Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 01 - Phần 3

Tận đến khi trời sáng, Điền Đại Vĩ
mới trút hết được nỗi căm hận của mình.

Điền Đại Vĩ vừa rút ra, Phùng Hy liền
dùng mọi sức lực nhổm dậy, ngẩng cao đầu hỏi anh ta: “Hai chúng ta hết rồi chứ!
Tôi có thể đi được chưa?”.

Điền Đại Vĩ không nói gì, mắt nhìn
chằm chằm vào Phùng Hy rồi đột nhiên bật cười. Anh rút ra một điếu thuốc tựa
vào đầu giường chậm rãi châm lửa. Ánh sáng lờ mờ của buổi sáng chiếu lên người
Phùng Hy, Điền Đại Vĩ nói với vẻ bất cần: “Tối qua nhìn không rõ, ban ngày mới
phát hiện, hóa ra tôi đã làm tình với một con lợn suốt cả đêm. Cô nhìn đám thịt
trên người cô mà xem, thế mà tôi cũng chịu được. Hai bên tự thông báo cho nhà
biết đi, đừng để mẹ cô khóc lóc tìm đến đây! Một bàn tay vỗ không thể kêu được,
cả hai chúng ta đều muốn chia tay”.

Phùng Hy coi như không biết gì, cô
mở mắt ra, đôi chân run rẩy, đi ra khỏi phòng ngủ trong tư thế không có gì trên
người, rồi cô vào phòng làm việc lấy quần áo mặc vào, nghiến răng xách va ly và
máy tính xách tay ra khỏi nhà.

Cô tìm một nhà nghỉ gần nhất, đăng
ký nhận phòng, vứt hành lý xuống, cô vào ngay nhà tắm để tắm gội. Nước nóng xả
lên người cô, cô chùng chân, quỳ xuống bồn tắm. Cô kỳ cọ hết lần này đến lần
khác, mãi cho đến khi cảm thấy tức ngực, không nhấc tay lên được nữa.

Làm xong tất cả mọi việc, Phùng Hy
lảo đảo leo lên giường, cô quấn chặt mình trong chăn, bắp đùi do dùng lực quá mạnh
nên co quắp không sao duỗi ra được. Cô hít hơi, người rung lên. Bất giác Phùng
Hy hét lên: “A! - Mẹ kiếp ta phải giảm béo thôi!”.

Trong lúc còn đang mơ màng, Phùng
Hy nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động. Cô để mặc kệ, tiếp tục ngủ.

Đợi cho đến khi tỉnh giấc hẳn và mở
mắt ra, cô vẫn hơi sững người, sau đó mới sực nhớ ra đây là nhà nghỉ. Cảnh tượng
tối hôm qua lướt nhanh trong đầu cô. Phùng Hy nhấc chăn ra, kể cả khi nằm thẳng,
cô cũng vẫn có thể nhìn thấy ngực và rốn cao bằng nhau. Cô đưa tay vỗ lên bụng,
cảm nhận được lớp mỡ dày. Cô lại lấy tay véo lớp thịt trên eo, vừa nghiến răng
vừa nghĩ, nhất định phải thay đổi, nhất định phải làm lại từ đầu!

Nếu được chia tay với Điền Đại Vĩ
trong hòa bình, có khi cô còn nhớ tới những kỷ niệm trong hai năm yêu nhau và
thời gian đầu mới cưới, có khi những niềm vui này còn được nhân lên, thỉnh thoảng
còn khiến cô thở dài trong những ngày tháng sắp tới. Tuy nhiên, Điền Đại Vĩ như
cầm một con dao sắt, cắt đứt mọi ký ức đẹp vẫn còn giữ trong tâm trí Phùng Hy.

Tố cáo anh ta cưỡng hiếp? Hai người
gặp nhau trước tòa, sau đó lại phải nhớ
lại những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó, đó là một sự tàn nhẫn đối với chính
mình. Cô thực sự không muốn nhớ lại những chi tiết, quá trình đã diễn ra để
công an lấy lời khai, từ đó trở thành vết hằn in sâu trong ký ức.

Coi như vừa nằm mơ, sau khi tỉnh dậy
mọi cảnh tượng đều không còn nhớ nữa, nếu cứ thuật lại hết lần này đến lần khác
với người khác thì lại nhớ lâu.

Phùng Hy ngồi trên giường và đưa ra
quyết định, cô sẽ không kiện Điền Đại Vĩ tội cưỡng hiếp.

Sau khi đã quyết định, cô lôi từ
trong va ly ra bộ quần áo sạch, tắm một lần nữa rồi ăn mặc, chải chuốt chỉnh tề.
Người vẫn cảm thấy đau ê ẩm, nhưng cô đã lấy lại được tinh thần.

Lúc này điện thoại trong túi xách lại
đổ chuông, Phùng Hy nhấc điện thoại. Trong điện thoại là tiếng phó tổng giám đốc
Vương, Phùng Hy lập tức đề cao cảnh giác.

Công ty CWE được thành lập từ thời
kỳ đầu của cải cách mở cửa thập kỷ 1980, cả nước có năm công ty con với vài
nghìn nhân viên, doanh nghiệp cấp hai thì nhiều không sao kể hết. Tổng công ty ở
Bắc Kinh có đông nhân viên nhất, gần một nghìn người. Phùng Hy chỉ là một trong
số mấy chục giám đốc dự án của bộ phận đấu thầu, trong thời gian hai năm sau
khi được điều lên tổng công ty, thực ra thời gian cô ở Bắc Kinh không dài, gần
như đi công tác khắp các vùng trên cả nước. Một năm tính ra, sau khi vừa làm
xong công tác đấu thầu cho một dự án, lại như ngựa vía đến địa phương khác. Cô
và rất nhiều giám đốc dự án khác cũng chẳng mấy khi gặp mặt, đừng nói đến các
lãnh đạo cấp trên. Cô chỉ nghe nói đến mấy vị đó mà thôi, cơ hội gặp mặt rất
ít.

Mấy năm trở lại đây nghiệp vụ của tổng
công ty rất phát triển, số người không đủ thì điều động từ năm công ty con, mỗi
năm lại chia lợi nhuận cho công ty con. Một năm Phùng Hy bị điều động lên tổng
công ty, không tiêu mất một đồng nào của công ty con, lợi nhuận lại kiếm được
hơn hai triệu nhân dân tệ. Mọi người đều có lợi, công ty con cũng vui vẻ cho mượn
người.

Tuy nhiên lúc này phó tổng giám đốc
Vương lại gọi điện thoại cho Phùng Hy, hứa sẽ giao chức phó giám đốc bộ phận cơ
khí cho cô. Điều này đồng nghĩa với việc cô được hưởng lợi từ tổng công ty, từ
một nghiệp vụ viên thông thường được nâng lên chức phó giám đốc.

Hai năm nay Phùng Hy cũng thấy mệt
rồi, làm dự án ở ngoài đâu có dễ dàng gì, đương nhiên cô cũng thấy hấp dẫn.
Quay về, một là có thể hoàn toàn cắt đứt với Điền Đại Vĩ, tốt hay xấu thì cũng
thế; hai là, cô rất hiểu một điều, chỉ cần được thăng chức ở công ty con, chưa
nói đến công việc nhẹ nhàng hơn, số tiền kiếm được cũng không ít hơn khi còn ở
tổng công ty.

Nhưng giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu
ý phó tổng giám đốc Vương. Giám đốc bộ phận cơ khí Dương Thành Thượng là người
thầy đưa cô vào ngành này, vào công tác cùng năm với phó tổng giám đốc Vương,
nhưng lại nắm chức vụ thấp hơn, chưa bao giờ tâm phục khẩu phục cả. Sau khi lên
nhậm chức, phó tổng giám đốc Vương đã nắm quyền kiểm soát bộ phận vật liệu - một
trong hai bộ phận có lợi nhuận lớn nhất ở công ty, trong khi bộ phận cơ khí lại
không được nhúng tay. Tự nhiên Phụ Minh Ý lò dò từ trên trời rơi xuống, làm sao
ông ta không sốt ruột cơ chứ. Đề bạt mình làm phó giám đốc, bề ngoài là hứa đem
lại cái lợi cho mình, để cô đào chân tường của Dương Thành Thượng, mang những mối
quan hệ cũ của bộ phận cơ khí về đây để khống chế Dương Thành Thượng.

Hai bộ phận quan trọng rơi vào tay
phó tổng giám đốc Vương, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ trực tiếp khống chế Phụ
Minh Ý.

Hầu hết những người làm ngành này đều
có một quy định bất thành văn - cái khác thì dễ, nhưng các mối quan hệ ngoài bản
thân ra, không giới thiệu cho bất kỳ ai. Phùng Hy sau khi tốt nghiệp đại học về
công ty con, đi theo Dương Thành Thượng năm năm, dù anh là người đưa cô vào nghề
này, nhưng anh cũng không cho cô tiếp xúc với các mối quan hệ của anh. Các việc
cụ thể do Phùng Hy làm, còn Dương Thành Thượng tự mình nắm kín các mối quan hệ.

Phùng Hy chỉ biết đến cuối năm,
Dương Thành Thượng đàng hoàng được lĩnh khoản tiền hai trăm nghìn, ba trăm
nghìn nhân dân tệ trở lên từ phòng tài vụ. Cô biết số tiền đưa cho những người
đó cũng chỉ mấy chục nghìn mà thôi, còn lại, Dương Thành Thượng cho vào phong
bì thật hay đút túi mình cô đều không được biết. Chỉ tiêu lợi nhuận mà công ty
con được giao mỗi năm, hoàn thành chỉ tiêu thì phải có chi tiêu, chỉ cần không
vượt quá mức quy định, đồng thời lại tìm được hóa đơn để thanh toán, còn lại tất
cả đều không quản.

Muốn quản cũng không được, làm
ngành này không chi phí cho khách hàng sẽ không thể làm được. Và việc chi phí
này không thể đưa ra cụ thể để nói cho rõ ràng. Chả lẽ lại gọi điện thoại hỏi
khách hàng, anh đã nhận của chúng tôi bao nhiêu tiền à?

Phùng Hy đã biết rõ ý đồ của phó tổng
giám đốc Vương, giọng cô cũng trở nên khách sáo hơn. Dương Thành Thượng lăn lộn
trong ngành cơ khí ba mươi năm, các khách hàng đó đã trở thành bạn cũ. Muốn
giành lại, đừng nói là cô, kể cả chính bản thân phó tổng giám đốc Vương cũng
không đủ tài đó. Xem ra chức phó giám đốc này không làm nổi rồi.

“Ha ha, Phùng Hy, công ty chúng ta
hiện giờ cũng định mở nghiệp vụ đấu thầu, tổng công ty không đủ người, chúng ta
sẽ điều động người khác đi. Cô có kinh nghiệm, quay về làm giám đốc phòng đấu
thầu. Người được điều động, lợi nhuận mà tổng công ty chia cho đều tính cho bộ
phận này. Phòng đấu thầu nằm dưới bộ phận cơ khí, tương đương với cấp bậc phó
giám đốc. Tôi bảo cô quay về là vì điều này”. Giọng phó tổng giám đốc Vương tỏ
ra rất hào phóng.

Ở công ty ông được mọi người quý mến,
bởi vì ông biết cách cho, mình được ăn thịt không để anh em phải uống nước
suông. Năm xưa Dương Thành Thượng thua ở chỗ không được mọi người quý mến.

Phùng Hy đi theo Dương Thành Thượng
năm năm, cuối năm tiền thưởng cao nhất chỉ được lĩnh tám mươi nghìn. Giám đốc
Trần bộ phận vật liệu đi theo phó tổng giám đốc Vương, nghe nói có năm được
chia ba trăm nghìn.

Phùng Hy nghe xong liền lên tiếng
khen phó tổng giám đốc Vương sống thoáng, thảo nào ông lên làm phó tổng giám đốc,
tất cả mọi người ở bộ phận vật liệu đều trên dưới một lòng theo ông. Một năm tổng
công ty chia hai triệu rưỡi cho công ty con, mình chỉ làm một vài việc đơn giản
nào đó là đã coi như hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác gì ngồi không lấy tiền,
đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống! Cô tính nhanh trong đầu, cứ lên
làm phó giám đốc đã rồi tính sau, còn về mục đích phó tổng giám đốc Vương muốn
khống chế Dương Thành Thượng thì đó là chuyện của tương lai. Nếu bây giờ cô
không nhận lời, trừ phi tổng công ty điều động cô lên đó thật, nếu không cô sẽ
nếm đủ mùi ở công ty con. Từ xưa đến nay phó tổng giám đốc Vương rất rõ ràng, với
anh em thì rất hào phóng, nhưng nếu có thù thì ắt sẽ báo.

“Phó tổng giám đốc Vương, thế thì
em phải cảm ơn sếp vì sếp đã đề bạt em. Nếu các sếp trong công ty đã quyết định
thì em không có ý kiến gì nữa”. Nói xong, Phùng Hy yên lặng đợi phó tổng giám đốc
Vương trả lời.

“Ngày kia, trong cuộc họp thứ hai hằng
tuần sẽ thảo luận vấn đề này. Từ trước đến nay tôi rất tin tưởng ở cô, và tôi
cũng là người được chứng kiến cô vào công ty, vì thế tôi tiết lộ trước cho cô”.
Phó giám đốc Vương vừa cười vừa trả lời.

Phùng Hy đã hiểu rõ vấn đề, cô vừa
cười vừa nói lời cảm ơn. Cô không thể không biết điều. Việc phó tổng giám đốc
Vương muốn gài một cái đinh vào bộ phận cơ khí là điều tất yếu rồi, Phụ Minh Ý
mới đến công ty chưa hiểu rõ mọi việc, với thái độ tôn trọng phó tổng giám đốc
Vương, chắc chắn sẽ gật đầu thông qua. Bản thân cô lại không có quyền được phản
đối, tuy nhiên, làm như thế thì cô có phải là người theo chủ nghĩa cơ hội không
nhỉ?

Phó tổng giám đốc Vương tiền trảm hậu
tấu, vô hình trung biến cô - người đã rời tổng công ty hai năm thành người của
ông ta. Ít nhất nhìn từ bên ngoài, là do ông ta đề bạt cô, Dương Thành Thượng
đánh giá về cô như thế nào lại là chuyện khác.

Phùng Hy cúp điện thoại, vội vàng gọi
điện cho Dương Thành Thượng.

“Ha ha, quay về thì tốt chứ sao. Mấy
năm nay bộ phận cơ khí không có người nào làm được việc như cô. Tôi cũng mệt rồi,
không còn hào hứng với nghiệp vụ của công ty nữa, cô quay về kế nhiệm tôi cũng
tốt”. Dương Thành Thượng làm ra vẻ ta đây đã già chuẩn bị khăn gói về quê.

Phùng Hy đành phải nhiệt tình nịnh
bợ, nói Dương Thành Thượng là trụ cột của công ty, nói nếu Dương Thành Thượng
rút khỏi công ty, công ty sẽ phá sản ngay lập tức, cuối cùng mới nghe thấy
Dương Thành Thượng thở dài nói: “Nghe nói công ty muốn thành lập phòng đấu thầu
trực thuộc bộ phận cơ khí, để cô làm giám đốc, tương đương với chức phó giám đốc
của bộ phận cơ khí, tôi thấy đây là điều tốt. Công ty có ba trăm người, lên được
một chức cũng không dễ gì. Cố mà làm cho tốt!”.

Theo ý đó thì cho dù Dương Thành
Thượng không muốn cũng không được, tóm lại là cũng phải đồng ý rồi.

Phùng Hy lại khen thêm mấy câu nữa
để cho Dương Thành Thượng biết nếu phải xa anh ta cô sẽ không làm được việc gì
khác, nhờ anh ta sau này nhường cho cô ít đất, thế cũng là đủ để cô làm lắm rồi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong
với hai gã yêu quái đang đấu đá nhau, Phùng Hy nhắm mắt lại, nằm vật xuống giường.
Có quá nhiều việc mà cô cần phải làm, bây giờ thì một người ăn no là cả nhà no
rồi, phải nhanh chóng tìm cho mình một nơi để nương thân thôi.

Cô lại gọi điện thoại cho Chi Hoa.

“Tao ly hôn rồi!”.

“Tốt quá! Chúc mừng nhé! Ra ngoài uống
rượu chúc mừng đi!”. Chi Hoa vui vẻ đáp lời.

Phùng Hy dở khóc dở cười: “Sao trước
đây tao không biết mày lại ủng hộ tao ly hôn như thế này nhỉ?”.

“Thà phá một ngôi chùa còn hơn là
phá một cuộc hôn nhân. Nếu như thằng cha Điền Đại Vĩ đó đột nhiên quay trở lại
tốt với mày thì sao? Mày cứ ngập ngừng, cứ ôm hy vọng, không phải tao cũng ôm
hy vọng theo mày đó sao? Giờ thì đã có thể thở phào rồi, như kiểu tao cũng vừa
được giải thoát vậy!”, Chi Hoa trả lời thật. Cô là người ngoài cuộc nên hiểu rõ
vấn đề, Phùng Hy là người trong cuộc nên đầu óc mụ mẫm. Tuy nhiên, ngoài người
trong cuộc ra, ai có thể thấu hiểu được thực sự cảnh ngộ đó!

“Mày hiện thực thật đấy, bọn mình
chơi với nhau hai mươi năm rồi, mày không thể nói thẳng nói thật hay sao?”.

“Không trải qua chuyện này, ai có
thể nói rõ được chứ?”.

Phùng Hy im lặng một hồi mới nói:
“Đằng nào thì cũng chia tay rồi, căn nhà thuộc về anh ta…. Thôi! Đừng nhắc đến
chuyệt thiệt thòi hay không thiệt thòi, tao cũng chẳng muốn tranh giành nhiều với
anh ta. Mày mau tìm nhà giúp tao, càng nhanh càng tốt, hiện giờ tao đang ở nhà
nghỉ”.

“Ở nhà nghỉ làm gì! Sang đây, cứ ở
nhà tao trước, tìm được nhà sẽ chuyển ngay!”.

Cuối cùng Phùng Hy cũng phải bật cười,
từ hôm qua đến giờ, đây là điều duy nhất khiến cô cảm thấy ấm lòng. Không nói
câu thứ hai, cô liền thu dọn hành lý. Nửa tiếng sau, Chi Hoa lái xe đến đón cô
về nhà.

Gió đêm thổi tới, Chi Hoa liếc vết
thâm tím trên cổ Phùng Hy, nói: “Mày có kế hoạch gì không?”.

“Tìm một cái tổ dễ chịu chút, sắp xếp
công việc của công ty, giảm béo, làm lại cuộc đời!”. Phùng Hy nhắm mắt lại,
lưng tựa vào cửa sổ, tay nắm nắm đấm, uể oải trả lời.

Chi Hoa cười lớn: “Đúng vậy, không
uổng công tao thương mày bao nhiêu năm, cuối cùng thì đầu óc cũng đã được đả thông”.

Phùng Hy cũng cười, tiếng cười của
hai cô gái vang mãi trong xe ô tô.

Vừa bước vào nhà Chi Hoa, hai cậu
con trai sinh đôi của cô giống như hai chú gấu nhỏ sà tới. Phùng Hy nhìn với
ánh mắt hâm mộ, cô nghĩ, nếu như cô có con, dù có phải sống một mình suốt đời
cô cũng không sợ.

Tuy nhiên, không quan trọng, không
có con cô vẫn còn tiền gửi tiết kiệm, rồi lại chuẩn bị được đề bạt làm phó giám
đốc chỉ việc ngồi thu lợi nhuận; Phùng Hy cảm thấy đây là điều may mắn trong số
những cái bất hạnh của cô. Còn về việc nên cân đối quan hệ giữa phó tổng giám đốc
Vương và Dương Thành Thượng như thế nào, chắc chắn cô sẽ tìm được cơ hội sinh tồn
trong cái khe chật hẹp này, bởi vì, Phụ Minh Ý đến công ty con để làm tổng giám
đốc.

Đây là một suy nghĩ khác khiến
Phùng Hy nhận lời phó tổng giám đốc Vương, cũng là nguyên nhân hôm qua khi gặp
Phụ Minh Ý cô đã chủ động giới thiệu mình, không cho Phụ Minh Ý cơ hội nói ra
chuyện quen cô từ trước.

Sau khi dỗ con ngủ, Chi Hoa chui
vào chăn cùng Phùng Hy. Vẫn giống như thời còn học cấp hai, hai người thích nằm
trên giường tâm sự.

Chi Hoa xoa vết thâm tím trên cổ
tay Phùng Hy, hỏi với vẻ thương cảm: “Không định kiện hắn ta thật à?”.

“Ngại phiền hà lắm, suốt đời không
bao giờ muốn gặp hắn một lần nữa”. Phùng Hy bình tĩnh trả lời. Câu trả lời này
cô đã nghĩ kỹ và đưa ra quyết định rồi, nói ra cũng rất tự nhiên.

“Tao vẫn cảm thấy tiếc, được chia
ít tài sản cũng tốt chứ sao, mày không cần thì để cho hai thằng con nuôi cũng tốt!”.

“Hắn ta yêu tiền, nếu tao vẫn còn
đôi co với hắn thì lại phải kéo dài thêm một thời gian nữa, còn may là tao biết
dứt khoát bỏ của chạy lấy người, nếu không Điền Đại Vĩ không chịu ly hôn. Hắn
biết Phụ Minh Ý, tao không ngờ hắn lại nhìn thấy ảnh ngày trước chúng mình đi
chơi trong tập album nhà mày”.

Chi Hoa hơi sững người, nói với vẻ
không tin: “Tấm ảnh đó hả? Phụ Minh Ý còn đứng bên cạnh tao nữa, hắn đoán ra được
à?”.

Phùng Hy nhìn lên trần nhà, thực ra
từ trước đến nay Điền Đại Vĩ không phải là người vô tâm. Anh ta rất hay để ý đến
những chuyện vặt vãnh, chỉ có điều, đối với cô thì anh ta lại không để ý. Để
cho tất cả mọi người đều tưởng rằng anh ta là người qua loa đại khái, không biết
nhẹ nhàng quan tâm, đây chính là điều khiến cô căm hận.

“Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng
giám đốc. Tao nghĩ, người mà anh ấy lấy không phải là con một vị lãnh đạo cấp
cao nào đó thì cũng là người có quan hệ mật thiết với cấp trên của công ty.
Trên tổng công ty dù tao không quen biết nhiều, nhưng kiểu gì cũng phải biết về
người có đủ điều kiện về công ty con làm tổng giám đốc. Hai năm qua, tao không
hề biết trên tổng công ty có người tên là Phụ Minh Ý”, Phùng Hy khẽ nói.

Cô quen với Phụ Minh Ý khi còn đang
học đại học, còn anh thì học nghiên cứu sinh. Hồi đó tình cảm của hai người thực
sự rất gắn bó, không hề lẫn chút tạp chất nào. Khi tốt nghiệp, Phùng Hy nhận được
giấy tuyển dụng của công ty CWE, nhưng địa điểm làm việc lại không phải là tổng
công ty ở Bắc Kinh, mà là công ty con ở quê hương cô. Phụ Minh Ý thì được một
công ty ở Thượng Hải tuyển dụng. Cũng giống như bao sinh viên khác, tình yêu
sinh viên của họ đành phải khuất phục trước hiện thực, kết thúc mà không thu được
kết quả gì.

Mặc dù lúc chia tay đã nói hết nỗi
tương tư và sự quyến luyến, nhưng dần dần, liên lạc cũng ít dần. Một năm sau,
Phùng Hy nghe người khác nói Phụ Minh Ý đã kết hôn. Cuối cùng cô mới cảm thấy
trong lòng như trống vắng một điều gì, chỉ muốn tìm một ông chồng để lấy. Từ đó
trở đi cô trở nên an phận, coi những tình cảm yêu đương cuồng nhiệt thời sinh
viên là bức ảnh đặt trong tủ, vài năm sau giở ra xem lại thì đã ố vàng, chỉ coi
đó là một kỷ niệm của thời quá khứ mà thôi.

Thế nhưng hôn nhân đã khiến Phùng
Hy thất vọng như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy ăn mặc trang điểm không biết là
để cho ai xem, cuộc đời cứ thế ảm đạm trôi qua. Để mặc bản thân ăn uống thỏa thích,
trong lúc cô chưa cảm nhận được, đến một ngày đứng trước gương mới phát hiện ra
rằng cô đã không còn là Phùng Hy của ngày trước.

Chi Hoa khẽ thở dài, hỏi cô: “Mày vẫn
thích anh ấy à?”.

“Không còn cái cuồng nhiệt như ngày
trước nữa, chắc mày cũng hiểu”.

“Liệu giữa mày và anh ấy có nối lại
được duyên xưa nữa không?”.

Câu nói bất ngờ này của Chi Hoa khiến
Phùng Hy giật nảy mình. Cô chưa nghĩ đến, nhưng rồi cô lại bật cười, “Tao chỉ
biết rằng anh ấy xuất hiện rất đúng lúc. Hai ông sếp trong công ty đang đấu đá
nhau, tao như ngọn cỏ bị kìm kẹp ở giữa. Phụ Minh Ý làm tổng giám đốc, ít nhiều
là có lợi cho tao”.

“Phụ Minh Ý mà biết chắc chắn sẽ tức
chết vì mày”.

“Mày tưởng đàn ông chung thủy đến
thế hay sao? Sau khi chia tay, anh ta lấy vợ trước chứ không phải tao lấy chồng
trước. Chẳng báo câu nào mà lấy vợ luôn, từ đó bặt vô âm tín. Chi Hoa, mày đừng
nghĩ đến việc năm xưa anh ta tốt với tao như thế nào nữa. Năm đó cũng là chuyện
của tám năm về trước rồi, nếu tao vẫn còn dương dương tự đắc vì chuyện đó, tưởng
rằng anh ta đến công ty để mà mơ mộng hão huyền, tao sợ vừa mới ly hôn chẳng mấy
chốc lại mất luôn cả việc nữa”. Giọng Phùng Hy xen lẫn vẻ châm biếm.

Chi Hoa cười hích hích: “Không ngờ
mày lại theo chủ nghĩa hiện thực đến vậy”.

Phùng Hy bình thản nói: “Hiện thực
một chút cũng tốt, hiện giờ tao không hề có chút hứng thú nào với hôn nhân và
đàn ông”.

“Thế mày có hứng thú với cái gì?”.

“Tiền”.

Tiền bạc có thể nuôi sống cô, có thể
thỏa mãn ham muốn vật chất của cô, có thể mua căn nhà thuộc về riêng mình, có
thể khiến cô không bị đói khát lúc về già. Có tiền trong tay, cô có thể không
phải lao đầu đi làm như ngày trước, mệt thì kiếm ít đi một chút, cũng bớt đi việc
giả lả nịnh nọt khách hàng. Tóm lại, Phùng Hy cảm thấy hiện tại đối với cô tiền
bạc quan trọng hơn rất nhiều so với việc đi tìm một người đàn ông khác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3