Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 01 - Phần 2

Những
người đến dự bữa tiệc hôm nay mà phó tổng giám đốc Vương đưa tới đều là những
thân tín do ông ta đề bạt. Bất ngờ gặp được Phùng Hy, phó tổng giám đốc Vương tỏ
ra rất vui. Lần này Phùng Hy về công ty con là do một cú điện thoại của phó tổng
giám đốc Vương gọi về. Phùng Hy là bông hoa duy nhất trong bàn ăn toàn đàn ông
nên nghiễm nhiên là trung tâm của bữa tiệc. Phó tổng giám đốc Vương vừa cười vừa
giới thiệu với Phụ Minh Ý, “Chớ có coi thường Phùng Hy nhé, cô ấy là nữ hào kiệt
đấy, giỏi giang không kém gì nam giới đâu. Ấy, Điền Đại Vĩ, tôi nói như thế,
anh đừng để ý nhé”.

“Phó
tổng giám đốc Vương cứ nói thế chứ, Hy Hy nhà tôi đúng là hơi mạnh mẽ một chút,
việc gì cũng muốn làm cho thật tốt. Nào, để tôi mời tổng giám đốc Phụ một ly, về
sau rất mong tổng giám đốc quan tâm nhiều đến Phùng Hy. Phụ nữ mà làm nghiệp vụ
thì khó biết bao! Tôi nói phụ nữ lăn lộn ở ngoài không tốt đâu, nhưng cô ấy nói
ở công ty phần nặng nhất là nghiệp vụ, không có cách nào khác”.

Câu
nói của Điền Đại Vĩ khiến Phùng Hy nắm chặt nắm đấm giấu dưới gầm bàn. Anh ta
không cho cô lăn lộn bên ngoài? Điền Đại Vĩ chưa bao giờ tỏ ra thương hoa tiếc
ngọc đối với cô. Câu nói mà anh ta thường xuyên nói với cô là: “Phụ nữ và nam
giới có gì khác nhau? Cô tưởng cô là ai, làm sao cô không đi lăn lộn kiếm tiền
được cơ chứ? Tôi là công chức nhà nước, tiền lương một tháng cùng lắm là ba
nghìn tệ. Cuộc sống muốn sung túc, cô không ra ngoài kiếm tiền làm sao được?”.

Lúc
đầu cô còn đáp lại: “Phải đi uống rượu ăn tiệc cùng khách, có những khách hàng
khó chịu lắm, toàn giở trò với phụ nữ thôi. Đại Vĩ, phụ nữ làm nghiệp vụ rất mệt
đấy!”.

“Ai
không mệt? Không xem bộ phim Mảnh đất toàn lông gà à? Cơ quan nhà nước người
trên o ép người dưới. Hơn nữa, lương của tôi cùng lắm cũng chỉ đủ ăn thôi, muốn
khá giả vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của cô”.


không thể không thừa nhận những lời Điền Đại Vĩ nói tuy không hay nhưng đúng với
thực tại, chính vì lẽ đó mà từ đó trở đi cô không còn kêu mệt khi phải đi đối
ngoại ở bên ngoài nữa.

Tuy
nhiên lòng cô vẫn cảm thấy buồn. Cô vẫn sẽ đi kiếm tiền, nhưng chỉ mong Điền Đại
Vĩ nói được một câu: Nếu mệt quá thì tiền kiếm ít đi một chút, chúng mình sống
giản tiện đi một chút cũng được em ạ.

Nhưng
cô không được nghe những lời như thế.

Hôm
nay Điền Đại Vĩ đã rất nể mặt cô, gắp thức ăn cho cô, đỡ rượu thay cho cô, chuyện
trò vui vẻ với đồng nghiệp của cô. Đột nhiên Phùng Hy đã hiểu ra, tại sao cô và
Điền Đại Vĩ không thể sống với nhau. Đó là do sự gần gũi dịu dàng mà cô cần,
không phải Điền Đại Vĩ không biết cách, mà chỉ là do anh ta không muốn đem lại
cho cô, không muốn để cô được toại nguyện.

Điều
này còn khiến cô buồn hơn là Điền Đại Vĩ không biết cách thể hiện sự quan tâm.

Phùng
Hy nhớ tới câu nói đó của Điền Đại Vĩ, từ xưa đến nay anh ta không hề có mong
muốn được bảo vệ cô! Phùng Hy cảm thấy trong lòng lạnh giá, nụ cười vẫn đọng
trên môi, nhưng cô ngẩng đầu lên nhìn Đại Vĩ một cái.

Điền
Đại Vĩ vỗ nhẹ vào vai Phùng Hy, khẽ âu yếm vuốt tóc cô! Bàn tay anh ta lướt qua
tai cô, Phùng Hy cảm thấy toát mồ hôi. Cử chỉ âu yếm này, cô đã không quen từ
lâu rồi.

Phùng
Hy thầm nghĩ một cách căm phẫn, tại Điền Đại Vĩ đóng kịch quá giỏi hay tại số
cô quá khổ? Đúng ngày hôm nay lại gặp Phụ
Minh Ý ở chốn này. Dù có đánh chết cô cũng không dám để lộ ra sự thật, đành phải
dùng bản lĩnh được rèn luyện hàng ngày để đối phó cho qua chuyện.

Tửu
lượng của Điền Đại Vĩ cũng rất tốt, mời rượu từng người một, còn lấy bộ phim
Xích Bích vừa xem để gây trò cười.


nghe thấy Điền Đại Vĩ nói: “Ngay từ lúc đầu Hy Hy đã túm lấy tay tôi nói, chắc
chắn Ngô Vũ Thâm sẽ thả bồ câu, chắc chắn sẽ thả. Kết quả lại thấy con chim
tương tư mỏ đỏ bay ra, mặt Hy Hy trông rất đau khổ, nói, thôi rồi, thôi rồi,
Ngô Vũ Thâm đã thay chim rồi”.

Nghe
thấy hai chữ “thay chim”, mọi người đều bật cười rũ rượi.

Phùng Hy cũng cười theo. Cô không
thể hiểu tại sao Điền Đại Vĩ lại gọi thân mật đến vậy, nói dối mà cũng thân mật
đến khó tin. Cô và Điền Đại Vĩ gọi thẳng tên nhau từ hai ba năm về trước, lâu lắm
rồi không có sự thân mật như thế này.

Phụ Minh Ý cũng cười, ánh mắt bất
giác liếc sang Phùng Hy. Tám năm không gặp, dùng cụm từ châu tròn ngọc nhuận để
miêu tả cô thực ra là để lấy lòng cô - gương mặt trái xoan trước đây đã biến
thành bộ mặt tròn xoe, lúc nói chuyện với mọi người nhìn nghiêng thấy để lộ ra
hai cằm; các nét chìm trong đám mỡ, mất đi vẻ xinh xắn của ngày nào, gần như
không còn thấy nét thanh tú nữa; vòng eo khiến người ta tưởng rằng cô đang có bầu
bốn năm tháng. Chỉ có đôi tay đó, nhìn thấy vẫn mềm mại thon thả.

Trong ký ức Phụ Minh Ý, Phùng Hy nhẹ
nhàng, thanh thoát như một chú chim non, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhắn,
đôi tay nhỏ nhắn, ôm trong lòng chỉ cần ấn mạnh một cái đã sợ làm cô đau, khiến
người khác chỉ muốn được chiều chuộng cô, che chở cô.

Trước đây Phùng Hy rất coi trọng việc
ăn mặc, trang điểm, hoàn cảnh nào mặc quần áo nào, cô không bao giờ coi nhẹ. Hiện
giờ không những cô mập hơn, cô mặc chiếc quần bò để lộ ra đôi chân, chiếc bụng
và cặp mông tròn, bên trên là một chiếc áo T-shirt bó sát người. Lúc cô ngồi xuống,
Phụ Minh Ý như muốn nín thở, đám thịt thừa giữa eo của cô hằn lên hai vòng đẫy
đà.

Tại sao cô lại ra nông nỗi này? Phụ
Minh Ý hít một hơi thật sâu, không thể nuốt nổi những món ăn ngon đang bày trên
bàn.

Thế nhưng chồng cô ấy lại rất xuất
sắc! Phụ Minh Ý nhìn thấy Điền Đại Vĩ vừa nói cười vừa chúc rượu, tính tình sôi
nổi, anh cũng không quên gắp thức ăn cho Phùng Hy, ánh mắt nhìn cô dịu dàng,
nâng niu. Anh nghĩ, Phùng Hy, chắc là cô ấy rất hạnh phúc.

Bữa ăn đã kết thúc trong bầu không
khí vui vẻ. Điền Đại Vĩ dắt tay Phùng Hy chào tạm biệt mọi người trong công ty,
cười nói: “Chúng tôi đi dạo một lát. Tạm biệt các anh nhé”.

Phụ Minh Ý đứng ở cổng nhà hàng đợi
lái xe đưa xe đến, hình ảnh Phùng Hy và Điền Đại Vĩ tay trong tay, mỉm cười rời
nhà hàng vẫn hiện lên trước mắt anh. Anh thầm nghĩ, cho dù cô đã mập lên và
không còn xinh đẹp nữa, nhưng chắc chắn cô rất hạnh phúc.

Bàn tay của Điền Đại Vĩ vẫn chưa buông
ra. Băng qua góc đường, anh ta mới lạnh mặt buông tay Phùng Hy ra, bắt xe taxi
về nhà.

Trong xe hai người không nói gì,
Phùng Hy nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường kết thành một dải ánh sáng
rộng, mỗi khi có dải sáng lướt qua, cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc
nhiên của Phụ Minh Ý, đâm nhói trái tim cô.

Xuống xe taxi, Điền Đại Vĩ lại túm
chặt tay Phùng Hy. Cô hơi sững người, định hất ra, Điền Đại Vĩ cúi đầu cười
nói: “Lần cuối cùng nhé, được không?”. Gương mặt Điền Đại Vĩ ánh lên dưới ánh
đèn, không ngờ đôi mắt đẹp đó lại toát lên một vẻ buồn bã, khóe miệng mỉm cười
mỉa mai.

Câu nói đã nhắc nhở Phùng Hy, hôm
nay họ đã ly hôn rồi.

Cô cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của
Điền Đại Vĩ, trong lòng không biết có cảm giác gì. Đã bao nhiêu lần, cô mong được
Điền Đại Vĩ chiều chuộng cô, dắt tay cô, hai người thân mật gần gũi, và điều
này chỉ xảy ra sau khi đã ly hôn, Phùng Hy than thầm trong lòng. Từ nay trở đi,
cô chỉ còn có một mình.

Nhưng ít nhất, hôm nay vẫn có một
người đàn ông dắt tay cô trở về nhà.

Lặng lẽ lên lầu, Phùng Hy cúi đầu
thay dép nói: “Đại Vĩ, ngày mai em sẽ đi tìm nhà, đồ đạc tạm thời để trong nhà,
ngày mai nếu như không tìm được căn nào phù hợp, em sẽ ra khách sạn ở. Em sẽ cố
gắng chuyển đi sớm… nhé!”.

Điền Đại Vĩ bất ngờ bế cô vào phòng
ngủ. Phùng Hy luống cuống ôm cổ anh ta. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn, nụ cười
trên khóe miệng và cái mím môi của Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy không quen,
đang định nói gì thì cô đã bị anh ta ném xuống giường.

Không đợi cô ngồi dậy, Điền Đại Vĩ
đã nằm đè lên, tay chống xuống giường nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên lạnh
giá. Trong đôi mắt đẹp đó toát lên vẻ phẫn nộ đến cực độ: “Tất cả mọi người - bạn
của cô, bạn của tôi, người trong gia đình cô, người trong gia đình tôi, cô có
thể để cho tất cả mọi người biết tôi không đối xử tốt với cô, nhưng cô lại
không muốn để cho anh ta biết cô sống không hạnh phúc, đúng không?”.

Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ, thấy lạ
lẫm vô cùng, yêu nhau hai năm, cưới nhau năm năm, Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy
xa lạ. Cô đưa tay đẩy Điền Đại Vĩ, vẻ mặt chùng xuống nói: “Anh nói linh tinh
gì vậy?”.

Điền Đại Vĩ không nhúc nhích, để mặc
cho tay Phùng Hy đẩy lên ngực anh ta. Anh cảm thấy ngực như muốn vỡ tung, cảm
giác chỉ muốn hét lên một tiếng, hét cho thỏa nỗi tức giận.

Cô giỏi giang hơn anh. Lúc mới quen
nhau, anh thấy tự hào vì có người bạn gái như thế, bạn bè khen một câu “người
yêu cậu xinh thật” là anh thấy đắc ý.

Đợi đến khi kết hôn, cô vẫn giỏi
giang hơn anh. Đầu óc cô bình tĩnh, giải quyết mọi việc đều quyết đoán, cô kiếm
nhiều tiền hơn anh. Nhưng dần dần, anh cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu này
lại không thể nói ra lời. Anh cảm thấy thực ra cô không hề cần anh. Anh cho được
cô cái gì? Thậm chí ngay cả việc vào bếp nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cô đều làm giỏi
hơn anh. Cô chỉ cần gương mặt, thân hình của anh hay sao? Mang ra ngoài để người
khác biết cô tìm được một người chồng đẹp trai hay sao?

Điền Đại Vĩ nhìn Phùng Hy, nghiêng
sang một bên cười gằn. Xem xem, anh đã đoán đúng rồi, trong trái tim cô luôn ẩn
giấu một người đàn ông. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó, hóa ra trước
đây cô lại có một người bạn trai giỏi giang đến như vậy! Bề ngoài không xấu hơn
anh, lại giàu có hơn anh! Điền Đại Vĩ cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, giống như
việc đã tìm ra lý do thích hợp nhất cho việc ly hôn.

Điền Đại Vĩ khẽ cười: “Lẽ nào không
phải hay sao? Nếu hôm nay không phải là anh ta, e rằng cô sẽ để cho mọi người
trong công ty cô đều biết cô đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy ngại
ngùng về việc ấy! Việc gì phải cười nói giả tạo như vậy? Những gì tôi thể hiện
đều hợp ý cô chứ?”.

Phùng Hy sững người trong hai giây,
không muốn nói chuyện này với Điền Đại Vĩ nữa, cô chống tay định ngồi dậy.

Điền Đại Vĩ khẽ dùng lực đẩy cô ngã
xuống giường, nói với vẻ mỉa mai: “Cô tưởng rằng tôi không biết gì à? Cô tưởng
rằng tôi không biết chuyện cô có người yêu tên là Phụ Minh Ý ư? Rất không may
là tôi đã nhìn thấy ảnh các người đi du lịch ở nhà Chi Hoa, tôi đã nhận ra anh
ta”.

“Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Điền
Đại Vĩ, em và anh từ lúc yêu nhau đến cưới nhau cũng đã bảy năm rồi!” Đúng, Điền
Đại Vĩ nói không sai, cô đã từng yêu Phụ Minh Ý, nhưng đó là chuyện rất lâu rất
lâu rồi. Phùng Hy quay đầu đi không muốn nhắc lại.

Ai chẳng có kỷ niệm? Ai chẳng có tuổi
trẻ yêu đương nồng nhiệt? Ai quy định người bạn trai đầu tiên buộc phải là người
chồng sau này? Ai chẳng biết định luật mối tình đầu thường không thành công? Cô
đã làm vợ người khác, đã bao năm trôi qua, nếu Phụ Minh Ý không đến làm việc ở
công ty, Phùng Hy tưởng rằng suốt cuộc đời sẽ không gặp anh nữa.

Điền Đại Vĩ cười, chỉ tay lên mặt
Phùng Hy, nói: “Cô tưởng rằng tôi không biết, năm xưa nếu không phải anh ta, cô
cũng sẽ không lấy tôi gấp gáp như vậy đâu. Mẹ kiếp, tôi là vật thay thế của người
ta!”.

“Anh điên à!”, Phùng Hy tức đến nỗi
lấy chân đá Điền Đại Vĩ, trong lòng như có một vết sẹo, nơi đã đóng vẩy lại bị
đá mài xước ra, vết thương còn lớn hơn, đau hơn cả lúc đầu.

Cô đẩy Điền Đại Vĩ mạnh hơn và bi
thương nghĩ những điều cô làm cho anh ta còn chưa đủ hay sau? Năm xưa đúng là
cô muốn tìm người để lấy chồng, nhưng sau khi tìm được Điền Đại Vĩ, cô một lòng
một dạ sống tốt với anh ta. Cô đã đối xử hết mình với Điền Đại Vĩ, thế vẫn còn
chưa đủ hay sao? Cô kiếm tiền, cô dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, không
kêu ca phàn nàn, anh ta chỉ việc ngồi hưởng thụ. Mãi cho đến một ngày, không nhịn
nổi nữa cô liền đưa ra lời đề nghị với anh ta, muốn anh ta chia sẻ việc nhà,
trách móc anh ta quan tâm chưa đủ, thế là anh ta chịu không nổi.

Đó là lần duy nhất Phùng Hy nổi cáu
với Điền Đại Vĩ, sau đó, Điền Đại Vĩ đề nghị ly hôn. Cô khóc, anh ta nhìn cô với
vẻ bình tĩnh. Anh ta nói với cô rằng: “Nếu cô không hài lòng về tôi thì còn sống
với nhau làm gì?”.

Vì một lần nổi cáu của cô mà anh ta
có thể thốt ra hai chữ “ly hôn” một cách nhẹ nhàng. Phùng Hy không chịu, Điền Đại
Vĩ đóng rầm cửa rồi bỏ đi, để Phùng Hy cảm thấy mình đã làm sai. Ba ngày sau Điền
Đại Vĩ trở về, nói đã nghĩ kỹ rồi, kiên quyết đòi ly hôn. Cô khóc lóc cầu xin
anh ta, giống như nói chuyện với tảng đá. Sau đó cô được điều tới bộ phận đấu
thầu của tổng công ty và đi công tác khắp nơi trên cả nước, nửa năm sau, cô trở
về nhà, Điền Đại Vĩ vẫn kiên quyết đòi ly hôn.

Anh ta chỉ quan tâm đến mình, không
bao giờ nghĩ tới người khác, không nhượng bộ điều gì. Lẽ nào cô không được nổi
cáu một chút hay sao? Nổi cáu một lần mà đã đòi ly hôn, kết quả là như vậy ư?
Phùng Hy cảm thấy hai năm sống ly thân tựa như giai đoạn làm lành vết thương
dài đằng đẵng, dần dần cô cảm thấy không còn cảm giác gì với Điền Đại Vĩ nữa, dần
dần cô cũng đã có thể nói một cách bình tĩnh rằng, ly hôn thôi!

Anh ta đã trở thành chồng cũ của
cô, Phùng Hy nghĩ, đã đến lúc cô phải ra đi rồi. Cô không muốn mình phải chịu
thiệt thòi thêm một chút nào nữa.

Nghĩ đến đây, Phùng Hy nhổm người dậy.
Điền Đại Vĩ đè người xuống, Phùng Hy không cựa quậy được nữa.

Điền Đại Vĩ hừ một tiếng rồi túm chặt
tay cô, đưa tay ra cởi quần áo cô. Phùng Hy chợt như chợt bừng tỉnh, cô hét lớn:
“Anh bỏ tôi ra. Chúng ta đã chia tay rồi, Điền Đại Vĩ! Chúng ta đã ly hôn rồi!”.

“Cô đi kiện đi, kiện tôi hiếp dâm
cô!”. Câu nói “chúng ta đã ly hôn rồi” làm Điền Đại Vĩ nổi giận. Trước đây cô
không bao giờ có thái độ như thế này, cô chỉ biết khóc, chỉ biết túm lấy anh ta
để cầu xin. Hiện giờ tại sao cô lại biến thành như thế này? Điền Đại Vĩ trợn mắt
nhìn Phùng Hy với vẻ hằn học. Đã ba năm rưỡi nay anh ta không hề động vào cô,
men rượu khiến anh ta trở nên hung hăng, anh ta giật mạnh thắt lưng da của
Phùng Hy, gắng sức kéo quần cô ra.

Phùng Hy hét lên thất thanh, quay đầu
cắn Điền Đại Vĩ, cô không thể ngờ rằng, thực sự không thể ngờ rằng, đêm đầu
tiên sau khi ly hôn, Điền Đại Vĩ thực sự muốn hãm hiếp cô.

“Điền Đại Vĩ, anh buông tôi ra, anh
là đồ khốn nạn!”. Phùng Hy bị Điền Đại Vĩ kẹp chặt, mắt nhìn Điền Đại Vĩ cởi
phăng quần áo của mình mà không làm gì được, cô gầm lên, nước mắt tuôn ra như
suối.

Trong lòng Điền Đại Vĩ chỉ có một nỗi
đau, một nỗi căm phẫn không kể sao cho hết. Cô dám chửi anh? Anh đã quên rồi,
quên bao cảnh Phùng Hy nựng anh. Anh đã quên rồi, do anh không cần cô, không
yêu cô, do anh không động vào cô, do anh ép cô phải ly hôn. Anh chỉ muốn chiếm
hữu cô, trong đầu anh như có ngọn lửa đang cháy rừng rực, lý trí đã bị men rượu
và nỗi phẫn nộ choán sạch rồi.

…”Đừng!”, Phùng Hy ra sức giãy giụa,
nhưng đổi lại chỉ khiến Điền Đại Vĩ kẹp chặt hơn.

“Cô hét đi! Cô gọi Phụ Minh Ý đến cứu
cô đi!”

“Điền Đại Vĩ, anh là kẻ vô liêm sỉ!”,
Phùng Hy hét lớn.

Ly hôn, Phụ Minh Ý đến công ty làm
tổng giám đốc… tất cả mọi việc trong ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của
cô, mọi suy nghĩ của Phùng Hy trong phút chốc bùng phát, bất chấp bàn tay đang
bị vặn đau đớn, cô gắng sức giãy giụa.

Làm sao cô có thể địch nổi với Điền
Đại Vĩ, chẳng mấy chốc cô đã bị Điền Đại Vĩ lột hết quần áo và đè xuống dưới
giường.

“Đại Vĩ, anh đừng làm như vậy...”.
Phùng Hy khóc nấc, dù vẫn giãy giụa nhưng không còn đủ sức nữa. Cô lại quay
sang cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đừng tàn nhẫn như vậy.

Điền Đại Vĩ lật người cô xuống,
không để cho cô có thời gian chuẩn bị, một nhát đưa ngay vào từ phía sau. Đã
hơn ba năm Phùng Hy và Điền Đại Vĩ không làm chuyện ấy. Cô cảm thấy mình như bị
xé nát, trước mắt là gương mặt rõ nét của Phụ Minh Ý. Anh nhìn cô với ánh mắt
ngạc nhiên, trong khi cơ thể như bị dao đâm, nghiền nát khiến thịt máu nhầy nhụa.

Phùng Hy cắn chặt gối, cố kìm nén mọi
cảm giác đau đớn, mặt áp chặt xuống giường, tự nói với mình rằng, chịu đựng, cố
gắng chịu đựng đến ngày mai là ra đi rồi.

Đúng lúc này Điền Đại Vĩ lại lật
ngược cô lại, nhìn thấy vẻ căm hận trong mắt cô, sắc mặt tái xanh đẫm nước mắt,
cười gằn nói: “Người tình cũ đã trở lại, ly hôn rồi cô có thể đi tìm anh ta một
lần nữa, tuyệt biết bao! Tuy nhiên, gái ba mươi tuổi đã toan về già, hình dáng
hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa, Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp
gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.

Tại sao lại làm vợ anh ta? Tại sao
đến hôm nay mới phát hiện ra mình lấy phải một gã súc sinh! Phùng Hy nghiến
răng, gằn từng tiếng: “Anh muốn làm thì làm nhanh lên, tôi không nợ anh, Phùng
Hy tôi chưa bao giờ có lỗi gì với anh!”.

Bốp! Điền Đại Vĩ tát cô một cái,
Phùng Hy thấy mắt tối sầm, loạng choạng ngã vật xuống giường.

Với tất cả nỗi bực dọc, căm hận, Điền
Đại Vĩ như dùng dao đâm cô, mỗi nhát một sâu, không chút nhẹ nhàng, không chút
thương tiếc.

Cô chỉ trợn trừng mắt nhìn anh ta,
bên tai là tiếng hét của Điền Đại Vĩ, “Cô cứ nhịn đi, giỏi thì cứ nhịn đi đừng
hét”.

Môi bị cắn bật máu, chẳng mấy chốc
mùi tanh của máu lan khắp vòm miệng, Phùng Hy cố gắng nuốt vào, nghiến chặt
răng, không kêu ca tiếng nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3