Vô tâm - Phiên ngoại 2 - Phần 2
Ngoại truyện sư phụ
(3)
Thẩm Yến như ý nguyện
được gặp Địa Tạng Bồ Tát.
Vẻ mặt Địa Tạng Bồ
Tát hiền lành, hỏi: “Con có thân công đức, vậy có nguyện vọng nào không?”
Thẩm Yến không chút
do dự nói: “Xin cho con được mang theo trí nhớ kiếp này luân hồi sang kiếp
sau, con muốn được tái tục tiền duyên với thê tử Tạ Uyển lúc sinh tiền ạ.”
“Được.”
Thẩm Yến thở phào
nhẹ nhõm, niềm vui sướng hiện rõ trên chân mày. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Đại
trưởng lão đã nói, nên hỏi:
“Xin hỏi Bồ Tát,
thê tử Tạ Uyển của con có thể đầu thai không ạ?”
Tính ra A Uyển cũng
nên tiến vào luân hồi rồi.
Không ngờ Địa Tạng
Bồ Tát lại nói: “Có người đã cản trở Tạ Uyển luân hồi.”
…
Người này không phải
ai khác mà đúng là Tần Mộc Viễn.
Trước đó, Tần Mộc
Viễn từ miệng Bích Đồng mà biết Thẩm Yến muốn tái tục tiền duyên với Tạ Uyển ở
kiếp sau, nên hắn đã nghĩ một cách. Thẩm Yến có Đại trưởng lão Thiên môn chỉ
điểm, thì bên cạnh Tần Mộc Viễn cũng có cao nhân.
Tần Mộc Viễn cũng
muốn mang theo trí nhớ kiếp này luân hồi kiếp sau, chỉ tiếc chín vạn chín ngàn
chín trăm chín mươi chín việc thiện với hắn mà nói thì không thể nghi ngờ là
còn khó hơn lên trời, nên Tần Mộc Viễn đã chọn cách khác.
Cách này tuy không
khó như của Thẩm Yến, nhưng cũng cần chờ ở nhân gian đủ sáu mươi năm.
Tần Mộc Viễn sợ Thẩm
Yến sẽ cướp Tạ Uyển trước hắn, nên đã năn nỉ cao nhân hạ bí thuật cản trở Tạ
Uyển luân hồi, đợi hắn xuống Địa phủ thì cùng đầu thai.
Nhưng Tần Mộc Viễn
lại không biết, một năm trên nhân gian bằng mười năm dưới Địa phủ.
…
Người chết sẽ hóa
thành quỷ, bởi Thẩm Yến có thân công đức, nên vẻ ngoài cũng không dữ tợn, nhưng
khi chết đã cao tuổi, dung nhan dù tuyệt thế vô song cũng không thể chống lại sự
tàn phá của thời gian, Thẩm Yến nhìn bóng mình trên sông Vong Xuyên mà đáy lòng
có chút khẩn trương.
Qua nhiều lần tìm
cách hỏi thăm, cuối cùng hắn cũng biết Tạ Uyển ở trong hang động âm u.
Lúc Thẩm Yến biết
được chân tướng thì hận không thể xé Tần Mộc Viễn thành mảnh nhỏ. Nếu Tần Mộc
Viễn thật lòng yêu A Uyển thì không sao, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống sờ sờ
mà lại khiến A Uyển phải chịu nỗi khổ cô đơn mấy trăm năm này.
Thẩm Yến xót Tạ Uyển,
nhưng cũng không có cách giải trừ bí thuật cao nhân đã hạ, hắn chỉ có thể làm
bạn với Tạ Uyển trong thời gian còn lại mà thôi.
Thẩm Yến lưỡng lự đứng
trước hang động âm u hồi lâu, mắt thấy người trông mong hơn mấy chục năm đang ở
phía trước, hắn chỉ cần đi vài bước vào trong là có thể nhìn thấy A Uyển,
nhưng hắn sợ.
Sợ A Uyển hận hắn,
cũng sợ A Uyển oán hắn.
Cuối cùng, hắn cũng
cố lấy hết can đảm đi vào hang động âm u, trong hang nhiệt khí lành lạnh, cả
không gian im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Thẩm Yến nghĩ tới
cảnh gặp lại Tạ Uyển rất nhiều lần, ví dụ như Tạ Uyển không muốn để ý hắn hay
Tạ Uyển hận đến mức tát vào mặt hắn trước.
Chẳng qua, khi hắn
thật sự nhìn thấy Tạ Uyển, thì không xuất hiện tình cảnh nào trong những cái đã
đoán trước.
Tạ Uyển vẫn xinh đẹp
trẻ trung như trước, khi chết nàng mới đôi mươi, dù làm quỷ, nhưng dung mạo vẫn
thanh tú xinh đẹp như cũ. Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Yến đang đứng ở cửa hang phía
xa, rồi ý cười dịu dàng nổi lên bên miệng.
“Ông lão, ông mới tới
ạ?”
Thẩm Yến cứng người
lại ngay cửa hang, tim như ngừng đập.
Nàng… không nhận ra
hắn.
Hắn tâm tâm niệm niệm
hơn mấy chục năm, rốt cuộc nhìn thấy nàng, nhưng trong mắt nàng đã không còn
tình cảm như xưa, mà lại xa cách như không quen biết. Trong nháy mắt, lòng Thẩm
Yến hóa tro tàn.
Nhìn khuôn mặt thanh
tú xinh đẹp của nàng, rồi nghĩ tới bản thân nay đã tuổi già sắc suy, dường như
ngay cả xách hài cho A Uyển cũng không xứng.
Thẩm Yến từ nhỏ đến
lớn đều được người đời cực kì hâm mộ, nhưng vào thời khắc này hắn lại trở nên
tự ti.
Hắn mở miệng muốn
nói điều gì đó, nhưng đầu hắn như bị cái gì đó đè xuống, làm hắn không
thể nói thành lời, đầu óc chỉ ngập tràn ý nghĩ A Uyển không nhận ra hắn.
Thật ra cũng không
thể trách Tạ Uyển được, Tạ Uyển qua đời đã hơn mấy chục năm trên nhân gian,
tính ra thì cũng mấy trăm năm dưới Địa phủ. Khỏi bàn đến việc trước khi Tạ Uyển
qua đời đã hiểu thông suốt, qua mấy trăm năm sau này, gần như đến cả họ tên của
mình nàng cũng quên hết bảy tám phần.
Thẩm Yến đối với Tạ
Uyển chỉ như một giấc mộng không đáng quan tâm ở mấy kiếp trước.
Tạ Uyển thấy Thẩm Yến
đứng yên ở cửa hang, chỉ yên lặng nhìn nàng, nghĩ hắn nhất thời chưa chấp nhận
được sự thật mình đã thành quỷ, bèn đi tới an ủi: “Ông ơi, sống chết có số,
ông cũng đừng đau lòng nữa.” Ngừng một chút, Tạ Uyển lại nói: “Ông coi con còn
chết khi trẻ tuổi này, ông còn sống được rất lâu ấy chứ.”
Thấy hắn vẫn chỉ
ngơ ngác nhìn mình, Tạ Uyển lại hỏi: “Có phải ông nhớ tới người nhà không ạ?”
Rõ ràng quỷ không
có tim, nhưng Thẩm Yến vẫn cứ cảm thấy ngực trái đau âm ỉ. Hắn căng khóe miệng,
giọng khàn khàn:
“Ta chỉ có một thê
tử và con gái.”
Tạ Uyển nghe xong,
cười nói: “Chắc ông rất yêu thê tử và con gái của mình nhỉ.”
Lời này Tạ Uyển chỉ
nói đại, lại không ngờ đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy, hốc mắt lập tức
đỏ, “Là… là ta có lỗi với nàng, không chăm sóc hai người chu đáo.”
Tạ Uyển không trò
chuyện nhiều với người trong nhiều năm, nên nhất thời cũng không biết phải an ủi
ông lão này thế nào, đành phải nói:
“Không có gì không
có gì đâu, đều đã là chuyện khi còn sống, chờ uống canh Mạnh bà rồi, thì không
còn nhớ điều gì nữa. Nếu ông và thê tử của ông có duyên, nói không chừng còn có
thể tái tục tiền duyên ở kiếp sau đó.”
Thẩm Yến bỗng nhiên
ngẩng đầu, nói: “Con cũng nghĩ ta có thể tái tục tiền duyên với nàng?”
Tạ Uyển gật đầu,
còn nói rất nghiêm túc: “Chắc chắn có thể.”
Thẩm Yến hơi vui
mừng, âm thầm nói với bản thân: Không nhận ra cũng không sao cả, chúng ta còn
có kiếp sau.
Từ ngày đó trở đi,
Tạ Uyển vẫn sống một mình trong hang động âm u đã có thêm một người bạn, Tạ Uyển
cũng không hỏi hắn tên gì, chỉ gọi hắn là “ông lão.” Dường như hắn cũng không
phản đối, nhưng mỗi lần nàng gọi một tiếng “ông lão,” thì Thẩm Yến hơi buồn bã.
Thẩm Yến cũng từng
nghĩ tới việc nói chân tướng cho Tạ Uyển biết, hắn cân nhắc vài ngày, tính thử
dò xét ý tứ của nàng trước. Một ngày nào đó, Thẩm Yến làm bộ lơ đãng hỏi:
“A Uyển, con chết
như thế nào?”
Tạ Uyển suy nghĩ hồi
lâu, mới lên tiếng: “Con nhớ hình như là khó sinh, hình như vậy, mà cũng hình
như không phải, cũng đã qua lâu quá rồi, nên con không nhớ rõ nữa.”
Tạ Uyển trả lời
không chút để tâm, nhưng Thẩm Yến nghe mà lòng đau như cắt. Hai chữ “khó sinh”
như mũi tên bôi vạn độc, từ miệng Tạ Uyển nói ra, rồi dễ dàng bay tới cắm vào
tim hắn.
Một lúc lâu sau, Thẩm
Yến mới tìm lại giọng nói của mình, “Phu quân của con đâu?”
Tạ Uyển thờ ơ:
“Quên rồi.”
Thẩm Yến cứng người.
Tạ Uyển lại cười tủm
tỉm nói: “Chuyện kiếp trước ai mà nhớ được nhiều chứ, ông lão, ông đừng thấy
con trẻ tuổi, chứ về kinh nghiệm làm quỷ thì con còn hơn ông mấy trăm năm
đó.”
Thẩm Yến phát hiện
sau khi gặp lại Tạ Uyển, mỗi lần nhìn thấy Tạ Uyển xinh đẹp trẻ trung, thì hắn
luôn thấy tự ti. Nay thấy Tạ Uyển không mảy may để ý đến chuyện kiếp trước, hắn
mới cảm thấy nói cho Tạ Uyển biết cũng chỉ làm tăng phiền não cho nàng.
Vả lại có lẽ nói
cho nàng nghe, cũng chưa chắc nàng nhớ được mình từng có một phu quân không xứng
chức như vậy.
Như vậy cũng rất tốt,
ở trong hang động âm u vắng vẻ tĩnh mịch, hắn có thể yên lặng nhìn nàng, ở bên
cạnh nàng, bảo vệ nàng. Khi nàng buồn thì kể vài chuyện thú vị dỗ nàng cười một
cái, như vậy cũng đủ lắm rồi.
Dù nàng chỉ xem hắn
là ông lão, thì cũng tốt rồi.
Ít ra khi hắn nhớ
nàng, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn nàng, mà không phải vuốt cạnh bia lạnh
như băng, nhìn trên mặt bia khắc hai chữ “Tạ Uyển” rồi ngây ngốc đờ đẫn, sau đó
ruột gan như đứt thành từng khúc.
…
Dưới Địa phủ lại
qua một trăm năm, Tạ Uyển và Thẩm Yến đã vô cùng thân thiết, hai người ở chung
cũng khá hòa hợp, Thẩm Yến nắm chắc cơ hội này rất tốt. Rốt cuộc, đã đến ngày
hai người nghênh đón việc đầu thai.
Hắc Bạch Vô Thường
tiến vào hang động âm u, mặt Hắc Vô Thường không biểu cảm mà quát to:
“Tạ Uyển, Thẩm Yến,
có thể đi đầu thai.”
Hai người ở chung
lâu như thế, nhưng Thẩm Yến chưa bao giờ nói cho Tạ Uyển biết tên của mình, nay
Hắc Vô Thường quát một tiếng, làm Thẩm Yến gần như theo phản xạ nhìn nét mặt của
Tạ Uyển.
Trên mặt Tạ Uyển
cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười cười, rồi nói: “Ông lão, thì ra
tên ông là Thẩm Yến.”
Thẩm Yến “Ừ” một tiếng.
Bạch Vô Thường hơi
kinh ngạc nhìn hai con quỷ trước mắt, nhất thời hơi khâm phục định lực của Thẩm
Yến. Cứ nghĩ hai con quỷ này ở chung hơn một trăm năm sẽ giải quyết hết bảy tám
phần các loại oán hận tình cừu khi còn sống rồi, không nghĩ tới cuối cùng đến cả
đối phương là ai cũng không biết.
Tạ Uyển nói: “Tên
này nghe hơi quen tai, đã từng nghe thấy ở đâu thì phải.”
“Thật không?”
Tạ Uyển cười:
“Không nhớ ra, chắc cũng là người không liên quan.”
Tuy nói Thẩm Yến đã
chịu đả kích hơn một trăm năm thành thói quen, nhưng chính tai nghe Tạ Uyển nói
như thế, trong lòng hắn vẫn thấy hơi đau. Nhưng nghĩ lại sắp được đầu thai,
kiếp sau hắn sẽ có tuổi tương đương với A Uyển, khuôn mặt xứng đôi, còn có thể
sống chung hoà thuận vui vẻ đến hết đời.
Nghĩ như vậy, làm
khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng có ý cười, “Còn nhờ hai vị Vô Thường dẫn đường.”
…
Khi hai người tiến
vào con đường luân hồi, thì gặp phải Tần Mộc Viễn. Tạ Uyển đến Thẩm Yến còn
không nhận ra nói chi Tần Mộc Viễn. Ngược lại, Tần Mộc Viễn đã nhận ra Tạ Uyển
từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn kích động chạy
vội tới trước mặt Tạ Uyển, “A Uyển, ta là Mộc Viễn ca ca, nàng có nhớ không?”
Tạ Uyển nháy mắt mấy
cái, xấu hổ cười, “Thật ngại quá, trí nhớ của ta không tốt cho lắm…” Nhìn tướng
mạo của hắn có thể làm ông của nàng, một tiếng Mộc Viễn ca ca này thật sự hơi
khó có thể gọi ra.
Tần Mộc Viễn cũng
không chán nản, “Không sao, kiếp sau nàng sẽ nhớ ta thôi. A Uyển, kiếp sau
chúng ta sẽ kết thành phu thê, nàng phải nhớ kĩ ta đó.”
Tạ Uyển lén lui về
sau một bước.
Mà Tần Mộc Viễn thấy
Thẩm Yến ở phía sau, thì mắt hắn lập tức bốc lên hai ngọn lửa, “Lại là mày! Sao
mày vẫn bám lấy A Uyển của tao!”
Tạ Uyển nhỏ giọng
hỏi Thẩm Yến: “Hắn là kẻ thù của ông lúc sinh thời?”
Thẩm Yến hạ giọng
trả lời: “Không phải, là tình địch.”
Tạ Uyển “Ồ” một tiếng,
rồi không để ý nữa.
Nhưng cảnh này rơi
vào mắt Tần Mộc Viễn thì giống như tình nhân đang thì thầm với nhau. Hắn vừa định
tiến lên tách hai người ra, thì bên kia đã có quỷ sai quát một tiếng:
“Tần Mộc Viễn…”
Tần Mộc Viễn căm hận
nói với Thẩm Yến: “Kiếp sau tao chắc chắn sẽ giành được A Uyển trước!” Ngừng một
chút, hắn lại thâm tình chân thành nói với Tạ Uyển: “A Uyển, nàng phải chờ ta,
ta đi đầu thai đây.”
Tạ Uyển hơi mất tự
nhiên, chỉ gật đầu qua loa.
Sau đó không lâu,
quỷ sai lại quát: “Tạ Uyển…”
Tạ Uyển nói với Thẩm
Yến: “Ông lão, cảm ơn ông, con đi đầu thai đây, mong ông có thể tái tục tiền
duyên với thê tử của ông ở kiếp sau.” Dứt lời, Tạ Uyển đi về phía con đường
luân hồi.
Mạnh bà đứng trước
con đường luân hồi, đang cầm canh Mạnh bà trong tay.
Tạ Uyển nhận lấy,
nhìn bảy màu rực rỡ trong bát, cười nói: “Thì ra canh Mạnh bà lại đẹp như vậy.”
Nàng ngửa cổ, chuẩn
bị uống một hơi cạn sạch, không ngờ vừa uống được một ngụm nhỏ, thì có một con
quỷ bỗng nhiên va vào nàng, canh Mạnh bà rơi xuống sông Vong Xuyên, Tạ Uyển
cũng vô tình rơi xuống con đường luân hồi.
Có quỷ sai quát:
“Chạy loạn gì đó!”
Con quỷ mặc áo trắng
sợ hãi nói: “Vừa rồi không cẩn thận bị trượt chân ạ.”
Mạnh bà liếc nhìn
con đường luân hồi, nghĩ thầm, canh Mạnh bà của ta uống một ngụm nhỏ cũng có
tác dụng. Lại nhìn con quỷ áo trắng mới đến trước mắt, Mạnh bà nhíu mày, hỏi quỷ
sai bên cạnh, “Đây là người đầu thai tiếp theo?”
Quỷ sai nói: “Đúng
vậy.” Quỷ sai lật quyển sổ ghi tên trong tay, “Ừm, số mệnh kiếp sau không tốt lắm.”
Mạnh bà múc bát canh,
“Tốt hay không cũng không liên quan tới chúng ta. Uống đi.”
Đến phiên Thẩm Yến,
thì có quỷ sai ở bên cạnh nói: “Người này được Địa Tạng Bồ Tát phù hộ, không cần
uống canh Mạnh bà.”
Mạnh bà nhìn Thẩm
Yến vài lần, “Là người có phúc.”
Thẩm Yến chắp tay
vái, hỏi: “Không biết Tạ Uyển vừa mới đầu thai đến nhà người nào ạ?”
“Thiên cơ không
thể tiết lộ.” Quỷ sai nói: “Ngươi đã cầu được tái tục tiền duyên, những chuyện
sau này trên trời tự có an bài.”
Phiên ngoại sư phụ
(4)
Thẩm Yến được toại
nguyện chuyển thế thành Thẩm Hoành.
Kiếp này Thẩm Hoành
chỉ có một mục tiêu duy nhất là A Uyển. Hắn làm tất cả cũng vì A Uyển, dù giang
sơn gấm vóc đầy cám dỗ có bày ra trước mắt, thì Thẩm Hoành vẫn trước sau như
một.
Khi Thẩm Hoành biết
mình là Thái tử, hắn vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Vui vì thân phận này có thể
giúp mình dễ dàng hơn, lo vì trách nhiệm và trói buộc của thân phận này.
Lúc ấy Thẩm Hoành
cũng không lo nghĩ nhiều, vì chuyện khẩn cấp trước mắt là tìm được chuyển thế của
A Uyển, ít nhất cũng phải trước Tần Mộc Viễn.
Nhưng biển người
mênh mông, muốn tìm một cô nương không thua gì mò kim đáy biển. Chỉ có điều mò
kim đáy biển vẫn đỡ hơn mò trăng đáy nước, kim dù nhỏ, nhưng vẫn còn có hi vọng
nhỏ nhoi.
Thẩm Hoành từ nhỏ
đã bận nhiều việc, vội tìm A Uyển, vội bồi dưỡng Thẩm An, lại vội học võ. May
mà Bắc triều trọng võ, khi Thẩm Hoành năm tuổi liền bị đưa đi bái sư học nghệ,
sư phụ của Thái tử tất nhiên là võ công đứng đầu, vả lại Thẩm Hoành có trí nhớ
võ học của kiếp trước, nên kiếp này có thể vừa học vừa suy diễn, dù học cái gì
cũng nhanh hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Thẩm Hoành học võ rất
nghiêm túc cẩn thận, hắn biết kiếp này có một tình địch không biết khi nào sẽ
xông ra, chỉ có bản thân cường đại hơn, mới có thể bảo vệ tốt A Uyển.
…
Thẩm Hoành tìm suốt
mười năm, trải qua mọi cách tìm kiếm và hỏi thăm, mới xác nhận được kiếp này Tạ
Uyển đầu thai thành Tiêu Uyển Bình Nguyệt quận chúa Nam triều.
Năm nay Tiêu Uyển mới
mười tuổi, đang là tuổi hồn nhiên ngây thơ.
Thẩm Hoành lên đường
tới Kiến Khang Nam triều, Bắc triều cách Nam triều ngàn dặm, đi một chuyến
cũng hơn nửa tháng, nhưng Thẩm Hoành vẫn vui vẻ chịu đựng. Khi đến Kiến Khang,
Thẩm Hoành cũng không tính làm quen với Tiêu Uyển trước.
Thẩm Hoành biết A
Uyển bây giờ có thể nói là một người khác.
Dù nàng hàng năm sẽ
mơ thấy kiếp trước, nhưng tỉnh mộng, nàng sẽ là Tiêu Uyển, mà không phải Tạ Uyển.
Kì thật đối với Thẩm Hoành, Tạ Uyển hay Tiêu Uyển cũng thế, đều là A Uyển, đều
là mục tiêu kiếp này của hắn.
Hắn muốn được tái tục
tiền duyên với A Uyển.
Trước đó, hắn phải
đảm bảo A Uyển kiếp này cũng sẽ thích hắn như kiếp trước, nên Thẩm Hoành tính
quan sát Tiêu Uyển một thời gian, rồi mới ra trận theo đuổi tâm nàng.
Thẩm Hoành ghé thăm
Tây Lăng vương phủ vào ban đêm.
Tuy nói Thẩm Hoành
cũng chỉ có mười tuổi, nhưng hắn đã luyện được một thân khinh công xuất thần nhập
hóa. Vào Vương phủ cũng bình thường như đi dạo trong sân vắng. Thẩm Hoành nhảy
từ cây này sang cây khác, hắn đứng thẳng người, nhìn ra phương xa, tìm kiếm chỗ
ở của A Uyển.
Lúc này, Đào Chi và
Lê Tâm đang đặt ngũ huyền cầm dưới tàng cây.
“... Quận chúa lại
nước đến chân mới nhảy nữa rồi.”
“Hôm nay Lê Tâm
không nên mềm lòng để Quận chúa ra ngoài với Thế tử cả ngày. Ngày mai Minh
Phương tiên sinh sẽ kiểm tra Quận chúa, Quận chúa mà không đàn được, cô nói
ngày mai Quận chúa sẽ có kết quả thế nào đây?”
“Này... Này...” Lê
Tâm mếu máo, nói: “Nhưng dù không mềm lòng, Quận chúa cũng sẽ không nghe lời
tôi. Đào Chi cũng không thể bảo tôi lén mách Vương phi chứ? Như vậy rất không
có nghĩa khí! Hơn nữa, dù hôm nay Quận chúa không đi chơi, thì người ở trong
phòng cũng sẽ không tĩnh tâm luyện cầm được.”
Đào Chi thở dài.
Lê Tâm cũng thở
dài.
Hai người cùng
nghĩ: Ngày mai Quận chúa chắc chắn lại bị Minh Phương tiên sinh quở trách cho
xem.
Thẩm Hoành nghe thấy
hai tiểu nha hoàn nói chuyện, hắn dõi theo hướng các nàng biến mất, cũng nhảy
theo tới. Mắt thấy hai tiểu nha hoàn vào một cái sân, Thẩm Hoành chợt thấy tim
trong lồng ngực đập nhanh hơn không ít.
Đây là lần đầu tiên
hắn nhìn thấy Tiêu Uyển. Hắn không biết kiếp này mình có thể thích diện mạo của
A Uyển hay không.
Bỗng nhiên, một tiếng
đàn chói tai từ trong viện truyền ra. Thẩm Hoành ghé đầu vào tường nhìn. Một cô
bé mặc áo màu hồng phấn đang ngồi trước bàn cầm, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu
ngọc mài to cỡ bàn tay, đôi mắt đen láy trong veo như nước, trông rất xinh đẹp.
Cứ việc là lần đầu
tiên nhìn thấy Tiêu Uyển, nhưng Thẩm Hoành lại có thể liếc mắt một cái liền khẳng
định Tiêu Uyển chính là Tạ Uyển.
Thẩm Hoành thấy A
Uyển, đó là càng xem càng thích, thậm chí cảm thấy thế gian này sao có thể có
cô bé xinh đẹp như vậy, đôi mắt kia cái mũi kia cái miệng nhỏ nhắn kia, hoàn mĩ
như được chạm trổ tỉ mỉ.
Tiêu Uyển tức giận
bĩu môi vứt cầm phổ xuống, “Không đàn không đàn nữa, cha mẹ ép ta học cầm
hoài!”
Thẩm Hoành nhìn Tiêu
Uyển không chớp mắt, nghĩ thầm, cả lúc tức giận cũng đẹp nữa.
Lê Tâm vội khuyên
nhủ: “Ôi, Quận chúa ơi, đừng tức giận đừng tức giận nữa.”
Đào Chi cũng nói:
“Vương gia và Vương phi cũng chỉ muốn tốt cho Quận chúa thôi, Quận chúa ngẫm lại
xem, quý nữ trong Kiến Khang ai mà không đánh đàn chứ? Ai dà, không phải lần
trước Quận chúa còn nói Vương phi đàn dễ nghe à? Quận chúa lại cố gắng học
thêm chút nữa là có thể đàn như Vương phi ạ.”
Tiêu Uyển chống cằm
nói: “Ta thích nghe cầm, nhưng đâu bảo sẽ thích đánh đàn đâu.”
Nghe cầm...
Thẩm Hoành yên lặng
nhớ kĩ, kiếp này A Uyển thích nghe cầm.
Sau khi Thẩm Hoành
về Bắc triều, chuyện đầu tiên hắn làm là tìm nhạc công. Kiếp trước hắn chưa bao
giờ học cầm, nhưng kiếp này hắn nguyện ý học vì A Uyển, mà còn phải đàn đến
không ai sánh bằng.
May mắn thiên phú học
đàn của Thẩm Hoành rất cao, hắn còn chăm chỉ khổ luyện nên xuất sư rất nhanh.
Thẩm Hoành lại tới
Kiến Khang Nam triều.
Lần này hắn tỉ mỉ sắp
đặt một ván, hắn nghe tin hai ngày sau Tiêu Uyển sẽ đi Nam Sơn Tự ngắm hoa, đến
lúc đó hắn sẽ cho người dẫn Tiêu Uyển tới đây, hắn sẽ đàn một khúc trong đình
nghỉ mát, chờ Tiêu Uyển tới, bọn họ sẽ bắt đầu quen biết nhau.
Chẳng qua người
tính không bằng trời tính.
Tiêu Uyển đúng là
đã tới đình nghỉ mát như Thẩm Hoành đã lường trước, chẳng qua tiếng đàn của Thẩm
Hoành còn chưa vang lên, đã nghe thấy giọng Tiêu Uyển kinh hỉ, “A, Đào Chi Lê
Tâm, mùi thơm này quen quá à!”
“Quận chúa, là thuý
bì tô[155] ạ.”
“Có cả hạt dẻ
rang đường nữa.”
[155] Thuý bì tô:
loại bánh có lớp ngoài xốp giòn, nhân bên trong mềm mịn.
Lê Tâm cười nói:
“Quận chúa, người thích ăn đồ ngọt ghê.”
Tiêu Uyển cười vui
vẻ nói: “Ừ, bản Quận chúa thích đồ ngọt, chỉ cần ngon là ta thích hết.”
Thẩm Hoành nhìn cổ
cầm trên bàn đá, lại nhìn dáng vẻ thỏa mãn khi ăn của Tiêu Uyển, hắn chợt thấy
mình chỉ biết đàn thôi còn chưa đủ, hắn lại yên lặng nhớ kĩ lời Tiêu Uyển nói
Chỉ cần ngon là ta thích hết.
Muốn có được tim của
ai đó, trước phải bắt được dạ dày.
Sau khi Thẩm Hoành
về Bắc triều, hắn bắt đầu thỉnh giáo trù nghệ của Ngự trù trong cung, mọi người
đều không hiểu nổi hành động của Thái tử điện hạ, nhưng nghĩ lại, năm đó Thái tử
điện hạ chưa đến bảy tuổi đã có thể làm mọi người ngạc nhiên, có lẽ lần này lại
có ý tưởng mới đây.
Thẩm Hoành biết
Tiêu Uyển thích ăn ngọt, mà người Bắc triều lại thích ăn nhạt.
Sau khi Thẩm Hoành
học xong mấy món cơ bản nhất, hắn mời đầu bếp nổi tiếng nhất Nam triều về.
Trù nghệ của đầu bếp đó rất cao, nhưng không người nối nghiệp, không ngờ lại gặp
được người hiếu học mà thiên phú cũng không thấp, đầu bếp tự nhiên cao hứng dốc
lòng truyền thụ.
Sau khi Thẩm Hoành
xuất sư, hắn lại đi Kiến Khang Nam triều. Lần này hắn mua được đầu bếp nữ
trong Tây Lăng vương phủ, chuẩn bị làm vài món ngon cho Tiêu Uyển ăn. Lần này
Thẩm Hoành không tính lộ diện, hắn chỉ muốn nhìn thử A Uyển có thích món hắn
làm hay không.
Thẩm Hoành ở trên
nóc nhà nhìn lén Tiêu Uyển.
Tiêu Uyển ăn thấy
ngon, nói với Đào Chi: “Hôm nay đầu bếp nữ nấu ngon hơn hẳn, lát nữa ta phải
khen nàng mới được.”
Thẩm Hoành bỗng
nhiên thấy thoả mãn, vất vả mấy ngày nay đều đáng giá.
Tiêu Uyển khen trù
nghệ của Thẩm Hoành, nên Thẩm Hoành chuẩn bị sáng tạo một cơ hội làm quen với
Tiêu Uyển thật hoàn mĩ. Chẳng qua lần này lại xảy ra sơ suất, Thẩm Hoành mới
vô tình biết được một chuyện…
A Uyển vô tâm.
Người vô tâm sẽ
không yêu ai cả, Thẩm Hoành hiểu điều này rất rõ.
Nên dù hắn làm cái
gì, A Uyển cũng sẽ không vì vậy mà thích hắn.
Thẩm Hoành quyết định
đẩy kế hoạch ra sau, việc này cần phải tính kĩ hơn. Kiếp trước hắn vô tâm vì
luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền, mà kiếp này sao A Uyển lại vô tâm? Hắn cần phải điều
tra rõ.
Rất nhanh, Thẩm
Hoành đã tra được nguyên nhân.
Hắn đã biết kiếp
này A Uyển thiếu một hồn vía, mà vía kia cũng không biết ở đâu. Thẩm Hoành
hoài nghi Tần Mộc Viễn gây cản trở, lén chuyển một vía của A Uyển đi.
Hắn tin tưởng lấy
tính cách của Tần Mộc Viễn thì hắn có thể làm được chuyện này.
Nhưng hiện tại Thẩm
Hoành cũng không biết Tần Mộc Viễn đang ở đâu, hắn đành phải tạm thời từ bỏ.
Cùng lúc đó, Thẩm
Hoành phát hiện dã tâm của Tây Lăng vương, phụ thân của A Uyển muốn làm phản. Hắn
suy xét mấy ngày, quyết định biết thời biết thế. Trước khiến toàn bộ người nhà
A Uyển đứng bên phía hắn, để ngừa A Uyển đến tuổi cập kê sẽ bị Trình Giảo Kim
chạy ra cướp mất.
Kết quả là, Thẩm
Hoành bày trận để người ta lan truyền y đức và thanh danh của mình. Chờ Tây
Lăng vương tìm được Thẩm Hoành, hắn lại vô ý lộ ra thân phận của mình và biểu đạt
tình cảm dành cho Tiêu Uyển với Tây Lăng vương.
Nửa tháng sau, hai
người đạt thành hiệp nghị.
Thẩm Hoành sẽ vào
Tây Lăng vương phủ với thân phận là sư phụ của Tiêu Uyển, cùng trợ giúp Tây
Lăng vương mưu phản. Thẩm Hoành nghĩ sâu tính kĩ, Nam Bắc triều nước sông
không phạm nước giếng, cuối cùng cũng sẽ có ngày xảy ra chiến tranh, đến lúc đó
A Uyển là người Nam triều, cha lại từng là Tướng quân, lỡ có chiến tranh, thân
phận của A Uyển sẽ bị khó xử.
Nếu đã như vậy, chẳng
thà Tây Lăng vương lên ngôi, hai triều quan hệ thân thiết, có A Uyển ở đây, Tây
Lăng vương ít nhiều cũng sẽ băn khoăn một ít.
Tháng ba hoa đào nở,
Thẩm Hoành cuối cùng cũng lần đầu tiên chính thức vào thành Kiến Khang.
Vốn Thẩm Hoành tính
vào thẳng Vương phủ, nhưng trước khi vào Vương phủ, hắn lại gặp được Dịch
Phong.
Lần đầu tiên Thẩm
Hoành nhìn thấy Dịch Phong, đã cảm giác được trên người Dịch Phong có hơi thở của
Tạ Uyển, còn dày đặc hơn trên người Tiêu Uyển nữa. Hắn bình tĩnh ở chung với Dịch
Phong mấy ngày, càng chắc chắn một vía kia của Tiêu Uyển đang ở trên người Dịch
Phong.
Nói chuyện với Dịch
Phong cũng khá thú vị, hai người đều yêu cầm, nói chuyện cũng hợp.
Chẳng qua Thẩm
Hoành không ngờ sẽ gặp Tiêu Uyển dưới tình huống này, tuy hắn đưa lưng về phía
nàng, nhưng khi Tiêu Uyển đẩy cửa vào, nói ra câu đầu tiên, hắn đã nhận ra giọng
của nàng.
Hắn vô cùng hồi hộp,
sắc mặt cũng hơi cứng ngắc, năm ngón tay hơi cong lên.
Ngay sau đó hắn lại
bắt đầu lo lắng Tiêu Uyển sẽ hiểu lầm hắn.
Dù sao đây cũng là
Nam Phong Quán, chỉ có người thích nam phong mới ở trong này. Thẩm Hoành đang
nghĩ phải giải thích với Tiêu Uyển thế nào, Tiêu Uyển đã vội vàng rời khỏi.
Dịch Phong cười nói
với hắn: “Ngươi không cần sợ Quận chúa, thật ra Quận chúa là người tốt, chỉ
là...” Hơi vô tâm vô phế thôi.
Thẩm Hoành cười cười.
“Ta cũng nên cáo từ
rồi.”
Thẩm Hoành đặc biệt
đi thay xiêm y, hắn biết A Uyển thích nam tử mặc trường bào màu trắng. Sau khi
Thẩm Hoành chuẩn bị ổn thỏa, liền vào Tây Lăng vương phủ. Tất cả mọi thứ đều giống
như suy tính ban đầu của hắn.
Hắn xuất hiện trước
mặt nàng với ngoại hình đẹp nhất, giống lúc nàng bái sư ở kiếp trước.
Chẳng qua không giống
lúc trước là, khi đó Tạ Uyển kinh diễm, còn lần này tuy trong mắt Tiêu Uyển có
kinh diễm, nhưng càng nhiều là cảm tình xa lạ. Nhưng Thẩm Hoành vẫn rất hài
lòng, hắn tốn mười năm mới tìm được A Uyển, tốn sáu năm mới được đường đường
chính chính đứng trước mặt nàng.
“Thảo dân Thẩm
Hoành tham kiến Quận chúa.”