Vô tâm - Quyển I - Chương 33 - 34

Chương
33

Sau khi biết được dã tâm của cha, khi ta gặp cha,
ánh mắt cũng tự nhiên hàm chứa vài phần đánh giá.

Nếu không phải trong lúc vô ý nhìn thấy Tam hoàng tử
thật bị nhốt, thì hiện tại ta chắc cũng không thể nhìn thấu được người
cha ngày thường giấu giếm thanh sắc lại ẩn giấu tâm tư như vậy. Ta còn tưởng
cha là trung thần, nhưng xem ra ta đã lầm rồi.

Kì thật ngẫm nghĩ lại, thường ngày ngôn hành cử
chỉ của cha nương thỉnh thoảng cũng để lộ sự khinh thường với Tư Mã gia.

Nhưng ta hiểu được một chuyện, dù cha là trung thần
cũng thế hay gian thần cũng vậy, ta đều mang họ Tiêu, vinh nhục của Tiêu gia
cũng là vinh nhục của Tiêu Uyển ta. Vả lại Tam hoàng tử đã bị hủy thành
như vậy, nếu hắn trốn được ra ngoài, thì nghênh đón Tiêu gia chúng ta chính
là kết cục giết chóc tai ương.

Vậy nên, cha là trung thần, thì ta là con gái của
trung thần. Cha là gian thần, thì ta sẽ thành con gái của gian thần!

“A Uyển, hôm nay con bị sao vậy?” Cha hiền hoà gắp
đồ ăn cho ta.

Nương cũng dịu dàng cười hỏi: “Đúng đó, sao cứ
nhìn cha con chằm chằm vậy?”

Ta vốn muốn nói với cha chuyện gặp ám sát đêm
qua, nhưng phút chốc nghĩ lại, nếu ta nói với cha, khó tránh khỏi sẽ dính
đến việc ta vào mật đạo rồi lỡ phát hiện ra dã tâm của cha. Vả lại huynh
trưởng đã dặn ta hết lần này đến lần khác, cũng muốn ta không bị dính
vào cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế, mà cha chắc cũng có ý như vậy.

Ta nhỏ giọng nói: “A Uyển chỉ là lâu rồi không
dùng bữa với cha nương ạ.”

Nương che miệng khẽ cười, “A Uyển ngốc, con đã
thành thiếu nữ rồi, chờ sau này con lấy chồng xa, chẳng phải là…”

Cha ho khụ một tiếng.

Nương ngậm miệng không nói gì, như ý thức được
cái gì đó mà sắc mặt của nương thay đổi, rồi lại khẽ cười nói:

“Cha của con ấy, nghe được con sau này phải lập
gia đình thì sắc mặt liền khó coi hẳn.”

Sống chung với cha nương đã lâu, ta rất dễ dàng
phát hiện lời nương vừa nói có vấn đề, vả lại nhìn tình hình trước
mắt, cha nương quả thật chưa từng để ý đến chuyện tứ hôn.

Ta mếu máo nói: “Cha, nương, A Uyển không muốn lập
gia đình đâu!” Mắt vừa chuyển, ta lại nói: “Con cũng không muốn lấy chồng
xa, nếu phải lập gia đình thì cha ơi, A Uyển gả cho Lý tổng quản có được
không?”

Lý tổng quản đứng phía sau cha ho sặc sụa, khuôn
mặt vội đổi thành màu gan heo. Hắn kinh sợ nói:

“Quận chúa đừng lấy lão nô để nói đùa, Quận chúa
là chuẩn Thái tử phi, lão nô thân phận thấp hèn sao có thể trèo cao được
ạ.”

Ta cười hì hì, “Nói đùa thôi mà.”

Cha lườm ta, “Sau này không được đùa như vậy
nữa.”

“Dạ.” Ta hậm hực
nói.

Sau đó, nương lại
hỏi ta chuyện của Thẩm Hoành, nương hỏi rất kĩ, kĩ đến mức Thẩm Hoành nói
gì với ta, tặng gì cho ta, thậm chí đến Thẩm Hoành nấu món gì cho ta
cũng hỏi.

Ta bị hỏi đến mất
kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại trả lời. Sau khi nương nghe xong,
mặt mày rạng rỡ hẳn, “A Hoành đúng là đối xử với con rất tốt.”

Cha cười cười vuốt
vuốt bộ râu ngắn, “A Hoành là rồng phượng trong loài người, đối xử tốt
với A Uyển cũng không nói ra ngoài.”

Ta vô cùng kinh ngạc,
lúc trước nương còn gọi Thẩm Hoành là Thẩm công tử, nay đã thân đến mức
gọi A Hoành rồi. Ta nhìn kĩ vẻ mặt của cha nương, không khỏi suy đoán
hay Thẩm Hoành đúng là quá xuất sắc, nên cha nương liền có ý định nhận hắn
làm con nuôi? Nên bây giờ mới gọi thân mật như thế?

Cha quay qua nói
với ta: “Sau này con phải nghe lời A Hoành, những lời vớ vẩn như muốn
gả cho Lý tổng quản lúc nãy cũng không được nói nữa.”

Nương phụ họa nói:
“Cô nương nhà gia giáo không nên nói những lời này.”

Ta gật gật đầu.

Ta vừa trở lại
viện của mình, còn chưa vào đến cửa thì Bích Dung đã hạ giọng xuống: “Quận
chúa, Thẩm công tử đến đây ạ.” Hơi dừng lại, “Thẩm công tử đang ngủ trên
bàn ạ.”

Ta ngẩn ra, hỏi:
“Sư phụ đến lâu chưa?”

“Hơn nửa canh giờ rồi
ạ.”

Ta bước vào phòng,
vừa ngước mắt đã thấy Thẩm Hoành đang nhắm mắt lại, khuỷu tay chống lên án
thư, đầu hơi nghiêng, không giấu được vẻ mệt mỏi. A Thanh nói nhỏ bên người
ta:

“Quận chúa, Thẩm
công tử mấy ngày nay chưa được ngủ ngon giấc ạ.”

Sau khi biết cha
có tình ý với giang sơn Nam triều này, ta cũng một lần nữa xem kĩ Thẩm
Hoành. Có lẽ cha coi trọng Thẩm Hoành, một nửa vì y thuật của Thẩm Hoành rất
cao, hơn nửa còn lại là Thẩm Hoành có năng lực để cha sử dụng.

Phàm là người
thành công thì bên người luôn có nhiều phụ tá.

Lúc trước vào cung
dự tiệc sinh thần của Hoàng hậu, cha đã nói trước Tiết Lập xuân[109]
năm sau, cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế sẽ kết thúc. Bây giờ đã đầu
tháng mười hai rồi, cách đầu xuân cũng không xa nữa, chắc tình hình
hiện tại đang hết sức căng thẳng. Mà Thẩm Hoành thân là phụ tá của cha, lại
còn là sư phụ của ta, một người hai chức, sao có thể không mệt cơ chứ?

[109] Tiết Lập xuân hay gọi là vào xuân, đầu xuân,
sang xuân: là một trong hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt
Nam… Chỉ khoảng thời gian trước sau tháng giêng Âm Lịch. Ngày Lập xuân
được coi là ngày bắt đầu mùa xuân ở Việt Nam, Trung Quốc…

Ta bước tới gần
người đang nằm sấp kia, muốn rút quyển sách trong tay Thẩm Hoành ra.
Không ngờ vừa mới tới gần, Thẩm Hoành đã mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu ngóng
nhìn ta. Ta mở miệng gọi:

“Sư phụ.”

Hai mắt Thẩm Hoành
đẫm lệ, hắn bỗng nhiên ôm ta, rất nhẹ nhàng, như ta chỉ cần chạm vào
là có thể tan vỡ thành bọt biển. Hắn như đang nói mớ:

“A Uyển, ta mơ
thấy nàng đã chết, con của chúng ta cũng chết rồi, là một bé gái đấy.”

Ta nhìn thấy Lê
Tâm và A Thanh cách đó mười bước đang trợn mắt há hốc miệng, bèn dùng
ánh mắt ra hiệu Bích Dung. Bích Dung hơi gật đầu với ta, rồi kéo những
người trong phòng ra ngoài. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, ta bình tĩnh nói:

“Sư phụ, người ngủ
đến mơ hồ luôn rồi, con là Tiêu Uyển.”

Người Thẩm Hoành đột
nhiên run lên.

Ta đẩy Thẩm Hoành
ra, lui về sau mấy bước, ta yên lặng nhìn vào mắt hắn, “Sư phụ, những chuyện
trước kia đã qua rồi, người cũng nên quên đi.”

Thẩm Hoành cụp mắt
xuống, rất lâu sau, hắn mới nâng mắt lên. Lần này, trên mặt thêm vài phần kiên
định, nước mắt cũng không còn, nhưng trong mắt vẫn có không ít tơ máu.

“A Uyển nói phải,
lúc nãy đúng là vi sư ngủ đến mơ hồ rồi, sau này tuyệt đối sẽ không
xảy ra chuyện như vậy nữa.” Hắn cười ôn hòa, “Ta qua đây là có chút chuyện
muốn nói với con.”

Thẩm Hoành xê dịch
chỗ ngồi, ý bảo ta cũng qua ngồi.

Ta quan sát Thẩm
Hoành, thấy sắc mặt của hắn đã bình thường lại, liền biết hắn đã khôi
phục lại bình thường, nên cũng yên tâm qua ngồi. Vừa mới ngồi xuống, Thẩm
Hoành đã xòe tay ra, trong lòng bàn tay có hai mảnh vòng tay.

Là vòng tay bạc đêm
qua ta ném ra hù tên áo đen!

Ta kinh ngạc nói:
“Này…”

“Con đã thấy
hắn.”

Thẩm Hoành nói câu
này không có ý nghi vấn nào cả, mà rất chắc chắn. Ta biết không thể giấu
Thẩm Hoành, mà ta cũng không muốn giấu hắn, nên đã kể hết những việc đêm
qua ra.

Thẩm Hoành nghe
xong, hỏi ta: “Con tính làm gì?”

Ta nháy mắt mấy
cái, “Con còn có lựa chọn khác sao?” Ta họ Tiêu, dù cha có mưu phản thành
công hay không, thì chúng ta đều ngồi chung một con thuyền, Tiêu gia còn,
ta sống, Tiêu gia vong, ta chết.

Thẩm Hoành nhẹ giọng
nói: “Còn nhớ rõ những lời ta đã từng nói với con không? Rời Nam triều,
tìm một chỗ…”

Ta ngắt lời Thẩm Hoành,
“Con không muốn.”

Lúc trước đã
không muốn đi ẩn cư với Thẩm Hoành, nay biết Thẩm Hoành có liên quan tới
kiếp trước của ta, ta càng không thể đi ẩn cư với hắn. Huống hồ, Thẩm
Hoành còn phải ở lại để giúp cha một tay.

“Được, A Uyển
không muốn thì thôi, ta không ép con.”

Ta nói: “Huynh trưởng
cũng biết chuyện này à.” Ta nối mọi chuyện lại, đột nhiên hỏi: “Huynh
trưởng là mật thám cha cố ý cài bên người Thái tử?”

Thẩm Hoành gật
đầu.

Ta nhỏ giọng lại,
hỏi: “Tam hoàng tử bị đổi khi nào?”

“Hôm Hạ yến.”

Ta nhớ tới hôm
Hạ yến, khi ở trong cung nhìn thấy Dịch Phong gặp người của Tam hoàng tử,
sau đó ở Nam Phong Quán chẳng biết tại sao lại muốn tuyệt giao với ta,
có lẽ cũng liên quan tới Tam hoàng tử.

Ta nhìn mảnh vòng
tay trong tay Thẩm Hoành, “Người đêm qua cũng gặp tên áo đen? Có biết bọn
chúng được ai phái tới không?”

“Ừ, sau khi con trốn
vào mật đạo, ta liền chạy tới. Tên áo đen kia đã bị ta giết. Còn người
phái tới, ta đoán là Thái tử.”

Ta bất ngờ, “Thái
tử?”

Thẩm Hoành gật đầu,
“Gần đây Thái tử bị Tam hoàng tử chèn ép gay gắt, nếu ta không tính sai thì
vài ngày tới hắn sẽ có hành động.”

Rất nhanh chóng,
bên ngoài đã truyền tin Thái tử được bỏ lệnh cấm. Nghe tin Tư Mã Cẩn Du được
bỏ lệnh cấm, ta hận không thể nửa đêm báo mộng cho Hoàng đế để ngài lại phạt
thêm vài tháng nữa. Thằng nhãi Tư Mã Cẩn Du bị nhốt trong phủ Thái tử suy
nghĩ lỗi lầm mà còn có thể kiếm chuyện với ta. Hiện giờ hắn đã được bỏ
lệnh cấm, mà ta lại có thân phận là chuẩn thái tử phi, có thể thấy được tương
lai của ta không tốt cho lắm.

Nhớ tới lời của
Thẩm Hoành, ta hỏi: “Sao Thái tử được bỏ lệnh cấm?” Rõ ràng còn một thời gian
dài nữa mới đủ ba tháng mà.

Bích Dung đáp: “Nghe
nói bệ hạ cảm động vì lòng hiếu thảo của Thái tử điện hạ. Những ngày suy
nghĩ lỗi lầm, Thái tử đều rất thành tâm sao chép kinh văn vì bệ hạ. Mà
Hoàng hậu nương nương và Văn Dương công chúa cũng hay cầu tình cho Thái tử
điện hạ ạ.”

Ta liếc Bích Dung,
“Bên ngoài đều đồn như vậy?”

Bích Dung trả lời:
“Dạ vâng, toàn thành Kiến Khang đều đang khen Thái tử hiếu thảo ạ.”

Xem ra Tư Mã Cẩn Du
còn là một tay biết chế tạo dư luận. Ừm, nhưng Tư Mã Cẩn Du đang bị Tam
hoàng tử chèn ép gay gắt, hẳn là hắn không có thời gian tới tìm ta mới phải.

Ta hơi thả lỏng
người.

Chỉ tiếc là ta
vẫn còn xem nhẹ sự cố chấp của Tư Mã Cẩn Du dành cho Tạ Uyển, tin bỏ lệnh
cấm vừa truyền đến, thiệp mời của Tư Mã Cẩn Du đã tới ngay sau đó, muốn ta
tới phủ Thái tử ngắm mai nghe cầm.

Ta nhìn thiệp mời
mà chỉ muốn ném nó vào mặt Tư Mã Cẩn Du.

Ngắm mai ngắm mai,
ta mới là cái người bị ngắm thì có!

Thôi vậy, dù sao
cha cũng sắp thành nghịch tặc đoạt giang sơn của người ta rồi, ta thuận
tiện đi phủ Thái tử xin lỗi Tư Mã Cẩn Du vậy.

Ta bảo Lê Tâm qua
nói cho nương biết, rồi dẫn Bích Dung đi phủ Thái tử. Vừa xuống xe ngựa đã
có người ra đón, ta nhìn kĩ, đúng là Dịch Phong.

Hắn nhìn ta, cũng
không cho ta nét mặt hoà nhã nào.

Bích Dung bất mãn
oán giận, “Hắn chỉ là nam sủng của Thái tử thì có tư cách gì lên mặt với
Quận chúa chứ. Dù sao Quận chúa cũng là Thái tử phi tương lai đó.”

Ta rất rõ ràng
nhìn thấy người Dịch Phong cứng đờ, nhưng hắn không quay đầu lại, cũng không
nói thêm điều gì, vẫn đi trước dẫn đường như cũ, bóng dáng thoạt nhìn hơi
yếu ớt.

Ta khiển trách Bích
Dung một tiếng, rồi nói với Dịch Phong: “Là nha hoàn của ta vô lễ, ngươi chớ
nên trách tội. Bích Dung, mau xin lỗi Dịch Phong công tử.”

Dịch Phong lạnh
giọng: “Không cần. Giống như lời nha hoàn của Quận chúa, ta chỉ là một nam
sủng mà thôi, không nhận nổi lời xin lỗi này.”

Nói xong, Dịch
Phong đi nhanh hơn, rất nhanh đã cách ta và Bích Dung một khoảng xa.

Bích Dung nói: “Quận
chúa, hắn… hắn…”

Ta khoát tay, ý bảo
Bích Dung không cần nhiều lời.

Nói đến cũng lạ, tuy không biết kiếp trước Dịch
Phong có quan hệ gì với ta, nhưng ta lại không chán ghét hắn được, cứ thấy
hắn là có cảm giác thân thiết khó hiểu, cảm giác đó bắt đầu tồn tại từ
khi ta vô tình gặp hắn ở Nam Phong Quán vào tuổi cập kê.

Mà ta chưa từng có cảm giác này với Thẩm Hoành
và Tư Mã Cẩn Du bao giờ.

Chương
34

Sau khi Dịch Phong rời đi, ta đang lo không có người
dẫn đường thì có một thị vệ không biết từ đâu xông ra, hắn cúi đầu khom lưng
với ta, vẻ mặt hơi cung kính, “Quận chúa, mời đi bên này.”

Đi vào trong sân, thị vệ nói với ta: “Mời Quận
chúa chờ một lát, tiểu nhân đi vào bẩm báo một tiếng.”

Ta gật đầu.

Thị vệ vào trong không lâu đã có bốn năm người
từ trong viện đi ra. Nhìn quần áo trang sức của bọn họ thì là quan viên
triều ta. Đi ra từ chỗ Tư Mã Cẩn Du thì chắc bọn họ đều là người của Thái tử
đảng.

Nhưng ta nhìn nét mặt của bọn họ, mọi người hình
như đang căm phẫn dâng tràn, thậm chí có người còn nhíu mày giậm chân, sắc
mặt xanh đen.

Khi bọn họ nhìn thấy ta thì sự bất mãn trên mặt
càng nhiều hơn, có người còn trừng ta nữa, nếu ánh mắt có thể giết người,
chỉ sợ ta đã chết hơn trăm ngàn lần rồi. Ta còn đang kinh ngạc vạn phần,
thì có người nói nhỏ…

“Hồng nhan họa thủy.”

Ta nghe mà bật cười. Ta biết từ này dùng để mắng
chửi người, nhưng lần đầu tiên có người dùng nó với ta, ta quả thật được
sủng ái mà lo sợ.

“Chư vị đại nhân nói quá rồi, bốn chữ này Bình Nguyệt
không nhận nổi.”

Sắc mặt của các quan viên càng khó coi hơn, có
người khẽ hừ một tiếng, cũng không nhìn ta mà trực tiếp quay đầu bước đi,
những người còn lại thấy thế cũng rời đi. Bích Dung tức giận nói:

“Không nói đến thân phận của Quận chúa là chuẩn Thái
tử phi, mà chỉ riêng danh hào Quận chúa thì bọn họ thấy Quận chúa cũng nên
hành lễ vấn an, nhưng họ lại không có tôn ti gì cả, quá vô pháp vô thiên[110]
rồi.”

[110]
Vô pháp vô thiên: không có luật pháp, coi trời bằng vung, không kiêng nể
gì hết.

Ta cũng không biết có gì đáng để so đo, vì đều
là những người không liên quan. Nếu so đo, còn hao tốn tinh thần của mình
nữa.

Lúc này, thị vệ đi ra, khom người nói: “Mời Quận
chúa vào trong.”

Trong phòng đang trải hỏa địa long nên ta vừa bước
vào phòng đã thấy hơi nóng, cởi áo choàng trên người ra, ta thấy Tư Mã Cẩn
Du đang tựa nửa người trên ngọc thạch trước tấm bình phong, trên người chỉ
có một cái áo lót mỏng, mũ cũng không đội, một đầu tóc đen nhánh sổ
ra, đôi mi dài đẹp yêu dã nói không nên lời.

Ta nhủ thầm, tướng mạo của hồng nhan trong “hồng
nhan họa thủy” phải cỡ Tư Mã Cẩn Du mới xứng.

Tư Mã Cẩn Du ngoắc
tay với ta, “A Uyển, lại đây.”

Ta chần chừ, liếc
nhìn Dịch Phong cách Tư Mã Cẩn Du không xa, bộ dạng vẫn lạnh lùng như
trước, hắn ngồi trước bàn, đầu ngón tay khẽ gảy dây cầm, thường phát ra tiếng
đàn đơn điệu.

Tư Mã Cẩn Du hơi
mất kiên nhẫn, mặt sầm xuống, “Qua đây.”

Ta lưỡng lự một
hồi, cuối cùng vẫn rất không có cốt khí mà đi qua. Vì nguyện vọng hùng tâm
tráng chí của cha, hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra bất kì chuyện gì.
Ta ngồi xuống cạnh Tư Mã Cẩn Du, một cánh tay vòng qua eo ta, ta cúi đầu nhìn
cánh tay chướng mắt kia, “Thái tử điện hạ, ngài đã quên chuyện đã đáp ứng
tiểu nữ sao?”

“Ta đáp ứng nàng
chuyện gì?”

Tư Mã Cẩn Du thật
vô lại, ta nói: “Ngài đã nói trước khi thành hôn ngài sẽ không chạm vào
tiểu nữ.”

“À, ta nhất thời
quên mất.”

Tư Mã Cẩn Du thu
tay về, ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, ta luôn đặc biệt
kháng cự đụng chạm với Tư Mã Cẩn Du. Hắn chạm vào ta một cái, cả người ta
liền không thoải mái như bị con sâu bò vào.

Ta hỏi: “Không phải
Thái tử mời tiểu nữ đến ngắm mai nghe cầm sao?”

Tư Mã Cẩn Du làm
biếng ngáp một cái, “Ngoài cửa sổ có một cây mai, còn nghe cầm, không phải
Minh Viễn đang ở đây à? Nàng muốn nghe khúc nào thì bảo Minh Viễn đàn
cho nghe khúc đó.”

Ta không nhịn
được nhớ tới lần đầu tiên gặp Tư Mã Cẩn Du và Dịch Phong, khi đó trong
mắt của Tư Mã Cẩn Du chỉ có bóng dáng của Dịch Phong. Nay nghe giọng
điệu của Tư Mã Cẩn Du, thì Dịch Phong đã thành người có cũng được mà không
có cũng chẳng sao.

Nhưng huynh trưởng
còn nói Tư Mã Cẩn Du luôn ngủ chung với Dịch Phong mỗi đêm.

Ta nhìn Tư Mã Cẩn
Du, lại nhìn Dịch Phong, đối với quan hệ của hai người bọn họ, ta thật sự
không đoán ra được.

Bỗng dưng, Tư Mã Cẩn
Du hỏi: “Nha hoàn này của nàng rất lạ mắt, mới tới à?”

Ta nói: “Dạ, mới tới
ạ.” Ta không muốn nói nhiều, chỉ sợ Tư Mã Cẩn Du lại lôi chuyện kiếp trước
ra.

Tư Mã Cẩn Du không
chút để ý hỏi: “Tên gì?”

Bích Dung quỳ xuống,
“Bẩm Thái tử điện hạ, nô tì tên là Bích Dung ạ.”

Mắt Tư Mã Cẩn Du
tối lại, “Bích Đồng là gì của ngươi?”

Trong lòng ta oán
hận, Tư Mã Cẩn Du này đúng là nhân tinh mà, tên chỉ hơi giống một chút
đã nghĩ ngay tới.

Bích Dung run
người, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời như trước: “Bẩm Thái tử điện hạ, là bà nội
của nô tì ạ.”

Tư Mã Cẩn Du nghe
xong, cũng không cho Bích Dung đứng dậy, chỉ ngắm nghía khối ngọc bội tinh xảo
lung linh trong tay, không biết hắn đang nghĩ cái gì. Tiếng đàn của Dịch Phong
khi có khi không, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng hơi quái dị.

Bích Dung là người
của ta, ta quyết không để nàng chịu ủy khuất ở đây, đành nói: “Bích Dung,
qua rót cho ta chén trà.”

Tư Mã Cẩn Du cũng
không mở miệng, xem ra hắn không phản đối lời của ta.

Bích Dung đứng lên,
mới vừa đi đến bên cạnh ta, Tư Mã Cẩn Du bỗng nhiên mỉm cười nhìn ta, “A Uyển,
ta thấy nha hoàn này của nàng không tồi, hay cho ta nhé.”

Ta không biết Tư Mã
Cẩn Du lại có chủ ý gì, “Chẳng lẽ trong phủ của Thái tử điện hạ thiếu người?”

Tư Mã Cẩn Du nói:
“Không thiếu, ta chỉ là muốn người của nàng.”

Lời này rất đáng đánh
đòn! Ta nói: “Bích Dung không được, nếu Thái tử thật sự muốn của người của
tiểu nữ, chờ tiểu nữ về Vương phủ sẽ chọn cho ngài vài đứa thông minh
lanh lợi qua đây.”

Tư Mã Cẩn Du sầm
mặt, “Thẩm Yến đưa thứ gì cho nàng, nàng cũng coi là bảo vật.”

Ta sửng sốt, không
biết Tư Mã Cẩn Du rút ra được kết luận này ở đâu.

Ta nhíu mày lại,
nói: “Tiểu nữ không hiểu ý ngài.”

Tư Mã Cẩn Du hỏi:
“Nàng dám nói Bích Dung không phải Thẩm Yến đưa?”

Hắn trái một câu
Thẩm Yến phải một câu Thẩm Yến, ta nghe mà trong lòng rất không thoải mái.
Ta thấy Tư Mã Cẩn Du vẫn còn bị lún trong chuyện ân oán kiếp trước, đến
kiếp này, hắn vẫn không thoát ra được.

Ta nói: “Bích Dung
là sư phụ được nương tiểu nữ nhờ tìm, chuyện này không liên quan tới sư phụ.”

“Nàng còn biết
đường giải vây cho hắn.”

Ta nhíu mày, “Sư phụ
người…”

“Câm miệng, không
được nhắc tới hai chữ sư phụ nữa.” Sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du âm tình bất định[111],
ta thấy mà kinh hồn bạt vía, rõ ràng là hắn nhắc tới trước mà. Từ lúc đi
vào, ta chưa từng nhắc tới Thẩm Hoành câu nào cả.

[111] Âm tình bất định: tâm trạng khó đoán, khó hiểu.

Một lát sau, sắc mặt
của Tư Mã Cẩn Du dịu lại, hắn nói với Dịch Phong: “Minh Viễn, đàn một khúc
đi.”

Tiếng đàn dần phát
ra, trước kia ta rất thích tiếng đàn của Dịch Phong, nhưng có ông Phật
lớn Tư Mã Cẩn Du ở đây, ta không còn lòng dạ nào để nghe nữa. Bích Dung
ở cạnh hầu hạ ta, thân mình thoáng hơi run rẩy, ánh mắt của ta và Bích
Dung chạm vào nhau.

Nàng đáng thương
nhìn ta.

Ta hiểu ý nàng, cho
nàng một ánh mắt động viên.

Tư Mã Cẩn Du khẽ hừ
một tiếng, “Chủ tớ các nàng thật tình thâm.”

Giờ phút này ta đã
biết Tư Mã Cẩn Du không vui chỗ nào, chắc hắn oán hận thanh mai trúc mã
của mình ở kiếp trước bị Thẩm Yến đoạt, nên kiếp này mới có thể bất mãn
với Thẩm Hoành lớn như vậy, ta chỉ hơi nhắc tới, hắn sẽ bắt đầu trở nên âm
tình bất định ngay.

Ta khẽ cười thành
tiếng, nói: “Thái tử nói đùa, tiểu nữ là người vô tâm, sao có thể tình
thâm chứ. Tiểu nữ chỉ không muốn về phủ lại không biết phải giải
thích với nương như nào thôi.” Ta nói lời này để Tư Mã Cẩn Du biết, kiếp
này ta vô tâm, nên Thẩm Hoành hay Thẩm Yến cũng thế, ta cũng không có khả năng
thích được.

Vừa nói xong, sắc
mặt của Tư Mã Cẩn Du đã bình thường lại, lông mày dài nhướng lên, thâm
tình chân thành nhìn ta, “A Uyển nói rất đúng, ta rất thích A Uyển vô tâm.”

Tiếng đàn của Dịch
Phong chợt rung lên, phát ra âm thanh chói tai rất khó nghe. Mặt của hắn cũng
trắng bệch.

Ta nhìn Dịch
Phong, lại nhìn vòng tay màu đỏ trên cổ tay của Bích Dung một cái, không
nhịn được híp mắt lại.

Nơi này thoạt nhìn
có chút cổ quái.

Tư Mã Cẩn Du hình
như cũng không thèm để ý đến sai lầm của Dịch Phong, vẻ mặt vẫn như cũ,
“Sao không đàn tiếp?”

Lúc này Dịch
Phong mới khôi phục vẻ mặt bình thường, giả bộ bình tĩnh khẽ gảy dây đàn,
tiếng đàn du dương lại vang lên lần nữa.

Ta nhớ lại câu Tư
Mã Cẩn Du vừa nói A Uyển nói rất đúng,
ta rất thích A Uyển vô tâm.

… Hình như cũng
không có gì không ổn.

Nhưng nghĩ đến
việc ta không biết gì về chuyện tình cảm, ta đành hạ giọng hỏi: “Bích
Dung, muội có biết Dịch Phong vừa rồi có điểm nào bất thường không?”

Bích Dung cẩn thận
nhìn Tư Mã Cẩn Du, sau đó mới ghé vào tai ta, dùng giọng nhỏ như muỗi
nói:

“Quận chúa, chỉ sợ
Dịch Phong công tử đang ghen. Có lẽ Dịch Phong công tử thích Thái tử điện hạ,
bây giờ lại chính tai nghe thấy Thái tử điện hạ nói thích Quận chúa, nên vừa
rồi sắc mặt mới có thể thay đổi như vậy.”

Thì ra là đang
ghen à.

Ta nhìn Dịch
Phong, rồi lại nhìn Tư Mã Cẩn Du, càng nhìn lại càng thấy chuyện giống như
vậy. Trước kia ta luôn nghĩ không biết Dịch Phong sẽ cưới nữ tử như nào,
không nghĩ tới cuối cùng lại thích Tư Mã Cẩn Du, tên Thái tử hỉ nộ bất định[112]
này, thật đúng là ngoài tưởng tượng của ta.

[112] Hỉ nộ bất định: vui giận bất thường không ổn
định.

Bỗng nhiên, Tư Mã Cẩn
Du dùng ánh mắt hung dữ nhìn Bích Dung, làm Bích Dung sợ tới mức vội vàng
trốn sau lưng ta.

Hắn hừ vài tiếng,
cắt ngang Dịch Phong, “Dừng lại, Minh Viễn ngươi ra ngoài đi.”

Dịch Phong cúi đầu
“Dạ,” trước khi rời đi còn hơi u oán liếc nhìn ta một cái. Tư Mã Cẩn Du lại
nói: “Những người khác cũng lui ra đi.” Bích Dung lo lắng nhìn ta, ta gật đầu
với nàng.

Rất nhanh, trong
phòng chỉ còn lại ta và Tư Mã Cẩn Du.

“A Uyển.” Hắn gọi
ta một tiếng, “Ta và Minh Viễn không giống như nàng nghĩ đâu.”

Ta hỏi: “Sao ngài
biết tiểu nữ nghĩ gì chứ?”

Tư Mã Cẩn Du ngừng
một chút, “Ta đúng là có ngủ chung với Dịch Phong, nhưng chúng ta chưa
từng xảy ra chuyện gì.”

Nương nói, lời của
nam nhân đều không đáng tin, nghe một chút thì được, nhưng trăm ngàn lần
không được để vào lòng. Ta gật gật đầu, “Dạ, tiếp đi.”

Tư Mã Cẩn Du hơi tức
giận, “Ta nói thật.”

“Tiểu nữ hiểu mà.”

Tư Mã Cẩn Du bỗng dưng chuyển đề tài, “Lúc đầu
ta bao Dịch Phong, vì nghĩ Dịch Phong là nàng, sau đó nàng xuất hiện ta mới
biết là không phải. A Uyển, nàng có biết vì sao kiếp này nàng không
hiểu chữ tình không? Vì sao nàng lại thành người vô tâm không?”

Ta thành thật trả lời: “Không biết.”

Tư Mã Cẩn Du duỗi tay, chỉ vào ngực ta, “Bởi vì tâm
của nàng đang ở trên người Dịch Phong.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3