Vô tâm - Quyển I - Chương 37 - 38

Chương
37

Ta tiến cung cũng vài lần, nhưng chưa từng thấy diện
mạo của Hoàng đế, đến cả yến tiệc sinh thần của Phần Nguyên hoàng hậu lần trước
cũng không nhìn thấy bóng dáng của ngài. Nghe nói Hoàng đế nằm bệnh trên giường
đã lâu, thỉnh thoảng mới lộ diện khi lâm triều, gần đây bệnh nặng đến mức ngay
cả lâm triều cũng không thể.

Lần này sứ thần Bắc triều sang đây, ta cuối cùng
cũng được gặp Hoàng đế một lần.

Quả đúng như lời đồn, Hoàng đế đã già yếu, long
bào màu vàng sáng rực cũng không giấu được tuổi già sức yếu, vả lại hai mắt đã
đục ngầu, trên ấn đường đã có màu đen. Ta đoán Hoàng đế không sống được lâu nữa.

Ta cụp mi mắt xuống, cầm chén rượu lên, khẽ nhấp một
ngụm.

Vinh Hoa công chúa bỗng nhiên nói với ta: “Bình Nguyệt,
ngươi xem, ta chưa bao giờ thấy Hoàng tỉ vui như vậy.”

Ta liếc mắt nhìn, đúng lúc Đế Hậu đang cùng sứ thần
Bắc triều nói về Văn Dương công chúa, Văn Dương công chúa hơi gật đầu với sứ thần
Bắc triều, quả nhiên là tự nhiên tao nhã, mắt đẹp chứa ý cười, môi đỏ mọng nâng
lên, cười như đóa hoa.

Vinh Hoa công chúa cảm khái nói: “Hoàng tỉ từ nhỏ
đã có mắt nhìn cao, lọt vào mắt của tỉ ấy cũng chỉ có Thái tử Bắc triều. Trước
kia hai triều vẫn chưa qua lại thân thiết, bây giờ mới có cơ hội lui tới hiếm
thấy, Hoàng tỉ vui cũng là đương nhiên.” Ngừng một chút, nàng lại nói: “Nghe
nói Bắc triều địa linh nhân kiệt[119], phong cảnh rất đẹp, Hoàng tỉ
có gả qua đó cũng không tệ cho lắm. Sứ thần Bắc triều lần này là một vị Tướng
quân, nghe nói có giao tình không tệ với Thái tử.”

[119]
Địa linh nhân kiệt: đất thiêng có nhiều người tài.

Ta đặt chén rượu xuống, khẽ liếc mắt một cái. Cũng
không biết do trùng hợp hay sao, mà vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của hắn.
Hắn giơ chén rượu lên khẽ gật đầu với ta, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Trong điện vốn có hơn mười ánh mắt dán lên người sứ
thần Bắc triều, hành động của hắn lúc này đã khiến mọi người đồng thời chuyển hết
lên người ta. Ta đảo mắt, lẩm bẩm phải đoan trang phải đoan trang…

Ta thẳng lưng, bình tĩnh tiếp tục uống rượu, coi
như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mỗi khi ta sắp tránh được mũi nhọn, thì người
Tư Mã gia sẽ đẩy ta lên để mọi người nhìn kĩ. Hoàng hậu mở miệng cười chê:

“Nói về đoan trang hiền thục thì con dâu của bản
cung cũng là nhân tài kiệt xuất.”

Hoàng hậu nương nương, ngài đúng là trợn mắt nói dối
mà…

Ánh mắt từ ái của Hoàng hậu chuyển sang người ta, ta
không thể không đứng dậy, rồi rất khiêm tốn nói một câu: “Hoàng hậu nương nương
quá khen rồi.” Vinh Hoa công chúa ở bên cạnh ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẫu hậu
khen ngươi, ngươi còn khiêm tốn gì nữa, mỉm cười nghe theo là được rồi.”

Lúc này sứ thần Bắc triều mới hỏi: “Bình Nguyệt quận
chúa Tiêu Uyển?”

Biết ta là Bình Nguyệt quận chúa không lạ, biết ta họ
Tiêu cũng không kì quái, nhưng nhìn khắp thành Kiến Khang, người biết ta gọi
là Tiêu Uyển cũng chỉ có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.

Ta kinh ngạc gật đầu.

Ánh mắt sứ thần Bắc triều sáng rực, đánh giá ta từ trên
xuống dưới, vẫn có thêm mấy phần thâm ý như cũ. Hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng,
“Ngưỡng mộ đã lâu.”

Trong điện tĩnh lặng, vẻ mặt mọi người kì quặc, nhất
là Văn Dương công chúa, ánh mắt nhìn ta hơi không tốt. Sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du
cũng không dễ nhìn cho lắm, hắn bỗng nhiên nói:

“Bình Nguyệt, đừng để Đan tướng quân chê cười, qua
bên này ngồi đi.”

Về tình về lí thì ta đều không thể từ chối, với lại
hiện giờ có rất nhiều ánh mắt dõi theo, ta mà không đi qua sẽ bị xem là đại bất
kính. Ta chỉ có thể đi qua, rồi ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Cẩn Du.

Tư Mã Cẩn Du liếc ta một cái, “Không được trêu hoa
ghẹo nguyệt.”

Tam hoàng tử ngồi cạnh Tư Mã Cẩn Du, hắn cười như
không cười liếc nhìn ta một cái, nhưng không nói gì. Từ sau khi biết vị điện hạ
này là giả, thì khi ta thấy hắn, sẽ hơi có cảm giác kì diệu.

Sau khi rượu quá tam tuần, trong điện bắt đầu vang
lên tiếng đàn sáo, một nhóm tiểu mĩ nhân mặc nghê thường vũ y[120]
nhẹ nhàng múa ngay chính giữa đại điện. Các triều thần hoặc xem múa, hoặc nói
cười, hoặc ăn uống, nhất thời trong đại điện vua quan cùng vui vẻ, nói nói
cười cười.

[120]
Nghê thường vũ y: trang phục múa.

Sứ thần Bắc triều ngồi bên cạnh người nhà họ Vương,
ta nhìn Vương thượng thư thì thấy hai người đang cúi đầu không biết đang nói cái
gì, thoạt nhìn khá thân.

Ta ngồi giữa Thái tử và Tam hoàng tử, chỉ cảm thấy yến
tiệc này rất không thú vị.

Bỗng dưng, ta thoáng thấy có một nội thị vội vàng đi
ra từ bên hông đại điện, cúi đầu nói nhỏ vào tai Hoàng đế vài câu. Ta rất rõ
ràng nhìn thấy ánh mắt đục ngầu của Hoàng đế trong phút chốc hiện lên sát ý.

Nội thị lấy một phong thư từ trong tay áo ra, Hoàng
đế vừa thấy thì cơn tức giận pha lẫn sát ý lập tức bắn về phía người nhà họ
Vương đang ngồi bên cạnh sứ thần Bắc triều.

Trong nháy mắt, không khí trong đại điện đông cứng lại,
tiếng đàn sáo ngừng lại, nhóm vũ cơ im lặng lui ra ngoài. Sứ thần Bắc triều
cũng dùng ánh mắt xin cáo lui, ta thầm nghĩ bão táp trong Hoàng thành đã chính
thức bắt đầu.

Hoàng đế để người nhà họ Vương ở lại, còn những
người không liên quan thì được rời khỏi đại điện. Khi ta với cha nương về phủ,
thì thấy huynh trưởng vẫn theo chân Tư Mã Cẩn Du đang đứng trước cửa cung.

Huynh trưởng hơi gật đầu với ta, không nói gì mà bước
vội rời đi.

Ta hiểu ý huynh trưởng.

Khi lấy thư ra đọc ở trong xe, ta đã đại khái đoán
được nó là thư gì. Lúc ngồi xe ngựa về phủ, cha khá im lặng, khẽ nhắm mắt lại
rồi lấy ngón tay vuốt ve bạch ngọc ban chỉ[121] trên ngón cái.

[121]
Bạch ngọc ban chỉ.

Ta suy nghĩ mãi cũng không đoán ra cha đang nghĩ điều
gì.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mà ta cảm thấy
khí tức trên người cha càng ngày càng giống với vị Hoàng đế vừa trên yến tiệc
kia, không giận mà uy, không lộ sắc mặt.

Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ lệnh tra xét Vương gia.
Không ngờ lại tìm được hơn mười rương binh khí trong mật đạo phủ Vương gia. Ngày
thứ ba, có thánh chỉ giáng xuống Vương gia, Hoàng đế lấy tội thông đồng phản
quốc với địch và có ý đồ mưu phản mà trảm Vương gia, nhất thời Vương gia từng
hưng thịnh tột đỉnh đã bị diệt vong.

Hoàng hậu thất thế, ngay sau đó có triều thần tấu
trình buộc tội Tư Mã Cẩn Du, nói Tư Mã Cẩn Du thích nam phong nuôi tiểu quan vi
phạm thánh đức. Hoàng đế đang giận dữ chuyện của Vương gia, nay lại nghe chuyện
của Tư Mã Cẩn Du, nên dưới cơn giận đã thay Thái tử.

Danh hào của ta cũng từ chuẩn Thái tử phi thành chuẩn
Đại hoàng phi.

Trong lúc nhất thời, lòng người trong thành Kiến
Khang hoảng sợ, nơi nơi đều dày đặc không khí xơ xác tiêu điều. Nhóm quần thần
khi vào triều cũng không dám thở mạnh một hơi vì sợ sẽ bị liên lụy.

Những việc này đều là huynh trưởng nói cho ta biết.

“Tân Thái tử nước lên thì thuyền lên, nay bệ hạ cũng
không sống được lâu, việc lâm triều mấy ngày nay cũng để hắn thay mặt.” Huynh
trưởng bỗng nhiên hạ giọng xuống, “Đại hoàng tử liên tiếp bị đả kích, có thể
nói đã không còn lực trở tay.”

Nhớ tới Hoàng đế đã tìm được hơn mười rương binh
khí trong phủ Vương gia, ta hỏi:

“Vương gia thật sự cũng có ý với ngôi vị Hoàng
đế?”

Huynh trưởng nói: “Dù có hay không, thì Vương gia sớm
muộn gì cũng phải suy tàn. Vương gia hưng thịnh hơn trăm năm, nếu Đại hoàng tử
đăng cơ làm Đế, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng để Thái hậu tay cầm quyền cao.
Còn hơn mười rương binh khí kia…” Huynh trưởng nháy mắt mấy cái, “Vốn chỉ có
vài món, sau này mới được chúng ta thêm vào.”

Ta nghi hoặc hỏi: “Trong lá thư này viết Vương gia
có ý vụng trộm thông đồng với Bắc triều hả?”

Huynh trưởng gật đầu, “Bệ hạ vốn trời sinh đa nghi,
mà trước yến hội Vương thượng thư còn nhiều lần lén nói chuyện với sứ thần Bắc
triều, những việc đó hiển nhiên đều lọt vào mắt Hoàng đế. Vả lại sau yến tiệc
hôm đó, bệ hạ cũng phái người thử dò xét sứ thần Bắc triều một phen…”

“Vương thượng thư thật sự vụng trộm thông đồng với sứ
thần Bắc triều?”

“Không.” Huynh trưởng lắc đầu, “Có cho Vương thượng
thư một trăm lá gan thì hắn cũng không dám.”

“Vậy…” Nếu Hoàng đế đã buộc tội Vương gia, thì chắc
chắn sứ thần Bắc triều đã làm cho Hoàng đế xác nhận suy đoán của mình. Nhưng
sứ thần Bắc triều sẽ không tự dưng cuốn mình vào nội đấu của Nam triều, trừ
phi…

Ta đột nhiên cả
kinh.

“Là… sư phụ?”

Huynh trưởng gật đầu
khen ngợi, “Muội quả nhiên thông minh, có thể thuyết phục sứ thần Bắc triều hỗ
trợ cũng chỉ có sư phụ muội thôi.”

Sau khi rời khỏi phủ
Thế tử, chẳng hiểu tại sao, ta lại cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nhưng đến
tột cùng bất thường chỗ nào, thì ta lại không thể nói rõ. Ta nhớ lại những lời
huynh trưởng vừa nói với ta, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cũng không phát
hiện ra chỗ nào bất thường.

Cuối cùng ta cũng
không thể làm gì hơn mà lên xe ngựa chuẩn bị về Vương phủ.

Khi xe ngựa đi
ngang qua Nhất Phẩm lâu, thì bỗng nhiên ngừng lại. Giọng xa phu truyền đến, “Quận
chúa, có người chặn xe ngựa ạ.”

Ta nói với Bích
Dung: “Muội đi xuống xem thử đi.”

Bích Dung liền xuống
xe ngựa, một lát sau, Bích Dung trở về bẩm báo: “Quận chúa, có người muốn gặp
người. Đây là tín vật ạ.”

Ta xem xét, là một
vòng tay bạc, giống y đúc với vòng tay ám khí mà Thẩm Hoành đã từng đưa cho ta.
Không biết sao Thẩm Hoành lại dùng cách như vậy để gặp ta, ta nghĩ nghĩ rồi hỏi:

“Người đang ở đâu?”

Bích Dung đáp:
“Trong phòng Nhất phẩm ạ.”

Ta nói: “Ta đi gặp
một chút, muội ở đây đi.”

Bích Dung lo lắng
nói: “Quận chúa, vào lúc này mà tùy tiện gặp người xa lạ, ngộ nhỡ…”

“Là bạn của sư phụ,
gặp cũng không sao đâu.”

Vì không muốn rước
lấy chuyện phiền toái không cần thiết, nên ta đi vào Nhất Phẩm lâu từ cửa sau.
Sau khi vào phòng Nhất phẩm, quả thực như ta đoán, người muốn gặp ta chính là sứ
thần Bắc triều ta đã từng gặp trong cung vài ngày trước đó.

Hôm nay hắn mặc y
phục đỏ thẫm, áo khoác màu xanh da trời, dựa vào cửa sổ, ngắm nhìn núi sông xa
xa.

Ta vào thẳng vấn đề:
“Đan tướng quân hẹn Bình Nguyệt ở đây có chuyện gì không?”

Hắn ngáp một cái rồi
mới miễn cưỡng xoay người lại, nhìn ta từ trên xuống dưới vài lần rồi mới nói:

“Không cần khách
khí. Ta họ Đan, tên một chữ Lăng, là sư đệ của Thẩm Hoành, con có thể gọi ta một
tiếng sư thúc.”

Ta do dự hồi lâu mới
gọi: “… Sư thúc.”

Đan Lăng cười cười,
“Sư điệt ngoan, đây là lễ gặp mặt sư thúc cho con.” Đan Lăng lấy một cái hộp gấm
màu xanh như nước hồ ra, “Những ám khí sư phụ con thường đưa cho con có không
ít cái do ta làm.”

Ta mở hộp gấm ra,
bên trong có năm vòng tay bạc, Đan Lăng còn nói thêm: “Ta đã cải tiến chỗ nối lại,
sau này sẽ không dễ bị bung ra nữa.”

Đan Lăng có thể nói
ra những lời này, thì tuyệt đối không phải gạt ta. Dù sao sư thúc cũng gọi rồi,
nên lễ gặp mặt này… không cần từ chối.

Thời gian này đã xảy
ra nhiều chuyện, có nhiều ám khí phòng thân cũng tốt, trời mới biết ngọn lửa tiếp
theo có thể đốt vào người mình hay không.

Ta nhận hộp gấm,
“Đa tạ sư thúc.”

Đan Lăng cũng không
nói thêm điều gì, chỉ nhìn ta chằm chằm. Ta vừa mới nhận quà của người ta, rồi
ngay sau đó nói phải đi thì hơi không ổn cho lắm. Suy nghĩ một chút, chuẩn bị
làm quen với vị tân sư thúc này một phen.

Không ngờ vị tân sư
thúc này bỗng nhiên hỏi: “Có người trong lòng chưa?”

Ta ngẩn người, sau
đó lắc đầu.

Tân sư thúc nhíu
mày, ánh mắt nhìn ta hơi bất mãn. Sau đó ta phải vắt hết óc để nghĩ ra rất nhiều
đề tài mới mẻ, Đan Lăng không hứng thú lắm, làm nụ cười của ta càng lúc càng gượng
gạo.

Sư thúc này xem ra
không vừa lòng về ta và cũng không dễ ở chung cho lắm…

Tuy nói ngữ khí hơi khách sáo, ngoài mặt cũng không
tìm ra lỗi sai nào, nhưng nhìn từ ánh mắt của Đan Lăng, thì hắn chỉ còn thiếu
khắc lên mặt một câu Ánh mắt của sư huynh
sao lại kém thế.

Ta cân nhắc, càng cảm thấy vì năm vòng tay bạc mà phải
cười làm lành với sư thúc ở trong này, hình như hơi không đáng…

Chương
38

Sau khi cáo từ Đan Lăng, ta ôm năm vòng tay bạc rời
khỏi phòng Nhất phẩm. Ta vẫn rời đi từ cửa sau như cũ, nhưng lần này lại không
được may mắn cho lắm. Ta vừa mới bước ra khỏi cánh cửa, còn chưa kịp đóng cửa
sau lại, thì có một con dao cứa vào cổ, ta chỉ thấy cổ đau, rồi trước mắt tối sầm
lại, cả người đã lập tức mất đi ý thức.

Chờ ta khôi phục được ý thức, thì xung quanh là một
màu tối đen, đưa tay lên cũng không thấy năm ngón. Ta động đậy theo bản năng,
trên người đã bị dây thừng thô to trói lại, nhưng trói hơi lỏng nên dễ bị tháo
ra, trọng miệng cũng bị nhét cái gì đó tròn tròn.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tính thêm lần này
thì ta đã bị người bắt hai lần.

Lần đầu tiên là Tư
Mã Cẩn Du, lần thứ hai là… Trước mắt xem ra, ta cũng không biết ai bắt mình.
Nhưng nhìn từ đãi ngộ tệ thế này, thì có lẽ không phải Tư Mã Cẩn Du rồi.

Vậy là ai?

Ta vắt hết óc suy
nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra cái gì. Qua một hồi lâu, ta bỗng nhiên nghe thấy
vài tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là tiếng mở cửa “cót kẹt” khe khẽ,
ta vội nhắm hai mắt lại làm bộ như chưa tỉnh.

Tiếng bước chân dừng
ngay trước người ta.

Có người đá đá chân
của ta, không mạnh lắm, nhưng hơi đau, ta cố chịu đựng không phát ra tiếng.

Lúc này, ta nghe thấy
có người nói: “Này, dù sao người ta cũng là Quận chúa, ngươi cũng nên thương
hoa tiếc ngọc một chút chứ.”

Lại có người hừ một
tiếng, “Sắp chết rồi thì thương hoa tiếc ngọc làm gì?”

Ta ngạc nhiên, có
người muốn đẩy ta vào chỗ chết?

“Muốn trách thì
trách cô ta được Đại hoàng tử coi trọng, nếu không phải cô ta, thì sao Đại
hoàng tử phải lưu lạc đến nước này?”

“Còn chưa tỉnh lại,
đi bẩm báo đại nhân một tiếng trước đi.” Ta nghe thấy lại có người hừ một tiếng,
“Cơ thể Quận chúa cũng quá yếu đuối mà, lâu vậy mà vẫn chưa tỉnh lại.”

Khi nghe thấy tiếng
bước chân lại vang lên, ta mới lén mở hí mắt thành khe hở hẹp một cái, chung
quanh đến cái cửa sổ cũng không có, mặt đất rất ẩm ướt, ta đầu tiên phán đoán
hiện tại mình đang ở mật thất dưới lòng đất. Mới vừa nghe người nọ nói muốn bẩm
báo đại nhân, thì nơi này chắc là phủ đệ của một vị quan viên.

Sau khi cửa đóng lại,
trong mật thất lại khôi phục màu đen u tối.

Ta nghiền ngẫm từng
câu mấy người kia vừa mới nói, bọn họ vừa nhắc tới Tư Mã Cẩn Du. Ta bỗng dưng
nhớ tới đám quan viên ta đã gặp vài ngày trước ở phủ Thái tử, bọn họ đã nói ta
là hồng nhan họa thủy.

Ý nghĩ này vừa xuất
hiện trong đầu, sẽ không phải đám người ở Thái tử đảng cảm thấy ta đã trở ngại
con đường của Tư Mã Cẩn Du, nên bây giờ mới bắt ta để giết người diệt khẩu chứ?

Ta rùng mình một
cái.

Ta vội bình tĩnh lại,
lúc này không thể hoảng sợ. Nếu thật sự có người muốn giết ta diệt khẩu, thì
bây giờ ta cần phải thoát khỏi mật thất. Lúc ta đi gặp Đan Lăng, thì A Phù cũng
đi theo. Vậy khi ta bị người đánh ngất thì A Phù cũng đã thấy.

Nói cách khác, A
Phù đã biết tin ta bị bắt cóc.

Như vậy, chỉ cần có
thể kéo dài thời gian, thì chắc chắn sẽ có người trong Vương phủ tới cứu ta. Vả
lại dù sao ở đây cũng không quen ai, mà hiện tại chỉ bằng sức lực của một thiếu
nữ thì ta tuyệt đối khó mà trốn khỏi.

Dây thừng buộc trên
người không chặt, ta xoay vài cái đã tuột ra, phun cái thứ gì đó trong miệng
ra, rồi thở ra một hơi. Sau đó sờ sờ cây trâm trên búi tóc và bảo thạch cài
trên vành tai, may mắn hai thứ đó vẫn còn.

Nhưng năm vòng tay
tân sư thúc mới cho ta thì không thấy đâu.

Nghĩ đến việc phải
dùng khuôn mặt tươi cười hầu lâu như vậy, còn bởi vì đi gặp Đan Lăng mà bị người
bắt cóc, làm ta hơi thấy căm phẫn trong lòng. Ta thầm nghĩ: Lần sau gặp lại Đan
Lăng, nhất định phải đòi hắn quà bồi thường mới được! Năm vòng tay bạc quá lỗ vốn
mà!

Bỗng nhiên, lại có
tiếng bước chân vang lên, còn kèm theo vài tiếng nói khẽ, cửa bị đóng nên ta
không nghe rõ lắm. Ta cảnh giác mà dựa vào bức tường lạnh như băng, trong tay cầm
một bao bột phấn, chỉ cần đợi lát nữa bọn họ có ác ý gì với ta, ta sẽ không
chút do dự mà tung bột phấn ra.

Cửa bị mở ra.

Ánh sáng chiếu vào
mắt làm ta híp mắt lại theo phản xạ. Đợi ta thích ứng được ánh sáng, thì cũng
thấy rõ mấy người trước mắt. Quả thực như ta suy đoán, người bắt ta lần này, là
quan viên đầu tiên ta nhìn thấy ở chỗ tại Tư Mã Cẩn Du lần trước.

Hắn mặc thường phục,
ta cũng không thể đoán chức quan của hắn là gì, đành phải mở miệng cười, “Cách
đại nhân mời Bình Nguyệt làm khách rất đặc biệt, thật làm cho Bình Nguyệt được
sủng ái mà lo sợ…”

Hắn cười lạnh một
tiếng, “Ta không phải Thái tử điện hạ, không chịu nổi lời ngon tiếng ngọt này của
ngươi đâu.”

Ta khẽ ho một tiếng,
“Chắc đại nhân hơi hiểu lầm Bình Nguyệt…”

“Hiểu lầm cái gì?
Thái tử điện hạ hùng tài vĩ lược, nếu không phải mọi tâm tư đều đặt lên người
ngươi, thì bây giờ Tam hoàng tử làm gì có cơ hội rêu rao chứ?”

Từ xưa đã có Đát Kỉ
Bao Tự họa quốc, người đời chỉ nói hồng nhan họa thủy, nhưng sao không có ai
nghĩ các nàng vô tội biết bao! Chỉ là một người con gái, sao có thể lật đổ một
quốc gia cơ chứ? Nếu quân vương sáng suốt, có thể phân biệt đúng sai, có thể cưỡng
lại mê hoặc của mĩ nhân, thì đây mới là hùng tài vĩ lược chân chính! Vả lại,
ta căn bản cũng không muốn, lúc này lại quy tội lên đầu ta, đúng là quá oan uổng
mà!

Chẳng qua ta biết
lúc này không thể tranh cãi với hắn, hắn đã cho rằng đây là lỗi của ta, thì dù
có nói thế nào thì hắn cũng cho rằng ta đang nguỵ biện, nếu nhất thời không khống
chế được lời nói thì sẽ chọc giận hắn mất.

Ta bình tĩnh đếm số
người, có sáu người, trừ vị quan gầy yếu trước mắt này ra, thì năm người còn lại
đều có dáng người to lớn, một nắm đấm có thể phá hủy gương mặt ta. Hay nói cách
khác, một bãi miếng bọn họ phun ra cũng có thể làm ta chết đuối…

Ta đang bị yếu thế.

Ta nói: “Đại nhân
nói đùa, Bình Nguyệt không tài không đức, sao Thái tử điện hạ lại đặt tâm tư
lên người Bình Nguyệt chứ? Vả lại huynh trưởng của Bình Nguyệt vẫn luôn ở phe Thái
tử điện hạ…” Dừng một chút, ta lại nói: “Tuy bây giờ bệ hạ thay đổi Thái tử,
nhưng bệ hạ có thể đổi một lần, thì cũng có thể có lần thứ hai. Bình Nguyệt và
huynh trưởng đã sớm khuyên cha đứng ở bên Thái tử điện hạ nhiều lần, nay cha
cũng hơi buông lỏng. Nếu đại nhân giết ta, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ chuyện.
Cha ta nếu biết con gái của mình chết vào tay người dưới trướng của Thái tử điện
hạ, thì cả đời này tuyệt đối sẽ không ra sức vì Thái tử. Thái tử điện hạ làm
Chư quân nhiều năm, trong dân gian cũng có danh vọng, Tam hoàng tử cũng chỉ mới
làm Chư quân, sao có thể theo kịp danh vọng của Thái tử chứ?”

Ta nói nhỏ nhẹ:
“Mong đại nhân suy nghĩ lại, chớ vì nhất thời xúc động mà lầm lỡ nghiệp lớn của
Thái tử điện hạ.”

“Ngươi thế mà vẫn
còn nhanh mồm nhanh miệng được!” Tuy hắn nói thế, nhưng ta lại cảm giác hắn hơi
buông lỏng.

Ta không ngừng cố gắng,
“Chúng ta đều là người của Thái tử, đều cùng trên một con thuyền. Bình Nguyệt
cũng biết đại nhân trung thành và tận tâm, làm những chuyện này cũng vì Thái tử
điện hạ. Nay tình hình nguy cấp, Thái tử nên dùng toàn lực đối phó Tam hoàng
tử, mà ta lại bị đại nhân mời làm khách, nói vậy một lát sau Thái tử cũng sẽ biết
được. Đến lúc đó Thái tử sẽ bị phân tâm, không bằng đại nhân thả Bình Nguyệt
ra, rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”

Hắn hơi do dự.

Tim ta đập “thình
thịch,” cũng không biết lời này có hiệu quả không nữa.

Giây lát sau, sắc mặt
của hắn hơi bình thường lại, nhưng cũng không thả ta ra, mà chỉ sai hạ nhân đưa
đồ ăn và cây đèn tới cho ta. Ta hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn cũng lo lắng
lời của ta.

Chỉ cần có thể kéo
dài một hai ngày, thì mặc kệ hắn thả hay không, ta vẫn có thể được cứu.

Nhưng tốc độ được cứu
còn nhanh hơn ta đã dự đoán. Ta dùng xong bữa ăn không lâu, thì nghe thấy bên
ngoài có tiếng ồn ào náo động, đủ tiếng bước chân hỗn độn hấp tấp vang tới. Ta
thậm chí còn nghe thấy giọng của Bích Dung và Lê Tâm…

“Quận chúa! Quận
chúa! Quận chúa!”

Dám quang minh
chính đại kêu to như vậy, xem ra A Phù đã mang theo không ít viện binh.

Ta lớn tiếng đáp lại
một câu: “Ta ở trong này!”

“A, Quận chúa ở bên
trong!” Không rõ là giọng của Bích Dung hay của Lê Tâm, ngay sau đó cửa liền “ầm
ầm” sập xuống. Ta vốn tưởng rằng người đầu tiên mình nhìn thấy sẽ hai đứa nha
hoàn kia, không ngờ đập vào mắt ta đầu tiên lại là Thẩm Hoành và Tư Mã Cẩn Du.

Hai người bọn họ gần
như đứng kề vai nhau, chỉ là ở giữa có khoảng cách.

Trừ lần đầu tiên gặp
Tư Mã Cẩn Du, còn ngoài ra ta chưa thấy Thẩm Hoành và Tư Mã Cẩn Du cùng một
lúc. Một người ôn nhu nhã nhặn, một người tuấn mĩ tú dật, đứng cạnh nhau thật
sự rất đẹp mắt, nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, thì ta rất
muốn chiêm ngắm thưởng thức một phen.

Chỉ có điều ta biết
hai người này có vấn đề ở chỗ nào. Không bàn đến vướng mắc kiếp trước, chỉ cần
kiếp này thì lập trường cũng đã không giống nhau rồi. Nếu Tư Mã Cẩn Du biết Thẩm
Hoành giúp cha giành lấy ngôi vị Hoàng đế vốn thuộc về hắn, thì giờ phút này
hai người chắc chắn sẽ thủy hỏa bất dung rồi.

Ta đứng dậy từ trên
mặt đất, rồi nở nụ cười gượng gạo với bọn họ.

Hai người gần như
cùng bước vào, nhưng tiếc rằng cửa quá nhỏ, chỉ có thể để một người vào. Nhưng
hai người lai khăng khăng không chịu nhường, mà cùng chắn ở trước cửa. Trong
lúc nhất thời, Tư Mã Cẩn Du và Thẩm Hoành cùng quay đầu nhìn đối phương.

Nhìn bộ dáng của Tư
Mã Cẩn Du như chỉ hận không thể cầm đao đâm xuyên tim Thẩm Hoành.

Thường ngày Thẩm
Hoành vẫn đều xử sự cực kì ôn hòa, nhưng hôm nay đối mặt Tư Mã Cẩn Du, thì phần
ôn hòa kia đã đổi thành mưa đao bay đầy trời, sắc bén mà mạnh mẽ.

Ta nuốt nuốt nước
miếng, nói: “Ta…”

Hai người đồng thời
quay đầu lại, cùng mở miệng…

“A Uyển, có bị thương không?”

“A Uyển, có thấy khó chịu không?”

Ta nhìn Tư Mã Cẩn Du, lại nhìn Thẩm Hoành, sau đó lắc
đầu, “Ta không sao.” Ta thấy hai người họ đều không có ý lui bước, đành tự mình
đi tới, “Xin nhường một chút, ta đi ra ngoài, trong này khó chịu lắm.”

Hai người đều lui một bước, ta cuối cùng cũng thoát
khỏi mật thất này. Người bên ngoài đông nghẹt, nhưng ta vẫn nhìn ra một bên là
người Vương phủ, bên còn lại là người của Tư Mã Cẩn Du. Bọn họ đều cúi đầu xuống,
cũng khá yên tĩnh.

Tư Mã Cẩn Du nói: “A Uyển, chuyện này ta sẽ cho nàng
một lời giải thích. Nàng là thê tử chưa cưới của ta, ta tuyệt đối sẽ không để
nàng chịu uất ức, cũng sẽ không để nàng chết oan uổng.”

Lời này nghe thế nào cũng như đang châm biếm Thẩm
Hoành…

Ta nhìn Thẩm Hoành, sắc mặt Thẩm Hoành quả thực hơi
tái nhợt. Chắc hắn đang nhớ lại chuyện kiếp trước.

Ta cũng không nói thêm điều gì, chuyện vướng mắc
tình yêu của bọn họ ở kiếp trước ra sao thì kệ bọn họ, bây giờ ta chỉ muốn về
phủ nghỉ ngơi thôi. Ta gật đầu nói:

“Được.”

Sau đó Tư Mã Cẩn Du tự mình đưa ta về Tây Lăng vương
phủ, khi xuống xe ngựa, ta thấy Thẩm Hoành cũng đi xuống từ xe ngựa của Vương
phủ, trời rất tối, ta không thấy rõ nét mặt của Thẩm Hoành, nhưng thấy hắn đứng
một mình cạnh xe ngựa, bóng dáng ấy rất cô đơn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3