04. Đời Tôi Không Còn Gì (Đông Đoàn)

Chuyện Kể Hành Trình Biển Đông

Đời Tôi Không Còn Gì

Đông Đoàn

*Bài viết này, xin được coi như một nén hương dâng lên
cầu xin cho linh hồn chồng và con gái tôi được yên nghỉ trong Chúa.

Tiếng trẻ con la thất thanh
làm tôi giật mình tỉnh giấc, thì ra đó là một đoạn trong cuốn phim ma chồng tôi
đang xem. Những cảnh trong cuốn phim làm tôi nhớ lại tất cả những gì hãi hùng
đã xảy ra trong chuyến vượt biển đó. Cho dù thời gian qua đã lâu, xong tôi
không thể nguôi ngoai được. Nỗi niềm đau đớn này tôi không biết tỏ cùng ai nhất
là với người chồng hiện tại - vì người chồng và đứa con gái trước đó của tôi đã
chết và mất tích kể từ ngày kinh hoàng đó.

Con thuyền nhỏ bé rời bến
Vũng Tàu được hơn một ngày, mọi người thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ mình đã thoát
nạn. Một số lên boong tàu thở không khí trong lành của biển cả sau bao ngày
chui rúc ở dưới khoang chật chội và hôi hám. Con tàu cứ lầm lũi tiến thẳng
trong đêm. Ngày hôm sau trời quang đãng, bỗng trở nên u ám. Gió ngày càng thổi
mạnh. Rồi những giọt mưa quất ồ ạt xuống mui tàu. Về chiều, gió thổi càng mạnh
hơn, con tàu lắc lư muốn bể ra từng mảnh. Trong khoang tàu, tiếng đàn bà, trẻ
con la khóc, tiếng người nôn ọe, tiếng cầu kinh... Mọi âm thanh hỗn tạp đó càng
làm tăng thêm sự sợ hãi cho mọi người.

Tôi cùng chồng và hai đứa con
ngồi ở một góc tàu, hai đứa tay làm dấu thánh và cất giọng đọc bài kinh sám
hối. Con tàu vặn mình trong cơn bão, tiếng cọt kẹt của những miếng ván tôi
tưởng chừng như chúng vỡ đến nơi. Ở trên buồng lái, người tài công cố ghìm bánh
lái đưa con tàu thoát cơn bão. Mặt trời ló rạng cũng là lúc cơn bão đã qua. Mọi
người bơ phờ, mệt mỏi nhưng mừng rỡ vì vừa thoát chết. Con tàu tả tơi rùng mình
băng tới trước. Qua ngày thứ ba trên biển khoảng chừng bốn giờ chiều bỗng có
tiếng la: “Có tàu phía trước”. Mọi người mừng rỡ leo lên boong tàu, họ cầm tất
cả những thứ gì có thể cầm được, quơ lấy quơ để hy vọng chiếc tàu kia nhìn thấy
họ và quả thật, chiếc tàu đã nhìn thấy họ. Nó từ từ tiến lại gần chiếc tàu vượt
biên nhỏ bé. Khi hai chiếc kề nhau mọi người mới tá hỏa thấy hai ba tên cầm súng
nhảy qua tàu họ. Chúng nói điều gì không ai hiểu, bỗng một tên trong họ cất
tiếng, hắn nói tiếng Việt Nam
bập bẹ: “Bọn tao là cướp biển, bỏ hết vàng bạc ra, chống cự sẽ bị giết.”.

Sau đó cả bọn hơn mười tên ào
tới lục soát tất cả mọi người, mọi nơi. Một lát sau không còn gì để lấy, chúng
gom lại và xì xào điều gì đó với nhau, tên chỉ huy ra lệnh cho bọn chúng đem
tất cả đàn bà, con gái sang bên tàu của chúng. Còn đàn ông, chúng gôm tất cả
lại một góc ở trên boong. Tôi cũng là nạn nhân bị đem qua tàu hải tặc. Khi tên
hải tặc cầm tay tôi lôi mạnh bắt đi theo hắn, tôi giật lại, cố ôm ghì đứa con
trai mới hơn mười tháng tuổi trong đôi tay yếu ớt của mình. Giằng co một hồi
thấy không thể kéo một mình tôi hắn đành đẩy tôi đi với cả đứa trẻ. Khi qua tới
tàu bọn hải tặc, tôi thấy khoảng mười cô gái, không nói không rằng, cả bọn
quẳng súng ống, giáo mác vồ lấy các cô, cô nào chống cự, chúng đánh không
thương tiếc. Các cô gào khóc kêu cha mẹ cứu mình, chồng con cứu mình, còn tôi
dùng hết sức mình đạp mạnh vào hạ bộ của tên hải tặc nãy giờ cố đè lên mình
tôi. Hắn nhăn nhó đấm thẳng vào mặt tôi, đau đớn tôi ngã vật xuống sàn tàu. Tên
này xé toạc tất cả quần áo tôi và tiếp tục hành động thú vật của hắn trong
tiếng cười điên loạn. Tôi cố ngước nhìn đứa con trai nãy giờ bị vất nằm trên
sàn tàu. Tôi tự nhủ phải cố sống vì con, tôi gồng mình chịu đựng. Sau khi tên
này xong việc, hắn ra hiệu cho tên khác chạy đến. Hắn như con thú đói mồi, lao
lên mình tôi, hắn vừa hãm hiếp vừa đánh tôi. Quá đau đớn tôi gọi tên chồng tôi,
tôi gào tên con tôi. Chồng tôi đứng bên kia tàu, anh thấy tôi như vậy, anh vùng
mạnh đôi tay chạy qua để cứu tôi. Một tên trong bọn chúng rút phăng cây mã tấu
chém một nhát ngang cổ anh. Máu tuôn xối xả, anh ngã vật xuống tắt thở trong
khi đôi mắt trợn trừng căm hận. Sau đó tên này đẩy xác anh xuống biển. Nằm bên
này thấy rõ cảnh đó, tôi ngất đi, sau khi tỉnh lại. Tôi thấy mình và các cô gái
khác nằm ở dười gầm tàu. Không biết bao lâu, chúng lại lùa chúng tôi lên để
thay nhau hãm hiếp tiếp. Không biết bao lần tôi bị đẩy lên boong như vậy. Tôi
muốn cắn lưỡi để tự tử, song nhìn lại đứa con nhỏ của mình tôi đành cắn răng cố
sống vì con. Có thể đó cũng là động lực giúp tôi sống đến ngày hôm nay.

Ngày qua ngày, bọn hải tặc
vẫn tiếp tục hành động bẩn thỉu của chúng. Sau khi chán chê, chúng thả chúng
tôi lên một hòn đảo và may mắn thay, vài ngày sau cảnh sát tuần duyên Mã Lai
phát hiện và đưa chúng tôi vào bệnh viện. Nhìn lịch, tôi đã thấy hơn nửa tháng
từ khi tôi rời Việt Nam.
Sau khi lành bệnh, họ đưa chúng tôi vào trại tập trung với những thuyền nhân đã
tới trước. Thời gian này tôi cố dò hỏi về chiếc thuyền của chồng và con gái tôi
ở trên đó nhưng không ai biết cả. Sau này tôi được một người cho biết chiếc tàu
của chồng tôi đã bị bọn hải tặc đâm thủng cho chìm hòng giết người để bịt
miệng.

Tôi ở đảo được khoảng tám
tháng. Sau khi phái đoàn phỏng vấn, tôi được cho đi định cư tại Mỹ - đến miền
đất lạ, tôi không bà con, anh em, người bảo trợ cho gia đình tôi lại là người
Mỹ - hai phong tục, hai ngôn ngữ khác nhau nên cuối cùng tôi lại trở nên đơn
độc. Sau khi ở chung khoảng vài tháng tôi dọn ra thuê phòng ở khu chung cư có
người Việt Nam,
tôi mong được nghe tiếng mẹ đẻ nơi đất khách quê người - tôi thầm cảm ơn trời,
đã cho tôi đến được miền đất hứa. Nhưng mọi việc không suôn sẻ như tôi nghĩ.
Hằng đêm mỗi khi tôi nhắm mắt thì hình ảnh những tên hải tặc hiện đến, rồi hình
ảnh chồng tôi với cái cổ đầy máu và đôi mắt trợn trừng lại về, tôi không thể dỗ
giấc ngủ, không một ai chia sẻ nỗi buồn này, rồi tôi ngã bệnh cả tháng trời.
Cuối cùng tôi cố trỗi dậy và tự nhủ phải làm một công việc gì để quên đi và để
lo cho con trai tôi.

Tôi gởi con rồi lao vào công
việc để quên đi hết nỗi bất hạnh ập xuống đời tôi. Hết rửa chén bát đến nhặt
rau nhà hàng... Ngày qua ngày, mỗi khi tôi đón con thì thằng bé đã ngủ say. Tôi
hôn lên trán con mà nước mắt tuôn rơi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi,
hết thu sang rồi đông đến. Thấm thoát tôi đã ở Mỹ được mười sáu năm rồi. Một
ngày khi nỗi buồn nguôi ngoai, tôi bước thêm bước nữa. Người chồng này sống với
tôi cho đến ngày hôm nay. Tuy vậy tôi chỉ cho anh biết tôi đi vượt biên và
chồng cùng con gái đã chết trên biển - tôi rất sợ nếu nói lên sự thật sẽ làm
anh ghê tởm tôi và sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng này.

Nhưng tạo hóa trớ trêu lại
giáng tai họa xuống đời tôi một lần nữa.

Một hôm đang làm việc, bỗng sếp
của tôi gọi lên văn phòng và nói cho biết cảnh sát vừa gọi điện thoại cho biết
con tôi theo đám bạn nhậu say rồi bắn lộn gây chết người. Hiện nó đang bị giam
tại trại giam thành phố. Tôi thấy mọi thứ như sụp xuống đầu tôi. Đứng chết lặng
một hồi, tôi cố lê đôi chân về nhà sắp sếp vài thứ rồi vội vã vào nhà lao thăm
con. Khi tôi và chồng tôi tới nơi, mẹ con ôm nhau khóc, chồng tôi sau khi hỏi
han, căn dặn con tôi vài thứ anh ra ngoài để mẹ con tôi tiện việc nói chuyện.
Nhìn sâu vào mắt con, tôi dùng hết sức mình hỏi nó: “Tại sao con lại làm như
vậy?” Tôi muốn hỏi nó thật nhiều và thật rõ nguyên căn sự việc, song chỉ nói
tới câu sao con làm như vậy là nước mắt tôi tuôn tràn, cổ họng tôi không thể
nói thêm được.

Thằng bé bây giờ đã ra vẻ đàn
ông trả lời: “Tất cả tại mẹ, mẹ lo công việc suốt cả ngày. Tháng này qua tháng
khác, con lớn lên không cha, không mẹ bên cạnh. Khi con gặp khó khăn trong cuộc
sống, con không biết hỏi ai, không biết bày tỏ với ai con đành phải đi tìm bạn
bè và kết quả như ngày hôm nay, con không ân hận gì hết.” Nghe con nói lòng tôi
tan nát, tất cả hết rồi, đời tôi không còn gì nữa. Tôi gục xuống tất cả cho
định mệnh.

Ghi chú: “Câu chuyện này là sự thật 100%, nhưng vì để
giữ hạnh phúc cho gia đình sau này, Người viết bài đành phải dấu tên họ. Nên
xin quý vị đừng ngạc nhiên khi người kể chuyện là đàn bà mà người ký tên là đàn
ông. Xin cảm ơn.”

Atlanta 1-5-2003.

Đông Đoàn

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3