Huyền của Ôn Noãn - Chương 16 - Phần 2
Trong đêm yên tĩnh bỗng vang lên tiếng động, giống như có người bên ngoài mở cửa.
Cô hồi hộp nhìn về phía cửa, cảnh ly kỳ trong mơ vẫn hiện lên trong đầu, cảm giác sợ hãi còn chưa ập tới, trong nháy mắt cô đã thốt lên: “Là Nam Huyền phải không?”
Ngoài cửa im lặng.
Cô vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn vào cánh cửa, lặng yên chờ thật lâu, cho đến khi mệt, cuối cùng cũng chắc chắn tiếng vang kia không phải là ảo giác trong mộng, cô lại nằm xuống, trùm chăn, cảm thấy khó chịu, vừa chìm vào giấc ngủ, khẽ lẩm bẩm: “Nam Huyền…”
Không biết qua bao lâu, gió nhẹ lùa vào phòng, hòa cùng luồng gió ngoài hành lang, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, ngọn đèn dọc theo hành lang rọi vào trong phòng, phản chiếu xuống một tia sáng trắng nhỏ dài. Qua một lúc, dường như lại có cơn gió khẽ thổi, tia sáng trắng kia từ từ thu nhỏ lại bằng khoảng ba ngón tay, rồi hai ngón tay, cuối cùng thành một đường chỉ.
Cuối cùng, cùng với tiếng đóng cửa lạch cạch, tia sáng hoàn toàn biến mất.
Bệnh nặng khi đến như ngọn núi lửa phun trào không cần nguyên cớ, khi đi lại nhẹ nhàng như kéo tơ.
Sức khỏe hồi phục từng chút, từng chút một. Mấy ngày sau, Ôn Noãn cảm thấy mình cũng hồi phục được sáu, bảy phần. Tuy khi cô nói chuyện, âm mũi vẫn còn nặng, người vẫn ra mồ hôi, hay ho khan, nhưng đã có thể ngồi xem ti vi.
Thời sự đưa tin dự án Thiển Vũ thu mua Đại Trung đã đến hồi gay cấn, bản kế hoạch dự án chu đáo tiến triển thuận lợi, nhưng vì Chu Lệnh Hồng được một nhà tài phiệt lớn nào đó hậu thuẫn nên vùng trở dậy, cổ phần hai bên tương đương, tạo thành thế cục giằng co. Ngoài ra, Dương Văn Trung, nguyên tổng giám đốc Đại Hoa, vì scandal nhận hối lộ mà chính thức bị điều tra, hiện tại đang nộp tiền bảo lãnh trong quá trình thẩm tra, chờ ngày mở phiên tòa xét xử.
Hình ảnh tòa nhà của Chiếm Nam Huyền ở đường Lạc Dương cuối cùng cũng bị phát tán trên các phương tiện truyền thông, bài viết dùng lối hành văn hết sức hoa mỹ, căn phòng có sức chứa hơn năm trăm người ở đó sẽ được chuẩn bị trong hôn lễ để Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm công khai đãi khách.
Ôn Noãn đang chăm chú xem, không để ý có một phụ nữ mang thai đi đến.
Nhìn kỹ, hóa ra là Đỗ Tâm Đồng, sau cô là Quách Như Khiêm.
Ôn Noãn thấy bất ngờ, vui vẻ hỏi: “Mấy tháng rồi? Kết hôn lúc nào? Sao không thấy có tin tức gì?”
Quách Như Khiêm kéo ghế, cẩn thận đỡ Đỗ Tâm Đồng ngồi xuống, ngượng ngùng cười: “Vẫn chưa kết hôn, Tâm Đồng không chịu.”
Đỗ Tâm Đồng lườm anh ta một cái, sau đó nói liên hồi: “Tại sao cô lại tự làm mình thành ra thế này? Khi đó không phải rất hung dữ với tôi ư? Tại sao bây giờ không đấu lại Bạc Nhất Tâm? Bài báo hôm đó hay lắm, tôi đọc mà lòng vô cùng ngưỡng mộ, nếu không phải Ôn Nhu không chịu nói cho tôi cô nằm ở viện nào, tôi sớm đã tới để tỏ lòng ngưỡng mộ đối với cô rồi.”
Ôn Noãn lắc đầu: “Đừng nói với tôi công việc mới khiến cô phát ngôn ra những lời độc ác này nhé!”
“Kỳ quái, rõ ràng cô chẳng thân thiết gì với tôi, sao hiểu tôi thế?”
Ôn Noãn mỉm cười, nhìn về phía Quách Như Khiêm, quan tâm hỏi: “Giám đốc Quách vẫn ở Đại Trung?”
Khi từ chức, Chu Lâm Lộ đã mang theo tất cả nhân tài của bộ phận Nghiệp vụ và Quản lý, trừ bên Kỹ thuật. Nếu Thiển Vũ thu mua Đại Trung, như vậy Quách Như Khiêm sẽ xấu hổ, không biết có dự tính gì chưa? Quách Như Khiêm và Đỗ Tâm Đồng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút khó xử.
Ôn Noãn mỉm cười: “Thì ra là vô sự bất đăng tam bảo điện[28], có gì cứ nói thẳng, cô nàng độc ác.”
[28] Nghĩa đen là: không có chuyện thì không được tự tiện lên chùa. Có nghĩa là: có việc thì mới đến, đã đến thì tất có việc.
Đỗ Tâm Đồng kháng nghị: “Bây giờ tôi đã làm mẹ rồi, đừng gọi tôi độc ác như vậy chứ?”
Nói xong, cô liếc nhìn Quách Như Khiêm, buồn bực nói: “Anh nói đi.”
Quách Như Khiêm lo lắng cúi đầu: “Ôn tiểu thư, xin lỗi, thật ra… Tôi… tôi vẫn thường xuyên liên lạc với anh Quản.”
Ôn Noãn giật mình, suy nghĩ chợt đổi chiều, mấy cái tên Thiển Vũ, Đại Trung và Ích Chúng trong phút chốc hiện lên trong đầu, dần dần mọi thứ trở về vị trí cũ, xâu lại thành một chuỗi rõ ràng, cô chợt hiểu ra.
Chiếm Nam Huyền càng không muốn giải thích lý do Quách Như Khiêm rời Thiển Vũ, người ta lại càng muốn biết nguyên nhân Quách Như Khiêm ra đi, không để lọt một chút tin tức, chiêu giấu đầu hở đuôi này lại khiến mọi người đều cho rằng Quách Như Khiêm bị cách chức, do đó Chu Lệnh Hồng càng tin hắn và Thiển Vũ thực sự đã trở mặt, đoạn tuyệt quan hệ.
Khả năng của Quách Như Khiêm cũng có chút danh tiếng trong ngành. Sau khi Chu Lâm Lộ tiến cử anh ta với Đại Trung, cho dù Chu Lệnh Hồng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong tình thế rất cần nhân viên, buộc phải coi trọng anh ta, do đó anh ta liền thừa cơ đề nghị Chu Lệnh Hồng hợp tác với ODS. Chỉ như thế mới đủ để giải thích tại sao Chiếm Nam Huyền có thể đánh đòn phủ đầu, trước khi Đại Trung ký hợp đồng với ODS đã ngấm ngầm thu mua ODS.
Cho dù Chu Lệnh Hồng không chọn ODS mà là một công ty khác, kết quả cũng sẽ giống nhau, chỉ cần Quách Như Khiêm cung cấp tin tức cho Quản Dịch, Nam Huyền sẽ tìm mua công ty đó, khiến Đại Trung phải vi phạm hợp đồng với Ích Chúng.
Đỗ Tâm Đồng nói, giọng có vẻ vô cùng áy náy: “Xin lỗi, Ôn Noãn, tôi cũng vừa biết, lúc trước cô giúp đỡ đưa anh ấy vào Đại Trung, ai ngờ anh ấy lại… Tôi cảm thấy rất mất mặt với cô, vì chuyện này chúng tôi đã cãi nhau mấy hôm nay, tôi nói với anh ấy, nếu không được cô tha thứ, tôi quyết không đồng ý kết hôn!”
Ôn Noãn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hỏi Quách Như Khiêm: “Anh bắt đầu làm việc giúp Thiển Vũ từ lúc nào?”
Quách Như Khiêm đỏ mặt: “Là sau khi tôi và Tâm Đồng hãm hại cô. Thật ra, ngày cuối cùng trước khi đi khỏi Thiển Vũ, anh Quản có xin Chiếm Tổng tha thứ cho tôi. Chiếm Tổng đồng ý nhưng muốn cách chức tôi, tiền lương giảm một phần ba và vẫn để tôi tiếp tục làm việc ở Thiển Vũ. Sau khi biết chuyện, tôi còn chưa kịp nói với Tâm Đồng, không ngờ cô ấy đã tới xin cô giúp đỡ. Cô ấy và tôi đang nói chuyện thì anh Quản nghe thấy, cho nên… cho nên liền…”
Ôn Noãn đã hiểu, liền gật đầu nói: “Cho nên Quản Dịch và Chiếm Nam Huyền liền tận dụng thời cơ.”
“Thời cơ gì thế?” Người chưa thấy, đã nghe thấy tiếng. Chu Lâm Lộ sải bước đi vào.
“Chu… Chu Tổng.” Quách Như Khiêm căng thẳng đến cứng lưỡi, Đỗ Tâm Đồng cũng vậy, vẻ mặt hai người trông thật khó coi.
Chu Lâm Lộ nhìn ba người bọn họ, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, rồi cười cười, ngồi xuống bên giường Ôn Noãn, không nói gì.
Ôn Noãn mỉm cười bảo Đỗ Tâm Đồng: “Hai người về trước đi, nhanh mời bạn bè uống rượu mừng đi, đừng chờ đến khi đứa bé đầy tháng rồi mà vẫn chưa gửi thiệp mời cho tôi.”
Thấy Đỗ Tâm Đồng ngập ngừng một lát, Ôn Noãn lắc đầu nói: “Không sao đâu, anh ấy sẽ không để ý.”
Sau khi họ rời đi, Chu Lâm Lộ véo mũi cô: “Ai sẽ không để ý? Nói anh à?”
“Ừm, trước kia, khi anh đồng ý với em để Quách Như Khiêm vào Đại Trung, có phải đã đoán trước được anh ta sẽ giúp Thiển Vũ không?”
“Không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng quả thật đã nghĩ tới khả năng này.”
“Tại sao anh lại nghĩ có khả năng đó? Chiếm Nam Huyền cũng đột nhiên nảy ra ý đó thôi.”
“Đó gọi là biết người biết ta. Trên thương trường, việc hiểu tính cách đối thủ rất quan trọng. Anh cảm thấy nguyên nhân của khả năng này rất đơn giản. Quách Như Khiêm không gây tổn thất gì cho Thiển Vũ, mối quan hệ giữa Quản Dịch và Quách Như Khiêm rất tốt, Quản Dịch nhất định sẽ nói giúp anh ta, hơn nữa Chiếm Nam Huyền chưa từng kiểm soát quyền hành của giám đốc các bộ phận, vậy mà Quách Như Khiêm lại không do dự, nhanh chóng từ chức, điều đó ít nhiều khiến anh cảm thấy kỳ lạ.”
Ôn Noãn than thở: “Em thật sự phục mấy người sát đất.”
“Vậy nên anh mới nói, dựa vào cái công phu tu luyện còn ở trình độ sơ cấp này của em, sao có thể đấu lại Chiếm Nam Huyền?”
Ôn Noãn khẽ nói: “Trong chuyện tình cảm, cần phải đấu trí ư?” Cuối cùng có cả hai sẽ bị tổn thương.
“Em không muốn, nhưng đối phương muốn, em làm thế nào được…” Chu Lâm Lộ bỗng ngừng lại, cười cười, chữa lại: “Thật ra cũng không có gì khó.”
“Hả? Anh có ý hay?”
“Anh quyết định rồi, không bằng giải quyết tất cả vấn đề khó của em một lần thôi, để tránh em lại bị ốm nặng nữa, thật là dọa anh chết khiếp.”
Ôn Noãn khẽ cười: “Lâm Lộ…”
“Noãn Noãn.” Chu Lâm Lộ cắt ngang lời cô, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Anh quyết định nhận lời cầu hôn của em.”
Nụ cười lập tức cứng đờ, Ôn Noãn ngây ngốc nhìn anh.
“Em không quên vẫn còn nợ anh một chuyện chứ? Bây giờ anh yêu cầu em, Noãn Noãn, chúng ta kết hôn đi! Hoặc là em kết hôn với anh, hoặc là tiếp tục ngu ngốc si mê hắn. Lần này em phải chọn một trong hai, không có chuyện thương lượng đâu.”
Ngày Ôn Noãn xuất hiện, Ôn Nhu đến sớm thu dọn đồ đạc.
“Có kết quả kiểm tra rồi đúng không? Chú Châu nói thế nào?”
“Hôm nay vẫn chưa gặp chú Châu. Chị yên tâm, cơ thể em, em tự biết mà, hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Tao xin mày, lần sau muốn chơi gì thì chơi, đừng chơi trò này. Mày mới ở viện mười ngày, tao đã cảm thấy mình đoản mệnh mười năm rồi.”
“Để chị phải lo lắng rồi.” Ôn Noãn cúi đầu, do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Xin lỗi, lần đó… đã không đến thăm chị.”
Ôn Nhu không thể tin, nhìn cô chằm chằm: “Mày có chắc mày khỏi bệnh rồi không?”
Ôn Noãn không biết nên khóc hay nên cười: “Em chắc chắn em không bị sốt.”
Ôn Nhu xoay người, khóe mắt cay cay: “Mày có biết đôi khi mày khiến người khác không thể chịu nổi không?” Trước kia, lần nào Ôn Nhu muốn nói chuyện, cô đều cự tuyệt. Nhưng sau khi cô bị ốm, Ôn Nhu đã tự quyết định dùng máu quấn chuyện cũ thành sỏi, vĩnh viễn chôn tận đáy lòng, chỉ cần cô khỏe mạnh, chỉ cần cô không bị ốm, không bị tai nạn là được, không còn gì để hối hận hay giải thích nữa.
Thật vất vả mới hạ quyết tâm quên hết tất cả, Ôn Noãn lại cố tình khơi lên.
“Chị… chị có trách em không?”
“Nếu nói tao không để ý gì là nói dối.” Cô tự sát, thế nhưng đứa em gái duy nhất không hề tới bệnh viện nhìn cô lấy một lần.
“Khi đó thật sự em không biết nên đối mặt với chị như thế nào nên viện cớ chuẩn bị lễ truy điệu của bố mà không đi. Em luôn nghĩ, nếu không có em, chị sẽ không phải nằm viện. Em sợ, sợ gặp em, chị sẽ bị kích động… Nếu khi đó chị lại xảy ra chuyện gì, em không phải đoản mệnh mười năm, em nghĩ bốn người nhà mình… sẽ gặp lại nhau trên thiên đường.”
Ôn Nhu im lặng hồi lâu, sau đó cười tự giễu: “Đúng vậy, nên đối mặt như thế nào đây? Lúc đó tao thất vọng vì mày không quan tâm tới tao, trong lòng cũng rất mâu thuẫn, tưởng tượng nếu mày đến thăm tao, chúng ta có thể nói gì?” Hai chị em mặt đối mặt, không có chuyện gì để nói, như thế sẽ càng khiến mọi người cảm thấy khổ sở, chi bằng không gặp. Ngừng một chút, cô ngoái đầu nhìn ra cửa sổ: “Còn mày, Ôn Noãn, mày có trách tao không?”
Ôn Noãn không chút do dự lắc đầu: “Em thề là chưa từng. Mọi chuyện từ đầu tới cuối đều tại em xử lý không thấu đáo.” Bạc Nhất Tâm nói rất đúng, cô được nuông chiều quá, cái gì cũng tự cho mình là đúng, coi tình cảm mà Chiếm Nam Huyền dành cho cô là đương nhiên, đến mức bây giờ thành ra thế này…
“Thật sự em rất hối hận, rất hối hận.” Nhưng tất cả không thể quay lại từ đầu. Giọng cô nhỏ dần: “Còn nữa, về chuyện của bố, em muốn nói cho chị…”
“Ôn Nhu! Em đừng quá đáng!”
Cô chưa dứt lời thì một tiếng thét rất to vang lên chặn lại.
Hai người ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ đang bước vào phòng, ngũ quan tuấn tú, dáng người cao lớn, nhưng vẻ mặt đầy tức giận. Ôn Noãn có cảm giác quen quen, nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ, người này cô đã gặp ở đâu?
Cô đang ngu ngơ suy nghĩ thì Ôn Nhu đã kinh ngạc thốt lên: “Chấp Ẩn, sao anh lại tới đây?”
Lăng Chấp Ẩn nắm chặt tay Ôn Nhu, vẻ mặt có chút buồn bực: “Lần sau đừng để anh không tìm thấy em.”
Nói rồi, ánh mắt anh ta chuyển sang chỗ Ôn Noãn, hơi giật mình, giây tiếp theo như nhớ ra điều gì đó, sự chán ghét hiện rõ trên nét mặt, không chút che giấu: “Thì ra là cô.”
Ôn Nhu há hốc miệng: “Anh… Hai người quen nhau?!”
Ôn Noãn vỗ nhẹ đầu, rốt cuộc cũng nhớ ra, mỉm cười nói: “Không quen.” Chẳng qua chỉ là một vụ va chạm nhỏ thôi.
“Đây là em gái em?” Lăng Chấp Ẩn xa cách và vô lễ nhìn Ôn Noãn từ đầu đến chân.
Ôn Nhu có chút bực mình: “Anh muốn chết à? Khiêm nhường một chút cho em nhờ.”
Lăng Chấp Ẩn tỏ ra nghi ngờ: “Em luôn miệng nói vì chăm sóc em gái nên vẫn không chịu về Singapore với anh, nhưng anh từng tận mắt chứng kiến sự hung dữ của cô ta, anh thật không nhìn ra cô ta có chỗ nào cần em chăm sóc.”
“Anh nói bậy bạ gì đấy?!” Ôn Nhu đá anh ta một cái. “Câm miệng lại cho em!”
Lăng Chấp Ẩn vươn tay kéo Ôn Nhu vào lòng, coi như Ôn Noãn không hề tồn tại. “Anh còn tưởng em gái em là một cô gái mười mấy tuổi nổi loạn, cuối tuần nào em cũng phải đến trông chừng, hóa ra đã là người trưởng thành, cô ta không thể tự chăm sóc mình được à? Ai cần em lo nhiều như vậy? Mau đi cùng anh!”
Ôn Nhu hét chói tai: “Anh điên rồi! Mau thả em ra!”
Ôn Noãn trợn mắt há miệng nghe họ đấu khẩu. Lăng Chấp Ẩn chỉ thẳng vào mặt cô, lạnh lùng nói: “Tôi không biết giữa cô và Ôn Nhu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy đã dùng ba năm quý giá nhất của đời người con gái để trả cho cô, tôi hy vọng cô sẽ dừng tại đây.”
“Lăng Chấp Ẩn! Anh có thôi đi không?! Ôn Noãn, mày đừng nghe anh ấy nói bậy!” Ôn Nhu vô cùng tức giận, dùng cả tay chân đánh đá anh. “Anh muốn nổi điên thì cút ra ngoài! Tôi với anh chia tay! Bây giờ! Anh cút cho tôi!” Trong lúc giãy giụa, bàn tay cô sượt qua mặt Lăng Chấp Ẩn, mặt anh ta lập tức nổi lên những vết xước hồng hồng.
Anh ta tóm chặt tay Ôn Nhu, cơn giận bùng phát: “Em đánh anh?!”
Ôn Noãn thấy thế, khẽ thở dài: “Này anh kia, anh buông chị ấy ra trước đi, cổ tay chị ấy đỏ hết rồi.”
Nếu không bỏ tay ra, đừng nói Ôn Nhu đánh anh ta, ngay cả cô cũng muốn động thủ.
Thật hối hận, ngày đó đáng nhẽ phải đâm chết anh ta mới đúng, để xem bây giờ anh ta còn kiêu ngạo chạy đến cướp người được nữa không?
Lúc này Lăng Chấp Ẩn mới để ý thấy cổ tay Ôn Nhu đã đỏ bừng, mà cô ấy không biết là vì tức giận hay tủi thân, đôi mắt đã như được sương mù bao phủ. Lưỡng lự một lúc, anh buông lỏng tay ra. Ôn Nhu không chút do dự, đấm thẳng vào bụng anh ta, làm anh ta lập tức kêu rên.
Trước khi Lăng Chấp Ẩn kịp nổi giận, Chu Lâm Lộ và bác sĩ Châu Thế Vi đã đi vào.
“Tôi làm xong thủ tục xuất viện rồi, mấy người có thể đi được chưa?” Ánh mắt xẹt qua Lăng Chấp Ẩn đang ấm ức đứng sau Ôn Nhu, Chu Lâm Lộ nhếch miệng cười, đối phương gật đầu với anh.
Châu Thế Vi vẫn cúi đầu nhìn bản kết quả kiểm tra trong tay nên không nhận ra bầu không khí khó xử giữa bốn người bọn họ, lập tức nói với Ôn Noãn: “Kết quả kiểm tra đã có rồi, cơ bản không sao, cũng giống như lần trước, chỉ có điều vách ST-T của tim có chút thay đổi.”
Ôn Nhu nói vẻ kinh sợ: “Chú Châu, cái gì thay đổi? Có nghiêm trọng không?”
Châu Thế Vi ngẩng đầu nhìn cô, hơi kinh ngạc: “Ôn Noãn không nói cho cháu sao? Lúc trước nó đã đến đây kiểm tra, nó từng bị viêm cơ tim, khiến cho cơ tim thiếu máu mà gây nên tổn thương nhỏ cho vách tim, dẫn đến đoạn ST và sóng T trên điện tâm đồ nâng cao, nhưng không cần lo lắng, chỉ là thay đổi nhỏ thôi, không việc gì.”
“Nếu thế thì nó đừng xuất viện, chờ hoàn toàn khỏe mạnh rồi nói sau.” Ôn Nhu ấn Ôn Noãn xuống giường, nén giận trách cứ: “Mày nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Châu Thế Vi hòa nhã nói: “Cơ thể Ôn Noãn đã hồi phục hoàn toàn, về phần ST-T hơi thay đổi, hiện nay trên thế giới vẫn chưa có thuốc đặc trị, cũng chưa có trường hợp nào chữa khỏi, nó là một dạng di chứng tổn thương của cơ tim, không ảnh hướng đến cuộc sống hằng ngày, chỉ cần kiểm tra định kỳ hằng năm, không nặng thêm thì sẽ không sao.”
Dứt lời, ông quay về phía Ôn Noãn, vẻ mặt có chút hoang mang: “Ôn Noãn, cháu chưa nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước à? Cậu bạn trai nhỏ trước kia của cháu còn đến lấy một bản sao đấy.”
Ôn Noãn nghe xong, thoáng giật mình. Cô đã bóc phong thư bệnh viện gửi tới nhưng không xem kỹ mười trang giấy to nhỏ bên trong, nghe Châu Thế Vi nói Chiếm Nam Huyền cũng tới, cô không khỏi ngạc nhiên, dường như không thể hiểu được lời ông nói.
Cô nghiêng đầu, hết nhìn vẻ mặt lo lắng của Ôn Nhu lại tới cái khẽ nhíu mày của Chu Lâm Lộ, lúc này mới nhận ra bác sĩ đang nói về tình trạng của mình. Cô khẽ mỉm cười rồi cười to hơn, cuối cùng, trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô cười thật lớn.
Ôn Nhu cảm thấy rất bực mình: “Mày còn cười được!”
Ôn Noãn liền kéo tay chị ra khỏi phòng bệnh. Chu Lâm Lộ theo sau, nhào đến ôm cổ cô. Lăng Chấp Ẩn cũng không chút khách khí, lôi Ôn Nhu về phía mình. Bốn người xếp thành một hàng, chiếm cả hành lang.
“Mày cười cái gì?” Ôn Nhu truy hỏi.
Ôn Noãn chạm vào ngực mình: “ST-T của tim thay đổi, không thuốc chữa trị, nghĩa là từ nay về sau, em có một trái tim bị tổn thương.”
Thì ra trên đời này có những nỗi đau không thể nào chữa trị, không thể phục hồi.
Giống như nhận được một sự châm chọc lớn, nụ cười trên mặt cô như làn gió xuân.
Dáng vẻ chẳng thèm để ý của cô khiến hai mắt Ôn Nhu đỏ bừng. Cô đột nhiên dừng bước: “Mày như thế này, có phải muốn tao lại đoản mệnh mười năm không?”
Ôn Noãn không cười nữa, nhẹ nhàng ôm lấy chị mình: “Xin lỗi.”
Cô lơ đãng ngẩng lên, nhìn thấy ở góc hành lang, hai bóng người vừa đi qua.
Một đôi mắt sâu không thấy đáy giây phút đó bắt gặp ánh mắt cô, vẻ tái nhợt không nói nên lời như ẩn giấu điều gì đó. Cụp mắt xuống, lòng bàn tay cô rịn mồ hôi, tựa như vừa trải qua một chuyến sinh tử luân hồi.
Chu Lâm Lộ lập tức kéo cô vào lòng. Sau đó Ôn Nhu cũng nhìn thấy Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm, mặt cô tức thời trầm xuống, chỉ có Lăng Chấp Ẩn không biết ý lên tiếng chào hỏi: “Tổng giám đốc Chiếm, sao khéo thế này?” Cổ chân bỗng dưng bị đá một cú, anh cực kỳ bất mãn, trừng mắt nhìn Ôn Nhu bên cạnh, hôm nay cô ấy bị làm sao thế nhỉ?
Chiếm Nam Huyền mỉm cười: “Đúng vậy, Lăng Tổng, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Chu Lâm Lộ liếc nhìn chiếc áo bà bầu của Bạc Nhất Tâm, nhẹ nhàng hôn lên trán Ôn Noãn, dịu dàng nói: “Vé máy bay anh đã đặt rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi Florida.”
Ôn Nhu ngẩn ra: “Các người đi Florida làm gì?”
“Đăng ký kết hôn.” Chu Lâm Lộ ôm Ôn Noãn, đi đến trước mặt Chiếm Nam Huyền.
Hơi thở đặc biệt đã lâu không bắt gặp bay tới, khuỷu tay cô như lướt qua tay áo anh, cứ thoáng qua như vậy.
Chu Lâm Lộ nghiêng người cười, buông một câu: “Nam Huyền, có rảnh thì đừng ngại đến dự lễ.”
“Ôn Noãn!”
Nghe thấy tiếng gọi, cô dừng chân, không chớp mắt cũng không quay đầu lại.
Bạc Nhất Tâm nói: “Tôi có thể nói chuyện với cô được không?”
Chu Lâm Lộ đẩy mạnh cô vào trong thang máy, xoay người lại, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Kiếp sau đi.”
Chiếm Nam Huyền quay đầu, ánh mắt không thể diễn tả bằng lời có vẻ thách thức hướng về phía hai người trong thang máy. Chu Lâm Lộ bỗng cúi đầu, nhếch mép, áp môi mình lên môi Ôn Noãn. Cô không hề có sự chuẩn bị, ngây ngốc đứng im.
“Lâm Lộ.” Tiếng nói len vào tâm trí khiến Ôn Noãn tỉnh lại, lập tức đẩy Chu Lâm Lộ ra, chỉ thấy vẻ mặt xa lạ của Chiếm Nam Huyền mà trước nay cô chưa từng thấy, giống như anh không hề quen cô và Chu Lâm Lộ. “Hôn lễ, tôi sẽ không tới, nhưng tôi đã sớm chuẩn bị cho anh một món quà lớn, đang sợ anh không có cơ hội nhận… Ôn Noãn, trong đêm tân hôn, đừng quên nói cho Lâm Lộ biết, tôi mới là người đàn ông đầu tiên của em.”
Lăng Chấp Ẩn huýt sáo líu lo.
Không đợi Chu Lâm Lộ mở miệng, Ôn Nhu đứng nép bên cạnh Lăng Chấp Ẩn bỗng đập mạnh vào bụng Bạc Nhất Tâm. Bạc Nhất Tâm sợ hãi lùi lại, ngã vào vòng tay Chiếm Nam Huyền. Ôn Nhu còn muốn công kích nữa thì bị Lăng Chấp Ẩn giữ chặt: “Em điên rồi?!”
“Anh buông ra!”
Đôi mắt lạnh băng của Chiếm Nam Huyền chiếu thẳng vào Ôn Nhu đang giãy giụa trong lòng Lăng Chấp Ẩn: “Đừng quá đáng!”
“Tôi quá đáng?!” Ôn Nhu hận đến mức muốn xông vào đánh đấm, cô cụp mắt xuống, lao vụt khỏi vòng tay Lăng Chấp Ẩn, giơ chân đá về phía Bạc Nhất Tâm, nhưng giây tiếp theo đã bị Lăng Chấp Ẩn ôm lấy từ phía sau, lôi cô vẫn đang thét chói tai vào thang máy. Anh ta nói to: “Em bình tĩnh chút đi!”
“Anh buông ra! Tôi muốn giết cậu ta! Đồ rác rưởi! Cậu ta hại chết con của em tôi, anh biết không?! Bác sĩ nói em gái tôi bị ốm nên không thể giữ đứa bé! Đứa bé mới được một tháng mà buộc phải phá, anh biết không?!”
Chiếm Nam Huyền nhìn vào trong thang máy, vẻ mặt khó hiểu và ngạc nhiên.
Giống như trận tranh đấu này chẳng hề liên quan đến mình, Ôn Noãn im lặng trong cơn kinh hoàng. Đến khi Ôn Nhu bị Lăng Chấp Ẩn cưỡng ép lôi vào trong thang máy, cô mới tỉnh táo lại, ý thức được trò đùa đã kết thúc, cô đưa tay nhấn nút đóng cửa. Giây phút cửa thang máy khép lại, đôi mi dài hạ xuống để lộ sự cô đơn đến mịt mù, khi từ từ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hung ác, nham hiểm của Chiếm Nam Huyền.
Cánh cửa khép kín không có lấy một kẽ hở chia cắt ánh mắt họ, người thì đứng im, người thì xuống dưới nhanh như bay.
Tất cả đã kết thúc.
Thật ra, trước nay chưa bao giờ bắt đầu lại.
Yêu và hận chẳng qua chỉ là một cơn ảo giác vỡ vụn.

