ, mong manh như
chiếc lá tre.

Bỗng bầu trời u ám, mây mưa
vần vũ, sấm sét, chớp nổ vang rền. Gió ào ào từ nhiều hướng đổ lại, xoáy vào
nhau tạo thành cơn bão dữ dội, kinh hoàng. Đại dương mênh mông nổi sóng, điên
cuồng, thịnh nộ. Mưa như thác đổ, con tàu mong manh bị bão tố đánh tả tơi, thê
thảm... Có những lúc cả một khối nước bỗng đội tàu lên đỉnh sóng, rồi ném ngay xuống
hố sâu thẳm. Mỗi lần như thế, mọi người lại như chết đi sống lại.

Lo lắng, kinh hoàng... Mọi
người bắt đầu cầu nguyện. Trong đêm tối, trong tiếng gào thét của sóng, trong
tiếng rít của gió và trong tiếng mưa đổ rào rào trên mui tàu, tiếng cầu kinh
xen lẫn với tiếng khóc con nít vì đói khát, nghe thật não nùng.

Qua ngày thứ hai, sóng vẫn
lớn và gió vẫn dữ dội. Lại không có tàu lớn nào. Nước bắt đầu vô tàu. Mọi người
đầu tóc, quần áo vốn đã ướt nhẹp, lại càng ướt sũng hơn. Lúc đầu, nước vô còn
ít, về sau mỗi lúc mỗi nhiều, tình trạng thật nguy kịch! Thanh niên phải thay
nhau tát nước ra. Mặt nước gần, có thể thò tay xuống. Tài công ra lệnh vất bớt
hành lý cho nhẹ tàu.

Một số người đói quá, khát
quá cứ từ từ ngất xỉu. Còn nàng, lâu lâu nàng lại lau cây kéo và kiểm soát lại
cuộn chỉ nhét trong cạp quần. Lần này nàng lấy một sợi giây lớn buộc chắc cây
kéo vào ngang lưng, chỉ sợ tàu lắc lư rơi mất.

Đến xế chiều ngày thứ hai,
máy tàu bắt đầu trục trặc. Khói bốc ra ngộp thở. Máy tàu nóng quá, phải ngưng
chạy nhiều lần. Mọi người như ngất xỉu phần vì đói khát, phần vì say sóng, vì
thế khi chủ tàu và tài công quyết định cho tàu quay mũi trở lại hải phận Việt Nam tránh bão,
không có ai phản ứng gì cả.

Đến mười giờ đêm, tàu đụng
phải vật gì cứng, tàu khựng lại. Tài công và thủy thủ la lớn, sang số de. Máy
nóng cháy, khói mịt mù. Đang de thì sóng lớn tràn vô tàu. Bỗng như có linh tính
cho biết cái chết đã gần kề, mọi người im lặng, con nít ngưng khóc.

Một thiếu niên chừng mười bảy
tuổi, tên Ngô Đình Đa, vội lấy hai thùng nylon làm phao, đưa một thùng cho bố.
Em sợ bố không biết bơi nên dặn bố ôm thùng cho thật chặt.

Sóng và nước tạt vào tàu, tàu
tróc mái, tả tơi. Tàu lật nghiêng chín mươi độ, hất người xuống biển như sung.
Tiếng la khóc, tiếng chồng gọi vợ, tiếng cha gọi con vang động cả biển trời.

Thiếu niên và bố chui ra, gặp
gia đình quen, vợ chồng con cái đứng ôm nhau khóc ở lối ra. Thiếu niên và bố
nhảy liều xuồng biển. Chung quanh và trên tàu, tiếng người kêu khóc, cầu cứu
vang rền trong đêm giông tố hãi hùng.

Hai bố con bị sóng nhận chìm
nhiều lần rồi lại nổi lên. Có lúc bố bị sóng đánh văng ra xa, em phải vận dụng
hết sức bơi tới, túm áo kéo bố lên. Một số người còn đứng trên tàu la khóc cầu
cứu. Một làn sóng lớn đánh ập tới, em quay lại, không thấy tàu đâu nữa. Những
người đứng trên đó cũng mất tiêu luôn. Em ngó quanh không thấy ai, đồ đạc trôi
lềnh bềnh.

Bỗng dưới chân như có vật gì
đang nổi lên, em đưa tay sờ thì đoán là nắp cabin tàu. Nắp cabin cùng với giây
diện chằng chịt, từ từ nổi lên mặt nước. Em bứt giây điện cột chặt người bố vào
nắp cabin.

Thỉnh thoảng em lại thấy vài
cái đầu đen nổi lên. Em bơi ra túm được một bé trai chừng mười ba tuổi ôm phao
bằng bánh xe nhỏ. Em lôi đứa bé cột vào nắp cabin cùng với bố. Phía bên kia mấy
ngọn sóng, em lại thấy hai cái đầu đen khi ẩn khi hiện, em bơi tới và túm được
mái tóc dài của hai cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Vận dụng hết sức lực
và sau chừng mười lăm phút chiến đấu với sóng to gió lớn, em đã đưa được hai cô
gái tới nắp cabin. Cả năm người cùng ôm vào nắp cabin dài chừng bốn mét, rộng
chừng một mét, nhưng nắp cabin mỗi lúc mỗi thấm nước cứ chìm dần... chìm dần...

Vừa khi đó, năm người thấy từ
đằng xa một đám đen nổi lên. Thiếu niên la to hai lần. Trong tiếng gào thét của
sóng, hình như có tiếng người đáp lại, phấn khởi, em la to thêm nữa, lần này
quả thật có tiếng người đằng kia đáp lại.

Cả năm người cùng đạp chân,
khoảng cách chỉ chừng năm mươi mét, nhưng phải mất hơn nửa giờ mới tới. Đám đen
là một cái bè kết bằng phao dài một mét, rộng chừng tám tấc, nhưng đã có chín
người bám vào đó. Tới gần, thiếu niên rất ngạc nhiên khi thấy người thiếu phụ
có bầu và cùng chồng và đứa con trai ba tuổi đang bám vào bè phao. Không thấy
đứa bé gái sáu tuổi đâu cả. Ngoài ra còn có hai vợ chồng ông bà chủ tàu và hai
con gái nhỏ trên mười tuổi có buộc phao an toàn. Cuối cùng có hai thanh niên
chừng hai mươi tuổi. Tất cả những người này không một ai biết bơi.

Khi nắp cabin thấm nước chìm
hẳn thì cả năm người bám qua bè phao, số người tăng lên mười bốn. Bè phao nổi
lưng chừng, nước ngập trên gang tay.

Cuồng phong càng lúc càng gầm
thét dữ dội, sóng bạc đầu trùng trùng lớp lớp, ầm ầm vây bủa tứ bề, vùi dập
chiếc bè cùng với mười bốn người ốm yếu, đói khát. Nước lạnh căm, toàn thân
thiếu niên đều nổi da gà. Có tiếng hàm răng đánh vào nhau kêu lắc cắc.

Người chồng quay qua thiếu
niên, giọng nói thất thanh qua tiếng sóng: “Vợ tôi sắp sanh... nhờ cậu săn sóc
giùm...” Thiếu phụ hai tay bám vào thành bè, cố ngước mặt lên khỏi mặt nước
thở, thỉnh thoảng nàng rên nho nhỏ... Có lẽ nàng chuyển bụng sắp sanh. Hình như
nàng không còn có thể khóc được nữa...

Thiếu niên hốt hoảng, yêu cầu
hai cô con gái ông bà chủ tàu nhường chỗ trên bè vì lúc đó hai bé gái nhoài
người nửa trên bè nửa dưới nước. Ông bà chủ từ chối, viện lý do hai con sẽ bị
sóng đánh văng ra. Cực chẳng đã, thiếu niên phải dọa: “Không xuống thì tôi phải
kéo xuống.” Lúc đó vợ chồng chủ tàu mới chịu bỏ hai con tụt xuống, trên người
hai em đều có buộc phao.

Thiếu niên và một thanh niên
nữa giúp đẩy thiếu phụ sắp sanh lên bè. Nàng nằm đó nhưng nửa người nằm dưới
nước lạnh căm. Đại dương, đêm tối, mưa bão mịt mù, trong tiếng sóng đổ ầm ầm,
trong tiếng gió gào thét ào ào có tiếng rên la, mong manh, yếu ớt của thiếu phụ
Việt Nam
sắp lâm bồn.

Bỗng thiếu phụ nhỏm dậy và la
to: “Chắc sắp đến giờ sanh rồi...” Nàng tiếp tục rên khe khẽ. Thiếu niên kêu bà
chủ hộ sanh. Bà từ chối, viện lý do chưa bao giờ hộ sanh, và cũng không biết hộ
sanh.

Sau một vài phút rên, thiếu
phụ lại nằm xuống, ngâm bụng bầu dưới nước lạnh buốt, rồi la lớn: “Nó ra rồi!
Nó ra rồi!”

Quýnh quá, thiếu niên kêu hai
cô gái lớn ra phụ. Một cô khóc òa lên. Một cô vừa mếu máo vừa đưa tay xuống
nước, sờ phải đầu hài nhi, òa lên khóc, còn khóc lớn hơn cô kia.

Người chồng, một tay bám vào
bè, một tay ôm chặt đứa con trai ba tuổi, nói với thiếu niên: “Chắc số cháu
không sống được đâu, thôi để nó chết…!”

Lúc đó là nửa đêm, trận bão
đang ở thời điểm tàn phá dữ dội nhất. Tất cả đều kiệt sức, mạng sống như sợi
chỉ treo mành. Ban ngày, khi sắp sanh thì các tàu buôn lớn làm ngơ không cứu.
Hoàn cảnh này có khác nào hoàn cảnh của Thánh Maria hai ngàn năm về trước.
Trong đêm đông giá lạnh, thánh Maria sắp đến giờ sanh, cùng thánh Giu-Se tới gõ
cửa nhiều nhà trong thành phố, nhưng không có nhà nào chấp nhận. Chúa Giê-Su
hài đồng đã được sinh ra trong máng cỏ của chiên, lừa trong hang đá lạnh lẽo.

Không biết nhờ ai hộ sanh
nữa, thiếu niên đánh liều, mặc dù có cảm giác rờn rợn. Em dùng hai chân bơi để
giữ thăng bằng, hai tay thò xuống nước đụng phải đầu hài nhi. Một làn sóng đánh
ập tới, em bị hất văng ra xa. Tiếng thở hổn hển của thiếu phụ mỗi lúc một khó
khăn, dồn dập. Thiếu niên sải tay, đạp sóng bơi trở lại, nhờ hai thanh niên giữ
giùm người mình cho chắc. Em đưa tay xuống nước tìm đầu hài nhi. Cái đầu nhỏ
thó đã ra ngoài, nhưng còn vướng cái vai, em không biết có nên kéo mạnh ra
không, hay là cứ chờ sản phụ vận sức đẩy hài nhi ra. Đang phân vân thì bỗng sản
phụ rên lớn lên một tiếng và em cảm thấy toàn bộ hài nhi đã lọt ra gần hết, chỉ
còn hai bàn chân. Em đánh bạo từ từ kéo hài nhi ra luôn. Hài nhi ra ngoài cùng
với nhau bầy nhầy. Em lúng túng, không biết làm gì hơn là ôm cả hài nhi lẫn
đống nhau bầy nhầy lên khỏi mặt nước.

Người mẹ nhoài người lấy cây
kéo cũ lúc nào cũng buộc ngang thắt lưng. Bà nhờ em cắt cuống rốn hài nhi. Vì
sóng lớn quá, lúng túng mãi em mới cắt được cuống rốn và để dài chừng một gang
tay như lời người thiếu phụ căn dặn: “Cậu nhớ giữ chặt cuống rốn, kẻo gió cháu
chết mất!” Thiếu niên một tay ôm hài nhi và bám vào thành bè, một tay bóp cuống
rốn thật chặt. Sau một hồi lâu sản phụ mới tìm thấy cuộn chỉ đen lẫn trong cạp
quần nhét giữa hai cái phao. Bà nhờ em cột rốn hài nhi, nhưng em không biết cột
ra sao, trời thì nhá nhem tối, sóng đánh liên tục và quá mạnh muốn văng cả em
lẫn hài nhi ra xa, sợi chỉ lại quá nhỏ. Lúc đó người chồng một tay ôm con trai ba
tuổi và bám vào bè, một tay cột rốn phụ với thiếu niên.

Bây giờ hài nhi bé nhỏ nằm
gọn trong khuỷu tay thiếu niên, trơ trơ giữa trời nước, có mưa buốt lạnh đan
áo, có sóng bạc đầu đưa nôi, có gió gào thét đưa ngủ. Hài nhi vẫn an nhiên tiếp
tục giấc ngủ thiên thần từ trong lòng mẹ.

Đã gần nửa giờ qua đi mà chưa
nghe hài nhi khóc oe một tiếng. Bà mẹ nhổm dậy, nhìn qua hài nhi như mừng rỡ.
Dưới ánh trăng lờ mờ có những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt người mẹ. Thiếu
niên mừng thầm, hy vọng hài nhi sẽ sống sót. Bỗng từ xa một đợt sóng lớn và dài
như dãy núi đên ngòm đang ầm ầm đổ tới. Thiếu niên thầm nguyện: “Lạy Chúa, xin
cứu chúng con.” Em vội la lớn cho mọi người bám chặt vào bè. Cả khối nước lớn
ầm ầm phủ chụp xuống. Thiếu niên vội cúi đầu che chở cho hài nhi. Hài nhi đang
khóc bỗng im bặt. Chắc bị ngộp nước mặn. E khó sống. Bà mẹ còn đau, nằm ngửa
ngâm dưới nước, nửa trên bè, hai tay bám chặt hai bên thành, bà không biết bà
còn đủ sức bám chặt được bao lâu nữa trước khi bị sóng đánh văng ra.

Thiếu niên ôm hài nhi đã lâu,
quá mỏi tay, nhờ ông chủ tàu ôm giùm. Ông ta từ chối, viện lý do không biết
bơi. Một lần nữa em phải dọa: “Ông không ẵm giùm, tôi lôi ông xuống”. Ông chủ tàu
đành phải ôm hài nhi, nhoài một nửa người lên bè phao cho hài nhi bớt ướt. Hai
thanh niên bên cạnh không biết bơi, không dám giúp gì, chỉ biết nhường hai áo
nylon đắp cho em bé khỏi mưa gió lạnh.

Người mẹ muốn cho con bú,
nàng lấy tay day day cặp vú một hồi, nhưng xẹp lép, không có lấy một giọt sữa.
Có lẽ vì nhịn đói cả hai ngày nay nên không còn chút sữa cho con. Nhìn con mà
quá xót xa. Thiếu niên cố bơi ra xa, kéo hành lý trôi lềnh bềnh để tìm thực
phẩm, thiếu niên chỉ toàn thấy xác người chết bắt đầu nổi lên.

Sau ba tiếng đồng hồ bị gió
dập vùi, nhóm người đắm tàu bỗng thấy có ánh đèn phía xa. Ánh đèn như tia hy
vọng sống còn lóe lên trong tâm tư mọi người. Tất cả cùng ráng sức đạp chân đẩy
bè tiến tới. Khi đến gần chỉ thấy nhiều hàng cột đáy, trên có chòi. Mặc dù cố
gắng cách mấy cũng không tới gần được.

Lúc trời vừa sáng, khi tới
gần thì bị sứa điện quấn rát quá, lại phải bơi ra xa. Khoảng chín giờ sáng, vẫn
không thấy núi, vì thế không biết bè trôi ở vị trí nào.

Bây giờ mọi người mới biết
hài nhi là bé trai. Mắt nhắm nghiền, thoi thóp thở, nhỏ thó như con mèo, nước
da còn tím thẫm. Nơi đây và giờ này, sản phụ Việt Nam không nằm giường, không bác sĩ,
không y tá, không bạn bè, không hoa, không quà. Hài nhi không nôi, không mền,
không cả một mảnh vải bao bọc. Từ trong bụng mẹ ấm cúng, ra chào đời là bị
quăng ngay vào vòng cuồng phong thịnh nộ, bị vất ngay vào vòng đại dương nổi
sóng kinh hoàng. Hài nhi Việt Nam, trần truồng, đầu dội trời chân đạp sóng, an
nhiên giấc ngủ thiên thần, mặc cho sóng gió gào thét, mặc cho các tàu lớn làm
ngơ tiếp tục hải trình với luật quốc tế về hàng hải bên cạnh thuyền trưởng, mặc
cho các nhà cách mạng trên thế giới đang nỗ lực giải phóng con người, mặc cho
các lãnh tụ thế giới đang hăng say thảo luận và hô hào bảo vệ nhân quyền.

Mạng sống của sản phụ và hài
nhi mong manh như ngọn đèn trước gió, thời gian là phút giây. Bà mẹ vẫn còn mệt
lả, máu đỏ vẫn gỉ ra hòa lẫn với sóng biển. Em thiếu niên ái ngại, nếu máu cứ
tiếp tục chảy ra, sản phụ e khó sống. Cá mập, hung thần đại dương, chúng đánh
hơi mùi máu rất lẹ, xa hàng chục cây số, chúng tới tiến công rất nhanh, biết
lấy gì chống đỡ! Lo như vậy, nhưng em không dám nói ra. Mọi người đều kiệt sức,
phần vì đói, khát, phần vì mất ngủ, say sóng, hơn nữa lại ngâm mình dưới nước
lạnh đã khá lâu. Tìm được một ít lương khô, gói nào cũng ướt sũng. Có vài trái
chanh, chia nhau mỗi người vài múi.

Đến trưa bão tan dần, bỗng
thấy một tàu đánh cá từ xa, vừa mừng vừa lo, nếu là tàu hải tặc Thái Lan, e khó
sống. Tuy nhiên cũng đánh liều la lớn, nhưng vì xa không nghe, không thấy nên tàu
bỏ đi luôn. Sau đó một tàu đánh cá khác tiến về phía bè. Tàu chạy vòng vòng
chung quanh, nghe ngư phủ nói tiếng Việt, mừng quá. Thế là chắc chắn được cứu
sống. Tàu đánh cá ngừng lại, kéo mọi người lên. Sau đó thêm một tàu đánh cá nữa
tới. Cả hai tàu cùng đi về phía các đáy, kéo lưới lên, hàng trăm xác chết vướng
trong đó: Xác đàn ông, xác đàn bà, xác con nít, xác người già, xác chết thanh
niên nam nữ!

Trong số gần ba trăm năm mươi
người ra đi, chỉ còn mười bốn người sống sót, thêm đứa con của biển mới sanh
giữa những mảnh vụn của con tàu bị bão tố đánh vỡ tan tành trong đêm tối. Những
người sống sót này lại trở về điểm khởi hành. Còn hơn ba trăm người kia, lúc ra
đi họ không ngờ rằng đây là cuộc hành trình chót của đời họ. Cuộc hành trình
của họ trên biển Đông đã trở thành cuộc hành trình vượt thoát ra khỏi thế giới
loài người, cái thế giới có quá nhiều hận thù nhưng có quá ít tình thương, cái
thế giới chìm đắm trong bóng tối tội lỗi, sống trong u mê với quá nhiều khổ
đau.

Cuộc hành trình trên biển
Đông đã đưa hơn ba trăm anh linh về cõi bất diệt, nơi không còn hận thù, không
còn ước muốn, không còn bóng tối u mê, nơi chỉ có hạnh phúc toàn vẹn, vĩnh cửu.

Vy Vy Trần

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3