04. Đôi găng tay da màu nâu

Đôi găng tay da màu
nâu

Năm hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên trong đời nàng được ngắm
và ướm thử đôi găng tay da màu nâu.

Đó là những ngày cuối đông lạnh giá. Trên phố, những người
đi bán hoa cầm trên tay những cành đào sớm với nụ hoa tím ngắt. Nàng ào vào nhà
ông cậu họ với một điệu cười ấm ran cả căn phòng. Bà mợ chạy ra ngăn nàng với một
ngón tay để trên môi. Suỵt, khẽ chứ! Nàng đưa mắt để tìm nguyên nhân bắt nàng
phải im lặng. Một người đàn ông trẻ đang ngủ trên chiếc giường kê ở góc phòng.
Nàng nhún vai đi vào bếp. Lúc nàng đi qua, người khách đã dậy.

Người khách nhìn nàng đầy vẻ tò mò:

- Chào cô!

Bà mợ giới thiệu:

- Đây là anh Hải, bạn của anh Thông, cầm thư của anh Thông về
cho cậu mợ.

- Cả đô nữa phải không? Cháu phải đến đây để ăn Tết thôi.

- Mồm miệng cái con bé này!

Sau khúc dạo đầu, người khách trẻ coi nàng như em gái bạn.
Anh kể những câu chuyện về cuộc sống ở nước ngoài, những tập tục và những món
ăn.

Nàng ngồi nghe chăm chú và chêm vào những tiếng ồ, à cùng điệu
cười khúc khích. Khi câu chuyện nhạt dần thì cũng là lúc bà mợ sai nàng:

- Cháu đi chợ rồi về nhà làm cơm giúp mợ.

Nàng nhanh nhẹn xách làn đi chợ. Lúc trở về, người khách
đang đọc báo còn mợ nàng thì lúi húi trong bếp. Khi đi ngang qua bàn trà để vào
bếp, nàng nhìn thấy một chiếc găng tay da màu nâu rơi ở trên sàn. Nàng cúi xuống
nhặt lên rồi cầm đi vào bếp. Nàng đặt thức ăn xuống đất rồi cầm chiếc găng lên
ngắm nghía. Chiếc găng tay nhỏ xinh tuyệt đẹp bằng da nâu óng lên. Nàng ướm thử
vào tay. Chiếc găng ôm khít lấy tay nàng. Chao ôi!

Chiếc găng tay mới tuyệt đẹp làm sao! Nó vừa mềm mại vừa khô
ráo, ấm áp. Và nàng có một ước muốn cháy bỏng là được có nó. Má nàng nóng bừng
lên và mắt nàng long lanh. Nàng giấu bàn tay có chiếc găng sau lưng, nhảy chân
sáo ra nhà ngoài. Nàng chạy đến trước mặt người khách. Nàng chìa bàn tay có chiếc
găng tay da nâu ra:

- Xem này, đẹp chưa?

Người khách hơi giật mình rồi nhìn như thôi miên vào bàn tay
đeo chiếc găng da nâu. Sau đó người khách thần mặt ra, lắp bắp:

- Xin lỗi, tôi làm rơi.

Nàng tháo chiếc găng tay trả lại cho khách. Sau đó nàng đi
vào bếp làm cơm. Tay nàng làm, còn đầu nàng thì chỉ quẩn quanh với ý nghĩ: Nàng
phải có nó, có bằng được đôi găng tay da màu nâu ấy.

Bữa cơm dọn ra tươm tất, nàng ra về thì người khách giữ nàng
lại. Anh muốn đi thăm thành phố vì đây là lần đầu tiên anh được đến đây. Anh ngỏ
ý muốn nàng dẫn anh đi. Lời đề nghị thật khiếm nhã. Nàng bắt đầu ngắm nghía người
khách một cách kĩ càng. Một người đàn ông tầm thước, có nước da trắng, bộ mặt
thanh tú, đôi mắt sáng có những ánh nhìn trung thực. Một người đàn ông không có
ấn tượng gì đặc biệt. Nhưng người đàn ông đó lại có đôi găng tay da nâu thật là
đẹp. Nàng đồng ý.

Buổi tối, thời tiết trở nên đẹp hơn. Mưa lây phây như để làm
nhạt bớt ánh hồng trên đôi má căng mọng của các cô gái, những đôi mắt long
lanh, dịu dàng hơn. Người đàn ông có cử chỉ vụng về, lời nói trở nên lắp bắp
nhưng cũng đến ba lần khen nàng là một cô gái thật hấp dẫn. Kết thúc cuộc đi
chơi, người đàn ông đã mua tặng nàng một con gấu bông to, đắt tiền. Nàng cảm ơn
vì món quà nhưng không có cảm giác thích thú. Trong trí óc nàng chỉ hiện một
đôi găng tay da màu nâu.

Ngày hôm sau, nàng không hề ngạc nhiên khi bà mợ dẫn người
khách đến nhà nàng. Nàng pha nước tiếp khách và đầu óc thầm nghĩ: nàng sắp có
được đôi găng tay da màu nâu. Bà mợ chỉ ở lại đủ thời gian xã giao rồi ra về.
Người khách lại tỏ ý muốn cùng nàng đi dạo phố. Nàng đồng ý và trang điểm cầu kỳ.
Nàng nghĩ, áo quần phải tương xứng với đôi găng tay da ấy.

Lần đi chơi thứ hai với nàng, người đàn ông có vẻ bạo dạn
hơn. Anh sinh ra ở một vùng chiêm trũng. Bố mẹ anh là nông dân. Nhà anh có bảy
anh chị em. Chỉ có mình anh là được học hành đến nơi đến chốn. Anh còn kể cho
nàng nghe thời sinh viên có nhiều cô gái mến anh nhưng anh mặc cảm mình là nhà
quê, nghèo nên chẳng dám yêu ai.

Nàng ngồi yên lặng như hiểu thấu tất cả những điều anh kể.
Nhưng thực chất nàng chẳng hiểu gì cả. Trong đầu óc nàng chỉ hiển hiện đôi găng
tay da màu nâu.

Nàng chợt tỉnh khi người đàn ông cầm lấy tay nàng. Nàng ngơ
ngác rút tay về và khẽ kêu lên. Nàng không thể biết được bộ mặt nàng lúc đó như
thế nào khi người đàn ông ôm lấy nàng thì thào:

- Anh yêu em.

“Anh yêu em” hay “Anh sẽ tặng em đôi găng tay màu nâu”, tai
nàng ù lên nên nàng nghe không rõ. Vẻ mặt nàng ngơ ngác. Nàng ngước đôi mắt đầy
nghi hoặc nhìn thẳng vào mặt người đàn ông. Người đàn ông bỗng ôm chầm lấy mặt
nàng, nóng bỏng đặt vào môi nàng một chiếc hôn:

- Anh yêu em.

À thì ra người đàn ông đã nói: “Anh yêu em” chứ không phải
là “Anh sẽ tặng em đôi găng tay da màu nâu”. Nàng tỉnh táo hẳn. Nàng đẩy người
đàn ông ra khỏi người nàng.

- Anh đã biết gì về em nào?

- Em xinh đẹp, dịu dàng. Trời sinh ra em như là để cho anh vậy.

Nàng muốn về. Trước khi về, người đàn ông đưa nàng vào một
tiệm kim hoàn. Người đàn ông nhất quyết mua cho nàng một chiếc nhẫn đính ngọc
bích rất đẹp và nói rằng nàng rất xứng đáng được nhận món quà đó. Chiếc nhẫn
làm cộm tay nàng. Nàng xoay xoay chiếc nhẫn trong tay và nghĩ rằng: Với chiếc
nhẫn này thì làm sao nàng có thể đeo đôi găng tay màu nâu đó được. Thế thì nàng
tháo chiếc nhẫn đó cất đi khi mang đôi găng tay da màu nâu.

Hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa người đàn ông không thể rời khỏi
nàng để về quê thăm nhà như dự định. Người đàn ông luôn có mặt ở nhà nàng và rủ
nàng đi dạo phố. Và những lời yêu thương không ngừng tuôn chảy vào tai nàng.

Tuy nhiên, nàng chờ người đàn ông đó nói với nàng rằng: “Anh
tặng em đôi găng tay da màu nâu.” Vì những điều suy tưởng đó trong óc nên có những
lúc người đàn ông ôm chặt nàng và thì thầm hỏi nàng:

- Em có yêu anh không?

Nàng lại tưởng rằng người đó hỏi: “Em có thích đôi găng tay
da màu nâu không?”

Nàng bèn trả lời:

- Có ạ!

Mỗi lần người đàn ông đó đến với nàng thì đôi găng tay da
màu nâu lại chập chờn trước mặt nàng. Nó như hai cánh bướm sặc sỡ bay lung tung
trong một cánh rừng đầy hoa. Còn nàng là một cô bé chạy vô tư theo cánh bướm
đó.

Nàng quên hết hiện tại. Lần đầu tiên nàng chẳng nắm bắt được
mình đang làm gì và điều gì đang xảy ra đối với mình. Những tiếng yêu, cử chỉ
âu yếm và nụ hôn, nàng nhận nó với sự vô cảm.

Người đàn ông như càng phát điên vì yêu nàng, đòi cưới nàng
ngay và mua cho nàng đủ thứ. Nhưng những thứ quà mà người đàn ông đó mua cho
nàng nào có ý nghĩa gì đâu.

Một tuần sau, kể từ khi người đàn ông đó và nàng quen nhau.
Người đàn ông nói với nàng rằng: “Ngày mai là thời hạn cuối cùng anh phải về
quê thăm bố mẹ, anh em rồi phải đến cơ quan.” Nàng bỗng có cảm giác hoảng sợ.
Đôi găng tay da màu nâu theo người đàn ông đó về quê và sẽ biến mất ư? Không thể
như thế được. Nàng sẽ đi theo đôi găng tay da màu nâu, dẫu nó có đi đến đâu. Để
cuối cùng nàng phải có nó bằng được.

Người đàn ông đã cảm nhận được sự run rẩy của nàng trong tay
mình. Người đàn ông lại hiểu rằng, nàng đã rất yêu anh, không muốn xa anh nên
có sự run rẩy đó. Anh siết chặt tay nàng, nồng nàn và cảm thấy mãnh liệt muốn
chiếm đoạt nàng.

- Làm vợ anh em nhé!

Nàng không thể hiểu người đàn ông nói lời đó với nàng có
nghĩa là như thế nào. Trước mắt nàng vẫn là đôi găng tay màu nâu chập chờn như
hai cánh bướm màu sắc rực rỡ. Nó bay trước mắt nàng và nàng đuổi theo nó trong
một ham muốn tột cùng là nàng sẽ có nó. Nàng quên hết hiện tại và không hề có cảm
giác về những gì đang xảy ra xung quanh. Sau những cái ôm ghì chặt, những nụ
hôn nóng bỏng mà nàng không phản ứng lại, người đàn ông đã không kìm giữ được
mình. Người đàn ông đã cuống quýt cởi bỏ áo quần nàng, chằm bặp nàng và chiếm
đoạt nàng. Ngay cả khoảnh khắc quan trọng như vậy đối với một người con gái mà
nàng cũng chẳng mảy may có chút cảm xúc nào cả. Phía trước nàng vẫn là đôi găng
tay da màu nâu bay chập chờn như hai cánh bướm, nàng chỉ có mong manh một cảm
giác là nàng cũng bay lên nhè nhẹ.

Khi ôm thân thể vô cảm của nàng trong tay, người đàn ông đã
gục mặt xuống ngực nàng, rơi những giọt nước mắt thành thực:

- Tha lỗi cho anh nhé! Hay về quê với anh đi! Anh sẽ bảo với
cha mẹ anh lên hỏi em cho anh, để em thành vợ của anh. Anh yêu em biết bao.

Những giọt nước mắt rơi trên ngực cũng chẳng làm cho nàng có
cảm xúc nào cả. Người đàn ông lại đưa nàng ra phố. Người đàn ông bảo nàng chọn
hộ mấy món quà cho anh em, cha mẹ rồi dốc những đồng tiền cuối cùng để mua cho
nàng chiếc dây chuyền bạch kim có gắn một viên kim cương nhỏ.

Ngày hôm sau, người đàn ông đến nhà nàng, nói với cha mẹ
nàng về quan hệ của anh và nàng và xin phép cho nàng về quê nhà thăm cha mẹ
anh.

Cha nàng mừng lắm vì ông là người rất hiểu nàng: Một con bé
khác người, mình chỉ lo nó sẽ chẳng đồng ý ai cả. Ơn trời, nay nó lại muốn lấy
chồng.

Làng quê của người đàn ông rất đẹp, một vẻ đẹp còn hoang sơ,
cả con người đối với nhau cũng đầy vẻ hoang sơ nên tình cảm rất chân thật. Họ mạc,
láng giềng kéo đến chật cả nhà. Vì đã bỏ hết tiền để mua quà cho nàng nên người
đàn ông chỉ có chè và thuốc để mời khách. Tuy nhiên thế cũng là đủ với một làng
quê nghèo. Vả lại, chính nàng là một sự kiện mà dân làng quan tâm hơn cả.

Buổi tối mới là thời gian cho anh em thân thích. Các anh chị
em ruột của người đàn ông cùng chồng, vợ, con cháu kéo đến... Mọi người hồ hởi
ngồi quây quanh nàng, xuýt xoa rằng chú ấy, cậu ấy... tốt phước quá mới được
thím, mợ... thật là xinh đẹp. Mấy cô gái hàng cháu nhưng trạc tuổi nàng thì cứ
liếc mắt xéo ngang rồi chụm đầu vào nhau to nhỏ. Người đàn ông đã phát quà cho
từng người. Nàng hồi hộp chờ đến lượt mình. Đã đến lúc người đàn ông đó phải
trao cho nàng đôi găng tay da màu nâu. Mọi người đã nhận được quà, chỉ còn nàng
và người đàn bà quãng năm mươi tuổi là chưa có. Khi đã nhận được quà, mọi người
lần lượt ra về. Người đàn bà quãng năm mươi tuổi thì nán lại. Bà đến bên nàng,
ngồi xuống rồi lấy tay rờ rẫm nàng:

- Quý hóa quá, mợ là con gái thành phố mà lại theo cậu về
quê thế này thì mợ phải là người tốt lắm, hiểu em tôi lắm! Úi chà, người mợ chắc
lẳn quá! Mợ đẹp thật đấy!

Người đàn ông cũng sà xuống bên cạnh nàng, vòng tay qua vai
nàng...

- Chị thấy thế nào, có còn chê em là khờ dại nữa không? Em
đã nói với chị rồi mà, thể nào em cũng kiếm cho chị một cô em dâu thật tốt nết,
thật đẹp người mà.

- Thì chị cũng chỉ mong điều tốt đẹp cho cậu thôi mà.

- Ờ này, còn quà của chị đây. Em nhớ ngày xưa khi chị như cô
bé này của em bây giờ, mỗi lần đi cấy về tay chị đỏ ửng, sưng tấy lên. Chị cứ bảo
em thổi lửa ở con cúi cho chị hơ tay. Em ước ao khi nào lớn sẽ mua cho chị một
đôi găng tay để chị đi cấy về sẽ đi vào cho ấm. Đây, quà của chị đây!

Người đàn ông đặt đôi găng tay da màu nâu vào đôi bàn tay nứt
nẻ của người đàn bà. Người đàn bà khẽ kêu lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên rồi
đưa tay đón lấy đôi găng tay. Người đàn bà đưa lên gần mắt để ngắm nghía. Rồi
chẳng dám ướm thử vào tay mà chỉ dám đặt nó ở giữa lòng bàn tay. Da tay người
đàn bà khô ráp, nhăn nheo, nứt nẻ. Còn đôi găng tay da màu nâu đẹp óng ánh một
cách kỳ lạ. Người đàn bà thu nhặt đôi găng tay giữa hai bàn tay rồi giấu vào
lòng trước khi nói:

- Thôi, tay chị xấu lắm, cậu để tặng mợ ấy.

Câu nói tắt vào thinh không.

Lúc đó, trước mắt nàng vẫn chập chờn bay đôi găng tay da màu
nâu như hai cánh bướm rực rỡ. Khi người đàn bà năm mươi tuổi thu đôi găng tay
giấu vào lòng thì đôi găng tay như hai cánh bướm rã rời, thâm xỉn lại rồi chết.
Nỗi thất vọng tràn đầy ngực nàng. Người đàn bà năm mươi tuổi ra về. Người đàn
ông giục nàng đi ngủ. Nàng cảm thấy muốn khóc. Nàng nói, nàng muốn ra đằng sau.
Nàng đi ra vườn phía hàng cau. Nàng tựa mình vào thân cau, bưng hai tay lên mặt
và khóc. Cơn khóc ào đến như thác lũ. Nước mắt tuôn trào qua kẽ tay. Cơn khóc
như thể chẳng bao giờ chấm dứt được.

Chờ lâu không thấy nàng quay lại, người đàn ông ra vườn tìm
nàng. Thấy nàng khóc, người đàn ông ôm chặt nàng vào ngực:

- Sao em khóc? Đừng khóc!

Vì bây giờ không còn đôi găng tay màu nâu như hai cánh bướm
sặc sỡ chập chờn bay trước mắt làm tê liệt những cảm xúc của nàng nữa nên nàng
nhận thức rất rõ mọi việc xảy ra xung quanh mình. Việc người đàn ông đang ôm chặt
lấy nàng là một điều làm nàng ngạc nhiên. Nàng tự hỏi: Tại sao người đàn ông
này lại ôm mình nhỉ? Và người đàn ông này có quan hệ gì với nàng?

Vì những điều chưa có lời lý giải nên nàng cương quyết chuồi
mình ra khỏi vòng tay của người đàn ông:

- Buông tay em ra, để cho em yên!

Người đàn ông cố dỗ dành nàng:

- Anh đã làm gì để em giận anh nào? Đừng giận anh! Hay là em
thất vọng về quê anh? Quê anh nghèo thật nhưng mọi người đều tốt lắm em ạ! Anh
sẽ không để em phải nghèo khổ đâu.

Nàng hiểu những lời anh nói:

- Em không giận anh đâu. Anh chẳng làm gì để em khóc cả. Và
em cũng chẳng hề thất vọng về quê anh đâu. Quê anh là của anh, chẳng có liên
quan gì đến em.

- Nhưng anh yêu em và em cũng yêu anh kia mà.

- Ai đã nói với anh như vậy?

- Em đã nói.

- Em nói khi nào cơ? Em chỉ mới biết anh có hơn mười ngày
kia mà. Sao em có thể nói thế được?

Nàng cảm thấy rất rõ sự thất vọng ở đôi vai rũ xuống của người
đàn ông.

- Thôi em đi ngủ đây. Đừng giận em nhé!

Hôm sau, nàng dứt khoát đòi về mặc cho bao nhiêu lời nói níu
kéo nàng ở lại. Nàng về với lỉnh kỉnh quà cáp: nào đỗ, nào lạc, nào gạo nếp, gạo
tám và một đôi chim bồ câu mới ra ràng. Tình cảm hoang sơ của những người dân
quê làm nàng cảm động đôi chút. Đưa nàng về nhà, người đàn ông lại một lần nữa
nói với nàng chuyện tình cảm của anh và nàng. Nàng vẫn một mực khước từ. Người
đàn ông không thể hiểu được nàng, đành khóc cay đắng để chia tay.

Rất nhiều mùa xuân trôi qua, nàng đã trở thành một người đàn
bà thành đạt, danh giá nhưng vẫn sống độc thân. Người đàn bà có một sở thích là
mua những đôi găng tay da màu. Thỉnh thoảng người đàn bà mang chiếc hộp đựng những
đôi găng tay ra ngắm. Những đôi găng tay được sắp xếp theo trật tự thời gian.
Đôi đầu tiên trong bộ sưu tập là một đôi găng tay da màu nâu.

Nó vẫn rất đẹp qua năm tháng. Đôi găng tay da màu nâu này
người đàn bà đã có khi đổi con gấu nhồi bông to mà còn được trả lại ít tiền nữa.
Tiếp theo đó là những đôi găng tay da màu đen, xanh, hồng, tím... được mua bằng
đồng tiền thành đạt trong sự nghiệp của nàng. Trong hộp đựng các loại găng tay
da đó còn có một chiếc nhẫn ngọc bích và một chiếc dây chuyền bạch kim đính một
hạt kim cương nhỏ.

Khi mùa xuân về là lúc người đàn bà cảm thấy một nỗi buồn
không sao tả xiết. Người đàn bà bèn đem chiếc hộp đựng các loại găng tay ra,
đeo sợi dây duyền vào cổ, lồng tay vào đôi găng tay da màu nâu, rồi đeo chiếc
nhẫn có đính ngọc bích ra ngoài. Thế là mọi cảm giác mà người đàn ông đã đưa đến
khi nàng là một cô bé hai mươi ba tuổi ùa ạt tràn về. Chính vì những cảm giác đó
mà người đàn bà đã chẳng thể chấp nhận được một người đàn ông nào khác nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3