Vô tâm - Phiên ngoại 2 - Phần 4

Phiên ngoại sư phụ (7)

Thẩm Hoành cũng từng là người vô tâm, nên hắn
biết dù mình làm cái gì, A Uyển cũng sẽ không vì vậy mà thích hắn. Nên Thẩm
Hoành đã chuẩn bị ra tay từ mặt khác, hắn không cầu A Uyển vô tâm có thể
thích hắn, chỉ cầu A Uyển không rời khỏi hắn.

Muốn A Uyển không rời bỏ mình...

Thẩm Hoành cân nhắc mấy ngày, quyết định phải
nắm chắc dạ dày A Uyển trước đã.

Thẩm Hoành phát huy vốn trù nghệ đã học mấy năm
nay vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi ngày đều ở nhà bếp vắt hết óc suy nghĩ món
mới, vừa phải có đầy đủ sắc hương vị, vừa phải cải thiện được cơ thể
của A Uyển, mà còn phải khiến A Uyển ăn không thấy ngán.

Một tháng sau, A Uyển quả thực giống như hắn đã
tính trước, càng ngày càng gần gũi hắn, mỗi ngày thấy hắn thì mắt
luôn lóe sáng lấp lánh.

Thẩm Hoành rất vui.

Tuy biết mắt A Uyển lóe sáng không phải vì hắn,
nhưng tốt xấu gì cũng là đồ hắn làm, cũng có liên quan đến hắn. Dõi
mắt khắp Nam triều, cũng chưa chắc có đầu bếp nào nấu ngon hơn hắn.

Nếu ngày nào đó, A Uyển gặp gỡ một đầu bếp nấu
ngon hơn hắn…

Thẩm Hoành suy xét, đuổi hết đuổi hết! Nếu
không đi, hắn còn có một tay đàn cầm giỏi, đầu bếp có thể nấu ngon chắc gì
đã đàn hay, có thể đàn hay cũng chưa chắc có thể nấu ngon.

Vả lại, chỉ cần A Uyển thích thì hắn đều nguyện
học.

Nghĩ như thế, Thẩm Hoành tràn trề niềm tin, ở
chung với A Uyển càng như cá gặp nước.

...

Khi Thẩm Hoành dạy, A Uyển thường luôn thất thần.
Nhất là khi thấy A Uyển nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, con tim Thẩm
Hoành liền bình bịch đập loạn lên.

Mỗi lần Thẩm Hoành nhìn thấy, nét mặt sẽ giả
vờ lạnh nhạt bình tĩnh để che giấu nội tâm đang dậy sóng mãnh liệt.

Có một ngày, Thẩm Hoành đang dạy A Uyển Kì môn
độn giáp thuật.

A Uyển lại thất thần, ánh mắt Thẩm Hoành chưa bao
giờ rời khỏi A Uyển tất nhiên đã phát hiện ra. A Uyển đề nghị ra ngoài một
lát, trong lòng Thẩm Hoành như nở hoa vậy.

Cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, giống tâm tình Thẩm
Hoành lúc này.

Hắn từng nghĩ qua vô số lần sẽ cùng đi dạo phố
với A Uyển như những cặp vợ chồng bình thường, hai người cầm tay nhau,
nói nói cười cười trên đường, dịu dàng không sao tả hết được. Tuy giờ
phút này phía sau có thêm Đào Chi, cũng không được cầm tay A Uyển, nhưng như
thế cũng đủ rồi...

Đời còn dài, sẽ có ngày thực hiện được.

Thẩm Hoành tới gần... gần thêm chút nữa...

Tay phải nhúc nhích... lại nhúc nhích...

Đào Chi nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ: Mình bị ảo giác à? Sao cứ cảm thấy Thẩm
công tử hình như càng lúc càng gần Quận chúa?

A Uyển bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Thẩm Hoành ngừng
tay, làm bộ như đang tập trung lắng nghe.

“Sư phụ không cần để ý, các cô nương ở Kiến Khang
đều như thế cả, các nàng cũng không có ác ý gì đâu, chẳng qua sư phụ quá
tuấn tú, nên nhất thời mới có thể khiến các nàng không kìm lòng nổi...”

Thẩm Hoành ngạc nhiên, lúc này mới biết các
cô nương chung quanh quả thực đang cố ý vô tình liếc mắt về phía hắn.

Nhưng lực chú ý của Thẩm Hoành cũng không đặt
lên các cô nương ấy, mà ở trong lời A Uyển nói. Như câu Chẳng qua sư phụ quá tuấn tú.

Lúc này đây, từ “tươi đẹp” đã không đủ để miêu
tả tâm tình của Thẩm Hoành, mà phải dùng từ “rực rỡ.”

Chỉ tiếc Thẩm Hoành mới rực rỡ được một lát, A
Uyển đã cười tủm tỉm nói chuyện kết thân với hắn. Cái gì mà đính ước cho
con hai người, Thẩm Hoành nghe mà mây đen kín mặt.

Hắn lạnh mặt đi trước một bước, mới đi được vài
bước, Thẩm Hoành đã hối hận, mình không nên như vậy với A Uyển. Thẩm
Hoành lại đi chậm lại, nghĩ phải giải thích với A Uyển lí do lúc nãy
mình lạnh mặt thế nào đây.

A Uyển đuổi theo, “Sư phụ ghét bỏ con của A Uyển?”

Thẩm Hoành bỗng nhiên nhớ tới đứa con gái kiếp
trước nằm trong quan tài, tim như bị dao bôi kịch độc đâm vào, đau đến
mặt hắn trắng bệch. Sao hắn có thể ghét bỏ con của A Uyển chứ? Chỉ cần là
con A Uyển, dù không phải của hắn, hắn cũng sẽ coi như trân như bảo.

Bởi vì con của A Uyển chính là miếng thịt trên người
A Uyển, chỉ cần là của A Uyển, Thẩm Hoành hắn đều luyến tiếc quý trọng.

Gặp Tần Mộc Viễn ở Nhất Phẩm Lâu là việc ngoài
dự đoán của Thẩm Hoành.

Khi tiểu nhị từ chối yêu cầu đổi phòng của A Uyển,
Thẩm Hoành đã đoán ra người trong phòng Nhất phẩm có thân phận cao hơn A
Uyển. Mà nhìn khắp Nam triều, người có thân phận cao hơn Tây Lăng vương
cũng chỉ có hai người, một là Thái tử, một là Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử tuyệt không có khả năng ở đây, như vậy
cũng chỉ còn lại một khả năng Tần Mộc Viễn đang ở trong này.

Thẩm Hoành cũng không muốn nhanh như vậy đã gặp
lại Tần Mộc Viễn. Hắn biết bây giờ Tần Mộc Viễn còn chưa nhớ lại chuyện
kiếp trước, nhưng không chắc hắn thấy A Uyển mà không nhớ lại. Thẩm
Hoành không muốn mạo hiểm như vậy.

Nhưng A Uyển đã ngồi xuống, còn tràn trề hứng
thú hỏi hắn có kiêng kị món nào không.

Đến bây giờ, Thẩm Hoành cũng không nguyện làm
trái ý A Uyển, lại càng không nguyện làm A Uyển mất vui.

Hắn thầm nghĩ: Chắc không trùng hợp như vậy
đâu...

Bèn an tâm ngồi xuống, cùng chuyện trò vui vẻ với
A Uyển. Sau đó, chưởng quầy bưng rượu nho lên, A Uyển uống chén đầu tiên,
Thẩm Hoành đã biết A Uyển thích rượu này rồi.

A Uyển thích càng nhiều thứ, Thẩm Hoành càng nắm
chắc sẽ khiến A Uyển không rời mình được.

Ủ rượu thôi mà, không làm khó được hắn.

“Nếu con thích, ngày khác ta cũng có thể ủ thử
một hũ.”

A Uyển hết sức vui vẻ.

Có thể thu được nụ cười của A Uyển, Thẩm Hoành
cũng vui lây. Hắn không khỏi cảm khái nếu A Uyển là họa thủy yêu cơ[159],
chỉ sợ mình cũng có thể làm Đế vương tàn bạo hung ác kia.

[159] Họa thủy yêu cơ: người đẹp
lẳng lơ gây họa, yêu tinh họa thủy - chỉ Đắc Kỉ.

Có lẽ thiên ý trêu ngươi, Thẩm Hoành cũng
không thể tránh gặp Tần Mộc Viễn.

À, không đúng, kiếp này hẳn gọi là Tư Mã Cẩn Du.

Thẩm Hoành căng thẳng, sợ Tư Mã Cẩn Du sẽ nhận ra
A Uyển. Nhưng may mắn có Dịch Phong bên cạnh quấy nhiễu, Tư Mã Cẩn Du thoạt
nhìn hình như vẫn chưa nhận ra A Uyển, cũng chưa nhận ra hắn.

...

Sau khi trở về Tây Lăng vương phủ, Thẩm Hoành bắt
đầu sai người đi thăm dò tình hình trong phủ Tư Mã Cẩn Du.

Không biết kiếp trước Tần Mộc Viễn đã dùng cách
nào để theo A Uyển tới kiếp này, lấy tính cách của Tần Mộc Viễn, chắc
kiếp này hắn sẽ lại đi tìm cao nhân về làm vài chuyện nghịch thiên.

Thẩm Hoành phải điều tra rõ để chấm dứt tai họa
sau này.

Đồng thời, Thẩm Hoành cũng bắt đầu sai người tìm
cách ủ rượu nho. Nhận lời A Uyển làm chuyện gì, Thẩm Hoành chắc chắn
sẽ đặt lên hàng đầu. Chẳng qua chỉ khổ tâm phúc của Thẩm Hoành, vốn tưởng
rằng có thể theo Thái tử điện hạ làm nghiệp lớn, hắn cũng không cầu oai
hùng trên chiến trường, cũng không cầu vào triều tranh giành cấu xé
nhau. Bây giờ thì tốt rồi, Thái tử điện hạ chỉ toàn tâm toàn ý nhào
vào người Bình Nguyệt quận chúa Nam triều.

Hắn theo Thái tử đã nhiều năm, dù Thái tử làm
việc gì cũng đều liên quan đến vị Quận chúa này.

Nhìn việc tâm phúc nhà người ta làm, lại nhìn
việc Thái tử điện hạ nhà mình sai mình làm, đúng là một trời một vực
mà. Có tâm phúc của Thái tử nào mà hết ngày này tháng nọ năm kia
chỉ chạy loạn trong triều tìm mấy thứ linh tinh như nhạc công, đầu bếp,
người ủ rượu chưa?

Tâm phúc của Thái tử đầy bụng chua xót, hắn thật
sự không biết vị Bình Nguyệt quận chúa kia là nạm vàng hay khảm bạc,
mà có thể khiến Thái tử điện hạ nhà mình khuynh đảo hơn mười năm! Mà
còn cuồng dại mười năm như một ngày!

Cuối cùng, tâm phúc của Thái tử khuyên nhủ bản
thân: Chắc chắn trên người Bình Nguyệt quận chúa có giấu bảo đồ! Phải
nghe Thái tử đàn, ăn cơm Thái tử nấu, uống rượu Thái tử ủ mới có thể
lấy bảo đồ ra! Thái tử điện hạ chính là quên mình vì lợi ích chung!

Phiên ngoại sư phụ (8)

Dựa vào giao ước đã định ban đầu, sau khi trợ
giúp Tiêu Việt lên ngôi, A Uyển sẽ được gả cho hắn.

Sau khi thành công giúp Tiêu Việt lên ngôi, Thẩm
Hoành hơi buồn rầu. Hắn không biết nên bộc lộ thân phận của mình với
A Uyển như thế nào. Thẩm Hoành hơi chột dạ, hắn biết dựa theo mức
độ nào đó, hắn cũng cùng một loại với Tư Mã Cẩn Du, cũng không từ
thủ đoạn để được kết hôn với A Uyển.

Hắn sợ A Uyển biết được sẽ hận hắn.

Sau khi tâm phúc của Thái tử biết chủ mình
buồn vì cái gì, đã không biết phải nói sao cho phải, thầm nghĩ cũng
chỉ là mở miệng một tiếng, nào có gì khó chứ? Vả lại thân phận
Thái tử điện hạ được biết bao nữ tử mơ ước! Có thể gả cho Thái tử
làm vợ, đó là tam sinh hữu hạnh!

Tuy tâm phúc của Thái tử nghĩ như vậy, nhưng
cũng không dám nói ra, hắn theo Thái tử điện hạ từ nhỏ, Thái tử
làm cho Tiêu Uyển bao nhiêu chuyện, hắn đều thấy rõ. Nếu bây giờ dọa Thái
tử phi tương lai chạy mất, công sức chờ hoa nở mười mấy năm qua sẽ
tiêu tan mất.

Cho nên, tâm phúc của Thái tử khuyên giải an
ủi nói: “Thuộc hạ thấy Công chúa cũng không phải người không hiểu
chuyện, chắc chắn sẽ hiểu cho Thái tử điện hạ ạ.” Hừ hừ hừ, Công
chúa chính là người bốc đồng ngang ngược không hiểu lí lẽ! Thái tử
điện hạ ngài cứ trực tiếp đánh bất tỉnh rồi mang đi là an toàn
nhất!

Mấy ngày qua, Thẩm Hoành vội tìm cách trợ
giúp Tiêu Việt lên ngôi nên vẫn không biết phải mở miệng nói với A
Uyển thế nào, rồi thêm đống công vụ trong nửa năm qua của Bắc triều,
nhất thời người không gì không làm được như Thẩm Hoành cũng đổ bệnh.

Thẩm Hoành bệnh đến hôn mê bất tỉnh.

Đan Lăng nói muốn đưa A Uyển tới, Thẩm Hoành
tất nhiên không chịu. Không phải sợ A Uyển thấy dáng vẻ thảm hại của
mình, mà sợ sẽ lây bệnh cho A Uyển.

Đan Lăng thấy Thẩm Hoành cố chấp như vậy cũng
đành bỏ cuộc.

Khi Thẩm Hoành nhìn thấy Tiêu Uyển, phong hàn
đã đỡ nhiều rồi, chuyện hắn buồn rầu mấy ngày qua cũng phải giải
quyết.

Tiêu Uyển cười nói: “Sư phụ, A Uyển cũng đã nghĩ kĩ
rồi. Con là người vô tâm, vậy gả cho ai cũng giống nhau thôi. Với lại sư phụ
chăm sóc A Uyển tốt như vậy, A Uyển tất nhiên nguyện ý gả cho sư phụ, chỉ sợ sau
này sư phụ sẽ cảm thấy chán ghét tính cách này của A Uyển...”

Thẩm Hoành nghe xong, đầu tiên thấy vui, sau đó
giật mình. A Uyển không phải người nhẫn nhục chịu đựng dễ nói
chuyện như vậy, thoạt nhìn hơi không ổn thì phải. Sau đó, Thẩm Hoành
nghe lời Tiêu Uyển cùng đi vào mật đạo trong Tây Lăng vương phủ.

Khi nghe Tiêu Uyển nhắc tới mật đạo trong Vương phủ,
Thẩm Hoành thở dài trong lòng, nhưng cũng không nói dối, mà nói hết
những việc hắn biết cho nàng nghe.

Thẩm Hoành biết Tiêu Uyển từ năm mười tuổi, mấy
năm sau cũng chỉ vây quanh Tiêu Uyển, nhìn Tiêu Uyển nhăn mày, Thẩm
Hoành liền biết nàng không thoải mái chỗ nào, chuyện đào hôn sao có thể thoát
được mắt thần của Thẩm Hoành chứ?

Hắn đành ám chỉ đủ kiểu, từ rõ ràng đến kín
đáo rằng hắn sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.

Tuy A Uyển đã chính miệng thừa nhận sẽ an phận
gả cho hắn, nhưng Thẩm Hoành biết A Uyển chỉ nói cho có thôi. Nhưng dù biết
A Uyển sẽ đào hôn thì đến ngày đón dâu, Thẩm Hoành vẫn không ngừng vui
vẻ trong lòng.

Dáng vẻ A Uyển mặc giá y, hắn đã từng thấy
qua. Giá y do Thẩm Hoành lựa chọn kĩ càng, khi Tiêu Uyển mặc thử giá y
đi ra, ánh mắt Thẩm Hoành liền chăm chú ngắm nhìn, tim cứ thình thịnh
thình thịch liên hồi.

A Uyển đúng là đẹp không ai bằng.

Tâm phúc Thái tử nhìn Thái tử điện hạ nhà mình
đang nằm sấp trên nóc nhà mà chua xót trong lòng.

Khi Bích Dung xuất cung thay A Uyển, Thẩm Hoành
chỉ liếc một cái đã biết tân nương trong phượng liễn không phải Tiêu Uyển.
Tuy biết A Uyển sẽ đào hôn, nhưng khi Thẩm Hoành trực tiếp nhìn thấy
thì trong lòng vẫn rất buồn bã.

Hắn hỏi Đan Lăng: “Mọi chuyện đều chuẩn bị tốt
chứ?”

Đan Lăng thở dài: “Sư huynh cần gì phải vậy chứ?
Biết rõ nàng sẽ đào hôn, trói nàng lại không phải tốt hơn sao?”

Thẩm Hoành nói: “Lấy tính cách của A Uyển, nàng
không trốn một lần sẽ không cam lòng. Nàng muốn chạy trốn thì để nàng trốn,
phu xe cũng an bài tốt chứ? Cẩn thận chút, chớ để nàng nhìn ra sơ hở.”

Sau đó, Thẩm Hoành lại gọi tâm phúc đến, “Nhà
trọ chuẩn bị tốt chưa? Trời lạnh, nhớ bỏ thêm vài lò than, chăn đệm có
chuẩn bị loại tốt nhất chưa? Bảo ông chủ nhà trọ chuẩn bị chu đáo,
cơm canh nước ấm cũng phải chuẩn bị sẵn, đi cả đường dài, A Uyển chắc
cũng mệt mỏi.”

Tâm phúc càng đau lòng hơn.

Thái tử điện hạ phải chịu khổ vì tàng bảo đồ,
đúng là không dễ dàng mà.

Thẩm Hoành thành công bắt A Uyển về, toàn bộ đều
trong dự đoán của mình, mặc dù giữa đường xảy ra chuyện nhỏ ngoài ý muốn… Vai
trái của A Uyển bị thương, nhưng không sao, tĩnh dưỡng cẩn thận một thời
gian là có thể khỏi hẳn.

Chẳng qua nhớ tới việc ngoài ý muốn này, Thẩm
Hoành liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bình thường chỉ cần A Uyển nhăn mày một cái, hắn
đã đau lòng, thế nhưng bây giờ lại bị người khác giương cung bắn bị thương, giờ
đây trái tim Thẩm Hoành còn đau hơn bị trúng tên. Hắn đành phải vừa cẩn thận
chăm sóc A Uyển dưỡng thương, vừa phái người đi xử lí thuộc hạ cũ của
Tư Mã Cẩn Du, A Uyển bị thương, cũng cần phải trả giá.

Sau khi Tiêu Uyển vào phủ Thái tử, tảng đá lớn
trong lòng Thẩm Hoành cuối cùng cũng buông xuống một nửa. Mặc dù A Uyển vẫn
là người vô tâm, nhưng dù sao bây giờ hắn cũng đã lấy được người về nhà, cuộc
sống lâu dài sau này, tình cảm có thể từ từ vun đắp.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hoành cũng khó tránh khỏi
hơi buồn bã. Chắc kiếp trước Tạ Uyển cũng nghĩ như vậy, kiếp trước khi A
Uyển gả cho hắn nhất định cũng hi vọng không ít, có lẽ còn nghĩ tới thời
gian tốt đẹp sau này của hai người...

Chẳng qua không ngờ rằng sẽ có kết cục như vậy.

Thẩm Hoành nghĩ rằng, kiếp này tuyệt đối không thể
giẫm lên vết xe đổ.

Chuyện kế tiếp khá thuận lợi, Thẩm Hoành còn tưởng
rằng sẽ có một ít chuyện xấu, không ngờ gió yên biển lặng, không xảy ra chuyện
gì cả. Thẩm Hoành sợ A Uyển mệt mỏi, toàn bộ đại hôn đều giản lược.

Tuy Đế Hậu Bắc triều không hài lòng, nhưng cũng
không thay đổi được ý muốn của Thẩm Hoành.

Sau khi Thẩm Hoành củng cố thế lực của mình,
liền trực tiếp nói quyết định của mình với Đế Hậu Bắc triều. Lúc ấy ngữ khí
của Thẩm Hoành khá uyển chuyển, dù áy náy cũng không rời khỏi một
chuyện Con không cần giang sơn này, Thẩm
An là người kế vị tốt, về sau sẽ là Hoàng đế tốt, nhi thần bất hiếu, trong
lòng chỉ có mĩ nhân...

Đế Hậu tức giận mấy ngày, nhưng cuối cùng cũng chỉ
có thể chiều ý con.

Làm mẫu thân sao có thể không hiểu lòng con
chứ, đứa con này từ bé đã biểu hiện tài hoa và thiên phú kinh người, nếu bọn họ
ép buộc nó, sợ rằng cuối cùng chỉ có thể dẫn đến kết cục ân đoạn nghĩa tuyệt.

Con trai lớn không cần cha, Hoàng đế Bắc triều tỏ
vẻ muốn làm gì thì làm, dù sao vẫn còn một Hoàng nhi ưu tú, giang sơn
không lo không có người nối nghiệp.

Hoàng đế không lo, đến lượt Thẩm Hoành lo.

Tối nay chính là đêm động phòng, một trong bốn việc
vui nhất đời người chính là đêm động phòng hoa chúc. Thẩm Hoành đã nghĩ sẽ
không miễn cưỡng A Uyển, dù cả đời phải làm vợ chồng hữu danh vô thật với A
Uyển thì hắn cũng chấp nhận.

Nhưng Thẩm Hoành thật không ngờ, hai mắt A Uyển
lại sáng lên nói với hắn: “Cởi quần áo, động phòng.”

Thẩm Hoành tất nhiên vô cùng vui sướng.

A Uyển từ trước đến nay luôn có suy nghĩ không
giống nữ tử bình thường, lần đầu tiên gặp A Uyển nàng đã không hề kiêng dè hỏi
ba chữ “Thuật phòng the,” hai mắt sáng rực như những ngôi sao đêm, ngây thơ hồn
nhiên như vậy đã khắc sâu vào trái tim Thẩm Hoành.

Nghĩ đến có thể điên loan đảo phượng[160] cùng
A Uyển, người mình đã khát khao bấy lâu lại nở rộ dưới thân, Thẩm
Hoành kích động đến run hết người.

[160] Điên loan đảo phượng: dùng để
hình dung nam nữ giao hoan.

Chỉ là lúc này Thẩm Hoành đã quên một việc, A
Uyển sợ đắng, đồng thời, nàng cũng sợ đau.

Thẩm Hoành không đành lòng nhìn A Uyển đau, đành
phải miễn cưỡng bản thân. Thẩm Hoành lặng lẽ đi tắm nước lạnh. Nước lạnh
lạnh thấu xương, dập tắt khô nóng trong người. Khi trở về phòng, A Uyển đang
ôm áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm ngủ say sưa, mặt mày giãn ra, hình như đang mơ
thấy mộng đẹp.

Thẩm Hoành nhẹ nhàng ngủ cạnh A Uyển, gối đầu lên
gối uyên ương, trăm con ngàn cháu, tóc đen của hai người quấn vào nhau,
không phân rõ được của ai. Mười năm? Trăm năm? Thẩm Hoành cũng không nhớ rõ
mình đã chờ bao nhiêu năm, nhưng giờ phút này thật an lòng.

Nàng ngay bên cạnh mình.

Thẩm Hoành chính thức giận Tiêu Uyển là sau tân
hôn được vài ngày.

Khi đó hai người vẫn còn hữu danh vô thật, Thẩm
Hoành luôn không đành lòng với A Uyển, biết rõ bất chấp đau đớn mưa tuyết qua
đi trời sẽ lại trong xanh, nhưng mỗi khi nhìn thấy A Uyển kêu la, hắn không
hạ quyết tâm nổi.

Hắn suy nghĩ đủ cách, chẳng hạn như đánh ngất A
Uyển, hay dùng thuốc nào đó.

Cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Một ngày nọ, Thẩm Hoành biết Cố Phán Tình đến phủ
Thái tử liền hơi nóng vội. Tuy hắn và Phán Tình sư muội không có gì cả,
nhưng hắn sợ A Uyển sẽ hiểu lầm. Bèn phê công văn thật nhanh, rồi chạy về
phủ.

Sau khi trở về vẫn chưa nhìn thấy Phán Tình sư muội,
Thẩm Hoành thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhìn thấy A Uyển, nàng nói cười đưa cho hắn một
bát canh nghi ngút mùi nhân sâm, trong đó còn trộn lẫn một mùi không bình thường.
Thẩm Hoành là đại phu, nên vô cùng quen thuộc với những loại dược này.

Trong bát canh hạ thứ gì, Thẩm Hoành vừa ngửi đã
biết.

Thẩm Hoành đoán được vài phần tâm tư của A
Uyển, lập tức vui vẻ uống hết bát canh như ăn mật ngọt, lúc này, trong lòng
Thẩm Hoành đang nhảy nhót. A Uyển lại nói:

“Sư phụ làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, về phòng nghỉ
ngơi trước đi, lát nữa con sẽ về.”

Thẩm Hoành lại cười nói: “Được.”

Sau khi trở về phòng, thuốc trong người đã bắt đầu
phát tác, da măt Thẩm Hoành dần dần đỏ ửng, cả người cũng hơi khô nóng, nhất
là bụng dưới, rất trướng đau. Tuy đau, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Thẩm Hoành ngồi xuống giường, chờ A Uyển về, đồng
thời nghĩ đến lát nữa nên dùng tư thế nào mới có thể làm A Uyển thoải mái
chút.

Không ngờ trời tối đen vẫn chưa thấy bóng A Uyển
đâu, mà luồng khí khô nóng trong cơ thể kia lại càng lúc càng mãnh liệt.

Trước mắt Thẩm Hoành hơi dao động.

Hắn chuẩn bị đi đốt đèn.

Nhưng vào lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra.

Thẩm Hoành vui vẻ trong lòng, cũng không đốt đèn.
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, nhưng lại như có nước lạnh từ đầu dội xuống,
Thẩm Hoành đẩy người trong lòng ra, giọng lạnh lùng trước nay chưa từng thấy.

“Càn quấy!”

Chỉ hai chữ này, Thẩm Hoành không cần nhiều lời.

Cố Phán Tình đẫm lệ ngã ngồi xuống đất.

Nàng nói: “Sư huynh, rốt cuộc muội không bằng nàng
ta chỗ nào? Tiêu Uyển căn bản không yêu huynh!” Nàng ta có tài đức gì để huynh
dù bị thuốc phát tác đến mức này mà vẫn phân biệt rõ người trong lòng
ngay lập tức...

Nàng còn chưa ôm eo sư huynh, đã bị đẩy ra một cách
thô lỗ.

Thẩm Hoành không đáp, hắn đè xuống khô nóng
trong người rồi lục tung tìm một vật. Những lời Cố Phán Tình nói, hắn đều
không nghe thấy. Một lát sau, Thẩm Hoành tìm được xuân dược, thi triển khinh
công nhanh chóng rời đi.

Hắn không trả lời câu hỏi của Cố Phán Tình.

Thẩm Hoành vào Tàng thư các trước, Tiêu Uyển
đang nhàn nhã lật xem một quyển sách ảnh. Trên đường đến Thư các, Thẩm Hoành
tức giận vô cùng, buồn bực muốn gặp Tiêu Uyển rồi dạy bảo nàng một
trận.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy Tiêu Uyển, Thẩm
Hoành lại phát hiện hắn không nỡ.

Dù nàng làm chuyện quá đáng, nhưng Thẩm Hoành vẫn
không nỡ dạy bảo nàng như trước, chỉ một chút thôi cũng không nỡ. Hắn
nghĩ nếu yêu thảm nữ nhân vô tâm vô phế này, thôi thôi, dù vô tâm vô phế hắn
cũng vui vẻ chịu đựng, trước mắt phải giải quyết xuân dược chết tiệt này trước
đã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3