Cung – Mê Tâm Ký - Quyển IV - Chương 07 - 08

Quyển 4 – Chương 7

Quý Phi nói chuyện
lông bông với hoàng đế

Lúc nhận được khẩu dụ thì cả nhà liền vội vàng thu dọn nhà
cửa, sai mấy tên sai vặt ra ngoài, chỉ chừa lại vài người có thân phận đàng hoàng
ở nhà. Chính đường sáng sớm đã được dọn dẹp, bỏ mấy đồ trang trí không cần
thiết đi, chỉ bố trí đại tọa, bỏ đi toàn bộ ghế khách, đổi toàn bộ hai bên sảnh
thành phòng thay quần áo tạm thời của Quý Phi. Hành lang bên ngoài nối liền với
chính đường, toàn bộ mái hiên trên lầu đều được chắn lại. Nam bộc được sai đi,
chỉ chừa nữ bộc lại. Trên đất toàn bộ đều lót thảm. Sửa sang ổn thỏa xong, mùng
mười cả nhà dậy rất sớm, dựa theo nam nữ mà phân ra, tất cả đều đứng ở sau cửa
nhà.

Bởi vì hồi tháng bảy Lạc Chính Mịch được phong tước, theo
như quy chế của phủ hầu tước, nếu so với hiện tại thì lớn hơn nơi này rất
nhiều. Cho nên người trong nhà Lạc Chính Mịch dự định thương lượng mua nhà để
khuếch trương phủ. Nhà Lạc Chính ở vùng này cơ bản đều là địa chủ, có nhiều nhà
trống. Thật ra sau khi phong tước, địa phương đã có địa chủ muốn đưa nhà cho
hắn. Bất quá hắn ngại di chuyển, lại tốn kém, hơn nữa không muốn gây động tĩnh
gì to tát, khiến cho hoàng thượng cảm thấy nhà bọn họ tùy tiện làm càn.

Nhưng thể diện vẫn phải có, cho nên nhà Lạc Chính quyết định
khuếch trương phủ dọc theo bên ngoài nhà mình. Hiện giờ nhà Lạc Chính không
giống ngày xưa, thoát khỏi thương tịch một cách triệt để mà tiến vào hàng ngũ
hoàng thân quốc thích. Lạc Chính Tân hiện giờ cũng không cần tìm vườn trà ở
khắp nơi, sớm biết được huynh đệ được phong tước, ngày sau trực tiếp đến Cẩm
Hương là được. Cho nên chỗ mua bán cũng rất thuận lợi, chỉ chờ hoàng thượng trở
về kinh liền chọn ngày lành tháng tốt phá thổ động công.

Phi Tâm dọc đường đã sớm nói rõ với những người đi cùng, cho
nên đi rất thuận lợi. Trong lòng nàng vô cùng xúc động, bốn năm rồi không về
nhà, thành Hoài An thay đổi như thế nào không rõ. Nhưng nàng luôn nhớ nhà, nghĩ
đến bốn năm này, phụ thân đi lại bôn ba không ít. Hắn cũng sắp năm mươi rồi,
hồi còn trẻ vì trong nhà mua bán nên hằng năm đều ở bên ngoài. Hiện giờ lại vì
thanh danh gia đình mà thỉnh thoảng bôn tẩu, dẫn dắt mọi người, quả thật là
không dễ dàng.

Hơn nữa nàng cũng rất nhớ hai vị mẫu thân, mẹ cả và mẹ đẻ
của nàng. Khi còn ở nhà, đại nương vẫn luôn bồi dưỡng nàng. Mẫu thân tất nhiên
là không cần phải nói, bây giờ cuối cùng có thể gặp mặt một lần. Huống chi sau
lần này, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Cho nên càng gần đến nơi,
trong mắt cũng không khỏi rưng rưng nước mắt.

Nhất thời thấy xe dừng lại, nàng cố nén không nhúc nhích,
nghe bên ngoài đúng là giọng nói của phụ thân. Nàng nghe Thường Phúc bên ngoài
hô một tiếng: “Đi.” Xe tiếp tục đi chậm rãi, cửa đã mở ra rồi, xe đi thẳng vào
sân. Bởi vì cửa sổ khép chặt, nàng nhất thời cũng không nhìn thấy, nhưng nước
mắt lại rơi xuống. Tú Linh hiểu được tâm tư của nàng, nhỏ giọng khuyên: “Nương
nương, ngày đại hỉ. Đừng nên khổ sở.”

Lúc này Thường Phúc chậm rãi vén rèm xe, trước mắt Phi Tâm,
ở bên ngoài, cách hai con ngựa, phụ thân dẫn theo Nhị thúc, Tam thúc, huynh
trưởng, Nhị huynh, Tam huynh và ấu đệ, con cháu Nhị Tam thúc đều quỳ trên mặt
đất, miệng hô cung kính Quý Phi ngọc phúc kim an. Phụ thân đầu đội mũ chim yến
vải sa, mặc áo bào xanh thêu tím, thắt lưng cột một miếng ngọc chàm. Đây đúng
là bào phục của hầu tước. Vì ở xa, hơn nữa Phi Tâm nước mắt lưng tròng, nhất
thời cũng thấy không rõ. Mờ mờ nhìn thấy mũ sa của phụ thân, nàng không nhịn
được mà rơi lệ.

Sau đó, Thường Phúc vung phất trần hô: “Miễn,” mọi người
đứng lên khom người lui ra đứng hai bên. Xe tiếp tục đi chậm, cho đến khi tới
cửa chính đường, Phi Tâm chậm rãi xuống xe. Đi thẳng vào chỗ ngồi, đây là lần
đầu tiên nàng bị lễ nghi này làm cho có chút tâm phiền ý loạn, nhưng lại không
thể không chịu đựng. Phụ thân xem trọng nhất điều này, nàng vẫn luôn hiểu rõ.

Sau khi nàng ngồi xuống, nữ quyến trước mặt ở hai bên quỳ
xuống. Mặc dù chú cháu đều là chí thân của phụ thân, nhưng phần lớn không có
chức quyền mà cũng ngại vì nam nữ khác biệt, cho nên mới quỳ ở ngoại viện, còn
tất cả nữ quyến có thể vào nhà chính mà lạy. Phi Tâm thấy đại nương dẫn mẫu
thân cùng với hai thím liền rũ mắt xuống. Trang sức và y phục của mẫu thân đều
giống như đại nương. Phía sau là hai thím, sau nữa là Ngũ muội của nàng cùng
với mấy đường muội. Mọi người một chút cũng không dám ngước mắt, vội vàng quỳ
trên mặt đất.

Hai vị tỷ tỷ và Tứ muội của nàng đều đã xuất giá, hiện giờ
chỉ có Ngũ muội còn chưa lấy chồng, mấy biểu muội nhà Nhị Tam thúc thì tuổi còn
nhỏ. Thấy mọi người bái lạy, Phi Tâm liền đứng dậy qua phòng bên thay quần áo.
Nàng hôm nay tuy rằng không câu nệ lễ nghi, nhưng cũng mặc y phục xuất hành của
Quý Phi, thêu trăm oanh tước đỏ vàng, tay áo rộng, búi tóc phượng bát bảo, hai
bên là sáu cây trâm cài tóc. Nàng mang hài trúc nạm châu ngọc, tô điểm thêm cho
vẻ ngoài kiều diễm, cả người cực kì xinh đẹp. Hàng phục tuy rằng không bằng cát
phục hoa lệ, trang sức cũng bớt lại, tay áo cũng không rũ xuống đất, vạt áo
cũng sẽ không kéo dài, nhưng khi ngồi xuống giữa nhà chính, cũng như một con chim
phượng, càng làm cho gia quyến bên dưới một chút cũng không dám nhìn.

Sau khi vào phòng bên, Phi Tâm thay đổi thường phục trong
cung. Vẫn là trúc hồng vây mãn kim hoa lệ. Trên đầu cũng thay đổi trang sức,
nhưng mà là búi tóc phi phượng, chẳng qua là tháo trâm cài xuống, thay bằng một
đóa mẫu đơn lớn, đổi thành trang phục bình thường. Khuôn mặt cũng mộc mạc vài
phần, vẫn thoa kim phấn như trước. Lúc này nàng không quay lại chính đường,
đằng sau có Tú Linh dìu đi.

Phía nam có bố trí sân vườn, cơ bản đều có nhiều lầu. Đằng
trước chính đường, đi qua sân là một tòa tiểu lâu. Phi Tâm rất quen thuộc với
nơi này, với từng ngọn cây cọng cỏ. Nhớ lại trước đây, trong lòng nàng lại phập
phồng. Tiểu lâu là nơi dừng chân ngắm cảnh. Phía nam là hoa viên trạch viện xinh
xắn. Tòa lầu này nằm ở giữa. Lúc này một tầng đã quét sạch toàn bộ, treo một
tấm rèm che, ngăn một tầng này thành hai nửa. Bên trong bố trí đại tọa, bên
ngoài trống không.

Sau khi nàng ngồi xuống, cũng xem như có thể lên tiếng.

Nữ quyến trong nhà yết kiến. Hiện giờ đang ở trong nội
đường, không cần giữ lễ tiết. Nữ nhân tiến vào. Phi Tâm lại không nhịn được,
bỗng chốc đứng dậy. Không đợi mọi người quỳ đã quỳ xuống trước, mở miệng nói: “Hai
vị mẫu thân cho nữ nhi lạy một xá.”

Mọi người đều sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đỡ dậy, miệng
run rẩy: “Không được. Không được!” Bên này Tú Linh vội đỡ Phi Tâm dậy, nhẹ
giọng nói: “Nương nương. Đứng dậy đi. Hiện giờ nương nương trở về nhà, nên vui
mừng mới phải.” Nàng vừa nói vừa đưa tay về phía hai nữ nhân đi đầu. “Hai vị
phu nhân xin đứng lên.”

Phi Tâm nhìn đại nương và mẫu thân, nhất thời hai mắt đẫm
lệ. Đại nương hiện giờ đầu đã bạc, lại thêm nếp nhăn. Mẫu thân cũng vậy. Hai
người đều là nữ tử tinh tế của miền Nam, ngũ quan thanh tú. Đôi mắt đẹp do cuộc
sống bươn chải mà khó bảo toàn theo năm tháng. Càng bởi vì nàng vào cung mà các
bà lúc nào cũng cẩn thận gấp bội. Càng nghĩ đến lại càng thấy khổ sở. Nước mắt
cũng không dừng được. Các mẹ thấy nàng quý khí đoan trang tao nhã, không còn
nhát gan như năm đó, phong thái lại tăng thêm mấy phần. Mặt mày tất nhiên là
vẫn như trước. Da thịt càng thêm trong sáng như ngọc mài. Càng bởi vậy nàng
càng phải biết ơn vua, vì đã mang vinh quang vô hạn đến cho cả nhà, để cho nhà
Lạc Chính gia nhập hoàng thân quốc thích. Không khỏi bị kích động cắt ngang ý
nghĩ, mẹ con các nàng cầm tay nhìn nhau. Đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn đến nghẹt
thở, tư ý triền miên, ôn lại nhiều chuyện cũ làm cho Phi Tâm thỏa mãn trong
lòng. Vừa an ủi vô cùng lại vừa bi thương vô hạn.

Lần này về, đương nhiên là hân hoan nhiều vô kể. Lời nói ôn
nhu dịu dàng tất nhiên là không cần nói nhiều. Một nhà đoàn tụ lần này, vui
mừng vô biên lại càng không phải nhiều lời. Hơn nữa là nhà của mình, đương
nhiên so với chỗ khác thì tự do hơn nhiều. Cho nên Phi Tâm hôm nay hào hứng, đặc
biệt vui sướng, ngay cả rượu cũng uống mấy chén.

Tới giờ Hợi, yến tiệc trong tiểu viện mới kết thúc. Nữ bộc
trong nhà đốt đèn dẫn đường, Phi Tâm không ngồi kiệu nhỏ, mấy người Tú Linh
chen chúc trở về tiểu lâu nàng ở trước khi xuất giá.

Nơi này cách tiểu viện không xa, hai tầng tường sơn trắng
đến đỉnh tiểu lâu. Có một cái sân nhỏ, một tầng hai bên là hành lang vòng
quanh, phía sau một loạt phòng xá dùng cho cúng bái. Một tầng là nhà chung, bốn
cây cột trụ sơn đỏ, cũng mở ra tám cánh cửa. Bên trong là những tấm bình phong
chạm khắc tranh thủy mặc, phía sau là một cái thang lầu xoay tròn. Nơi này còn
bố trí cửa sau, trực tiếp thông ra hậu viện.

Thang lầu rất hẹp, hai người căn bản đi song song không
được. Tú Linh sợ Phi Tâm vừa rồi uống rượu, lòng bàn chân bất ổn, liền để cho
Thường Phúc đi lên trước, sau đó một trước một sau che chở nàng đi. Thang gỗ
lâu năm, một bước kêu cót két. Cho đến lúc lên lầu, trước mắt là một dãy hành
lang dài nối thẳng hai bên. Một bên tất cả đều là cửa sổ, hướng về phía vườn. Một
bên bố trí phòng ốc, ở giữa là sảnh các, một gian là phòng ngủ, một gian là
phòng sinh hoạt chung, một bên phòng sinh hoạt chung thông với phòng tắm. Hai
bên chính là hai gian nhỏ. Ngoại trừ hai gian không có cửa, ba gian khác đều
thông, cách nhau bởi tấm rèm.

Tú Linh thấy ở đây ngoại trừ đồ dùng sử dụng hằng ngày, tất
cả hoàn toàn không có đồ cổ, cũng không có cầm sắt phẩm cấp các loại. Sử dụng
màn trướng trắng thuần, không có hoa văn, trên tường cũng không treo kiệt tác
gì. Từ sau khi Phi Tâm xuất giá, nơi này đều không có ai động qua cái gì. Hết
thảy đều giữ nguyên hiện trạng, đóng kín lại, chỉ là bình thường có đến quét
dọn. Có thể thấy được khuê phòng của Phi Tâm vô cùng khiêm tốn đơn giản.

Tâm tình Phi Tâm rất tốt, mặc dù đêm đã khuya nhưng vẫn chưa
buồn ngủ. Thay đổi xiêm y xong, sau khi uống một chén trà, nàng đột nhiên nhớ
tới mình đã từng trồng một gốc hoa quế trong hậu viện. Hiện giờ là tháng tám,
hương hoa quế thoang thoảng, cả phủ Lạc Chính đều phảng phất hương quế, làm cho
nàng không khỏi muốn ra sau nhà xem một tí.

Nàng leo xuống, đi ra ngoài, phía sau lúc này đã không còn
ai. Nàng hiện giờ đơn giản chỉ sử dụng đám người Tú Linh. Do bọn họ ở nhà dưới
hai bên hành lang, cho nên tiểu viện cũng rất yên tĩnh. Phía sau có một miệng
giếng, bên cạnh có một hoa viên nhỏ, đủ loại hoa cỏ. Phi Tâm liếc mắt một cái
liền nhìn thấy bụi hoa kia, bốn năm qua cũng đã cao hơn nhiều.

“Bình thường năm sáu năm mới nở hoa.” Phi Tâm nhìn tán cây,
nhẹ nhàng nói. Trên mặt đất cũng bày rất nhiều chậu hoa quế, có mấy chậu hoa
vàng, mùi hương nồng tỏa ra bốn phía. Nhất thời nàng vừa cười vừa nói, “Trở về
chúng ta cũng nên vui vẻ một lần, ủ một vò rượu hoa quế, uống cũng rất ngon.”

Nàng nói chuyện với Tú Linh, lại không nghe thấy mảy may trả
lời. Đang lúc Phi Tâm thấy kì lạ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một cơn gió
nhẹ. Nàng phát hoảng, còn không đợi quay đầu, một bàn tay đã vòng từ phía sau
tới, che cả miệng nàng lại, nhanh chóng kéo nàng vào trong ngực! Nàng thoáng
chốc ngây ngốc, toàn bộ gáy đã tê rần, thân mình cứng ngắc. Chờ lúc nàng giãy
giụa theo bản năng, một giọng nói truyền đến: “Đừng sợ, là ta.”

Cả người Phi Tâm tê dại, sợ đến mức cả người muốn nhũn ra,
đợi đến khi đối phương nới lỏng tay, nàng run môi, một hồi lâu mới quay đầu
lại, mở nửa mắt, lại không kịp thi lễ: “Hoàng, hoàng… Hù dọa, làm thiếp sợ muốn
chết.”

Nàng nhất thời sợ hãi, cả khuôn mặt đều trắng bệch. Lời nói
cũng quên ý tứ, tay che ngực. Nàng thấy Vân Hi một thân áo choàng màu chàm, hoa
văn thêu màu bạc, tóc buộc cao, kết thành đuôi sam thô, phía đuôi cài một viên
minh châu.

Từ trước ra sau không có hoa văn rồng nhưng mặc bộ y phục
này cũng quá chói mắt. Phi Tâm thấy hắn hơi cau một bên mày, môi cong lên cười
như có như không. Nàng sợ hãi cực độ, trực giác cho thấy phía sau lưng là một
thân mồ hôi lạnh, hơn nữa hắn lại mang theo bộ dáng làm như nàng phá hỏng trò
đùa quái đản của hắn, khiến cho nàng rốt cuộc cũng thốt ra: “Sao lại dọa người
như vậy? Còn tưởng là cường đạo!” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức có chút tỉnh
ngộ, nàng vội vàng che miệng không nói nữa. Con ngươi tròn xoe, gương mặt chưa
hoàng hồn, lại thêm vài phần xấu hổ.

Quyển 4 – Chương 8

Cười hả dạ, tăng thêm
tình ý

Vân Hi buồn cười nhìn nàng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực
trêu ghẹo: “Bây giờ binh lính đầy ra, cường đạo cũng chả có cơ hội. Ai bảo nàng
phản ứng chậm chạp, làm chuyện ngớ ngẩn với cây cỏ.”

“Hoàng thượng đến khi nào? Sao không nghe ai nói?” Phi Tâm
bị hắn kéo một cái, lúc này mới nhớ tới. Nàng nhìn bốn phía, nhưng lại không
thấy ai nên vô cùng kinh ngạc.

“Trèo tường vào.” Hắn cười hết sức ngây ngô, Phi Tâm ngước
mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho tốt. Ặc… Trèo tường…
Nàng thật sự không tưởng tượng được hình tượng tôn kính của hắn thành ra cái
dạng gì. Nhà của Phi Tâm trái phải đều có mấy phòng ở. Tường đại viện cũng rất
cao, huống chi vẫn còn chỗ ở của nhiều người khác. Phi Tâm không biết hắn làm
sao tránh được, nói vậy Bàng Tín cũng tới rồi. Nhưng hắn lại còn có thể tìm đến
nơi này, cho dù dẫn theo Bàng Tín, việc này cũng có chút…

Vân Hi nhìn cái mặt cáo của nàng, cười cười, cũng không để ý
mà nói thật: “Ta có bản đồ.” Chỉ một câu nói đã tháo gỡ nghi hoặc của nàng,
nhưng lại làm cho hắn hết chỗ nói rồi. Không ngờ hắn lại đi trèo tường vào giờ
này! Cái này mà để cho người ta nhìn thấy rồi truyền ra ngoài, chẳng phải cười
đến rụng răng hả?

“Trên đường đi, nàng nói ta phải dựng chuyện để trêu ghẹo
người ta. Hiện giờ ta tự mình luyện diễn một phen, ừ, đúng là không phải thật!”
Hắn đưa tay vuốt cằm nói.

“Sao lại nói như thế?” Phi Tâm vừa nghe, cộng thêm cảnh tượng
quỷ dị này, làm cho nàng hoàn toàn quên sạch chuyện phải hầu hạ hắn.

“Lần trước nghe phú hoa mai, xướng hí kịch, Lý gia có nữ nhi
mười lăm tuổi, ngồi vẽ tranh trên đài khắc chim tước. Áo lông cừu bạc hơn
tuyết, gương mặt yêu kiều tựa như mai nở. Nàng ngâm nga, vì sao Tiêu lang còn
chưa tới?” Giọng điệu Vân Hi kì quái như muốn trêu chọc, Phi Tâm nghe được thì
mặt đỏ bừng, giống như càng thêm say.

“Trước không nói Tiêu Thiên Hựu kia là một thư sinh tay trói
gà không chặt, đã nói hắn xuất thân luyện võ. Ta cũng không nghĩ ra, hắn võ
nghệ cao cường như thế nào mà chui vào hậu viện tiểu lâu sâu như vậy!” Hắn nói
xong không nhịn được mà cười rộ lên, thấy đầu Phi Tâm sắp bốc khói, đột nhiên
hỏi, “Hôm nay về ổn không? Như thế cũng coi như là an tâm đi? Trong nhà đã
chuẩn bị gì cho nàng tiêu khiển?”

Phi Tâm nghe xong thì ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hỏi một tràng
như vầy khiến cho nàng có chút ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tạ hoàng thượng
quan tâm, người nhà thiếp rất khỏe, thần thiếp cũng an lòng. Cũng không có gì
đặc biệt cả, tìm một cái hí kịch tùy tiện xem. Chẳng qua là cả nhà nói chuyện
một tí.” Nhất thời nàng còn nói, “Hoàng thượng đã đến đây, không bằng đi lên
nghỉ ngơi một chút. Thần thiếp chuẩn bị trà cho hoàng thượng!” Nàng quét mắt
nhìn ra bên ngoài, “Ngài đuổi Tú Linh đi rồi? Bàng Tín ở ngoài sao?”

“Bàng Tín không có đi. Quách Trọng An là nội ứng của ta.”
Hắn cười cười. “Ta để cho Tú Linh dẫn mấy nô tài của nàng ra ngoài đi dạo.
Phỏng chừng cũng không có ai qua đây nghe nàng lẩm bẩm?”

Phi Tâm nghe xong liền không nói gì nữa, khom người nói: “Vậy
mời hoàng thượng lên trên lầu ngồi đi?”

“Đi lên? Được sao?” Vân Hi hiển nhiên là nghiện pha trò. Mặt
Phi Tâm lúc xanh lúc đỏ, miệng thì lẩm bẩm mấy tiếng. Cuối cùng lại lấy lợi ích
làm đầu, nàng cắn răng, đưa tay giữ chặt tay áo của hắn: “Nếu hoàng thượng muốn
giễu cợt cũng nên đi lên trước. Một hồi để cho tuần tra ban đêm nhìn thấy, lại
làm khổ người trong nhà. Đến lúc đó hoàng thượng còn muốn tìm tự do cũng không
có!” Nếu hắn đã mò tới, không phải là có ý đồ muốn tìm lạc thú mới mẻ sao? Lớn
như vậy lại đứng đây tán dóc để cho người ta phát hiện. Đến lúc đó ngoại trừ
nhìn người ta khấu đầu lạy tạ ra thì cảnh cũng không có mà ngắm. Lời này tất
nhiên là nói đến tim đen của Vân Hi. Hắn nhất thời trở tay nắm giữ nàng: “Vẫn là
nương tử ‘thiện giải nhân ý’(*). Đi thôi.”

(*) “Thiện giải nhân ý”:
hiểu rõ lòng người, tâm ý của người khác

Lúc lên lầu, Vân Hi lấy làm kinh hãi. Thang lầu hẹp như vậy,
hắn nhìn một hồi. Một nữ nhân hơi béo phỏng chừng cũng hao chút sức lực. Nam
nhân trên cơ bản phải nghiêng người mới có thể lên xuống.

“Cái thang này vừa xoắn lại vừa hẹp. Trước kia nàng thật ở
nơi này sao?” Vân Hi nhìn nàng dẫn đường ở phía trước, thoáng lung lay nhưng
cũng rất là nhẹ nhàng. Chỉ giống như con bướm lớn nhưng lại làm cho lòng hắn có
chút lay động theo.

“Đúng vậy.” Phi Tâm dẫn hắn đi lên. “Thần thiếp tám tuổi đã
chuyển qua đây. Ở tám năm.”

“Nàng bình thường cũng không thể nào đi xuống sao?” Sau khi
đi lên thì hắn quay lại liếc mắt xem xét một cái, thật sự phải cố gắng xoay mình,
không để ý thì cắm đầu té xuống dưới, đúng là không có nói giỡn.

“Mỗi ngày phải đi gặp trưởng bối vấn an nên cũng phải lên
xuống.” Phi Tâm nhẹ giọng đáp lời, một bên mở cửa sổ ra, cảnh sắc cả vườn cũng
rất là hợp lòng người. Lướt qua đối diện tường viện là một cái hồ sen, lúc này
đang phủ đầy lá sen.

Vân Hi đứng bên cạnh nàng nhìn ra bên ngoài, lời của nàng
hắn nghe hiểu được, nàng mỗi ngày ngoại trừ vấn an thì ngẩn ngơ ở đây cả ngày.
Tám năm, trước tám tuổi phỏng chừng là ở cùng với mẹ đẻ, cũng giống như người
thường. Giống như ngồi tù vậy, lòng hiếu kì cũng sớm bị dập tắt.

Hắn nhìn cảnh, xoay người lại đẩy một cánh cửa ra, đây là
phòng sinh hoạt trước kia của nàng, dọc theo cửa sổ hành lang còn bày ra một
dãy bàn dài, có giấy bút. Bên cạnh còn có hàng thêu bán thành phẩm, một khung
vải dài, có một khung thêu. Mấy thứ này đặt ở đây, cảm giác hồn không bị thời
gian làm cho phai nhạt, giống như một khắc trước nàng còn ở đây loay hoay may
vá.

“Đây là thần thiếp thêu trước khi rời nhà lên kinh, vốn định
mang theo, nhưng về sau hành trình gấp gáp nên không mang kịp. Không thể tin
được là bọn họ còn giữ.” Phi Tâm thấy Vân Hi nhìn mà ngẩn người, đưa tay vuốt
mặt trúc nói.

Vân Hi nhìn một hồi, đột nhiên chỉ vào nàng nói: “A, nàng
lại gạt ta!”

Phi Tâm há hốc mồm, cũng không biết hắn lấy mấy từ này ở đâu
ra, ngơ ngác nhìn hắn: “Thần thiếp chưa từng lừa hoàng thượng?”

“Lần trước lúc nàng may giày, ta hỏi nàng, nàng nói nàng
không giỏi thêu thùa? Nàng xem cái này là cái gì?” Vân Hi nói xong chỉ vào bên
kia, một mảnh vải thêu chim yến đùa giỡn hoa mẫu đơn trên búi tóc, trông rất
sống động.

Mặt Phi Tâm có chút đỏ tía, hắn ngay cả cái chuyện thêu giày
đều nói ra, nhưng quả thật là nhớ tới chuyện đó. Nhất thời đầu óc có chút biến
chuyển, nàng bật thốt lên nói: “Thần thiếp đâu có lừa gạt ngài? Thần thiếp lúc
ấy trả lời hoàng thượng, là cung nhân của thần thiếp không am hiểu thêu thùa.”

“Nàng vòng vo cái gì!” Hắn đưa tay kéo nàng lại đây, véo
nàng một cái. Nàng vừa tránh vừa nói nhỏ: “Hiện giờ tay nghề của thần thiếp quả
thật là không giỏi, aizzz… Hoàng thượng uống trà đi? Thần…”

Vân Hi chỉ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng,
nước da bởi vì ánh nến mà càng óng ánh. Hơn nữa tóc xõa ra, mặt nhuộm màu hồng
đào, khiến cho hắn động tình. Hắn thu tay lại, ôm chặt nàng: “Muộn rồi, đi ngủ
thôi!”

Phi Tâm bị hắn huyên náo một trận, thở hồng hộc, vừa nghe
lời này lại ngây người, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng muốn ở ngủ ở đây?”

Mặt Vân Hi hơi co giật một chút, nhìn chằm chằm nét mặt của
nàng: “Cái gì? Mời ta đi lên uống chén trà để cho ta đi phải không?”

Phi Tâm thấy ánh mắt của hắn không bình thường, nhỏ giọng
nói: “Buổi tối ít người, cũng thuận lợi, thuận lợi để đi ra ngoài, sao…” Mấy
chữ sau cùng của nàng dường như muốn nghẹn lại trong họng.

“Ta có thể đi vào thì cũng có thể đi ra, không cần nàng
quản. Ta muốn ngủ ở đây!” Hắn nói xong, tay cũng không nới lỏng, giận dỗi kéo
nàng đi về phòng ngủ. Nhưng kết cấu nơi này không quen thuộc, nhất thời còn đi
nhầm, đi vào phát hiện là một phòng tắm. Đột nhiên vừa thấy sàn nhà phòng tắm
có chút ý tứ, dưới bồn tắm lớn có khe hở bốn phía. Nghĩ cũng phải, nơi này
thang lầu rất hẹp, nếu không dùng cách này đưa nước, không chừng té mà chết.

Phi Tâm để cho hắn siết, thấy hắn đi nhầm, sợ hắn lại tức
giận liền nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, ở đằng sau, đi qua sảnh là phòng ngủ.”
Vân Hi nới lỏng tay buông nàng ra, thuận tay tháo trâm cài tóc của nàng: “Thế
mới được, nào có chuyện đến đây lại đuổi người. Thật là đáng ghét!”

Tới phòng ngủ, Vân Hi lúc này mới uống một ngụm trà. Trà là
do Tú Linh chuẩn bị từ trước nên bây giờ đã nguội bớt rồi. Nhưng không có cách
nào khác gọi người tới, hắn chỉ có thể chịu đựng. Nhưng chất lượng nước Hoài An
rất tốt, thật ngọt lạnh, hơn nữa trà nhà Phi Tâm rất ngon. Dù sao hiện giờ trời
cũng nóng, Vân Hi uống cũng cảm thấy thích hợp. Uống trà xong, Phi Tâm giúp hắn
thay y phục, mới tháo được vài cái nút thắt, đột nhiên nghe thấy tiếng vang từ
thang lầu vọng lại, tiếp theo lại nghe được giọng nói của đại nương và mẫu
thân. Phi Tâm sợ hết hồn, nhìn nét mặt của Vân Hi, bất thình lình kéo hắn chạy
loạn trong phòng. Vân Hi bị nàng kéo xoay vòng vòng đến choáng váng, nhất thời
giữ nàng lại, thấp giọng nói: “Sợ cái gì? Nàng đi ra ngoài đẩy mấy bà ấy đi chỗ
khác là được.”

“Đều thông với nhau cả, chàng ngồi ở đây không được.” Mặt Phi
Tâm trắng bệch, kính ngữ các loại cũng quên hết. Cửa sổ đã mở ra, nghe bước
chân kia càng ngày càng gần, trong lòng nàng hận không thể vo tròn Vân Hi nhét
vào trong chăn. Đột nhiên thấy đầu giường có một cái tủ âm tường, nàng mắt sáng
ngời, lôi hắn đến chỗ cái tủ: “Núp ở bên trong, núp ở bên trong.”

“Không, khỏi cần như vậy… “ Vân Hi chỉ thấy buồn cười, thấy
nàng thật giống như vụng trộm với nam nhân sợ bị người ta bắt được, cảm thấy vô
cùng thú vị. Cho nên hắn đành mặc kệ nàng lôi qua chỗ cái tủ. Chỗ đó hõm vào
trong tường, phía dưới chất mấy tầng đệm chăn, phía trên treo một cây sào, mắc
thảm mỏng và vài bộ áo ngủ.

Nàng kéo một cánh cửa ra, cũng không quan tâm hắn có nguyện
ý hay không, trực tiếp đẩy hắn vào bên trong. Vừa định quay lại đối phó với người
nhà, đột nhiên eo nàng bị siết chặt, bị hắn tự ý kéo vào. Phi Tâm sững người,
lúc phản ứng kịp thì hắn đã đóng cửa tủ lại, chỉ thấy một khe hở nhỏ. Hắn nhỏ
giọng nói: “Nàng ra ngoài đẩy mấy bà ấy đi không biết mất bao lâu, không bằng
trốn luôn đi.” Môi hắn dán sát vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng khiến cho nàng
có chút ửng đỏ. Hắn ôm nàng từ phía sau, khom người lại đứng không thẳng rất
khó chịu nên quyết định nghiêng người tựa vào tủ rồi ngồi xuống.

Phi Tâm lúc này đã bị hắn kéo vào, cũng không có cách nào
khác. Nghe tiếng bước chân đã rất gần, đúng là giọng của đại nương: “Nương
nương đã nghỉ ngơi chưa?” Giọng bà không lớn, nhưng nơi này rất yên tĩnh, cho
nên Phi Tâm nghe rất rõ. Đại nương không nghe thấy Phi Tâm đáp lại, còn nói: “Muội
muội, chúng ta vẫn là trở về đi? Lão gia biết lại mất hứng, nói chúng ta không
biết lễ nghi quy củ, xông bừa vào phòng ngủ của Quý Phi.”

“Lão gia đã sớm đi ngủ rồi, không sao đâu, nếu không ngày
mai tỷ tỷ cũng không có cơ hội cùng Tam nha đầu…” Mẫu thân vừa mới nói một nửa
đã bị đại nương cắt ngang: “Còn Tam nha đầu cái gì, cái này mà để cho lão gia
nghe được thì bị mắng một trận.” Giọng nói của đại nương cao một chút, nhưng
cũng lộ ra chút ý cười: “Cũng không biết chủ tớ các nàng đi dạo đâu rồi, trong
vườn rõ ràng không có mà?”

“Ừ nhỉ. Hay là chờ trong phòng một chút? Theo ta thấy, thế
nào cũng phải thương lượng chuyện này với nương nương. Ta thấy Lăng nhi cũng
được, tỷ tỷ luôn yêu mến con bé. Dẫn con bé theo cũng là một chỗ dựa tốt!” Mẫu
thân nói xong, nghe thấy bước chân giống như là đi ra giữa phòng.

“Đừng, vẫn là đợi ở đây đi.” Đại nương rốt cuộc có chút sốt
ruột, nhất thời thở dài, “Tuy rằng trong nhà tỷ muội vài ba người, nhưng mà chỉ
có muội là thật lòng thật dạ với ta. Quý Phi là vinh quang của chúng ta, cũng
may mà muội là mẹ ruột của nàng, nếu không thì ta nào có chỗ dừng chân ở đây?”

Vân Hi và Phi Tâm hai người chen chúc ở trong tủ nghe, nhất
thời nhắc tới Phi Tâm Vân Hi cười không ngừng: “Trước kia ở nhà, có phải ai
cũng mỗi ngày Tam nha đầu thế này Tam nha đầu thế kia?” Lúc này mùi hương như
tràn đầy cõi lòng hắn, lại chen chúc ở đây, Phi Tâm để cho hắn ôm trọn vào
trong ngực. Hắn thỉnh thoảng lại ngửi hương, thành ra Phi Tâm càng khó mà đứng
lên. Nghe các bà nói ở bên ngoài, trong lòng nàng cũng sốt ruột. Bất chấp sự
trêu chọc của hắn, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Làm sao bây giờ? Chàng vừa đuổi Tú
Linh đi, hiện tại không có người trông coi chúng ta. Làm sao mà đi ra ngoài
đây?”

“Đi ra ngoài làm gì? Nơi này rất tốt.” Vân Hi lẩm bẩm, vuốt
nhẹ gáy và tai nàng, tay cũng bắt đầu men theo eo mà luồn vào trong quần áo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3