Vô tâm - Quyển II - Chương 17 - 18
Chương 17
Không trách được
mấy ngày nay ta luôn cảm thấy buồn nôn, cũng rất thèm chua, thì ra là có
thai. Ta vui mừng vô cùng, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Nếu lúc
này Cẩn Du phu quân biết ta đang mang cốt nhục của chàng, nhất định chàng cũng
sẽ vui giống ta bây giờ. Đáng tiếc, hiện tại chàng không ở bên cạnh ta.
Ta nói với Thẩm
Hoành: “Đa tạ ngài, Thái tử điện hạ.”
Thẩm Hoành ngơ
ngẩn nhìn ta, không nói được tiếng nào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mặc dù ta không
giỏi nhìn mặt người khác, nhưng giờ phút này ta lại đọc được ý tứ trên mặt
Thẩm Hoành. Ta nói: “Thái tử điện hạ, tôi nghĩ ngài có chút...” Ta nổi lòng
can đảm, thật cẩn thận nói: “Có chút hồ đồ. Tôi là Tạ Uyển, không phải Thái
tử phi của ngài.” Đừng nhìn ta bằng ánh mắt hồng hạnh xuất tường nữa.
Thẩm Hoành bỗng
nhiên khẽ cười một tiếng, hắn nói: “Là ta hồ đồ, ha ha. Đúng vậy, là ta hồ đồ.”
Hắn đứng dậy, thân mình hơi lảo đảo đi tới phía cửa, miệng vẫn thì thào hai
chữ “hồ đồ.”
Ta nghĩ, chắc Thẩm
Hoành đã nhớ thương Thái tử phi đến mê muội luôn rồi.
Sau khi Bích Dung
và Lê Tâm biết ta có thai, vẻ mặt của hai người cực kì chấn động, ánh mắt
nhìn ta cũng trở nên quái dị hơn. Ta hỏi:
“Sao nhìn biểu
cảm của các cô cứ như tôi có thai là chuyện xấu ấy?”
Lê Tâm vội lắc đầu,
“Không có không có, Lê Tâm chỉ là... chỉ là...” Nàng ta chỉ là nửa ngày cũng không nói thêm lời nào.
Vẫn là Bích Dung
bình tĩnh nói tiếp: “Chúng muội chỉ là vui quá, phu nhân có thai là chuyện
vui, sao có thể nói là chuyện xấu được ạ?”
Lê Tâm cũng gật đầu
phụ hoạ.
“Đúng vậy, Lê Tâm
chính là có ý này.”
Hai nha hoàn này
nói dối cũng không biết cách che giấu, ta biết hai nàng tuy ngoài miệng vẫn coi
ta là Tạ Uyển, nhưng trong lòng vẫn coi ta là Tiêu Uyển. Nhưng chuyện này cũng
không có gì để so đo, các nàng là người của Thái tử, còn ta chỉ là một
người khách đi ngang qua phủ này.
…
Vài ngày sau ta đều
không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Hoành đâu cả, cũng không biết hắn đã đi đâu. Ta
hỏi Bích Dung, Bích Dung cũng nói không biết, ta cũng không hỏi nữa.
Ta suy nghĩ, ta cần
phải ra ngoài một chuyến, đi tìm tiệm bán thuốc mua mấy thang thuốc dưỡng
thai. Tục ngữ nói Biết chú ý sẽ giữ
được thuyền đến vạn năm[145], lần trước sau khi Thẩm Hoành
giúp ta chẩn ra hỉ mạch, vẻ mặt của hắn thật có ý sâu xa, nếu như một đại phu
bình thường khi chẩn ra hỉ mạch, nhất định sẽ nói một tiếng chúc mừng chứ
nhỉ? Nhưng Thẩm Hoành chỉ nhìn chằm chằm bụng ta, biểu tình kia dù nhìn trái
hay nhìn phải cũng không nhìn ra được hắn có ý muốn chúc mừng ta.
[145] Xuất phát từ
câu nói Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: Cẩn
trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý sẽ giữ được thuyền đến vạn năm - của
Trang Tử. Trong đây có thể hiểu là đối với mọi chuyện thì phải cẩn thận suy xét
mới có thể duy trì bền vững đến mai sau.
Tuy Thẩm Hoành là
người không tệ, nhưng ngộ nhỡ hắn đột nhiên lại hồ đồ coi ta thành Tiêu Uyển,
cho là ta hồng hạnh xuất tường tạo ra một đứa trẻ, có lẽ sẽ cắn răng cho ta
uống thuốc phá thai thì sao.
Đứa trẻ trong bụng
ta là con của ta và Cẩn Du phu quân, người ngoài tất nhiên không hiểu được nó
quý giá cỡ nào với ta. Mặc kệ là con trai hay con gái, cũng đều là đứa con ta
yêu thương nhất.
Bích Dung với Lê
Tâm thì luôn một lòng hướng về Thẩm Hoành, chuyện ta ra phủ Thái tử một chuyến
nhất định không để hai nàng biết mới được.
Ta đành sai các
nàng làm vài chuyện, rồi đội màn che lén ra phủ Thái tử. Đô
thành quả là nơi phồn hoa giàu đẹp, trấn nhỏ như Phù Dung không thể sánh bằng.
Đâu đâu cũng là tiếng người cười nói ồn ào, ngựa xe như nước, đến những món đồ
chơi nhỏ bán ngoài đường cũng thật tinh xảo.
Ta không biết tiệm
thuốc ở đâu, đành hỏi người bán kẹo hồ lô ven đường.
Hắn nhìn ta một hồi,
rồi cười ha ha hỏi ta: “Nghe khẩu âm của cô nương thì chắc cô mới từ Nam
triều qua phải không?”
Nghe hắn nói như thế,
ta cũng thấy ngạc nhiên vô cùng. Vết thương va chạm ở đầu cũng quá lợi hại rồi,
đến bản thân là người Nam triều hay Bắc triều mà ta cũng không nhớ nổi. Ta
chỉ có thể ậm ừ trả lời hắn.
Ông chủ lại cười
nói: “Tôi còn chưa được tới Nam triều, sau này có cơ hội nhất định phải đi một
chuyến mới được. Nghe nói con gái Nam triều đều là mĩ nhân, ở ngoài đường
thường sẽ không đội màn che hay khăn che mặt, gặp nam nhân còn có thể nhiệt
tình chào hỏi, chuyện này có thật không?”
Ta lại tiếp tục mơ
hồ đáp: “Là thật.”
“Thái tử phi của
Bắc triều chúng tôi cũng là người Nam triều, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Nếu cô
nương là người Nam triều thì nhất định đã nghe qua chứ? Nghe nói trước khi
Thái tử phi được gả sang đây đã từng là Hoàng tử phi của Nam triều, chuyện
này là thật hay giả vậy? Không đúng, phải nói là Cựu hoàng tử phi mới phải.
Hiện nay Nam triều đã thay đổi triều đại rồi.” Ông chủ nói mà mặt mày hớn hở
vô cùng.
Khi ta muốn nhắc hắn
còn chưa trả lời vấn đề của ta, thì ông chủ bỗng nhiên nghiêm túc gật đầu,
“Đúng rồi, tôi nhớ ra cái tên đó rồi. Cựu hoàng tử của Nam triều các cô có
phải tên là Tư Mã Cẩn Du không?”
Ta giật mình.
Ông chủ lại nói:
“Đúng, chính là cái tên này. Hồi nghe thấy cái tên này, tôi còn nói đùa với
Vương Nhị một trận, nói thế nào nhỉ, nghe cứ như tên con gái ấy.”
Ta giật mình hỏi:
“Ông thật sự không nhớ lầm chứ?”
Ông chủ cũng cười
ha ha nói, “Cô bé à, tin tức của cô chậm quá rồi đấy. Đến Cựu hoàng tử của
triều mình tên gì cũng không biết, còn thua cả người Bắc triều như tôi.”
Ta hỏi: “Vậy ông
cũng biết dáng vẻ của Cựu hoàng tử ấy chứ?”
“Cái này thì tôi
không biết, nhưng người Bắc triều chúng tôi thường dùng một câu để miêu tả
ngoại hình của Tư Mã Cẩn Du, đó là Nam sinh nữ tướng. Nghe nói Tư Mã Cẩn Du
này nếu mặc trang phục của nữ nhân, thì dù là mĩ nhân đẹp nhất Bắc triều
chúng tôi cũng phải tự thẹn vì không bằng.”
Câu hình dung này
thật ra rất khớp với dáng vẻ của Cẩn Du phu quân, chẳng qua Cẩn Du phu quân sao
có thể là Cựu hoàng tử của Nam triều chứ? Nếu những lời ông chủ này nói là sự
thật, vậy Cẩn Du phu quân đã từng có hôn ước với Tiêu Uyển, nhưng ta cùng phu
quân là thanh mai trúc mã, đính hôn thành thân rồi sinh con đều là chuyện tự
nhiên, tại sao lại có Tiêu Uyển trong câu chuyện này chứ? Trừ phi...
Ta chính là Tiêu Uyển.
Nhưng nếu ta là
Tiêu Uyển, chẳng phải ta cũng chính là Thái tử phi của Thẩm Hoành hay sao?
Ta cũng sắp hồ đồ
luôn rồi, nhất thời đầu cứ quay cuồng không ngừng.
“Ai dà, cô xem tôi
này, nói chuyện với cô say mê quá mà quên chỉ cho cô đường đến tiệm thuốc. Cửa
hàng thứ ba ngay phố bên cạnh chính là tiệm bán thuốc, cô cứ đi hết phố này rồi
rẽ sang phố bên cạnh, đi vài bước nữa là đến.” Ông chủ chỉ rõ hướng đi cho ta.
Ta liền nói “Cảm
ơn,” rồi nâng bước đi về phía tiệm thuốc. Chẳng qua bây giờ trong đầu ta thật sự
hỗn loạn, luôn nghĩ đến những lời ông chủ kia vừa nói, nhưng dù nghĩ thế nào
cũng không tìm ra được lời giải thích cho mọi chuyện đang diễn ra trước mặt
mình.
…
Ta đã mua được
vài thang thuốc dưỡng thai như ý nguyện.
Khi rời khỏi tiệm
thuốc, vừa đúng lúc gặp phải Cố Phán Tình ta mới gặp vài ngày trước. Nàng vội
vàng vòng qua ta rồi chạy thẳng tới trước mặt chưởng quầy, “Dựa theo phương
thuốc này, dược liệu phải chọn loại tốt nhất.”
Dừng một chút, nàng
bỗng nhiên lẩm bẩm vài câu, “Người vừa rồi hình như là sư điệt.”
Ta vừa bước ra đến
cửa tiệm thuốc, Cố Phán Tình đã chần chờ gọi theo ta một câu: “... Sư điệt?”
Ta xoay người lại,
vén màn che lên, nói: “Tôi không phải sư điệt của cô, nhưng vài ngày trước
chúng ta đã gặp mặt.”
Mắt nàng đảo quanh
người ta vài vòng rồi nói, “Tôi biết, cô là Tạ Uyển phải không?”
Ta cười đáp lại:
“Đúng rồi.”
Nàng lại nói với
ta: “Cô đừng đi vội, chờ tôi lấy thuốc đã. Tôi cùng về với cô, xe ngựa cũng
không dừng bên ngoài, tôi đoán cô tự mình tới đây phải không. Đợi lát nữa tôi
thuận đường đưa cô về phủ luôn, gần đây trời rất hay mưa, theo tôi thấy lát nữa
sẽ có cơn mưa. Nếu sư huynh biết cô đội mưa về thì sẽ trách tôi mất.”
Cô nương này nhìn
qua thực sáng sủa hoạt bát, tính tình cũng không tệ, ở cạnh nàng cũng rất thoải
mái.
“Được.” Ta tiến lại
gần nàng, tò mò hỏi: “Sao cô lại tới đây bốc thuốc? Tôi nghe Bích Dung nói cô
là trưởng nữ của Tướng phủ, những việc thế này không phải do hạ nhân trong phủ
làm sao?”
Nàng hơi hơi đỏ mặt.
Ta lập tức đoán ra
nguyên nhân, ta hỏi: “Là Đan Lăng bị bệnh à?”
Nàng gật đầu liên tục
như gà con đang mổ thóc.
Ta cười nói: “Hèn
chi.”
Nàng lại hỏi ta: “Vậy
còn cô? Sư huynh am hiểu y thuật, trong phủ Thái tử cũng có đầy thuốc, sao cô
lại một mình tới tiệm thuốc này?” Nàng nhìn gói thuốc trong tay ta rồi hỏi,
“Thuốc gì vậy?”
Cố Phán Tình là sư
muội của Thẩm Hoành, ta cũng không thể nói với nàng là vì ta muốn đề phòng sư huynh
nàng nên mới tự ý ra ngoài mua thuốc dưỡng thai. Ta im lặng một lát, rồi
nói:
“Là thuốc bổ thôi,
làm phiền Thái tử điện hạ hoài cũng ngại.”
Cố Phán Tình nói:
“Không có đâu. Sư huynh là người rất lương thiện, dù cô làm phiền huynh ấy cả
đời huynh ấy cũng rất vui lòng.”
Sau khi rời khỏi tiệm
thuốc, ta lên xe ngựa của Cố Phán Tình. Dọc đường đi, ta cùng nàng nói không ít
chuyện, mỗi lần ta nhắc tới Đan Lăng thì nàng sẽ đỏ mặt giống tiểu cô nương
mới biết yêu lần đầu.
Thời điểm sắp đến
phủ Thái tử, nàng bỗng nhiên nói với ta: “Kì thật người ban đầu tôi thích
không phải Đan sư huynh, mà là Thái tử sư huynh. Nhưng sau này tôi đã nghĩ
thông rồi, thay vì cố chấp thích một người vĩnh viễn sẽ không thích mình, chẳng
bằng thử thích một người biết coi trọng mình.” Cố Phán Tình cười cười, nàng
nhìn ta nói: “Tuy đường tình duyên của tôi khá nhấp nhô, nhưng ít nhất vẫn
đỡ hơn Thái tử sư huynh.”
Xe ngựa dừng lại.
Cố Phán Tình nói lời
cuối cùng: “Tạ Uyển, nói chuyện với cô rất vui, có lẽ sau này chúng ta có
thể thành tri kỉ.”
…
Đến giờ lên đèn, ta
cuối cùng cũng thấy Thẩm Hoành. Mấy ngày không gặp, hôm nay vừa thấy hắn, hình
như hắn gầy đi không ít, sắc mặt cũng hơi tiều tụy. Hắn vừa vào phòng đã liếc
nhìn ta một cái, sau đó lại nhìn bụng của ta một chút, rồi mới nói:
“Mấy ngày qua do ta
sơ sót, nàng có thai hẳn phải chăm sóc cẩn thận mới phải.”
Ta nói: “Mấy ngày
nữa phu quân sẽ tới đón tôi về, không cần làm phiền Thái tử điện hạ ngài
nữa đâu.”
Mỗi lần Thẩm Hoành
nhìn ta với ánh mắt ấy, trái tim của ta cứ đập thình thịch liên hồi, ta luôn cảm
thấy mình như có lỗi với hắn. Ta vội lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ suy nghĩ này ra
khỏi đầu.
Chắc do hôm nay ta
đã bị ông chủ bán kẹo hồ lô ảnh hưởng rồi.
Trong đầu bỗng xuất
hiện một giọng nói, Cẩn Du là phu quân của cô, cô nghi ngờ ai cũng không thể
nghi ngờ chàng. Trên thế gian này, trừ chàng ra, sẽ không ai thật lòng với
cô.
Đúng, ta không thể
nghi ngờ phu quân của mình.
Ta bình tĩnh lại,
nói: “Hôm nay tôi ra ngoài một chuyến thì gặp Cố Phán Tình.”
“Ừ, ta biết rồi. Tối
nay ta cũng vừa gặp Phán Tình sư muội, muội ấy đã kể lại với ta rồi.”
Ta ngạc nhiên, nếu
Thẩm Hoành đã gặp Cố Phán Tình, vậy Cố Phán Tình chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện gặp
ta ở tiệm thuốc. Như vậy chuyện thuốc dưỡng thai...
Khi lòng ta đang
không yên, Thẩm Hoành lại nói với ta: “Ta biết hôm nay nàng đã tới tiệm thuốc
mua thuốc dưỡng thai, nàng có lòng đề phòng ta cũng đúng.” Hắn khẽ nhếch môi cười
nhạt một tiếng, “Thuốc dưỡng thai nàng mua về cứ để Bích Dung và Lê Tâm sắc, nếu
nàng vẫn thấy lo lắng thì có thể quan sát các nàng ấy sắc thuốc. Các nàng tuyệt
đối sẽ không động tay chân làm bừa.”
Ta gật gật đầu.
Hắn lại nói: “Nàng
phải chú ý chăm sóc bản thân, người nàng bây giờ hơi yếu, mười tháng mang
thai sẽ rất vất vả, ta sợ đến lúc đó nàng không thể bình an sinh đứa nhỏ.”
Ta nói: “Tôi sẽ cố
gắng chăm sóc thân thể.” Dừng một chút, ta nói: “Tôi cũng sẽ đi lại nhiều hơn.”
“Vậy là được rồi.”
Hắn nhìn ta, lại
nói: “Mấy ngày trước ta quên không chúc mừng nàng. A Uyển, ta luôn hi vọng nàng
có thể bình an sinh đứa nhỏ này hơn ai khác, mặc dù...”
Hắn ngừng lại, ta
kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp. Nhưng Thẩm Hoành lại không nói gì nữa.
Chương 18
Hai ngày sau ta
tới chỗ Thẩm Hoành hỏi tình hình của Cẩn Du phu quân, có lẽ Thẩm Hoành bị
ta hỏi đến bực, hoặc Cẩn Du phu quân cảm nhận được nỗi lòng ta mà nửa
tháng sau, ta rốt cuộc cũng được gặp lại Cẩn Du phu quân.
Cẩn Du phu quân tự
mình vào phủ Thái tử để chào Thẩm Hoành.
Nhưng Cẩn Du phu
quân tâm cao khí ngạo, cũng không hành lễ với Thẩm Hoành, thấy ta liền trực tiếp
vẫy tay với ta, “A Uyển, lại đây.”
Nửa tháng không gặp,
ta thật sự rất nhớ Cẩn Du phu quân, lúc này liền bước nhanh tới. Nhưng mới
vừa bước được vài bước, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, Cẩn Du phu quân còn
chưa biết ta đang mang thai con của chàng.
Ta cười càng lúc
càng rạng rỡ, tay cũng vô tình xoa xoa bụng, bước chậm từng bước, sợ sẽ
kinh động đến đứa bé trong bụng.
Ta vui vẻ ôm chặt
cánh tay Cẩn Du phu quân, rồi khẽ thủ thỉ vào tai chàng một câu.
“Cẩn Du phu quân, đợi
lát nữa thiếp có chuyện vui muốn kể cho chàng nghe.”
Không biết ta có
bị ảo giác hay không, mà ánh mắt Cẩn Du phu quân cứ đặt trên người Thẩm
Hoành, hình như còn chứa thêm vài phần đắc ý.
Cẩn Du phu quân ôm
eo ta, bàn tay to đặt bên hông nhẹ nhàng vuốt ve, chàng thản nhiên hỏi:
“Ồ? Chuyện gì
vui nào?”
Ta cười híp mắt
nói: “Là chuyện cực vui nè.” Nói xong, ta mới nhớ tới hiện tại ta với Cẩn
Du phu quân còn ở phủ Thái tử của Thẩm Hoành, chứ không phải trong khuê
phòng của mình. Tại mình cả, vừa thấy Cẩn Du phu quân thì quên hết mọi
chuyện.
Ta tức giận liếc
Cẩn Du phu quân một cái, “Chắc phu quân không tin được đâu, Thái tử phi giống
thiếp y như đúc, trong tên cũng có chữ Uyển nữa đó. Nhưng bây giờ Thái
tử phi đã quên đường về, nên Thái tử điện hạ mới có thể nhất thời sốt ruột
nhận nhầm thiếp là Thái tử phi. Nhưng nửa tháng này, Thái tử điện hạ
cũng tốt với thiếp lắm.”
Cẩn Du phu quân cười,
“Thật à?”
Ta nói: “Dạ, là
thật đó.”
Cẩn Du phu quân nói
với Thẩm Hoành: “Vậy phải cảm ơn Thái tử đã chăm sóc thê tử của ta tốt
như vậy.” Cẩn Du phu quân nhấn rất nặng bốn chữ “thê tử của ta,” ta nghe ra
trong đó có mùi chua, nên khẩn trương ghé vào tai chàng, giải thích: “Phu
quân, Thái tử điện hạ với thiếp không có gì đâu.”
Cẩn Du phu quân
khẽ cười một tiếng, “Sốt ruột cái gì chứ, ta giống người không hiểu
chuyện vậy à?”
Ta nói: “Đương
nhiên không phải, Cẩn Du phu quân là người hiểu chuyện nhất ạ.”
Cẩn Du phu quân
nhéo eo ta, hơi hơi ngứa, ta lại giận liếc Cẩn Du phu quân cái nữa, hạ giọng
nói:
“Thái tử điện hạ
đang nhìn kìa.”
Cẩn Du phu quân
cũng nhíu mày cười hỏi: “Ngại gì chứ? Thú vui khuê phòng như vậy chắc
Thái tử cũng từng trải qua. Đúng không, Thái, tử, điện, hạ?”
Khuôn mặt của Thẩm
Hoành vẫn rất căng thẳng.
Hắn chỉ nói: “Không
phải của ngươi cuối cùng cũng không phải của ngươi, dù ngươi có dùng cách
gì cũng không sửa được ý trời.” Thẩm Hoành thản nhiên liếc nhìn ta một cái,
“A Uyển, nàng hãy giữ gìn sức khỏe.” Nói xong, hắn liền lập tức rời đi.
Sắc mặt của Cẩn Du
phu quân bỗng nhiên trở nên cực kì khó coi, cánh tay ôm eo ta cũng bất giác
xiết chặt hơn, ta vội nói:
“Phu quân, thiếp
đau.”
Cẩn Du phu quân như
lấy lại tinh thần, nhìn ta vài lần, rồi mới hỏi: “Còn đau không?”
Ta lắc đầu, “Hết
đau rồi, chúng ta về sơn trang đi.”
…
Trên đường về sơn
trang, đường đi cũng bằng phẳng, tuyệt không xóc nảy. May mắn trước đó Thẩm
Hoành đã nói cho ta biết đứa bé trong bụng đã được ba tháng, xem như đã an
toàn, chỉ cần không có động tác quá mạnh thì nó sẽ yên ổn lớn dần trong
bụng ta.
Dọc đường đi Cẩn Du
phu quân hỏi không ít chuyện, phần lớn đều hỏi ta bình thường ở chung với Thẩm
Hoành như thế nào. Ta đều trả lời rõ ràng, cuối cùng, ta có chút mất hứng,
than thở:
“Cẩn Du phu quân
lâu không thấy thiếp mà chẳng hỏi thăm thiếp. Nếu không phải biết tính
của phu quân, chắc lúc này thiếp đã nghĩ phu quân muốn đoạn tụ với Thái
tử điện hạ luôn rồi.”
Cẩn Du phu quân biến
sắc, “Nói bậy bạ gì đó, mấy ngày nay ta đi tìm nàng chẳng phân biệt được ngày
đêm, đến ăn cũng quên. Vậy mà nàng lại nói ta như thế, thật sự là làm vi
phu thương tâm mà.”
Ta nói: “Vậy…
Vậy…” Ta nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải, thấy
Cẩn Du phu quân thật sự bị ta chọc giận, ta đành dỗ: “Chuyện này không
thể trách thiếp, cũng do phu quân không biết chọn người. Lúc thiếp bị
Thái tử điện hạ bắt đi, tùy tùng trong sơn trang cũng không biết chạy đi đâu,
còn tên phu xe kia nữa, nghe thiếp kêu cứu mạng cũng không tới cứu thiếp,
mà lại sợ tới tè ra quần, đến cả Đào Chi cũng không thấy đâu.”
“Được rồi, không
trách A Uyển nữa, có trách thì trách hạ nhân trong sơn trang. Sau khi trở về,
để A Uyển trừng phạt bọn họ có được không?”
Ta nói: “Trừng phạt
thì không cần, đổi nhóm người mới là được rồi.”
Cẩn Du phu quân ôm
chặt vai ta, “Lúc nãy nói có chuyện cực vui muốn nói với ta là chuyện
vui gì?”
Ta cười híp mắt
nói: “Trở về sơn trang sẽ nói chàng nghe.”
“Nói bây giờ đi,
ta đang muốn biết.”
Ta kiên trì nói:
“Trở về mới nói.”
Cẩn Du phu quân gãi
gãi cổ ta, “Nếu không nói ta sẽ gãi nàng, nàng còn nhớ chứ? Trước đây
nàng sợ bị người khác gãi cổ của nàng nhất.”
Ta nghĩ đến mẻ
đầu, đến cả một ít thói quen cũng thay đổi rồi à. Ta không sợ người khác
gãi cổ, mà sợ bị gãi sau tai. Lúc ở phủ Thái tử, có một lần Thẩm Hoành
bắt mạch cho ta, muốn thi châm điều dưỡng cơ thể giúp ta, lúc ấy hắn vừa mới
nói ở sau tai ta, giọng cũng bình thường như mọi lần, nhưng ta lại ngứa
tới bật cười thành tiếng.
Ta nói: “Bây giờ
thiếp không sợ nữa.”
“Thật chứ?” Chàng
lại dùng sức gãi cổ ta.
Ta vẫn cảm giác
như cũ, Cẩn Du phu quân bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, mày nhíu lại, chỉ
nghe thấy chàng lẩm bẩm đôi câu, “Cũng phải, đều đã qua lâu rồi… cũng mấy
trăm năm rồi.”
Ta nghi hoặc hỏi:
“Cái gì mấy trăm năm?”
“Không có gì, nàng
nghe lầm thôi.” Chàng hỏi lại ta: “Là chuyện vui gì?”
Ta không lay chuyển
được chàng, bèn hít một hơi thật sâu, lộ ra một nụ cười thật tươi, “Cẩn
Du phu quân, chàng sắp làm cha rồi!”
Ta còn tưởng Cẩn
Du phu quân sẽ vui đến ngất trời, không ngờ chàng lại tái hết mặt, nhìn
ta bằng ánh mắt không thể tin được, giống như ta đã phạm tội không thể tha
thứ.
Ta giật mình, “Phu
quân, chàng không muốn làm cha ư?”
Chàng lạnh mặt hỏi
ta: “Mấy tháng rồi?”
Ta chưa bao giờ
thấy Cẩn Du phu quân như vậy, ta có thai, Cẩn Du phu quân không phải nên
cực kì vui sướng mới đúng sao? Chứ sao lại có biểu tình giống như… giống
như ta đã hồng hạnh xuất tường…
Ta cắn cắn môi, “Ba
tháng.”
Chàng nhắm mắt lại,
nét mặt vẫn khó coi như trước. Ta có chút khó chịu trong lòng, hỏi: “Chàng
không thích con của A Uyển sao?” Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc Thẩm Hoành chẩn ta
có hỉ mạch, vẻ mặt của hắn cũng có chút tương tự với Cẩn Du phu quân
lúc này, ta lại hỏi: “Sao nét mặt của phu quân giống Thái tử điện hạ
vậy? Lúc Thái tử điện hạ chẩn thiếp có thai cũng như vậy. Hay thiếp
giống người trong thoại bản có chuyện khó nói? Chẳng hạn như sinh con sẽ
phải rời đi nhân thế…”
Cẩn Du phu quân mở
mắt ra, có vài phần kinh ngạc chợt lóe lên.
Chàng hỏi: “Nàng
vừa nói ba tháng?”
Ta nói: “Phải, dù
có sai, cũng chỉ chênh vài ngày thôi.”
Cẩn Du phu quân nở
nụ cười, chàng xoa bụng ta, rồi cười nói: “Mới vừa rồi ta chỉ là hơi phản ứng
không kịp thôi, con của A Uyển sao ta có thể không thích chứ? Chờ chúng ta
về sơn trang, nhất định phải tẩm bổ cho nàng thật tốt mới được. Có lẽ,
chúng ta vẫn nên mời một vị đại phu có tiếng về.”
Ta nhìn Cẩn Du phu
quân, thấy thần sắc của chàng xác thực không có chút miễn cưỡng nào.
Xem ra vừa rồi Cẩn
Du phu quân chỉ là nhất thời không kịp phản ứng thôi, ta khẽ thở phào nhẹ
nhõm, cuối cùng cũng an tâm.
…
Sau khi trở lại sơn
trang, ta lại nhìn thấy Đào Chi.
Nàng vừa thấy ta,
liền quỳ xuống, “Phu nhân, đều do Đào Chi không tốt. Lúc ấy Đào Chi không nên
mải ngắm phong cảnh mà quên đuổi kịp phu nhân, mới có thể hại phu nhân bị
người bắt đi.”
Hiện giờ trong bụng
ta đã có đứa nhỏ, tâm tình cũng vui vẻ, nên cũng không muốn so đo với
nàng.
Bèn khoát tay, “Đứng
lên đi, về sau chú ý chút là được.” Ta mỉm cười nói: “Kì thật ta ở trong phủ
Thái tử cũng rất tốt, Thái tử điện hạ là người lương thiện, đối xử tốt lắm,
cũng chưa từng bạc đãi ta chuyện ăn mặc, vả lại… hiện giờ cũng đang có
chuyện vui.”
Đào Chi đứng dậy,
cười hỏi: “Không biết là chuyện vui gì ạ?”
Ta nói: “Ta đã có
thai ba tháng, Cẩn Du phu quân sắp làm cha, ta cũng sắp làm mẹ rồi.”
Đào Chi nghe xong,
sắc mặt tái đi, nàng lắp bắp hỏi: “Có… có thai? Là… là của công tử ạ?”
Ta có chút tức giận.
“Ngươi nói thật kì
quái, ta là nương tử của Cẩn Du phu quân, tất nhiên phải mang thai của Cẩn
Du phu quân. Ngươi có ý gì hả?”
Cẩn Du phu quân lúc
này bước vào, ôm chặt vai ta, khẽ cười hỏi: “Sao A Uyển lại tức giận rồi?
Ai chọc nàng vậy?” Chàng nhìn Đào Chi đang quỳ gối, giọng cũng không khỏi
có chút mất kiên nhẫn, “Là Đào Chi chọc nàng tức giận?”
Ta nói: “Nàng thật
kì quái, dám hỏi đứa nhỏ trong bụng thiếp có phải của phu quân không. Lời
này không phải đang châm biếm thiếp ư?”
Cẩn Du phu quân nhẹ
nhàng bâng quơ nói: “Dám nói vậy à, Đào Chi, ngươi…”
Đào Chi dập đầu
thật mạnh, vội nói: “Xin công tử thứ tội, sau này Đào Chi không dám nữa. Sau
này Đào Chi sẽ hết lòng hết dạ hầu hạ phu nhân, xin công tử không cần đuổi
Đào Chi đi.”
Khi nàng ngẩng đầu,
vầng trán đã sưng đỏ một mảng lớn.
Trái tim của ta
lộp bộp nhảy dựng lên. Ánh mắt Đào Chi nhìn Cẩn Du phu quân…
Rõ ràng là có tình
ý.
Cẩn Du phu quân hỏi
ta: “A Uyển, nàng có muốn giữ Đào Chi lại không?”
Đào Chi lại bắt đầu
ra sức dập đầu về phía ta.
Trong sơn trang
này, người có thể nói chuyện với ta cũng chỉ có một mình Đào Chi, nhưng nếu
nàng ta hai lòng, lưu lại tất thành họa lớn. Nhưng nhìn nàng đã chảy máu đầm
đìa một mảng lớn, ta lại không đành lòng.
Ta đành gật đầu.