Cung – Mê Tâm Ký - Quyển II - Chương 18 - 19 - 20

Quyển 2 – Chương 18

Trong lòng tất nhiên là đã có âm mưu

Phi Tâm
dùng bữa tối, nghỉ ngơi một lúc, Tú Linh dâng trà cho cô, “Nương nương.” Tú
Linh suy ngẫm rồi hỏi, “Chớ trách nô tì lắm lời, nay hoàng thượng đối xử với
nương nương như vậy, nương nương đừng dùng cách cũ nữa.”

Phi Tâm
mỉm cười: “Ngươi tưởng bổn cung trông cô ta xinh xắn nên lại muốn hiến tặng
hoàng thượng à?” Lúc ấy Phi Tâm đang nằm trên chiếc ghế Quý Phi, Tú Linh vừa
đấm chân vừa nói: “Nô tì cảm thấy Trịnh Phụng Viên không đề bạt được. Người thì
cứ ngây ngây ra, nói năng không biết tính toán. Nương nương không cần phí công
sức với cô ta.” Vì bên cạnh không ai nên Tú Linh thẳng thắn nói, hơn một năm
nay cô và Phi Tâm ngày càng thân thiết nên cũng không còn gì kiêng kị.

Quý Phi
nay đã chỉnh đốn hậu cung, vừa trừng trị hai kẻ có địa vị. Nếu có chút thông
minh thì cũng chẳng ai dại dột đến xin xỏ vào lúc này, cô ta chỉ là một Phụng
Viên nhỏ nhoi mà lại dám mạo hiểm như vậy.

“Dù cô
ta không đề bạt được thì bổn cung cũng sẽ không bỏ con cờ.” Phi Tâm không cho
rằng như thế, thái độ của hoàng thượng nay đã rõ ràng, Phi Tâm trước giờ cứ
dâng tặng mĩ nữ đã gặp nhiều trở ngại. Con đường này không ổn, cô đã hiểu ra,
đương nhiên không ngốc nghếch dùng cách này để chọc giận y nữa.

“Ngươi
nghĩ cô ta ngu ngốc, nhưng bổn cung thì thấy cô ta rất tinh tế.” Phi Tâm nheo
mắt, “Cô ta rất rõ năng lực của mình, thay vì hao tiền tài cho các nơi, thà
rằng thẳng thừng tìm bổn cung. Dù bổn cung không nhận lời, cô ta biết chắc bổn
cung cũng sẽ không dùng chuyện này đối phó với cô ta. Những kẻ biết tính toán
đều không ngu dại gây sự trong thời điểm này, còn cô ta thì ngược lại. Bốn năm
nay không hề có động tĩnh, bất ngờ nảy sinh việc này, đâu phải kẻ ngốc.”

Tú Linh
nghe lời Phi Tâm xong thì sửng sốt, chợt nhớ ra chuyện này. Bốn năm! Trịnh
Phụng Viên vào cung cũng bốn năm, không đắc sủng, cũng chưa có con, càng không
ai dựa dẫm. Theo lệ hoàng gia, cô ta chắc cũng sắp phải di dời nơi ở rồi.

Nội
cung tuy lớn nhưng không đủ cho tuyển tú nữ ba năm một lần. Trong kinh ngoại
trừ có tế đàn còn xây dựng biệt thự hoàng gia. Biệt thự này không những dùng để
làm nơi tiêu khiển cho hoàng thượng, còn có một tác dụng, chính là đưa hết tất
cả những ai không đắc sủng, bị bài xích, bệnh tật về. Đưa về Tây cung hiu
quạnh, cũng có thể sẽ trực tiếp chuyển đến các biệt uyển hoàng gia. Chính vì
thế, đừng nói chi đến chuyện muốn tung cánh cao bay, e rằng người ở đó có chết
cũng chẳng ai hỏi han. Nô tài dưới đó nào rảnh rang quản lí đám phụ nữ này.

Nhưng
dù là vì Trịnh Phụng Viên có bị tống đi, nên mới bày mưu kế thì đây cũng không
phải thời cơ tốt. Tú Linh nghĩ vậy, bèn nói: “Nương nương muốn giúp cô ta thật
thì chẳng phải là gây thêm rắc rối cho bản thân sao? Huống hồ người như vậy
chẳng có tí ích lợi gì cho nương nương, hà tất phải tốn công phí sức?”

Muốn
tiền không có tiền, muốn tài cán cũng không có tài cán, ngay đến cha già cũng
lìa đời, sau này trong cung chỉ là một chiếc bóng, thêm một người cũng chẳng
nhiều, ít một người cũng chẳng ít, vì loại người này mạo hiểm thật không đáng.
Muốn để mẫu thân cô ta vào cung thì phải mua chuộc thống lĩnh thị vệ các cửa,
Tư Chưởng Cục, Hành Vụ Thuộc, chỉ hai chiếc miệng to đó đã nuốt không ít tiền
bạc rồi. Nếu chỉ cần rơi hai giọt nước mắt mà được Quý Phi dốc tâm dốc sức giúp
đỡ thì Trịnh Phụng Viên này chẳng phải cho rằng người ta đều là kẻ ngốc sao?
Câu chuyện bi thảm khắp nơi đều có, thê lương hơn cô ta cũng đếm không hết,
lòng thương cảm sẽ hại chết người đấy!

“Bổn
cung biết ngươi trung thành.” Phi Tâm khẽ nói, “Hôm nay bổn cung bán món nợ
tình này cho cô ta, sau này ắt sẽ thu cả vốn lẫn lãi!” Nhà cô vốn xuất thân từ
lái buôn, buôn bán lỗ vốn tất nhiên cô sẽ không làm. Không nhất thiết phải để
Trịnh Phụng Viên lôi kéo hoàng thượng mới gọi là có ích! Thời gian này tuy xảy
ra nhiều việc nhưng Phi Tâm cũng cảm thấy dần dần những thành quả của mình, một
lòng trung quân mới là con đường đúng đắn.

Chỉ dựa
vào thái độ gần đây của hoàng thượng thì cô đã nhận ra.

Trước
kia cô luôn đứng giữa, dù rằng chấp trưởng tốt đến đâu cũng không cách nào lấy
được lòng tin của hoàng thượng. Nhưng nay thì khác, cô một lòng trung quân,
không còn sợ sệt, ngay đến chuyện Linh Tần cô không báo trước nhưng hoàng
thượng cũng không trách cứ điều gì, đó là bởi hoàng thượng hiểu nguyên nhân cô
làm thế không phải là do lợi ích cá nhân!

Được
hoàng thượng tin cậy thì có nghĩa là được y ủng hộ. Sự ủng hộ này sẽ giúp cô
giữ vững địa vị cho dù cơ thể mắc bệnh hư hàn. Vậy thì trong cương vị một thần
tử, một phi tử, điều cô phải làm được chính là mãi mãi trung thành như vậy, đây
mới chính là định hướng của cô. Hoàng thượng không thích cô chọn phụ nữ cho y,
nên cô không làm những chuyện như vậy nữa. Huống hồ dẫu tinh vi thế nào đi
chăng thì đây cũng là hậu cung của hoàng thượng, mạng lưới quan hệ của cô có
rộng đến mấy cũng không sánh bằng hoàng thượng.

Tuy
nhiên, muốn làm tốt việc cho y, thu gom nhân tài là việc không thể thiếu. Trịnh
Phụng Viên tuy nghèo, cũng không được lòng hoàng thượng, nhưng cô ta cũng là
một phi tần, đây cũng là ưu thế của cô ta! Hơn nữa, cô ta xin ân điển Phi Tâm,
đồng thời cũng tự bộc lộ nhược điểm bản thân. Cô ta là đứa con hiếu thảo, lấy
hiếu nghĩa làm trọng, nhưng trung nghĩa khó vẹn toàn. Trịnh Phụng Viên không hề
ngốc, mà rất thông minh, cô ta đã tận tay đưa nhược điểm này cho Phi Tâm, chính
là muốn dựa dẫm cô. Ý đồ đã quá rõ ràng, bao nhiêu năm nay cô ta không tranh
giành chỉ là giả thôi, tìm thời cơ để mưu lược mới là thật! Đây cũng là điểm
Phi Tâm rất tán thưởng, Phi Tâm tất nhiên sẽ không để cô ta thất vọng!

Tú Linh
nhìn vẻ mặt Phi Tâm, cảm thấy tâm tư cô rất khó lường. Tú Linh tự hỏi bản thân
sống trong cung đã lâu, đã gặp không ít phi tần, nhưng người như Quý Phi thật
sự khiến người ta khiếp sợ.

Ban đầu
cô tưởng rằng Quý Phi có thể thăng tiến nhanh như vậy chẳng qua chỉ là vì gương
mặt giống Quý Phi trước kia, nên mới đèo bồng được thái hậu. Nhưng sau đó dần
dần cô không còn nghĩ như thế nữa, nếu Quý Phi chỉ dựa vào điều đó thì e rằng
kết quả cũng chỉ giống hệt như Tuệ Phi, tiền hoàng hậu và Ninh Hoa Phu Nhân.

Tú Linh
cũng tự cho rằng mắt nhìn người của mình không tồi, nhưng sao cô không nhìn ra
được một tí ích lợi nào của Trịnh Phụng Viên cả. Nhưng nay nghe lời Quý Phi,
đột nhiên cảm thấy Trịnh Phụng Viên này cũng không đơn giản. Tuy thế, cô vẫn
không hiểu nổi Quý Phi cần người này làm gì, Quý Phi dường như không có hứng
thú tiếp tục đề tài này nên cô cũng không nói nữa.

Lúc Phi
Tâm đang nghỉ ngơi, đột nhiên Tiểu Phúc Tử mồ hôi nhễ nhãi, vác theo chiếc túi
nhỏ chạy ù vào. Nhìn sắc mặt của y, Phi Tâm hơi ngạc nhiên nhưng bề mặt vẫn tỏ
ra bình thản. Quả nhiên, Tiểu Phúc Tử chạy tới quỳ xuống: “Nương nương, tam lão
gia ở Hoàn Nam đến kinh thành rồi. Sáng nay đã tới, nay đã kí thư tín bên ngoài
phủ nội vụ, đã nhận lệnh của Khố Phủ đến Thoại Dương Môn tạ ơn. Nô tài chờ đến
chiều mới có cơ hội nói vài câu với lão gia, và mang đồ về cho nương nương.” Y
vừa nói vừa mở chiếc túi, một chiếc hộp bằng sơn mài nho nhỏ lộ ra và được dâng
lên Phi Tâm.

“Được
rồi, chỉ một việc nhỏ mà đã không kiềm được rồi.” Phi Tâm tuy ngoài miệng nói
vậy, nhưng ánh mắt đã sáng rực, Tú Linh đưa tay nhận lấy rồi chuyền cho Phi
Tâm.

“Ha
ha…Nô tài bộp chộp đáng đánh.” Tiểu Phúc Tử không để bụng, biết tính tình Phi
Tâm, giả vờ tát lên mồm một cái. Phi Tâm khẽ cong mày lên: “Xem như ngươi biết
khôn, bây giờ đã như thế, mai này làm sao thành việc lớn?”

Tiểu
Phúc Tử nghe xong, mắt sáng cả lên, y biết Quý Phi tuyệt đối không bao giờ hứa suông.
Y cũng biết những năm nay Phi Tâm luôn quan sát và đào tạo y, bây giờ nghe thấy
như thế, vội vàng dập đầu tạ ơn: “Nô tài là con cún của nương nương, nương
nương đặt nô tài ở đâu thì nô tài sẽ sủa về hướng đó!”

Tú Linh
cũng mừng rỡ, thấy Phi Tâm không nói gì, biết cô đang sốt ruột muốn xem đồ đạc
bên nhà gửi, bèn nói: “Được rồi, Phúc công công, mau đứng dậy thay y phục lại
đi.” Lúc này Tiểu Phúc Tử đang mặc thường phục, cũng chưa kịp thay ra. Y biết
Quý Phi đang vui mừng trong lòng, mặc dù bề ngoài không biểu lộ ra. Nếu là bình
thường thấy y mặc bộ y phục này trong cung chắc đã sớm bắt y quỳ gối, chịu bạt
tai rồi.

Quyển 2 – Chương 19

Đọc thơ vẫn còn than thở tiền đồ gian nan

Phi Tâm
mở hộp, lấy đồ trong đó ra. Đây chỉ là những gia vị đặc sắc ở Hoài Nam tuy chỉ
là những thứ linh tinh, nhưng là một nỗi nhớ nhung. Phi Tâm rưng rưng nước mắt,
nhìn thấy bên cạnh còn một phong bì dày, bèn tháo ra xem, là một bức thư và một
tập ngân phiếu.

Ngón
tay cô khẽ run rẩy, lật tờ giấy mỏng đó: “Thần là Tư Mã Mạc ở Hoài Nam, gửi Quý
Phi: mùng 4 tháng 2, em trai – Khoan được ban thưởng của thánh thượng, ân trời
chiếu rọi, sáng rực non nước, tạ ơn thánh ân, không dám chậm trễ nên phải khởi
hành ngay. Thần xuất thân vi hàn, gia tộc thấp hèn, nhờ ân trời chiếu cố, tổ
tông tích đức, nên kẻ cơ hàn được nâng đỡ, phụng tường cát thể, thần rất cảm
kích, sẽ luôn tận trung, giữ trị an địa phương, quản gia phong nghiêm ngặt để
không phụ thánh ân, không làm nhục tổ tiên, lòng cảm kích khó thốt ra lời. Quý
Phi giữ gìn phụng thể, phước lộc an khang, nên chuyên tâm thừa phụng thánh
thượng. Mọi việc trong nhà vẫn tốt, xin đừng âu lo. Thần còn một chuyện cả gan
bẩm báo, con trai thứ tư của em thần đã nạp vào nhà chính, từ bỏ thân phận con
buôn, tiến thân vào sĩ. Năm ngoái tham gia tỉ võ Hoài An, may mắn lọt vào vòng
trong. Kinh thành rộng lớn, chốn ngọa hổ tàng long, không biết nên nhờ cậy vào
ai, không có tiến cử khó lòng tiến bước. Mong Quý Phi chỉ điểm, thần cùng em
trai mong chờ tin tốt...” Đọc thư như được gặp mặt, hệt như gặp gỡ thân nhân,
tuy chỉ vài câu qua loa, nhưng lòng cô vẫn xao xuyến.

Trong
nhà Lạc Chính, phụ thân là trưởng, trước khi làm quan vẫn luôn tiếp quản buôn
bán trà trang ở các tỉnh. Nhị thúc Lạc Chính Tân chủ yếu quản lí vườn trà. Tam
thúc – Lạc Chính Khoan thì quản lí lộ trình và vận chuyển. Sau khi phụ thân làm
quan, công việc buôn bán trong trà trang đều chuyển sang cho tam thúc, tam thúc
bận rộn đến độ chân không tiếp đất, một năm cũng không mấy khi về nhà. Con trai
thứ tư của Tam thúc – Lạc Chính Anh, từ nhỏ tập võ, không hứng thú buôn bán. Có
lẽ Tam thúc cũng vì tương lai con trai nên mới nạp về nhà chính, trút bỏ thân
phận lái buôn.

Nay Lạc
Chính Anh đắc cử kì thi võ đài ở Duy Nam, phụ thân có thể giúp đỡ khi còn ở Duy
Nam, nhưng đến kinh thành thì hết cách, đành nhờ cô giúp sức! Thi võ khác thi
văn, về cơ bản thì thứ hạng đều do võ tướng các nơi tiến cử. Phụ thân hiểu rõ
điểm này nên mới mở lời nhờ cô.

Trong
thư còn kèm ngân phiếu, Phi Tâm không cần nhìn cũng biết số lượng không ít.
Buôn bán tuy lớn, nhưng đều là mồ hôi nước mắt, khiến Phi Tâm phiền muộn trong
lòng. Những năm nay, địa vị của cô tuy cao, nhưng thực sự đã tốn vô kể để duy
trì bề ngoài này. Cô rầu rĩ không phải vì tiền, mà là vì phụ thân yêu cầu lúc
này chưa phải thời cơ, khiến cô cảm thấy khó xử.

Tự cổ
trung hiếu khó vẹn toàn, để có được lòng tin của hoàng thượng, giữ vững địa vị
thì không thể không vứt bỏ một số lợi ích. Bây giờ cô chỉnh đốn hậu cung đã đắc
tội không ít người, ngay đến Đức Phi cũng dần xa rời cô. Võ tướng trong kinh,
cô thật sự không có thâm giao với ai. Còn nô tài có thể dùng được bên cạnh thì
cô vẫn chưa đào tạo được đến mức có thể nói chuyện trong Nội vụ huyện môn.
Nhưng bây giờ cầu xin hoàng thượng sẽ khiến y lại nghi kị ngay.

Phi Tâm
luôn tuân thủ tôn chỉ luôn giữ vững căn cơ, từ khi vào cung cô đã hiểu, muốn để
nhà Lạc Chính tiến thân vào quý tộc Cẩm Thái thì khả năng hoàn thành ngay từ
thế hệ của cô là rất khó. Cái gọi là quý tộc, phải truy phong ba đời liệt sĩ.
Nhà Lạc Chính nếu muốn tiến thân thì phải được hoàng thượng truy phong cho phụ
thân, rồi truy phong tiếp ông nội và ông cố. Trừ phi cô trở thành hoàng hậu để
xứng với vua, hoặc cha cô lập công lớn, bằng không thì hoàn toàn không cần nghĩ
đến nữa.

Hoàng
hậu? Trước kia cô cũng không dám mơ, bây giờ với cơ thể này của cô, e rằng chỉ
là ảo tưởng. Còn phụ thân Lạc Chính Mạc? Lấy gì để lập đại công, ngân lượng?
Nếu là thời kì khai quốc, căn cơ chưa vững, nhà tài phiệt còn có thể thừa cơ
này tiến thân thành quý tộc. Nhưng nay quốc thế xương long, dù có núi vàng núi
bạc, nhưng với thời bình như vậy, giá trị của nó cũng trở nên bèo bọt.

Vì thế,
Phi Tâm vạch cho mình mục tiêu: cố gắng đạt được địa vị cao nhất, cố gắng nâng
cao danh tiếng gia tộc trong xã hội, tục ngữ có câu “cha trồng cây, con hóng
mát,” tạo căn cơ vững chắc cho nhà Lạc Chính là điều quan trọng nhất.

Cô là
Quý Phi, phụ thân vì thế được chức quan Tư Mã ở Hoài An. Phụ thân văn võ đều
bình thường, vả lại tuổi cũng cao, cho một chức quan đó đã là ân điển. Chức
quan Tư Mã cũng là đại quan trong triều, và cũng không bị khinh rẻ khi chấn giữ
biên cương, nhưng trong một vùng đất thái bình thì nó hoàn toàn là chức quan
nhàn hạ, hoàng gia không thể nào dự trữ trọng binh ở khắp nơi, vì thế Tư Mã ở
Hoài An chỉ là chức nhàn, tay không có binh quyền, cũng không được can thiệp quản
lí hành chính địa phương. Nhưng cấp quan thì tương đương tuần phủ Hoài An ba
tỉnh, bổng lộc cũng hoàn toàn như nhau.

Thực ra
phụ thân cô làm quan chỉ là một sự chuyển tiếp để mang đến sự tiện lợi cho con
cháu. Theo quốc lệ, quan hoạn được ưu tiên đề cử. Cùng một điều kiện thì con
nhà quan sẽ có nhiều cơ hội hơn. Nhiệm kì làm quan càng dài thì cơ hội càng
nhiều. Đây chính là nguyên nhân tại sao tam thúc lại để con trai làm con thừa
tự nhà chính.

Nếu Phi
Tâm vẫn mãi là Quý Phi trong cung, phụ thân sẽ làm quan đến năm sáu mươi tuổi
mới về quê ở ẩn cũng không thành vấn đề. Người anh chú bác – Lạc Chính Anh có
thể lọt vào vòng trong ở Hoài An nhất định cũng do phụ thân đề cử. Cứ như thế
thì chờ sau khi Phi Tâm trăm tuổi, triều đình vẫn sẽ theo lệ thăng cấp nhà Lạc
Chính một lần. Nhà Lạc Chính sẽ thuận thuận lợi lợi quá độ thành danh môn vọng
tộc. Tuy vẫn còn chênh lệch đẳng cấp với quý tộc, nhưng tuyệt đối có sự khác
biệt to lớn với nhà buôn ngày xưa.

Hoàng
thượng rất biết dùng người, mượn con gái để thăng chức cho phụ thân chỉ là một
cái cớ. Nhưng đắc sủng không có nghĩa là sẽ được tự do làm càn, nếu hoàng
thượng là loại người đó thì giang sơn này cũng khó giữ rồi. Nhưng chỉ cần có
địa vị trong hoàng cung, hoàng gia nhất định sẽ có gia thưởng long trọng, đây
là quốc thể mà các triều đại đều phải duy trì. Phi Tâm cần nền tảng này nhất,
chỉ cần nền tảng vững chắc là đủ rồi.

Vì thế,
bây giờ phụ thân đề ra yêu cầu này thật sự khiến cô rất khó xử. Vốn cũng không
phải chuyện hệ trọng gì, người ngoài cứ ngỡ đường đường một Quý Phi đề bạt phụ
– huynh chỉ là lẽ thường tình, nhưng những rắc rối trong đó thì nào phải một
lời một câu có thể nói rõ. Hoàng thượng hận ngoại thích chuyên quyền, ghét
những kẻ vô dụng bè đảng. Y chỉ tín nhiệm người tài, và tự có cách điều khiển.
Chỉ cần ngươi có bản lĩnh mà y cần, dù chỉ là kẻ trộm gà bắt chó, cũng sẽ được
phù phép dưới bàn tay thần kì của y, đây chính là ma thuật của đế vương.

Phi Tâm
nghĩ đi nghĩ lại, chắc chỉ có Đức Phi giúp được. Hiện nay mối quan hệ giữa Đức
Phi và cô cũng hơi phức tạp, nhưng trong cung chỉ có Đức Phi đi lại thân thiết
với cô nhất. Cũng may bây giờ đến mùa thu vẫn còn rất xa, cô còn thời gian để
mưu tính. Lúc đó cô bèn hạ quyết định sang viếng Đức Phi để thăm dò ý kiến của
cô ta.

Quyển 2 – Chương 20

Lời thỉnh cầu sắc nhọn

Mùng 10
tháng 3, sáng sớm Phi Tâm thức giấc đã thấy hơi lạnh. Khi thay xiêm y mới biết
tối qua trời mưa to, cơn mưa đầu tiên của mùa xuân. Mưa xuân quý như dầu, tuyên
bố vạn vật sắp hồi sinh, tràn trề sức sống.

“Hôm
nay tiết trời u ám, hay là điểm trang cho nương nương màu đào hoa (trang điểm
với tông màu hồng).” Tú Linh nhìn dáng vẻ cô sau khi thay xong y phục thì lóe
ra ý nghĩ. Là những khúc vải lụa màu, tất cả đều được Tú Linh sắp xếp lại, dựa
theo màu sắc mà may thành những kiểu trang phục mùa xuân khác nhau.

Bộ xiêm
y này có cổ áo hình bán nguyệt, thắt lưng đôi bướm bó sát vùng eo, đường viền
dưới ngực áo có đính tua nhung nhỏ màu trắng. Phía dưới là váy đuôi xòe ba lớp,
mỗi lớp đều xõa xuống đất, lớp trong cùng dài nhất, lớp ngoài là váy bó nhỏ cắt
xẻ theo đường hông, những đốm hồng trong suốt điểm xuyến thành hình hoa.

Bộ áo
cổ tim hôm qua xẻ quá sâu, Phi Tâm mặc không quen. Bộ này thì bó hơi chặt,
nhưng mặc vào Phi Tâm mới phát hiện, những cuộn tua nho nhỏ dưới ngực thật sự
rất bắt mắt, bất giác lại liếc nhìn Tú Linh, rồi lên tiếng: “Lần sau may y phục
thì đưa kiểu dáng cho bổn cung xem trước rồi hãy định!”

“Vâng,
vâng.” Tú Linh cười đáp, vội vàng dìu cô xuống bậc thềm, đi đến trước bàn trang
điểm, “Hôm nay trời âm u, trang điểm đậm sẽ trông khỏe khoắn hơn. Nương nương
thấy sao?”

Phi Tâm
nhìn bộ xiêm y này, cũng chỉ còn cách trang điểm với tông màu hồng thôi, cô
không có nhiều nghiên cứu đối với trang phục và sửa soạn, vì thế cũng không nói
gì, cứ mặc bọn họ làm. Sau khi trang điểm xong, bản thân Phi Tâm cũng thoáng
sững sờ, người trong gương sao cảm thấy xa lạ quá.

Một đóa
hồng cực diễm lệ điểm ngay giữa trán, chính giữa còn dán một hạt châu lấp lánh.
Đuôi mắt đánh màu vàng khiến khóe mắt cô như bay bổng lên, cô vốn dĩ trắng trẻo,
hơn nữa lại luôn được nuôi dưỡng trong thâm khuê, nên hơi có cảm giác trắng
bệch như bị ốm. Nay điểm thêm sắc hồng, nó đã hoàn toàn quét sạch sự không tươi
tắn của cô, khiến làn da trở nên trong trẻo hơn. Và còn cài trâm hoa màu vàng
trên tóc, thật sự là hào quang chói sáng!

Phi Tâm
cảm thấy trang điểm như vậy diêm dúa quá, lát đến thỉnh an thái hậu sẽ không đủ
trang trọng, lúc ấy còn sững sờ, bất giác lấy khăn tay dậm cho màu mắt nhạt
lại.

“Nương
nương, người thương xót cho nô tì đi!” Tú Linh nắm tay cô, lộ vẻ mặt van nài.

“Vậy
thì diêm dúa quá, không hợp với bổn cung.” Phi Tâm khẽ nói, cô không tán thành
quan điểm tận dụng sắc đẹp này.

Ngay
lúc đó, Thường An đã vào bẩm báo, rằng Đức Phi nương nương đang đến, đã vào
trong Tuần Thái Điện rồi. Cô sững người một lúc, vừa sai Thường An ra đón Đức
Phi, vừa vịn tay Tú Linh từ từ đứng dậy, chân cô vẫn còn hơi đau nhức.

Phi Tâm
đến trước điện thì Đức Phi Lâm Tuyết Thanh đã ngồi uống trà trên ghế dành cho
khách. Cô ta vận một chiếc váy xòe màu trắng viền đỏ như cánh khổng tước, bới
mái tóc búi cao sau gáy với trâm cài tóc chữ thập có tua xõa xuống. Ngũ quan
vẫn yêu kiều, diễm lệ và tươi tắn như mọi khi. Cô ta thấy Phi Tâm bước ra bèn
đứng dậy, hai người nhìn nhau khẽ chào. Cách ăn mặc của Phi Tâm khiến cô ta kinh
thán, nhìn chiếc váy của Phi Tâm, cô ta cười rằng: “Chiếc váy của tỷ tỷ thật
tuyệt! Mặc vào trông rất tươi tắn, sáng chói.”

Trước
giờ ai cũng biết biết Quý Phi là người thích giở thủ đoạn, dù rằng bề ngoài
luôn tỏ ra rất giản dị, nay cô ta cũng như thế thôi, điều đó khiến Đức Phi cười
thầm. Phụ nữ hậu cung thực ra chẳng có gì khác biệt, hoàng thượng là phu quân
duy nhất của họ, có ai lại không muốn tranh miếng mồi béo bở đó chứ? Một mặt
thì chèn ép cung phi, mặt khác thì tỏ ra diêm dúa như thế, muốn thừa cơ này
trồi lên, quả là rất thông minh! Và cũng đúng là rất có hiệu quả, mùng 1, mùng
7, mùng 8 đều là Quý Phi thị tẩm. Đặc biệt là mùng 7, 8, hầu như không về Cúc
Tuệ Cung. Xem ra trong hậu cung này quả thật chỉ có lợi ích, chẳng có bạn bè.

“Muội
muội đừng chê cười.” Phi Tâm cười và xua tay, “Nếu ta có một nửa phong thái như
muội muội thì cũng mãn nguyện rồi.”

“Tỷ tỷ
khiêm tốn quá.” Đức Phi sang dìu cô, “Nghe nói tỷ tỷ trật té, hôm qua đáng ra
phải sang thăm, nhưng trong cung có kẻ vụng về làm gãy chiếc trâm Tử Kim Bát
Bảo Ngọc mà muội thích nhất, khiến muội bực tức cả ngày. Trông tỷ tỷ vẫn còn đi
lại chưa tiện, thái y nói thế nào?”

“Không
sao, bảo vài ba bữa sẽ khỏi.” Phi Tâm khách sáo, “Phiền muội muội phải mất công
chạy sang, tỷ tỷ thật ái ngại.”

“Chẳng có
gì to tát cả, dù sao muội cũng phải thỉnh an thái hậu. Sẵn tiện ghé đây đi
chung để có chiếu ứng.” Đức Phi nói, nhìn kĩ khuôn mặt Phi Tâm, khiến Phi Tâm
cảm thấy nhồn nhột. “Làn da tỷ tỷ đẹp thật đấy, băng cơ tuyết cốt đúng là không
nói quá. Không biết tỷ tỷ dùng thứ gì để trang điểm?”

“Đều là
những thứ lấy từ Nghênh Hương Quán.” Phi Tâm vẫn nói chuyện phiếm với cô ta, cả
hai sánh vai bước ra ngoài cửa cung. Khi Phi Tâm đang băn khoăn xem nên do thám
cô ta như thế nào thì cô ta đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, lát nữa thỉnh an xong, tỷ
sang chỗ muội ngồi không? Gia mẫu vừa gửi bánh trứng vào, tỷ tỷ cùng thưởng
thức nhé?”

“Hay
quá, gần đây cảm thấy đắng miệng, sang bên muội xin tách trà ngon uống.” Phi
Tâm cười tít mắt trả lời.

Cả hai
cùng đến Thọ Xuân Cung thỉnh an thái hậu, sau đó Phi Tâm theo Tuyết Thanh cùng
về Lai Âm Cung. Đi qua chính điện, khi vừa tới phiến điện thì Phi Tâm ngửi thấy
một mùi thơm rất đặc biệt. Ánh mắt bất giác nhìn về phía lò Tử Hương đặt bên
cạnh cửa sổ. Phi Tâm thấy thế, cười nói: “Đây là quà tặng của hoàng thượng vào
cuối năm ngoái, hồi trở về từ hành cung, tỷ muội đồng hành đều có. Dạo ấy tỷ tỷ
ốm nên không nhận được, trong lòng muội cũng ấm ức thay tỷ tỷ! Tại sao lại có
thể quên phần tỷ tỷ nhỉ?”

“Không
sao.” Phi Tâm cười nhạt, trong lòng chợt thấy khó chịu. Trước kia rõ ràng cô
hoàn toàn không để tâm, hôm nay bị sao thế này? Mùi khói tỏa lên, hương thơm
ngào ngạt. Quả nhiên là hương thơm có vị thanh nhã, nhưng không mê mẩn, một mùi
vị đặc biệt, nhiều mùi hòa lẫn, Phi Tâm nhất thời không phân biệt nổi có bao
nhiêu mùi.

Chỉ một
lát sau đã có cung nữ dâng trà cùng điểm tâm ra. Phi Tâm nhìn thấy những chiếc
bánh trứng giòn giòn mềm mại, lớp vỏ mỏng đến trong suốt, khoảnh khắc ấy trong
lòng cảm thấy buồn buồn. Tam thúc nghìn trùng vạn dặm chỉ có thể mang chút gia
vị quê nhà đến. Nhà Tuyết Thanh trong kinh, mẹ cô ta còn được thánh thượng ân
chuẩn có thể vào cung bất kì lúc nào. Tuy đã gả vào cung cấm nhưng vẫn được
thưởng thức tài nấu nướng của mẹ. Đúng là người nào cũng có số, câu này quả
không sai.

Tuyết
Thanh thấy Phi Tâm thờ thẫn, không bỏ vào miệng, tưởng cô là người cẩn trọng,
bèn cầm bánh cho vào miệng, ăn xong mới mỉm cười nói: “Lúc còn ở nhà muội rất
thích món này. Mỗi lần gia mẫu vào cung đều mang một ít cho muội giải cơn thèm.”

Phi Tâm
cười, cũng cầm một chiếc, mùi vị thứ này khi vào miệng cô cũng không để ý đến,
trong đầu chỉ lẩn quẩn lời Tuyết Thanh vừa nói. Kể từ khi Phi Tâm hiểu chuyện,
cô chưa bao giờ làm nũng với mẹ. Bởi vì từ nhỏ mẹ đã nói, cô là con gái của
tiểu thiếp, ở nhà không có địa vị, nên tuyệt đối không được ngang bướng làm
theo ý mình, như thế sẽ khiến mẹ cả ghét bỏ. Cô không biết mình thích ăn món
gì, cha mẹ thích gì thì cô thích đó. Ở nhà, cô phải phấn đầu vì địa vị của mẹ
ruột, ở nơi này, cô phải phấn đấu vì nhà Lạc Chính.

“Nghe
đồn phong cảnh Hoài An rất đẹp, thành Hoài An cũng rất nổi danh.” Tuyết Thanh
bưng tách trà đặt ở gần chỗ Phi Tâm, “Cha muội từng nói Hoài An có tám thắng
cảnh, theo tỷ tỷ thì nơi nào vui hơn?”

“Ờ, cái
này...” Phi Tâm thấy đôi mắt long lanh của cô ta sinh động hệt như chú nai,
trong lòng bất giác lại trào dâng sự ngưỡng mộ, “Thực ra ta chưa từng đi nên
cũng không dám nói bừa.”

“Sao
cơ? Tỷ tỷ không phải sống ở thành Hoài An sao? Chưa từng đi nơi nào cả à?”
Tuyết Thanh thật sự có chút kinh ngạc, mắt tròn xoe nhìn cô.

Phi Tâm
nhìn đôi mắt sáng rực ấy, chợt cảm thấy sau lưng như bị kim chích. Những thứ
cung quy, lễ nghi cô thuộc làu làu đã không còn thốt ra miệng được nữa.

“Tỷ tỷ
đừng trách, thực ra tỷ tỷ cũng nghe nói rồi đó, hoàng thượng chuẩn bị Nam tuần.
Có lẽ sẽ đi qua Hoài An nên muội muội muốn biết trước Hoài An có những thắng
cảnh nào.” Tuyết Thanh cười nói, “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ hoàng thượng có đưa chúng ta
đi không nhỉ?”

Nam
tuần? Phi Tâm sững người, sau đó nhanh chóng định thần lại. Cô cũng nghe Thường
Phúc nói qua, mấy hôm nay trong triều vẫn đang bàn tán. Nghe nói rằng đáng lí
năm ngoái đã khởi hành nhưng do tình hình rối rắm nên đình chỉ. Cô thì không
quan tâm có được đi theo hay không, hơn nữa việc này cũng chưa chắc chắn. Dù đã
chắc chắn thì lộ trình cũng chưa định, tất cả mọi thứ đều còn quá sớm để nói.
Điều cô quan tâm chính là nếu hoàng thượng Nam tuần thật thì tuyển cử trong kì
săn bắn mùa thu này nhất định sẽ có biến động, vậy thì anh họ cũng sẽ có thời
gian chuẩn bị, không cần tính toán quá sớm.

“Nam
tuần vẫn chưa xác định thì làm sao có thể chọn người trước?” Phi Tâm cười, “Muội
muội hơi nóng vội rồi đấy.”

“Cha
muội bảo rằng tám – chín phần là thật rồi!” Tuyết Thanh nhướng mày, ánh mắt láu
liếc, “Tỷ tỷ, bây giờ hoàng thượng rất ỷ trọng tỷ tỷ, hay là giúp muội muội
với. Muội đã sai người mời hoàng thượng sang đây sau khi bãi triều, chúng ta
cùng nài nỉ hoàng thượng nhé!”

Người
ta hay nói “Yến vô hữu yến” (Không có tiệc nào là tiệc tốt lành cả), thì ra là
ý này! Phi Tâm mỉm cười nhìn cô ta, trong lòng khẽ than.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3