Mẹ, thơm một cái - Chương 15

16/4/2005

Mẹ bắt đầu đợt hóa
trị thứ tư. Rốt cuộc.

Sau khi bác sĩ
thông báo cho chúng tôi, kết quả xét nghiệm máu mới nhất của mẹ cho thấy mọi
thứ bình thường, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng căn cứ theo nguyên tắc hóa
trị liệu, mẹ vẫn phải làm thêm một đợt hóa trị nữa cho bảo đảm. Thế là chúng
tôi lại vào ở trong Chương Cơ.

Do tình trạng kết
hạch ở phổi của mẹ đã được khống chế rất tốt, thành ra lại phải ở buồng bốn
người mà chúng tôi vốn rất không ưng. Bác sĩ nói chẳng sao đâu. Thật ra lúc
khám, tôi đã liên tục dùng “thần giao cách cảm” để bảo anh cả mở miệng xin bác
sĩ lúc nào có phòng đơn hẵng nhập viện, như thế tốt hơn cho bệnh tình của mẹ.
Nhưng anh cả chỉ mới đả động thì bác sĩ đã khuyên cứ ở tạm phòng bốn người đã,
xếp hàng chờ phòng đơn cũng nhanh thôi. Thế là đành quyết.

Chúng tôi được xếp
giường gần cửa sổ, ánh sáng rất tốt, may thay.

Có điều tình trạng
“ý thức của người nhà bệnh nhân” vẫn xảy ra. Giường bên cạnh liên tục mở đại
hội thăm hỏi thân nhân, lần nào cũng tận khuya khách khứa mới về hết, trước đó
thì ồn ào náo nhiệt khỏi phải nói, phòng chật người đông nên tần suất người nhà
họ vô ý đụng vào giường mẹ rất cao, thường xuyên làm cho mẹ đang ngủ giật bắn
mình. Còn bà thím ở giường đối diện thì lại rất quan tâm chúng tôi mỗi bữa ăn
những gì, ăn hết bao nhiêu tiền, và thích phản bác mẹ, nhưng như thế vẫn còn
đỡ.

Chúng tôi đều mừng
lần điều trị này tâm trạng của mẹ rất ổn, lại thường tươi cười, khiến chúng tôi
rất yên tâm. Mẹ bảo, nếu ở nhà chờ không biết lúc nào mới bắt đầu điều trị (vừa
hy vọng bác sĩ tuyên bố mẹ đã bình phục không cần hóa trị nữa, lại vừa lo nhỡ
không làm thêm một lần hóa trị sẽ không đảm bảo), thì thà cứ vào thẳng bệnh
viện làm hóa trị luôn còn thấy thoải mái tinh thần hơn.

Thằng út phân tích
rất có lý. Đợt hóa trị đầu tiên, mẹ vẫn còn ở giai đoạn phải chấp nhận thực tế
bệnh trạng, dĩ nhiên tinh thần rối loạn. Lần hóa trị thứ hai, chưa gì đã phải
chọc hút tủy sống, rất đau, đau đến mức người nghị lực như mẹ phải kêu liên
tục, cộng thêm ấn tượng kinh hoàng của bốn mươi mốt ngày hóa trị đợt đầu khiến
tinh thần của mẹ không tốt, thậm chí có chiều hướng sợ sệt. Tuy nhiên sự thuận
lợi của hai đợt hóa trị thứ hai và thứ ba đã giúp mẹ có cơ sở tâm lý tốt, kết
quả xét nghiệm máu lại khả quan, bác sĩ cũng nhận xét không cần chọc dịch tủy
thêm nữa, nên đã tạo được tâm lý lạc quan cho mẹ.

Tôi quan sát thấy
mẹ trở lại Chương Cơ với tâm lý về thăm bạn bè. Bởi vì rất nhiều y tá hộ lý
từng chăm sóc mẹ đã quen biết mẹ, nói chuyện với mẹ, nghe mẹ phản bác, trả lời
những câu hỏi thăm “truyền thống” của mẹ như “đã ăn cơm chưa”, làm cho mẹ không
còn cảm giác như bị người máy chăm sóc, nên yên tâm hơn.

Y tá Uyển Đình rất
hay cười, cũng rất sôi nổi, dù đang đeo khẩu trang cũng thấy được miệng cô ấy
đang nhoẻn cười. Y tá Phẩm Khiết bằng tuổi tôi cũng bắt đầu kể chuyện riêng cho
mẹ nghe. Còn chị Kim Ngọc, ôi, đã có bầu rồi, đứa thứ ba!

17/04/2005

Tôi phải nói rằng,
phòng bốn người thực sự là một không gian tù túng hành hạ người ta.

Không ti vi, không
tủ lạnh, nhà vệ sinh công cộng (chung với cả mười mấy người nhà của giường kế
bên), ồn ào, ầm ĩ, không có một tẹo teo riêng tư nào. Từ điển chuyên ngành của
bệnh viện cần bổ sung một định nghĩa như vậy về phòng bốn người, không hề quá
lời.

Không có ti vi tôi
thấy cũng chẳng sao, tha hồ tạo dựng những cuộc chiến khốc liệt giữa ma cà rồng
với thợ săn mạng bằng bàn phím máy tính. Nhưng không có ti vi mẹ thành ra buồn
chán, đáng lẽ mỗi tối đều xem phim dài tập Trái ổi, giờ lại
chẳng có gì mà xem cả (mặc dù phim truyền hình Đài Loan cách ba ngày xem một
lần vẫn hiểu được đầy đủ nội dung, càng là phim dành cho mấy bà nội trợ càng
như thế). Bệnh nhân buồn chán hay sinh ra nghĩ ngợi lung tung, nghiền ngẫm các
kiểu triết lý về cuộc sống (tôi phải nói rằng, nghiền ngẫm mãi chắc chắn sẽ
thành ra bới lông tìm vết, tẩu hỏa nhập ma), cho nên cuốn Next
Magazine
trở thành thứ hay ho để mẹ thông thả nhấm nháp, đeo cặp kính
lão giở từ trang đầu đến trang cuối, cả quảng cáo cũng không bỏ sót.

Không biết tôi đã
nói hay chưa, vị bác sĩ từng mắc chứng ung thư máu trong cuốn Từ bệnh
sắp chết tới chạy maraton,
có nói rằng, kể từ khi mắc bệnh vào viện,
ông chỉ nằm phòng đơn, về mặt cách ly thì lợi cho việc phòng ngừa nhiễm vi rút,
về mặt không gian thì được tự do và yên tĩnh, thoải mái cho tâm lý, quan trọng
hơn nữa chính là có ti vi trong phòng. Ông ta còn bảo, có thể mọi người sẽ chỉ
trích mình vì không phải ai cũng đủ khả năng trả chi phí đắt đỏ của phòng đơn,
nhưng ông cũng biện luận rằng thế giới này vốn không công bằng, nếu nói rằng
ông may mắn có đủ tiền nằm phòng đơn, vậy sao không than thở rằng người mắc
bệnh lại là ông?

Phòng đơn ở Chương
Cơ mỗi ngày giá 2500 tệ, ba ngày đóng tiền một lần. Chậc chậc. Mặc dù gia đình
tôi nợ nần chồng chất, nhưng để mẹ không bị quấy rầy, có được nhà vệ sinh sạch
sẽ, có một cái ti vi chống buồn, chúng tôi vẫn quyết định đến phòng hộ lý đăng
ký phòng đơn, tạm thời xếp thứ hai theo thứ tự.

Giường bệnh chéo
góc chúng tôi ban đầu còn trống, nhưng hôm qua có một bệnh nhân nam cao tuổi
vào. Bệnh nhân này dường như đã làm phẫu thuật mở khí quản, không nói bình
thường được, ăn uống cũng rất khó khăn. Hơn nữa ông chỉ có một mình, tôi không
hề có ấn tượng đã gặp người nhà của ông, hoàn cảnh xem ra rất đáng thương.

Điều gì khiến cho
một người đổ bệnh nhưng không ai chăm sóc? Có rất nhiều giả thiết. Trên báo
từng thấy rất nhiều tấn bi kịch bị con cái bất hiếu bỏ rơi, hoặc do thời trẻ
đối xử với con cái không ra gì về già dĩ nhiên rơi vào cảnh cô đơn. Nhưng dù có
kiểu suy luận chán ngắt như “người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng ghét”, thì
nhìn một “con người” sống sờ sờ nằm cô đơn bất lực cách mình chưa đầy hai mét,
trong lòng cũng không khỏi day dứt.

Một thân một mình
nằm viện, cả đến bác sĩ cũng rất thô lỗ với ông ta (mặc dù vị bác sĩ này vốn có
vấn đề về thái độ). Bác sĩ hỏi một cách thờ ơ có muốn làm phẫu thuật không,
người bệnh nói không muốn, bác sĩ liền lớn giọng: “Chắc chắn đấy nhé! Tự ông
nói không muốn phẫu thuật đấy!” Vâng ạ, người bệnh nói không muốn là không
muốn, nhưng bác sĩ cũng chẳng buồn giải thích phẫu thuật quan trọng ở chỗ nào.
Trong khi người bệnh còn chưa hiểu phẫu thuật có liên quan gì đến bệnh tình của
bản thân, thì bác sĩ đã đá toàn bộ trách nhiệm cho người bệnh “tự quyết định”,
phủi tay xong chuyện.

Khốn kiếp. Làm bác
sĩ như thế à? Nói gì thì nói, nằm viện một mình rất đáng thương.

May thay bà thím
(lắm lời) người nhà của giường đối diện, ngoài vụ mỗi ngày đủ ba bận hỏi han
chúng tôi ăn gì bao nhiêu tiền có bị đắt chỗ nào không, thì triết lý lắm lời
của bà cũng bao hàm cả thực tế quan tâm người khác. Khi ra ngoài mua cơm bà
luôn hỏi bệnh nhân cô đơn kia muốn ăn gì, bà tiện thể mua về cho, rất là tốt
bụng. Tôi nghĩ người cực kỳ tốt bụng thì lắm lời một chút cũng dễ hiểu.

Mặc dù có những bác
sĩ thái độ rất kém, nhưng nói chung Chương Cơ là một nơi chan chứa tình người.
Bên khoa Dinh dưỡng biết chuyện người bệnh cô đơn, đã chủ động cung cấp đồ ăn
miễn phí, y tá còn phân công nhau pha sữa cho bệnh nhân. Có một thím lao công
quét dọn thương tình dúi cho ông già 3000 tệ để ông tự lo liệu, còn tặng thêm một
hộp sữa bột Sơn Dược, nói là tích chút phúc đức, khiến người khác nhìn vào cũng
cảm nhận được sự ấm áp.

So ra, mẹ rất hạnh
phúc.

Mong sao ngoài hạnh
phúc, mẹ còn có thêm chút may mắn, để chúng tôi sớm đến lượt ở phòng đơn, có ti
vi điều khiển từ xa.

18/4/2005

Tôi là người cực kỳ
thích xem phim.

Trong thời đại này,
rất hay nghe thấy ai đó khi miêu tả bản thân lại xen thêm những cụm “thích xem
phim”, hoặc “cực kỳ thích xem phim”, hoặc “gặm phim mà sống”, cho nên “thích
xem phim” không còn khả năng thể hiện chính xác đặc điểm của một người nữa, và
trở thành một tiêu chí thiếu chính xác về tính cách.

Nhưng tôi vẫn cứ
muốn mô tả mình như thế, một kẻ rất thích phim. Thích xem, thích bàn luận,
thích bàn đi luận lại nhiều lần, thậm chí thích tới mức muốn dấn thân vào.

Điện ảnh là một
trải nghiệm hình ảnh rất kỳ diệu.

Có những lúc tôi
cực đoan đến độ cho rằng chỉ xem phim trong rạp mới có cái gọi là cảm giác xem
phim. Rạp có màn ảnh cực lớn (bạn cứ việc dùng máy chiếu hoặc LCD 42 inches đi,
tôi vẫn sẽ không công nhận cái rạp hát tại nhà của bạn to hơn màn ảnh tại
rạp!), âm thanh tuyệt vời (Thế nào! Nhà bạn có dàn âm thanh surround trị giá
hàng trăm ngàn tệ? Tôi không nghe tôi không nghe!), quan trọng hơn nữa, rạp hát
là không gian công cộng – nơi không có cái điều khiển từ xa của riêng ai, không
ai bấm nút pause thô lỗ khi không thể nhịn tiểu hay đặc biệt ưa thích cảnh đó,
hoặc tua nhanh, nhảy cóc qua những đoạn nhạt nhẽo, hoặc tua ngược để xem lại nữ
nhân vật chính đã “lộ hàng” chưa.

Tóm lại, bạn phải
ngoan ngoãn ngồi tại ghế, ngoan ngoãn đi theo một công trình hình ảnh mà đạo
diễn thiết kế ra, xem lần lượt từng tình tiết. Nếu bạn buồn tẻ, xin lỗi nhé,
bạn sẽ phải hy sinh một vài hình ảnh có thể là rất hấp dẫn. Nếu không thì phải
chấp nhận tè ra quần.

Đó chính là phim,
hấp dẫn chưa!

Đừng có nói với tôi
là cái rạp hát tại gia của bạn chứa được ba trăm con người nhé, thế nên rạp hát
siêu sang của nhà bạn thiếu đi tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng xuýt xoa và cả
nước mắt của ba trăm con người. Hiệu quả của điện ảnh chỉ thực sự có được khi
nó trở thành một cảm thụ tập thể, chứ không phải ở những lý giải quá mức cá
nhân (những ngẫm ngợi cá nhân dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng chúng hoàn toàn có
thể được lưu giữ đồng thời với những cảm thụ tập thể). Ví dụ phim Mười
cách gặp ma
của anh em nhà họ Bành[1], nếu bạn xem một mình
trên xô pha phòng khách, tôi cam đoan bạn không nặn ra nổi nửa nụ cười vì run
không ngớt. Nhưng nếu vào rạp cùng xem với năm trăm khán giả, bạn sẽ cười từ
đầu đến cuối, cảm nhận được tính “đa nguyên tố” vừa kinh dị vừa hài hước của bộ
phim này.

[1] Chỉ hai anh em
sinh đôi Bành Phát và Bành Thuận, là biên kịch và đạo diễn nổi tiếng Hong Kong.

Ngoài một số phim
cần đến kỹ xảo âm thanh ánh sáng, như Lord of the Rings, Star Wars,
Matrix...,
xem ở rạp mới được hỗ trợ công nghệ tối ưu, những bộ phim
nghệ thuật có tiết tấu chậm hay những phim truyện không đậm không nhạt cũng rất
phù hợp thưởng thức ngoài rạp. Nói thế nào nhỉ? Có những phim nghệ thuật nếu
biến thành một cái đĩa quang chạy trong ổ đĩa máy tính sẽ làm tôi mất khả năng
tập trung tinh thần, hay nói chính xác hơn là mất mong muốn được chăm chú
thưởng thức nó. Tôi sẽ không tránh khỏi cắt ngang nó vì còn bận những việc khác
như đi ăn cơm, mở tủ lạnh kiếm đồ ăn, chơi game, hoặc phải đi chơi bóng chày
vv... Nhưng trên thực tế bộ phim đó có thể rất hay, chỉ cần tôi ngoan ngoãn dán
mông vào ghế, xem một mạch từ đầu đến cuối. Xem một mạch từ đầu đến cuối mới là
thái độ ứng xử đúng đắn với một bộ phim. Và chỉ có rạp chiếu phim mới có sức
hấp dẫn đó.

Về trải nghiệm thú vị
của tôi đối với chuyện xem phim, chắc phải mất một cuốn sách để trình bày tỉ mỉ
(đùa thôi). Bây giờ tôi nhớ lại một ví dụ, bởi vì tôi không nhịn được nữa rồi.

Mấy năm trước, tôi
và Xù xem phimSeabiscuit ở rạp “đợt hai” Tân Phục Trân thì xảy ra
một việc làm tôi cười đau cả bụng. Để nói qua nội dung phim đã. Seabiscuit do
Tobey Maguire và một con ngựa cùng diễn, kể về hai câu chuyện cảm động có thật
của cậu nài ngựa chột mắt và con ngựa gầy nhỏ từng bị gãy chân, đã liên tục
chiến thắng các cuộc đua, làm nức lòng vô số người Mỹ trong những năm đại suy
thoái kinh tế. (Về sau nài chột bị nhện đột biến gien của phòng thí nghiệm cắn
một phát, sang ngày hôm sau liền biến thành người nhện, chuyện này chúng ta
không cần nói kỹ...)

Lúc đang xem, toàn
rạp dĩ nhiên đều tập trung vào bộ phim, nhưng cũng có những tay lang thang ngồi
rạp hưởng điều hòa ngủ ngon lành, mày xem của mày, tao ngủ của tao, không ai
phiền ai. Xem được khoảng hai phần ba phim, tôi bỗng nghe thấy tiếng hát léo
xéo rất to từ radio. Thoạt đầu tôi ngỡ là nhạc chuông điện thoại đặc biệt,
nhưng tiếng radio đó không có dấu hiệu chấm dứt. Quay ra tìm kiếm một hồi, phát
hiện một bác lang thang ngồi giữa các khán giả có cái radio đang kêu chói lói;

“Có điên rồ quá
không?” Tôi ngớ người, bởi vì thực sự quá điên rồ, không còn kịp nổi cáu.

Cả rạp cố gắng
không bận tâm đến tiếng nhạc rất to cùng tiếng quảng cáo dịch vụ từ radio,
nhưng âm thanh đó mãi không có dấu hiệu tắt. Bởi vì bác lang thang đã ngủ khoèo
(có phải đang ngủ lỡ tay bật đài không thì không ai biết). Tôi không thể tập
trung vào bộ phim nữa, nhưng chuyện này quả tình rất mới mẻ, nên tâm trạng cứ
tiến triển theo hướng vui vẻ.

Song không phải ai
cũng khùng. Nhạc đài kéo dài chừng mười mấy phút, thì có khán giả hết chịu nổi,
quay đầu lại quát bác lang thang: “Ông tôn trọng người khác một tí được không!”
Rất nhiều khán giản đều dồn sự chú ý sang cuộc đối đầu giữa bác lang thang với
vị khán giả đang cáu.

Nhưng bác lang
thang cũng không vừa, đời còn có thể tùy tiện sống qua ngày, thì giấc ngủ này
đương nhiên cũng không dễ bị đánh thức. Bác ta tiếp tục ngủ say (cho thấy điều
hòa và ghế ngồi trong rạp cực kỳ dễ chịu, xin nhiệt liệt giới thiệu rạp chiếu
phim đợt hai: Tân Phục Trân). Vị khán giả kia vẫn chưa bỏ cuộc, thấy bác lang
thang không động cựa, bèn gầm lên tức giận: “Này! Ông có thể ra ngoài nghe đài
được không!”

Tôi chịu hết nổi,
câu thoại này quá hài hước, nên tôi phì ra cười nghiêng ngả, đến mức Chó Xù
mắng: “Thần kinh, cười gì mà cười.” Nhưng buồn cười thật mà, nhất là thấy cảnh
vị khán giả kia nổi khùng đứng bật dậy, giống đứa trẻ giậm chân bình bịch, giận
dữ trợn mắt nhìn bác lang thang, sau đó tức tối bỏ ra khỏi rạp, tôi không kìm
được cười lăn ra ghế.

Vị khán giả không
địch nổi tuyến phòng ngự ngủ say của bác lang thang, đành bại trận rút lui, tiếng
radio léo nhéo vang vọng trong rạp chiếu phim. Rất lâu sau, bác lang thang mới
lơ mơ tỉnh dậy, sửng sốt tắt đài, rồi lừ đừ rời khỏi rạp, dường như cũng chẳng
biết vừa xong xảy ra chuyện gì. “Ôi! Ông anh ơi! Tôi hoàn toàn thấu hiểu! Đời
là vậy mà!” Chỉ muốn nói với bác ta như vậy.

Viết một đống “tạp
đàm” về điện ảnh, giờ đến phần trọng tâm.

Ngành điện ảnh ở
Chương Hóa rất đặc biệt, hoàn toàn phụ thuộc vào tác động của phiếu giảm giá
xem phim.

Trước đây, hai rạp
chiếu phim của Chương Hóa đều rơi vào tình trạng bỏ không, bởi vì kết cấu ngành
nghề của Chương Hóa không nhiều viên chức cổ cồn trắng (chắc là có thể nói như
vậy), khán giả xem phim tiềm năng chủ yếu là học trò, học trò lại phân thành
học sinh trung học và sinh viên đại học. Chương Hóa chỉ có một trường đại học,
lại nằm tít núi Bát Quái, do đó về mặt kết cấu thì học sinh trung học chiếm đa
số. Nhưng học sinh trung học lại là nhóm người ít tiền nhất, giá vé học sinh
cho một suất chiếu ít ra phải hai trăm hai mươi tệ, không phải không đủ tiền
thì cũng là không nỡ tiêu tiền. Thêm vào đó Đài Trung rất gần Chương Hóa, ở đó
rất nhiều rạp chiếu phim, có các loại rạp từ chiếu phim rẻ tám chục đồng hai bộ
đến rạp chiếu phim đợt hai, đến rạp sang trọng êm ái chuyên phim đợt đầu, đều
đang trong tình trạng bão hòa. Vì thế những người muốn ra rạp xem phim đều bị
Đài Trung thu hút mất. Dần dà, Chương Hóa phải “treo rạp”.

Không biết vị cao
nhân đắc đạo nào hiến kế, nhờ phiếu giảm giá xuất hiện, rạp phim ở Chương Hóa
mới được cải tử hoàn sinh. Phiếu giảm giá là một loại voucher gồm 6 tấm giá trị
một trăm tệ có thể xé rời, dùng được ở cả hai rạp. Một bộ phim giá vé ban đầu
hai trăm hai mươi tệ, nếu kết hợp với phiếu giảm giá chỉ cần một trăm hai mươi
tệ. Chú ý! Phim công chiếu đợt đầu, một trăm hai mươi tệ! Xứng đáng là chiến
lược kinh doanh bá đạo vô địch thiên hạ! Mặc dù thiết bị cũ kỹ, nhưng màn ảnh
dù sao vẫn rất rộng, âm thanh cũng rất lớn, số ghế ngồi rất nhiều, và quan
trọng hơn cả là phim mới toanh khỏi bàn cãi. Cứ đến cuối tuần, lễ tết, thậm chí
các buổi tối bình thường, các rạp ở Chương Hóa lại đầy bóng dáng lũ quỷ nhỏ,
khiến fan cuồng điện ảnh là tôi rất xúc động.

Còn việc phải lấy
phiếu giảm giá ở đâu, chỉ cần mở mắt to ra là được. Quầy thu ngân trong các cửa
hàng gần rạp phim, văn phòng các trung tâm học thêm, ngăn kéo lớp học ở trường,
trong cặp sách của bạn bè v.v... đều là những chỗ cần đặc biệt lưu ý (ở Chương
Cơ thì ngay bên bàn thanh toán của tiệm tạp hóa cũng có một đống ai thích thì
cầm).

Thành ra nói mãi
vẫn chưa vào trọng tâm. Thói quen tệ hại vô cùng. Từ Gambia về đến nay vẫn chưa
sửa được thói này.

Trong thời gian mẹ
bị bệnh, ngoài thời gian vào bệnh viện chăm mẹ, tôi vẫn trăm phương nghìn kế
tìm cách ra rạp xem phim giải sầu. Một mình cũng chẳng sao, có lúc tốt nhất là
một mình. Xem phim một mình không cần bàn bạc về thời gian, càng không cần
thương lượng nên chọn phim nào. Thích đi là đi, xem gì thì xem.

Chiều hôm qua đến
lượt thằng út vào bệnh viện, tôi bèn hào hứng lên kế hoạch ra rạp xem bộ
phim Em sẽ đến cùng cơn mưa, chắc chắn rất tốn nước mắt. Tôi
không muốn tìm người xem cùng, vì đã biết sẽ khóc thì cứ khóc một trận cho
nguôi ngoai tâm sự (mặc dù tôi luôn thanh toán đời mình một cách hài hước,
nhưng cục tâm sự thì vẫn phải quét dọn đàng hoàng), nếu có người quen biết ngồi
bên cạnh, tôi e sẽ phải ngượng ngùng đè nén cảm xúc. Đối với tôi, đây sẽ là một
cảm thụ riêng tư. Mặc dù có rất nhiều người cùng khóc trong một không gian,
nhưng liên can gì đến tôi.

Tiếc rằng kế hoạch
thất bại. Thằng Hòa gọi điện cho tôi, hỏi có thích đi xem phim không.

“Mày thích xem
gì? Em sẽ đến cùng cơn mưa nhé?” Tôi hỏi. Dù Hòa muốn xem phim
này tôi cũng sẽ không đi với nó.

“Còn lâu. Chuyện
không bao giờ xảy ra tao xem làm gì.” Thằng Hòa nói. Đúng như tôi đoán.

Người yêu bảy năm
của thằng Hòa đã chết do tai nạn giao thông từ hai năm trước. Vì thế tình tiết
ngọt ngào kiểu chết đi sống lại đối với Hòa là thứ vớ vẩn.

“Thế mày định xem
gì? Sát linh à?” Tôi hỏi.

“Có phải tập hai
của Bảy đêm kinh hoàngphiên bản Tây không?” Hòa hỏi.

“Ừa.” Tôi nói.

“Thế thì tao không
xem, mày thích xemBoogeyman không?” Hòa hỏi lại.

Quyết luôn. Chiều
hôm đó tôi và thằng Hòa xem Boogeyman, tiết tấu chậm chạp
nhưng vẫn hết sức rùng rợn. Đến tối, tôi vẫn rất muốn xem bộ phim tốn nước
mắt Em sẽ đến cùng cơn mưa,nhưng mắt mỏi quá, đành đau khổ từ bỏ kế
hoạch xem suất đêm.

Ngày hôm sau, rốt
cuộc tôi đã đi xem một mình.

Một mình ra rạp xem
phim, luôn phải hứng chịu rất nhiều cái nhìn khó hiểu, đánh giá người này thuộc
loại tự kỷ, nhưng kệ, thà chịu đựng những ánh mắt thương hại còn hơn không được
khóc thoải mái.

Đại khái cốt chuyện
như sau (chuẩn bị chép tóm tắt nội dung phim). Nàng Mio xinh đẹp, cậu con trai
Yuji sáu tuổi thông minh đáng yêu, và người tự nhận chẳng được việc gì, nhưng
rất cố gắng làm sao để vợ con cảm thấy hạnh phúc là chàng Takumi, ba người vốn
là một gia đình hoàn mỹ. Nhưng khi Yuji năm tuổi, Mio không may mắc bệnh lìa
đời. Lúc lâm chung nói rằng vào mùa mưa năm sau sẽ quay trở lại, và ở cho đến
khi mùa mưa kết thúc. Một năm sau, vào mùa mưa phùn, Mio trở lại thật. Một Mio
mất trí nhớ, lại chung sống với chồng và con. Nhưng tất cả những đẹp đẽ hạnh
phúc đã định sẵn sẽ đặt dấu chấm hết sau sáu tuần nữa khi mùa mưa phùn kết
thúc...

Kế thừa mô hình
thành công của phim tình cảm Nhật Bản, Em sẽ đến cùng cơn mưa
cốt truyện có thể nói là không hề mới, nhưng chẳng hề gì. Trọng tâm không nằm ở
việc trở về từ cõi chết hay những phát kiến về liên lạc xuyên không gian thời
gian, mà nằm ở những tình cảm đời thường rất tinh tế. Bộ phim giống như một cái
nồi đầy nước ấm, người xem giống con ếch nhảy vảo nước ấm, lửa dưới đáy nồi đun
từ từ, con ếch mơ màng ngẩn ra trong làn nước nóng dần lên mà không biết, cho
đến khi bị luộc chín. Suốt quá trình không một chút giãy giụa, hoàn toàn mất
hết sức đề kháng.

Thật ra chỉ mới
chiếu ba phút tôi đã bắt đầu khóc, quả là một thằng yếu đuối. Tại sao, là vì bộ
phim khơi gợi trực tiếp những trải nghiệm tình cảm và hình ảnh chôn giấu trong
lòng khán giả, trong khi tôi vốn thích xem phim và thích nghĩ ngợi lung tung.
Trong quá trình xem, để tránh bị phát hiện rằng đang khóc, tôi lựa một chỗ ngồi
bên cạnh không có ai, rồi co rụt người xuống thật thấp. Nhưng vì quá yếu đuối,
không những tự nuốt khá nhiều mũi dãi, còn thu hút nửa gói giấy từ hàng ghế sau
chuyển xuống, của bốn cô gái đi xem cùng nhau bố thí cho tôi. Không hề lãng
mạn, rất mất mặt.

Hết phim, tôi dùng
“thuật ẩn thân” mau chóng chuồn ra khỏi rạp.

Thực sự rất muốn
cùng Xù đẻ ra một đứa nào đó xem sao.

Báo cáo nội dung xấu