Bản chúc thư - Chương 18

Chương mười tám

Đơn giản chỉ là việc nghe và đọc một di chúc, nhưng những
tình tiết trong đó lại cực kì hệ trọng. Trong ngày nghỉ lễ Giáng sinh của mình
Parr Wycliff ít nghĩ đến điều gì khác hơn. Mọi chỗ ngồi trong phòng xử án của
ông sẽ có người, với rất nhiều khán giả xếp hàng dày đứng sát ba bức tường nữa.
Ông ta bồn chồn đến nỗi ngày hôm sau lễ Giáng sinh, ông đã đi quanh căn phòng
xử án trống, cân nhắc xem nên sắp xếp cho ai ngồi ở đâu.

Và tiêu biểu đám báo chí luôn tỏ ra bát nháo, vượt tầm kiểm
soát. Họ đòi đặt camera trong phòng và ông đã dứt khoát từ chối. Họ đòi đặt
camera ở trên lối đi hành lang, chỉa xuyên qua các cửa sổ vuông nhỏ và ông nói
không. Họ đòi chỗ ngồi ưu tiên, cũng không nốt. Họ đòi phỏng vấn ông và ông
đang chuẩn bị thương giáp để đấu với họ đây.

Đám luật sư cũng chúa là nhiễu sự. Vài anh muốn công chúng
tính giả đề được nghe di chúc, một số anh muốn đưa lên truyền hình, với lí do
công khai hóa. Vài người muốn hồ sơ được đóng dấu, người khác muốn các bản
copies di chúc được fax đến để họ xem xét. Có thể những kiến nghị về chuyện
này, chuyện kia, thỉnh cầu được ngồi chỗ này chỗ nọ, quan tâm về chuyện ai sẽ
được phép ngồi bên trong phòng xử án, ai không.

Nhiều tay luật sư còn đi xa đến độ dám gợi ý rằng họ được
phép mở và đọc chúc thư. Chúc thư hẳn phải dày lắm, ông nghĩ, và họ sẽ bắt buộc
phải giải thích một vài điều khoản rắc rối, trong lúc đọc nó.

Wycliff đến sớm và gặp một số phụ tá bổ sung mà ông đã yêu
cầu. Họ tháp tùng ông ta cùng với cô thư kí và viên lục sự toàn san, đi vòng
phòng xử án trong khi ông chỉ định việc sắp xếp chỗ ngồi và kiểm tra hệ thống
âm thanh và đếm số ghế. Ông rất quan tâm đến chi tiết. Có người nói là một đoàn
săn tin truyền hình đang lăm le hạ trại nơi đại sảnh, ông liền gởi ngay một phụ
tá đến tái chiếm lãnh thổ ngay.

Với phòng xử án đã an toàn và được sắp xếp đâu ra đấy, ông
rút về văn phòng riêng để trù liệu những vấn đề khác. Thật khó tập trung tư
tưởng. Sẽ không bao giờ mà lịch làm việc hàng ngày của ông hứa hẹn nhiều điều
hưng phấn đến thế. Rất ích kỉ, ông ta hi vọng rằng chúc thư của Troy Phelan sẽ
gây tranh cãi liên miên, nó sẽ đem hết tiền của từ một thế gia cựu tộc chuyển
cho một gia đình khác còn chưa ai biết đến. Hoặc là nó tước quyền của đám con
lười nhác hoang tàn của ông ta và làm cho ai đó trở nên giàu to. Một cuộc tranh
chấp kéo dài về quyền thừa kế chắc chắn sẽ làm sôi nổi lên cái nghề nghiệp khác
nhạt nhẽo, vô vị của Wycliff. Ông ta sẽ trở thành trung tâm của cơn bão – một
cơn bão, không nghi ngờ gì nữa, sẽ kéo dài nhiều năm với mười một tỉ đô la treo
lơ lửng.

Ông ta chắc chắn điều này sẽ xảy ra. Một mình khóa trái của
lại, ông chăm chút là chiếc áo thụng quan tòa trong hơn mười lăm phút.

Khán giả đầu tiên là một tay phóng viên đến ngay sau tám
giờ, và vì anh ta là người đầu tiên, anh ta được chăm sóc rất kĩ bởi đám nhân
viên và các phương tiện an ninh trấn giữ hai lớp cửa dẫn tới phòng xử án. Anh
ta được dàn chào khá thô bạo, được yêu cầu trình thẻ chứng minh có hình để
photocopy lưu trữ và kí vào danh sách nhà báo, đưa xấp giấy ghi tốc kí để kiểm
tra làm như đó là một... trái lựu đạn ngụy trang, rồi được hướng dẫn đi qua máy
dò kim khí, với hai hàng cảnh vệ tòa án tỏ ra thất vọng khi không nghe tiếng
còi báo động nào phát ra khi anh đi ngang qua. Anh ta biết ơn vì không bị lục
quần áo. Một khi vào bên trong, anh ta được dắt vào cánh giữa bởi một sĩ quan
mặc đồng phục khác đến chỗ ngồi ở dãy ghế thứ nhì. Lúc đó anh ta mới được buông
tha. Phòng xử án còn trống trơn.

Việc đọc và nghe di chúc được ấn định vào lúc mười giờ,
nhưng mới chín giờ một đám đông đã tụ tập ở khoảng sân rộng bên ngoài phòng xử
án. Ban an ninh làm việc cật lực với việc kiểm tra giấy tờ, người và mọi vật
dụng mang theo.

Một vài luật sư cho đám thừa kế nhà Phelan hối hả đổ xô đến
và lập tức trở nên nổi cáu vì bị cản trở khiến chậm trễ trong việc đi vào phòng
xử án. Lời qua tiếng lại khá nặng nề, cả những đe dọa nữa được ném tới trả lui
giữa đám luật sư và đám bồi thẩm. Có người đi tìm Wycliff nhưng ông ta đang bận
đánh bóng đôi giày và không muốn bị quấy rầy. Và giống như cô dâu trước giờ cử
hành hôn lễ, ông không muốn khách khứa nhìn mặt sớm. Đám thừa kế và cánh luật
sư được dành quyền ưu tiên và điều đó làm giãn ra tình huống căng thẳng.

Phòng xử án dần dần đầy người. Các bàn được sắp xếp thành
hình chữ U với bàn của Chánh án ở đầu hở để cho Ngài Chánh án có thể nhìn
xuống, từ trên ghế ngồi cao của mình, và thấy được mọi người: đám luật sư, đám
thừa kế và toàn thể khán giả. Phía tay trái của ghế quan tòa, trước mặt hội
thẩm đoàn, là một bàn dài dành cho đám nhà Phelan. Troy Junior ngồi ở vị trí
đầu tiên, kế bên là Biff. Họ được chỉ định chỗ gần ghế quan tòa nhất, họ ngồi
túm tụm với ba luật sư, làm ra vẻ ảm đạm và lờ đi mọi người khác trong phòng xử
án – Biff tỏ ra giận giữ vì đám an ninh đã tước điện thoại di động của cô ta,
khiến cô ta không liên lạc được với đám môi giới bất động sản.

Ramble được xếp ngồi kế. Cậu chuẩn triệu phú oắt con này vẫn
mang những lọn tóc nhuộm màu xanh lá cây và hai tuần lễ qua không hề tắm gội
lần nào, sợ… lãng phí nước. Cậu đeo đầy vòng, khoen: ở tai, ở mũi, ở mí mắt. Áo
jacket da màu đen, không cánh tay, các hình xăm bằng giấy dán trên hai cánh tay
khẳng khiu. Quần jeans te tua như mớ giẻ rách, giày bốt cũ mèm. Thái độ cáu
kỉnh, khó ưa. Cậu được chiều chuộng, chăm chút trong mỗi bước đi bởi Yancy, tay
luật sư hippie của cậu – anh chàng luật sư này đang cố bằng mọi cách nắm cho
chặt thân chủ đáng giá của mình, không dám hớ hênh chút nào, để xảy ra là quý
vị đồng nghiệp khả kính sẽ vồ lấy ngay.

Yancy liếc nhanh vào sơ đồ quy định chỗ ngồi và yêu cầu được
ngồi càng xa Troy Junior càng tốt. Vị bồi thẩm chiều ý và đặt họ ở cuối bàn đối
diện ghế quan tòa. Ramble ngồi lọt thỏm trong ghế, những đám tóc màu xanh lá
cây vắt vẻo lòa xòa trên lưng tự của ghế. Khán giá ngắm nghía cậu mà phát hoảng
cái đồ nhảm nhí đó mà lại sắp thừa kế nửa tỉ đô la?

Geena Phelan Strong ngồi kế với ông chồng Cody và hai luật
sư của họ. Họ đo lường khoảng cách giữa Troy Junior và Ramble rồi chia đôi và
ngồi sao cho càng xa cả hai càng tốt. Cody đặc biệt phải mang nặng, rất nghiêm
chỉnh và bắt đầu ngay việc xem lại vài giấy tờ quan trọng với một trong các
luật sư của anh ta. Geena nhìn qua Ramble, cô không thể tin mình và chú nhóc dị
hợm kia lại là chị em cùng cha khác mẹ.

Amber, cô vợ cựu diễn viên… thoát y vũ của Rex, bước vào
phòng một cách long trọng, với một chiếc mini-jupe cũn cỡn và một chiếc áo
khoét cổ thật sâu cho thiên hạ được dịp “quan chiêm” bộ ngực ả. Anh chàng cảnh
vệ theo hộ tống cô nàng ngang qua phòng không ngờ mình lại… hên đến thế. Cu cậu
tán chuyện liên miên với cô ả, đôi mắt cứ như bị keo dính vào viền cổ áo của ả.
Rex đi theo phía sau trong bộ lễ phục sẫm, mang một cái cặp trông rất cồng kềnh
như thể hôm nay anh có việc nghiêm trọng lắm. Mà nghiêm trọng thật chứ chẳng
chơi! Nửa tỉ đô la đâu phải ai cũng có quyền nằm mơ, dầu là trong giác mơ thôi!
Đàng sau anh ta là Hark Gettys, vẫn luôn luôn là tay thầy dùi nổi đình đám
nhất, đang mang theo hai trợ thủ mới, hãng luật của Hark đã nhanh chóng căng
phình ra chỉ trong vòng tuần lễ. Vì Amber và Biff không nói gì, Rex nhanh chóng
can thiệp và chỉ vào một điểm giữa Ramble và Geena.

Các bàn đã đầy người, các khoảng trống giờ đã kín. Chẳng bao
lâu nữa đám nhà Phelans sẽ ngồi sát bên nhau.

Tira, mẹ của Ramble, mang theo hai chàng trẻ cỡ tuổi sàn sàn
nhau. Một chàng mặc jean bó với bộ ngực lông lá xồm xoàm, chàng kia rất chải
chuốt trong bộ quần áo sọc hồng sẫm. Cô ta ngủ với bọn đĩ đực. Tay luật sự nắm
rõ tẩy tất cả.

Bên phía kia của vòng cung chữ U, phòng xử án sinh động,
nhốn nháo hơn nhiều với những lời tán gẫu và tranh luận vô tội vạ. “Không có gì
lạ nếu lão già ấy đã nhảy lầu cho khuất mắt để khỏi phải nhìn cái đám của nợ
kia”, một tay phóng viên “bình luận” cho tay khác nghe khi cả hai quan sát,
đánh giá đám nhà Phelan.

Đám cháu nội ngoại cụ Phelan bị bắt buộc phải ngồi với đám
công chúng khán giả. Chúng túm tụm với đám tùy tòng nhí nhố của chúng và cười
khúc khích với sự nôn nao háo hức chờ định mệnh sắp in dấu đỏ tươi để tô hồng
đời chúng.

Libbigail Jeter đến cùng với anh chồng Spike cựu vận động
viên đua xe đạp nặng ba trăm hai mươi pound. Họ đi theo Wally Bright, anh chàng
luật sư mà họ mò ra trong niên giám điện thoại. Wally mặc một chiếc áo mưa điểm
lấm tấm, kéo lê trên sàn, quần áo luộm thuộm và một cái cravat polyester có
thâm niên công vụ cỡ hai mươi năm, và nếu khán giả bỏ phiếu ngay lúc đó, có lẽ
anh ta dễ dàng thắng giải “luật sư ăn mặc lôi thôi nhất”. Anh ta mang giấy tờ
trong một cặp đựng hồ sơ bằng nhựa rẻ tiền đã được sử dụng đến gần nát. Không
biết vì lí do gì mà Bright chẳng bao giờ chịu mua một chiếc cặp da cho tươm
tất, coi được mắt một tí.

Ba người tiến thẳng đến chỗ trống rộng nhất và trong khi họ
đang ngồi xuống, Bright mới cởi áo mưa ra, khá là ồn áo. Cái gấu áo mưa lòng
thòng quẹt vào cổ một trong các trợ thủ của Hark, một chàng trẻ nghiêm chỉnh đã
sẵn tỏ ra khó chịu vì mùi thân thể của Bright.

“Nếu anh không phiền!” chàng ta nói một cách sắc cạnh, xua
lưng bàn tay về phía Bright, nhưng hụt. Mấy lời của anh ta vỡ ra trong không
khí căng thẳng. Nhiều cái đầu ngẩng lên quanh bàn vẻ bất bình.

“Rất tiếc!” Bright đáp ứng với vẻ châm biếm đểu cáng. Hai
tay cảnh vệ bước tới, sẵn sàng can thiệp nếu xét thấy cần thiết. Nhưng rồi cái
áo mưa được an vị dưới cái bàn, không tạo thêm sự cố gì đáng tiếc nữa và Bright
cuối cùng cũng thu xếp để ngồi vào chỗ, gần với Libbigail, còn Spike ngồi bên
kia, vân vê bộ râu và nhìn trừng trừng vào Troy Junior như muốn tát vào mặt ông
anh vợ yêu quý của mình.

Ít ai trong phòng nghĩ rằng cuộc chạm trán ngắn đó là cuộc
đụng độ cuối cùng trong nội bộ anh em nhà Phelan.

Một người chết để lại mười một tỉ đô la và mọi người quan
tâm đến di chúc của người đó. Nhất là nếu có cơ hội mà một trong những tài sản
lớn nhất thế giới sắp đem làm mồi cho đám kên kên. Các tờ báo khổ nhỏ có mặt ở
đó cùng với các báo địa phương và tất cả các tạp chí tài chánh quan trọng. Ba
dãy ghế mà Wycliff đã chỉ định cho báo chí đã đầy người vào lúc chín giờ ba
mươi. Đám phóng viên tỏ ra thích thú nhìn đám nhà Phelan tụ tập trước mặt họ.
Ba nghệ sĩ làm việc như lên cơn sốt, toàn cảnh trước mặt họ thật phong phú với
biết bao cảm hứng. Nhất là cậu nhãi nhép với mái tóc màu xanh lá cây nhận được
phần chiếu cố của báo chí hơn các anh chị của cậu rất nhiều.

Josh Stanfford xuất hiện vào lúc chín giờ năm mươi. Tip
Durban tháp tùng ông, cùng với hai thành viên khác của hãng và một cặp phụ tá
pháp lí, hợp thành một bán tiểu đội đặc biệt. Nghiêm khắc, lạnh lùng, họ ngồi
vào chiếc bàn dành cho họ, tương đối rộng rãi, thoải mái hơn so với mấy lô dành
cho cánh nhà Phelan và đám luật sư của họ. Josh đặt một tập hồ sơ dày trước
mặt, và lập tức mọi con mắt đều đổ dồn vào đó. Bên trong là cái gì đó có vẻ
giống như một tư liệu, dày gần hai inch và trông y hệt như cái mà cụ Troy đã kí,
có quay video, đúng mười chín ngày trước đây.

Họ không thể nào không nhìn chăm chăm vào đó. Tất cả mọi
người, trừ Ramble. Luật lệ của bang Virginia cho phép những người kế thừa được
sớm nhận phần chia gia tài nếu tài sản đó dễ dàng chuyển đổi ra tiền mặt và
không có vấn đề rắc rối gì về nợ nần hay thuế má. Các luật sư cho cánh nhà
Phelan dự kiến mỗi người kế thừa ít nhất cũng nhận ngay được từ mười đến năm
mươi triệu đô la tiền mặt, còn số bất động sản và cổ phần công ty, cổ phần
chứng khoán sẽ tính sau, không mất đi đâu mà phải vội!

Đúng mười giờ, đám cảnh vệ khóa các cửa, và từ một lộ trình giấu
kín nào đó, Chánh án Wycliff xuất hiện từ một cửa mở ra phía sau bàn chủ tọa,
và cả phòng lặng như tờ. Ông ta ngồi vào ghế, chiếc áo thụng thẳng nếp, tươm
tất, và ông nói vào microphone. “Chào tất cả quý vị”, cố giấu một nụ cười hớn
hở, không hợp với tư thế quan tòa.

Mọi người gật đầu chào lại. Điều làm ngài Chánh án vô cùng
hoan hỉ, là phòng xử án đã đạt công suất chứa tối đa. Có tám cảnh vệ vũ trang,
ở tư thế sẵn sàng. Ông khảo sát đám nhà Phelan, không có vị trí nào bỏ trống.
Một vài luật sư của họ gần như phải ngồi khít chặt với nhau.

“Tất cả các bên liên quan đều có mặt đầy đủ cả chứ?” ông cất
tiếng hỏi. Các cái đầu quay nhìn quanh khắp các bàn.

“Tôi cần nhận dạng mọi người”, ông tiếp tục, và đưa tay ra
cầm lấy các chứng từ. “Thỉnh nguyện đầu tiên cho Rex Phelan đệ trình” trước khi
ông nói hết câu, Hark Gettys đã đứng lên, làm thông cổ họng.

“Thưa Quý Tòa, tôi là Hark Getttys”, anh ta nghiêng mình thi
lễ. “Và tôi đại diện cho ông Rex Phelan, thân chủ của tôi.”

“Cám ơn – luật sư có thể ngồi xuống.”

Rồi quan chánh án đi quanh các bàn, lấy tên họ của những
người kế thừa và các luật sư, một cách có phương pháp. Tất cả các luật sư. Mấy
tay phóng viên cũng ghi nhanh như quan tòa. Sáu người thừa kế, ba bà vợ cũ. Ai
cũng có mặt.

“Hai mươi hai luật sư”, Wycliff lẩm nhẩm.

“Ông có mang theo bản chúc thư chứ, ông Stafford?” ông hỏi.

Josh đứng lên, cầm một hồ sơ khác. “Vâng, có.”

“Ông có vui lòng lên bục nhân chứng?”

Josh đi qua các bàn, qua đám phóng viên, đến đứng vào bục
nhân chứng, đưa tay phải lên, thề nói sự thật.

“Ông đại diện cho Troy Phelan?” Wycliff hỏi.

“Vâng. Trong nhiều năm qua.”

“Ông có thảo chúc thư của ông ta?”

“Tôi có thảo một số.”

“Ông có thảo bản chúc thư cuối cùng của ông ấy?”

Một khoảng lặng, và vì khoảng lặng còn kéo dài, cánh nhà
Phelan nhích lại gần nhau hơn.

“Không, tôi không thảo bản cuối cùng”, Josh nói thật chậm
rãi, nhìn vào mắt đám diều hâu. Những lời nhẹ nhàng nhưng đã cắt ngang không
khí như một tiếng sấm. Đám luật sư cho nhà Phelan phản ứng nhanh hơn đám thừa
kế nhà Phelan nhiều. Phần lớn đám thừa kế không biết phải làm gì trước sự kiện
đó. Nhưng chuyện này rất nghiêm trọng và lại thật bất ngờ. Một luồng căng thẳng
khác diễn ra quanh các bàn. Phòng xử án càng lặng lẽ hơn.

“Ai đã thảo bản chúc thư cuối cùng của ông ấy?” Wycliff hỏi,
giống một diễn viên tồi đọc một kịch bản.

“Chính ông Phelan.”

Đâu phải thế. Họ đã thấy ông già ngồi ở bàn với các luật sư
quanh ông ta, và ba vị bác sĩ tâm thần – Zadel, Flowe và Theishen – trực tiếp
đối mặt bên kia bàn. Ngay tại đó, ông ta đã được công bố là minh mẫn, và liền
đó ông ta đã cầm lấy một tập chúc thư dày do Stafford thảo sẵn trước đó, tuyên
bố đó chính là chúc thư của ông ta và kí vào đó, trước mặt mọi người.

Không có tranh cãi nào về sự kiện đó.

“Ôi, lạy Chúa”, Hark Gettys nói, thì thầm, nhưng cũng đủ lớn
để mọi người đều nghe.

“Ông ta kí chúc thư sau cùng lúc nào?” Wycliff hỏi.

“Chỉ một khoảnh khắc ngắn trước khi ông nhảy lầu.”

“Bản đó viết tay?”

“Đúng vậy”

“Ông ta kí vào đó, có ông hiện diện?”

“Đúng vậy. Còn có những nhân chứng khác nữa. Việc kí cũng đã
được quay video.”

“Xin đưa cho tôi bản di chúc đó.”

Josh khoan thai rút một phong bì đơn từ tập hồ sơ và trao
cho Ngài Chánh án. Trông nó nhỏ xíu. Không thể nào nó chứa đủ ngôn từ để chuyển
đến cho đám nhà Phelan tất cả những gì, xét trên cơ sở pháp lí, phải thuộc về
phần bọn họ.

“Chuyện này là thế quái nào nhỉ?” Troy Junior rướn người đến
tay luật sư gần nhất. Nhưng tay luật sư không thể trả lời.

Phong bì chỉ đựng một tờ giấy màu vàng. Wycliff chậm rãi rút
tờ giấy đó ra cho mọi người cùng thấy, cẩn thận mở nó ra rồi khảo sát nó một
lúc.

Sự kinh hoàng ập đến đám nhà Phelan nhưng họ đâu có thể làm
gì khác được. Ông già có siết họ lại vào phút cuối? Tiền bạc có trôi tuột đi
đâu mất? Cũng có thể ông đã đổi ý và cho họ nhiều hơn. Chung quanh mấy cái bàn
họ thúc tay, huých chỏ vào các vị luật sư, tất cả đều... im lặng một cách đáng
sợ!

Wycliff thông cổ họng và hơi nghiêng sát vào chiếc
microphone. “Tôi cầm nơi đây là một tài liệu có một trang có ý làm như là một
bản di chúc viết tay bởi Troy Phelan. Tôi sẽ đọc nó liền một mạch:

“Bản chúc thư cuối cùng của Troy L. Phelan. Tôi, Troy L.
Phelan, trong tình trạng tinh thần minh mẫn, trí nhớ tốt, qua đây, minh nhiên
hủy bỏ mọi chúc thư trước đây của tôi, và phân phối tài sản của tôi như sau:

“Đối với các con của tôi, Troy Phelan Junior, Rex Phelan,
Libbigail Jeter, Mary Ross Jackman, Geena Strong, và Ramble Phelan, tôi cho mỗi
đứa một món tiền đủ để thanh toán dứt điểm mọi món nợ của mỗi đứa, từ trước cho
đến ngày hôm nay. Những khoản nợ nào mắc thêm sau ngày hôm nay sẽ không được
trang trải bởi quà tặng này. Nếu bất kì đứa con nào có mưu đồ chống lại chúc
thư này, thì món quà tặng nói ở đây sẽ bị hủy, đối với đứa con đó.”

Ngốc như Ramble cũng nghe ra và hiểu rõ những lời đó. Geena
và Cody bắt đầu khóc… Rex nghiêng người về phía trước, đôi khuỷu tay chống lên
bàn, hai bàn tay ôm mặt, đầu óc mụ ra. Libbigail nhìn qua Bright đến Spike và
nói, “Thật là... đồ chó đẻ!” Spike tỏ ý đồng tình. Mary Ross lấy tay che đôi
mắt trong lúc tay luật sư xoa đầu gối nàng. Chồng nàng xoa đầu gối bên kia. Chỉ
Troy Junior cố làm mặt lạnh của tay đánh xì tẩy đang tháu cáy, nhưng cũng chẳng
được lâu.

Còn nhiều điều tai hại nữa đang đến. Wycliff vẫn chưa đọc
hết bản chúc thư. Đợi cho cơn sấm sét đầu tiên tạm lắng, ngài Chánh án cho nổ
tràng thứ hai:

“Đối với các bà vợ cũ của tôi, Lillian, Janie và Tira, tôi
không cho gì cả. Họ đều đã nhận được chu cấp tương xứng khi li dị.”

Lúc đó Lillian, Janie và Tira đang tự hỏi họ đến phòng xử án
này để làm gì? Có thực sự mong chờ nhận được thêm tiền từ con người mà họ oán
ghét? Họ cảm thấy những tia nhìn chằm chằm từ bao người khác và cố gắng giấu
mình sau đám luật sư của họ.

Đám nhà báo và các phóng viên truyền thanh truyền hình lập
tức nhốn nháo cả lên. Họ muốn tranh thủ ghi chép nhưng lại sợ để mất những lời
quan trọng tiếp theo, bởi vì miếng bánh gần như vẫn còn nguyên, chưa cắt chia
phần cho ai. Vài tay không giấu được nụ cười nhăn nhở!

“Phần còn lại của tài sản của tôi, tôi cho con gái tôi là
Rachel Lane, sinh ngày 2 tháng 11 năm 1954, tại Bệnh viện Cơ đốc ở New Orleans,
Louisiana, từ một người vợ không hôn thú tên là Evelyn Cunningham, nay đã mất.”

Wycliff dừng lời, không hẳn vì muốn tạo hiệu ứng kịch tính,
Chỉ với hai đoạn nhỏ còn lại đủ gói gọn mọi tai họa. mười một tỉ đô la được đem
trao cho người con ngoài giá thú, một kẻ kế thừa mà ông chưa từng nghe nói đến.
Còn đám nhà Phelan ngồi trước mặt ông đây đã bị tước sạch mọi quyền thừa kế.
Ông không thể làm gì khác hơn để giúp họ, mà chỉ ngồi nhìn thôi, hoàn toàn bất
lực, vì chúc thư là vật thiêng liêng, không ai có quyền thay đổi.

“Tôi chỉ định luật sư thụ ủy của tôi, Josh Stafford làm
người chấp hành chúc thư này và kí thác cho ông ấy những quyền hạn rộng rãi để
tùy nghi định liệu việc thực hiện di chúc cho phù hợp với ý nguyện sau cùng của
tôi.”

Vừa rồi, họ đã quên Josh. Nhưng ông vẫn ngồi đó, như một
nhân chứng vô tội của một tai nạn xe cộ, và họ trừng trừng nhìn ông với tất cả
lòng thù ghét. Ông ta biết đến mức độ nào? Ông ta có là kẻ chủ mưu? Chắc chắn
là ông ta có thể làm cái gì đó để ngăn cản chuyện này.

Josh tranh đấu với chính mình để giữ vững bộ mặt bình thản,
cương trực của người được tin cậy để lãnh trọng nhiệm.

“Văn kiện này được cố ý thảo ra bằng cách viết tay. Mỗi một
chữ trong chúc thư này đều được chính tay tôi viết, và tôi kí tên ngay ở đây.”
Wycliff hạ thấp tờ giấy xuống và nói, “Chúc thư được kí bởi Troy L. Phelan vào
lúc 3 giờ chiều ngày 9 tháng 12 năm 1996.”

Ông đặt tờ giấy xuống và nhìn quanh phòng xử án, tâm của
cuộc động đất. Cuộc động đất đã ngừng và bây giờ là lúc của những cơn hậu-chấn.
Đám nhà Phelan ngồi thụt vào trong ghế, vài người lau mắt và trán, người khác
nhìn đờ đẫn vào các bức tường, mắt lạc thần. Trong lúc này, cả hai mươi hai vị
luật sư đều… câm như hến.

Chấn động lan truyền qua các dãy khán giả, nơi, lạ thay, vài
nụ cười lại nở ra đây đó. Các phương tiện truyền thông bắt đầu nhốn nháo lên,
hối hả chạy ra khỏi phòng để chạy đua đưa thông tin sớm nhất.

Amber khóc lớn rồi cố trấn tĩnh. Nàng đã gặp Troy mới chỉ
một lần và ông ta đã có cuộc sơ kiến khá thô bạo. Nỗi buồn của nàng không phải
vì mất một người yêu dầu. Geena và Mary Ross khóc lặng lẽ. Libbigail và Spike
lại chọn biện pháp… chửi vung vít cho hả tức. “Đừng lo” Bright nói, vẫy tay
chào họ, làm như thể anh ta có khả năng chỉnh lí sự bất công trong vài ngày tới
đây thôi.

Biff trừng trừng nhìn Troy Junior, và những hạt mầm cho một
cuộc li dị đã được ươm trồng. Từ khi ông bố tự tử, ông con trưởng nam tỏ ra đặc
biệt ngạo nghễ và trịch thượng với nàng. Nàng đã rộng lượng miễn chấp thái độ
đó vì những lí do hiển nhiên nhưng bây giờ thì đủ quá rồi. Chịu đấm mà chẳng có
xôi, tội gì! Bái bai người hùng ví lép nhé!

Những hạt mầm khác cũng đã được ươm trồng. Đối với những tay
luật sư mặt đúc xi-măng, da dày cỡ mười phân thì sự ngạc nhiên được đón nhận,
được dung hóa rồi được rung lắc mạnh cho văng ra, theo bản năng, giống như con
vịt rung mình, vẫy lông cho nước văng tuột đi. Họ sắp phất to nhờ phi vụ béo bở
này. Các thân chủ của họ đều nợ ngập đầu mà không có lối thoát nào khác ngoài
việc giành được phần trong chiếc bánh khổng lồ kia. Không có chọn lựa nào khác
ngoài việc phải phản bác chúc thư. Việc tranh tụng sẽ kéo dài, quyết liệt trong
nhiều năm, với bao nhiêu đương sự quần thảo nhau tận lực để tranh phần. Các vị
luật sư đều sướng rơn như mở cờ trong bụng. Vị nào cũng chắc mẩm: Sẽ vớ bấm, vớ
bẫm!

“Khi nào ông dự kiến chứng thực chúc thư?” Wycliff hỏi Josh.

“Trong vòng một tuần.”

“Tốt. Ông có thể bước xuống bục.”.

Josh quay về chỗ ngồi, vẻ thắng trận, trong khi các luật sư
bắt đầu xếp giấy tờ, hồ sơ, làm như mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp.

“Tòa đình nghị.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3