Cung – Mê Tâm Ký - Quyển I - Chương 06 - 07

Quyển 1 – Chương 6

Mây cuộn ánh ban mai, trái tim bé nhỏ xoay
tròn(*)

(*) Tiêu đề là một cách chơi chữ của tác giả, nguyên văn
là “Vân nhiễu hi vi tâm bách chuyển,” có tên của Vân Hi và Phi Tâm

Uông
Thành Hải trong tay đã dâng lên một bộ cung phục, cúi người với Vân Hi: “Hoàng
thượng, nô tài đã đến Phục Cục một chuyến, lĩnh bộ cung y về rồi.”

Cô nghe
xong, sợ hết vía. Uông Thành Hải từ nhỏ đã cùng trưởng thành với hoàng thượng,
là tâm phúc của hoàng thượng. Nay đã chấp trưởng chức tổng quản đại thái giám.
Giờ đây hắn làm như vậy, không phải là ngu ngốc không động não thì là có ý muốn
cô chết.

Nơi ở hoàng thượng chắc chắn sẽ
không lưu lại đồ của phụ nữ, dù rằng có tin đồn Uyển Tần cùng vào cùng ra với
người, cô cũng biết chắc hoàng thượng sẽ không mang cả đồ đạc cô ta sang đây
cùng sống với người. Nhưng cung nữ hầu hạ hoàng thượng thì có, tùy tiện đưa một
bộ cho cô trốn ra là được, có thể trốn được lúc nào hay lúc đó, còn hơn là như
bây giờ, lĩnh đồ từ Phục Cục đều có ghi lại hết, tùy tiện lật mà xem, kiểu
dáng, màu sắc sao có thể gạt được người ta. Chưởng sự của Phục Cục là thân tín
thái hậu, hoàng thượng làm như vậy, thực chất là muốn lấy lòng thái hậu, để bà
ấy tự lần ra dây mơ rễ má, túm lấy con hồ ly tinh đó ra. Tới lúc đó, hoàng
thượng cũng giữ được thể diện, không phải người không bảo vệ, mà là người bảo
vệ không nổi. Còn cô thì sao? Mất hết thể diện và lí lẽ, cái lí của cô đã sớm
thành một nồi cháo nhừ, trước giờ cô đều ráng giữ thể diện, không phải giữ vì
bản thân mình, mà là vì cả gia tộc. Chuyện này lan ra ngoài, nhà họ Lạc Chính
của họ coi như bị hủy rồi.

Nếu đã như thế, thà rằng tự mình thỉnh
tội với thái hậu, để thái hậu xử lí ngầm, mong sẽ vẹn toàn được thể diện cho
cô. Cô cuộn chặt áo bào, vừa định ra ngoài, chợt nghe tiếng Vân Hi nói: “Coi
như ngươi lanh lợi.” Tim Phi Tâm như đã chết thật sự rồi, quả thật y đã tính
toán như vậy. Đột nhiên y lại nói tiếp: “Mang đến Lai Âm Cung, chiều tối hãy
mang đi. Sau đó dặn Uyển Tần bảo cô ta sáng mai tới thỉnh an thái hậu sớm một
chút!”

Đầu Phi Tâm bỗng dưng nổ tung lên,
cô hoàn toàn bị y khiến cho choáng váng. Đưa đến Lai Âm Cung, đó là nơi ở của
Uyển Tần! Rốt cục y muốn gì? Còn bảo Uyển Tần sang thỉnh an sớm? Thế có khác
nào nói thẳng với thái hậu rằng Uyển Tần chính là người sai cung nữ quyến rũ
hoàng thượng, chủ bộc cùng lấy lòng hoàng thượng! Y phục lĩnh từ Phục Cung là
cung trang, nhưng đều là áo cung nữ mặc bình thường. Phi tần cao cấp sẽ lĩnh y
phục từ Thượng Phục Cục, các cung tự lĩnh theo quy chế và nguyệt lệ của chủ
nhân từng cung.

Lúc nãy y và Uyển Tần vẽ tranh dưới
mái đình ở tâm hồ, ai nấy đều biết, chớp mắt thì y đã cùng người khác mây mưa
trong rừng mẫu đơn. Đường về của Uyển Tần thái hậu chắc chắn sẽ biết, đoán
không nhầm giờ đây có lẽ bà ấy đang nghi ngờ người bên Uyển Tần, dù không là
Uyển Tần cũng sẽ là nô tài của cô ta. Nô tài thì khó điều tra, cung phục đều
như nhau, ra ra vào vào nhiều thế này, mỗi cung mỗi viện ít nhất cũng bốn, năm
mươi người, nên dẫu hoàng thượng lập tức đưa về Khải Nguyên Điện thì cũng có
thể lẻn chuồn về. Nhưng phục phẩm của cung nữ có hạn, xé nát một bộ thì phải
nhận lại một bộ. Giờ Uông Thành Hải lĩnh một bộ về, sau đó lén đưa qua bên Uyển
Tần. Ngày mai khi Uyển Tần thỉnh an, móc nối những điều này lại. Thái hậu nhất
định sẽ cho rằng không cần điều tra cụ thể là ai, chỉ cần biết manh mối ngọn
nguồn là đủ!

Những lời họ nói sau đó cô đã nghe
không lọt tai, lòng cô đang rối bời. Chợt mắt cô hoa lại, một bóng người đã
ngồi lại bên cạnh cô, cô giật mình la nhẹ. Lúc đó lòng cô đã rụng rời, làm sao
còn quan tâm đến việc giả thần thái Tuệ Phi gì đó. Cặp mắt mở to kinh ngạc, như
thể bộ dạng thỏ con bị giật mình sợ hãi.

“Món ân tình này, nàng có nhận
không?” Khóe môi Vân Hi khẽ cong lên, y đang cười với cô! Lần đầu tiên y cười
với cô nhưng lại khiến cô hoảng sợ. Từ trước tới nay cô đã không nhìn thấu được
y, nay càng không sao hiểu nổi. Lời này có đúng là đã được thốt ra từ miệng
hoàng thượng không? Hoàng thượng mà lại đòi ân tình với phi tần à?

“Không nhận à?” Y nhìn vào đôi mắt
cô, nụ cười càng thêm bí hiểm.

“Hoàng thượng đưa bộ cung phục cũ
của cung nữ cho thần thiếp, thần thiếp tin rằng có thể trốn ra ngoài. Thái hậu tìm
không ra thì đành bỏ cuộc, cớ sao...” Cô bỗng cảm thấy mình nói nhiều rồi, nói
nửa chừng bị khựng lại.

“Lấy hay không?” Y chẳng màng đến
lời nói của cô, hỏi tiếp.

“Thần thiếp đa tạ ân điển hoàng
thượng.” Cô hít một hơi thật sâu, kết tóc thành phu thê, ân ái mãi không đổi.
Uyển Tần nghĩ như vậy, nhưng người đàn ông cười dịu dàng với cô ấy lại không
nghĩ thế. Hiện giờ cô thậm chí còn hoài nghi, có thật là y thích Tuệ Phi đó hay
không? Nổi đau thống thiết lúc ấy, phải chăng chỉ thể hiện cho người khác xem mà
thôi?

“Ngày mai đến Thọ Xuân Cung cứu vớt
đi, Uyển Tần nhất định sẽ nhớ ân điển này của nàng. Sau này cha cô ta cũng sẽ
giúp ích cho nàng, nàng nói đúng không, Quý Phi?” Đôi mắt y vẫn ánh lên một tia
cười, nhưng đã khiến cô run rẩy lên. Y, biết tất cả.

Từ nhỏ y đã trưởng thành trong
hoàng cung, tranh đấu cung đình y rõ hơn ai hết, y dần dà cũng vui sống với cái
diệu ý bên trong. Đăng ngai trong thân phận thập nhất tử, ngoài sự phò trợ của
thái hậu, cũng cần phải có tài năng của y. Hóa ra bấy lâu nay cô đã đánh giá
thấp y rồi, y không có tâm, chỉ biết đấu, y mới là cao thủ cao thủ cao cao thủ.
Thuận ý thái hậu, giao một người thái hậu muốn thấy nhất. Lâm trung lang sẽ
hiểu, đừng tưởng đưa con gái vào thì có thể hô mưa gọi gió trên triều đường.
Người mà hoàng thượng muốn dùng, nhất định phải chèn ép tới cùng, để sau đó
hoàn toàn thuộc về y. Mục đích của y nhất định là thế, Lâm trung lang bây giờ
quá nổi bật, không thích hợp làm chuyện lớn. Y rất tán thưởng cá tính của ông
ta, nhưng khi hành sự thì chỉ cần con cờ, mà con cờ thì không cần phải có mũi
nhọn, y cần phải mài nhẵn sự sắt bén của nó đi, để ông ta ngoan ngoãn vâng lời.

Hôm nay người tặng cô món ân tình
to như vậy là muốn cô phải nhìn rõ mình nên đứng bên nào. Chủ hậu cung không
phải thái hậu, không phải hoàng hậu, mà là y. Nội ngoại triều đường, bên trong
ngoài triều, chỉ có y mà thôi! Cô đã hiểu rồi.

“Nàng phải cảm tạ trẫm thế nào?” Y
đưa tay sờ má cô, động tác dịu dàng này khiến cô nổi da gà. Cô nghĩ thật chẳng
sai, bây giờ y đang đòi cô phải tỏ rõ lập trường. Cô muốn an cư trong cung là
điều không thể, muốn bình yên lặng sóng bảo đảm địa vị của mình cũng không thể
rồi.

“Mạng của thần thiếp, là của hoàng
thượng.” Cô hơi co đầu gối lại, quỳ trên giường.

“Lần sau, cứ dùng hương này.” Y bất
chợt sát đến gần, hít hà vùng cổ cô, “Giống hệt lần trước.”

Cô giật mình kinh ngạc, lần trước?
Cô đột nhiên nhớ ra rồi. Mùng ba tháng rồi! Lần nào cô cũng nhớ kĩ, nhưng vì
trước đó đắc tội với y, nên quên mất chuyện mùng ba tháng rồi. Đó chính là hôm
trên ghế Quý Phi, hôm y đi hành cung!

“Là hương gì?” Y đột nhiên bắt đầu
mút lấy cổ cô, khiến cả người cô không ngừng run rẩy.

“Là, là Bạch Liên Tang Phù Dung.”
Cô lắp ba lắp bắp, “Nếu, nếu hoàng thượng thích. Thần, thần thiếp...”

“Bạch Liên Tang Phù dung.” Y khe
khẽ lặp lại, đưa tay túm lấy tay cô, giở lòng bàn tay cô ra, ở đó đã không còn
rỉ máu, mà tụ lại thành vệt máu đậm, như chu sa trong lòng bàn tay.

Y xoa dịu lòng bàn tay cô một lát,
ngước mắt xuống khẽ nói: “Lần sau nhớ dùng mùi hương này.” Cô choáng váng triệt
để, hoàn toàn không thấu nổi y, càng không dám nhìn y.

“Ngay đến mùng ba mỗi tháng nàng
cũng có thể quên, trẫm không biết tâm tư Quý Phi rốt cục dồn vào việc gì?”
Giọng y bỗng dưng buốt lạnh, vừa nóng vừa lạnh như thế khiến tim gan của cô sắp
vụn nát. Lời này khiến cô nhớ đến lời thái hậu, tâm tư của cô đều dùng vào đâu
nhỉ? Có lẽ trước giờ đúng là cô đã phớt lờ rồi. Có thể giúp cô giữ được địa vị,
duy chỉ có hoàng thượng. Cô nhớ mà, nên cô mới mưu tính như thế nhằm lấy lòng
hoàng thượng. Hai cung nữ lúc đó, dù mắng nhiếc cô, nhưng y cũng vẫn thu nạp
đấy thôi. Uyển Tần hiện tại, chẳng phải y cũng rất thích sao?

“Thần thiếp biết tội.” Cô chậm rãi
thốt ra mấy từ, sau đó chẳng nói được lời nào nữa. Người khác có thể cô còn
đoán được, nhưng người này, cô hoàn toàn không đoán nổi.

“Trẫm cảm thấy nàng mặc áo màu xanh
lam rất khó coi!” Y đột nhiên lại thốt ra những câu khiến cô rối bời, khó coi?
Màu sắc Tuệ Phi thích nhất à? Đúng rồi, y chẳng muốn nhìn thấy cô giả làm Tuệ
Phi tí nào, vì cô không xứng. Y đã nhắc cô hết lần này sang lần khác, lần nào
cũng lôi ra nói rất rõ ràng, chỉ tại cô ngốc nghếch, vẫn còn ôm mộng đẹp trở
thành một hiền phi!

Thế nào cũng được, dẫu sao cô cũng
chẳng có điều gì là thích và không thích, tất cả hứng thú, sở thích của cô đều
vì lấy lòng người khác. Trước kia phải lấy lòng đại nương và phụ thân, nay phải
lấy lòng hoàng thượng và thái hậu. Còn bản thân cô thì thế nào cũng được.

“Thần thiếp hiểu rồi.” Cô cắn nhẹ
môi, đáp một câu. Ánh mắt lạnh lùng của y nhìn về phía cô, hiểu? Nàng thật sự
hiểu ra mới lạ! Cô im lặng một hồi, cảnh tượng lúc này khiến cô ngượng ngùng
cực kì, huống hồ nơi này còn gây cho cô cảm giác rất không thoải mái. Toàn là
hơi thở của y, mùi gỗ đàn dịu nhẹ, ngay cả chiếc áo bào trên người cũng khiến
cô cảm giác khó thở. Nhưng cô lại không dám mở miệng bảo y sai người đến hầu hạ
cô, thật sự không dám.

Cũng may là thái giám bên ngoài đã
cứu cô! Tiền điện có quan chức cấp báo, thái giám không dám không truyền. Lúc
đó y mới đứng lên để cung nữ vào thay xiêm y, nội sam của y cũng phải thay. Cô
khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc đó thật muốn xông ra ban thưởng vị quan đó! Đúng là
đã cứu mạng cô.

Đấu tranh hậu cung cô không sợ, cầu
thắng trong khe hở cô cũng không sợ. Cô sợ nhất chính là y! Cô thật sự chỉ muốn
trở thành một quản gia mà thôi, giúp y xử lí tạp vụ trong cung. Việc gì cô cũng
có thể sắp đặt thật tốt, sau đó đổi lại một lời tán thưởng của y. Tương kính
như tân, giống đại nương và phụ thân, giống Hiền Phi của tiền triều và tiên đế!

Quyển 1 – Chương 7

Chưa thấy đồ đao, máu đào đã tận

Vào buổi chiều, khi cô mặc bộ y
phục cũ của tiểu cung nữ, thừa lúc hoàng hôn chưa lên đèn len lén chuồn về. Cô
chải tóc một búi của tiểu cung nữ, hai bên có vài sợi tóc con xõa xuống, không
tô son trét phấn, mặt trần càng khiến gương mặt thêm trắng trẻo. Bộ dạng này
của cô khiến y nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến cô cảm giác như mặt đang nóng
ran lên, lúc ấy y mới để cô ra về. Cô lấp ló liếc ngang liếc dọc, may rằng cô
cũng quen thuộc trong cung rồi, biết giờ nào đi đường nào sẽ không chạm mặt
người khác, vòng vo loanh quanh mãi mới về được Cúc Tuệ Cung.

Việc trong Ngự Hoa Viên đã sớm lan
tới các cung, Tú Linh trong lòng hiểu rõ, chẳng dám thò đầu ra, mãi đến khi
thấy cô về đến thì mới thở phào.

Cô ngâm mình trong ao bách hương tự
dẫn trong cung, cả hậu cung này, chỉ có cấp phi trở lên mới được phép dẫn nước
suối vào cung điện. Ao bách hương nằm ở phía sau vườn của Cúc Tuệ Cung, chiếm
một góc điện to, ao dài khoảng 4 trượng, rộng 2 trượng rưỡi, sâu 4 thước. Bốn
bề trồng hoa sen, tường bên cạnh được trạm trỗ hoa văn ngũ sắc, còn có cả tám
con ếch ngậm châu phun nước.

Bên trong điện đều được lát gạch đá
hoa ngọc bích theo con rãnh cống tuần hoàn trong cung. Bốn góc đặt bình phong
tử đàn sơn thủy có tám nếp gấp, trần nhà có hai dãy rèm châu. Trừ chiếc ao này,
bốn phía còn có tủ trang trí, trong đó có đủ các loại áo để tắm, phía dưới đặt
những chiếc khăn bông trắng mềm mại. Góc tủ còn chất đầy các hương liệu thượng
hạng và những thứ để ngâm nước tắm.

Phi Tâm ngâm mình trong nước, tự
dưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Cô thật sự cần phải suy tính kĩ càng, những tháng
ngày sau này phải xoay sở thế nào trong cung.

Thực ra khó nhất không phải là mình
đã đánh hạ bao nhiêu đối thủ. Đối với phụ nữ hậu cung mà nói, đối thủ ba năm
lại đến một lần, triền miên không ngớt, mãi mãi không đánh ngã hết được. Hoàng
thượng có thể già, nhưng phi tử không thể già. Tuổi tác là sức mạnh to lớn nhất
và cũng có sức chống chọi yếu ớt nhất. Người thông minh không phải là người
đứng trên đỉnh cao của ngọn núi, hay đầu ngọn sóng, mà là phải trở thành hòn đá
trong cơn sóng. Nhưng muốn như vậy thì chỉ nhờ vào sủng ái của hoàng thượng là
chưa đủ, mãi mãi không bao giờ đủ. Huống hồ đương kim thánh thượng, sự sủng ái
của y luôn biến đổi trong chớp mắt. Cô không cần sự sủng ái của y, nhưng cô cần
sự ủng hộ của y. Tuy nhiên, trải qua ngày hôm nay, cô cảm thấy y cũng cần sự
phối hợp của cô. Hoàng thượng dựa vào ngoại thích để đăng lên ngôi báu, nhưng
hiện tại y cũng mọc đủ lông đủ cánh, hiển nhiên sẽ có thêm nhiều xung đột với
ngoại thích. Lấy người ngoài chọi người ngoài, tiền triều có rất nhiều trường
hợp như vậy. Thái hậu cũng biết rõ đạo lí này, nên cực lực can thiệp hậu cung
bên trong.

Gia tộc họ Nguyễn của thái hậu là
đại gia tộc của nước Cẩm Thái, ba đời được truy phong liệt sĩ. Tăng tổ phụ của
bà đã từng làm chức quan Đại Tư Mã, hiện nay, phụ thân, huynh đệ của bà đều tay
nắm trọng binh. Hai người con gái của thái hậu – Thu Bình, Thu Nhiên công chúa
gả vào nhà bề thế. Nhưng phụ thân thái hậu nay tuổi đã cao, cộng với việc hoàng
thượng thân chính nhiều năm, dần dà bồi dưỡng được nhân tài khả dụng. Trước kia
việc gì cũng thượng lượng với thái hậu, nay đã bắt đầu một mình độc đoán, cũng
chính vì thế, đã xảy ra nhiều tranh chấp trên triều đường. Nghe nói phụ thân
thái hậu – Nguyễn Đan Thanh tính tình nóng nảy, lại thêm ông ta xuất thân từ
nhà võ, và là cận thần của tiên đế. Ông ta không chỉ một lần tranh chấp với
hoàng thượng trên triều đường, nghe đồn thậm chí còn có mấy lần quát tháo trên
điện. Trong lòng hoàng thượng nhất định đã sớm tồn tại bất mãn, nhưng vẫn phải
chờ một thời cơ thích hợp và hợp lí.

Nếu như thế, cô cần phối hợp thế
nào nhỉ? Trừ khử phi tần do thái hậu đề bạt, thừa cơ áp đảo tông thân của bọn
họ. Đề bạt bảo vệ một số người mà hoàng thượng thuộc ý, nhưng lại phải khiến họ
ngoan ngoãn nghe lời. Cô là người do thái hậu đề bạt, nhưng nay hoàng thượng đã
dùng cô. Qua vụ việc lần này, Uyển Tần chắc sẽ biết lợi hại, sau này không dám
ra ngoài lộ diện nữa nhỉ? Thực ra cô không hề ghét bỏ vẻ đẹp tươi tắn, hồn
nhiên đó. Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng không đắc tội nổi với thái hậu, hoàng
thượng thì cũng không đắc tội được. Cô phải tránh khỏi con sóng to này, nhưng
cũng không thể để rơi xuống vực thẳm.

Cô đang mãi nghĩ, chợt lòng bàn tay
đau thắt, khiến cô khẽ giật mình. Nhìn lại thì thấy Tú Thể đang cúi đầu cáo
tội: “Nương nương, nô tì nặng tay rồi.”

“Không sao, ngươi tiếp tục đi.” Phi
Tâm cười nhạt, bỗng nói, “Đúng rồi, dẹp hết tất cả y phục màu xanh lam của bổn
cung đi nhé. Đổi thành màu mới, sau đó mang kiểu mẫu cho bổn cung xem.”

“Ơ?” Tú Thể sững người, Tú Linh khẽ
hỏi: “Nương nương, hôm nay hoàng thượng đã nói gì với nương nương à?” Màu xanh
lam là màu yêu thích của Tuệ Phi tiền nhiệm. Do đó Phi Tâm may một lượng y phục
lớn màu xanh đậm nhạt khác nhau, kiểu mẫu khác nhau, chất liệu khác nhau, hoa
văn khác nhau. Nhưng nay bỗng đòi đổi màu mới, khiến Tú Linh buột miệng thốt ra
câu hỏi.

“Tú Linh, ngươi ở trong cung đã
lâu. Ngươi có biết Tuệ Phi rốt cục qua đời vì bệnh gì không?” Phi Tâm chợt quay
sang nhìn Tú Linh, “Nghe nói khi hoàng thượng đại hôn, cưới một hậu một phi, Hoàng
hậu Nguyễn Ân Ân là cháu gái thái hậu, còn vị Tuệ Phi này chính là con gái
trong tông thân bên nhà thái hậu. Sau khi nhị Nguyễn này vào cung, Tuệ Phi chưa
đầy hai năm đã chết, tuổi còn trẻ, rốt cục vì bệnh gì?”

Chuyện này không ai bàn tán trong
cung, cô cứ tưởng vì hoàng thượng tình thâm nghĩa nặng với Tuệ Phi, vì cô giống
cô ấy nên mới nạp cô làm phi, do đó cô mãi mà không dò hỏi. Nhưng biểu hiện hôm
nay của y thực sự khiến cô hoài nghi, Tuệ Phi trước kia có thật sự đắc sủng như
lời đồn hay không.

Tú Thể nhìn thần thái Tú Linh, bèn
hội ý ngay, khẽ nguýt ngoa: “Lại không để muội nghe, muội cũng muốn biết.” Tú
Thể vẫn còn trẻ con, lúc ấy nhanh mồm thốt ra, chợt nghĩ đến Phi Tâm, rụt nhẹ
vai, vẫn chưa nói tiếp thì Phi Tâm đã cười: “Trước mặt bổn cung, không sao.”

Tú Thể mím môi gật đầu: “Nương
nương, Tú Thể thay trà cho người.” Nói xong, cô buông khăn xuống và ra ngoài.

“Nương nương, đây là điều cấm kị
trong cung, thái hậu sớm đã ban lệnh không được nhắc đến.” Tú Linh vừa xoa bóp
vai cô vừa nói, “Những người ở lâu đều biết, Tuệ Phi bị hoàng hậu hại chết!”

“Sao cơ?” Phi Tâm hơi kinh ngạc,
vạn vạn không nghĩ tới chuyện này.

“Lúc ấy thái hậu chọn hậu phi cho
hoàng thượng, đều là tông thân trong nhà, và đều lựa chọn từ thân đảng trong
gia tộc, lúc ấy chọn bốn người. Hai người là con gái nhà họ Nguyễn, còn hai
người đều là con gái thân tín thái hậu. Hoàng thượng muốn lập Tuệ làm hậu, ba
người kia làm phi, nhưng thái hậu nhất định bắt hoàng thượng lập Ân Ân làm hậu.
Tuệ thành Phi, hai người kia là Phu Nhân. Trong đó có một người chính là Ninh
Hoa Phu Nhân hiện tại, người còn lại là Chiêu Hoa Phu Nhân, nhưng cô ta đã trở
thành ma thế thân của hoàng hậu!” Tú Linh ung dung nói, “Hoàng thượng và hoàng
hậu quan hệ không tốt, một là tại hậu xa xỉ, hai vì hậu đố kị. Nhưng người lại
cư xử với Tuệ Phi rất tốt!”

Phi Tâm
cảm thấy toát mồ hôi hột, hoàng thượng chê hậu xa xỉ? Tuệ Phi cũng xa xỉ đâu
kém hoàng hậu. Mà trái lại từ khi vào cung tới nay, cô đều thấy hoàng hậu rất
cần kiệm.

“Cùng
với việc hậu cung gia tăng, thời gian hoàng thượng ở bên Tuệ Phi cũng không
nhiều. Nhưng hoàng thượng thường tìm Tuệ Phi hạ kì luận thi, mùng ba mỗi tháng
nhất định sẽ sủng hạnh. Vì hoàng thượng chê hoàng hậu xa xỉ, nhưng lại chẳng hề
nói tới sự xa xỉ của Tuệ Phi. Hoàng hậu tuổi trẻ nóng vội, trong lòng bực tức,
cãi nhau vài lần với hoàng thượng, lại còn cáo trạng với thái hậu. Chuyện giữa
phu thê, thái hậu cũng không dám nói nặng, chỉ biết khuyên răn. Nhưng từ đó
quan hệ giữa hoàng thượng và hoàng hậu ngày càng gay gắt, hoàng hậu và Tuệ Phi
vốn dĩ tình như tỷ muội, lúc đó cũng vì thế mà xa cách!” Tú Linh nói tiếp, “Sau
đó Tuệ Phi có mang, tiếp đó thế nào, có lẽ nương nương cũng đoán ra rồi đúng
không? Hoàng hậu chỉ muốn trừ khử thai nhi đó, ngờ đâu một thi hai mạng. Chuyện
này hoàng hậu giá họa cho Chiêu Hoa Phu Nhân đang đến viếng Tuệ Phi. Chiêu Hoa
Phu Nhân sợ rằng không giải thích nổi trước điện nên hồi cung tự vẫn.”

“Ừm.”
Phi Tâm nheo mắt, chợt hỏi, “Khi Tuệ Phi có mang, ngươi có nhìn thấy không?”

“Lúc ấy nô tì không làm việc trong Cúc Tuệ Cung,
nếu không thì nay đã chẳng còn phúc phận hầu hạ nương nương rồi.” Lời Tú Linh,
Phi Tâm đương nhiên hiểu, ngay cả người trong Cúc Tuệ Cung cũng đều bị xử lí
cả. Đó chứng tỏ sự thật không phải chỉ dừng ở những điều đã nghe thấy. Còn thật
chất thế nào, Phi Tâm cũng không muốn đào sâu nữa. Dù sao thì kết quả cuối cùng
là, sau hai năm y thân chính, thái hậu chọn cho y bốn người con gái trong tông
thân, mất ba người. Hai chết, một còn lại coi như phế. Cả hai đều xa xỉ nhưng
chỉ trách một, vậy là bất công, tất nhiên sẽ gây đố kị. Lợi dụng lòng đố kị của
đàn bà, khổ tâm sắp đặt của thái hậu cuối cùng chỉ còn lại Ninh Hoa Phu Nhân.
Và người này, có lẽ là người nghe lời nhất? Phi Tâm vừa nghĩ, bất giác cảm thấy
buốt lạnh. Thân đang ở trong suối ấm, nhưng lại cảm giác lạnh lẽo

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3