Cung – Mê Tâm Ký - Quyển I - Chương 05
Quyển 1 – Chương 5
Vân vê đá vụn trong tay, không còn mặt mũi
nào
Cô bỗng
dằng co, y hoàn toàn không nghĩ rằng cô dám dằng co, thoáng có chút kinh ngạc.
Khi vừa định thần thì cô đã thoát khỏi vòng tay y, cô vội vã quay lưng quỳ
xuống giữa biển hoa.
Lùm hoa
cao gần bằng chiều cao của một người gần như đã che khuất cô lại, ngàn hoa đung
đưa xung quanh cô, mái tóc phất phới tung bay tạo nên cảnh tượng hài hòa. Má cô
ửng đỏ, hơi thở bất định, chưa chờ y lên tiếng, cô đã vội vàng tỏ thái độ: “Hoàng
thượng, thần thiếp không nghe thấy, không nhìn thấy gì cả. Thần thiếp chỉ là,
chỉ là...” Cô đã không còn có thể suy nghĩ nhiều nữa, chỉ mong y có thể nương
tình cô chăm nom hậu cung mà tha cô một con đường sống. Tất cả vũ trang của cô
chỉ còn lại thần thái, nét mặt hệt như Tuệ Phi trước kia, hi vọng có thể gợi
dậy sự thương tiếc của y đối với Tuệ Phi quá cố. Đừng đối xử như thế với người
giống Tuệ Phi này.
Nhưng
cô đã sai. Y hoàn toàn không chờ cô nói dứt đã đẩy cô xuống đất. Biển hoa rậm
rạp che khuất cơ thể họ, nhưng âm thanh roẹt roẹt khiến cô tự dưng nắm chặt nắm
đấm lại, giỏ hoa rơi xuống lùm, cánh hoa tung bay bởi động tác của y, bay rải
xuống gương mặt và cơ thể cô.
Hôm nay
không phải mùng ba! Từ nay về sau cô sẽ không đến trước Ngự Hoa Viên nữa, dù
hoa có nở rộ thế nào, cô cũng không bao giờ đến nữa! Cô nghiến chặt răng, không
phát ra một lời nào, mặc sức để y lộng hành. Càng dằng co chỉ khiến y thêm tàn
nhẫn, cứ đến những lúc như thế này thì cô đều suy nghĩ như vậy, nếu có một đứa
bé thì tốt biết mấy, sau đó cô cố gắng nghĩ đến việc y vẫn còn biết cười. Cô
nắm chặt nắm đấm, quên mất rằng vừa nãy vì đột nhiên bị ngã nên bất cẩn túm lấy
một nắm đất cát, có một hạt đá nhỏ nhọn nhọn đã đâm vào lòng bàn tay cô. Thực
ra cô hoàn toàn không cảm giác được nỗi đau đó, so với cái đau trên cơ thể, cái
đau ở tay chẳng đáng là gì.
Y từ từ
nâng người lên, lần này ngay cả y phục y cũng không cởi bỏ. Y nhìn làn mi cô bị
phủ bởi cánh hoa, đó là nụ hoa hải đường cô vừa hái, tóc cô xõa ra, trong tóc
còn vương không ít những cánh hoa rụng. Dưới những cánh hoa tung bay, gương mặt
cô toát lên vẻ đẹp e lệ. Đôi mắt lúc ấy đen thẳm, nhìn không thấy một chút ánh
sáng và khô héo chẳng có lấy một giọt nước mắt. Bờ môi căng mộng đỏ hồng, đã
tạo nên vẻ đẹp mê li cùng với những đốm đo đỏ trên làn da trắng như tuyết ấy. Y
đang định hôn lên môi cô, chợt có tiếng bước chân khiến y khẽ ngẩng đầu. Xa xa
trên con đường hoa đó có một đoàn người đi tới, người đi đầu chính là Thái hậu
Nguyễn Tinh Hoa!
Y quay
xuống nhìn cô, lúc ấy cô cũng đã nghe thấy. Con ngươi chợt co chặt, sắc mặt bắt
đầu căng lại. So với vẻ mặt ảm đạm không sinh khí ban nãy, lúc này trông sống
động hẳn lên.
“Hoàng...hoàng
thượng.” Tim cô đập mạnh hơn lúc nãy, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, âm thanh khàn
khàn mang chút ủ rũ.
“Nấp ra
sau hòn non bộ.” Y né một bên tay để cô bò qua, sau đó tiện tay vứt chiếc giỏ
hoa bên cạnh ra sau. Lúc đó cô chẳng kịp nghĩ ngợi, càng không đủ thời gian để
lo lắng cơn đau khắp người, vật vã bò về sau hòn non bộ. Cô vừa nấp vào, hàng
ngũ đã tiến đến gần. Thái hậu hiển nhiên cũng không ngờ hoàng thượng lại ở
trong lùm hoa, sững người một lát, đoàn người phía sau cũng vội quỳ rạp xuống
hết.
“Hoàng
thượng đang làm gì ở đây? Uông Thành Hải sao không theo hầu?” Nguyễn Tinh Hoa
hứ một tiếng, nhìn Vân Hi xiêm ý xộc xệch, trên mặt vẫn còn diễm sắc ung dung,
điêu tàn. Rừng hoa to mà y áp xuống lúc ấy vẫn còn lại nửa manh áo, chốc lát đã
hiểu ra ngay. Bà xua tay: “Tất cả lui xuống, không chừa một ai!” Giọng bà hơi
sắc, lông mày chau lại. Đôi mắt dán chặt vào Vân Hi, Vân Hi từ từ bước đến
trước, cúi người nói: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, hôm nay mẫu hậu cũng đến
ngắm hoa?”
Tinh
Hoa chờ mọi người đi hết, bước về phía y: “Hoàng thượng bãi triều, không nghỉ
ngơi trong Khải Nguyên Điện, chạy đến đây làm gì?” Mắt phượng của bà nhìn về
hòn non bộ, “Ai gia rất muốn biết, vị chân phật nào đang ở sau hòn non bộ? Lại
dám làm ra chuyện đồi bại như vậy!”
“Mẫu
hậu bớt giận, là nhi thần đã quấy rầy sự thanh tịnh của mẫu hậu. Nhi thần xin
thỉnh tội với mẫu hậu!” Vân Hi cản lại trước mặt bà, ngăn không cho bà tiến lên
trước.
“Hoàng
thượng là thiên tử, đọc sách thánh hiền, là điển mẫu của thiên hạ. Hậu cung
thuận hòa, dạy dỗ đạo đức thục nghi. Những điều làm mê hoặc lòng thánh thượng,
ai gia tuyệt không dung tha.” Tinh Hoa phẫn nộ, trâm ngọc cài trên tóc cũng
đung đưa, “Bây giờ nơi này không có ai, bảo người đó ra đây, về Thọ Xuân Cung
nói tiếp.”
“Là nhi
thần đã không màng lễ nghi thiên tử, xin mẫu hậu trách phạt nhi thần.” Gương
mặt Vân Hi điềm đạm, ngước mắt xuống nói.
Tinh
Hoa ngẩng đầu nhìn y một lát, bỗng nhẹ giọng nói: “Hi nhi, đừng vì một người
đàn bà mà quên đi hùng tâm thiên hạ!” Lời của bà vừa thốt ra, Vân Hi khẽ sững
sờ, giọng hơi khan nói: “Nhi thần không dám quên.”
Tinh
Hoa thở dài, lại nhìn về phía hòn non bộ, sau đó không muốn ở lại đây khiến
hoàng thượng bị mất mặt: “Đã thế thì thôi vậy.” Nói xong, bà quay lưng, bỏ đi
mà không hề ngoảnh đầu lại về phía hồ.
“Nhi
thần cung tiễn mẫu hậu.” Vân Hi nhìn Tinh Hoa ngày càng xa dần, bóng dáng đã bị
rừng hoa che khuất rồi mới quay người ra sau, nhìn về phía hòn non bộ, vừa quay
sang, mắt y trừng to: Phi Tâm biến mất rồi? Y hốt hoảng một lát, vịn vào bờ đá
khẽ giọng: “Lạc Chính Phi Tâm? Lạc Chính Phi Tâm?”
Một hồi
sau, từ đáy hốc hòn non bộ có một bàn tay đưa ra, y nhìn thấy vết máu giữa
những khẽ ngón tay. Con ngươi y hơi co lại, khẽ lầm bầm: “Bước ra đi, về rồi.”
Hốc hòn
non bộ có một động trống, là nơi còn thừa lại sau khi tu sửa. Vẫn chưa kịp lấp
lại, chỉ có thể miễn cưỡng chui lọt. Cô từ từ bò khỏi dưới đó, trên người vết
trắng vết đỏ, bây giờ lại còn lấm lem bùn đất. Tóc rối bời, trông khó coi vô
cùng. Cô vẫn luôn chịu đựng, dù y đối xử thế nào, cô cũng chẳng nói nửa lời,
nhưng cũng chưa bao giờ như hiện tại, tới giờ vẫn còn run rẩy. Cô ngẩng nửa mặt
lên, đôi mắt ngấn lệ, từng giọt nước mắt trong suốt vương trên làn mi, khiến y
hơi sững sờ.
Y đi
qua, cong lưng đưa tay về phía cô. Cô sợ hãi, tưởng y vẫn chưa chịu buông tha.
Ngón tay rụt lại: “Hoàng thượng, xin hoàng thượng buông tha thần thiếp!” Đây là
lần đầu tiên cô van xin y, y hơi cao giọng, giơ tay nắm lấy cổ tay cô: “Nàng
không theo trẫm về thì định về bằng cách nào đây?”
Cô đang
giật mình toan rút tay về, nghe thấy lời này, nước mắt khó kìm nổi, cuối cùng
cũng rơi xuống. Ban ngày tuyên dâm đã khiến người ta khinh miệt, nay lại còn
xảy ra trong hoa viên. Tôn vinh cô khổ tâm gìn giữ nay đã sụp đổ, trong lòng ảm
đạm muôn phần. Vừa nãy lời thái hậu càng khiến cô thấm thía, đúng, hoàng thượng
tuyên dâm, đó là do yêu nữ mị hoặc. Trách nhiệm đều đổ lên thân người đàn bà! Y
do chính tay thái hậu phò trợ lên ngôi, làm sao bà nỡ trách y? Khổ công đến
cuối, chữ sủng chẳng giành được, chữ hiền lấy không nổi, cô kẹp giữa mẹ con họ,
sau cùng chỉ mang tiếng đồi bại, yêu nghiệt nịnh hót!
Y nhìn
thấy giọt nước mắt của cô rơi xuống đất, mái tóc dài và xiêm y rách khiến người
cô nửa che nửa lộ, cánh hoa bay phất phới xung quanh, khiến cô không chỉ trông
đáng thương mà còn rất diễm lệ. Y bất giác mất hồn, thật muốn giày vò cô thêm
nữa.
Tuy
nhiên, y đã nửa lôi nửa kéo cô lên, cởi áo bào khoác vào người cô, đưa tay bế
cô lên. Cô khựng lại, nhưng không dằng co, chỉ nép mặt vào trong lồng ngực y.
Mái tóc dày đã che kín mặt cô, và cũng che đi những giọt nước mắt của cô.
Y vừa
bế cô lên, bên này đại thái giám Uông Thành Hải đã vội vã hô hào vài tên tâm
phúc chạy sang, chưa kịp quỳ xuống, Vân Hi đã khẽ gật đầu: “Nhặt hết đồ đạc
dưới đất, về Khải Nguyên Điện.” Nói xong, y cho một tên tiểu thái giám dẫn
đường, thẳng chân bước về Khải Nguyên Điện. Uông Thành Hải hiểu ngầm trong
lòng, vội xua tay cho mọi người thanh lí hiện trường, bản thân thì kẹp phất trần
hối hả đi theo. Thái giám, cung nữ ven đường đều bị âm thanh “Suỵt suỵt” như
tiếng ruồi vo ve của thái giám dẫn đường khiến cho sợ điếng người, quay lưng ra
sau, mắt không dám liếc nhìn.
Người
gây ra chuyện là y, nhưng nay cô cũng phải dựa vào y để giữ tôn nghiêm của
mình. Phi Tâm biết rằng hiện tại mình không thể về Cúc Tuệ Cung, lúc đó thái
hậu chẳng qua là không muốn làm bẽ mặt hoàng thượng. Bà không có mặt ở đây,
nhưng không có nghĩa là tai mắt của bà không tồn tại nơi này. Nếu giờ cô hồi
cung, thái hậu sẽ chực chờ sẵn, bắt ngay tại trận!
Cô nép
sát vào Vân Hi, mặt vùi hẳn vào trong. Cũng chính vì thế cô đã nghe thấy nhịp
tim của y. Cùng với nhịp tim của y, cô dường như bình tĩnh lại, không run rẩy
nữa. Thực ra, y cứ giao cô ra có phải tốt hơn không, trừ khử cái đinh trong mắt
này đi. Cô là người do thái hậu đề bạt, thái hậu thấy cô ắt sẽ giận điên lên,
như thể tự bạt tai mình! Từ nay thái hậu sẽ không cách nào can thiệp chuyện phi
tần, người thái hậu chọn là hồ ly tinh, sau này hoàng thượng sủng ai, thái hậu
cũng không cách nào quản nữa. Y không làm như vậy chắc do không muốn thái hậu
khó xử à? Nhất định là như thế.
Đến
Khải Nguyên Điện, y đưa cô vào thẳng Noãn Sương ở sau điện. Đây là nơi thường
ngày y nghỉ ngơi khi rảnh việc chính sự. Nơi y sống là Càn Nguyên Cung, nhưng ở
đó còn người của Sung Bí Viện, Văn Hoa Các. Thực sự không tiện bằng Khải Nguyên
Điện này.
“Hi
vọng Tú Linh, Tú Thể của nàng linh hoạt một chút, đừng tìm kiếm nàng khắp nơi
thì may ra!” Y ném cô xuống giường, khẽ giọng phĩnh mũi. Cô hơi ngạc nhiên, tại
sao y biết Tú Linh, Tú Thể là thân cận tâm phúc của cô? Y xưa nay chưa bao giờ
ngó ngàng đến bọn họ cơ mà.
Thật ra
điều này cô lại không lo, Tú Linh nhạy bén, chỉ cần gió thổi cỏ lay đã biết nên
làm gì. Nay cô chỉ lo thái hậu sẽ đi các cung dò thám, lần này không giao một
người ra thì không xong. Thái hậu có thể chờ đến tối, sau đó viện cớ cho người
thám cung, rất nhanh chóng cô sẽ bị lộ tẩy.
Y cũng
không ngó ngàng, cứ để mặc cô bẩn như thế. Cung nữ vốn định tiến lên thu xếp
cho họ, một ánh mắt của y đã khiến họ lui cả ra. Lát sau, Uông Thành Hải đã
bước vào, cô cũng chẳng để tâm đây là giường ai nữa, chui tọt vào trong, sau đó
nằm co ro trong đó.