Vô tâm - Quyển I - Chương 35 - 36

Chương
35

Quá… quá vớ vẩn mà!

Ta chau mày trợn mắt nhìn Tư Mã Cẩn Du, “Ngài
lại nói bậy bạ gì đó? Tim của tiểu nữ sao có thể vô duyên vô cớ bay lên
người Dịch Phong chứ?” Nó bây giờ vẫn còn đập tốt trong ngực ta này.

Tư Mã Cẩn Du cười nhạt nói: “Không phải, tâm này
không phải tim[113] kia.”

[113]
Tâm và Tim trong tiếng Trung đều đọc là [xīn].

Ta chợt cảnh giác, trước nay ta luôn không đoán
được suy nghĩ của Tư Mã Cẩn Du, ta vô tâm cũng do Tư Mã Cẩn Du ám chỉ mới
biết, nay hắn muốn nói cho ta biết nguyên nhân khiến ta vô tâm, cũng không
biết hắn lại muốn diễn trò gì nữa đây.

Tư Mã Cẩn Du chuyển đề tài, “Nàng nhớ được
chuyện kiếp trước bao nhiêu?”

Ta càng cảnh giác hơn, chỉ thiếu việc vẽ tấm
chắn trước người. Ta cân nhắc rồi mới trả lời:

“Không nhiều, cũng không ít.”

“Có liên quan tới Thẩm Yến, nàng nhớ được bao
nhiêu?”

Ta trả lời: “Không nhiều, cũng không ít.”

Tư Mã Cẩn Du nhíu mày lại. Ta nhủ thầm, rõ ràng là
ngươi không cho ta nhắc tới sư phụ, nay ngươi lại nhắc tới hắn. Mắt phượng
hẹp dài nhìn ta, hơi có ý nguy hiểm, hắn phát ra một tiếng thở thật dài từ
trong mũi…

“Hửm?”

Ta thành thật nói: “Thật sự không nhớ được bao
nhiêu, nhiều nhất chỉ biết hắn là sư phụ của tiểu nữ.” Nói thật, những chi
tiết có liên quan đến chuyện kiếp trước, thì thứ làm ta nhớ tới nhiều nhất
chính là cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ, Tư Mã Cẩn Du đã lợi dụng nó để
ép ta nhớ lại những chuyện có liên quan tới Tần Mộc Viễn. Ta cũng không
biết nhiều về Tạ Uyển, ngoại trừ lần trước tình cờ gặp nàng ở Địa phủ,
thông qua lời kể mới biết nàng bị nhốt trong hang động không thể ra ngoài,
còn những chuyện khác thì ta không biết.

Còn Thẩm Yến thì đều nghe được từ miệng người
khác, chứ ta chưa từng gặp hắn trong giấc mộng với dáng vẻ chân thật
của Tiêu Uyển bao giờ. Mà giấc mộng quấn ta mười sáu năm qua, tuy có Thẩm Yến,
nhưng chủ yếu là một bóng người mặc áo trắng mơ hồ. Mỗi khi tỉnh lại
cũng không nhớ được nhiều.

Cũng không biết có phải trước khi chết Tạ Uyển quá
mức oán hận hắn hay không, mà kiếp này ta gần như không nhớ gì về Thẩm Yến.

Tư Mã Cẩn Du hỏi: “Nàng nói thật?”

Ta nói: “Dạ thật, tiểu nữ không cần gạt ngài
chuyện có liên quan đến kiếp trước.”

Tư Mã Cẩn Du khẽ nhếch môi nở nụ cười, “Vậy là
được rồi, nhớ lại Thẩm Yến cũng không có gì tốt với nàng. Nàng chỉ
cần nhớ ta là được.”

Ta không đồng ý lời này của Tư Mã Cẩn Du. Hiện tại, ta quan tâm nhất là Dịch Phong. Nhưng Tư Mã Cẩn
Du lại cố tình nói một nửa mà không nói nửa còn lại, thật là khiến người
ta căm ghét. Ta hỏi:

“Rốt cuộc Dịch
Phong là ai?”

Tư Mã Cẩn Du nhẹ
nhàng bâng quơ nói: “Dịch Phong chỉ là ngoài ý muốn, ta nghe Bích Đồng kể
trước khi nàng lâm chung đã muốn kiếp sau được làm người vô tâm, nên ta
đã thỏa mãn nguyện vọng của nàng. A Uyển cũng biết, người có ba hồn bảy
vía, nếu thiếu một vía thì sẽ thiếu những thứ người này vốn nên có…”

Ta nghe hiểu được,
“Ý của ngài là tiểu nữ đang thiếu một vía? Mà vía kia đang ở trên người
Dịch Phong?” Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Phong, ta mới có cảm giác
quen thuộc đã lâu? Cũng bởi vì trong người hắn có thứ nguyên bản thuộc về
ta?

Tư Mã Cẩn Du lại cười
nói: “Đúng vậy.”

Ta hỏi: “Kiếp
trước Dịch Phong có quen biết Tạ Uyển không?”

“Nàng chính là Tạ
Uyển, Tạ Uyển chính là nàng.” Tư Mã Cẩn Du sửa lại, rồi nói: “Kiếp trước Dịch
Phong không có quan hệ gì với nàng, nhưng khi nàng đầu thai thì xảy ra
vài chuyện ngoài ý muốn, nàng vốn phải đầu thai với ba hồn bảy vía,
nhưng vì thỏa mãn nguyện vọng trước khi lâm chung của nàng, ta đã tìm người
hạ bí thuật để hồn vía của nàng tách rời. Dịch Phong cũng vừa vặn đầu
thai vào lúc đó, nên một vía bị tách ra đã không cẩn thận bay vào
người Dịch Phong.”

Ta nhướn mày,
“Tiểu nữ vô tâm là do ngài tìm người hạ bí thuật?”

Tư Mã Cẩn Du không
trả lời, chỉ cười cười, “A Uyển đang cảm động à?”

Đây… Đây… Đây…

Ta nhất thời
không biết nên nói gì với Tư Mã Cẩn Du, nào có người gặp được tên đầu sỏ
hại mình không bình thường cả đời mà còn cảm động rơi nước mắt chứ!
Không đi lên đánh hắn hai ba cái là đã tốt lắm rồi.

Tư Mã Cẩn Du lại
nói: “Nàng không cần cảm ơn ta, ta cũng có tư tâm của mình. Dù trước khi
nàng lâm chung không có nguyện vọng thì ta cũng sẽ kiếm biện pháp để nàng
vô tâm ở kiếp sau.” Ánh mắt hắn nhìn ta có thêm vài phần cố chấp và
chuyên chú, “A Uyển, nếu nàng còn tâm, khó tránh khỏi sẽ động tâm với người
khác. Nhưng nếu nàng vô tâm, ta có thể chiếm giữ nàng, cũng không lo có được
cơ thể nàng nhưng không có được lòng nàng. Đợi chúng ta sống chung một
thời gian, nàng tự nhiên sẽ biết ta tốt.”

Trong thoáng chốc,
ta đã nhớ tới những đồ tang trong phủ Tạ gia, Tần Mộc Viễn lao thẳng tới
trước quan tài của Tạ Uyển, nét mặt điên cuồng khiến người ta vừa nhìn đã
không nhịn được mà phát lạnh toàn thân.

Ta rùng mình một
cái, theo phản xạ lùi về sau vài bước.

Tư Mã Cẩn Du nheo
hai mắt lại, “Nàng lui về sau làm gì?”

“Tiểu…”

Vừa nói được một
chữ, cả người Tư Mã Cẩn Du đã phát ra khí lạnh, hắn gằn từng tiếng hỏi:

“Nàng, sợ, ta?”

Ta hơi sợ Tư Mã Cẩn
Du, chẳng qua với tình huống hiện tại hình như không nên nói thật. Ta nói:

“… Không có.”

Tư Mã Cẩn Du cũng
không tin ta, mà ép sát ta từng bước. Sau lưng ta là tấm bình phong lạnh lẽo,
trước mắt là khuôn mặt Tư Mã Cẩn Du gần trong gang tấc, ta gần như có thể thấy
rõ lỗ chân lông trên mặt hắn.

Đã từng lãnh thủ
đoạn không phân rõ phải trái của Tư Mã Cẩn Du, hơn nữa thái độ điên cuồng của
Tần Mộc Viễn còn rõ ràng ngay trước mắt. Trong lúc nhất thời, ta lại hơi sợ
đến cả người cũng không dám nhúc nhích, quên luôn việc trên người có ám
khí phòng thân.

“A Uyển…” Tư Mã Cẩn
Du cúi đầu gọi một tiếng, hắn nắm lấy tay ta đặt lên lồng ngực của hắn, “Nghe
thấy tình cảm thắm thiết ta dành cho nàng không?”

Ta rất muốn nói, ta
chỉ nghe thấy sự cố chấp của ngươi.

Tư Mã Cẩn Du mỉm
cười, “Ta biết nàng không nghe thấy, nàng không cần đáp lại ta mà ở bên
cạnh ta là đủ rồi. Nhưng nàng không thể sợ ta, ta làm cho nàng nhiều việc
như thế, sao nàng có thể sợ ta chứ? Nào, gọi ta một tiếng Cẩn Du nào.”

Ta mở miệng,
nhưng không kêu được.

Tư Mã Cẩn Du nhất
thời mây đen kín mặt, hắn mạnh tay hơn, cổ tay ta bị hắn siết đau.

Ta nói: “Đau.”

Hắn kề sát vào
má ta, cùng ta vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Ta cảm giác được giờ
này phút này, Tư Mã Cẩn Du như đang say đắm cái gì đó, có lẽ đang tưởng
nhớ Tạ Uyển. Ta cứng người, chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Bỗng dưng, Tư Mã Cẩn
Du cắn vào môi ta, cắn một cái thật mạnh. Mùi tanh ngọt tràn vào miệng,
ta ghê tởm muốn phun ra. Trước kia Thẩm Hoành cũng hôn ta, nhưng ta lại cảm
nhận được hương vị ngọt ngào của rượu trái cây, nhưng lần này với Tư Mã Cẩn
Du thì ta chỉ ngửi được mùi máu tươi.

So sánh hai người,
rất rõ ràng là ta nghiêng về người trước.

Ta bắt đầu có chút
nhớ nhung mong Thẩm Hoành đến đây.

“A Uyển, đứng ép
ta. Nếu nàng lại không nghe lời, đừng trách ta không nể mặt nàng. Ta đã tìm
cao nhân, hắn biết cách chế tạo người thành con rối. Nếu nàng không muốn
làm con rối thì ngoan ngoãn nghe lời ta, đừng có dây dưa với Thẩm Yến
nữa, biết chưa?”

Ta vô cùng sợ hãi,
Tư Mã Cẩn Du trước mắt và Tần Mộc Viễn trong mộng hai người đã hợp thành
một.

Ta chỉ có thể cố
gật đầu, ta biết những chuyện này nghe thì có vẻ khó tin, nhưng với
tính cách của Tư Mã Cẩn Du thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

“Gọi ta một tiếng Cẩn
Du.”

“… Cẩn Du.”

Tư Mã Cẩn Du buông
ta ra, sắc mặt cũng dịu dàng hẳn, hắn xoa xoa đầu ta, “A Uyển như vậy mới
ngoan. Lẽ ra phải chờ ta đăng cơ mới cưới nàng làm hậu, nhưng bây giờ
ta chờ không kịp. A Uyển về phủ rồi nhớ ngoan ngoãn chờ gả, ta sẽ cho
nàng nở mày nở mặt mà cưới nàng làm Thái tử phi.”

Tư Mã Cẩn Du lại
nói: “Sau khi nàng trở về nhớ bảo Bích Đồng nói cho Thẩm Yến biết, không cần
phải nhớ thương một vía dư trên người Dịch Phong, ta sẽ không buông tay
đâu.” Hắn bỗng nhiên cười khinh thường, “Kiếp này, ta muốn hắn tận mắt nhìn
người hắn yêu kết thành phu thê với người khác, để hắn cũng cảm nhận
được nỗi đau và thù hận mà ta đã từng trải qua!”

Ta muốn nói, Tư Mã
Cẩn Du kêu sai tên rồi, là Bích Dung không phải Bích Đồng, nhưng nhìn thần sắc
của hắn thì ta cảm thấy hắn đã bị lún ở kiếp trước quá sâu, chắc khó
có thể thoát ra được.

Sau khi ra ngoài viện,
Bích Dung đã sốt ruột tiến lên đón, khi ánh mắt dừng trên môi ta, sắc mặt của
nàng thay đổi, “Quận chúa, Thái tử điện hạ…”

Ta vẫn còn sợ hãi
nên chỉ lắc đầu nói: “Về phủ nói sau.”

Bích Dung lại gần đỡ
lấy ta, “Dạ” trả lời.

Thị vệ dẫn ta vào
khi nãy không biết lại từ nơi nào chui ra, cung kính nói với ta: “Quận chúa,
Thái tử điện hạ sai tiểu nhân dẫn người ra ngoài. Mời đi bên này.”

Sau khi vòng qua
hành lang dài màu đỏ thắm thì ta nhìn thấy Dịch Phong đang đứng dựa vào cây,
trên búi tóc cài cây trâm bằng trúc mộc mạc, gió thổi làm mái tóc tung bay, phối
hợp với dáng người yếu ớt của hắn, tạo nên cảm giác cô đơn khó tả.

Dịch Phong trong ấn
tượng của ta rất thích y phục màu trắng, khi hắn chưa tuyệt giao với ta, hắn
luôn có cách thay đổi các loại y phục trắng hắn mặc trên người. Nhưng hôm nay Dịch
Phong lại không mặc đồ trắng, vài lần gặp hắn, hắn luôn mặc cẩm bào màu sắc
tươi đẹp trên người, tay áo thêu tơ vàng chỉ bạc, trên áo bào có nhiều hoa văn
chìm rất xa hoa, vừa thấy đã biết là phong cách ưa thích của Tư Mã Cẩn Du.

Nhớ tới những lời
Tư Mã Cẩn Du đã nói, thì người vô tội nhất trong trận vướng mắc giữa kiếp trước
và kiếp này chính là Dịch Phong.

Ta nói với thị vệ:
“Ta qua trò chuyện với Dịch Phong công tử, ngươi tạm thời lui qua một bên. Bích
Dung cũng đừng theo ta.” Nói xong, ta ôm lấy áo choàng trên người rồi đi qua.

Còn chưa tới gần Dịch
Phong, Dịch Phong đã biết trước mà xoay người lại, bình tĩnh nhìn ta.

Vốn đang cẩn thận
chọn từ để nói, nhưng dưới cái nhìn như vậy của Dịch Phong thì một câu cũng
không nói nổi, một lát sau, Dịch Phong khẽ nhếch môi mỏng, “Thái tử nói cho người
rồi?”

Ta khẽ mím môi, gật
đầu, “Ừ.”

Dịch Phong nhìn ta
bằng ánh mắt phức tạp, “Người thấy có lỗi với ta đúng không?”

Ta nói: “Đúng là có
một chút…”

Dịch Phong lạnh nhạt
nói: “Nếu người cảm thấy có lỗi với ta, thì giúp ta một việc, sau khi làm xong
thì hai ta không ai nợ ai.”

Ta ngẩn ra, “Là chuyện
gì?”

Dịch Phong nói:
“Nói cho ta biết Tam hoàng tử chân chính đang ở đâu?”

Ta vội liếc mắt
đánh giá Dịch Phong một cái, vẻ mặt của hắn rất chắc chắc. Nhưng có chút chuyện
ta cũng không thể nói rõ với hắn, dù ta nợ hắn, nhưng ta biết rõ sau lưng ta là
toàn bộ Tây Lăng vương phủ.

“Ta không biết
ngươi đang nói cái gì.”

“Ta không muốn làm
cái gì cả, ta chỉ muốn biết một đáp án. Cuộc chiến của các người ta không muốn
tham dự, dù ai đăng cơ làm Đế cũng không quan hệ với ta. Tam hoàng tử từng có
ơn với ta, ta chỉ muốn biết Tam hoàng tử chân chính có phải đang ở trong Tây
Lăng vương phủ không?”

Có lẽ do ánh mắt cảnh
giác của ta quá rõ ràng, nên trên mặt Dịch Phong hơi nhiều thêm ý châm biếm,
“Quận chúa, người nghĩ một quân cờ như ta có thể trở mình tạo nên trò trống gì
từ tay các người à?”

Ta im lặng.

Bỗng dưng, ta nghĩ
tới đám thích khách đêm hôm đó.

Ta hỏi: “Những
thích khách đó là ngươi phái hay Thái tử phái?”

Dịch Phong cúi đầu
nói: “Ta mượn danh nghĩa của Thái tử phái.”

Dịch Phong lại nói:
“Quận chúa không muốn nói cho ta biết cũng được. Chỉ mong Quận chúa có thể đáp ứng
ta một yêu cầu, mai sau dù ai đăng cơ làm Đế, Quận chúa có thể đem thi thể của
Tam hoàng tử giao lại cho ta không? Ngài từng cứu ta một mạng, ơn này ta cũng
nên trả.”

Ta chưa bao giờ thấy Dịch Phong nhờ vả người khác,
nay thấy vẻ mặt của hắn đầy ý khẩn cầu, ngữ khí cũng ăn nói khép nép, chắc ân
tình của Tam hoàng tử với Dịch Phong lúc trước cũng không nhẹ.

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

Chương
36

Sau khi rời khỏi phủ Thái tử, ta cũng không trở về
Tây Lăng vương phủ, mà lén lút tới phủ đệ của huynh trưởng. Trong lòng ta có rất
nhiều nghi vấn, tuy nói cha nương và huynh trưởng cũng không muốn ta biết nhiều,
nhưng với tình hình hiện nay, thì chỉ hơi đi nhầm một bước sẽ rơi vào cảnh vực
sâu vạn trượng, ta không đoán được hành động tiếp theo của người nhà, sẽ không
biết phải đấu với Tư Mã Cẩn Du như thế nào.

Thay vì tự suy đoán, chẳng bằng đi hỏi huynh trưởng
để hiểu rõ còn hơn.

Hạ nhân trong phủ nói cho ta biết huynh trưởng đang ở
Thư phòng.

Gần đến thư phòng, ta không cho Bích Dung đi theo,
dù sao có một số việc nàng biết được càng ít càng tốt. Huynh trưởng đang ngồi
ngay ngắn trước bàn, tay cầm bút lông sói[114], cũng không biết
đang viết cái gì.

[114]
Bút lông sói: loại bút lấy nguyên liệu chính là lông sói, đầu bút
mềm.

Ta gọi “Huynh trưởng.”

Huynh ấy đặt bút lông sói trong tay xuống, mỉm cười
nhìn ta, “Sao muội lại đến đây?”

Ta vào thẳng vấn đề: “Muội có lời muốn nói với
huynh trưởng.” Cạnh bàn có một cái đôn khắc nhiều hoa văn màu xanh[115],
ta ngồi lên, nhìn vào mắt huynh trưởng, nghiêm túc nói: “Xin huynh trưởng hãy
nói thật cho muội biết, cha tính sẽ làm gì tiếp theo?”

[115]
Đôn: cái ghế có khắc hoa văn xanh.

Huynh trưởng ngạc nhiên.

Ta nói: “Muội đã đi vào mật đạo, cũng đã thấy Tam
hoàng tử, và cũng đã biết dã tâm của cha rồi.”

Sắc mặt của huynh trưởng đột nhiên thay đổi, ánh mắt
sáng lên nhìn ta hồi lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng:

“Người chúng ta muốn giấu nhất chính là muội, không
ngờ muội vẫn biết được.”

Ta hỏi: “Cha tính sẽ làm gì tiếp theo?”

Huynh trưởng nói: “Thế lực của Tam hoàng tử và Thái
tử vẫn luôn ngang nhau, qua vụ án tham ô lần trước, Thái tử bị tổn thất không
ít người và tiền, nhưng cũng chưa bị tổn thương đến gốc rễ, muội có biết vì sao
không?”

Ta lắc đầu.

“Bởi vì đương kim Hoàng hậu.” Huynh trưởng nói: “A
Uyển chắc cũng biết Nam triều chúng ta có tứ đại thế gia danh môn, trong đó lại
lấy Vương gia cầm đầu, mà Hoàng hậu lại xuất thân từ Vương gia. Nếu muốn lật đổ
Thái tử, thì nhất định phải lật đổ Vương gia trước.”

Ta hỏi: “Cha với huynh trưởng tính lật đổ như thế
nào?”

Huynh trưởng khẽ cười: “Muội có biết vi huynh giỏi
cái gì nhất không?”

Huynh trưởng giỏi nhất…

Ta lập tức nhìn vào trang giấy trên bàn, giấy trắng
mực đen, quả nhiên là chữ viết của huynh trưởng. Ta giật mình một cái, hỏi:

“Huynh trưởng đang bắt chước chữ viết của ai?”

“Vương thượng thư Vương Nhân Phổ.” Huynh trưởng lại
cầm cây bút lông sói lên, chấm mực rồi nhấc lên viết đầy trang giấy trắng. Lát
sau mới đặt bút xuống, thổi nhẹ trang giấy, đợi mực khô, rồi đưa cho ta. Ta cúi
đầu nhìn, giọng của huynh trưởng cũng vang lên.

“Mấy ngày nữa, sứ thần Bắc triều sẽ đi sứ sang triều
chúng ta, lúc đó là thời cơ tốt để vu oan giá họa.”

Ta ngẩng đầu, hỏi: “Muội cần làm cái gì?”

“Muội không cần làm cái gì cả, mọi chuyện đã có
huynh và cha nương lo.” Huynh trưởng hơi ngừng lại, ánh mắt đảo qua khóe môi của
ta, mày liền nhăn lại, “Chuyện gì vậy?”

Ta kể rõ cho huynh trưởng nghe.

Huynh trưởng nghe xong, lo lắng nói: “Về phủ nhớ bôi
thuốc, đừng để sư phụ muội thấy.”

Ta hơi thắc mắc, Thẩm Hoành nhìn thấy thì sao chứ?
Ta mở to hai mắt, hỏi: “Sao không thể để sư phụ thấy?”

Huynh trưởng cười gượng, trên mặt hình như hơi xấu hổ,
một hồi lâu sau, huynh trưởng mới nói:

“Không có gì, là huynh trưởng nghĩ nhiều rồi.”

Ta cũng không để ý lời này của huynh trưởng, lúc về
Vương phủ cũng là lúc dùng bữa tối. Qua nói với nương một tiếng ta đã trở về, rồi
thong thả về viện của mình.

Ta còn chưa vào viện, đã ngửi thấy mùi cà tím kho thịt[116].

[116]
Cà tím kho thịt: có công dụng thanh nhiệt, giải độc cho cơ thể.

Bích Dung cười nói bên cạnh ta: “Chắc chắn Thẩm
công tử lại nấu món Quận chúa thích rồi.”

Hôm nay ta ngồi ở chỗ Tư Mã Cẩn Du cũng lâu, có thể
nói trong bụng chưa có một giọt nước một miếng ăn, nay mùi đồ ăn thơm phức vừa
bay vào mũi, làm ta không nhịn được mà bước nhanh hơn.

Quả nhiên, vừa vào phòng đã thấy trên bàn đặt đầy thức
ăn. Thẩm Hoành mỉm cười nghênh đón, hai tay rất tự nhiên đặt lên vai ta, hắn vừa
cởi áo choàng trên người ta vừa nói:

“Ta đoán A Uyển sẽ về vào tầm này, nên đã nấu vài
món ăn gia đình thông thường, chắc con cũng đói bụng rồi. Lê Tâm, bưng nước tới
cho Quận chúa rửa tay…”

Bỗng dưng, Thẩm Hoành thay đổi sắc mặt, ánh mắt dính
chặt lên khóe môi của ta.

Ta vô ý thức xoa khóe môi, oán giận nói: “Hôm nay ở
phủ Thái tử, bị Thái tử hôn một cái.” Nhớ lại mùi vị đó, ta nhíu mày lại, “Mùi
vị không tốt lắm, hắn uống rượu mạnh con không thích nhất.”

Ta sờ sờ cằm, lại nói: “Có lẽ lần sau Thái tử uống
rượu trái cây thì mùi vị sẽ tốt hơn.”

Chân mày Thẩm Hoành nhíu lại như dãy núi. Hắn không
nói tiếng nào mà lập tức vòng qua người ta, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi
viện của ta. Ta thấy kì lạ, liền hỏi:

“Lê Tâm, sư phụ bị sao vậy?”

Trên mặt Lê Tâm cũng hiện nét xấu hổ giống huynh trưởng,
nàng cũng cười gượng.

“Lê… Lê Tâm cũng không biết ạ.”

Ta nhìn Bích Dung, Bích Dung cũng cười gượng một tiếng,
“Nô tì cũng không biết ạ.”

Trong bụng Quận chúa có thể chống thuyền[117],
đồ ăn ngon trước mặt, ta cũng không thèm so đo với bọn họ nữa, mông vừa dán lên
đôn, ta đã bắt đầu dùng bữa tối. Sau khi ta uống được hai chén canh thì Thẩm
Hoành lại trở lại, vẻ mặt của hắn như lúc ban đầu, nhưng trong tay lại có thêm
một bình sứ nhỏ tinh xảo.

[117]
Mượn từ câu “Bụng Tể tướng có thể chống thuyền”: mang hàm ý có thể
bao dung người khác, có thể dễ dàng tha thứ, không so đo một ít
chuyện vặt không đáng kể.

Hắn ngồi xuống cạnh ta, “Vừa mới trở về lấy thuốc,
chờ con ăn xong ta sẽ bôi thuốc cho con.” Ánh mắt của hắn vừa dừng trên khoé
môi của ta thì lóe lên, “Không bôi thuốc sẽ đau vài ngày đó.”

Thì ra Thẩm Hoành trở về lấy thuốc. Ta cười nói:
“Con còn tưởng sư phụ giận rồi cơ.”

Thẩm Hoành mím môi, nói rất nhanh, “Không có.”

Ta nói: “Con biết mà, chút chuyện nhỏ ấy đâu đáng để
giận. Vả lại sư phụ cũng từng nói, chuyện hôn môi ngoại trừ sư phụ, còn có thể
làm với phu quân…” Lê Tâm và Bích Dung ho mạnh thành tiếng, ta liếc các nàng một
cái, hai người vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Thẩm Hoành thẹn đỏ mặt, nói: “Hồi nãy đi vội làm rơi
thuốc. Bích Dung Lê Tâm, các ngươi qua viện của ta tìm thử xem. Nếu tìm không
được thì hỏi A Thanh, hắn biết đó.”

Bích Dung và Lê Tâm vội vàng “Dạ” rồi chạy ra ngoài
rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ta với Thẩm Hoành.

Ta tiếp tục nói chuyện đang nói, “Ừm, thật ra con
đang là chuẩn Thái tử phi, cũng có thể xem là thê tử của Thái tử.” Giờ phút
này, ta lại thấy hơi may mắn vì cha muốn làm phản. Nếu không, chẳng phải ta sẽ
thành Thái tử phi luôn? Nghĩ đến sau này phải cá nước thân mật với Tư Mã Cẩn Du
làm ta không kìm được mà run hết cả người.

Thẩm Hoành phản bác, nghiêm túc nói với ta: “Không
phải. Chỉ có bái đường động phòng mới được gọi là phu thê.”

Ta gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hôm sau tỉnh dậy, Bích Dung và Lê Tâm hầu ta rửa mặt
chải đầu, Lê Tâm cười nói:

“Quận chúa, sáng hôm nay toàn thành Kiến Khang đều
đang bàn chuyện Thái tử bị ám sát đêm qua đó.”

Ta vừa nghe thì hơi kinh ngạc.

“Bị ám sát thế nào?”

Lê Tâm kích động nói: “Kì thật cũng không phải bị
ám sát, nghe nói đêm qua có nhân sĩ giang hồ võ công cao cường uống say không cẩn
thận vào nhầm phủ Thái tử, vừa khéo xông vào tẩm phòng[118] của Thái
tử điện hạ, rồi đánh Thái tử điện hạ một trận. Thái tử điện hạ tức giận lôi tùy
tùng gác đêm ra đánh mấy chục trượng, bây giờ vẫn còn dán trên Hoàng bảng đó.”

[118]
Tẩm phòng: phòng ngủ.

Phủ Thái tử canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường
khó có thể xâm nhập. Trừ phi võ công cao đến cực đỉnh mới có thể vào phủ Thái tử
như đi dạo trong sân vắng nhà mình. Lại còn vừa khéo xông vào tẩm phòng của Tư
Mã Cẩn Du, ta đoán chắc Tư Mã Cẩn Du đã đắc tội người nào rồi, nên mới bị người
ta đánh cho một trận. Nghĩ đến việc Tư Mã Cẩn Du bị người đánh, làm ta hơi mừng
thầm trong lòng.

Ai bảo ngươi bắt nạt ta, nên đêm qua mới gặp báo ứng.

Trong lòng ta sảng khoái, rửa mặt chải đầu rồi qua
thỉnh an cha nương. Khi rời khỏi viện thì gặp A Thanh đang cầm chậu gỗ. Mùi rượu
nồng nặc bay tới, làm ta vội nhíu mày lại.

Lê Tâm bịt mũi hỏi: “A Thanh, tối qua ông uống rượu
hả?”

A Thanh cuống quýt lắc đầu, nói: “Không phải tôi
không phải tôi, đây là y phục của Thẩm công tử.”

Lê Tâm nói: “Ông lừa ai đấy, Thẩm công tử sao có thể
mặc y phục như vậy chứ?”

A Thanh trợn to hai mắt, “Thật đó! Tôi không có lừa
cô đâu. Đêm qua không biết Thẩm công tử đi đâu, mà đến khi gà gáy mới trở về,
sau đó cởi y phục bảo tôi cầm đi giặt. Nếu cô không tin thì hỏi Thẩm công tử.
Tôi chưa lừa ai bao giờ!”

Sắc mặt Lê Tâm đột nhiên thay đổi, hình như nàng
đang nghĩ tới cái gì đó, rồi nói với A Thanh:

“Được rồi được rồi, tôi tin ông được chưa. Nếu Thẩm
công tử đã dặn thì ông còn không mau đi giặt đi?”

Sau khi A Thanh rời đi, Lê Tâm tiến đến bên tai ta,
nhỏ giọng nói: “Quận chúa ơi, người đánh Thái tử điện hạ đêm qua có thể là Thẩm
công tử không ạ?”

Lê Tâm vừa nói như thế, làm ta cũng nghĩ như vậy.

Nhớ tới hôm qua huynh trưởng bảo ta đừng để Thẩm
Hoành nhìn thấy vết thương trên khóe môi, bây giờ ta mới hiểu được ý của huynh
trưởng.

Chắc huynh trưởng đoán Thẩm Hoành nhìn thấy sẽ đi
gây chuyện với Tư Mã Cẩn Du, huynh trưởng lo lắng sẽ có thêm phiền toái nên mới
bảo ta đừng để Thẩm Hoành thấy.

Ta cảm khái nói: “Chắc sư phụ thấy đồ đệ của mình bị
bắt nạt, cảm thấy khó chịu trong lòng, nên đêm qua mới làm ra chuyện như vậy.”

Mấy ngày sau, quả nhiên như lời huynh trưởng đã nói.
Sứ thần Bắc triều đi sứ sang triều ta, khi vào thành Kiến Khang, Hoàng đế muốn
bày tỏ tình hữu nghị của triều ta, nên đặc biệt dùng đại trận để nghênh đón sứ
thần Bắc triều, còn phái Thái tử và Tam hoàng tử chờ trước cửa thành.

Ta biết trước kia Bắc triều và Nam triều nước sông
không phạm nước giếng, hai triều cũng rất ít lui tới. Nay bỗng nhiên thay đổi,
có lẽ những tin đồn trước là thật, Nam triều có ý kết thân với Bắc triều, Văn
Dương công chúa phải đi Bắc triều làm Thái tử phi.

Sau khi sứ thần tiến cung, Hoàng đế hạ lệnh muốn tổ
chức yến tiệc nghênh đón, cha nương huynh trưởng và ta đều nhận được thiếp mời.

Một nhà chúng ta đã sớm đến nơi tổ chức yến tiệc,
trong điện đã có không ít người, nhưng chính chủ vẫn chưa tới. Lúc ta ngồi xuống
thì Vinh Hoa công chúa và ta cùng chào hỏi nhau, Văn Dương công chúa cũng miễn
cưỡng gật đầu với ta.

Thoạt nhìn hôm nay tâm tình của nàng ta có vẻ rất tốt.

Ta đang kinh ngạc, thì Vinh Hoa công chúa đã lại gần
nói với ta: “Bắc triều có ý muốn kết thân với triều chúng ta, tin này chắc
ngươi cũng biết chứ?” Thấy ta gật đầu, Vinh Hoa công chúa lại cười tủm tỉm nói:
“Nghe nói Thái tử Bắc triều tuấn dật phi phàm, lại tay cầm quyền cao, nếu Hoàng
tỉ gả qua, thì sớm muộn gì cũng là Quốc mẫu.”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, hèn chi hôm nay Văn Dương
công chúa thấy ta cũng không làm mặt khó coi.

Thì ra là thế.

Ta hỏi: “Đã xác định là gả Văn Dương công chúa
qua?” Công chúa Nam triều có hai vị đó.

Vinh Hoa công chúa nói: “Ta đã sai người đi thăm dò
tình hình, nghe sứ thần Bắc triều nói Thái tử bọn họ muốn cưới Trưởng nữ dòng
chính Nam triều làm Thái tử phi.”

Trưởng nữ dòng chính, cũng chỉ có thể là Văn Dương
công chúa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3