Cung – Mê Tâm Ký - Quyển II - Chương 15 - 16 - 17
Quyển 2 – Chương 15
Ham muốn tình ái thì phải hâm nóng
Cả
người Phi Tâm nằm dài trên bờ ao, cô đã không biết họ làm thế nào lại lăn từ
trên giường xuống đây! Một tay Vân Hi đang đỡ nửa đầu cô sắp chạm vào mặt hồ,
mái tóc dài trôi bồng bềnh trong nước hệt như rong tảo lơ lửng, Vân Hi ôm chặt
lấy cô.
Cả
người cô rã rời, y trông có vẻ như dã thú trong cơn thèm khát, cắn nhè nhẹ lên
cổ cô, bàn tay từ từ chen lên trước ngực cô, mân mê đỉnh gò bồng đã đỏ ửng lên,
khiến chúng càng yêu kiều diễm lệ. Mỗi động tác của y đều làm cho Phi Tâm không
tự chủ rên nhẹ. Cô đang say men, bởi men rượu, cũng bởi tình dục khiến toàn
thân cô trở nên mềm dẻo, tỏa sáng dưới những giọt mồ hôi lóng lánh.
Đột
nhiên cô la to, rồi rùng người, y càng ghìm chặt lấy cô, quấn sát cô lại. Y vừa
hôn vừa cắn vào vai cô, cô lại khe khẽ rên thành tiếng.
Vân Hi
nhẹ nhàng ôm lấy cô một lúc rồi cùng trở người lại, đặt cô nằm soài lên người
y. Y thong thả nằm đó, khu vực mép ao đã bị họ làm cho bừa bộn cả lên, y đưa
tay hứng ít nước vỗ lên mặt cô. Cô nằm tựa sát lên ngực y, nửa nghiêng đầu, mái
tóc ướt trải dài trên sàn, gương mặt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt, lúc này y còn vẫy
nước lên, tạo nên diễm sắc lung linh
Cô đang
mơ màng thiếp đi, y lại bất chợt bế cô ngồi dậy, đặt cô ngồi lên đùi y, cô thì
thào nhẹ, cảm thấy tay y đang vịn chân trái của cô, bị y chạm vào, cơ thể Phi
Tâm lại bất giác run rẩy, giọng khàn khàn khẽ cất lên: “Đừng… đừng...”
“Khi
nãy có đụng trúng chân bị thương không?” Giọng nói của y uể oải nhưng lại rất
quyến rũ, nghe như có thể khiến con tim loạn nhịp. Phi Tâm lén nhìn trộm y, bộ
dạng có vẻ lười nhác sau khi ân ái nhưng đôi mắt vẫn đen láy, Phi Tâm nhìn kĩ
thì thấy y đang đưa tay kéo đôi chân băng thuốc của cô.
“Hình
như không đụng trúng.” Phi Tâm chẳng còn nhớ nổi là có đụng trúng hay không,
chỉ cảm thấy các giác quan của mình đều chìm đắm trong ngọn lửa nóng, thần
phách bay đi đâu cả rồi, nào còn tâm trí màng đến những chuyện khác.
Da cô
rất mẫn cảm, hơn nữa cơ thể còn chưa khỏe lại, dù rằng y chỉ sờ nhẹ chân cô
nhưng cũng khiến cô cảm thấy vừa ê vừa đau. Cơ thể chợt mềm nhũn ra, nửa thân
áp chặt vào y như thân rắn, eo và hông vẫn còn cố định trên chân y. Mái tóc dài
ướt nhem đang rũ xuống, buông thành hai dải dài hai bên, lúc ấy y ánh mắt y
đang chăm chú nhìn cô bỗng trở nên ảm đạm. Y vịn eo cô, đỡ cô dậy.
“Đúng
là không nên để nàng uống rượu, lại sưng lên rồi kìa.” Lời y khiến cô ấm áp
trong lòng.
Cô lắc
đầu khẽ nói: “Không sao, thần thiếp cũng không bị ngoại thương, rượu có thể lưu
thông khí huyết.” Cô đang nói, bất chợt ngước lên thì thấy y đang cười rất bí
hiểm, trong lòng chợt chùn lại, mình lại nói ngốc rồi. Hôm nay đúng là máu lưu
thông quá, khắp cơ thể cô đều đỏ ửng lên rồi.
Phi Tâm
là người rất quan trọng danh tiếng, bởi vì quá chú trọng, gần như là khắt khe,
nên bất kì cảnh tượng bê thê nào cũng có thể khiến cô tổn thương rất lâu mới
khỏi. Nhưng gần đây mức độ bê thê của cô ngày càng gia tăng, bây giờ lại còn bẽ
mặt ở cả Càn Nguyên Cung nữa!
Phi Tâm
vẫn chưa tỉnh rượu hẳn nên liều lĩnh hơn, khẽ nói: “Thần thiếp vẫn còn rất đau,
đứng không vững, hay là vào phòng trong?” Cô biết dù có từ chối y cũng không nên,
nên lùi một bước để đòi hỏi hoàn cảnh cô có thể chấp nhận được. Y phải hồi lâu
sau mới nghe rõ giọng nói lè nhè của cô, y nâng cằm cô lên: “Quý Phi thật hứng
trí!”
Mặt cô
nhanh chóng tím tái, Vân Hi vuốt ve mặt cô: “Trong đó không được rồi, rượu đầy
cả ra.” Giọng điệu mờ ám của y khiến cô không còn chốn dung thân, không phải cô
muốn nói những lời câu hồn đoạt tâm như vậy, mà là bây giờ cô đã không còn
khống chế nổi thanh điệu của mình nữa chứ đừng nói đến giọng nói, cô cảm thấy
vô cùng xấu hổ vì cơ thể cô lại trở nên mềm dẻo đến mức có thể hoàn toàn nghe
theo sắp đặt của y. Trước kia dù cô phục tùng nhưng một số động tác cô cũng
không thực hiện được, người cô cứng đờ, dù có tuân theo thì cũng không làm
được. Nhưng bây giờ cô giống hệt như đã luyện nhuyễn cốt công. Lí trí dần dần
phục hồi, cô lại e thẹn xấu hổ, nhìn thấy tia cười trong ánh mắt y thì cô lại
càng không đất dung thân hơn.
Y đích
thực vẫn còn có ý định ấy, hiếm khi “hứng trí” như vậy, y muốn bù lại cả vốn
lẫn lãi cho những lần trước. Nhưng thấy chân cô sưng vù như bánh bao, sau cùng
cũng không nỡ, y ôm lấy cô: “Ngâm một lát cho tan hơi rượu, tí phải bôi thuốc
lại.”
Cô vô
tình nhìn phớt vai y, một vết máu bầm khiến đầu óc cô trấn tĩnh.
Cô
hoảng lắm, không ngờ rằng lúc nãy mình lại có thể dữ tợn như vậy!
Vân Hi
nhận ra ánh mắt của cô, thấy cô run rẩy lắp bắp: “Thần thiếp, thần thiếp tội
đáng muôn chết!”
“Được
rồi, đừng nói chuyện không đâu.” Y có chút không vui.
“Thần
thiếp nhớ rồi, đêm 30 năm ngoái...” Phi Tâm rơi cả nước mắt, cảm thấy lạnh lẽo
dù đang ngâm nước nóng.
“Ta
không nhớ rồi.” Y dùng ngón tay xoắn xoắn tóc cô, một vòng rồi lại một vòng.
Phi Tâm
muốn vùng đứng dậy: “Thần thiếp đã làm hoàng thượng bị thương hai lần, thần
thiếp tội...”
“Suỵt…”
Vân Hi rít một hơi, khẽ nheo mắt, gân xanh trên trán nổi lên. Cô ấy mãi mãi
cũng chẳng học được cách xuống nước khi người khác đã kê sẵn chiếc thang, hở ra
một tí thì bắt đầu quan trọng hóa vấn đề, sau cùng khiến y mất cả chiếc thang
leo xuống! Y choàng tay ngắt vào eo cô dưới nước, lớn tiếng quát: “Không cắn
thì cũng đã cắn rồi, nàng muốn gì nữa?” Thái độ của y rất ngượng, như thể y mới
chính là người đã cắn cô rồi sau đó giở thói nanh nọc!
Phi Tâm
giật mình, nửa câu còn lại nuốt ngay vào trong bụng. Y mở miệng là xưng “Ta,”
khiến Phi Tâm không dám lên tiếng.
“Lời
của ta nàng chẳng nghe lọt tai câu nào cả!” Y đã nói những lời khó hiểu này
không chỉ một lần. Phi Tâm thấy mình vẫn luôn ngoan ngoãn tuân theo lời y, an
tiền mã hậu, đao sơn chảo dầu, bây giờ vì tận trung, đừng nói đến tính mạng,
ngay cả danh tiếng cũng vứt bỏ, y lại cứ hay nói cô không nghe lời. Nhưng cô
không dám đáp trả, chỉ cúi đầu im lặng.
“Đã nói
không nhớ rồi, còn dùng dằng làm gì nữa? Nàng không gánh tội thì không chịu nổi
à?” Y bắt đầu giáo huấn cô.
Phi Tâm
suy ngẫm hồi lâu mới hiểu ý.
Vân Hi
thấy cô nhăn mày, mặt ngờ nghệch, huyệt thái dương như muốn bấn loạn. Nhưng
cảnh sắc này thật sự rất cám dỗ, lúc này suối nóng đang chảy, khói tỏa mờ mờ,
làn da cô ửng hồng như được quét lên một lớp kim sa mỏng. Cô đang ngồi trên đùi
y, tóc dài phất phơ như rong tảo, làn mi dài đọng những giọt nước, môi đỏ khiêu
gợi. Bất kể thế nào thì đây cũng không phải địa điểm lí tưởng để giáo huấn
người khác!
Y bất
ngờ túm cô lại, khiến cô giật mình khẽ kêu lên. Y nhìn chăm chăm đôi môi cô,
một tay nhấc chân phải cô lên khỏi mặt nước. Chân cô sưng rất to, ngâm nước
nóng cũng không phải cách hay.
“Ta
cũng không phí lời với nàng nữa, nàng đúng là khiến đòn?!” Y kéo chân cô, cả
người cô trượt xuống, y thừa thế áp chặt, hôn lên môi cô, sau ót Phi Tâm đã
ngâm xuống nước, chân lại bị y kéo cao, tư thế kì cục này khiến cô thút thít
rên. Y hôn cô loạn xạ, chẳng kịp để cô thở, thêm nữa hơi nước bốc lên, khiến y
cũng ngộp đến suýt ngất!
Khi cô
tỉnh giấc thì đã về đến tẩm cung, tất cả mọi thứ đều vàng chói, nhìn thì biết ngay
vẫn là Càn Nguyên Cung. Lần này cô tỉnh giấc vì đói, tấm màn ngăn cách chỉ nhận
thấy bên ngoài ánh sáng hiu hắt, nhưng lại không biết đã giờ nào rồi. Cũng
không thấy bóng dáng Vân Hi, cô thờ thẫn, cơ thể vẫn còn nhức mỏi, chẳng muốn
động đậy một chút nào cả. Nhưng khi cô kéo tấm chăn lên xem thì mặt đen xì như
đáy chảo, vẫn không có y phục!
Quyển 2 – Chương 16
Áo sam tươi đẹp hay là hồng nhan
Phi Tâm
thiệt tình không biết hoàng thượng muốn gì? Dù chuyện Linh Tần do cô không báo
trước, nhưng xuất phát điểm cũng là nghĩ cho hoàng thượng thôi mà! Y là thiên
tử mà dùng cách nào trả đũa thì nói thế nào cũng không được. Tuy chén thuốc đó
không phải thuốc độc, là bản thân Phi Tâm cả nghĩ, nhưng bây giờ y cũng đã trút
sạch giận dỗi rồi còn gì. Cô ngày ngày ở lại Càn Nguyên Cung không về, khi ấy
sẽ lại bị người ta nói chuyên sủng hậu cung. Những cung phi cô xử trí trước đó,
chẳng phải là sẽ mượn cớ báo phục để độc chiếm hậu cung hay sao?
Nghĩ
như thế nên cô chẳng thể nào nằm yên nổi. Cất tiếng gọi: “Ai ở ngoài kia?”
“Nương
nương?” Nghe giọng nói, Phi Tâm giật mình. Uông Thành Hải! Phi Tâm không phải
sợ Uông Thành Hải, mà là ở trong cung này, chỉ cần nơi nào có Uông Thành Hải
đồng nghĩa rằng hoàng thượng nhất định cách nơi đó không xa!
Quả
nhiên, Uông Thành Hải vừa trả lời, Vân Hi đã lên tiếng: “Nàng tỉnh giấc rồi à?
Ra đây dùng cơm nào.”
Dù Phi
Tâm tính tình có dễ chịu thế nào thì lúc này cũng trở nên u uất! Dùng cơm dùng
cơm, làm sao mà dùng! Cô trợn mắt liếc xéo, bất chợt mắt cô hoa lên khi Vân Hi
vén màn bước vào. Bây giờ y đã thay chiếc áo bào thêu chỉ vàng, màu sắc rất rực
rỡ, tóc dài thắt bím xõa xuống, đầu đội nón có đính minh châu to bằng trái
nhãn.
Phi Tâm
rất ít khi thấy y ăn mặc như vậy, huống chi giờ vẫn còn nửa đêm nên có chút
sững sờ. Tay y cầm chiếc đèn hoa sen, toát lên mùi hương nồng nàn. Ngửi mùi này
hệt như món anh đào chưng với nếp.
“Trẫm
quên khuấy đi mất, chân nàng đang bị thương.” Hiếm khi thấy y mặt mày tươi cười
hớn hở, Phi Tâm có chút kinh hãi, “Cứ dùng trên giường cũng được.” Nói rồi y
dặn dò một tiếng, cung nữ nhanh chóng bày biện.
Phi Tâm
rụt người vào trong chăn: “Hoàng thượng, hay là để thần thiếp thay y phục trước?”
Cứ như thế thì cô thực sự không chịu nổi, vả lại cơ thể còn vết xanh vết tím,
làm sao còn mặt mũi nhìn ai.
Y cúi
xuống nhìn cô, trầm ngâm một lát mới mở lời: “Hai hôm nay trẫm đã cáo giá với
thái hậu rằng hôm qua nàng bị ngã không tiện đi lại. Ngày mai sẽ sai Tú Linh
đến đón.”
“Tạ ân
điển hoàng thượng.” Nghe thế cô khẽ đáp.
“Dậy
dùng bữa trước đi.” Y nói, “Còn cả thuốc đó nữa, nhớ uống đấy.”
“Vâng.”
Cô nghe rồi cuốn chăn lại, nghĩ đến thuốc đó mà thấp thỏm. Thật sự không hiểu
có phải cô đã mắc chứng bệnh bất trị nào rồi không? Tại sao hoàng thượng lại
không nói rõ, và còn đột nhiên đối xử cực kì dịu dàng với cô, càng nghĩ lại càng
lo sợ, nhưng thật sự không dám hỏi y. Đoán là Tú Linh nhất định biết chuyện
này, cả ngày hôm nay lại chẳng thấy mặt, không có y truyền lệnh thì làm sao dám
như vậy?
Trước
giờ hai người vẫn như thế, nếu không bàn việc công, hay là không nói những thứ
liên quan tới chuyện gì gì đó thì không khí sẽ trở nên ngượng ngùng. Cô không
tìm thấy đề tài thích hợp, còn y luôn im lặng, cô càng không biết làm thế nào.
Nhưng vì vẫn còn dư âm đọng lại sau khi ân ái nên sự tĩnh lặng này cũng không
đến nỗi khô cằn, mà trở nên có chút ý vị.
Bởi vì
tối qua quá mệt, cũng có thể vì uống thuốc lúc sắp ngủ nên Phi Tâm ngủ rất say,
mãi đến gần giữa trưa mới thức giấc. Cô rất ít khi ngủ nướng và ngủ quá giờ đa
phần đều tại vận động kịch liệt mà ra.
Sáng
sớm Tú Linh dắt Tú Thể và mấy cung nữ cùng Thường An sang rước cô, đã chờ ngoài
hành lang chính điện Càn Nguyên Cung rất lâu, nghe nói cô đã thức giấc, lúc ấy
mới theo Trần Hoài Đức vào trong hầu hạ.
Tú Linh
mang theo một bộ y phục mới màu hồng đào đến. Phi Tâm nhìn chất liệu này, bất
giác khẽ nhíu mày, vải lụa này là cống phẩm của Tinh Bình Châu. Tinh Bình Châu
chuyên sản xuất vải thượng hạng, chỉ có phi tần cấp Phu Nhân trở lên mới có
được. Phi Tâm vẫn luôn cảm thấy màu sắc này quá chói lọi nên trước giờ vẫn cứ
cất giữ, không ngờ rằng Tú Linh lại sai người may thành áo mùa xuân.
“Sao
ngươi lại lục vải này may áo?” Phi Tâm nhìn bộ y phục mình không thích lắm,
nhưng hiện thời chẳng còn gì để mặc, lại đang trong Càn Nguyên Cung, nói trước
mặt nô tài khác cũng không hay, đành đưa tay mặc Tú Linh và Tú Thể mặc vào cho
cô. Chờ khi cô chỉnh trang hoàn tất, Tiểu Phúc Tử bên ngoài rèm mới nhận lấy
tách trà trong tay cung nữ đưa lên cho cô, Tú Thể vội vàng sửa sang tóc tai
giúp cô, cười nói: “Nương nương, dù sao mỗi mùa cũng phải may vài bộ, cất mãi
sẽ bị mọt thì rất đáng tiếc. Huống hồ màu sắc này tươi mới, rất phù hợp mặc vào
mùa xuân. Mấy hôm rồi trời âm u quá, hôm nay ngoài kia có mặt trời, ra ngoài sẽ
cảm thấy tươi sáng hơn.”
“Đúng
thế, trước giờ có mấy bộ màu xanh cũng không hợp, màu trắng lại không thích hợp
làm trang phục chính, nô tì thấy vải hồng này rất hợp nên đã tự ý cho người
may, nương nương nhìn xem, hợp lắm chứ!” Tú Linh kéo thẳng mép áo, thắt thêm
thắt lưng, mỉm cười nói.
Phi Tâm
ngồi trên ghế, Càn Nguyên Cung không có bàn trang điểm trong thẩm cung, cô cũng
không nhìn thấy, chỉ cảm giác áo này chói lọi quá. Tú Thể nhanh tay búi tóc cho
cô, cung nữ bên cạnh đưa gương tròn cho cô soi. Cô vừa nghiêng đầu chỉ điểm Tú
Thể, vừa hứ nhẹ: “Được rồi, hồi cung hãy nói. Bổn cung còn có việc hỏi ngươi!”
Phi Tâm
không dùng bữa tại đó, Tú Thể cài trâm đơn hình bướm nhiều màu cho cô. Cô thu
thập mọi thứ, cũng lười phấn son ở đây, dù mọi thứ đã chuẩn bị ổn, nhưng cô
đang có một bụng câu hỏi, chẳng có tâm trí trang điểm, tùy tiện uống ngụm trà
rồi vội vàng bãi giá.
Trần
Hoài Đức cùng nô tài Càn Nguyên Cung chờ ngoài rèm, vừa thấy cô ra, ngay cả
Trần Hoài Đức cũng sửng sốt, vội vàng cúi người: “Nương nương, nô tài chuẩn bị
điểm tâm rồi, hay nương nương dùng một ít?”
“Không
cần.” Phi Tâm gật đầu, Uông Thành Hải luôn cùng hoàng thượng thượng triều. Trần
Hoài Đức chấp trưởng Càn Nguyên Cung, Phi Tâm biết y do một tay Uông Thành Hải
huấn luyện nên cũng rất khách sáo với y. “Hai hôm nay cám ơn Trần công công đã
chiếu cố, bổn cung hồi cung đây.” Cô nói xong, vịn Thường Phúc bước ra ngoài.
Trần
Hoài Đức tiễn ra ngoài, Thường Phúc bên cạnh thấy có cơ hội, vội nhanh nhẹn
nhét vào tay y. Trần Hoài Đức khựng lại, nhìn bóng lưng Phi Tâm một lúc, tươi
cười hô: “Nô tài cung tiễn Quý Phi nương nương bãi giá hồi cung!” Nói xong, tất
cả nô tì phía sau đều quỳ xuống.
Phi Tâm
lên kiệu, không vội hồi cung mà vòng sang Thọ Xuân Cung một chuyến, một là để
chứng minh với thái hậu mình đã ngã thương ở chân, một là do thám khẩu khí thái
hậu về chuyện Linh Tần. Tinh Hoa vừa thấy cô cũng sửng sốt, hào quang chói lóa,
quan trọng hơn là ánh mắt Phi Tâm cũng trở nên tươi tắn hơn, hoàn toàn khác hẳn
ngày thường. Tuy không điểm phấn, môi không tô son vẫn đỏ, mày không kẽ vẫn
cong, đôi mắt long lanh, làn da sáng mịn, và cũng vì màu sắc y phục nên không
còn vẻ trang nghiêm, ủ rũ không linh hoạt như mọi khi. Chân tuy đi lại không
tiện, nhưng dáng vẻ tươi tắn, dường như hai ngày này đã sống rất hòa hợp với
Hoàng thượng trong Càn Nguyên Cung, trông chẳng hề có chút u uất nào.
Đối với
chuyện Linh Tần, Tinh Hoa vốn chẳng muốn quản nhiều. Bây giờ Phi Tâm chấp
trưởng hậu cung, hai phi tử một bị đày, một chết đi, thủ đoạn ra tay mang dáng
dấp cách làm của hoàng thượng.
Tinh
Hoa trong lòng hiểu rất rõ, nay Phi Tâm chẳng cả nể là vì dốc sức giúp hoàng
thượng. Tuy bà là thái hậu nhưng cũng không muốn dính dáng tới rắc rối lúc này.
Nhà họ Nguyễn nay không còn như xưa, anh em và cả họ hàng đều lần lượt thoái
lui, danh tiếng vẫn còn, quyền thế khó giữ. Phi Tâm giờ không còn là con cờ
trong tay bà, mà đã thay đổi thế trận, trở thành con cờ của hoàng thượng rồi.
Ngẫm nghĩ mà xem, đúng là sai một dặm hỏng cả ván cờ, con cờ vất vả tìm được,
giờ tay không dâng người!
Phi Tâm
thấy thái độ Tinh Hoa thì cũng nắm được tình hình. Nhưng thái độ Phi Tâm vẫn
như xưa, không vì bà thất thế mà trở mặt, ngồi một lát bèn thỉnh từ hồi cung.
Nhưng nét mặt Trần Hoài Đức và thái hậu lúc nãy vừa thấy cô, Phi Tâm không hề
phớt lờ. Sau khi hồi cung, cô soi gương to, thật chói lọi quá! Vải này vốn khác
những vải thường, đó là vì một chữ “Thể,” không phải là vải nhuộm, mà là vải tơ
tằm đã được nghiên cứu kĩ ngay từ lúc nuôi tằm, nên chất liệu có khác, và trong
giai đoạn nấu vải cũng không ngừng ngấm màu, hoa văn trong đó không phải thêu
lên, mà là trong quá trình dệt đã kết hợp với nhau, dần dần hình thành, không
có đóa hoa nào thêu ra, tất cả đều ngầm hiện trong vải lụa.
Trong
quá trình may, đính thêm các loại đá quý khác nhau làm tăng vẻ cao quý. Và
chiếc váy này được xẻ tầng hai bên, chính giữa có một nếp gấp, hai bên có những
sợi dây buộc mảnh, khi đi lại tạo cảm giác phiêu bồng. Trên cổ áo xẻ một đường
sâu hơn tất cả những bộ y phục trước giờ cô từng mặt, tay áo kết gút bướm, đính
ruy băng, rất rườm rà. Phi Tâm vốn thuộc dạng thân hình mảnh mai, ngực cao gọn,
bộ này may rất vừa thân, để lộ vòng eo thon nhỏ và những đường cong cơ thể.
Nhưng
chói lọi không chỉ tại y phục, càng bởi vì đôi mắt cô, ngay đến cô cũng giật
mình. Lúc nãy mặc dù cô có soi gương trong Càn Nguyên Cung, nhưng đều tập trung
vào xung quanh, nay xem lại mới thấy hai má đã dậm phấn hồng! Ánh mắt long
lanh, hệt như một chú nai tơ, lạ lẫm vô cùng, một dáng vẻ mà hai mươi năm nay
cô chưa bao giờ nhìn thấy!
Quyển 2 – Chương 17
Tường cao khó ngăn cách tình thân
“Hôm
qua tại hoàng thượng không cho ngươi đến rước bổn cung hay là tại ngươi đã nói
điều gì?” Phi Tâm ngồi trong điện, lên tiếng hỏi, “Ngươi ngày càng to gan rồi
đấy!”
“Nô tì
không dám.” Tú Linh vội quỳ xuống, cúi đầu đáp, “Thực ra là hoàng thượng bảo
Uông Công Công đến nên nô tì mới không dám sang.”
Phi Tâm
khẽ nhắm mắt, không mở lời, chờ Tú Linh nói tiếp.
“Hôm
trước nương nương đến ở Càn Nguyên Cung, Uông công công còn cho nô tì một gói
thuốc, dặn phải nhớ cho nương nương dùng.” Tú Linh nói, “Ông ta còn bảo...”
“Nói
đi.” Phi Tâm khẽ nói, “Ở đây không có ai, dù bổn cung có mắc chứng bệnh nan y
nào đi chăng thì ngươi hãy cứ nói thẳng.” Chẳng trách hoàng thượng lại dùng
cách này giữ cô lại một ngày, chắc rằng sau khi cô bị thương, Uông Thành Hải từ
thái y viện về đã tiện thể vòng sang mách với Tú Linh. Không lẽ quả thật cô mắc
bệnh nan y?
“Không
phải bệnh nan y, chỉ là cơ thể hư hàn. Thái y chỉ kê thuốc bị thương ở chân.
Uông công công đích thân đi lấy thuốc, không lên sổ, bảo rằng không muốn nương
nương phải phiền não.” Tú Linh nói, “Nô tì nghe xong cũng cảm thấy việc này
không nên lan truyền sẽ tốt hơn. Nương nương cứ viện cớ bị thương ở chân, uống
một thời gian thì triệu Phùng thái y sang chuẩn trị. Miệng ông ta kín, sẽ không
có gì rắc rối.”
“Sao?”
Phi Tâm run rẩy, mắt trừng to ra. Hèn chi mỗi kì kinh nguyệt đến cô đều đau
không chịu thấu, thời gian lại không chuẩn xác, có lúc còn chệch những mười
ngày. Chẳng trách cứ hay sợ lạnh, mùa hè lại còn sợ gió đêm, ăn thức ăn nguội
thì khó tiêu hóa. Căn bệnh này khó trị, và nghe đồn là căn bệnh không cát lợi
trong cung. Cô bốn năm chưa mang thai, thì ra đều do bệnh này!
Tú Linh
thấy thần sắc cô bất định, biết cô đang rối bời trong lòng, vội an ủi: “Nương
nương không cần lo lắng, thánh thượng vẫn còn rất chiếu cố cho nương nương, có
thể thấy được tình ý của người dành cho nương nương. Huống hồ đây không phải
bệnh không trị được, Phùng thái y mát tay, hành y bốn mươi năm, trải qua hơn cả
ngàn ca bệnh. Nay do chính hoàng thượng đốc thúc y, y nhất định sẽ cẩn trọng,
nô tì cũng sẽ không để lộ phong thanh. Nương nương chỉ cần an tâm điều dưỡng,
đừng quá ưu tâm lao lực là được!”
Phi Tâm
thở phào, nét mặt bớt âu lo. Hoàng thượng còn giữ thể diện cho cô, tình ý đó cô
tự khắc hiểu rõ. Nhưng cô khó lòng duy trì, không lao tâm lao lực? Làm sao có
thể? Cô tự hiểu giá trị bản thân. Không có con cái, cô chỉ còn lại giá trị này
mà thôi. Nhưng thật gian nan! So với căn bệnh này, cô chẳng thà bị bệnh hiểm
nghèo, tàn tật vì bệnh, hoàng thượng sẽ nhớ đến những lợi ích thường ngày của
cô.
“Không
việc gì rồi, đứng dậy đi!” Lát sau Phi Tâm mở lời, “Hôm qua trong cung có xảy
ra chuyện gì không?”
“Bẩm
nương nương, tối qua Trịnh Phụng Viên đã chuẩn bị lễ vật đến thỉnh an và cầu
kiến nương nương nhưng lại không chịu nói có chuyện gì.” Tú Linh nghĩ lại. Tất
cả phi tần cấp thấp mỗi ngày đến thỉnh an, Phi Tâm không phải đều gặp tất. Đa
số chỉ để họ chờ ngoài điện rồi cho cung nữ chấp trưởng ghi lại.
Trịnh
Phụng Viên? Phi Tâm suy nghĩ rất lâu mới nhớ đến người này. Trịnh Phụng Viên
này vào cung chung lượt với cô, lúc nào cũng lẻ loi, thỉnh thoảng gặp gỡ hoàng thượng
trong yến tiệc cũng tỏ ra lạnh nhạt, trước giờ vẫn sống trong cung Dục Cảnh.
Phi Tâm không biết có thật cô ta thanh cao hay muốn tỏ ra bản thân khác người,
Phi Tâm cũng không muốn đi tìm hiểu.
Tú Linh
vừa nói vừa sai người dâng đồ lên cho Phi Tâm xem, là một chiếc vòng tay phỉ
thúy, chất liệu thông thường nhưng rất trong trẻo. Phi Tâm nhìn qua: “Ngươi sai
người truyền cô ta đến.”
Tú Linh
ngơ ngác, trong hậu cung này có không ít kẻ tặng quà cáp, cũng chưa bao giờ
thấy Quý Phi vội truyền gọi. Theo lời Quý Phi, không có lợi thì không qua lại,
tặng quà càng quý giá mới thể hiện được đối phương yêu cầu càng nhiều. Trên đời
không ai nguyện buôn bán thua lỗ, càng không có lợi lộc tự nhiên rớt xuống,
nhưng Tú Linh vẫn hiểu ý cô, nghe dặn dò xong bèn sai thái giám truyền lời.
Không
bao lâu, Trịnh Phụng Viên đã cùng một cung nữ thân cận đến, cúi đầu tiến vào
điện, quỳ xuống sàn: “Nô tì tham kiến Quý Phi nương nương.” Theo luật Cẩm Thái,
hậu cung phi tần phải hành lễ khác nhau theo cấp bậc. Cùng cấp gặp nhau chỉ khẽ
cúi người, thấp hơn một bậc thì kẻ dưới phải cúi xuống hành lễ, người trên chỉ
cần đứng trả lời. Thấp hai – ba bậc thì kẻ dưới phải cúi xuống hành lễ, người
trên có thể ngồi nhận lễ, thấp hơn ba bậc trở lên thì kẻ dưới phải quỳ lạy.
Phi Tâm
nhìn cô ta, trông cũng xinh xắn, nhưng ăn mặc nghèo nàn. Trên người cô ta mặc
một bộ cung trang màu xanh lá, chất liệu không bằng cả chất liệu y phục của cô
cung nữ thân cận trong cung Phi Tâm. Nhưng cũng phải thôi, một Phụng Viên như cô
ta, bổng lộc có hạn, hơn nữa bốn năm nay cô ta không có gì nổi trội, nô tài
phía dưới không có lợi lộc sẽ cắt xén tiền bạc của cô. Nếu không có chuẩn bị
trước thì những tháng ngày trong cung không cần nghĩ cũng biết. Người như cô
ta, trong cung này không ít.
“Không
cần đa lễ, cho Phụng Viên chiếc ghế.” Phi Tâm nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu
hòa nhã.
“Không
dám, trong điện của Quý Phi nương nương nào có thể để nô tì ngồi.” Trịnh Phụng
Viên nét mặt lo lắng, “Cứ để nô tì quỳ bẩm chuyện là được!”
“Đứng
dậy đi nào.” Phi Tâm vừa nói vừa đứng dậy, “Trong vườn bổn cung vừa chiết vài
cành Hải Đường, Trịnh Phụng Viên cùng bổn cung ra ngắm một lúc!”
“Tạ
nương nương.” Trịnh Phụng Viên nghe thế vội vàng đứng lên, thấy Phi Tâm chìa
tay về phía mình, Tú Linh thì vẫn đứng yên, bèn bước tới dìu cô.
Họ đi
ra chính điện, về phía giếng trời trung tâm. Phi Tâm nhìn cô một lúc, gần đây
nhiều việc, rối tung lên cả nên sự nhẫn nại của cô có hạn. Khi đến giếng trời,
Tiểu An Tử sai mọi người khiêng ghế nằm, dời bàn nhỏ, bày hoa quả, rồi kéo rũ
nô tài đang làm việc trong vườn ra ngoài, để hai họ lại nói chuyện. Phi Tâm khẽ
nhíu mày: “Phụng Viên có điều gì cứ nói thẳng, không cần ngại ngùng.” Nói xong,
cô tựa lưng vào ghế, chân đang bị thương, chỉ muốn nằm thôi.
“Nương
nương bận rộn, nô tì không nên làm phiền, nhưng nô tì thật sự hết cách, đành
làm liều đến xin ân điển nương nương.” Trịnh Phụng Viên quỳ xuống.
“Ngươi
cứ nói đi, bổn cung nghe xong rồi quyết định cũng chưa muộn” Phi Tâm liếc nhìn,
thấy sắc mặt cô ta buồn rầu, bèn nhẹ nhàng nói.
“Nô tì
khẩn xin nương nương khai ân, để gia mẫu vào cung gặp mặt một lần.” Cuối cùng
Trịnh Phụng Viên cắn chặt răng, trán nổi gân xanh, thái dương nhỏ mồ hôi li ti.
Phi Tâm
hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô ta. Thấy cô ta cúi đầu, âm thanh run rẩy: “Nô
tì cũng biết cung quy hậu cung, gia quyến ngoại thần không được phép tự tiện ra
vào.” Cô vừa nói vừa dập đầu, “Nương nương, xin nương nương khai ân.”
Cung
Phi muốn gặp thân nhân, trừ phi được hoàng thượng khai ân, có chiếu chỉ. Bằng
không đến già đến chết cũng không được gặp, mãi mãi chia lìa tình thân. Muốn
được gặp thân nhân, đâu chỉ mỗi mình cô ta. Phi Tâm mặt mày không đổi sắc: “Nếu
đã biết thế thì bổn cung cũng không làm chủ được.”
“Nô tì
chỉ có thể van xin nương nương, nương nương hồng phúc, khoan dung nhân hậu.
Mong nương nương giúp đỡ!” Cô ta vừa nói nước mắt vừa rơi. “Năm ngoái phụ thân
nô tì bệnh nặng lìa đời, mẫu thân không nơi nương tựa. Nô tì biết trong cung
khó lòng tận hiếu, chỉ mong nương nương để gia mẫu vào cung gặp nô tì một lần
mà thôi. Sau này nô tì cam nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp tấm lòng Quý Phi!”
Phi Tâm
nhìn cô ta rồi chợt nói: “Ngươi cứ ra về, để bổn cung xem xét.” Thấy cô ta vẫn
cứ van nài, bèn bổ sung, “Nếu quả thật như vậy thì bổn cung sẽ giúp ngươi.”