Vô tâm - Phiên ngoại 2 - Phần 3
Phiên ngoại sư
phụ (5)
Trên tiệc tẩy
trần, Thẩm Hoành biết Tiêu Uyển sẽ chính thức bái mình làm thầy.
Trong lòng hắn hơi
khẩn trương, tuy ngoài mặt hắn chuyện trò vui vẻ với Tây Lăng vương và Tây
Lăng vương phi, nhưng trên thực tế cả con tim của hắn đều đặt trên người
Tiêu Uyển. Tiêu Uyển chậm chạp chưa tới, ánh mắt Thẩm Hoành cứ luôn nhìn ra
cảnh đêm bên ngoài.
Tây Lăng vương phi
chú ý tới, khẽ cười một tiếng: “Cảnh đêm trong Vương phủ chúng ta không tồi,
bên ngoài có đình, mùa hè ra đình ngắm trăng là không còn gì tuyệt hơn.”
Tiêu Tầm cũng phụ
họa nói: “Nếu là Trung Thu thì còn đẹp hơn nữa.”
Thẩm Hoành thu hồi
ánh mắt, trả lời: “Ngày khác có cơ hội nhất định phải thưởng thức mới được.”
Hắn thò tay vào túi áo sờ cây trâm đào mộc, đây là quà bái sư Thẩm Hoành
đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Uyển.
Cây trâm đào mộc
này lấy từ gỗ đào trăm năm, có công dụng trừ tà an thần, được Thẩm
Hoành tốn công chạm trổ.
Hình thức đơn giản
trang nhã, nhưng không biết Tiêu Uyển có thích hay không.
Lòng bàn tay Thẩm
Hoành đổ đầy mồ hôi.
Hắn lo lắng sẽ có
chuyện xảy ra, cũng lo lắng A Uyển sẽ bài xích hắn.
Lúc này, bên ngoài
có gã sai vặt hô một tiếng Quận chúa đến.
Tim Thẩm Hoành
thình thịch thình thịch nhảy dựng lên, hắn ngồi thẳng người, trên mặt cố
bày ra nụ cười dịu dàng. Hồi trước vào Vương phủ rình coi A Uyển, Thẩm
Hoành từng nghe A Uyển khen công tử nào đó trong thoại bản nào đó khi cười
dịu dàng quả là điên đảo chúng sinh.
Thẩm Hoành rất tự
tin về ngoại hình của mình.
Hắn hơi ghé mắt,
ánh mắt dính chặt trên người Tiêu Uyển. Không ngờ Tiêu Uyển vừa vào, đã trực
tiếp lơ là hắn, sau khi hành lễ với Tây Lăng vương và Tây Lăng vương phi,
liền đi thẳng đến bên người Tiêu Tầm, hai huynh muội nói nói cười cười,
khiến người ta rất hâm mộ.
Thẩm Hoành hơi mất
mát trong lòng.
Nhưng Thẩm Hoành
cũng không bỏ cuộc, hắn tiếp tục ngóng nhìn Tiêu Uyển. Hắn cũng không tin A
Uyển sẽ tiếp tục lơ mình.
Khi Thẩm Hoành
cười dịu dàng đến mặt sắp đơ ra, Thẩm Hoành cuối cùng cũng được toại
nguyện, Tiêu Uyển rốt cuộc cũng đặt ánh mắt lên người hắn. Hai người nhìn
nhau.
Thẩm Hoành cảm thấy
mĩ mãn, ý cười dịu dàng trong mắt càng đậm hơn.
Nhưng rất nhanh,
Thẩm Hoành liền ý thức được có điều không thích hợp, dường như ánh mắt A Uyển
nhìn hắn không giống điều hắn đang nghĩ tới. Lúc này, Tây Lăng vương bỗng
nhiên gọi một tiếng “A Uyển.”
Hai người hết nhìn
nhau.
Tây Lăng vương liếc
nhìn Thẩm Hoành, nhủ thầm: Thái tử Bắc Triều này đúng là yêu con
gái ta sâu đậm, hồi trước chỉ nghe nói Thái tử Bắc Triều không gần nữ
sắc, hôm nay vừa thấy, Thẩm Hoành chỉ kém trực tiếp mang A Uyển về Bắc
Triều, tình ý trong mắt kéo dài, người già như hắn nhìn mà thấy khó
chịu.
Thẩm Hoành tất
nhiên không biết Tây Lăng vương đang nghĩ cái gì, chỉ thấy lúc này Tiêu Uyển
đang đứng dậy hành lễ bái sư với hắn.
Tuy hắn nghe ra tiếng
“Sư phụ” kia không xuất phát từ thật tâm, nhưng vẫn khiến nội tâm hắn kích động
suýt nữa nói không nên lời. Những lời này, hắn đã chờ lâu lắm rồi.
Kiếp trước Tạ Uyển
qua đời, đã bao nhiêu đêm hắn mơ thấy Tạ Uyển cười dịu dàng, khẽ gọi hắn một
tiếng “Sư phụ,” đôi mắt long lanh chứa đựng tình cảm ngọt ngào dịu
dàng.
Khi tỉnh mộng bên
gối trống rỗng, lọt vào mắt chỉ có bài vị lạnh như băng.
Nay lại được nghe
hai tiếng “Sư phụ,” Thẩm Hoành chợt thấy mấy năm nay chịu khổ đều đáng giá, ở
Địa phủ hơn một trăm năm cũng chỉ là mây khói thoáng qua. Dù cực khổ hơn
nữa, có thể đổi lấy một tiếng khẽ gọi của giai nhân trước mắt, Thẩm Hoành
phút chốc cảm thấy có chết cũng cam nguyện.
…
Khi Dịch Phong đi
ra, Thẩm Hoành nhìn thấy mắt Tiêu Uyển sáng lên. Dù biết rõ A Uyển bị Dịch
Phong hấp dẫn hầu hết đều do một vía đã bị mất kia của A Uyển, nhưng
chính mắt nhìn thấy A Uyển hết sức chăm chú ngóng nhìn một nam nhân khác,
Thẩm Hoành vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hắn vắt hết óc suy
nghĩ rất nhiều đề tài để thu hút Tiêu Uyển.
Nhưng Tiêu Uyển vẫn
không thèm để ý, Thẩm Hoành vẫn không ngừng cố gắng. Cuối cùng cũng
khiến Tiêu Uyển chia chút ánh mắt lên người mình. Dần dần, mắt thấy Tiêu Uyển
cách mình càng ngày càng gần, cuối cùng đến khi Dịch Phong rời đi cũng không
biết, Thẩm Hoành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hoành quan
sát Tiêu Uyển đang gần kề.
Mày của A Uyển, mắt
của A Uyển, mũi của A Uyển, môi của A Uyển, mọi thứ mọi thứ của A Uyển,
Thẩm Hoành càng xem càng thích, chỉ cảm thấy ngũ quan của A Uyển bình thường
đã cực đẹp rồi, nếu đẹp hơn chút nữa, chắc chắn cửa Tây Lăng vương phủ sẽ
bị đạp đổ.
Thẩm Hoành không
khỏi hơi lo lắng.
Nhưng nghĩ lại,
Tây Lăng vương đã nhận lời mình, chắc sẽ không có người có thể tranh với
hắn. Dù Tần Mộc Viễn có xuất hiện, hắn cũng sẽ không sợ hãi lo lắng, vì
kiếp này hắn đã tìm được A Uyển trước.
Thẩm Hoành vừa
nhìn A Uyển không chớp mắt, vừa kể một ít chuyện Tiêu Uyển cảm thấy thú vị.
Hai người càng nói
khoảng cách càng gần, Tiêu Uyển không phát hiện, nhưng Thẩm Hoành lại phát
hiện, nội tâm hắn nhảy nhót điên cuồng. Điều này có tính là trong tiềm
thức A Uyển không hề kháng cự gần gũi với hắn?
Ngửi thấy mùi thơm
thoang thoảng trên tóc A Uyển, tim Thẩm Hoành càng đập nhanh hơn.
Hắn rất muốn rất muốn
ôm A Uyển vào lòng, sau đó hôn lên tóc nàng. Lúc này hắn nhớ tới kiếp
trước, khi đó Thẩm Yến vô tâm, không hiểu tình yêu, cũng không có dục
vọng, thành thân với Tạ Uyển mấy năm, dù hai người thỉnh thoảng cùng chung
chăn gối, nhưng hắn cũng chưa bao giờ chủ động chạm vào nàng.
Nếu không phải đêm
đó Tạ Uyển kê đơn, chắc hai người sẽ chỉ hữu danh vô thật[156] cả
đời.
[156] Hữu danh vô
thật: chỉ có tiếng nhưng trong thực tế không có gì.
Giờ nhớ lại, chỉ
cảm thấy mình hồi đó đúng là thằng khốn nạn.
Chắc lúc đó A Uyển
cũng rất khát vọng mình nhỉ, muốn hắn ôm nàng, hôn môi nàng, thậm chí là tiến
thêm bước nữa.
Thẩm Hoành nhìn
Tiêu Uyển đang hết sức chuyên chú nghe mình nói chuyện, đáy lòng hắn như bùng
cháy lên Thật muốn ôm nàng, chẳng sợ
chỉ là một chút cũng được.
…
Ước nguyện của
Thẩm Hoành đã thành hiện thực vào hai canh giờ sau.
Trong mắt Thẩm
Hoành chỉ ngập tràn hình bóng A Uyển, nay A Uyển lại thành đồ đệ của
mình, khiến Thẩm Hoành không thể ngủ được. Hắn ra sân, tính đi dạo hưởng
gió ngắm cảnh đêm.
Không ngờ lại
trùng hợp gặp phải Tiêu Uyển.
Hắn lén lút đi sau
Tiêu Uyển.
Hắn nhìn thấy Tiêu
Uyển đang dán vào cạnh cửa nghe lén Tây Lăng vương phi và Tiêu Tầm nói chuyện
trong phòng, bọn họ nói cái gì, Thẩm Hoành cũng không để ý nhiều, trong mắt
hắn chỉ có một mình Tiêu Uyển.
Thẩm Hoành biết
kiếp này cơ thể A Uyển không tốt, nhất là bây giờ đã nửa đêm, nàng lại ăn
mặc phong phanh như thế, sợ ngày mai sẽ bị phong hàn mất. Giờ phút này,
Thẩm Hoành hận mình không thể biến thành áo choàng bay đến trên người Tiêu
Uyển, sau đó quấn lấy người nàng thật chặt, che hết toàn bộ gió đêm đang
rít gào.
Khi Tiêu Uyển khẽ
ho một tiếng, Thẩm Hoành nghe thấy Tiêu Tầm đang trong phòng quát một
tiếng “Ai đó?”
Thẩm Hoành nghĩ
cũng không thèm nghĩ đã trực tiếp ôm Tiêu Uyển nhảy lên nóc nhà, cánh tay cuốn
lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, lòng bàn tay cũng đụng vào cánh môi mềm mại
của nàng. Thẩm Hoành lập tức liền thỏa mãn, trái tim trong lồng ngực cũng mềm
mại đến không thể tin được.
Ngày đầu tiên
chính thức ở chung với A Uyển, Thẩm Hoành rất hài lòng.
Phiên ngoại sư
phụ (6)
Kiếp trước Thẩm Yến
thu Tạ Uyển làm đồ đệ, chỉ dạy y thuật. Kiếp này Thẩm Hoành thu Tiêu Uyển
làm đồ đệ, Thẩm Hoành chuẩn bị dốc túi truyền thụ. Nhớ tới ngày đầu tiên gặp
lại A Uyển, nàng mở to mắt, hơi khiêu khích nói ra ba chữ Thuật phòng the, tim Thẩm Hoành liền thình thịch dồn dập
đến khó thở.
Chỉ nghĩ đến
cảnh dạy A Uyển thuật phòng the, tai Thẩm Hoành liền đỏ hết lên.
Nhưng Thẩm Hoành
cũng biết thuật phòng the không thể dạy bừa, nay A Uyển vô tâm, tính tình
lại như vậy, nếu thật sự học được thuật phòng the, ngày khác lại tìm
người nếm thử cảm giác mới, vậy hắn sẽ mất nhiều hơn được.
Thẩm Hoành cân nhắc
một đêm, quyết định cải thiện cơ thể A Uyển trước rồi nói sau.
Ngày kế, Thẩm
Hoành vốn muốn bắt đầu chính thức dạy A Uyển, không ngờ lại từ trong miệng Dịch
Phong biết được một chuyện Thái tử Nam
triều Tư Mã Cẩn Du hàng năm đều mơ thấy một giấc mộng, vả lại lúc trước liếc
mắt một cái đã chọn Dịch Phong.
Hai chuyện này
người ngoài nghe sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Thẩm Hoành thì không giống.
Hắn vừa nghe, đã
lập tức cảm giác được nguy hiểm.
Thằng ranh Tần Mộc
Viễn đã xuất hiện!
Hắn chắc chắn đã
cảm giác được một vía kia trên người Dịch Phong, nên mới liếc mắt một cái đã
chọn Dịch Phong. Vả lại năm nào hắn cũng mơ thấy một giấc mộng, chỉ có
thể nói Tần Mộc Viễn còn chưa nhớ tới chuyện kiếp trước.
Nếu hắn sớm nhớ ra,
thì A Uyển đã sớm thành người của hắn rồi.
Hai người đều là
Thái tử, nhưng Tần Mộc Viễn có ưu thế hơn hắn. Nhưng không sao, ông trời vẫn
công bằng, ít nhất hiện tại Tần Mộc Viễn còn chưa hoàn toàn nhớ lại chuyện
kiếp trước. Xem ra hắn phải tăng tốc, trả một vía trên người Dịch Phong lại
cho A Uyển trước khi Tần Mộc Viễn nhớ ra.
Thẩm Hoành vào
Nam Phong Quán ba ngày liên tục, hắn ngoài mặt luận bàn cầm kĩ với Dịch
Phong, trên thực tế đang âm thầm thử không ít cách hồi vía thượng cổ, đáng tiếc
đều vô dụng.
Thẩm Hoành thất vọng
trở về Tây Lăng vương phủ.
Lúc này đã sắp bình
minh.
Trên đường về,
Thẩm Hoành đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, chẳng hạn nếu A Uyển vô tâm cả
đời, hắn nên đối xử thế nào đây. Đang nhập thần, bỗng nhiên thấy tia sáng
dịu dàng đang lóe lên gần đó.
Thẩm Hoành ngẩn
ra.
Có một thiếu nữ
đang nằm úp sấp trên bàn đá cách đó không xa, hô hấp nhẹ nhàng kéo
dài, mái tóc đen nhánh mượt mà xinh đẹp rơi xuống, gió đêm thổi qua, sợi
tóc khẽ động, như quấy nhiễu đáy lòng Thẩm Hoành.
Thẩm Hoành biết
là A Uyển.
Hắn cũng không
nghĩ gì, ý niệm đầu tiên nhảy ra trong đầu là cơ thể A Uyển không tốt, ngủ ở
đây sẽ bị cảm lạnh. Hắn cởi áo choàng trên người đắp lên người A Uyển.
Lúc này Tiêu Uyển
mới lim dim ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng gọi:
“Thẩm Hoành?”
Ngừng một chút,
nàng lại gọi “Sư phụ.”
Bóng đêm như nước,
xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng gió, mà giờ này khắc này, trong lòng trong
mắt Thẩm Hoành chỉ có cô nương trước mắt này, trong phút chốc đó, Thẩm
Hoành nghĩ đến mình đã quay lại kiếp trước.
Tạ Uyển chờ hắn về
nhà, ngọn đèn nhỏ chiếu sáng căn phòng nhỏ trên núi, bản thân nằm úp sấp
trên bàn, khi nghe thấy tiếng mở cửa cũng lim dim mở mắt ra, sau đó vui vẻ
gọi một tiếng “Sư phụ.”
Khi đó hắn chỉ thản
nhiên đáp lại nàng một tiếng, không có biểu hiện gì khác.
Tạ Uyển mất rồi,
Thẩm Yến nhiều lần nghĩ tới nếu được quay trở lại, hắn nhất định sẽ nói
với nàng, yêu quý cơ thể mình mới quan trọng nhất, ngủ sấp trên bàn dễ bị
cảm lạnh lắm.
Thẩm Hoành gần
như lôi kéo Tiêu Uyển vào nhà theo bản năng, sau đó lải nhải cằn nhằn nàng
một chập.
Kiếp trước chưa kịp
nói ra, kiếp này cuối cùng cũng nói ra được như mong muốn. Thẩm Hoành
đang đắm chìm trong thế giới của mình, hắn vẫn chưa chú ý tới A Uyển trước mắt
đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Tiêu Uyển đã cảnh
tỉnh Thẩm Hoành.
“Sư phụ, người say
rượu à? Sao nói lung tung vậy?”
Lúc này Thẩm Hoành mới hoàn hồn, người trước mắt
là A Uyển, nhưng cũng không phải A Uyển.
Hắn run giọng nói: “Ta đã quên...”
Phải, hắn đã quên. A Uyển trước mắt đã thật sự
coi hắn là sư phụ, chỉ là sư phụ mà thôi. Với A Uyển hiện tại, dù hắn có
chết, nàng cũng sẽ không đau lòng, nhiều nhất cũng chỉ cảm khái một chút
rồi thôi.
Vả lại giờ phút này, Thẩm Hoành có thể cảm
nhận rõ A Uyển đang bất mãn hắn.
Thẩm Hoành không muốn A Uyển sẽ bất mãn mình,
càng sợ loại bất mãn này sẽ trở thành chán ghét. Chỉ nghĩ đến việc sẽ
có ngày A Uyển nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, con tim Thẩm Hoành
như bị kim đâm vào.
Thẩm Hoành muốn bày ra nụ cười dịu dàng,
nhưng hắn cố mãi cũng không thành công, khóe miệng đều nhếch không nổi, hắn
chỉ có thể thản nhiên nói:
“Ngày mai vi sư sẽ bắt đầu dạy con...”
Sau khi A Uyển rời đi, Thẩm Hoành ngồi xuống vị
trí Tiêu Uyển vừa ngồi, hắn ôm lò sưởi tay Tiêu Uyển vừa ôm, trên đó vẫn còn
hơi ấm, còn có mùi thơm nhàn nhạt, là mùi của A Uyển.
Đêm đó, hắn ôm này lò sưởi tay tiến vào giấc ngủ.
Chắc kiếp trước đã để lại thói quen, nếu Thẩm
Yến kiếp trước không ôm bài vị của Tạ Uyển vào lòng thì sẽ không ngủ
được. Mà Thẩm Hoành kiếp này, trước khi gặp được Tiêu Uyển, buổi tối đều
khó đi vào giấc ngủ, dù ngủ cũng dễ dàng tỉnh giấc.
Mà sau khi gặp được Tiêu Uyển, bên người Thẩm
Hoành lại có không ít vật nhỏ của Tiêu Uyển.
…
Chẳng hạn như năm Tiêu Uyển mười một tuổi, không cẩn
thận rơi mất túi thơm trên đường, hôm ấy Tiêu Uyển bị rơi mất khi đang đi dạo
trên đường, Thẩm Hoành đang theo đuôi ở phía sau, tất nhiên đã tinh mắt
phát hiện ra. Hắn vốn muốn trả lại, nhưng Tiêu Uyển đã lập tức mua một túi
thơm khác, còn nói với Lê Tâm: “Cái cũ không đi, cái mới không tới.”
Thẩm Hoành hết nhìn túi thơm Tiêu Uyển mới mua, lại nhìn túi cũ trong
tay mình, rồi hết sức phấn khởi nhét vào tay áo của mình.
Lại như năm Tiêu Uyển mười hai tuổi, lần đầu tiên học
nữ hồng[157] thêu khăn tay nhỏ bé...
[157] Nữ hồng - Nữ công - Nữ sự:
chỉ các công việc phụ nữ dùng tay tạo ra những thứ truyền thống, như
dệt, may, thêu, cắt hoa, ghép vải…
Tiêu Uyển không giỏi nữ hồng, nhưng nữ tiên sinh
dạy Tiêu Uyển nữ hồng lại yêu cầu Tiêu Uyển thêu vịt.
Tiêu Uyển thêu một đêm, Thẩm Hoành cũng ghé vào cửa
sổ nhìn một đêm.
Sau khi Tiêu Uyển thêu con vịt đầu tiên trên khăn,
Đào Chi nhịn cười nói: “Quận chúa, đây... đây hình như là một con... một
con...” Đào Chi vắt hết óc suy nghĩ con gì gần giống con vịt, cuối cùng
nàng trịnh trọng nói: “Quận chúa, con này giống con vịt bị đạp chết
ạ.”
Lời còn chưa dứt, Đào Chi đã cảm thấy sau lưng lạnh
buốt, dường như có đôi mắt đang trừng mình.
Nàng quay đầu nhìn, cũng không thấy ai.
Mà lúc này, Thẩm Hoành đang thầm nhủ trong lòng:
Con vịt bị đạp chết cũng là con vịt, A Uyển mới thêu lần đầu mà được như vậy
là giỏi lắm rồi!
Tiêu Uyển nghe Đào Chi nói thế, nàng quan sát cũng
thấy nếu ngày mai giao khăn này cho nữ tiên sinh, chắc lại bị mắng nữa.
Nàng vò khăn lại, ném thẳng ra cửa sổ.
“Lấy khăn khác tới đây.”
Thẩm Hoành vừa vặn nhặt được khăn này dưới cửa
sổ, thật cẩn thận mở ra.
Trong mắt Đào Chi, đây là một con vịt bị đạp
chết.
Trong mắt Lê Tâm, đây là một con vịt cố lắm mới
nhìn ra.
Trong mắt người khác, trên khăn trắng tinh này có
mấy sợi chỉ dính vào nhau nhìn không ra hình gì.
Mà trong mắt Thẩm Hoành, mỗi một đường kim mũi
chỉ đều là con vịt trong suy nghĩ của A Uyển! Thẩm Hoành còn cảm thấy A
Uyển rất có thiên phú, hoàn toàn có thể sáng tạo một kiểu thêu mới.
Hai mắt Đào Chi đúng là mờ rồi, không có mắt
nhìn anh hùng mà!
Thẩm Hoành như nhặt được trọng bảo.
…
Thẩm Hoành có một cái tráp lớn, chỉ dùng để
cất bảo bối. Lần này đến Nam triều, hắn cũng mang cái tráp này theo,
mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ chọn đồ giống A Uyển, sau đó đặt bên gối,
hoặc ôm vào lòng, kể từ đó, Thẩm Hoành sẽ ngủ ngon giấc, cảm giác như A
Uyển đang bên cạnh mình.
Mà đêm nay, tân sủng của Thẩm Hoành là lò sưởi
tay Tiêu Uyển mới dùng qua.
Sau một đêm ngon giấc, hôm sau tỉnh lại liền cất
lò sửa tay vào tráp, tinh thần phơi phới đến viện của Tiêu Uyển. Tiêu Uyển
còn chưa tỉnh giấc, Thẩm Hoành liền chờ ở gian ngoài.
Hắn quan sát viện của A Uyển.
Bỗng dưng, hắn nhìn thấy trên giường mềm rớt
xuống một quyển sách, hắn tiện tay nhặt lên. Nhìn tên, thì ra là thoại bản.
A Uyển kiếp này thích đọc thoại bản, Thẩm Hoành cũng biết.
Còn tưởng là thoại bản về tài tử giai nhân,
không ngờ hắn vừa lật thử, những hàng chữ trong đó lại vô cùng ướt át,
Thẩm Hoành đọc mà suýt chảy máu mũi.
Thẩm Hoành đọc đến nhập thần, nhất thời không
biết A Uyển đến đây.
Mãi đến khi A Uyển run giọng gọi hắn một tiếng
“Sư phụ,” Thẩm Hoành mới hoàn hồn lại, tim hắn đập loạn cả lên. Nhưng
chớp mắt nhớ tới mình là sư phụ của A Uyển, tuyệt đối không thể thất lễ.
Bèn làm bộ nghiêm trang, nói: “Ngồi đi.”
Sau đó, hắn với A Uyển cùng thảo luận về
thoại bản này, Thẩm Hoành ngượng chín trong lòng, nhưng vẫn phải giả
bộ không có gì cả, hắn thiếu chút nữa đã bị nội thương. Nhìn vẻ mặt ngây
thơ của A Uyển, Thẩm Hoành chỉ cảm thấy đường tình dài đằng đẵng, nhìn
A Uyển lí giải chữ tình, chắc có cạy hết đầu ra nàng cũng không nhất định
hiểu được thế nào là tình.
Thẩm Hoành thở dài trong lòng.
Lúc này, Thẩm Hoành chú ý tới đôi mắt xanh đen
của Tiêu Uyển, sắc mặt hơi tái, dường như có thể đổ bệnh bất cứ lúc nào.
Thẩm Hoành suy nghĩ một chút, mình đang cố giúp A Uyển cải thiện cơ
thể chứ không đến ép chết nàng.
Sau khi Thẩm Hoành rời đi, máu chảy trong lòng,
mới vừa rồi nói chuyện với A Uyển bằng giọng lạnh như vậy, Thẩm Hoành liền
hận không thể cho mình một quyền.
Những thói quen bất lương trong những năm gần
đây của tên nào đó lại bắt đầu phát tác.
Thẩm Hoành lén ghé vào cửa sổ, nhìn Tiêu Uyển
đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Giờ Mẹo[158] một khắc ngày
mai phải gọi bản Quận chúa dậy, nhớ chuẩn bị trà ngon điểm tâm để
cung nghênh sư phụ đại giá!”
[158] Giờ Mẹo: từ năm đến bảy giờ
sáng.
Thẩm Hoành nghĩ thầm, vừa rồi hắn thật sự nói nặng
như vậy à? Đã khiến A Uyển giận thành thế này. Nhưng cũng phải nói
lại, dáng vẻ tức giận của A Uyển cũng rất thú vị, ánh mắt trợn to, gò
má ửng hồng đúng là dáng vẻ đẹp nhất hắn từng thấy.
A Uyển của hắn đúng là lúc nào cũng đẹp mà.