Cung – Mê Tâm Ký - Quyển II - Chương 21 - 22

Quyển 2 – Chương 21

Dưới chén trà lộ ra vẻ tẻ nhạt

Phi Tâm
nhìn Tuyết Thanh, một ngày hoàng thượng chưa hạ chiếu về việc này thì dù có
nghe thấy cũng phải ngậm miệng im lặng, sao lại có chuyện đòi đi nhỉ? Tuyết
Thanh đã học chiêu này từ sau vụ chỉnh đốn hậu cung của Phi Tâm, nên muốn lôi
cả cô theo. Nhưng Phi Tâm mới không ngốc nghếch ôm chuyện này lên người. Đây là
hai việc khác nhau, Nam tuần là quốc gia đại sự, nào có thể để đàn bà chõ mũi
vào lên tiếng. Dù cho muốn van nài thì cũng phải chờ sau khi vụ việc đã xác
định xong đã.

“Nếu
muội muội đã mời hoàng thượng thì tỉ đây cũng không dám mặt dày tiếp tục ngồi
quấy rầy. Muội muội hầu hạ tử tế nhé.” Phi Tâm thấy thời gian cũng không còn
sớm, e lại chạm mặt, nên chẳng muốn nói nhiều, đứng dậy gọi người, “Tú Linh,
bãi giá hồi cung.”

Tuyết
Thanh thấy thế, vội kéo cô lại: “Tỷ tỷ gấp gáp làm gì, cứ ngồi thêm tí nữa đã?”

Phi Tâm
chẳng đoái hoài, nhẹ nhàng dằng khỏi tay cô ta: “Ta cũng ra ngoài nửa ngày rồi,
chờ khi nào muội rảnh thì sang chỗ ta ngồi chơi.” Nói xong, vịn tay Tú Linh,
muốn co chân bỏ chạy.

Phi Tâm
vừa bước tới chính điện thì đụng ngay Vân Hi vừa vào đến. Y không ngồi kiệu,
cũng không có đoàn nghi trượng, thậm chí không có thái giám dẫn đường, chỉ có
Uông Thành Hải cầm ô đi theo, hai người một trước một sau bước vào.

Mưa bụi
lất phất, mấy hôm trước trời còn ấm áp, cỏ xuân xanh um, nay lại được tưới nước
mưa, một màu xanh mượt trông thật đáng yêu. Mưa nhỏ giọt làm ướt con đường lát
sỏi hoa, trong không khí tỏa lên mùi hương hoa cỏ thơm mát. Y mặc bộ thường mục
thêu hình rồng màu xanh dương, áo màu xanh dương làm tôn lên màu xanh ngọc của
cây cỏ, trông đa dạng đa sắc.

Y vừa
thoáng thấy Phi Tâm, khẽ đưa mắt liếc sang, ánh mắt nhìn cô như có như không.
Phi Tâm cũng không biết tại sao, lúc đó cảm giác hình như ánh mắt y có gai
nhọn. Cô quỳ xuống thỉnh an, trong lòng đầy hối lỗi, trang phục này diêm dúa
quá, trang điểm cũng diễm lệ quá, sao cứ cảm thấy không đủ trang trọng.

Y chẳng
ngó ngàng, hứ một tiếng rồi thôi, sải chân bước đến bên cạnh cô. Tuyết Thanh
thấy hoàng thượng đến, mặt mày rạng rỡ nghênh giá, vội vã sai người chưng khăn,
dâng trà, thêm đệm, nhìn áo y đang ướt, chắc rằng đã mắc mưa, khẽ nói: “Hoàng
thượng, hay là thay áo bào này để thần thiếp là cho, ướt thế này sẽ cảm lạnh
mất.”

“Không
sao, chỉ là nước mưa thôi.” Vân Hi ngồi vào chính tọa, “Chân Quý Phi chưa khỏi
lại còn rêu rao? Đi lại dưới trời mưa to, thật là hứng trí quá nhỉ?”

Tuyết
Thanh nhìn thấy sắc mặt y không vui, nhất thời cũng không biết đã làm gì khiến
y không vui mà đến đây trút giận, bất giác không dám cười nữa, cẩn thận nói: “Hoàng
thượng, thần thiếp và tỷ tỷ cùng đến thỉnh an thái hậu, rồi sang đây trò chuyện
một lúc thôi.”

Phi Tâm
nghe Tuyết Thanh đỡ lời giúp, trong lòng rất cảm kích, vội vàng khẽ cúi xuống
đáp: “Thần thiếp đến phiếm chuyện cùng Đức Phi muội muội, đang định hồi cung,
thần thiếp xin cáo lui.”

“Trẫm
vừa đến nàng đã cáo lui?” Mặt Vân Hi đen kịt, hệt như đám mây u ám tích tụ
ngoài kia.

Tuyết
Thanh thấy mây đen dày đặc trên gương mặt Vân Hi, đó là nét mặt chưa bao giờ
thấy, nên trong giây phút đó cảm thấy hơi hoảng hốt, đến bên cạnh dìu Phi Tâm
lên, cười nói: “Lúc nãy tỷ tỷ nghe nói hoàng thượng sắp đến, chẳng phải còn có
chuyện muốn nói mà, sao lại về được chứ?”

Phi Tâm
hiểu nghĩa bóng trong câu nói của cô, trong lòng thầm than khổ, vốn dĩ ăn mặc
thế này đã không nên bị hoàng thượng bắt gặp, hơn nữa bị thương một chân mà còn
chạy sang Đức Phi do thám lại càng khiến hoàng thượng nghi ngờ, cô chỉ muốn
nhanh chóng xong chuyện đi về, nay hai bên đều chèn ép khiến cô không còn đường
lui. Trong chốc lát, cơ thể Phi Tâm chợt cứng lại, đầu cũng bỗng dưng hơi nhức.

“Hoàng
thượng, khi nãy phiếm chuyện với tỷ tỷ, tỷ tỷ còn khen hương ở đây rất thơm,
ban thưởng hôm hành cung, ngay lúc tỷ tỷ bị ốm không tham gia, nay cũng rảnh
rang, một mình hơi buồn, hay chúng ta cùng phiếm chuyện.” Trong lúc Tuyết Thanh
nói, thì cung cũng nữ đang dâng trà lên. Vì tiết trời hôm nay âm u và se lạnh,
chén trà Quý Hoa Bát Bảo cũng to hơn một tí so với bình thường. Tuyết Thanh
đích thân dâng trà lên cho Vân Hi, nụ cười duyên dáng, gót sen uyển chuyển, ánh
mắt e thẹn, trông sắc mặt Vân Hi đã dịu lại, ánh mắt khi nhìn cô đã trở nên hòa
nhã và dịu dàng như mọi khi, cô ta bèn to gan khẽ thì thầm: “Hoàng thượng hiếm
khi tới chỗ thiếp ngồi, có sầu não gì thì cũng nên bỏ hết.” vừa nói, khẽ cúi
người dâng trà lên.

Vân Hi
nhận lấy, mở nắp ra, nhìn thấy trong đó có: táo đỏ, vài miếng sâm mong mỏng,
nấu thành một màu tím sậm, nhiệt độ lúc đó vừa đủ ấm để cho vào miệng. Y khẽ
lắc nhẹ tách trà, sau đó đứng dậy, liếc nhìn Phi Tâm: “Quý Phi tự biết chế tạo
hương liệu, sao lại còn khen ngợi ngươi người khác thơm? Nghe Thanh Nhi nói
nàng có việc cần bàn, sao giờ lại im thin thít?”

Phi Tâm
cúi đầu, thấy bước chân y ngày càng đến gần, lí nhí nói: “Điều khởi tấu đó cũng
không phải quan trọng.”

Cô còn
đang ngẫm xem nên làm cách nào chuyển đề tài thì chợt toàn thân giật bắn lên,
miệng la lên một tiếng, suýt thì nhảy lên. Một luồng nước nóng giáng xuống,
đang chảy từ cổ cô xuống toàn thân. Vân Hi đứng đối diện Phi Tâm, trong tay vẫn
còn lắc lư nửa tách trà, ánh mắt sáng rực như ánh sao. Phi Tâm mở to mắt, tất
cả sự kinh ngạc đều dồn vào đôi mắt. Cô kinh ngạc không chỉ vì nước trà đột
nhiên tát vào người này, mà còn vì cô nhìn thấy vẻ mặt đó, cô cảm thấy y đang
cố ý, y lại lấy nước trà tát lên người cô! Dù cô có thể nhận ra hoàng thượng
không thích y phục cô đang mặc, nhưng không ngờ y lại có thể làm như vậy để
khiến cô mất mặt. Nghĩ đến đó, trong lòng Phi Tâm vừa ngượng ngùng vừa uất ức,
khẽ lùi lại, bàn chân lại cảm thấy đau, suýt nữa thì ngã xuống.

Y đưa
tay ra “đỡ” cô, nhưng trong mắt Phi Tâm, đó nào phải là đỡ? Y giả vờ đỡ cô, vừa
nghiêng người qua, “rào” phần còn lại trong tách tát cả lên. Y vẫn chưa nguôi
giận, ngay khi cơ thể hai người còn đang nghiêng ngả, tay y vẫy một cái, chút
cặn trà đó hoàn toàn không bị lãng phí, tát từ cổ áo đến lồng ngực Phi Tâm, một
bã trà to. Có vài miếng nhân sâm còn đung đưa dính trước ngực cô.

Vân Hi
đạt được mục đích, thừa thế ném chén trà đi, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối: “Ôi dào,
trẫm lỡ tay. Thật đáng tiếc cho bộ váy mới của Quý Phi.”

Mặt Phi
Tâm vừa xanh vừa trắng, gắng gượng nén cơn uất ức trong lòng, cúi đầu không
nhìn y, Tuyết Thanh sau lưng Vân Hi có thể chưa thấy rõ, khi vừa bước tới thấy
Phi Tâm như vậy thì sững sờ.

Nhưng
nô tài sau lưng Phi Tâm đều thấy rõ mồn một, lúc đó cũng giật nảy mình, nhưng
chẳng dám nói năng gì, chỉ cúi đầu ngơ ngác. Phi Tâm nhìn y phục của mình, tay
có chút run rẩy. Y trút giận lên cô thế nào cũng được, bình thường trong Cúc
Tuệ Cung cũng đành, tại sao lại còn khiến cô bẽ mặt ở Lai Âm Cung? Đúng là hôm
nay cô ăn mặc có phần diêm dúa, không thích hợp, nhưng có cần dùng thủ đoạn trẻ
con như vậy không? Cơn giận nén lại khiến gân xanh giữa trán nổi cộm lên.

Vân Hi
đỡ cánh tay cô, nhìn thấy sắc mặt, lúc ấy tròng mắt y đen đến khiến người khác
phát hoảng. Bình thường nhìn thấy y thì bộ dạng lúc nào cũng không chút sinh
khí, mở miệng là quy tắc điều lệ, chỉ thiếu điều khắc tám chữ “Tinh trung báo
quốc, người lạ chớ (đến) gần” trên mặt mà thôi. Nay gặp chị em gì đấy thì lập
tức sửa sang diêm dúa, áo váy lụa bay, diễm sắc tỏa khắp. Người ta không biết
còn tưởng hoàng thượng sống ở Lai Âm Cung nữa chứ! Lúc đó y cũng tức tối, hận
đến muốn xé nát áo váy cô ra!

“Tại
thần thiếp đứng không vững, va phải hoàng thượng.” Phi Tâm cúi đầu, hít một hơi
thật sâu, cố gắng kìm nén giọng điệu bình bình, “Mong hoàng thượng ân chuẩn để
thần thiếp cáo lui hồi cung.”

“Ở đây
cách xa Cúc Tuệ Cung, mưa lại đang to, thay y phục của Thanh Nhi được rồi.” Vân
Hi nhìn áo quần cô đầy vết bẩn, thấy cô khẽ run rẩy, đột nhiên nói.

Tuyết
Thanh nghe y nói thế, vội sang đỡ cô ấy, dặn dò cung nữ: “Đứng thờ ra làm gì?
Còn không mau tìm một bộ y phục mới của bổn cung cho Quý Phi thay.” Lúc đó Tú
Linh tiến đến gần vịn Phi Tâm, cũng không dám lên tiếng, dìu Phi Tâm đi theo
cung nữ vào bên trong điện.

Bởi vì
hoàng thượng có mặt nên Tuyết Thanh cũng không tiện đi theo Phi Tâm về, bèn sai
chấp trưởng Lai Âm Cung đi hầu hạ. Còn cô thì bước tới chỗ Vân Hi: “Bộ xiêm y
của tỷ tỷ rất tươi tắn, hôm nay mới vận lần đầu. Thần thiếp nhìn thấy cũng
thích, thật đáng tiếc.” Cô nói, lén nhìn Vân Hi, thấy ánh mắt y thẫn thờ, cô
chợt cảm thấy sửng sốt.

Vốn dĩ
Tuyết Thanh rất hả hê, vì bộ y phục hôm nay của Phi Tâm thật sự rất bắt mắt,
hoàn toàn để lộ vẻ đẹp yêu kiều cô ấy đã che giấu hằng ngày, nhưng lúc này bỗng
cảm thấy rất bất an. Tuyết Thanh chưa bao giờ thấy sắc mặt hoàng thượng thâm
trầm như vậy, dù thế có bất kì chuyện gì xảy ra, Vân Hi cũng chưa bao giờ mang
những cảm xúc, tâm trạng khác khi đến Lai Âm Cung, trong mắt cô, y dịu dàng đa
tình, và đôi lúc còn rất chu đáo. Cô vẫn luôn đắc ý vì điều này, hoàng thượng
chưa bao giờ nổi nóng với cô, nói năng lúc nào cũng dịu dàng. Nhưng lúc này, cô
đã không hiểu nổi rồi. Ánh mắt y lúc này rất kì quặc, vẻ mặt cũng khá lạ, không
vui nhưng cũng không nổi giận, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như đã trút giận
xong, nhưng đầu mày thì cau chặt, dường như rất não nề. Những lời cô nói, dường
như y hoàn toàn không nghe thấy, nỗi bất an của cô đang phình to ra. Tuy hoàng
thượng luôn được rừng hoa bao lấy, nhưng cô hiểu đó chỉ là nhất thời ham của
lạ, thế mà lúc này đột nhiên cô cảm giác, y đang lộ rõ chân tình. Trong mắt y
không có quyến luyến, không có si mê, chỉ còn lại ánh mắt mông lung xa xăm, chỉ
là ánh mắt mông lung xa xăm đó đã đủ khiến cô cảm thấy nhói đau.

Quyển 2 – Chương 22

Vén sa mềm, tâm tư khéo léo

Một lát
sau, Tú Linh cùng các cung nữ lại dìu Phi Tâm ra, cô đã thay bộ cung y mới may
của Tuyết Thanh. Áo bông màu hoa đinh hương, tay áo rộng, cổ áo đan chéo ôm sát
thân, phía dưới là chiếc váy xòe to dạng chiếc lá, thêu một đóa hoa mẫu đơn
trắng và những chiếc lá được viền đều ở chân váy.

Trên cổ
Phi Tâm quàng một sợi tua bằng tơ lụa màu bạc. Lúc nãy áo cô mặc là áo cổ tròn
đứng, nay áo cổ đan chéo, ngay lập tức cô nhận thấy điều không ổn, nụ vệt đỏ
hiện ra gần chỗ xương quai xanh, dấu ấn này nhắc cô nhớ đến ân ái tối qua. Đây
chính là hoàng thượng, lúc thì dính chặt với cô như keo như sơn, quay ngoắt thì
đã tát nước trà khắp người khiến cô mất hết thể diện.

Phi Tâm
tranh thủ tẩy trang sạch sẽ, nhưng mặt trần yết kiến thì sẽ thất lễ, bèn dùng
đồ trang điểm của Tuyết Thanh tùy tiện vẽ vời vài nét, đôi mày nhàn nhạt lúc ấy
như được tô điểm, nhưng cũng trong trẻo rạng ngời. Sắc hồng tươi thắm nay đã
trở nên nhàn nhạt phiêu dật như tiên. Bộ váy này cũng vừa thân, nhưng áo hơi
chật, phần eo còn rộng hơn nửa tấc, nhưng vòng ngực thì bó rất sát.

Tuyết
Thanh sang nghênh chào, ““Tỷ tỷ thay xong rồi à, khi nãy tỷ có bị bỏng không?”
Vừa nói, cô ta vừa giơ tay định sờ chiếc cổ Phi Tâm. Lưu Tô này dùng để trang
trí mái tóc, nay Phi Tâm choàng lên cổ trông hơi quái gở. Theo giác quan thứ
sáu của phụ nữ, Tuyết Thanh cảm thấy nhất định có gì bí ẩn, khẽ muốn kéo ra
xem.

Phi Tâm
nào chịu, hơi nghiêng đầu né ra, đưa tay kéo lấy tay cô ta, cười bảo: “Không
sao, nhưng áo bị bẩn rồi. Còn phải phiền muội muội mượn một bộ y phục, một lát
nữa về tỷ tỷ sẽ sai người may lại bộ mới cho muội.” Nói xong, Phi Tâm tiến hai
bước về phía Vân Hi: “Mong hoàng thượng thứ lỗi vì thần thiếp đã thất lễ.”

“Do
trẫm đã lỡ tay, sao trách Quý Phi được.” Vân Hi nhìn cô vận bộ y phục này, sắc
mặt lạ kì, có vẻ đã dịu xuống, nhưng dường như có tí thất vọng. Y ngập ngừng
một lúc, vẻ mặt nhanh chóng hồi phục: “Vừa nãy Quý Phi không phải có gì muốn
nói sao? Lại bị gián đoạn rồi, rốt cục là chuyện gì?”

Phi Tâm
đứng thẳng, nhìn thấy Vân Hi chỉ chiếc ghế bên cạnh, bèn tạ ơn rồi ngồi xuống,
thực ra cô cũng không đứng lâu nổi nữa rồi. Lúc nãy vào trong điện thay xiêm y,
trong lòng cũng thấp thỏm, không ngờ bây giờ Tuyết Thanh còn chưa mở miệng thì
đề tài lại quẳng về phía cô.

Xem ra
Tuyết Thanh cũng không ngốc, biết đề tài này khó khơi nguồn. Nhưng khoảng thời
gian này cũng đã giúp Phi Tâm có sự chuẩn bị, Phi Tâm suy tính như thế nào đâu
phải ai cũng có thể tùy tiện xen vào: “Bẩm hoàng thượng, thực ra cũng chỉ là
những việc lặt vặt trong hậu cung. Vừa nãy muội muội có nhắc đến chi tiêu, nếu
như hậu cung cần phải chỉnh đốn thì chúng thần thiếp cũng cho rằng xưa nay hậu
cung đã quá xa xỉ rồi, thực sự vi phạm giáo huấn tổ tiên. Chi bằng kiềm hãm thói
xa hoa trước.”

Vân Hi
khẽ nhếch môi, tiểu hồ ly này, xem ra sau này hỏi chuyện phải kèm cả giáo huấn
lẫn ép buộc mới được, không thể cho một chút thời gian nào cả, mới vừa tích tắc
đã ngay lập tức tìm ra cớ mới, nghe rất ư là chí lí nữa kìa.

Tuyết
Thanh tròn mắt ngơ ngác, thật không hiểu tại sao bỗng nhiên Phi Tâm lại nói đến
chuyện này? Rút giảm chi tiêu hậu cung? Cô ta bị người ta căm ghét như vậy còn
chưa đủ à? Huống hồ hôm nay Quý Phi đến đây, nhỡ hoàng thượng chuẩn tấu, hạ
thánh chỉ thật, sau này Lai Âm Cung của cô nhất định sẽ bị chúng phi tần mắng
rủa! Không gài bẫy được Quý Phi mà ngược lại còn sập bẫy cô ta!

“Hai ái
phi đúng là hiền thục, là tấm gương của hậu cung.” Vân Hi khẽ nghiêng người, “Trẫm
cũng đang có ý này.”

“Hoàng
thượng, chuyện này chẳng qua chỉ là vừa đang bàn thảo, cụ thể vẫn còn phải tính
toán chi li. Thực ra hậu cung không khác các hộ lớn ở dân gian, người ta có
câu, nhà trời biến động, vạn dân tuân theo, nếu như quá hà khắc rút giảm, e sẽ
khiến người ta tưởng nội phủ trống rỗng, sẽ nảy sinh nhiều vấn đề.” Tuyết Thanh
thấy thái độ hoàng thượng, có chút sốt ruột, vội vàng nói.

Phi Tâm
cũng chỉ tùy tiện viện cớ, cô nói như vậy là tại bộ y phục hôm nay. Nghe ý
hoàng thượng, hình như y không thích những thứ xa xỉ. Bộ áo gấm này đúng là giá
thành rất đắt, trên còn đính hơn trăm viên ngọc quý, chẳng trách y không vui,
Phi Tâm nghĩ kĩ thì cảm thấy không ổn. Nhưng rút giảm chi tiêu đâu phải một
chuyện dễ dàng. Trước hết thì chi tiêu trong hậu cung cũng hơn vạn người, nội
tu sửa cung điện mỗi năm đã cần rất nhiều ngân lượng, nói đến quốc thể thiên
nhan, nếu quá tiết kiệm thì các nước khác sẽ khinh khi, bá tánh mà nhìn thấy
thì tự nhiên cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Nhưng nói vấn đề này trong hoàn cảnh
này thì có thể thể hiện hiền đức của cô, thực ra cũng ngầm tỏ thái độ với hoàng
thượng, sau này sẽ không ăn diện diêm dúa, coi như lời đáp trả.

Còn
phản ứng Tuyết Thanh như thế nào cũng không liên quan tới cô, dẫu sao lúc này
Tuyết Thanh cũng chẳng còn tâm tư tính chuyện Nam tuần nữa rồi.

Chuyến
Nam tuần này có lẽ đã xác thực, mấy hôm nay trong hậu cung lan truyền ầm ĩ.
Đáng ra năm ngoái đã phải Nam tuần nhưng vì công trình lớn ở Cù Hiệp phía Nam
nên đã gác lại. Mấy hôm nay Vân Hi cũng rất bận rộn, trưa mùng 10 đến Lai Âm
Cung ngồi chơi, xế chiều lại phải gặp đại thần. Ngoại trừ việc này thì còn nghe
đồn biên giới phía Bắc không thái bình lắm, tất cả những chuyện này gộp lại nên
y đã nhiều ngày không đến hậu cung.

Nhưng
khoảng thời gian này là những tháng ngày tiêu dao của Phi Tâm, không cần dè dặt
đối mặt với y, có thể thực thực tại tại bố trí kế hoạch của mình. Hôm mùng 10
trời đổ mưa to cả đêm, những ngày liền sau đó thì thời tiết rất thoáng đãng,
mấy ngày nay liễu nở xanh um, hoa lá mỗi ngày một vẻ, tất cả đều đang nhảy nhót
hăng say, trong cung bắt đầu chuẩn bị tháo gỡ những tấm rèm bông, đổi rèm cửa
lụa, sửa soạn thay cung y mùa xuân mới cho cung nữ, thái giám.

Phi Tâm
cũng bận đến hoa cả mắt, sau ngày hôm đó, Đức Phi rất không vui. Phi Tâm biết
cô ta giận chuyện gì, nhưng cũng mặc kệ. Phi Tâm biết tâm tư Đức Phi không
giống mình, không phải loại người có thể cùng mưu lược. Nếu Nam tuần đã xác
thực thì nhất định sẽ phải bỏ chuyến săn mùa thu, cuộc thi võ thuật chắc sẽ bị
trì hoãn. Phía anh họ cũng không cần cô phải bận tâm lúc này, nên cô đã bỏ bớt
lo ngại, toàn tâm toàn ý chấp trưởng hậu cung.

Vào
ngày 14 tháng 3, Phúc Khánh Cung truyền đến tin vui, Tuấn Tần đã mang thai.
Nghe thái y đến báo, có lẽ đã được một tháng, chắc là vào dịp hành cung lần đó.

Ba
người được phong chức Tần vào năm ngoái gồm có Linh Tần, Tuấn Tần và Hòa Tần.
Linh Tần gia thế kém nhất nhưng lại đứng đầu tam tần, bởi đó là thời cơ hoàng
thượng đả kích họ Nguyễn đề bạt người mới. Tuấn Tần và Hòa Tần thì gia cảnh đều
trung bình. Chưa hiển hách mà cũng không đến nỗi tồi, dù không phải là cánh tay
đắc lực của hoàng gia, nhưng cũng gọi là tận tụy làm việc. Theo lệ, sau khi
được tuyển và được phong danh hiệu thì cũng chứng tỏ đã lọt vào mắt xanh hoàng
thượng. Bởi vì phong vị gần nhau, bọn họ cũng hay qua lại mật thiết. Nhưng Tuấn
Tần rất biết phép tắc, tranh sủng thì cũng chọn những thủ pháp hợp tình hợp lí,
không quá khích, nên Phi Tâm vẫn có ấn tượng không tệ về cô ta.

Sau khi
nghe tin Tuấn Tần có hỉ, Phi Tâm vội sai người chuẩn bị quà cáp, bảo Thường An
mang tặng. Cô không đích thân đến viếng, e sợ sẽ chạm mặt hoàng thượng, vụ tát
trà mấy hôm trước, sợ hoàng thượng lại mất vui. Kể từ sau vụ việc của Ninh Hoa
Phu Nhân và Tuyết Thanh thì bụng dạ phụ nữ trong hậu cung vẫn không có động
tĩnh gì, mãi đến mùa xuân này mới có tin vui, cô không muốn đến lúc ấy lại
khiến hoàng thượng không vui, tự mình chuốc nhục vào thân. Phi Tâm vẫn rất có
quy tắc tặng quà cáp, không bao giờ tặng những thứ nhạy cảm. Chỉ tặng những thứ
như là Bách Tử Đồ, Bách Tử Y, không khác mấy so với quà tặng Tuyết Thanh lúc
đó.

Ngoài
Phi Tâm có tặng quà thì Đức Phi cũng đích thân ghé thăm, hậu cung mọi người đều
đến mừng. Không nói đến thật giả, tóm lại là không khí hòa thuận, vui vẻ.

Nhưng
đến 15 tháng 3 thì Cư An Phủ truyền báo rằng hoàng thượng muốn Quý Phi thị tẩm.
Phi Tâm nghe xong có chút sửng sốt, nhưng cũng chuẩn bị chu đáo, khởi hành đến
Càn Nguyên Cung.

Vừa vào
tẩm cung, các bức màn đã vén lên cả rồi, Vân Hi đang nằm đọc sách trên ghế dài
trong tẩm điện, kế bên dựng chiếc đèn lồng, trên tường đang treo thảm len màu xanh,
hai bên tường chạm trổ hoa văn tinh tế và trong suốt.

Phi Tâm
vấn an, thấy y không ngước nhìn, biết chắc sẽ lại có dặn dò, nên quỳ dưới đấy
chờ y mở lời.

Vân Hi
khẽ nghiêng người, nói nhạt: “Chân nàng đỡ chưa?”

“Thần
thiếp tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp đã hoàn toàn bình phục.” Phi Tâm
nghe xong bèn đáp.

Y khẽ
im lặng, sau đó nói tiếp: “Tuấn Tần có hỉ, Quý Phi không vui à?”

Phi Tâm
hơi sững người, sao lại nói như vậy nhỉ? Cô vội cúi đầu nói: “Tuấn Tần được ân
sủng thánh thượng, được phúc thánh thượng nên nay có long duệ, là hỉ sự đáng để
chúc tụng, thần thiếp sao lại có thể không vui?”

Y ngước
xuống nhìn cô: “Hôm qua chúng phi đều sang Phúc Khánh Cung chúc mừng, Quý Phi
thì rất kênh kiệu, chỉ sai nô tài đến là đủ à?” “Thần thiếp không dám.” Phi Tâm
thầm than khổ, chả trách y đã hỏi trước xem chân cô khỏi chưa, nay cô không còn
cớ để viện nữa rồi. “Thần thiếp thấy Tuấn Tần muội muội có hỉ sự, các tỷ muội
đến thăm chắc sẽ không ít. E rằng quấy nhiễu thanh tịnh của muội muội, nên
không đích thân đến. Mong hoàng thượng thứ tội.” Trông bộ dạng ấy, chắc trong
lòng y còn bực dọc nên muốn kiếm cớ gây sự với cô! Phi Tâm vắt hết óc, cẩn thận
trả lời, không khéo lại đắc tội với y! Hôm nay Phi Tâm áo quần rất quy củ, thà
rằng cứ thiếu sức sống, còn hơn là bị tát trà lên người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3