Cung – Mê Tâm Ký - Quyển I - Chương 04

Quyển 1 – Chương 4

Hai bóng dáng ven hồ khiến người ta hâm mộ

Phi Tâm
men theo bờ hồ trong Ngự Hoa Viên từ từ dạo bước, bên cạnh không dắt theo một
ai. Tháng ngày trong cung, nói chậm thì chậm, nói nhanh thì cũng nhanh. Mỗi
ngày định lệ thỉnh an sáng tối, sau khi xử lí việc lặt vặt trong cung, bèn rảnh
rỗi phiếm chuyện hoặc bày tiệc với các phi tần trong cung. Không thể quá xa
cách, cũng không được quá gần gũi, mọi thứ phải vừa đúng mực. Gần đây thái độ
của thái hậu đối với Phi Tâm ngày càng thân thiện, chủ yếu là vì thanh thế của
Uyển Tần ngày càng cao.

Vốn dĩ
mỗi tháng hoàng thượng đều đến Tê Nhạn Cung của Ninh Hoa Phu Nhân hai lần, đến
Cúc Tuệ Cung của cô một lần, các cung phòng khác đều không định kì. Về cơ bản
thì sấm sét cũng khó dời chỉ có hai người họ. Sau đó Ninh Hoa Phu Nhân có mang,
hoàng thượng cũng đến nơi cô ta hai lần, nhưng không để cô ta thị tẩm mà chỉ
ngồi trò chuyện, và thường hay cùng Ninh Hoa Phu Nhân tản bộ ngoài vườn. Từ lúc
đại hôn đến nay, hoàng thượng vẫn chưa có con cái, lần này Ninh Hoa Phu Nhân có
thai, thái hậu và hoàng thượng đều vui mừng khôn xiết. Nếu là nam, bèn là hoàng
trưởng tử, Ninh Hoa Phu Nhân có cơ hội phú quý nhờ con. Dù là nữ, cũng sẽ là
hoàng trưởng nữ, với thân phận của Ninh Hoa Phu Nhân, sau này bé gái được phong
tước Thụy Nguyên công chúa cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng
tình thế này bỗng nhiên khựng lại khi Uyển Tần vào cung, hoàng thượng liên tục
ba ngày chiêu Uyển Tần vào thị tẩm. Vả lại còn nghe nói, Uyển Tần thường xuyên
ra vào Khải Nguyên Điện của hoàng thượng, hai người đồng túc xuất hành, hệt như
phu thê dân gian. Vì việc này mà thái hậu đã gọi Uyển Tần đến Thọ Xuân Cung quở
trách một trận, tiểu cô nương uất ức liền đỏ hoe mắt ngay lúc đó. Hoàng thượng
nhìn thấy đau lòng bèn ban thưởng liên tục, an ủi trăm bề, khiến cả hậu cung
nghị luận tứ tung, khắp nơi đều đàm luận Uyển Tần hôm nay thế nào thế nào.

Thực ra
Phi Tâm lại cảm thấy a đầu Uyển Tần này tuy từ bé được phụ mẫu đào tạo, nhưng
quả là một đứa con gái thật thà. Cô ta một lòng xem hoàng thượng là phu quân,
thích thân cận với y, chung quy đều là tâm tư của một cô gái nhỏ. Chẳng trách
gì lúc ban đầu Lâm trung lang lại nhận món ân tình này của cô, chắc ông ta đã
quá rõ con gái mình. Vào cung chỉ là bước thứ nhất, làm thế nào để đứng vững
mới là điểm quan trọng. Vì thế, để tìm chỗ tựa vững chắc cho con gái mới là
điều quan trọng. Thái hậu thì không trông mong được rồi, không giật dây sau
lưng đã là may lắm. Lúc ấy Phi Tâm giang tay trợ giúp, chính là điều mà ông ta
mong mỏi.

Phi Tâm
cũng biết cứ thế này thì hậu cung chắc chắn sẽ sinh sự. Nhưng ai đắc sủng, ai
không đắc sủng, thực sự cô không quản nổi. Cô cũng không cần thiết đi mạo hiểm
như vậy, cô luôn nhắc nhở mình quan điểm trong cung chính là, chỉ cần không
nguy hại đến địa vị của cô, cô sẽ không chủ động gây sự. Uyển Tần lúc này đúng
là đắc sủng, nhưng ban đầu Ninh Hoa Phu Nhân cũng thế thôi. Tình thế này cũng
bình thường, trước mắt thì chẳng cần phải mưu toan quá sớm. Chỉ cần nắm rõ cục
thế, yên lặng quan sát là đủ.

Vì thế,
tháng ngày gần đây cô khá thoải mái. Tuy mùng ba mỗi tháng vẫn là cơn ác mộng
của cô, nhưng trừ chuyện đó ra, những việc khác cũng gọi là thuận tâm như ý.
Cúc Tuệ Cung là chốn an lạc của cô, hiện giờ ngoại trừ mùng ba, hoàng thượng
chẳng bao giờ bước đến cửa cô. Ngoại trừ tủ áo ra, tất cả bài trí trong cung
đều sắp xếp như sở thích của Tuệ Phi trước kia, bao gồm cả trang sức và áo quần
của cô. Nhưng ngày thường cô có thể đốt thêm hương hoa làm tăng bầu không khí
trong phòng.

Đây là
việc trước kia cô không dám làm. Vì không biết bao giờ thì hoàng thượng bỗng
dưng xuất hiện, nhưng một năm mấy này đã có quy luật, trừ hôm mùng ba cô sẽ
thắp hương hoa mà Tuệ Phi yêu thích ra, ngày thường cô đều chọn mùi hương mình
tự chế biến. Cô thích tự mình lựa chọn hoa, sau đó tầng tầng chắt lọc, chưng
cất, hong khô, rồi thêm mùi vị và chưng lại, lọc sạch, cuối cùng là mài thành
dạng bột. Công việc nặng nhọc cô sẽ đích thân tham dự và đốc thúc, có lúc hoàn
toàn tự tay làm lấy. Dẫu sao thời gian của cô cũng dư dả, dùng thứ này để giết
thời gian cũng là một thú tiêu khiển cực tốt.

Lúc bấy
giờ đang bước vào mùa xuân, trăm hoa trong vườn đua nhau nở rộ, Mẫu Đơn, Thụy
Hương, Hải Đường, Anh Đào, Hàm Tiếu, đóa đóa tranh diễm. Cành mọc lá nở, hoa
mọc thành cụm, tất cả những loài hoa quý hiếm đều được chiết ghép nuôi trồng,
sắc màu rực rỡ. Phi Tâm tay cầm chiếc giỏ hoa nhỏ, tỉ mỉ quan sát những cánh
hoa này, chọn những đóa nở rộ hái vào.

Ánh mặt
trời hôm nay sáng chói hơn mọi ngày, bầu trời xanh biếc không một áng mây. Để
tiện dạo vườn, cô không ăn mặc trang trọng, chỉ mặc chiếc áo bào gài nút màu
tím nhạt, bên trong mặc áo gấm thêu màu trắng viền bạc. Áo bào có hai sợi lụa
thắt dài ở vị trí trên eo dưới ngực, Phi Tâm buộc thành gút nơ, cảm giác rất
phiêu bồng. Tóc không cài trang sức rối rắm, chỉ chải một búi tóc rũ đơn giản,
bên phải thả vài sợi phủ xuống vai rồi cài chiếc trâm cúc Bát Bảo Lưu Ngọc.

Cô vừa
ngắm cảnh sắc trong vườn, vừa hái hoa, chợt có tiếng cười phát ra từ tâm hồ,
thoáng nghe đã nhận ra đó là âm thanh trong trẻo của Uyển Tần. Phi Tâm đưa mắt
nhìn sang tâm hồ thông qua cành hải đường. Chiếc hồ này tựa như giọt lệ châu,
rất tinh xảo, hai bên hồ xây một gác nhỏ, một con đường sỏi lấp xuyên mặt hồ,
nền đá ẩn dưới đáy nước, bục đá nửa phần lộ trên mặt nước, ngay giữa trung tâm
chính là những bậc thang nhỏ, tiếp đó là một ngôi đình tinh xảo xây theo dạng
xuyên thủy đài. Đáy đình gần như lơ lửng trên mặt nước, bốn bề được bao bọc
thành hình thoi, dọc hai bên là chỗ trống có thể ngồi trên nước, rất tao nhã.

Lúc ấy
rèm xanh trên đình đã vén lên, ánh mặt trời khiến hai người đang tựa vào nhau
trên đình như được bao bọc bởi một vầng hào quang. Xa xa phía dưới bóng râm bên
kia bờ hồ có vài bóng thái giám, cung nữ đang đứng. Có lẽ sợ quấy rầy sự thanh
tịnh của hai người nên chỉ dám đứng xa hầu hạ.

Uyển
Tần mặc chiếc áo lụa mỏng màu hồng phấn, tay áo cánh dơi ba tầng, hệt như một
cánh bướm màu hồng. Búi tóc hai vòng tì xuống, phối hợp với khuôn mặt thon nhỏ,
khiến cô ta diễm lệ phi thường, còn bên cạnh chính là Tuyên Bình Đế – Sở Vân
Hi.

Y mặc
thường phục thêu hình rồng màu trắng viền bạc, không búi tóc, một mái tóc đen
nhánh. Thân hình y cao ráo, mãnh mẽ khác thường, áo trắng viền bạc trở nên chói
mắt hơn dưới ánh mặt trời. Lúc ấy y khẽ cúi lưng, chống lên bàn giấy, trên bàn
trải giấy tuyên. Y một tay chấp bút, như đang vẽ vời. Còn Uyển Tần một tay kéo
tay áo, mài mực cho y. Bóng hồng thêm hương, hài hòa như thế. Y thỉnh thoảng
ngẩng đầu nhìn ngắm cảnh quang, sắc mặt lúc ấy rất nhu hòa. Trong ánh mắt không
còn sự lạnh lẽo, chỉ còn thứ ánh sáng tao nhã và dễ chịu. Khóe môi y khẽ cong
lên, nụ cười mỉm khiến ngũ quan của y dịu lại hoàn hảo. Còn đường nét cơ thể
thì hệt như là kiệt tác của thượng đế.

Uyển
Tần mài mực cho y xong, bèn khoác lấy cánh tay trái và tựa vào người y xem y vẽ
tranh. Ngón tay của cô ta thỉnh thoảng lại mân mê những sợi tóc xõa xuống của
y, nắm lấy sợi tóc cuộn vào đầu ngón tay. Cô ấy đang nhìn khuôn mặt nghiêng của
y đầy vẻ ngưỡng mộ, đột nhiên cô hơi đứng thẳng người, kéo tóc cô và tóc y đan
lại vào nhau.

“Thanh
Nhi, tại sao không ngoan ngoãn mài mực, lại phá phách gì thế?” Y phát ra một
giọng cười khẽ, hơi nghiêng sang nhìn Uyển Tần mân mê tóc y.

“Kết
tóc thành phu thê, cả hai ân ái không thay đổi.” Cô ấy khẽ cúi mắt xuống, má
đào ửng hồng, bẽn lẽn cười, “Phu quân, chúng ta như vậy là kết tóc đó.”

Phu
quân! Phi Tâm chỉ cảm thấy chạnh lòng, hai từ này khiến cô rơi cả giỏ hoa xuống
đất. Xưng thánh thượng là phu quân! Lâm Tuyết Thanh này thật to gan. Nếu không
phải đang ở chỗ hoàng thượng, cô thật sự muốn xông tới bụm miệng con a đầu đó
lại. A đầu này tưởng rằng đây là chốn dân gian à? Nếu lỡ chuyện này đến tai
thái hậu, chẳng phải là sẽ trở thành lí do để trị tội cô ta hay sao?

Nhưng
cảnh tượng này thật sự rất hài hòa, hai người này thật sự rất xứng đôi. Phong
cảnh này quả là hoa lệ, hoa lệ đến nỗi, khiến cô bất giác nảy sinh lòng ngưỡng
mộ. Ngưỡng mộ! Cô bị ý nghĩ này của mình làm cho giật mình, từ nhỏ cô đã hiểu đạo
lí phi lễ vật ngôn, phi lễ vật thính, phi lễ vật thị. Cảnh tượng này lẽ ra nên
bị cô nhận định là cảnh tượng bất nhã, thế mà lúc này cô lại sinh lòng ngưỡng
mộ?

Lúc bé,
ở nhà mở tuồng diễn, các tỷ muội đều len lén đi xem. Chỉ mình cô không đi, cô
cho rằng những màn hóa trang, cảnh pha trò chẳng phải là nơi con gái nên xem.
Do đó đại nương đã khen cô biết giữ lễ, bảo rằng Tam A Đầu có chí khí, cô vẫn
luôn tự hào vì điều đó. Cô thầm mắng mình một câu, nhưng ánh mắt vẫn không dịch
chuyển, vẫn cứ nhìn về phía tâm hồ. Vì người đó lại cười rồi, lúc này nụ cười của
người đó tràn đầy ấm áp và yêu chiều. Cô chỉ có thể vịn vào nụ cười này mới có
thể làm nhạt đi cảm giác hãi hùng mãnh liệt của mình mỗi khi gặp người đó.

Đắc
sủng với không đắc sủng đúng là có sự khác biệt, Uyển Tần xưng y là phu quân,
mân mê tóc y, y đều đáp lại cô ta một nụ cười mỉm. Còn Phi Tâm thì sao, cô một
lòng chấp trưởng hậu cung, phụng dưỡng thái hậu, trung quy thủ lễ, y chỉ đáp
lại cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhưng cũng chẳng sao, điều học được từ trước đến
nay của cô cũng là như thế, tương kính như tân cũng được, tương kính như băng
cũng chẳng sao. Dẫu thế nào thì chỉ cần hậu cung vô sự, cô có thể an hưởng phú
quý, gia tộc nhờ đó mà thoát khỏi sự thấp hèn, đối với cô mà nói đó chính là
điều tốt đẹp nhất rồi. Mục tiêu của cô chính là trở thành nhân vật như Hiền
Phi, được người đời sau truyền tụng, khen ngợi sự hiền thục của cô.

Khi cô
vừa định rời khỏi, bất chợt cảm thấy sau gáy lạnh run. Một cảm giác kì quặc,
rợn người hệt như bị người khác nhìn xăm xoi, cô giật mình, rụt cổ lại theo
phản xạ, lén nhìn về phía tâm hồ, hoàng thượng vẫn đang vẽ, Uyển Tần vẫn vui
cười, rất bình thường. Cô rùng mình một cái, tự cười nhạo mình suy nghĩ nhiều
quá rồi.

Ba năm
trong cung, đúng là càng nghĩ càng nhiều. Bình thản lặng yên sống mỗi ngày,
người ngoài nhìn vào thì đó chỉ là điều rất bình thường, nhưng có một ngày nào
mà không cần phải cẩn trọng? Chắc cô nên suy nghĩ xem tìm dịp nào khuyên nhủ
Uyển Tần, phong thái quá cao sẽ khiến người ta ganh ghét, cô không phải lo lắng
việc Uyển Tần có ngày sẽ vượt đầu cô. Chỉ là cô không muốn xảy ra chuyện gì
khiến hai người phải khó xử với nhau nữa.

Cô ra
ngoài đã lâu, thể nào Tú Linh cũng không an tâm và ra ngoài tìm kiếm. Cô nhìn
giỏ hoa cũng khá đầy, vén váy lên lùi hai bước, đi về phía vườn mẫu đơn. Vườn
mẫu đơn là một cánh đồng ngập tràn hoa mẫu đơn, nằm hướng đông của hoa viên, ở
đó cũng có một hòn non bộ để ngắm cảnh, trên hòn non bộ cũng trồng hoa mẫu đơn.
Lúc ấy hoa đang nở rộ, một màu hồng diễm lệ. Cô đi dọc theo con đường hoa, váy
này vẫn còn quá dài, đi đường thật không tiện. Cô vừa cúi đầu sửa sang chân váy
của mình, bỗng nghe thấy một tiếng ho nhẹ sau lưng, bỗng chốc khiến cả người cô
đơ cứng!

Chưa
chờ cô quay lại, một bàn tay đã đặt lên vai cô. Bàn tay còn ấm, nhưng cô lập
tức phát run, lòng đầy lo sợ, cả người toát mồ hôi lạnh.

Vân Hi
cúi đầu, áp vào dái tai cô, hơi thở của y cũng khiến cô cảm thấy lạnh lẽo. Âm
thanh lại càng giá lạnh khiến cô không ngừng run rẩy: “Quý Phi thật hứng trí,
chạy đến đây hái hoa à?”

Ngón
tay cô nắm chặt vào nhau một cách vô thức, âm thanh nghẹn lại nơi cuống họng.
Đột nhiên toàn thân cô như tê lên, y đang cắn vào dái tai cô!

“Là đến
hái hoa, hay là đến bới lông tìm vết?” Tay y
tiện thể vòng từ bên vai trái sang vai phải, một lúc đã xiết chặt cô lại, “Hay
là nàng nhớ trẫm rồi?”

Hơi thở
của y mang đến cho cô một linh cảm mãnh liệt, và thứ linh cảm này thông thường
rất chuẩn xác, y hoàn toàn không chờ cô trả lời thì đã lôi cô vào lùm hoa um
tùm sau vách hòn non bộ. Cô cảm thấy đầu mình nổ lùng bùng, giờ không chỉ là
ban ngày, mà còn ở trong hoa viên! Y sợ cô ngấm ngầm tình báo với thái hậu nên
làm thế để sỉ nhục cô. Lúc trước dù thế nào thì chung quy cũng là ở trong Cúc
Tuệ Cung, còn bây giờ, nếu để ai biết được, cô sẽ trở thành kẻ đê tiện nhất hậu
cung.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3