Cung – Mê Tâm Ký - Quyển IV - Chương 05 - 06

Quyển 4 – Chương 5

Cứ bắt bớ mãi thì
cũng khó mà cởi nút thắt

Uông Thành Hải cười khổ trong lòng, nhất thời sờ mũi một cái
rồi tiến lên trước, nói với hoàng thượng: “Nương nương đã nhận sai rồi, hoàng
thượng tạm tha một lần đi? Thấy nương nương bệnh nặng vừa mới chuyển biến tốt,
bây giờ lại giập đầu, trời lại nắng gắt, một hồi đổ mồ hôi lại càng thêm nặng.”
Uông Thành Hải thấy trên mặt hoàng thượng có chút trì hoãn, nương nương lại
luôn nhu nhược, cho nên mới lại gần thêm mấy câu.

Vân Hi nhất thời cũng cảm thấy, vừa rồi đột nhiên lại có ý
muốn thử nàng, thật là có hơi hẹp hòi muốn gây chuyện. Kì thật giống như lúc
trước nhìn thấy nàng một thân sáng rọi chạy đến Lai Nhân Cung vậy. Vừa rồi thấy
nàng nói đến ngọc phù cao thì vẻ mặt liền lúng túng, quả thật là hai người đều
tội lớn ngập trời. Cái bản mặt vốn luôn cứng ngắc không mảy may có tí hứng thú,
lúc nào cũng trắng bệch khiến cho hắn muốn kéo dãn cái sự ương ngạnh này. Nếu
là trước kia cũng được, hiện giờ đang bệnh một trận, rõ ràng trước kia đã nói
qua rồi. Hắn nói nàng lần này bệnh tật như vậy, ngược lại có xu hướng thay da
đổi thịt. Nàng còn nói sẽ không ngọ nguậy mà trở về bộ mặt thật, lúc này mới
được mấy ngày hả? Thế mà đã lộ nguyên hình rồi! Cho nên hắn mới nhất thời nổi
nóng, muốn thử nàng một trận. Kết quả thử một lần liền giống như nuốt phải băng
vậy. Lại nói tiếp, đừng nói ở ngoài cung, trước kia ở trong cung, nàng hầu hạ
thay quần áo tắm rửa cũng không phải một hai lần. Còn chưa nói đến những chuyện
khác, được lắm, hóa ra trong mắt nàng không có lấy nửa điểm quan tâm đến hắn!

Hiện giờ hắn bát nháo như vậy, làm hại Phi Tâm ngã vồ về
phía trước, đụng giập đầu. Hắn thật ra cũng đau lòng, thấy nàng chảy máu mũi,
lại tỏ thái độ mềm mỏng mà nói. Cộng thêm hắn yên lặng, trong lòng đã bình tĩnh
bảy tám phần. Nhưng cái từ “không dám” này vẫn khiến cho hắn không được tự
nhiên, ngoài cung đã như vậy, sau khi trở về còn không giống như trước kia?

Cho nên nghe Uông Thành Hải nói xong, hắn thuận tay đưa
xuống, ôm nàng đứng dậy. Tiếp theo một tay cầm lấy thuốc mỡ và vải bông trong
tay cung nữ, sải bước quay lại, mở miệng nói: “Không dám đúng không? Trẫm hôm
nay cũng không tin là trị không được nàng!” Nói xong, bóng người chợt vụt qua,
xoay người kéo rèm lại.

Phi Tâm thấy hắn che rèm lại, nhất thời trong đầu nhảy loạn
khác thường. Nhưng lúc này hắn chỉ lo bóp mũi nàng, nàng nhìn nét mặt của hắn,
đã không nhúc nhích được, lại càng không dám nhiều lời, chỉ cảm thấy thuốc mỡ
kia đã tán thành bột, khiến cho nàng muốn hắt xì một cái. Nhưng hiện giờ mặt
hắn đối diện nàng, nàng không thể không nín. Nhất thời lông mày dựng đứng, mũi
cổ quái kì lạ.

“Ngứa không chịu nổi thì hắt xì đi, nín cho chết à?” Hắn lẩm
bẩm một câu, nhìn nàng không có gì đáng ngại, tùy tiện ném bình thuốc mỡ xuống,
dòm nàng: “Thay y phục, nàng hôm nay xem rõ ràng cho trẫm. Lần tới hỏi nàng,
nói cái gì không dám thì không xong đâu!”

Mặt của Phi Tâm giống hệt một quả mướp đắng. Nàng trề môi
ngồi ở bên giường, ban ngày ban mặt lại thay y phục!

Lời này nàng chưa nói ra, nhưng Vân Hi nhìn sắc mặt của nàng
liền đoán được ngay, nhất thời nhếch miệng nói: “Không vui đúng không? Ban ngày
ban mặt khó coi sao, không hợp quy củ sao? Ta nói cho nàng biết, nàng không vui
thì khỏi về nhà! Kia cái gì Lạc Chính một hai ba bốn năm, toàn bộ cút về Cẩm
Hương cho ta!”

Phi Tâm mở to miệng, hắn có thể vô lại như thế này sao! Quân
vương không nói đùa, trước kia hắn có làm càn như thế nào, ít nhất nói một là
một, tuyệt đối không lật lọng. Cho nên lúc ấy nàng đuổi theo, một chút cũng
không nghĩ rằng hắn bởi vì tức giận mà không cho nàng về nhà.

Có lẽ nếu sau này nàng đắc tội hắn, hắn sẽ giận chó đánh
mèo, chỉnh lí nhà Lạc Chính. Nhưng nhất định không nói một đằng làm một nẻo như
bây giờ. Nhưng hiện tại, hắn căn bản chính là đang uy hiếp người!

Hơn nữa hắn lại bắt đầu “Ta ta ta.” Vẻ mặt Phi Tâm đau khổ.
Thấy bộ dạng điên cuồng của hắn, nàng đột nhiên bị kích động muốn cắn hắn một
cái. Ngay cả chính nàng cũng bị dọa cho giật mình, cũng không biết có phải là
bị hắn làm hư rồi hay không.

“Thần thiếp muốn xin một ân điển.” Phi Tâm nén một lúc lâu,
thấp giọng nói.

“Không có ân điển gì hết.” Hắn không cần suy nghĩ liền cự
tuyệt. Thấy nàng bị hắn làm cho nghẹn không nói được, nhất thời hắn còn nói: “Thay
y phục.”

Phi Tâm cắn chặt răng, đột nhiên nghiêng thân nhìn hắn: “Thần
thiếp muốn xin một ân điển!”

“Nàng đã khỏe lại rồi hả?” Vân Hi thấy nàng như vậy liền
nghiến răng.

“Cho dù hoàng thượng muốn dạy dỗ, cũng nên dẫn dắt từng
bước, thần thiếp muốn xin ân điển.” Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, Phi Tâm
thấy cửa này từ nay về sau khó qua, nhưng vẫn hơn hẳn lúc trước, không phải
nàng cắn răng là có thể miễn cưỡng đi qua. Cho nên ánh mắt nhất thời né tránh,
nhưng ngoài miệng thì lại kiên trì. Nàng không ngu ngốc, cứng đầu với hắn một
chút, cơ bản chính là để cho hắn dằn vặt. Nhưng rõ ràng hôm nay hắn muốn đổi
cách đùa giỡn nàng, cho nên Phi Tâm càng thêm can đảm.

“Dẫn dắt từng bước nàng cũng có thể bỏ đi, lần này đâu chỉ
dẫn dắt từng bước? Nàng muốn xin ân điển, hôm nay còn không có lãi, ngày mai để
cho toàn bộ nhà Lạc Chính xéo hết cả đi!” Hắn cũng bắt đầu hồ đồ không phân
biệt rõ phải trái.

“Tạ hoàng thượng ân điển.” Phi Tâm trực tiếp bỏ qua toàn bộ,
tức giận với hắn đến mắt trợn trắng. Sau đó nàng lấy một chiếc khăn giấu trong
tay áo, nửa khom lưng nhìn về phía hắn, “Đã khiến hoàng thượng ủy khuất rồi,
thần thiếp trước xin nhận tội với hoàng thượng.” Nói xong, nàng liền tiến đến
gần mặt hắn.

Hắn phát hoảng, theo bản năng đưa tay giữ nàng lại: “Nàng
làm cái gì?”

“Che mắt hoàng thượng lại.” Phi Tâm nói xong, hắn thiếu chút
nữa là phun ra ngoài, bắt đầu lắp bắp: “Nàng, nàng che mắt ta lại, để làm gì?”

“Bằng không thần thiếp không dám.” Nàng nói với vẻ mặt đáng
thương, “Thần thiếp từ nhỏ đã tuân theo gia huấn, phép tắc lễ nghi…”

“Được được được. Che đi che đi!” Vẻ mặt Vân Hi có chút vặn
vẹo, hẳn là mang theo chút hương vị bi thương. Lần này hắn lại bị nàng làm cho
hồn vía đảo ngược. Phi Tâm chậm rãi tiến tới, lúc gần kề tay hắn không tự chủ
được mà bắt đầu quấn lấy nàng. Phi Tâm sợ ánh mắt câu hồn này của hắn, kì quái
trêu ngươi, khiến cho trong lòng nàng loạn cả lên. Cho nên nàng cắn răng một
cái, cũng không quan tâm tay hắn sờ soạng thế nào, càng hung hăng che kín mắt
của hắn lại.

Nàng vẫn còn quấn hai lớp nữa, Vân Hi bỗng chốc đen mặt. Hắn
thật không quen tối om như vầy, nhất thời véo eo nàng: “Hiện tại đã ban ân điển
rồi, mau thay y phục. Nàng hãy nhìn cho kĩ, một hồi ta hỏi nàng, đáp không được
thì để cho bọn họ cút đi!”

Phi Tâm nghe hắn uy hiếp như vậy, cút đi cút đi cứ văng vẳng
bên tai. Nàng vội vàng đáp lời, vừa đáp lời vừa bắt lấy tay hắn: “Hoàng thượng,
thần thiếp thay y phục cho người.”

“Thay y phục thì nàng vặn tay ta làm gì? Phiền nàng thu tay
lại.” Nói xong, hắn ôm chầm lấy nàng, tiện thể nằm lên trên giường, cả người
nàng té nhào lên người hắn.

Hắn có thể cảm giác được tay của nàng đang run cầm cập,
nhưng không thấy nét mặt của nàng nên có chút tiếc nuối. Nhưng trên thực tế
những giác quan khác lại trở nên phóng đại, thân thể hắn và nàng kề sát nhau đã
nảy sinh biến hóa. Hiện giờ nàng đè ép hắn, hắn cảm giác càng rõ ràng, cả người
bắt đầu có chút căng lên.

Sắc mặt Phi Tâm tím ngắt, Vân Hi hiện tại không chỉ thách
thức cực hạn của nàng, căn bản chính là khiến cho nàng phá bỏ cái cực hạn này.
Bây giờ hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng tay hắn thì lại không thành thật, đem
nàng vân vê qua vân vê lại. Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được biến hóa của hắn,
nhất thời tim đập như điên, hai mắt nàng dâng lên vạn lần dũng khí mới dám nhìn
hắn. Hắn cảm thấy tay nàng run một hồi lâu cũng không cởi bỏ nút thắt, càng
thêm khẩn trương: “Nàng bần thần cái gì? Nhanh lên một chút, bằng không hôm nay
khỏi xuống giường!”

Nàng nghe hắn hồ đồ nói một tràng, thật là mặt đỏ tía tai.
Nhưng nàng là da mặt mỏng, hắn thấp giọng chỉ bảo: “Đừng có nằm sấp, bình
thường ta làm như thế nào, noi theo mà học!”

Nàng thật muốn khóc, chống lên ngực hắn chậm rãi đứng dậy,
vừa định đến bên cạnh hắn, hắn một phen nhấn vào eo nàng: “Ngồi ở chỗ này là
tốt rồi, thay y phục nhanh lên một chút, nàng thật ngốc!”

Phi Tâm thật muốn che cái miệng của hắn lại, nhưng lại không
dám. Nhìn chòng chọc cả buổi trời, đột nhiên nàng cắn răng, bắt chước hắn níu
chặt cổ áo của hắn, dồn sức xé ra hai bên! Nhưng y phục lại không rách, tay thì
đau, quan trọng hơn là Vân Hi cảm thấy cổ áo chặt quá, đè nén mà hô to: “Nàng
xé thì không xé, túm vớ vẩn cái gì hả? Ngu ngốc ngu ngốc!”

Phi Tâm cảm thấy thật ủy khuất, hắn nói là bắt chước hắn.
Hắn chẳng phải thường ngày xé y phục đó sao! Nàng cứ như vậy để cho hắn gọi ngu
ngốc. Nàng bắt đầu phụng chỉ kiểm tra thánh thể thực hư thế nào!

Uông Thành Hải hầu hạ ở bên ngoài rèm, mọi người nghe mà
choáng váng, một hồi lại nghe hoàng thượng kêu “Ôi, nàng sờ cái gì vậy?” Sau đó
lại không nghe thấy âm thanh đáp lại, phỏng chừng là Quý Phi trả lời vô cùng
nhỏ.

Một hồi lại nghe hoàng thượng quát “A, ngu ngốc ngu ngốc,
không đúng không đúng!” Tiếp theo lại yên tĩnh, một lát nữa lại nghe hoàng
thượng gào lên “Ngứa, Phi Tâm, nàng thử giày vò ta nữa xem?”… Ban đầu giọng nói
vẫn còn thanh, sau lại trở nên khàn khàn, càng về sau lại rên rỉ phóng đãng.
Mấy tên thái giám bên cạnh đã muốn mắc nghẹn không nhịn được cười, hắn trừng
mắt một cái mới bình tĩnh lại được.

Chính hắn cũng dựa vô tường, nhất thời cũng không nhịn được,
ngực rung vài ba cái. Hoàng thượng từ bốn năm tuổi chưa từng như vậy, lúc này
lại giống như một đứa trẻ.

Qua một hồi liền yên tĩnh, một hồi nữa lại nghe hoàng thượng
khàn giọng kêu: “Được rồi, ngồi lên.” Lúc này loáng thoáng nghe thấy giọng nói
của Quý Phi, cũng không biết nói cái gì, nhưng đúng là không sai.

Tiếp theo liền nghe hoàng thượng gào thét: “Đó không phải là
ngồi lên, không đúng! Ta muốn tháo khăn ra.” Nhất thời lại nghe Quý Phi cằn
nhằn đôi câu, giọng nói vang ra tận đây, như là nói “Đừng tháo” gì gì đó.

Qua một hồi, hoàng thượng lại gào lên: “Ngu ngốc, không
đúng. Nàng qua kia ngồi đi? Này… Chạy đằng nào? Nàng còn để cho ta chạy! Nàng
quay lại đây!” Tiếp theo liền nghe Quý Phi nhỏ giọng “Á” hai cái, lại yên lặng
một hồi lâu, lúc này hai người như đang so tài vậy. Một hồi lại nghe hoàng
thượng cắn răng thở gấp khàn khàn: “Nhanh một chút nhanh một chút… A, đại ngu
ngốc này! Ta chết ở trong tay nàng!”

Uông Thành Hải lại không nhịn được, che miệng lui vài bước,
không nghe nổi nữa! Sắc trời đã chuyển sang hoàng hôn, Uông Thành Hải lặng lẽ
đi ra ngoài phái người qua phòng khác chuẩn bị nước tắm. Một lát sau, Phùng
thái y cũng mang người lại đây bắt mạch như thường lệ, trong chốc lát trà bánh
cũng mang lại đây, trong khi Tú Linh còn dẫn theo Thường Phúc đã trở lại.
Thường Phúc vừa thấy Uông Thành Hải, có phần sợ hãi.

Uông Thành Hải liếc hắn một cái, biết là Quý Phi gọi tới.
Việc này thật ra hoàng thượng đã sớm quên, về sau vẫn là hắn nghĩ Quý Phi bên
này thiếu người sai bảo, liền đi cầu tình. Hoàng thượng nghe xong liền nói: “Khi
nào Phi Tâm nghĩ tới, tự nhiên sẽ gọi hắn trở về, không cần quan tâm.” Cho nên
Uông Thành Hải thấy hắn cũng không để ý, chỉ lo dòm bên trong rèm, nhất thời
cũng không có động tĩnh nên cũng không nói lời nào, chỉ kêu Phùng thái y trước
tiên nghỉ ngơi trong đại sảnh.

Quyển 4 – Chương 6

Thổn thức thán tình
bày ván cờ trái tim

Tú Linh thấy mọi người hăng hái như vậy, trong lòng liền
hiểu ngay. Nàng lặng lẽ nói với Uông Thành Hải bên cạnh: “Vừa trở về đã nghe
bên ngoài nói, gia chủ của ta lại ra vẻ thiên uy(1) hả?” Nàng vừa nghe tiểu
cung nữ bên ngoài nói nhỏ cho nàng biết, còn nói Quý Phi vừa bị té, đụng đến
chảy máu mũi. Trong lòng nàng hốt hoảng, không thể không chạy qua đây hỏi thăm,
tìm ai cũng như không nên trực tiếp tìm cái vị có thói quen thận trọng này.
Nàng dứt khoát qua đây hỏi, Uông Thành Hải tung phất trần, cười cười: “Yên tâm
đi, không có chuyện gì đâu. Chuyện này không phải tốt lắm sao?”

(1) Thiên uy: uy của
trời, thường chỉ uy của vua

Tú Linh cười theo: “Sau này không thể không nhờ công công
giúp đỡ.”

“Chúng ta tất nhiên là hiểu, Linh chưởng cung không cần quá
nhạy cảm như vậy.”

Nói xong, Uông Thành Hải nhìn về phía tấm rèm, bĩu môi. Tú
Linh thông minh, vội vàng phái người chuẩn bị cho Phi Tâm cái gì đó. Uông Thành
Hải tự cho là có thể trông nom được chủ tử của hắn, nhưng vài chuyện của Phi
Tâm vẫn là Tú Linh lo mới ổn thỏa.

Thật ra thì hai người không ngủ, làm tổ ở trong rèm. Phi Tâm
để cho Vân Hi nghiệm thu thành quả đấy chứ. Làm đi làm lại như vậy, suýt nữa
thì lấy đi cái mạng nhỏ của Phi Tâm, mà hắn cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, dù sao Phi Tâm cũng đã nhớ kĩ mấy dấu hiệu trên
người hắn. Trên người hắn có chút vết thương cũ, chỉ có điều không nhiều.

Lớn nhất là một dấu ở sau lưng hắn, trên xương mông một
chút. Hơn nữa đã qua một thời gian dài, nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không nhìn
ra. Trên cẳng chân quả thật cũng có một dấu, nhưng không phải ở trên đầu gối,
mà là ở đầu xương, như vậy khi di chuyển hắn có thể không cần để ý. Vết sẹo này
tuy rằng không lớn nhưng tương đối rõ ràng.

Tiếp đó là hai dấu trên vai bị nàng cắn, chỗ đó hiển nhiên
là hắn không triệu thái y xem, bản thân cũng không coi ra gì. Để lại một dấu
nhàn nhạt, nhưng dấu cắn trên cánh tay hồi tháng trước đã không còn. Có lẽ là
vết cắn kia không ác quá, dù sao trên vai cũng còn hai dấu, đầu óc nàng choáng
váng, miệng cũng không có chừng mực.

Theo như hắn nói, vết thương trên đùi sau thắt lưng là do
ngã lúc luyện bắn khi cưỡi ngựa, danh y thuốc tốt trong cung nhiều vô số, qua
nhiều năm như vậy lại còn sẹo, có thể thấy được lúc ấy ngã nguy hiểm như thế
nào. Nhớ lại vết sẹo của hắn, Phi Tâm có chút thông suốt, có thể tưởng tượng
được hắn vô cùng khốn khổ chật vật.

“Trẫm đến tuổi kế vị, lúc còn răng sữa đã biết khắp nơi đều
nguy hiểm đáng sợ. Trẫm không có tuổi thơ, nhưng chưa bao giờ vì thế mà cho
rằng đó là thiếu sót.” Hắn đưa tay ôm nàng, “Nếu trẫm không tỉnh ngộ, lưu luyến
hồn nhiên của trẻ thơ, nhất định là không sống được đến ngày hôm nay.”

Phi Tâm không nói gì, lẳng lặng nghe hắn nói. Hắn khẽ vuốt
tóc nàng: “Con người thỉnh thoảng cũng không phải tự mình quyết định, thay vì
oán trách ca thán, chi bằng xem xét thời thế, tự mình bày mưu tính kế còn tốt
hơn, chỉ có lúc ta cũng khó tránh khỏi than thở.”

Phi Tâm nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Thần thiếp
hiểu.”

“Hiểu?” Hắn hỏi lại, cười khẽ. “Ta thấy nàng thật hồ đồ!”

Phi Tâm yên lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Kì thật thần
thiếp không nên tranh luận với hoàng thượng. Chẳng qua là theo như lời của
hoàng thượng vừa mới nãy, thần thiếp quả thật đã lĩnh hội đầy đủ.”

“Ta biết. Nàng đã từng viết. Đời này chỉ nguyện cùng bạc
đầu, không cần cúi xin người xót thương.” Hắn nhìn nàng, cảm thấy thân thể nàng
run lên, không khỏi siết chặt nàng. “Ta vẫn chưa trách nàng. Nhưng thật ra bài
thơ kia của nàng đột nhiên khiến cho ta hiểu được, thật ra nàng vốn là như thế.”

“Thần thiếp lúc đó không biết gì. Thật là nói khoác mà không
biết ngượng. Dưới thần mùa xuân, sao lại không cầu?” Phi Tâm sợ run một hồi,
khẽ nói. “Toàn bộ những gì thần thiếp có được đều do hoàng thượng ban tặng. Nếu
thần thiếp không đòi hỏi, làm sao cần…”

“Cần cái gì hả?” Hắn tiến lại gần, rũ mắt nhìn nàng. “Cần gì
mà phải xấu hổ như thế?”

“Không phải.” Nàng nghe giọng hắn, vội vàng nói, “Nếu thần
thiếp không đòi hỏi, sẽ không vì danh tiếng mà rầu rĩ. Giữ lễ tiết như cái gông
xiềng vậy. Không khí lúc nào cũng căng thẳng.” Nàng cảm thấy tim đập dồn dập,
nhất thời có chút nghẹn, nhưng cuối cùng lại tiếp tục nói, “Nếu là như vậy, có
lẽ là hoàng thượng vẫn còn cảm thấy có chút hứng thú!”

“Nếu là như vậy, ta sẽ không gần gũi nàng.” Hắn nhìn nàng,
đưa tay phủ lên mặt nàng. Hắn gần như có thể nghe được tim nàng đập, dường như
cùng đập với hắn.

“Nếu là như vậy, hồn nhiên ngây thơ một cách tự nhiên tất
nhiên là tốt đẹp. Nhưng vào cung sẽ trở thành nhược điểm, đến lúc đó nếu ta
muốn thân thiết với nàng hơn, nàng có thể ngăn cản được bao nhiêu? Trẫm có thể
thay nàng chặn lại, nhưng không ngăn được tất cả. Nàng bị gì cũng khiến ta bị
tổn thương, thay vì như vậy, không bằng sớm xa cách đi!” Hắn lại bắt đầu đồng
thời dùng hai cách xưng hô, nhưng đầu óc nàng lúc này vô cùng hiểu rõ.

Hắn khi thì dùng “trẫm,” khi thì dùng “ta,” đó là bởi vì “trẫm”
và “ta” tuy là một thể, nhưng lòng thì khác. Hắn cũng là người, có tình cảm, có
yêu ghét đơn thuần. Chẳng phải bởi vì mưu đồ, mà là muốn bày tỏ nỗi lòng.

Nhưng chung quy hắn là hoàng đế, hoàng đế sủng ái đúng là
kiếm hai lưỡi, được hoàng đế sủng ái đồng thời cũng càng bị nhiều người oán
hận. Nếu Lạc Chính Phi Tâm nàng yếu đuối không chịu nổi, là một thiếu nữ ngu
ngốc mặc cho người hiếp đáp, như vậy tình cảm từ đáy lòng của Sở Vân Hi chỉ sẽ
trở thành lưỡi dao sắc bén làm tổn thương nàng.

Hoàng đế có thể chống đỡ cho nàng, nhưng không ngăn được vô
số lòng đố kị. Nếu nàng không thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể ở bên cạnh
hắn? Hắn ngồi trên kim loan, được đủ loại quan lại lạy chầu, vạn dân kính trọng
ngưỡng mộ. Nhưng tình cảm của hắn cũng không thể tùy ý. Là hoàng đế, sủng ái
cũng có thể là vũ khí. Nhưng Sở Vân Hi lại nên bảo vệ một chút thành tâm của
hắn như thế nào? Có thể có một ngày, cuối cùng hắn cũng độc quyền, kiền cương(2)
độc đoán, lại không còn bị triều thần chi phối. Tới lúc đó, hắn sẽ không cần
kiêng kị cái gì. Nhưng trước đó thì sao? Ai có thể theo hắn đến ngày đó?

(2) Kiền cương: quyền
vua

Hắn luôn muốn báo đáp, dù chỉ là một phần. Chỉ là nàng vẫn
luôn không hiểu, cho nên hắn mới hỉ nộ vô thường. Thật ra khi ở nhà, nàng đã
hiểu được. Chẳng qua lễ tiết khó buông thả, khiến cho hắn đa nghi thấp thỏm.
Đây nên trách ai? Nàng vốn là như vậy mà lớn lên, nhất thời khó mà sửa đổi.
Nhưng cũng không thể trách hắn, hắn từ nhỏ đã sống trong trung tâm của âm mưu
và quyền tranh, người thân chung quanh tất cả đều như sói như hổ. Người thân
như sói như hổ nha! Thân nhất còn như vậy, hắn làm sao mà không đa nghi?

Nếu không phải hắn kịp thời để cho nàng thay đổi phe cánh,
cho dù nàng khôn khéo, sợ là đã thất bại trong kế của Lâm Tuyết Thanh vào năm
trước. Từ khi đó, hắn muốn báo đáp chính là cái này! Nàng đáng để hắn phó thác.
Ít nhất, nàng so với Đức Phi thận trọng vững vàng, so với Linh Tần thông minh,
so với Hoa Mĩ Nhân tự kiềm chế.

Càng quan trọng hơn là, bọn họ thần giao cách cảm. Nàng có
thể hiểu tâm tư của hắn, hắn cũng có thể hiểu được thỉnh cầu của nàng. Như vậy,
lúc hắn ngồi ở trên triều đình, ít nhất nàng có thể bảo vệ tâm tư của Sở Vân Hi
thật tốt.

Nhưng nàng cũng sợ, tình cảm ở trong lòng người, trong đó
mỏng manh hay thay đổi ai cũng khó dò. Thật ra hắn nói cũng không sai, nàng là
thương gia, hiểu được giao dịch là như thế nào. Hắn là hoàng đế của Cẩm Thái,
ngồi ôm giang sơn, mĩ nhân nhiều vô số. Nếu có một ngày nàng không thể toan
tính được nữa, nàng nên có kết cục thế nào?

“Sao nàng không nói gì?” Hắn nhìn con ngươi nàng lóe lên,
ngón tay vuốt nhẹ ngũ quan của nàng, “Nàng không tin trẫm? Hay là không tin ta?”

Lời này đại khái hàm chứa hai ý, không tin trẫm là quản bề
tôi không hiệu quả, vẫn là không tin hắn là thật! Nàng khẽ nâng mắt, còn không
đợi mở miệng, hắn bỗng nhiên kề lại đây, môi nhanh chóng đặt trên chóp mũi
nàng: “Nàng đánh cờ với ta đi.”

“Bây giờ?” Phi Tâm ngẩn ra, nhất thời đầu óc có chút mê
muội.

“Đúng, ngay bây giờ.” Hắn nói xong, hôn lên chóp mũi nàng, “Lúc
này nói cái gì cũng vô dụng, nên đánh cuộc một lần định thắng thua. Xem là nàng
có chiêu gì khiến ta yên lòng? Hay là cuối cùng ta vẫn khiến nàng tâm phục khẩu
phục!”

Nàng mờ mịt không nói gì, hắn nhân cơ hội tiến về phía môi
nàng: “Còn muốn nữa.” Hắn lầm bầm, đầu lưỡi bắt đầu dây dưa nàng. Nàng bị hắn
ép tới ngạt thở, nhíu mày nói nhỏ: “Đau đầu lắm.”

Hắn cười, thỉnh thoảng lấy hơi rồi sờ mặt nàng: “Nàng thú
nhận nhanh ghê nhỉ.” Thân thể nàng nóng hổi, ánh mắt mơ màng: “Thật sự đau đầu,
cái mũi cũng đau.”

“Nàng không gạt ta đấy chứ?” Hắn nhìn nét mặt nàng, nhất
thời đưa tay ấn vào trán nàng, nhìn chằm chằm mũi nàng.

“Không, thực sự đau.” Nàng lặp lại, nàng thật là có chút đau
đầu, chẳng qua là… hơi khoa trương một chút mà thôi.

Trong cung cuộc sống biết bao nhàm chán, không tranh đấu
chẳng phải là phụ lòng năm tháng đó sao? Huống chi đối thủ này, vẫn là hắn!

Mùng mười tháng tám, Phi Tâm ăn sáng xong rồi qua chỗ thái
hậu thỉnh an. Nhận khẩu dụ của hoàng thượng, cho phép Hoài Quý Phi Lạc Chính
Phi Tâm đi An Thành Tây thăm phủ Lạc Chính, lúc này không gọi là về thăm bà
con, chẳng qua là coi xét cho kĩ.

Theo lệ của Cẩm Thái, đó là đặc chuẩn trở về nhà thăm hỏi
của phi tần, cũng cần xây vài cái viên phủ khác phòng khi tiếp giá, tránh cho
nhân khẩu quý phủ hỗn tạp, ảnh hưởng đến quốc thể. Hơn nữa hiện giờ Phi Tâm đã
tới Nam An Viên ở thành nam Hoài An, thật ra chẳng khác nào là về thăm cha mẹ.
Cẩm Hương Hầu mới phong Hoài An Tư Mã Lạc Chính Mịch cũng đặc biệt cho phép vào
vườn yết kiến, nhưng bởi vì thời điểm cuối tháng bảy hoàng thượng tổ chức yến
tiệc cho hoàng thân quốc thích, lúc ấy Lạc Chính Mịch lấy địa vị hầu tước là có
thể ngồi vào vị trí hoàng thất. Chẳng qua là ngày ấy thân thể Phi Tâm không tốt
nên cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Vân Hi khi đó đang nghĩ tìm ngày khác cho nàng tự mình tổ
chức yến tiệc một lần, nhưng sau nghĩ lại, đã đến cửa nhà rồi, không bằng dứt
khoát cho nàng trở về. Một nhà đóng cửa đoàn viên một ngày cũng tự do, dù sao
vẫn tốt hơn là ra vườn.

Thái hậu lúc ấy vừa nghe Vân Hi muốn để Phi Tâm về nhà mẹ đẻ
ngủ lại một đêm, cảm thấy việc này thật không hợp lễ nghi. Cái nhà kia cả trai
lẫn gái huynh đệ con cháu vừa nhiều, nơi ở cũng nhỏ, đến lúc đó truyền ra thì
không ổn. Nhưng bà là người từng trải, hiện giờ thấy hai người đang nồng nhiệt,
ẩn tình trong mắt Vân Hi trước mặt người khác cũng không có ý che giấu. Bà sao
lại khiến hắn mất hứng?

Từ sau mùng mười, trong vườn trên cơ bản đã bắt đầu chuẩn bị
cho Trung thu, toàn bộ Hoài An hiện tại cũng giống như kinh thành, hoàng thân
quốc thích quan to chỗ nào cũng có. Mà sau Trung thu, ngày mười bảy Vân Hi sẽ
bắt đầu chay tịnh(3), không ăn mặn không gần nữ sắc, sau đó sẽ khởi giá đi Cù
Hiệp tế Trường Giang và Hoàng Hà.

(3) Chay tịnh: thời
xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống
rượu, không ăn đồ mặn... biểu thị sự thành kính

Mà ngay từ đầu, Phi Tâm đã dần dần xử lí công việc, gần đây
không muốn để người khác lời ong tiếng ve, vả lại là trước khi đến lễ quốc
khánh, nàng đã sai mấy viên quan không ngừng chuẩn bị vài thứ gì đó để ăn lễ,
bố trí dàn nhạc đệm. Mấy công việc vặt vãnh này thái hậu không muốn để ý, lúc
Phi Tâm bệnh thái hậu miễn cưỡng chăm sóc mấy ngày, hiện giờ cũng không tiện
quấy rầy bà nữa. Hơn nữa thái hậu có lẽ muốn về nhà, Phi Tâm sớm đi thăm hỏi
tình hình, để cho thái hậu tự tại. Cho nên Phi Tâm vô cùng hài lòng, liên tục
bài trí đến mùng mười mới rảnh rỗi.

Bởi vì lần này hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn, cho nên Phi
Tâm cũng không muốn phô trương quá mức dẫn tới công thần bên ngoài, hoàng thân
quốc thích có nhiều chê trách. Nàng cũng không cần nghi giá(4). Đến giữa trưa,
Thường Phúc Tú Linh dẫn theo tổng cộng bốn năm tên nô tài thường dùng, ngồi lên
xe, do thuộc hạ của Bàng Tín – Quách Trọng An cũng là huynh đệ nhà Lạc Chính
bảo hộ, ra cửa đi về nhà.

(4) Nghi giá: vũ khí,
quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3