Vô tâm - Quyển II - Chương 19 - 20

Chương 19

Nửa tháng sau,
cái bụng gần bốn tháng của ta cuối cùng cũng nhô lên. Ta vuốt bụng,
trong lòng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Ta kéo tay Cẩn Du phu
quân đặt lên bụng, cười tủm tỉm nói:

“Phu quân, con của
chúng ta đang ở trong đó. Phu quân thích con trai hay con
gái nè?”

Tay Cẩn Du phu quân hơi cứng ngắc, đặt trên bụng
ta chưa được vài giây đã vội rút lại.

Chàng thờ ơ: “Sao cũng được.”

Ta nói: “Thiếp còn tưởng phu quân sẽ nói chỉ cần
là con của A Uyển thì trai hay gái cũng được cơ.”

Cẩn Du phu quân cầm
tay ta, “Ta chính là có ý này.” Ngừng một chút, chàng lại nói: “Ta chuẩn bị
phái người đi tìm đại phu để nàng có thể an tâm dưỡng thai.”

Nói đến đại phu,
trong đầu ta lập tức nhớ tới Thẩm Hoành.

Quãng thời gian
ở phủ Thái tử, y thuật của Thẩm Hoành quả thật cực kì hoàn mĩ. Thế nên
hiện tại dù ai nhắc tới đại phu hay y thuật, thì ta đều nhớ tới Thẩm Hoành
đầu tiên.

Nhưng thân phận
của Thẩm Hoành đặc thù, nếu muốn mời hắn đến giúp ta an thai chắc còn khó
hơn việc mặt trời mọc ở hướng Tây.

Ta nói: “Nhất định
phải tìm người có y thuật cao minh và có y đức vẹn toàn đó.”

Từ sau khi có
thai, cơ thể của ta càng ngày càng nặng, mới đi được vài bước đã thấy mệt
mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Ăn sáng xong, ta bảo Đào Chi đỡ ta đi
tới đình viện bên ngoài một lát. Trong đình viện có hồ sen, tuy bây giờ
đã là tháng tám, nhưng hoa sen trong hồ vẫn nở rất đẹp, nhiều bông thanh
mảnh màu hồng phấn khiến tâm tình ta cũng thoải mái không ít.

Ta nói: “Năm nay
hoa sen nở đẹp thật.”

Đào Chi nói: “Nếu
phu nhân thích có thể nói công tử sai người đào thêm vài hồ sen nữa, rồi
làm thông tất cả các hồ lại, phu nhân có thể vừa ngồi thuyền vừa ngắm
hoa sen trong đó rồi.”

“Ý này không tệ.”
Ta liếc Đào Chi, nàng ta đang mặc áo yếm thêu hoa màu hồng đào nhạt,
dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời rất khiến người ta yêu mến. Từ sau lần trước
nàng nói sai, nàng đã bắt đầu không giống với trước kia, nói chuyện cũng giữ
quy củ, như đang phải kìm nén điều gì đó. Nhưng ta thấy ánh mắt nàng
nhìn Cẩn Du phu quân quả thật có chứa tình ý.

Lần đầu tiên ta
gặp phải chuyện như vậy nên cũng không biết phải xử lí thế nào.

Nếu cứ để Đào Chi
tiếp tục yêu thầm thì một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện mất. Nhưng nếu
đuổi Đào Chi đi thì hình như cũng hơi không ổn. Khi ta còn đang buồn phiền
thì có vài giọng nói truyền đến.

Ta nhìn về nơi
phát tiếng, phía bên kia hồ sen có vài nha hoàn đang cầm chổi quét lá rụng
trên mặt đất. Các nàng vừa nói vừa cười, giọng rất to khiến ta có thể
nghe rõ ràng.

“Thật sự sẽ có đại
phu chịu đến sơn trang chúng ta hả?”

“Công tử yêu cầu khắc
nghiệt như vậy, tôi nghĩ chắc không ai chịu đâu.”

“Phải đó, ai sẽ
ngu vậy chứ...”

Ta hơi ngạc nhiên,
yêu cầu khắc nghiệt? Ta cũng chỉ nói muốn một người có y thuật cao minh
và có y đức vẹn toàn thôi, yêu cầu như vậy cũng được xem là khắc
nghiệt? Ta khẽ nhíu mày, hỏi:

“Đào Chi, ngươi
cũng biết phu quân ra điều kiện gì chứ?”

Đào Chi trả lời:
“Công tử muốn mời một đại phu y thuật có cao minh và chịu được mệt nhọc...”

Ta nói: “Yêu cầu
này cũng không xem như khắc nghiệt, chịu được mệt nhọc...” Ta cân nhắc từ
này rồi sờ cằm nói: “Cho thêm chút tiền công là được, Cẩn Du phu quân
là người hào phóng, chuyện tiền công chắc sẽ không keo kiệt.”

Đào Chi khẽ ho
vài tiếng, rồi nói: “Công tử trừ hai yêu cầu kia ra thì không nhắc tới
chuyện trả tiền công ạ.”

Ta nghe mà hoa cả
mắt.

Yêu cầu như vậy
sao có đại phu tự nguyện đưa lên cửa chứ!

Ta chau mày, “Thật
à?”

“Đào Chi không dám
lừa phu nhân ạ.”

Lúc này ta thật
sự không rõ Cẩn Du phu quân đang suy nghĩ gì nữa, yêu cầu như vậy, đại phu
tự nguyện đến chắc chắn cũng bị đụng đầu giống ta rồi. Đến bữa
trưa, ta khó hiểu hỏi Cẩn Du phu quân vì sao lại ra điều kiện như vậy.

Nhưng Cẩn Du phu
quân chỉ cười không nói.

Xong bữa trưa,
chàng mới nói với ta: “Sẽ có người chịu tới, không quá ba ngày, chắc
chắn con cá sẽ chịu mắc câu.”

Hai ngày sau, “con
cá” trong miệng Cẩn Du phu quân đã xuất hiện. Khi đó ta đang lười biếng nằm
trên ghế quý phi trong đình, khi đang nhàm chán đếm đủ loại nụ hoa trên
cây, thì Cẩn Du phu quân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta.

Chàng kéo ta dậy
khỏi ghế quý phi, khẽ cười nói: “Đại phu đến đây.”

Ta cả kinh, sâu
ngủ cũng chạy hết, “Thật hả?” Thật sự có người ngốc vậy hả? Không cần một
xu cũng tự nguyện tới chịu cực mà còn là đại phu có y thuật cao minh?

Cẩn Du phu quân
cười tươi hơn, “Tất nhiên là thật rồi.”

“Đại phu đang ở
đâu?”

Cẩn Du phu quân ôm
chặt bả vai ta, cánh tay còn lại chỉ vào phía sân cổng chính đằng xa,
“Là hắn.”

Ta ngước mắt
nhìn, có một nam tử đang đứng trong sân, thoạt nhìn khá trẻ tuổi, tướng mạo
bình thường, nhưng có một đôi mắt dịu dàng, mà hình như ta đã từng thấy
đôi mắt này ở đâu rồi thì phải.

Nam tử tiến lại,
chắp tay hành lễ, nói: “Tại hạ họ Ôn, phu nhân gọi tại hạ là Ôn đại phu
là được.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Nam tử này, ta cảm
thấy ta có biết. Nhưng trong ấn tượng của ta thì ta lại chưa bao giờ thấy
nam tử nào như hắn cả.

Bỗng nhiên, bả vai
bị ôm chặt hơn, ta nhìn Cẩn Du phu quân. Chàng nói: “Nương tử của ta đã
có thai bốn tháng rồi, còn nhờ Ôn đại phu chăm sóc nhiều hơn.” Rõ ràng là một
câu bình thường, nhưng khi phu quân nói ra lại thấy hơi là lạ.

Rõ ràng mới vừa rồi
phu quân còn nói chuyện với ta bình thường, nhưng Ôn đại phu vừa tới thì
chàng liền lên mặt.

Ôn đại phu nói:
“Tại hạ sẽ chăm sóc phu nhân cẩn thận.”

Cẩn Du phu quân lại
nói: “Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”

Nét mặt Ôn đại
phu không thay đổi.

“Mời công tử nói.”

Cẩn Du phu quân ôm
eo ta, ngón tay cố ý vô tình vuốt ve bên hông ta, chàng mang vẻ mặt cười như
không cười, “Ôn đại phu y thuật cao minh, không biết nếu bây giờ ta với
nương tử của ta sinh hoạt vợ chồng thì có nguy hại đến đứa nhỏ trong
bụng không?”

Ta vừa nghe, mặt
liền đỏ bừng, lườm Cẩn Du phu quân một cái, rồi hạ giọng nói: “Nào có người
hỏi đại phu loại chuyện này chứ!”

Cẩn Du phu quân
khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng cắn hai má ta một cái, “Không hỏi rõ ràng, lỡ
buổi tối làm đau con thì sao? A Uyển, vi phu đã rất lâu không chạm vào
nàng rồi.”

Mặt của ta càng
đỏ hơn.

Ta nói: “Đang là
ban ngày đó!”

Cẩn Du phu quân
nhíu mày cười hỏi: “Buổi tối là có thể?”

Ta vội nhìn sắc mặt
đang có chút khó coi của Ôn đại phu, rồi sẵng giọng nói với Cẩn Du phu
quân:

“Không nói với
chàng nữa, thiếp mệt rồi, về phòng nghỉ một lát đây.”

Cẩn Du phu quân
thả ra ta, rồi sai Đào Chi: “Đỡ phu nhân về phòng đi, cẩn thận chút.”

Đào Chi “Dạ” rồi
tới đỡ ta, trước khi rời đi, ta lại lén đánh giá Ôn đại phu. Hắn đứng cô đơn
một mình, tay nắm thật chặt dưới tay áo đang rủ xuống, ta nhìn thấy rất
rõ gân xanh nổi trên mu bàn tay.

Sau khi về lại
phòng, Đào Chi nói với ta: “Phu nhân, thực sự có người chịu đến sơn trang
chúng ta làm đại phu à. Nhưng nô tì nhìn cách ăn mặc của hắn, thì chắc
trong nhà nghèo không có chỗ ở nên mới tới sơn trang chúng ta.”

Trong nhà nghèo
không có chỗ ở?

Ta đột nhiên hoàn hồn
lại, ta đã biết bất thường chỗ nào rồi. Mới vừa rồi ta nhìn hai tay của
hắn, thấy thế nào cũng không giống như nhà nghèo có thể có được, vả lại
nhìn khí chất của hắn, cũng tuyệt đối không giống như xuất thân từ nhà
nghèo khó.

Ta dám khẳng định,
tên Ôn đại phu này, trong nhà tuyệt đối không nghèo. Với lại vải bố hắn mặc
trên người tuy chất liệu kém nhưng lại rất mới, nếu nghèo thật thì sao
có thể mặc một bộ đồ mới chứ?

Ta liền hiểu được,
không có người ngu tự nguyện đưa lên cửa chịu cực.

Ôn đại phu chắc
chắn có ý đồ gì đó.

Nhưng hắn có thể
có ý đồ với thứ gì?

Ta cảm thấy ta cần
phải nói với Cẩn Du phu quân một tiếng, Ôn đại phu này thoạt nhìn không đơn
giản, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nhưng những lời này không nên để Đào Chi biết,
ta đành nói:

“Ta hơi đói bụng,
ngươi xuống bếp làm chút điểm tâm cho ta đi.”

Chờ Đào Chi rời
đi, ta mới nhẹ nhàng đỡ thắt lưng đi về đường cũ.

Khi đi tới phía
sau của một phiến đá, ta bỗng nhiên nghe thấy Cẩn Du phu quân nói: “...
Kiếp trước ta đã từng chịu khổ, nên kiếp này ngươi cũng phải chịu một lần.
Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết cảm giác cẩn thận gieo mầm rồi tâm tâm niệm niệm
ngóng trông nó sẽ đơm hoa kết quả nhưng lại bị người khác cướp đi, ngươi
không thể hiểu cảm giác lúc đó của ta, từng cái nhăn mày từng nụ cười
của nàng đều chỉ dành cho ngươi, trong mắt chỉ có ngươi, trong lòng cũng chỉ
có ngươi, mà ta từ đầu tới cuối chỉ là người dưng nước lã. Nỗi thống khổ
và mất mát như vậy, ta đã từng thề ở kiếp trước, muốn ngươi cũng phải
nếm thử ở kiếp này! Ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy con của ta và A Uyển
được sinh ra, cho ngươi biết ta mỗi đêm đều chạm vào mỗi tấc da tấc thịt của
nàng nhưng chỉ có thể bất lực chờ ở ngoài, cho ngươi nhìn rõ trong mắt
trong lòng A Uyển cũng chỉ có một mình ta!”

Ta cắn cắn môi.

Lời này của Cẩn
Du phu quân... ta nghe mà như lọt vào sương mù.

Cái gì kiếp
trước? Cái gì kiếp này? Người không phải chỉ có một kiếp thôi sao? A Uyển
Cẩn Du phu quân nói là ta? Nếu thật sự là ta, vậy mới vừa rồi Cẩn Du phu
quân nói khi đó từng cái nhăn mày, từng nụ cười của ta đều chỉ dành cho
Ôn đại phu, trong mắt chỉ có Ôn đại phu, trong lòng cũng chỉ có Ôn đại phu, rõ
ràng chính là đang nói ta từng yêu Ôn đại phu còn gì.

Nhưng hôm nay mới
là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ôn đại phu, hơn nữa, ta không phải là thanh mai
trúc mã với Cẩn Du phu quân sao? Ôn đại phu lại là từ đâu chạy tới? Nhưng khi
ta thấy Ôn đại phu, trong lòng quả thật có cảm giác giống như đã từng quen biết.

Đầu ta bừng bừng
đau đớn.

Ta ôm đầu, trên
trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Mà lúc này ta bỗng
nhiên nghe thấy Ôn đại phu nhẹ nhàng nói một câu.

“Mặc kệ ngươi dùng
cách gì, A Uyển cũng chỉ là của ta.”

Ta kinh sợ.

Giọng nói này...
không giống Ôn đại phu lúc nãy, mà rõ ràng là của Thẩm Hoành.

Chương 20

Chuyện ngày đó nghe
được, ta chưa hề nói với bất cứ ai, kể cả Cẩn Du phu quân. Theo lời hai người họ
cũng đủ biết, Cẩn Du phu quân giấu kín việc này với ta, vả lại chuyện này cũng
có liên quan đến Thẩm Hoành.

Ta nhớ tới lời ông
chủ bán kẹo hồ lô nói với mình ngày đó, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Nếu những điều này
là thật, vậy Thái tử phi của Thẩm Hoành chính là ta, còn ta cũng không phải Tạ
Uyển, mà chính là Tiêu Uyển. Lại nói tiếp, ta biết mình tên gì cũng do Cẩn Du
phu quân nói, nếu tất cả chuyện này đều là âm mưu của Cẩn Du phu quân...

Không! Ngươi yêu Cẩn
Du phu quân, ngươi không thể có suy nghĩ như vậy được!

Trong đầu đột
nhiên có một giọng nói truyền đến.

Đầu ta lại bắt đầu
đau.

Ta lấy tay xoa, đầu
vẫn còn rất đau. Lúc Thẩm Hoành bưng thuốc dưỡng thai vào, ta vẫn còn đang
xoa đầu, tóc mai bị xoa đến hơi rối. Hắn đặt bát thuốc xuống, dịu dàng hỏi:

“Phu nhân bị đau đầu
à?”

Nếu Ôn đại phu này
là Ôn đại phu kia thì ta còn có thể yên tâm thoải mái nói ta bị đau đầu. Nhưng
giờ ta biết Ôn đại phu chính là Thẩm Hoành, mà Thẩm Hoành rất có khả năng chính
là phu quân của ta...

Nghĩ đến đây, đầu lại
đau hơn, như có thứ gì đó đang hung hăng đập vào đầu ta.

Bỗng có bàn tay ấm
áp ấn vào huyệt vị trên đầu ta, dùng sức vừa phải, không nặng không nhẹ, còn có
mùi hương nhàn nhạt an thần bay đến, khiến cả người ta dần dần bình tĩnh lại,
đầu cũng không còn đau nữa.

Một lúc lâu sau, Thẩm
Hoành mới ngừng lại.

Ta phát hiện ta lại
vui vẻ thoải mái hưởng thụ ý tốt của Thẩm Hoành, trong lòng không khỏi có chút
áy náy và bất an.

Thẩm Hoành ngàn dặm
xa xôi từ đô thành đến đây, còn dịch dung thành người khác vào sơn trang giúp
ta dưỡng thai, nếu giờ phút này ta còn không hiểu tình ý của Thẩm Hoành, thì
ta đã sống uổng phí mấy năm nay rồi.

Nhưng ta biết Thẩm
Hoành coi ta là Tiêu Uyển, nhưng ta lại không biết rốt cuộc ta là Tạ Uyển hay
Tiêu Uyển?

Ta nói với Thẩm
Hoành: “Y thuật của Ôn đại phu thật cao minh, ngươi ấn một cái thì không
còn đau nữa.”

Thẩm Hoành cụp mi
nói: “Chỉ ấn bình thường thôi, phu nhân quá khen rồi.”

Nếu hôm ấy không
trùng hợp nghe thấy những lời đó, đến giờ ta đúng là không thể liên tưởng được
Ôn đại phu ôn nhu nhã nhặn này với Thẩm Hoành trong phủ Thái tử kia là một
người. Ta đánh giá “Ôn đại phu” trước mặt vài lần, hắn cũng không để ý ánh mắt
của ta, chỉ thuận theo cụp mắt xuống, tuy đang cúi đầu, nhưng cũng khó che
đậy được phong thái tao nhã.

Thế gian này sao lại
có người như vậy chứ, không cần biết lúc đó tướng mạo của người đó thế
nào, chỉ cần tùy ý đứng đó thì ánh hào quang đã bay xa hàng ngàn hàng vạn
dặm.

Thẩm Hoành bưng thuốc
cho ta, nói: “Nếu không uống thuốc sẽ nguội mất.”

Ta khẽ ho vài tiếng
giấu việc thất thần xấu hổ ban nãy, nâng bát thuốc uống một hơi cạn sạch, thuốc
dưỡng thai có vị rất đắng, ta uống mà chau mày. Thẩm Hoành đúng lúc đưa một
đĩa mứt hoa quả nhỏ nhiều màu sắc tới, “Ăn cái này sẽ hết đắng.”

Ta lấy một viên mứt
hoa quả đưa vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ xua tan vị đắng trong miệng, ta lơ đãng
hỏi:

“Lại hỏi một câu,
Ôn đại phu là người nơi nào vậy?”

Thẩm Hoành mặt
không đổi sắc trả lời ta: “Là người Phong Ly.”

“Phong Ly?”

“Phong Ly là một thị
trấn nhỏ hẻo lánh phía Tây Bắc triều.”

Ta gật đầu, thầm
nghĩ Thẩm Hoành nói dối mà mặt không đổi sắc tim không đập loạn. Ta miễn cưỡng
ngáp một cái, mắt liếc chậu hồng ngọc san hô bày trên bàn, nói với Đào Chi:

“Ta hơi đói bụng,
Đào Chi làm chút điểm tâm mang đến đây đi, điểm tâm đầu bếp làm thường không
ngon lắm, vẫn là Đào Chi làm hợp khẩu vị của ta hơn.”

Đào Chi đáp “Dạ.”

Kì thật ta cũng
không đói, ta chỉ muốn đuổi Đào Chi đi chỗ khác thôi. Có lẽ tâm phòng bị của
ta hơi nặng, nhưng sau khi phát hiện Đào Chi yêu thầm Cẩn Du phu quân, ta
liền không an tâm với nha đầu này được, vả lại hồi lúc tới trấn Phù Dung,
ta vốn không tin Đào Chi vì mải ngắm cảnh mà không đuổi kịp ta, giờ ta lại
càng nghi ngờ nha đầu này hơn.

Ta cảm thấy Đào Chi
này không thể tin được, khi nãy ta hỏi Thẩm Hoành cái gì, chắc chắn lát nữa
Đào Chi sẽ kể lại cho Cẩn Du phu quân nghe.

Việc này ta phải gạt
Cẩn Du phu quân mới được.

Chẳng may đều là
giả, chẳng phải đã phụ sự tin tưởng Cẩn Du phu quân dành cho ta sao?

Sau khi Đào Chi rời
đi, ta lại lần lượt hỏi Thẩm Hoành không ít vấn đề, ví dụ như tuổi tác hay bắt
đầu học y thuật từ khi nào hoặc trong nhà có bao nhiêu người, đến khi ta thấy sắc
mặt Thẩm Hoành có hơi buông lỏng, ta mới nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu:

“Ngươi là Phật tử
à?”

Thẩm Hoành nói: “Có
thể nói phải cũng có thể nói không phải.”

Ta thản nhiên hỏi:
“Vậy ngươi tin chuyện kiếp trước kiếp này không?”

Thẩm Hoành sững sờ,
ánh mắt của hắn lần đầu tiên nhìn thẳng mắt ta từ khi vào cửa đến nay,
ta cười tủm tỉm nói:

“Ta không biết
ngươi tin hay không, nhưng ta tin. Mấy ngày nay ta cảm thấy ta có thể nhìn thấy
kiếp trước của mình, Ôn đại phu, ngươi nói xem có kiếp trước thật không? Ngươi
nói xem kiếp trước của ta cũng có thể tên là A Uyển hay không?”

“Nàng...” Thẩm
Hoành chỉ nói một chữ rồi im bặt.

Ta kiên nhẫn chờ
câu trả lời của hắn, ánh mắt cũng sáng rực theo dõi hắn, “Ta làm sao?”

Thẩm Hoành nhìn ta,
chỉ nói hai chữ.

“Ta tin.”

Ta cũng không nhớ
rõ thời gian trước khi Thẩm Hoành đến, ban đêm ta đã từng ra sao. Nhưng từ khi
Thẩm Hoành đến sơn trang, mỗi đêm trước khi đi ngủ, Cẩn Du phu quân sẽ gọi Thẩm
Hoành tới bắt mạch cho ta, nói sợ ta nửa đêm ngủ thai thi trong bụng sẽ có
chuyện. Sau đó, Cẩn Du phu quân sẽ ôm ta nói rất nhiều, cuối cùng cũng để
Thẩm Hoành rời đi.

Trước đây còn
không thấy gì, nhưng gần đây ta lại cảm thấy không được bình thường.

Mỗi lần để Thẩm
Hoành nhìn Cẩn Du phu quân ôm hôn ta, ta đều cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ta cũng
từng nhắc chuyện này với Cẩn Du phu quân, nhưng Cẩn Du phu quân lại nói:

“Hắn là đại phu, có
gì chưa thấy qua.”

Ta nói: “Nhưng...
nhưng hắn vẫn là người ngoài mà.”

Cẩn Du phu quân
nghe câu này của ta, cười ha ha, “A Uyển nói phải.”

Ta tưởng Cẩn Du phu
quân sẽ không làm như vậy nữa, nhưng đêm tới chàng lại vẫn làm như vậy. Ta
biết Cẩn Du phu quân chưa từng để ý lời nói của ta, nên ta cũng đành chịu.

Tối nay sau khi qua
thời gian đốt đèn, Cẩn Du phu quân theo thường lệ lại sai người kêu Thẩm Hoành
đến đây.

Thẩm Hoành vừa đến,
cả người ta liền không được tự nhiên.

Tay Cẩn Du phu quân
quàng qua eo ta, chỉ nghe thấy chàng thờ ơ nói: “Ngươi đã đến rồi, bắt mạch
cho nương tử của ta đi. Bây giờ cũng gần năm tháng rồi, qua nửa năm nữa đứa
nhỏ cũng có thể sinh ra rồi.” Dứt lời, chàng mỉm cười nhìn ta, “A Uyển,
nàng cảm thấy chúng ta nên đặt tên con là gì cho hay đây?”

Ta lén nhìn sắc mặt
của Thẩm Hoành, rồi nói: “Sao cũng được.”

“Đến lúc đó ta sẽ lấy
tên của ta và tên mụ của A Uyển. Chỉ cần là con A Uyển sinh, dù là trai hay
gái ta cũng thích.” Thẩm Hoành lãnh đạm đặt ngón tay lên bắt mạch cho ta.

Lúc này, Cẩn Du phu
quân bỗng nhiên hỏi hắn: “Ôn đại phu, ngươi cảm thấy nếu con của ta và nương
tử là con trai, đặt tên Minh Ngôn có được không?”

Ngón tay Thẩm Hoành
hơi cứng đờ, nhưng hắn vẫn thản nhiên như cũ nói: “Tại hạ không rành
chuyện này.”

Thẩm Hoành thu tay
về, nói: “Thai của phu nhân cũng không đáng lo ngại, tất cả đều khỏe mạnh.”

Ta ngáp một cái, giả
vờ mệt mỏi nói với Cẩn Du phu quân: “Phu quân, thiếp mệt rồi, chúng ta đi
nghỉ thôi.”

Thẩm Hoành không rời
đi, ta sẽ thấy cả người không được tự nhiên. Mà trước mặt Thẩm Hoành, Cẩn Du
phu quân như thay đổi thành người khác, như Thẩm Hoành là kẻ thù của chàng
ấy, nói chuyện cũng luôn kì quái khó hiểu.

Cẩn Du phu quân liếc
nhìn ta một cái, ánh mắt không giống bình thường, mà bên trong có chút thâm ý.
Lòng ta căng thẳng, chỉ nghe thấy chàng nói:

“Cũng nên đi nghỉ
rồi, vừa đúng đêm nay rất đẹp, bóng đêm như trải dài vô tận.”

Thẩm Hoành giật giật
khóe miệng, hắn liếc nhìn ta cực nhanh, rồi nói: “Thân thể phu nhân nặng nề,
mong phu nhân cẩn thận một chút.”

Ta nhìn bóng lưng
Thẩm Hoành rời khỏi, chỉ cảm thấy hắn cực kì tịch mịch cô liêu.

Ta còn chưa hoàn hồn,
Cẩn Du phu quân đã nắm tay ta thật chặt, ta hơi đau, khi đón ánh mắt Cẩn Du
phu quân thì chàng hỏi ta:

“Sao lại nhìn hắn?”

Ta biết Cẩn Du phu
quân là bình dấm chua, bèn nói: “Thiếp đang nghĩ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nếu là con gái thì
đặt tên gì?”

“Thật không?”

Ta gật đầu, “Phu
quân thấy tên Minh Châu được không? Hòn ngọc quý trên tay chúng ta.”

Cẩn Du phu quân cười
cười, cũng không nói được, mà chỉ cúi người xuống hôn cánh môi ta. Chàng
hôn khá thô bạo, không giống ấn tượng dịu dàng trong tâm trí ta.

Nhưng khi đầu lưỡi
chàng luồn vào miệng, ta bỗng dưng mở mắt, cả người đều cảm thấy khó chịu cực kì.

Ta muốn đẩy chàng
ra, nhưng trong đầu lại mơ hồ thấy không nên đẩy phu quân mình ra, ta và Cẩn Du
phu quân là vợ chồng, cá nước thân mật là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nên
ta chỉ có thể tiếp tục cứng người.

Ta cũng không biết
mình làm sao nữa, rõ ràng người hôn ta là Cẩn Du phu quân, nhưng trong đầu ta lại
hiện lên một khung cảnh nóng bỏng, trong đó có ta, còn có một người nữa,
đáng tiếc ta không thấy rõ chàng là ai, nhưng ta có thể khẳng định người đó
không phải Cẩn Du phu quân.

Cái cảm giác triền
miên ấy cực kì chân thật, làm ta cũng phải đỏ mặt tới mang tai.

Cẩn Du phu quân
chợt cắn cổ ta một cái thật mạnh, sau đó chàng thả ta ra, gằn từng tiếng hỏi:

“Vừa rồi nàng nghĩ
đến ai?”

Ta vậy mà lại nói
dối.

“Phu quân.”

Cẩn Du phu quân
chăm chú nhìn ta hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Cũng phải, cũng chỉ có thể là ta.
Tính ra vẫn chưa tới năm tháng.”

Ta nháy mắt mấy
cái, hỏi: “Cái gì chưa tới năm tháng? Thật ra nếu tính đúng thì thiếp đã mang
thai hơn năm tháng rồi.”

“Phải, là ta nhớ nhầm.”
Nói xong, chàng cũng không chạm vào ta nữa, chỉ ôm ta rồi nhắm mắt ngủ.

Mà ta tuy từ từ nhắm
hai mắt lại, nhưng không buồn ngủ tí nào.

Ta rất muốn xác
minh một chuyện, nếu ta thật sự đã thành thân với Cẩn Du phu quân nhiều năm,
nay con cũng có, thì sao lại bài xích cơ thể của Cẩn Du phu quân như vậy? Có
lẽ ý thức của một người có thể thay đổi, nhưng thân thể và thói quen không phải
một sớm một chiều có thể thay đổi được.

Nhưng điều ta nghi
ngờ chính là ta thật lòng yêu Cẩn Du phu quân.

Ta lại đi vào ngõ cụt
lần nữa rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3