Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 01 - Phần 1
Chương 1: Ly hôn
Khi kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảm thấy
nhẹ nhàng như được giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều, cuộc
hôn nhân này thực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.
Tay
xách va ly hành lý nặng trịch, vai đeo chiếc máy tính xách tay, Phùng Hy trở về
nhà trong màn đêm.
Mở
cửa phòng, Phùng Hy hơi bất ngờ khi nhìn thấy trong nhà có ánh đèn, bình thường,
Điền Đại Vĩ không bao giờ chịu về nhà trước mười hai giờ. Cô uể oải đặt túi
xách xuống, Điền Đại Vĩ đang tựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết, mắt không buồn
ngước lên.
Cô
đã đi công tác nửa năm nay, khắp nơi trên cả nước chỗ nào cũng có mặt, lần nào
về nhà Điền Đại Vĩ cũng lạnh nhạt như vậy, Phùng Hy cảm thấy phải thức liền ba
đêm để làm hồ sơ mời thầu cũng không mệt bằng về nhà.
Mệt
mỏi!
“Hôm
nay anh ở nhà à?”. Phùng Hy cất tiếng hỏi, quay đầu muốn đi tắm một cái rồi vào
phòng làm việc ngủ.
Điền
Đại Vĩ đặt sách xuống gọi cô, “Phùng Hy, chúng ta ly thân cũng được hai năm rồi,
hiếm khi cô về nhà, ngày mai chúng ta giải quyết việc đi thôi”.
Phùng
Hy hơi sững người. Cô như ngựa vía từ Cáp Nhĩ Tân trở về nhà, nghe thấy câu đầu
tiên mà Điền Đại Vĩ nói là ly hôn. Phùng Hy quay người lại, ngước nhìn gương mặt
điển trai của Điền Đại Vĩ, nói: “Vội thế hay sao?”.
“Kéo
dài cũng chẳng hay ho gì, ai biết lần này cô về ở nhà được mấy ngày. Cô đi biền
biệt nửa năm, lẽ nào lại kéo dài thêm nửa năm nữa ư? Kéo dài thêm nữa thì cô
cũng sang tuổi ba mươi rồi, tuổi cao tìm cũng khó”. Điền Đại Vĩ nói giọng bình
thản, nghe thì có vẻ như nghĩ cho Phùng Hy, nhưng mỗi câu nói tựa như lưỡi dao
đâm khiến cô đau nhói.
[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Phùng
Hy nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ bi ai, nói: “Thực ra cái mà từ trước tới nay em cần
chẳng qua chỉ là anh quan tâm đến em nhiều hơn một chút mà thôi. Hai người có
thể quan tâm đến nhau, gắn bó keo sơn, sống một cuộc sống yên bình. Tại sao lại
không được như thế?”.
“Từ trước đến nay tôi không hề có mong muốn được
bảo vệ cô, cô không hiểu điều đó hay sao?”.
Chồng
mình nói với mình không hề có mong muốn được bảo vệ, che chở mình! Phùng Hy như
bị ai chặn ngang cổ họng, không nói ra được lời nào. Cô nhìn thấy chiếc máy
tính bên cửa sổ đang bật, bèn đi tới, trên màn hình là đơn xin ly hôn Điền Đại
Vĩ đã đánh xong. Phùng Hy cảm thấy lạnh giá từ đầu đến chân, cô nhìn một lát rồi
nói: “Được”.
Thốt
ra được một tiếng, cổ họng nghẹn lại. Phùng Hy hít thật sâu, cố gắng nén nỗi bi
ai đang trào dâng trong lòng. Quay đầu lại, Điền Đại Vĩ lại tiếp tục đọc sách,
đầu cũng không buồn ngẩng lên, nói: “Căn nhà này tôi mua nên nó thuộc về tôi.
Tiền tiết kiệm trong ngân hàng mỗi người một nửa. Nếu cô không có ý kiến gì,
ngày mai sẽ tiến hành”.
Tiền
mua căn nhà này tổng cộng là sáu trăm nghìn nhân dân tệ, Điền Đại Vĩ trả đợt đầu
hai trăm nghìn nhân dân tệ, tiền trả góp hằng tháng là do Phùng Hy nộp. Cuối
năm ngoái, cô được thưởng một trăm tám mươi nghìn nhân dân tệ, Điền Đại Vĩ thấy
để ngân hàng hưởng lãi suất không kinh tế, Phùng Hy liền mang đi trả hết số tiền
còn lại. Tiền tiết kiệm trong nhà chỉ còn lại một trăm nghìn nhân dân tệ. Phùng
Hy khẽ cười, không muốn so bì gì thêm. Cũng còn may, anh ta còn chia cho cô năm
mươi nghìn nhân dân tệ, không đuổi thẳng cô ra khỏi nhà.
“Em
không có ý kiến gì”. Cô không còn muốn giằng co với Điền Đại Vĩ những chuyện
như căn hộ đã tăng giá, phần trả góp cuối do cô nộp, đồ dùng trong nhà thuộc về
ai.
“Cô
cũng đừng trách tôi chia cho mình nhiều, tôi là một công chức bình thường, một
năm tổng thu nhập cộng lại cũng chỉ được sáu mươi đến bảy mươi nghìn tệ, không
như cô, lương bổng, tiền thưởng cuối năm cộng lại cũng phải hai trăm nghìn tệ.
Mấy năm nay ngoài việc trả tiền nhà, cô cũng không mang tiền về, tôi cũng không
muốn kiểm tra tài khoản của cô”, Điền Đại Vĩ chậm rãi nói.
Một
cảm giác mệt mỏi từ dưới chân len lên tận đỉnh đầu, Phùng Hy cười đau khổ. Ai bảo
thời đại bây giờ đàn bà đều do đàn ông nuôi? Phụ nữ thời hiện đại vừa phải lo
việc công sở, vừa phải lo việc bếp núc; phải lăn lộn kiếm tiền trong xã hội; phải
về nhà nấu cơm ngon canh ngọt, lại còn phải luôn tỏ ra dịu dàng hiền thục, mệt
hơn nhiều so với các tiểu thư thời xưa. Đây là cái giá của sự xóa bỏ phân biệt
giới tính.
Bản
năng nghề nghiệp trỗi dậy, trong đầu Phùng Hy đã nhanh chóng tính ra được phép
tính trừ giữa tiền lương của cô hai năm nay và năm mươi nghìn tệ được chia này.
Phùng Hy thầm nghĩ, tại sao Điền Đại Vĩ không khăng khăng đòi ly hôn như thế
này từ năm ngoái? Nếu lúc đó ly hôn, ít nhất ta còn có được một trăm tám mươi
nghìn tệ để gửi tiết kiệm. Tại sao năm ngoái anh ta không đòi ly hôn? Thực ra
đó là do cô ngốc, chính cô vẫn còn muốn cứu vãn. Ngốc quá! Có bài hát nói rằng:
“Bước chân si tình không đuổi kịp đôi cánh thay lòng”. Cô chưa đến mức là người
si tình, nhưng trái tim của Điền Đại Vĩ đã bay lên chín tầng mây xanh.
“Mai
đi giải quyết nhé. Chúc ngủ ngon”. Tiếng Phùng Hy xen lẫn với tiếng nấc run run
không thể kìm nén, trong khi Điền Đại Vĩ không buồn ngẩng đầu lên.
Lúc
cúi đầu ra khỏi phòng ngủ, Phùng Hy cảm thấy một cảm giác lạnh giá ập tới, cô lật
mu bàn tay lau hàng nước mắt đang chảy xuống, xách hành lý sang phòng khách ngủ.
Đã
đi đến hồi kết rồi, không còn cách nào nữa.
Nằm
trên giường, Phùng Hy lấy gối trùm lên đầu, cô cố gắng nén chặt nỗi sợ hãi đang
trào dâng trong lòng, nước mắt vẫn rơi lã chã. Cô thầm nghĩ, thực ra cô cũng
không yêu Điền Đại Vĩ nữa, nhưng cô lại sợ ly hôn, chính vì thế cô luôn né
tránh chuyện này. Hai năm về trước Điền Đại Vĩ đã đề nghị chia tay, nhưng cô
luôn níu kéo. Thời gian đầu nói hay là tạm thời ly thân một thời gian xem sao,
và thế là cô xin được điều lên tổng công ty để đi công tác khắp nơi trong cả nước.
Nhưng nửa năm về nhà một lần, lần nào Điền Đại Vĩ cũng nhắc lại chuyện này, cô
viện đủ mọi lý do để được kéo dài thêm nửa năm.
Tại
sao hôm nay cô không kiếm cớ để kéo dài thêm nữa?
Vẻ
mặt thờ ơ, những câu nói lạnh lùng nghiệt ngã của Điền Đại Vĩ, anh ta không hề
chạnh lòng trước những giọt nước mắt và nỗi buồn của cô. Trong khoảnh khắc nhìn
thấy đơn xin ly hôn, Phùng Hy cảm thấy không còn đủ sức nữa.
Hai
năm, mỗi lần lại thấy lòng mình lạnh giá hơn, mỗi lần lại thấy thất vọng hơn, từ
lúc khóc lóc khẩn cầu, giờ cô đã trở nên bình tĩnh hơn.
Bình
tĩnh thật ư? Tại sao lại vẫn rơi lệ?
Có
người nói, cảm giác này giống như tay trái sờ tay phải, chặt đi bàn tay này, vẫn
cảm thấy đau đớn.
Hôm
sau, hai người liền đến Cục dân chính. Sau khi Luật hôn nhân mới được ban hành,
hai bên không cần phải có giấy giới thiệu do đơn vị cấp, thủ tục tiện lợi nhanh
gọn. Chỉ dùng mười phút, hai người đã đổi sang được tờ giấy ly hôn nền đỏ chữ bạc.
Đứng
ngoài Cục dân chính, Phùng Hy và Điền Đại Vĩ đều hít một hơi thật sâu. Từ giờ
phút này trở đi, hai người không còn là vợ chồng.
Cầm
tờ giấy ly hôn trong tay, Phùng Hy có phần thẫn thờ, đột nhiên cô hỏi Điền Đại
Vĩ: “Năm năm về trước, khi được cầm tờ giấy đăng ký kết hôn anh có cảm giác
gì?”.
“Không
có cảm giác gì cả”.
Trái
tim Phùng Hy lại một lần nữa như bị ai đâm một nhát thật mạnh. Đúng vậy, không
có cảm giác gì cả. Điền Đại Vĩ không hề tỏ ra vui sướng tột độ bế bổng cô lên rồi
nói: “Em đã là vợ của anh rồi đấy”.
Cô
cũng không tay chống nạnh cười, “Từ nay trở đi, em có thể làm bà la sát rồi”.
Mất
một tiếng đồng hồ để làm thủ tục nhận giấy đăng ký kết hôn, không có cảm giác hạnh
phúc đến tột độ, nhưng cũng có cảm giác ván đã đóng thuyền. Giờ đây cầm trong
tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, cô lại muốn khóc, “Thế còn bây giờ? Nhận giấy chứng
nhận ly hôn anh có cảm giác gì”.
Điền
Đại Vĩ nhíu mày nói: “Nhẹ nhàng, cuối cùng đã được giải thoát rồi”.
Phùng
Hy nghĩ, cô còn biết nói gì nữa? Còn gì nữa để nói? Lúc kết hôn không thấy hạnh
phúc, lúc ly hôn lại cảm thấy nhẹ nhàng như được giải thoát, điều này chỉ có thể
chứng minh một điều, cuộc hôn nhân này thực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải
đôi ngả đôi đường.
Nhưng
cô vẫn kéo dài hai năm, mong chờ một ngày nào đó Điền Đại Vĩ sẽ hồi tâm chuyển
ý, sẽ dịu dàng gần gũi, để cô cảm nhận được niềm hạnh phúc được chở che, nuông
chiều.
Phùng
Hy không ngừng nói với mình rằng cô cần một thời gian để chữa trị vết thương
trong tâm hồn, hiện giờ cô khóc không phải vì cô vẫn yêu anh ta, không muốn xa
rời anh ta. Cô khịt khịt mũi, chuẩn bị ra về.
“Hôm
nay… tôi đi xem phim, ăn cơm cùng với cô có được không?”. Điền Đại Vĩ gọi cô lại,
hai tay đút túi quần, nói với vẻ thờ ơ.
Phùng
Hy dừng chân lại, ngần ngừ một lát rồi gật đầu đồng ý. Dù gì thì cũng yêu nhau
hai năm, sống với nhau năm năm, đây cũng là lần cuối cùng mà.
Bộ
phim được trình chiếu là Xích Bích, Phùng Hy lại thấy rất hay, sự hài hước
trong phim khiến cô muốn bật cười. Bất giác quay đầu lại, thấy Điền Đại Vĩ đang
nhìn cô.
Phùng
Hy cười nói: “Nhìn kìa, Ngô Vũ Thâm lại thả bồ câu rồi kìa”.
Xem
phim là sở thích của Phùng Hy chứ không phải của Điền Đại Vĩ. Hôm chính thức ly
hôn, anh chủ động đề nghị đi xem phim cùng cô, có thể cũng là lần cuối cùng chiều
theo sở thích của cô. Lần đi xem phim gần đây nhất của hai người đã là chuyện của
mấy năm về trước rồi, Phùng Hy không còn nhớ là từ bao giờ nữa.
“Ha
ha, đúng vậy, bồ câu bay sang doanh trại Tào Tháo là để đi xem thi đấu bóng đá,
lại còn là bồ câu hòa bình nữa”. Điền Đại Vĩ cũng bật cười.
Hai
người không còn sống hạnh phúc bên nhau dù nói những chủ đề hài hước đến đâu
cũng không cải thiện được quan hệ giữa hai người. Xem phim xong Phùng Hy cũng
không muốn ăn cơm, Điền Đại Vĩ chỉ nhà hàng Hải Vương Các ở phía đối diện nói:
“Đi thôi, bữa cơm chia tay, ăn cho ngon nhé”.
Phùng
Hy nghĩ, đúng vậy, bữa cơm chia tay, phải ăn cho ngon một chút. Cô nảy ra một
suy nghĩ hơi ác độc, ít nhất phải ăn hết một tháng lương của Điền Đại Vĩ ở nhà
hàng hải sản lớn nhất thành phố này.
Hai
người lên lầu trên, gọi món. Vừa mới ngồi xuống thì thấy một đoàn người đi vào,
đi đầu chính là mấy vị giám đốc bộ phận trong công ty Phùng Hy.
Giám
đốc bộ phận vật liệu Trần nhìn thấy Phùng Hy đi cùng Điền Đại Vĩ liền bước
nhanh tới, cười hỏi: “Phùng Hy em về rồi à? Nghe người trên tổng công ty nói
chuyến bay của em là hôm nay. Ha ha, thảo nào không tìm thấy em, hóa ra là tắt
di động để đi với ông xã. Tổng giám đốc Phụ hôm nay đến, bọn anh tổ chức bữa ăn
đón anh ấy”.
“Tổng
giám đốc Phụ?“. Phùng Hy có phần không hiểu, tổng giám đốc công ty không phải họ
Chu sao?”
“Tổng
giám đốc Chu nghỉ dưỡng bệnh rồi, tổng công ty mới cử tổng giám đốc Phụ đến để
phụ trách công tác. A, tổng giám đốc Phụ đến rồi. Phùng Hy, để anh giới thiệu với
em”.
Ánh
mắt Phùng Hy vượt qua giám đốc Trần và dừng lại trên người đàn ông đang cùng
phó tổng giám đốc Vương đi vào nhà hàng. Người đàn ông mặc bộ complet đen thẳng
đứng, áo sơ mi màu xanh nhạt, vầng trán cao, đôi mắt sáng ngời. Lúc nhìn thấy
người đối diện, Phùng Hy thấy đôi mắt của Phụ Minh Ý mở rất to, ánh mắt đầy
kinh ngạc.
Ánh
mắt Phùng Hy lướt nhanh trên gương mặt đang cười rất tươi của giám đốc Trần. Sắc
mặt cô không thay đổi, nhưng ngón tay đang run rẩy.
Người
cô tưởng cả đời này sẽ không gặp lại đang đứng trước mặt cô, và lại rơi vào
đúng ngày cô vừa ly hôn, hôm nay anh đến nhậm chức. Tại nhà hàng này cô ăn bữa
cơm chia tay, còn đồng nghiệp của cô thì tổ chức lễ đón anh.
Anh
không những nhìn thấy cô, nhận ra cô, mà còn giật mình vì cô.
Phùng
Hy thầm nghĩ một cách bi ai, cô đã không còn là cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, tràn
đầy sức sống như ngày nào. Đã tám năm rồi, anh xuất hiện trong ngày đáng buồn
nhất của đời cô, và đã nhìn thấy cô trong hoàn cảnh tồi tệ nhất. Điều khiến người
ta khó xử nhất là để người yêu cũ của mình nhìn thấy vẻ xấu xí, tàn tạ nhất của
mình.
Phùng
Hy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô là biết, ngay cả ánh mắt cô cũng đang
run rẩy.
Cô
tự nhắc nhở mình không được để lộ ra suy nghĩ. Bên cạnh cô còn có Điền Đại Vĩ -
người vừa cắt đứt quan hệ vợ chồng với cô, và còn cả đồng nghiệp của cô nữa.
Phùng
Hy liếc nhìn Điền Đại Vĩ. Anh ta lịch sự đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ
mặt tươi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Phùng Hy dám chắc là mình đã nhìn nhầm.
Cô chưa bao giờ kể cho Điền Đại Vĩ nghe chuyện yêu đương của mình, anh không thể
biết Phụ Minh Ý được. Có lẽ, Điền Đại Vĩ đã nhận ra là cô không muốn nói cho đồng
nghiệp của mình biết cô đã ly hôn.
Trong
nháy mắt, phó tổng giám đốc Vương đã cùng Phụ Minh Ý bước đến bên cô.
Phùng
Hy cảm thấy khổ sở như bị dao đâm, nhưng cô vẫn đứng thẳng người, cố gắng nở nụ
cười, đưa tay ra: “Xin chào tổng giám đốc Phụ, tôi là Phùng Hy ở bộ phận cơ
khí”.
Phụ
Minh Ý nghe ý của Phùng Hy là không muốn để cho mọi người biết hai người có
quen nhau từ trước, anh mỉm cười bắt tay Phùng Hy rồi quay sang bắt tay Điền Đại
Vĩ, “Xin chào”.
Điền
Đại Vĩ cười rất tươi và bắt tay Phụ Minh Ý cho phải phép.
“Ăn
cùng nhau nhé?”. Phó tổng giám đốc Vương cười đề nghị.
Không
đợi Phùng Hy lên tiếng từ chối, Điền Đại Vĩ cười, “Ok, Phùng Hy nói bình thường
các anh rất quan tâm đến cô ấy, hôm nay tôi cũng muốn mượn cơ hội này để mời
các anh một ly rượu”.
Bàn
đã ghép lại, Phùng Hy cảm thấy gương mặt cô đã cứng đờ vì cười nhiều. Cô không
muốn cười, nhưng không thể không cười. Tim cô không những đập mạnh, mà các mạch
máu trên trán cũng đang co giật. Không còn hôn nhân, cô vẫn còn công việc, vẫn
còn bạn bè, cô chỉ mong Điền Đại Vĩ không nói ra chuyện ly hôn trong hoàn cảnh
này.
Cô
vẫn còn bận tâm đến Phụ Minh Ý, sự bận tâm này khiến Phùng Hy hận, hận sự hão
huyền của mình. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, chỉ cần là phụ nữ, e rằng đều có tâm
trạng như vậy.
Phùng
Hy lấy hết tinh thần để đối phó. Cô cố gắng không nghĩ về việc thân hình mập mạp
của mình sẽ gây sốc cho Phụ Minh Ý như thế nào, cố gắng coi như không biết ánh
mắt kinh ngạc của Phụ Minh Ý liên tục liếc trộm cô, tiếp tục cười nói chuyện
trò với đồng nghiệp. Tám năm lăn lộn trên thương trường, trong một số hoàn cảnh,
Phùng Hy cảm thấy bản lĩnh của mình được rèn luyện còn cứng rắn hơn cả đá hoa
cương.
Phụ
Minh Ý cũng không còn là Phụ Minh Ý của tám năm về trước, trông anh đã già dặn
hơn. Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi, anh uống rượu với các vị giám đốc,
không nói gì nhiều, nhưng cũng không để bầu không khí quá trầm lắng, thỉnh thoảng
ánh mắt anh lại liếc về phía Phùng Hy và Điền Đại Vĩ, vẻ thăm dò và hiếu kỳ chỉ
lướt thoáng qua, không ai nhận ra anh và cô quen nhau.